Mưa! Lại là mưa! Dường như mưa luôn có mặt khi người ta cảm thấy buồn nhất. Cái buồn vô định, ko để phải khóc nhưng cũng thật khó cười. Hạ Vy đến đây cũng đã được một tuần, ko còn cảm giác nơm nớp lo sợ như khi ở khu trọ nữa. Công việc được giao cũng khá nhẹ nhàng, chỉ là chơi với bé con và tưới cây.
Cô cũng biết vị trí tối cao của Minh Dương ở Đại Long, để người khác thấy cô đi với cậu sẽ gây ra ko ít hiểu lầm, vậy nên từ chối ngồi xe cùng cậu đến trường. Cũng khá xa nhưng Minh Dương đành phải thuận theo cô bé cứng đầu. Cậu đâu thể dùng quyền thế để ép buộc sở thích kì quái của cô gái nhỏ.
Đúng là 'hữu duyên thiên lý năng tương ngộ '! Cô và Ngọc Châu quả là có duyên với nhau. Ko ở cùng nhà trọ nhưng lại ở cùng nhà Minh Dương. Hôm trước khi mới đến, Hạ Vy nhìn qua thấy bóng người quen nhưng còn nghĩ là do nhìn nhầm. Đến khi gặp Ngọc Châu trong bếp mới biết là mình đúng.
Quả là ngôi nhà rất rộng, lại đông người làm nữa, cô gái nhỏ đi theo cô bạn, mỏi nhừ chân mà vẫn còn chưa hết, biết bao thứ cần phải học thuộc, nào là phòng ăn, phòng bếp, phòng khách.....rồi cả cách đi đứng, chào hỏi cũng phải cẩn thận. Tính Hạ Vy vốn xuềnh xoàng, ko bận tâm đến mấy thứ đó, vả lại cô phụ trách chơi với bé con và chăm sóc cây cảnh trong nhà, mấy thứ đó học thuộc cũng chẳng có tác dụng gì. Lâu lâu mới được gặp cô bạn, phải tranh thủ buôn chuyện đã. Hạ Vy miệng luyến thoáng hỏi han đủ điều , nào là cô bạn đến đây khi nào, làm có vất vả ko, đến trường bằng gì....vân.....vân.... -Hôm trước hẹn cậu đi chơi nhưng ko đến! Cho tớ xin lỗi nhé! Chắc là cậu đợi tớ lâu lắm! - Cô gái nhỏ thở dài ảo não. Ngọc Châu thờ ơ nhìn cô, đôi mắt híp ko mấy thân thiện : -Cậu lảm nhảm xong chưa? Xong rồi thì nhắc lại những điều tôi vừa nói! Hạ Vy nhìn cô bạn ngơ ngác, nãy giờ cô có nghe gì đâu, lời nói của Ngọc Châu ban nãy ko vào đầu cô lấy một chữ. Ngọc Châu thở dài quay đi, qua chỗ cô còn khẽ nhắc nhở : -Ở đây nghiêm lắm! Người làm ko được nói hay bàn tán gì nhiều. Nếu ko....! Có cơ hội sẽ nói chuyện sau! Cái đầu khẽ gật gật hiểu ý làm hai bím tóc đưa qua đưa lại phía sau lưng. Đôi môi hồng cánh đào mỉm cười tủm tỉm kéo hai má lúm in sâu xuống bên má. Thẩn thơ ngồi ngắm mưa, vu vơ vài cậu hát, cô gái nhỏ hạnh phúc vì nước nhiều thế này hẳn là ko phải tưới cây vào chiều nay nữa. Sẽ bớt thời gian để chơi với bé con. Hẳn là ý nghĩ bao biện cho sự lười nhác. Bà Mai ngồi xuống cạnh cô gái còn say sưa nhìn ra ngoài cửa kính, cười hiền hậu : -Hạ Vy! Cháu cũng thích mưa nhỉ! Cô gái nhỏ bất giác giật mình quay lại, định cúi đầu chào cho phải phép nhưng ánh nhìn dịu dàng kia cùng cái lắc đầu khe khẽ ra hiệu cho cô ngồi im để giữ nguyên khung cảnh yên bình. -Cứ xem như ta là mẹ cháu! Lâu rồi ta chưa được thoải mái thế này! Hạ Vy lắc đầu : -Thế sao được ak? Cháu phải giữ đúng phép mới phải chứ! Bà Mai nắm lấy tay cô, ánh nhìn trìu mến đến lạ. Bà cũng là mẹ, phải chăng người mẹ mà cô yêu quý cũng như vậy, hiền từ và dịu dàng. -Ta còn phải cảm ơn cháu mới phải! Từ lúc cháu về đây, mọi chuyện trở nên khác hơn. Minh Ngọc ngoan hơn trước, ông Long cũng thường xuyên về nhà hơn. Cháu đem may mắn đến ngôi nhà này rồi đấy! Cô gái nhỏ trưng bộ mặt tò mò : -Chủ tịch hay vắng nhà lắm ak? - Uk! -Bà Mai gật đầu. -Nhưng chủ tịch mới về nhà có hai lần từ khi cháu đến đây thôi! Bà Mai cười gượng : -Đã là nhiều rồi! Nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ buồn rầu kia, cô gái nhỏ tự biết giữ ý, ko hỏi thêm nữa. Có vẻ ngôi nhà này ko hề có hạnh phúc, lạnh lẽo y như chàng nam sinh ấy vậy.
