Hạ Vy bất giác làm rơi cái ca trên tay, linh cảm có chuyện xấu sắp xảy đến. Bà Mai nổi giận, cô cũng ko được yên.
Minh Dương bối rối giải thích :
-Mẹ! Chuyện ko phải vậy! Là do...
-Con vào nhà đi! Cậu chủ mà đi hầu người ở hả? -Bà Mai quát.
Minh Dương biết ko thể xoay chuyển tình thế, có ở lại cũng chỉ làm mọi thứ rối tung lên thôi. Cậu đành phải tuân mệnh vào trong mà vẫn bộn bề mối lo cho cô gái nhỏ.
Đứng từ xa trông lại, bà Mai vẫn đang nói gì đó với vẻ mặt cực nghiêm túc. Có vẻ như là chỉ dạy hay yêu cầu điều gì đó từ cô gái chứ ko phải quở trách. Cô gái nhỏ dáng vẻ buồn thiu nhìn cậu. Khoảng cách khá xa nên đoạn đối thoại kia ko thể nghe nổi, chỉ biết rằng còn một người khác cũng đang nhìn cô cười mãn nguyện.
-Là cậu làm?
Minh Dương đến trước cô gái nấp sau cánh cửa. Cô e ngại cúi đầu :
-Cậu chủ!
Cậu cười khẩy coi khinh người trước mặt, hai tay đút vào túi quần và ánh nhìn ko thèm liếc đến khuôn mặt của cô gái.
-Khỏi! Đừng diễn trước mặt tôi!
Cô ngơ ngác ko hiểu :
-Diễn gì chứ? Cậu nói gì tôi ko hiểu!
-Tự cậu hiểu thôi! Cần gì tôi phải nói! Cái đồng hồ báo thức, tôi giúp cô aya tưới cây! Ngọc Châu ak! Cậu rất tuyệt! GHÊ TỞM!
Mém nốt hai chữ cuối cùng vào người đối diện cùng con mắt đằng đằng sát khí, Minh Dương lạnh lùng bỏ đi.
Buổi trưa nằng nề trôi qua. Từ sáng tới giờ Hạ Vy chưa có gì lót dạ vì cái hình phạt quái gở kia. Bản giao hưởng phát ra từ phía dạ dày mấy lần khiến cô toan bỏ cuộc, định rời khỏi ngôi biệt thự này. Nhưng tính lại mọi chuyện đều do cô gây ra, ko thể vô trách nhiệm như thế. Vả lại bà chủ kia cũng đâu dễ dàng để cô đi.
Gió nhè nhẹ thổi vào phủ lên chút cái lạnh. Cô gái nhỏ mệt mỏi ngáp dài, bất chợt thấy mặt hồ động bởi viên đá nhỏ ai đó ném.
-Là cậu?
Chàng trai dáng cao cao trước đôi mắt gần như muốn sập lại.
-Nhịn đói là sở trường của cậu nhỉ?
Hạ Vy toan đứng dậy cho tên kia một trận, nhưng số calo đã dùng hết tận hồi sáng, cũng chẳng thèm chấp nữa. Cô làm mặt giận dỗi :
-Vì ai chứ?
Minh Dương trố mắt ngạc nhiên :
-Này! Tôi bắt cậu ngủ quên chắc?
Cô gái nhỏ cười ma quái nhìn cậu :
-Ế! Từ lúc nào mà cậu lại có thói quen cãi nhau với tôi vậy chứ?
Cô nặng nề đưa cái đầu quay nhìn theo cậu. Có mùi rất thơm kiêu gợi cái bụng cô gào thét ầm ĩ.
Hạ Vy vội nhào tới chỗ Minh Dương :
-Này! Cậu mang gì đến cho tôi đúng ko?
Chàng trai lờ đi, cố xua đuổi cái đuôi bám phiền phức :
-Tôi đâu rảnh!
-Có mà! Tôi sắp chết vì đói rồi này.
Cuộc giằng co ko được bao lâu thì chiếc hộp trong túi bật ra, cô gái nhỏ vội vàng chộp lấy. Nói đúng hơn là do Minh Dương cố ý nên cô mới lấy được. Cậu cười nham hiểm :
-Này! Tiền trao cháo múc đấy! Dám ko?
Cô gái nhỏ ngồm ngoàm nhai làm cơm dính khắp má, dáng vẻ của người mấy chục năm ko được ăn. Cô vừa nhai vừa hỏi :
-Cháo múc gì? Dám chứ!
Cơn đói thường khiến người ta mù quáng, chỉ biết đến ăn và ăn, hơn nữa Hạ Vy vốn đâu suy nghĩ nhiều nên việc đồng ý là dĩ nhiên.
Minh Dương đặt hai tay lên đôi vai nhỏ :
-Là bạn gái tôi nhé!
Đúng là kiểu cầu hôn kì quái của kẻ kì quái. Có lẽ là câu chuyện độc nhất vô nhị về một chàng trai đem hộp cơm đến cầu hôn cô gái.
Hqj Vy gần như phát nghẹn. Mặt cô chợt biến sắc, cái dáng vẻ đầy lo lắng .
Minh Dương sốt sắng dục :
-Này cậu đã ăn cơm rồi đấy! Ko được từ chối đâu!
Bỏ hộp cơm xuống đất, cô gái nhỏ mặt đầy khó xử :
-Ko được đâu!
-Tại sao?
-Vì...vì...tôi và cậu... ko...ko
Minh Dương gần như phát cáu lắc mạnh vai cô gái nhỏ :
-Ko gì?
-Tôi...ko xứng với cậu.
-Điều đó đâu quan trọng.
Hạ Vy quả quyết :
-Khi người ta đã ko thích thì có vô vàn lí do để từ chối, và chỉ có một lí do đơn giản nhất là ko thích! Cậu hiểu chứ?
Minh Dương buông lỏng tay khỏi đôi vai gầy, cười đau khổ :
-Hiểu rồi! Là ko thích!
Cậu nhấc đôi chân nặng nề khỏi mặt đất, tim nhói nhói và mắt hơi ươn ướt. Lần đầu tiên cậu bị từ chối bởi người mà cậu đã đặt hết hi vọng vào đấy, thật trớ trêu cho một kẻ mà hàng ngàn hàng vạn cô cái tự nguyện bám theo lại bị từ chối bởi một cô gái tầm thường.
Hạ Vy nhìn theo dáng người đã khuất cũng nặng trĩu lòng. Bà Mai nói đúng! Chuyện tình cảm ở cái tuổi mới lớn rất mông lung, mơ hồ. Minh Dương là tuyệt tác của tạo hóa, đâu dễ dàng dừng chân nơi đám cỏ dại ven đường. Dù cho tình cảm có lớn đến mấy thì cũng dễ thay đổi khi con người trở nên chín chắn và nhận ra mọi thứ đều ngớ ngẩn. Cô ko xứng với cậu, tất cả của cô đều ko xứng.
/49
|