Bầu trời xanh quang đãng hơn. Mọi vật chậm chạp cựa mình nheo mắt nhìn ánh sáng yếu ớt hiếm hoi.
Đường phố đông đúc, náo nhiệt bởi tiếng xe cộ kêu inh ỏi và tiếng người qua lại. Hai dãy phố bày bán đủ thứ trông thật bắt mắt. Đúng là hội chợ có khác! Thật khiến người ta phải đưa con mắt trầm trồ reo lên ' đẹp thật đấy '. Bóng đôi nam nữ lẫn vào dòng người. Cô gái mặc chiếc váy màu xanh nhẹ, chân mang hài lon ton chạy quanh hai dãy hàng, nhìn mọi thứ như muốn thu hết chúng vào trong tầm mắt. Chàng trai chậm buông từng bước, tay bỏ vào túi quần, nhìn cô gái còn chạy nhảy ở phía trước cười thầm.
Trông cô cứ như cả nghìn năm bị giam cầm, cách biệt với thế giới bên ngoài vậy. Cũng đúng thật! Ngoài việc học ở trường và giúp việc ở nhà Minh Dương, cô chẳng đi đến bất kì đâu, nói đúng hơn là ko còn thời gian để ngĩ đến chuyện đó nữa. Mấy món đồ bày bán ở các gian hàng kia cũng ko xinh đẹp bằng cô ấy. Vậy nên, ánh nhìn sâu thẳm kia chỉ có cô, moih thứ xung quanh đều ko có ý nghĩa.
-Minh Dương! Vào đây đi! -Hạ Vy nhún chân thích thú, đưa tay chỉ về phía hàng kem nhỏ bên cạnh. Nhìn thấy nón kem khoái khẩu, cô vui sướng chỉ muốn đến ôm lấy tất cả chúng mà suýt xoa 'nhớ các em nhiều lắm '.
Kể từ lúc chuyển đến nhà Minh Dương, cô bị cấm vận hoàn toàn việc ăn kem thay cơm. Cũng kể từ đó đến giờ, con người quái ác thích làm theo ý mình kia cũng cấm luôn việc bán kem trong căng tin với lí do cực kì thuyết phục 'ăn kem có hại cho sức khỏe '. Hạ Vy nheo đôi mắt mèo con nài nỉ : -Đi mà! Một tí thôi! Minh Dương lắc đầu chiuh thua. Ko phải là hết cách, chỉ là cậu nghĩ cũng nên để cô xả hơi một tí. Quán kem nhỏ nhưng trang trí rất đẹp mắt. Đôi nam nữ nhanh chóng chọn bàn và cô gái lành chanh lật giở từng trang của cuốn thực đơn. Chàng trai suy tư ngắm nhìn Hạ Vy trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái trong quán. Vài lời xì xào, suýt xoa có, bàn tán có, nhưng ko đủ sức lọt vào tầm chú ý của cậu. Hạ Vy sau một hồi cắm cúi vào cuốn thực đơn, ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh nhìn của cậu. Nhưng cô ko để ý tới, vẫn hớn hở : -Cậu ăn kem gì? -Gì cũng được! -Minh Dương mắt vẫn đăm đăm nhìn cô. Cô gái nhỏ gọi chị chủ quán, thì thầm gì đó. Chị chủ quán tươi cười gật đầu rồi quay vào. Sau một hồi ko lâu, chị chủ quán mang ra một khay gồm hai ly kem và hai cái...bánh mì. Đặt mọi thứ xuống bàn, chị cúi đầu chào : -Chúc hai bạn ngon miệng! Minh Dương vẫy tay ý nói chị có thể đi, mắt vẫn ko rời khỏi cô gái nhỏ. Hạ Vy cười tươi : -Cảm ơn chị nhé! Cô quay qua chỗ Minh Dương giục : -Mau ăn đi! -Ăn gì? -Cậu thờ ơ hỏi lại. Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn cậu, rồi lại nhìn xuống mọi thứ được bày sẵn dưới bàn. Cậu lắc đầu cười : -Lại là món này! Tôi thua cậu đấy! Ồ! Cậu ấy chịu để cô ăn sao? Đúng là một chuyện lạ đấy. Ban nãy cô còn tưởng cậu sẽ cấm nên ko giám nói to với chị chủ quán. Minh Dương chưa bao giờ ăn kiểu này. Trước khi biết cô, cậu còn chẳng biết kem là cái gì nữa. Nhưng hôm nay ăn thử, quả là rất ngon. Giờ thì cậu hiểu vì sao Hạ Vy lại khoái khẩu món này đến vậy. Cái ngọt tganh thanh của kem, cái bùi bùi của từng lớp bánh mì dính vào đầu lưỡi truyền đến xung thần kinh ra hiệu phải ăn tiếp. Miếng bánh quyện kem còn chưa kịp đưa vào miệng, Minh Dương đã khựng lại... -Hai người định trốn chúng tôi! Đánh lẻ một mình sao?
