Một ngày mới bắt đầu ở ngôi biệt thự yên tĩnh. Tiết trời vẫn hơi giá buốt dù đã sắp sửa mùa xuân.
Không khí não nề của mùa xuân vẫn ngoan cố chưa chịu đi cũng như Hạ Vy còn lười biếng thu mình trong chăn.
Hai cô gái được chuyển lên ở cùng một phòng trên gác để tiện phục vụ chủ nhân khi cần. Cũng chẳng biết là tình cờ hay cố ý mà bà Mai lại xếp cho Hạ Vy và Ngọc Châu.
Nói đến bà Mai, cô hơi lấy làm buồn. Kể từ hôm đó, bà thay đổi hẳn, cứ như sau một trận khóc, nước mắt cuốn đi hết sự dịu dàng, nhân hậu trước đây vậy. Bà hay nổi nóng với người làm mà đặc biệt là Hạ Vy. Sai một lỗi cực nhỏ cũng đủ để bị mắng té tát, kì lạ hơn là việc này xảy ra nhiều lần nhưng cô vẫn ko bị đuổi việc.
Sáng hôm nay trôi qua thật chậm, nằm một tí, lại thêm tí nữa. Cô gái nhỏ thu mình sau lớp bông trắng tinh, nhắm mắt chờ đồng hồ kêu.
Nhưng cũng khá lâu rồi, chẳng thấy Ngọc Châu. Có vẻ cô bạn đã dậy từ rất sớm, chắc là đi vệ sinh hay thể dục gì đó. Nằm liều chờ báo thức, dậy sớm chỉ tổn phí cái ấm áp trong chăn thôi.
Cô gái nhỏ lại chìm vào giấc ngủ, có đôi chút mơ màng nhưng vẫn lờ mờ cảm nhận được tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc từng tiếng nhỏ.
Nhưng hình như trời đã sáng bảnh mắt rồi thì phải. Ko gian rọi ánh sáng xuyên qua lớp chăn giày. Hạ Vy đưa tay với lấy cái đồng hồ xem cho chắc ăn, mắt vẫn còn trong trạng thái ngái ngủ.
Kim dài màu xanh chỉ số 7, kim ngắn màu đỏ chỉ...số 6...số 6... đúng vậy...
-LÀ SỐ 6? -Hạ Vy hét toáng lên, chồm dậy khỏi chăn.
Như thể có chất kích thích nào đó truyền mạnh vào đầu, chẳng còn cái cảm giác uể oải khó chịu như mấy hôm trước, chỉ là...rất sợ.
Quấn vội mái tóc bù xù rồi với lấy cây bút xọc qua cho chắc, cô chạy ra, vừa mở cửa thì đứng tim và đứng luôn chân.
Bà Mai trưng bộ mặt đầy sát khí đứng giữa cửa chào đón nàng lười :
-Ta đưa cô về đây để ngủ đúng ko?
Cô gái nhỏ ấp úng sợ sệt, cố bào chữa:
-Phu... nh...nhân ak! Cháu...k...o....ko phải...ko phải vậy...ch...cháu...
-Đủ rồi! Muộn 37'5s! Tưới hết chỗ cây cảnh trong vườn, trưa nhịn cơm.
Phán quyết xong, bà Mai quay ngoắt đi. Một bản án ghê gớm còn hơn cả tử hình đưa ra cho nàng lười vì tội...ngủ nướng.
Hạ Vy méo xệch mặt lê chân ra khỏi nhà. Đôi mắt híp vẫn thu nhỏ hình ảnh của cô vào trí nhớ để nhếch miệng nham hiểm.
-Ôi cái đồng hồ! Sao mày hư thế? Làm người ta bị phạt rồi kìa!
* * * * * * * * *
Đã là hình phạt thì đâu phải dễ
dàng. Bình thường tưới cây đúng là rất nhẹ nhõm, chỉ việc cầm vòi phun đưa qua đưa lại là xong. Nhưng Hạ Vy bị CẤM sử dụng vòi phun. Bà Mai khá tâm lí, chuẩn bị trước một cái xô lớn cho cô. Đưa nước từ hồ cá vào đến sân và ko được làm ướt sân, nếu ko cô sẽ phải...lau hết cái sân rộng đó.
Minh Dương chạy bộ ra công viên giờ mới về, thấy cô gái đầu tóc bù xù đang khó nhọc tưới cây lại sinh ý muốn chọc ghẹo.
Cậu núp sau bụi cây,cầm viên đá nhỏ ném vào đầu cô trúng phóc.
Hạ Vy bị ném vào đầu, cau có lấy tay xoa xoa vết đau nhưng ko giám la lớn, giọng thì thầm to hết mức có thể :
-Aiiii...némmmm...tôiiii...đấyyyy?
Minh Dương bịt chặt miệng để ko cười thành tiếng. Tại sao Hạ Vy lại có thể ngốc như vậy chứ? Ai lại ngu ngốc mà nhận mình vừa gây ra tội, lại còn cái kiểu quát tháo thì thầm vậy nữa chứ. Đúng là tốn chất xám!
Minh Dương chợt ngẩn người, đưa tay vuốt lên đôi môi cánh đào. Môi cậu vừa cười đó sao? Là cười cô bé đó ak? Lần đầu tiên trong đời cậu được nếm trải cái cảm giác buồn cười gần chết mà vẫn phải cố kìm nén lại. Hay phải chăng Minh Dương cậu lại thích Hạ Vy, là thích hay yêu? Trước đây cũng từng có cái cảm giác chết tiệt này nhưng cậu nhất quyết ko thừa nhận, nhưng giờ thì ko thể nữa rồi.
Gạt chuyện đó sang một bên, thú vui bây giờ là chọc ghẹo cô nàng đầu rối kia, nàng đã quyết giữ im lặng, ta cũng sẽ im lặng. 'Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nhé! '
/49
|