-Nô, chở Mon về nhà nha, sắp thi cử tới nơi rồi.
-Thôi, ở một mình không yên tâm.
-Năn nỉ á, ở đây có Nô quậy lắm học không được, phải về nhà yên tĩnh mới học được.
-Hay là hẹn hò với anh nào ở nhà hả? Nói mau.
-Hâm. Giờ có chở về không thì bảo? Không thôi tôi tự về.
-Giỡn mà, điện thoại phải luôn để bên người nghe chưa hả?
-Yes sir.
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi cuối cùng Quốc An cũng đồng ý chở nó về nhà. Nó thì tập trung học hành còn cậu ta cứ 5 phút nhắn tin một lần, không thôi gọi điện thoại liên tục, một ngày chạy qua cả chục lần, lúc thì mang trái cây qua, lúc thì mang thức ăn, nước ép. Cứ như vậy chắc béo phì với cậu ta mất.
-Cấm cậu đến nữa nha chưa, để người ta tập trung học.
Nói như vậy mà cậu ta còn chưa chịu nghe nữa chứ.
-Nhưng mà nhớ quá chịu không nổi.
-Mặc kệ cậu, đợi thi xong tha hồ gặp, lúc đó tôi còn phải làm việc cho cậu nữa mà.
-Ừm, vậy thi xong mình hẹn hò nha.
-Ừ, giờ về được chưa hả?
-Rồi, bye nha bé Mon.
Rảnh rỗi được khoảng 30 phút, lại nhận được tin nhắn, tên này cứ làm như cả năm không gặp vậy đó.
-Ăn cơm chưa tình yêu?
-Rồi. Nó nói chuyện cụt ngủn.
-Uống sữa chưa tình yêu?
-Rồi.
-Học bài xong chưa tình yêu?
-Chưa.
-Mai thi tốt nha tình yêu.
-Vâng.
Nhắn tin chỉ có như vậy, không thôi chỉ là nhớ nhung linh tinh mà ngày nào cũng nhắn cả trăm tin, người gì đâu mà rảnh vậy không biết.
Hôm đó đi thi môn đầu tiên nó quên mang theo điện thoại, chiều về còn đi ăn vặt với mấy đứa trong lớp nên về trễ. Quốc An cả ngày liên lạc không được, gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời, cậu chạy sang nhà đợi.
Vừa thấy nó về, cậu bực bội làm mặt lạnh.
-Ơ, Nô đến khi nào thế?
Thấy mặt cậu căng thẳng, nó giả vờ ngây thơ.
-Đi đâu giờ mới về hả Doremon? Cả ngày liên lạc không được biết người ta lo lắng lắm không hả?
-Xin lỗi mà, tại bạn Mon quên cầm theo điện thoại. Nó kéo tay Quốc An nài nỉ.
-Không chấp nhận. Cậu vẫn lạnh lùng.
-Người nhỏ nhen thấy sợ, mới có xíu đã hung dữ vậy rồi, lỡ mà có ở chung một nhà phạm lỗi gì chắc bị treo lên trần nhà quá. Nó lẩm bẩm.
-Tôi không có ác vậy đâu, sai một lỗi tôi chặt một bộ phận trên cơ thể thôi.
-Đồ ác độc.
-Vậy cậu còn chưa sợ nữa mà. Vào nhà thôi, tôi sắp xỉu vì đói rồi nè.
-Sao không chịu ăn tối?
-Nhiều chuyện quá, đi thôi.
Quốc An nắm tay nó lên nhà, tay cậu lạnh ngắt như vậy chứng tỏ đã đợi lâu lắm rồi, thương gì đâu luôn đó.
-Xin lỗi Nô nha, lần sau Mon se mang theo điện thoại.
-Ừm, Mon hay gây chuyện lắm nên phải cầm theo điện thoại, lỡ có bị bắt về đồn công an còn gọi Nô ra bảo lãnh.
-Thần kinh.
.....Hac...xi...
Quốc An hắt hơi mấy cái liên tục làm nó lo lắng, chắc tại lúc nãy đứng ngoài trời đợi lâu quá nên nhiễm lạnh rồi.
-Uống trà nóng cho ấm đi, rồi Mon nấu mì gói cho Nô ăn nha.
Nhìn cái dáng bộ vụng về của nó mà cậu cảm thấy ấm lòng, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy tô mì ngon như vậy, vượt xa những món đắt đỏ trong những nhà hàng sang trọng. Hai người họ cứ như một gia đình nhỏ hạnh phúcgặp nhau sau một ngày lao động vất vả vậy.
-Còn lạnh không? Nó đặt tay lên mặt Quốc An kiểm tra.
-Còn, lạnh lắm. Cậu giả vờ.
-Ốm rồi à? Nằm nghỉ một xíu đi tôi lấy thuốc cho. Nó kéo Quốc An ngồi xuống sofa, lợi dụng thời cơ cậu kéo nó nằm luôn bên cạnh.
