"Cô tên là gì?” trên đường chạy trốn, Muri mới hỏi ra câu hỏi đã quá muộn màng này.Ban đầu hắn không nghĩ tới người trong lồng sắt tên là gì, sau đó hai người lên đường cùng nhau, hắn trực tiếp xưng hô là "cô".
Càng nhiều lúc, ở trong lòng hắn gọi cô là nữ nhân tóc đỏ, bởi vì tóc đỏ của cô so với những người khác thật sự quá bắt mắt, hơn nữa ở trong mắt hắn càng ngày càng rõ nét.Câu hỏi là buột miệng thốt ra, hắn hỏi xong cũng không có phản ứng gì, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.Mellie sửng sốt một chút, cũng thuận miệng trả lời: "Tôi tên là Mellie, cậu có thể gọi tôi là Mel.”"À." Muri gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng kế tiếp vẫn cứ giống như trước, không gọi tên cô.Bọn họ đang trên đường đào vong, chung quanh trừ lá cỏ thưa thớt, nhìn không thấy bất kì động vật và thực vật nào khác.
Từ sau lần đầu tiên gặp gỡ những người áo đen đó, bọn họ lại gặp một lần chặn đường vây đuối, cũng là tổ hợp của mục sư áo đen và chiến sĩ thánh đường.Muri lần đầu tiên ăn mệt, lần thứ hai căn bản không cho bọn họ cơ hội bao vây hắn, thấy bọn họ liền chạy, làm nhóm người này chạy theo cả một đêm.
Ngựa cũng mệt chết, đám kia bỏ ngựa đuổi theo, cuối cùng vẫn toàn bộ thoát lực, trơ mắt nhìn Muri phía trước kéo ra khoảng cách càng xa, còn quay đầu trào phúng mà hừ một tiếng với bọn họ.Mellie từ đầu tới đuôi chỉ ngoan ngoãn có ở trong lòng ngực Muri, không thêm phiền toái cho hắn, trên đường đút cho hắn một chút nước."Cậu mệt không? đã chạy thật lâu." Nửa đường, lúc Mellie đút nước lại hỏi hẳn.Muri đẩy cái mũ đầu lâu của mình đến đỉnh đầu, lộ ra non nửa khuôn mặt tròn lông trắng xù xù, ngữ khí kiêu ngạo lại không để bụng, "Trước kia ta liên tục chạy ba ngày ba đêm còn không sợ, bọn họ không đuổi kịp ta.”Xác thật, những người đuổi theo bọn họ đó đều mệt phải dừng lại giữa đường, đến động thủ cũng không thể tìm được cơ hội, tức giận ở phía sau măng to vô năng.Tách khỏi bọn họ, Muri dừng lại tìm nơi tránh gió an toàn, ôm cánh tay nằm xuống tại chỗ, bắt đầu hộ hộ ngủ say, ước chừng vẫn bị mệt mỏi.Mellie đã ngủ ở trong ngực hắn, cũng không mệt, liền kéo mũ đầu lâu ra, muốn lau mặt cho hắn, kết quả phát hiện tuy rằng hắn một thân da lông lại căn bản không ra mồ hôi, chỉ có lông trắng bị quần áo và cái đầu lâu ép dán xuống, có thể để cô hỗ trợ trải một chút.Bởi vì được chải lông tương đối thoải mái, Muri không tránh ra, cái mũi đen nhỏ ướt át động đậy, còn hừ hừ hai tiếng.
Bất quá hắn thực nhanh liền phát hiện như vậy quá không thành thục, vội vàng khắc chế mà dừng lại, không chịu phát ra bất kì thanh âm gì nữa.Mellie chải vuốt lông trên đầu cho hắn, lại nhìn nhìn vết thương.
Trong khoảng thời gian ngắn, miệng vết thương đã sắp khỏi, tốc độ khép lại như vậy thật làm người ta khiếp sợ, Mellie kinh ngạc lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.Cô đứng dậy nhìn chung quanh, muốn tìm một chút đồ ăn.
