Gió đông e thẹn núp sau tán lá đã ngả sắc vàng. Từng đợt một bay đến, ko quá mạnh nhưng cũng đủ để cảm nhận hết cái buốt giá đầu mùa. Hạ Vy ngẩn ngơ nhìn qua ô cửa kính lớp học, cây bút trên tay chốc chốc lại gõ xuống mặt bàn. Giờ giải lao tiết đầu thật nhàm chán khi chẳng thể nghĩ ra trò gì khác ngoài việc ngồi lì tại chỗ. Một nhóm nam sinh đua nhau phá tung lớp học, mấy nữ sinh tranh thủ chau chuốt lại sắc đẹp, khoe những chiếc điện thoại xinh xắn đắt tiền hay vài đồ trang sức kiểu mới. Cô gái nhỏ cảm thấy bị tách biệt khỏi tất cả. Nhớ khi mới vào trường, Ngọc Châu và cô thường ra khuôn viên tán gẫu hoặc đọc truyện, nhưng từ sau hôm bắt gặp cô bạn khóc một mình trong nhà vệ sinh, mọi thói quen đó đã bị thay đổi. Ngọc Châu ít nói hẳn, chỉ cặm cụi vào đống sách vở, ít quan tâm tới Hạ Vy hơn, đôi lúc còn đi đâu đó một mình và phải rất lâu sau mới quay lại. Mấy lần Hạ Vy định hỏi cô bạn hoặc rủ đi đâu đó nhưng rồi lại thôi, chỉ sợ khiến cô bạn tức giận. Ngọc Châu cũng ít về khu trọ hơn, có hàng ngàn lí do để cô đưa ra, chẳng hạn như đi học nhóm, sinh nhật hay qua nhà bạn ... Hạ Vy đều vui vẻ gật đầu nhưng thực tế, cô gái nhỏ biết rằng Ngọc Châu đang nói dối.
Cô bạn vốn luôn tự ti về bản thân kể từ khi về sống cùng Hạ Vy. Ba năm trước, vụ tai nạn thảm khốc đã cướp đi bố mẹ Ngọc Châu, được ông Lâm Thiên nhận nuôi. Hai người rất thân với nhau, hiếm khi cô bạn lạnh nhạt như vậy. Có vẻ như lần này Ngọc Châu thực sự đang giận giữ bởi điều gì đó.
Đôi mắt bồ câu còn đang mải mê vờn ánh nhìn lên mấy khóm hoa trong bồn, chợt dáng người cao của nam sinh có mái tóc hạt dẻ chắn ngay trước mặt.
-Chào buổi sáng!
Cô gái nhỏ ko thèm để ý, vô thức vẫy mấy ngón tay nhỏ xinh.
-Chào!
Nhật Quang tròn xoe mắt, nhìn đằng trước, đằng sau, bên trái bên phải. Chỉ có mỗi cậu đứng ở đây, là cô đang đáp lời chào của cậu sao? Thật ko thể tin nổi, cậu chỉ tay về phía mình.
-Nói với tôi ak?
Hạ Vy bực dọc, ánh nhìn tức giận nhằm phía người trước mặt, muốn đối xử bình thường với cậu ta một chút cũng ko được.
-Chẳng lẽ nói với ma?
Nhật Quang thầm cười vui vẻ, khuôn mặt gian xảo có chút đắc chí.
-Thích tôi rồi chứ gì?
Cô gái nhỏ thở dài chán nản.
-Làm ơn đừng suy diễn kiểu đó nữa được ko?
Nhật Quang rời khỏi tia lườm của cô gái nhỏ, bước vào giữa cửa lớp, dõng dạc như thông báo một chuyện trọng đại.
-Hôm nay, tôi sẽ dành cho Hạ Vy một điều bất ngờ.
Vừa dứt lời, tiếng trống vang lên khắp dãy phòng học. Đôi mắt bồ câu đầy khoái chí nhìn cậu kiểu như muốn nói : "số cậu thật ko may, vào học rồi ". Nhật Quang nhếch miệng đầy ẩn ý, đi qua cửa sổ cô gái nhỏ đang ngồi còn cố nhắn nhủ.
-Vẫn còn giờ lần sau mà.
Trống điểm kết thúc tiếng học. Chỉ đợi sau khi thầy giáo ra khỏi lớp, Hạ Vy cũng nhanh chân rời khỏi vị trí. Những lúc như thế này, chỉ có khuôn viên trường mới là nơi lí tưởng nhất, vừa thoát khỏi nam sinh rắc rối kia, lại vừa có thể thư giãn, bởi rất ít người có hứng đến đó giải lao.
Chạy nhanh đến chỗ ghế đá quen thuộc, cô nhất định sẽ thả mình xuống đó và thoải mái la lớn mà ko sợ ai để ý. Khoảng cách đến chiếc ghế mỗi lúc một ngắn và đôi giày vải đang khó khăn điều khiển vận tốc.
TRƯỢT và NGÃ! Hạ Vy đau điếng hét lên. Một tiếng A kéo dài của cô cũng đủ làm cho đôi mắt đang khép hờ phải hé mở, đồng thời chính cô cũng phải giật mình.
-Minh...Minh Dương!
Cô nhận ra rằng mình đã vô tình trở thành kẻ phá đám sự yên tĩnh của người khác, e ngại nhìn nam sinh vẫn còn thản nhiên ngồi trên ghế.
-Xin lỗi! Làm phiền cậu rồi.