Trông cô cứ như cả nghìn năm bị giam cầm, cách biệt với thế giới bên ngoài vậy. Cũng đúng thật! Ngoài việc học ở trường và giúp việc ở nhà Minh Dương, cô chẳng đi đến bất kì đâu, nói đúng hơn là ko còn thời gian để ngĩ đến chuyện đó nữa. Mấy món đồ bày bán ở các gian hàng kia cũng ko xinh đẹp bằng cô ấy. Vậy nên, ánh nhìn sâu thẳm kia chỉ có cô, moih thứ xung quanh đều ko có ý nghĩa.
-Minh Dương! Vào đây đi! -Hạ Vy nhún chân thích thú, đưa tay chỉ về phía hàng kem nhỏ bên cạnh. Nhìn thấy nón kem khoái khẩu, cô vui sướng chỉ muốn đến ôm lấy tất cả chúng mà suýt xoa 'nhớ các em nhiều lắm '.
Kể từ lúc chuyển đến nhà Minh Dương, cô bị cấm vận hoàn toàn việc ăn kem thay cơm. Cũng kể từ đó đến giờ, con người quái ác thích làm theo ý mình kia cũng cấm luôn việc bán kem trong căng tin với lí do cực kì thuyết phục 'ăn kem có hại cho sức khỏe '. Hạ Vy nheo đôi mắt mèo con nài nỉ : -Đi mà! Một tí thôi! Minh Dương lắc đầu chiuh thua. Ko phải là hết cách, chỉ là cậu nghĩ cũng nên để cô xả hơi một tí. Quán kem nhỏ nhưng trang trí rất đẹp mắt. Đôi nam nữ nhanh chóng chọn bàn và cô gái lành chanh lật giở từng trang của cuốn thực đơn. Chàng trai suy tư ngắm nhìn Hạ Vy trước bao ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái trong quán. Vài lời xì xào, suýt xoa có, bàn tán có, nhưng ko đủ sức lọt vào tầm chú ý của cậu. Hạ Vy sau một hồi cắm cúi vào cuốn thực đơn, ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh nhìn của cậu. Nhưng cô ko để ý tới, vẫn hớn hở : -Cậu ăn kem gì? -Gì cũng được! -Minh Dương mắt vẫn đăm đăm nhìn cô. Cô gái nhỏ gọi chị chủ quán, thì thầm gì đó. Chị chủ quán tươi cười gật đầu rồi quay vào. Sau một hồi ko lâu, chị chủ quán mang ra một khay gồm hai ly kem và hai cái...bánh mì. Đặt mọi thứ xuống bàn, chị cúi đầu chào : -Chúc hai bạn ngon miệng! Minh Dương vẫy tay ý nói chị có thể đi, mắt vẫn ko rời khỏi cô gái nhỏ. Hạ Vy cười tươi : -Cảm ơn chị nhé! Cô quay qua chỗ Minh Dương giục : -Mau ăn đi! -Ăn gì? -Cậu thờ ơ hỏi lại. Cô gái nhỏ đưa mắt nhìn cậu, rồi lại nhìn xuống mọi thứ được bày sẵn dưới bàn. Cậu lắc đầu cười : -Lại là món này! Tôi thua cậu đấy! Ồ! Cậu ấy chịu để cô ăn sao? Đúng là một chuyện lạ đấy. Ban nãy cô còn tưởng cậu sẽ cấm nên ko giám nói to với chị chủ quán. Minh Dương chưa bao giờ ăn kiểu này. Trước khi biết cô, cậu còn chẳng biết kem là cái gì nữa. Nhưng hôm nay ăn thử, quả là rất ngon. Giờ thì cậu hiểu vì sao Hạ Vy lại khoái khẩu món này đến vậy. Cái ngọt tganh thanh của kem, cái bùi bùi của từng lớp bánh mì dính vào đầu lưỡi truyền đến xung thần kinh ra hiệu phải ăn tiếp. Miếng bánh quyện kem còn chưa kịp đưa vào miệng, Minh Dương đã khựng lại... -Hai người định trốn chúng tôi! Đánh lẻ một mình sao?
/49
|