Dạo qua một vòng, không hề có thu hoạch gì.Với Murị săn thú nhìn qua thực dễ dàng, với cô lại trở nên dị thường khó khăn.
Những con mồi đó, cho dù là động vật nhỏ nhất đều có tâm cảnh giác mãnh liệt, không đợi cô nhìn rõ đã chạy mất.Động vật lớn một chút thì càng không có cách nào, nếu không phải chạy trốn đặc biệt nhanh khiến cô đuổi không kịp thì chính là cô cũng không dám săn, nếu thật sự tiến lên, chỉ sợ là nó ăn mất cô.Mellie nhở tới bộ dáng Muri dùng các loại vũ khí, cũng sinh ra ý tưởng muốn học sử dụng, cho dù không lợi hại như Muri cũng có thể tàm tạm.Cách đó không xa Muri đang nằm bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Mellie nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, thấy hắn chạy như bay tới, lại nháy mắt đã lướt qua cô, nhào về một con thủ nhỏ mới vừa đi tới, không đến chốc lát đã mang theo cơm chiều trở về.Một ngày không ăn cái gì Muri ăn vô cùng ngon miệng, nghe thấy Mellie dò hỏi hắn về chuyện học sử dụng vũ khí, hai con mắt tròn xoe chớp chớp, giơ tay liền túm lấy cánh tay Mellie.Mellie cảm giác cánh tay mình bị tay hắn hoàn toàn bọc lấy, hắn cũng chưa dùng lực, cô đã cảm giác cánh tay mình muốn rớt."A-_"Nghe cô hút không khí, Muri hoảng sợ, giống như bị bỏng mà nhanh chóng buông cánh tay cô ra."Tay cô nhỏ như vậy, còn không có sức lực, biết dùng vũ khí thì cũng không đánh thắng được người khác......!đến kiếm cô cũng cầm không nổi.”Mellie ủ rũ cụp đuôi, xoa xoa cánh tay mình phiếm hồng, "Tôi đây còn có thể học cái gì.”Muri vừa nhìn cô vừa mồm to ăn thịt, không nói nữa, Mellie cũng không đề cập tới, chỉ tự mình buồn râu.Bọn họ lần thứ ba gặp chiến sĩ thánh đường, lần này tương đối ít, chỉ có vài người.
Muri nhăn cái mũi lại, vẫn không đi lên đánh cùng bọn họ, chuẩn bị tránh đi.Lần này, trong số bọn họ có cùng tiện thủ.
Nữ cung thủ anh tự táp sảng cưỡi ngựa chạy như điên ở đăng trước, nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, ngồi dậy kéo cung, bắn một mũi tên ra.Tiếng mũi tên bay xé gió thực rõ ràng trong tai Muri, hắn nâng một bàn tay lên trực tiếp bắt được mũi tên, làm mấy chiến sĩ kia nhìn đến hoài nghi nhân sinh.Không làm hắn bị thương cũng thôi, còn trực tiếp tục được như vậy, mũi tên đó uy lực cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể bắt được!Cung thủ bắn ra mũi tên cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, ngày thường người khác khen cô thần xạ thủ chẳng lẽ là nói đùa sao?! Kẻ đó bắt mũi tên của cô sao giống như chơi đùa vậy!Muri quay đầu lại nhìn mấy người kia, nhìn thấy nữ cung thủ đằng trước, bỗng nhiên đột ngột xoay người một cái, chạy tới chỗ bọn họ.Đám người kia không nghĩ tới hắn đang chạy trốn lại đột nhiên quay đầu xông lên, lập tức có chút hoảng loạn.-- Chiến tích của ma thú hỗn huyết này đã được thông báo cho toàn bộ các thánh đường trong thành trì quanh đây, một mình hắn cơ hồ phế bỏ mười mấy chiến sĩ, mấy chiến sĩ tinh anh được bọn họ sùng bái đều thua trên tay hắn.Mấy người theo bản năng ghìm ngựa, nhưng nhất thời không dùng được, Muri chạy so với ngựa còn nhanh hơn, hai bên thực mau tiếp cận.
Muri mặc kệ những người khác, một chân đá ngã con ngựa đằng trước..
/273
|