Bá Đặc: "Em bảo ta giúp em.....!làm trò chơi?”Tần Phi Thường đối diện với hắn, "Không thể sao?”GÌ? BOSS phim kinh dị? Bá Đặc không nghĩ tới phương hướng nghề nghiệp của mình lại sẽ kỳ quái như vậy.Hắn vẻ mặt ngạc nhiên biến thành suy tư.
hắn ở đảo Sương Mù lâu lắm, đi vào thế giới mới, nếu nói không muốn thử đồ vật mới, vậy khẳng định là giả.
Nhưng hắn không nghĩ tới loại thử này.
Cái đề nghị này có hơi quấy rầy ý tưởng của hắn.Hai người đi ở trên đường phố, người chung quanh càng ngày càng thưa thớt, thực nhanh chỉ còn lại có hai bọn họ.
Tần Phi Thường dừng bước chân, nhìn đường phổ trống trải.
Đường phố này bị bao phủ trong bóng tối màu lam, đầu phố trên một con đường khác vẫn có dương quang màu vàng ẩm, hai con phố phảng phất ngăn cách hai thế giới.Cô phát hiện không đúng, quyết đoán quay đầu muốn trở về, Bá Đặclại không ngừng bước chân, ôm lấy cô đi về phía trước, "Không cần sợ, có người chuẩn bị tiết mục thú vị, chúng ta cùng nhau xem.”Nghe thấy ngữ điệu hắn có điểm hưng phấn, Tần Phi Thường liền biết đây là hắn lại muốn điên."Tiết mục của ai?” Cô hỏi ra vấn đề này, đồng thời trong lòng có suy đoán."Tiết mục của các bằng hữu của em a." Bá Đặc trả lời chứng thực cô suy đoán.Tần Phi Thường thầm than một hơi, hiện tại tâm tình của cô thật giống như bác sĩ nhìn thấy người bệnh rõ ràng thoát khỏi nguy hiểm, người nhà lại cho người bệnh ăn bậy đồ vật, dẫn tới bệnh tình tải phát.Nhịn một chút liền qua, vì sao cứ muốn thêm phiền.Đường phố này thực ngắn, nhưng dường như đi mãi không hết, ánh mặt trời ấm áp lúc trước bao trùm đường phố càng lúc càng xa họ, con đường dưới chân bắt đầu vặn vẹo, chậm rãi, cảnh vật phía trước biến hóa, trở thành một tòa giáo đường nho nhỏ, kiến trúc hai bên biến thành đại thụ.Ven đường chân nến, rất rất nhiều nến, lửa khói đều nhịp mà nhảy lên, đột nhiên ngọn lửa bốc cao, liệt hỏa hừng hực bao vây bọn họ lại."Phật --" Bá Đặc dựa đầu vào trên vai Tần Phi Thường, giống như làm nũng oán giận nói, "Ảo cảnh thật thô ráp a, chẳng lẽ bọn họ đang đùa ta chơi sao?”Tần Phi Thường cảm thấy nhiệt độ ngọn lửa ập vào mặt, cảm giác bị bỏng này thật sự rất rõ ràng, nhưng so với phể tích lâu đài cổ của Bá Đặc, độ chân thật có chênh lệch rất lớn.Hai tay Bá Đặc đặt trên vai chặt chẽ giam cầm cô, sũng nước lạnh lẽo rớt trên vai, xua tan nhiệt độ chung quanh.Trong không khí có một luồng khối lượn lờ, Tần Phi Thường hút khói vào cả người choáng váng một trận, rốt cuộc không nâng nổi bước chân.
Trong lòng cô biết sợ là mình không ứng phó được trường hợp này, trước khi lâm vào mê man chỉ có thể nói nhỏ đến không thể nghe thấy: "Xã hội pháp chế, tốt nhất không được giết người, nếu nhất định phải giết, phiền toái xử lý sạch sẽ một chút, tôi không muốn bị cuốn vào bất kì án mạng nào.”Không đợi Bá Đặc trả lời, cô liền nhằm hai mắt ngã vào trong lòng ngực hắn .Còn không thấy người chế tạo ảo thuật, Tần Phi Thường đã mười phần tin tưởng, Bá Đặcsẽ không thua.
Cô hiểu biết về Bá Đặclà sâu nhất trong tất cả mọi người, nếu không phải ý thức được trình độ đáng sợ của hắn, cô không đến mức không chút nào giãy giụa đã tiếp nhận trái định cùng hắn, cũng không đến mức vì trấn an hắn mà lo lắng đến tận đây.Bá Đặc cười đến giống như hoa, liếm liếm môi đỏ tươi, sờ soạng một chút gương mặt Tần Phi Thường, lẩm bẩm: "Ta biết em thông minh nhất.”Người thông minh có thể nhận rõ tình thế, người ngu xuẩn nhận không rõ.Lúc hắn rời đảo Sương Mù đã nói nguyền rủa còn chưa biến mất.