Cô cũng biết vị trí tối cao của Minh Dương ở Đại Long, để người khác thấy cô đi với cậu sẽ gây ra ko ít hiểu lầm, vậy nên từ chối ngồi xe cùng cậu đến trường. Cũng khá xa nhưng Minh Dương đành phải thuận theo cô bé cứng đầu. Cậu đâu thể dùng quyền thế để ép buộc sở thích kì quái của cô gái nhỏ.
Đúng là 'hữu duyên thiên lý năng tương ngộ '! Cô và Ngọc Châu quả là có duyên với nhau. Ko ở cùng nhà trọ nhưng lại ở cùng nhà Minh Dương. Hôm trước khi mới đến, Hạ Vy nhìn qua thấy bóng người quen nhưng còn nghĩ là do nhìn nhầm. Đến khi gặp Ngọc Châu trong bếp mới biết là mình đúng.
Quả là ngôi nhà rất rộng, lại đông người làm nữa, cô gái nhỏ đi theo cô bạn, mỏi nhừ chân mà vẫn còn chưa hết, biết bao thứ cần phải học thuộc, nào là phòng ăn, phòng bếp, phòng khách.....rồi cả cách đi đứng, chào hỏi cũng phải cẩn thận. Tính Hạ Vy vốn xuềnh xoàng, ko bận tâm đến mấy thứ đó, vả lại cô phụ trách chơi với bé con và chăm sóc cây cảnh trong nhà, mấy thứ đó học thuộc cũng chẳng có tác dụng gì. Lâu lâu mới được gặp cô bạn, phải tranh thủ buôn chuyện đã. Hạ Vy miệng luyến thoáng hỏi han đủ điều , nào là cô bạn đến đây khi nào, làm có vất vả ko, đến trường bằng gì....vân.....vân.... -Hôm trước hẹn cậu đi chơi nhưng ko đến! Cho tớ xin lỗi nhé! Chắc là cậu đợi tớ lâu lắm! - Cô gái nhỏ thở dài ảo não. Ngọc Châu thờ ơ nhìn cô, đôi mắt híp ko mấy thân thiện : -Cậu lảm nhảm xong chưa? Xong rồi thì nhắc lại những điều tôi vừa nói! Hạ Vy nhìn cô bạn ngơ ngác, nãy giờ cô có nghe gì đâu, lời nói của Ngọc Châu ban nãy ko vào đầu cô lấy một chữ. Ngọc Châu thở dài quay đi, qua chỗ cô còn khẽ nhắc nhở : -Ở đây nghiêm lắm! Người làm ko được nói hay bàn tán gì nhiều. Nếu ko....! Có cơ hội sẽ nói chuyện sau! Cái đầu khẽ gật gật hiểu ý làm hai bím tóc đưa qua đưa lại phía sau lưng. Đôi môi hồng cánh đào mỉm cười tủm tỉm kéo hai má lúm in sâu xuống bên má. Thẩn thơ ngồi ngắm mưa, vu vơ vài cậu hát, cô gái nhỏ hạnh phúc vì nước nhiều thế này hẳn là ko phải tưới cây vào chiều nay nữa. Sẽ bớt thời gian để chơi với bé con. Hẳn là ý nghĩ bao biện cho sự lười nhác. Bà Mai ngồi xuống cạnh cô gái còn say sưa nhìn ra ngoài cửa kính, cười hiền hậu : -Hạ Vy! Cháu cũng thích mưa nhỉ! Cô gái nhỏ bất giác giật mình quay lại, định cúi đầu chào cho phải phép nhưng ánh nhìn dịu dàng kia cùng cái lắc đầu khe khẽ ra hiệu cho cô ngồi im để giữ nguyên khung cảnh yên bình. -Cứ xem như ta là mẹ cháu! Lâu rồi ta chưa được thoải mái thế này! Hạ Vy lắc đầu : -Thế sao được ak? Cháu phải giữ đúng phép mới phải chứ! Bà Mai nắm lấy tay cô, ánh nhìn trìu mến đến lạ. Bà cũng là mẹ, phải chăng người mẹ mà cô yêu quý cũng như vậy, hiền từ và dịu dàng. -Ta còn phải cảm ơn cháu mới phải! Từ lúc cháu về đây, mọi chuyện trở nên khác hơn. Minh Ngọc ngoan hơn trước, ông Long cũng thường xuyên về nhà hơn. Cháu đem may mắn đến ngôi nhà này rồi đấy! Cô gái nhỏ trưng bộ mặt tò mò : -Chủ tịch hay vắng nhà lắm ak? - Uk! -Bà Mai gật đầu. -Nhưng chủ tịch mới về nhà có hai lần từ khi cháu đến đây thôi! Bà Mai cười gượng : -Đã là nhiều rồi! Nhìn ánh mắt lộ rõ vẻ buồn rầu kia, cô gái nhỏ tự biết giữ ý, ko hỏi thêm nữa. Có vẻ ngôi nhà này ko hề có hạnh phúc, lạnh lẽo y như chàng nam sinh ấy vậy.
/49
|