Những người còn lại chưa phản ứng kịp để đi cứu người thì đã thấy hắn bất động, có máu tươi theo chân hắn nhỏ xuống.Người vừa kéo hai nữ sinh đánh bạo đi nhìn xem, lập tức bị kích thích, la lên một tiếng, bỏ lại những người khác chạy như điên, chọc đến vài người còn lại cũng cùng chạy theo hắn.Bọn họ hận không thể cách những dây leo ăn thịt người đó thật xa, Tần Phi Thường đương nhiên cũng vậy.Cô cũng lần đầu tiên phát hiện dây leo nơi này còn biết giết người, hơn nữa thực nhanh liên tưởng đến thực vật khác.
Nếu đều giống dây leo này, vậy......"Cô muốn đi đâu vậy?" Bá Đặc không quản mấy người trẻ tuổi chạy trốn, cười hỏi cô.Tần Phi Thường thấy hắn đuổi tới đây liền hiểu rõ, ước chừng hắn cảm thấy hứng thú với cô.
Vậy cũng không trách được người khác, ai bảo ban đầu cô cảm thấy thiếu niên này kỳ quái, chủ động đi thăm dò hẳn, rước lấy hắn có hứng thú.Cô đỡ mắt kính một chút, ngữ khí bình tĩnh: "Muốn đi gác chuông nhìn xem.”"Tôi đây cùng cô đi xem.” Bá Đặc tâm tình không tồi mà đi ở bên cô, dẫm lên dây leo trên mặt đất, còn tùy tay hái một nhánh thưởng thức ở trong tay.Cùng hắn vẫn duy trì một khoảng cách, Tần Phi Thường nhìn về phía trước, đột nhiên cảm giác một cây dây leo bên cạnh duỗi lại đây, lập tức nghiêng người tránh đi."Ha ha ha ha!” Bá Đặc cầm leo đằng cười với cô, "Có phải cô đang sợ hãi không? Chỉ là dây leo thôi mà."Tần Phi Thường: "Dây leo thích ăn thịt người, không nên sợ hãi?”Bá Đặc: "Chúng nó không thích ăn thịt người, chúng nó là đồ vật chết, đồ vật chết sao lại có loại này ý tưởng yêu thích này." Dứt lời, tùy tay vứt bỏ leo đó.
Ở trong tay hắn, tàn lưu lại chất lỏng thực vật màu đỏ nhạt.Hắn chán ghét mà nhìn chất lỏng dây leo trên tay, duỗi đến trước mặt Tần Phi Thường, "Tay của tôi bị bẩn rồi.”Liếc hắn một cái, Tần Phi Thường giơ tay lau hai vết chất lỏng dây leo trên tay hắn, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi.Một mùi tanh nhàn nhạt hỗn độn hương vị thực vật, có chút ghê tởm.Hành lang dài trống trải không người, giày da của Tần Phi Thường phát ra tiếng vang nhỏ, bước chân Bá Đặc lại không có tiếng động, chỉ có vải đỏ ám sắc kéo trên mặt đất phát ra tiếng sàn sạt của loài rắn khi hành tẩu.Sắp tới gác chuông, Tần Phi Thường đứng ở phía dưới, nhìn lên phía trên.
Trong một mảnh kiến trúc phế tích, gác chuông có mức độ tổn hại không cao, phía trên tháp nhọn trên cơ bản không có tổn hại, chỉ có phía dưới và nhiều cây cột đứt gãy không ít.Càng thêm kỳ quái chính là cái chuông lớn bên trên thế nhưng còn đang di động.
Cô đi vòng quanh gác chuông, xem xong chuông đồng hồ bốn phía, mỗi một cái chuông đồng hồ đều không giống nhau, tràn ngập hỗn loạn.
Đây là một đoạn thời gian hỗn loạn, là một khoảng không gian hỗn loạn.
Tần Phi Thường suy đoán.Cách gác chuông không xa, là một tòa giáo đường nhỏ, Tần Phi Thường hướng về phía gác chuông, nhưng hiện tại cô lại sinh ra hứng thú với giáo đường này, bởi vì ngôi giáo đường này là kiến trúc bảo tồn hoàn hảo nhất cô đã gặp ở lâu đài cổ, có vẻ rất đặc thù.Vì thể cô bất động thanh sắc quan sát biểu tình của Bá Đặc, thử đi sang hướng bên kia.Bá Đặc đi theo cô, trong ánh mắt đen nhánh có ý cười làm người ta sởn tóc gáy.
hắn cũng không sợ giáo đường.Đứng ở cửa giáo đường một lúc lâu, Tần Phi Thường duỗi tay đẩy ra cửa chính giáo đường.Lọt vào trong tầm mắt là khung đỉnh cao cao, hai bên cửa kính tinh tế cho ánh mặt trời chiếu vào, ẩn ra từng cột sáng sáng ngời.
Cửa sổ phía trước nhất có hình tròn thật lớn, hoa văn đóa hoa màu sắc rực rỡ tỏa ra đồ án ở trung ương giáo đường.Đây là một tòa giáo đường tạo hình xảo diệu tinh xảo, người đi vào nơi này hẳn là có thể cảm nhận được cái không khí trang nghiêm thanh khiết, nhưng mà bước vào giáo đường một khắc kia, Tần Phi Thường chỉ cảm thấy một cơn sợ hãi.Trên ghế gỗ của giáo đường, ngồi hơn trăm bộ xương khô, bọn họ bị người khác quấy rầy yên lặng, sôi nổi quay đầu.Tần Phi Thường âm thầm nói một tiếng không tốt, trong lòng có chút hối hận.
Nhưng cửa đã bị đóng lại, hiển nhiên mấy thứ này cũng không muốn cho cô đi ra ngoài, hoặc là nói, Bá Đặc bên cạnh không muốn buông tha cô."Không phải cô muốn đến giáo đường sao, sao mới vào đã muốn đi ra.”Hắn ôm lấy vai cô, ghé sát vào bên tai cô nói.
Dưới tươi cười vô hại, tất cả đều là ác ý lành lạnh."Này! Bên này, hai người mau đến bên này!” một giọng nam từ cổng tò vò hình tròn bên cạnh truyền đến, giọng cậu ấy nói thật sự nhẹ, nhưng ở nơi trống trải như vậy, tiếng vang vẫn cứ có vẻ dẫn người chú ý, chính cậu ta cũng hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại, chỉ lộ ra cái đầu, dùng sức vẫy bọn họ.Lực chú ý của Bá Đặc lại bị hấp dẫn, tay hắn đáp ở trên vai Tần Phi Thường, cái trán chổng vai cô, đôi mắt ngược lại nhìn về phía cậu trai bên kia, "A, nơi này cũng cất giấu một người.”Hắn lôi kéo cánh tay Tần Phi Thường, tư thái có chút thân mật mà kéo cô cùng đi qua.Cậu thanh niên đã một mình ở chỗ này trốn một ngày một đêm, từ lúc vào nhầm nơi này liền không ra được, cùng một đám xương khô ở chung một phòng, thật vất vả nhìn thấy người sống khác xuất hiện, Có vẻ mười phần kích động."Tôi là An Địch [ Andy], các người......” hắn thấy rõ ràng bộ dạng Tần Phi Thường, bỗng nhiên sửng sốt, lập tức trở nên càng thêm kích động lên, "cô là Lan Lạc? Em gái của Lãng Tác[ Lonso] đúng không! Tôi là bạn của anh trai cô!"Tần Phi Thường cũng nghĩ tới, ở trên máy tính Lãng Tác cô thấy hắn ta đang nói chuyện phiếm cùng một người tên là An Địch..
/273
|