Bởi vì chỉ cần giữa bọn họ có oán hận sinh ra, nguyền rủa sẽ vĩnh viễn tồn tại.
không chỉ là oán hận của hắn, còn có oán hận của những người bị nguyền rủa đó.Ở trên đường phố chân thật, lấy Bá Đặcvà Tần Phi Thường làm trung tâm, hai nam một nữ ba vu sư, linh môi tạo thành một hình tam giác.
Lão giả gồi xếp bằng ở một góc bên cạnh đốt một vòng nến, ngọn lửa hư vô bốc lên bên người lão ta.Bá Đặc ôm Tần Phi Thường, bên người tràn ngập sương mù dày đặc, sương mù này vừa xuất hiện, ngọn lửa kiêu ngạo nóng rực nháy mắt bị áp chế đến thấp nhất, u linh nửa trong suốt từ dưới cống ngầm, vách tường, đường cải chui ra, phát ra tiếng rít ở trong sương mù, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.Ngọn nến quay chung quanh lão giả, ánh lửa từ màu cam biển thành u lam, ngồi ở trong vòng ngọn nến cả người vì sự run rẩy lên, trợn trắng mắt, điên cuồng mà vặn vẹo tứ chi."Không tốt, vu sư Áo Lạp bị u linh bám vào người!” ở một góc khác vu sư La Tư hô to, rút gây chổng ra bắt đầu niệm chú ngữ loại bỏ u linh, nhưng u linh trong thân thể vu sư Áo Lạp bị câu ra, lập tức có khác u linh tranh đoạt thân thể lão ta.Vu sư La Tư thấy thế, chỉ có thể tạm thời mặc kệ lão ta, lôi ra một cái bình nhỏ đeo trên cổ, đem chất lỏng màu vàng kim bên trong rắc về phía Bá Đặc.U linh bên người Bá Đặc càng tụ càng nhiều, bọn họ cũng không phải u linh trên đảo Sương Mù, mà là từ chung quanh triệu hoán đến.
Những u linh này không có thần trí, bị hơi thở người sống hấp dẫn, thử thăm dò ghé sát vào Tần Phi Thường đang hôn mê.Đang nhìn vu sư bên ngoài giãy giụa, Bá Đặc bỗng nhiên quay đầu, cười dữ tợn, "Cút ngay.”U linh ghé sát vào nháy mắt phát ra tiếng huýt thống khổ, trốn vào trong sương mù.Vu sư La Tư rải ra chất lỏng màu vàng kim biến thành mấy đạo kim quang xán lạn, giáo đường trong ảo cảnh hư ảo đi vào trước mặt Bá Đặc , vô số tiếng xướng tụng thánh khiết từ trong giáo đường truyền đến.U linh tụ ở chung quanh như bầy cá bị xua đuổi, hoảng loạn mà bị ánh sáng này xua tan.
Bá Đặc vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn kiến trúc càng ngày càng gần mình, giáo đường kim quang to lớn, càng làm hắn nhỏ bé bất lực.Đột nhiên, vô số bụi gai hoa hồng đột ngột mọc lên từ mặt đất, bao trùm toàn bộ giáo đường, hoa hồng màu đỏ trên cành nở ra chớp mắt đã điêu tàn, màu đỏ che đậy quang mang kim sắc, giống đàn kiến cắn nuốt hết tòa hư ảnh cao lớn này.Vu sư La Tư nắm bình thánh vỡ vụn, phun ra một búng máu.Còn lại lão bà linh môi kia, sắc mặt biến đổi lại biến đổi, thu hồi chuông rung trên tay, khàn khàn mà nói một tiếng: "đi!”Bà ta và Vu sư La Tư túm lấy Vu Sư Áo Lạp bị u linh bám vào người.
Ba người độn thổ ra xa tới một con phố khác.
Quay đầu nhìn lại, trong mắt bọn họ còn mang theo kinh sợ.“ U linh bóng đè đó, sao lại lợi hại như vậy?”“ Không ngờ rằng, vẫn luôn xem thường hắn.....đi mau, hắn đuổi theo tới đây chúng ta liền không đi được!.”Góc phố khôi phục an tĩnh, bóng tối màu xanh lam dần dần thối lui, Bá Đặc mở to mắt, ôm Tần Phi Thường ngủ say vào trong lòng ngực, tâm tình không tồi mà đi ra ngoài..
/273
|