Cô gái nhỏ đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên chiếc váy đồng phục, rón rén quay đi. Bất giác bàn tay còn nằm trong túi áo khoác vươn dài nắm chặt lấy cổ tay cô gái và kéo lại. Một thứ cảm xúc lạ lùng truyền nhanh vào tâm trí, Hạ Vy khá bất ngờ song cũng ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh cậu, im lặng. Thực ra bên ngoài im lặng là vậy, còn trong lòng cô đang hỗn độn với đống câu hỏi ko đáp án :cậu ta đang làm gì vậy? Đây có phải là thích ko? Mình nên làm gì đây? ...
Ko gian yên tĩnh, hai con người ngồi cạnh nhau cũng yên lặng làm cho người thứ ba cảm thấy ngột ngạt, bàn tay nắm chặt tưởng chừng có thể bóp nát hết thảy.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, đôi mắt nhắm hờ khẽ mở ra. FROM Nhật Quang : " Tôi và cậu! Cạnh tranh công bằng, ok? "
Cô bạn vốn luôn tự ti về bản thân kể từ khi về sống cùng Hạ Vy. Ba năm trước, vụ tai nạn thảm khốc đã cướp đi bố mẹ Ngọc Châu, được ông Lâm Thiên nhận nuôi. Hai người rất thân với nhau, hiếm khi cô bạn lạnh nhạt như vậy. Có vẻ như lần này Ngọc Châu thực sự đang giận giữ bởi điều gì đó.
Đôi mắt bồ câu còn đang mải mê vờn ánh nhìn lên mấy khóm hoa trong bồn, chợt dáng người cao của nam sinh có mái tóc hạt dẻ chắn ngay trước mặt.
-Chào buổi sáng!
Cô gái nhỏ ko thèm để ý, vô thức vẫy mấy ngón tay nhỏ xinh.
-Chào!
Nhật Quang tròn xoe mắt, nhìn đằng trước, đằng sau, bên trái bên phải. Chỉ có mỗi cậu đứng ở đây, là cô đang đáp lời chào của cậu sao? Thật ko thể tin nổi, cậu chỉ tay về phía mình.
-Nói với tôi ak?
Hạ Vy bực dọc, ánh nhìn tức giận nhằm phía người trước mặt, muốn đối xử bình thường với cậu ta một chút cũng ko được.
-Chẳng lẽ nói với ma?
Nhật Quang thầm cười vui vẻ, khuôn mặt gian xảo có chút đắc chí.
-Thích tôi rồi chứ gì?
Cô gái nhỏ thở dài chán nản.
-Làm ơn đừng suy diễn kiểu đó nữa được ko?
Nhật Quang rời khỏi tia lườm của cô gái nhỏ, bước vào giữa cửa lớp, dõng dạc như thông báo một chuyện trọng đại.
-Hôm nay, tôi sẽ dành cho Hạ Vy một điều bất ngờ.
Vừa dứt lời, tiếng trống vang lên khắp dãy phòng học. Đôi mắt bồ câu đầy khoái chí nhìn cậu kiểu như muốn nói : "số cậu thật ko may, vào học rồi ". Nhật Quang nhếch miệng đầy ẩn ý, đi qua cửa sổ cô gái nhỏ đang ngồi còn cố nhắn nhủ.
-Vẫn còn giờ lần sau mà.
Trống điểm kết thúc tiếng học. Chỉ đợi sau khi thầy giáo ra khỏi lớp, Hạ Vy cũng nhanh chân rời khỏi vị trí. Những lúc như thế này, chỉ có khuôn viên trường mới là nơi lí tưởng nhất, vừa thoát khỏi nam sinh rắc rối kia, lại vừa có thể thư giãn, bởi rất ít người có hứng đến đó giải lao.
Chạy nhanh đến chỗ ghế đá quen thuộc, cô nhất định sẽ thả mình xuống đó và thoải mái la lớn mà ko sợ ai để ý. Khoảng cách đến chiếc ghế mỗi lúc một ngắn và đôi giày vải đang khó khăn điều khiển vận tốc.
TRƯỢT và NGÃ! Hạ Vy đau điếng hét lên. Một tiếng A kéo dài của cô cũng đủ làm cho đôi mắt đang khép hờ phải hé mở, đồng thời chính cô cũng phải giật mình.
-Minh...Minh Dương!
Cô nhận ra rằng mình đã vô tình trở thành kẻ phá đám sự yên tĩnh của người khác, e ngại nhìn nam sinh vẫn còn thản nhiên ngồi trên ghế.
-Xin lỗi! Làm phiền cậu rồi.
Cô gái nhỏ đứng dậy, phủi đi lớp bụi bám trên chiếc váy đồng phục, rón rén quay đi. Bất giác bàn tay còn nằm trong túi áo khoác vươn dài nắm chặt lấy cổ tay cô gái và kéo lại. Một thứ cảm xúc lạ lùng truyền nhanh vào tâm trí, Hạ Vy khá bất ngờ song cũng ngoan ngoãn ngồi lại bên cạnh cậu, im lặng. Thực ra bên ngoài im lặng là vậy, còn trong lòng cô đang hỗn độn với đống câu hỏi ko đáp án :cậu ta đang làm gì vậy? Đây có phải là thích ko? Mình nên làm gì đây? ...
Ko gian yên tĩnh, hai con người ngồi cạnh nhau cũng yên lặng làm cho người thứ ba cảm thấy ngột ngạt, bàn tay nắm chặt tưởng chừng có thể bóp nát hết thảy.
Có tiếng chuông điện thoại vang lên, đôi mắt nhắm hờ khẽ mở ra. FROM Nhật Quang : " Tôi và cậu! Cạnh tranh công bằng, ok? "
/49
|