Bá Đặc vẫn nhìn ra bên ngoài, nhưng thoáng ngồi thẳng, ngữ khí không tốt lắm hỏi: "cô muốn làm gì?"Tần Phi Thường: "Tôi mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.”Cởi quần áo đương nhiên là vì ngủ, nếu không thể nào? không thể trở về nghỉ ngơi, chỉ có thể nghỉ ngơi tại đây.Mấy ngày nay cô ở bên ngoài cũng không ngủ được tử tế, không bằng thử xem ở chỗ này ngủ bù rồi trở về có thể khôi phục tinh thần hay không.Thấy cô cứ như vậy đi tới giường lớn, Bá Đặc trừng mắt phía sau lưng cô, lông mày nhảy dựng, nói chuyện lớn tiếng hơn: "Đây là giường của ta, cô dám ngủ ở đây?”Tần Phi Thường gỡ mắt kính xuống, ngồi ở mép giường, “ Đến anh tôi còn từng ngủ hai lần, ngủ giường anh thì có vấn đề gì."Khi nói chuyện, cô đã thực tự nhiên mà kéo ra góc chăn thêu hoa chuẩn bị nằm xuống.
Bá Đặc nhìn động tác của cô, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên.Động tác nằm xuống dừng lại, Tần Phi Thường nhìn bên trong giường lớn cất giấu một bộ xương khô, khung xương xoay đầu sang, dùng hai cái hốc mắt tối om nhìn cô."Bộ xương khô này là thi thể anh?” Tần Phi Thường quay đầu hỏi.Bá Đặc thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nhìn xem cô làm thế nào,”Cô đoán.”Tần Phi Thường: "Tôi đoán không phải." nói rồi cô rung chăn lên, xốc bộ xương khô đó xuống giường.Bộ xương ngã xuống đất, bùm bùm một trận vỡ ra.Bá Đặc sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: "Cô dám đối đãi thi thể ta như vậy!” Tần Phi Thường: "Khung xương này nhiều nhất mười hai tuổi, căn bản không phải anh, đừng diễn.”Thấy cô không mắc mưu, lửa giận trên mặt Bá Đặc lại nháy mắt biến mất, nhãi ranh này biển sắc mặt cực nhanh, thất vọng lại nhàm chán mà gõ gõ gậy chổng, liền thấy bộ xương nằm trên mặt đất bò dậy, lạch cạch mở cửa đi ra ngoài.Tần Phi Thường vứt đi một tầng chăn mà bộ xương từng nằm, dù sao phía dưới trải rất nhiều chăn giường, thiếu một tầng cũng có thể ngủ.Chỉ là giường này quá mềm, cô chưa từng nằm cái giường mềm như vậy, vừa nằm xuống cả người liên hoàn toàn rơi vào trong chăn mềm mại, hơn nữa cô cảm giác ngửi thấy một mùi hương hoa hồng.Thấy cô thật sự nằm ở trên giường bất động, Bá Đặc đứng dậy chậm rì rì mà đi đến mép giường, vừa muốn mở miệng, thấy một bàn tay từ trong chăn vươn ra, trong tay cầm một cái quần ném tới mép giường.Bá Đặc : "......"Tần Phi Thường thật đúng là ngủ tạm một giấc, cô cũng chưa nghĩ đến thể nhưng có thể ở bên trong này nghỉ ngơi.
Cô mới vừa thức giấc còn chưa thanh tỉnh, phản ứng đầu tiên là lần sau không biết có thể mang công việc vào đây làm hay không, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian trong đời sống hiện thực.Sau đó cô đã bị thân thể trầm trọng trên người hoàn toàn áp tỉnh.Kéo chăn ra nhìn, một cái đầu gác ở trước ngực cô.Người đè ở trên người cô ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
một màn này trong hương diễm mang theo quỷ dị, thật như là cảnh tượng phim kinh dị nào đó, còn là cấp bậc mà trẻ vị thành niên không được phép xem.Kéo chăn về, Tần Phi Thường thở một hơi chuẩn bị đứng dậy, nhưng trên người nặng trĩu, cô đẩy không ra, vì thể đành phải nhìn màn che rũ xuống phía trên mở miệng nói: "Tôi có từng nói kỹ thuật của anh thật sự không được không, làm vài lần nữa, khả năng tôi sẽ trở thành lãnh cảm."Trong chăn Bá Đặc hừ một tiếng, "Vậy không phải càng tốt.”Hắn vốn dĩ cũng không muốn làm cái gì, nhưng cô vừa mở mắt, hắn liền cảm thấy bộ dáng cô bình tỉnh thong dong, làm bộ làm tịch nhìn đặc biệt phiền.Hắn hé miệng, vùi đầu cắn.Tần Phi Thường hít hà một hơi, bàn tay thò vào trong chăn túm chặt tóc Bá Đặc lôi hẳn ra, thấp giọng nói: "Nhả ra, còn không ngừng lại thì sẽ biến thành như lúc trước.”Chăn phồng lên, hoàn toàn kéo cô vào bên trong, thanh âm Bá Đặc hơi mang hưng phấn, "Như thế nào, cô sợ?”Tần Phi Thường: ".....!Tôi không muốn thì hình như anh càng hưng phấn hơn một chút?”Nhận thua là không có khả năng nhận thua, đối mặt với khiêu khích, cô chỉ biết sẽ không lui.Vừa không cẩn thận làm cho biến thành một loại chiến tranh khác, ai cũng không muốn thua, kết quả chính là, lại ở đây trên giường lớn ôm lấy, quay cuồng một khoảng thời gian rất dài.Tần Phi Thường cuối cùng làm mình chết đuối ở trong một gian phòng tắm bên cạnh phòng ngủ, cô đứng dậy đi tắm rửa, thuận tiện giải quyết một chút vấn đề chết đi, thuận lợi đăng xuất.Bá Đặc không biết xuất phát từ nguyên nhân gì cũng không ngăn trở cô, trước khi Tần Phi Thường mất đi ý thức, xuyên qua mặt nước vặn vẹo thấy hắn đứng ở cạnh cửa.Thân thể người phụ nữ mềm mại chìm ở trong nước, Bá Đặc để chân trần đi tới, ngồi ở bên cạnh cái ao tắm, chán đến chết mà ở lại trong chốc lát.Đêm tối sớm nên kết thúc vào lúc này khoan thai xuống sân khấu, gạch bóng loáng dưới chân hắn dẫm lên trở nên loang lổ cũ nát, ao nước nhanh chóng khô cạn, hết thảy sáng ngời hoa lệ nháy mắt biển thành phể tích.
Chỉ có hắn, tại đây trong sắc thái ảm đạm vẫn cứ vẫn duy trì màu sắc tươi sáng..
/273
|