-Gì nữa đây? Nó đẩy cậu ra mà không được.
-Muốn ôm cậu quá đi mất, ước gì cậu biến thành cái gối ôm để tôi ôm ngủ hàng đêm.
-Bộ muốn ôm là ôm hả? Tôi đâu có phải là người dễ dãi. Nó chu môi.
-Không tự nguyện thì sẽ dùng cách khác, tôi sẽ chặt hết tay chân của cậu để cậu không cựa quậy, không di chuyển được, lúc đó muốn ôm lúc nào chẳng được.
Không ngờ cậu ta lại nghĩ ra trò ác ôn dễ sợ.
-Ghê quá, nói vậy đố đứa con gái nào lấy cậu.
-Cậu mà không lấy tôi thì có ma mới lấy cậu, tôi tốt bụng mới hi sinh cứu vớt đời cậu đó.
-Ngủ đi mà mơ nha cưng, tôi không thèm lấy chồng, ở vậy cho trai nó tiếc.hehe.
-Nổ banh xác.
-Vậy né tôi xa một xíu, làm gì mà cứ lợi dụng ôm hoài vậy, lo mà bắt dê về đi.
-Không thích.
Nó mỉm cười ngoan ngoãn nằm trong tay Quốc An, nó chẳng có điểm gì đặc biệt tại sao cậu lại yêu nó như thế, nó chỉ biết rằng bên cạnh cậu nó cảm thấy bình yên, cậu là người có thể mang đến cho nó niềm vui để có thể quên đi những đau buồn trong quá khứ. Mặc cho sau này có ra sao, chỉ cần hiện tại có cậu là đủ rồi.
Mai đây khi tôi dần dần quên đi mình là ai.
Nhờ ai đó gần bên, ai đó hát lên những bài ca tôi viết.
Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép. Cứ yêu đi dù rằng mình ngu si.
Ai lừa ai, ai hờn ai, ai giận ai, ai thù ai.. cho qua đi.
Cứ đam mê dù nhiều người cười chê.
Và cứ vui lên, vì ta không.. cô đơn
......
-Thôi, ở một mình không yên tâm.
-Năn nỉ á, ở đây có Nô quậy lắm học không được, phải về nhà yên tĩnh mới học được.
-Hay là hẹn hò với anh nào ở nhà hả? Nói mau.
-Hâm. Giờ có chở về không thì bảo? Không thôi tôi tự về.
-Giỡn mà, điện thoại phải luôn để bên người nghe chưa hả?
-Yes sir.
Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi cuối cùng Quốc An cũng đồng ý chở nó về nhà. Nó thì tập trung học hành còn cậu ta cứ 5 phút nhắn tin một lần, không thôi gọi điện thoại liên tục, một ngày chạy qua cả chục lần, lúc thì mang trái cây qua, lúc thì mang thức ăn, nước ép. Cứ như vậy chắc béo phì với cậu ta mất.
-Cấm cậu đến nữa nha chưa, để người ta tập trung học.
Nói như vậy mà cậu ta còn chưa chịu nghe nữa chứ.
-Nhưng mà nhớ quá chịu không nổi.
-Mặc kệ cậu, đợi thi xong tha hồ gặp, lúc đó tôi còn phải làm việc cho cậu nữa mà.
-Ừm, vậy thi xong mình hẹn hò nha.
-Ừ, giờ về được chưa hả?
-Rồi, bye nha bé Mon.
Rảnh rỗi được khoảng 30 phút, lại nhận được tin nhắn, tên này cứ làm như cả năm không gặp vậy đó.
-Ăn cơm chưa tình yêu?
-Rồi. Nó nói chuyện cụt ngủn.
-Uống sữa chưa tình yêu?
-Rồi.
-Học bài xong chưa tình yêu?
-Chưa.
-Mai thi tốt nha tình yêu.
-Vâng.
Nhắn tin chỉ có như vậy, không thôi chỉ là nhớ nhung linh tinh mà ngày nào cũng nhắn cả trăm tin, người gì đâu mà rảnh vậy không biết.
Hôm đó đi thi môn đầu tiên nó quên mang theo điện thoại, chiều về còn đi ăn vặt với mấy đứa trong lớp nên về trễ. Quốc An cả ngày liên lạc không được, gọi không bắt máy, nhắn tin không trả lời, cậu chạy sang nhà đợi.
Vừa thấy nó về, cậu bực bội làm mặt lạnh.
-Ơ, Nô đến khi nào thế?
Thấy mặt cậu căng thẳng, nó giả vờ ngây thơ.
-Đi đâu giờ mới về hả Doremon? Cả ngày liên lạc không được biết người ta lo lắng lắm không hả?
-Xin lỗi mà, tại bạn Mon quên cầm theo điện thoại. Nó kéo tay Quốc An nài nỉ.
-Không chấp nhận. Cậu vẫn lạnh lùng.
-Người nhỏ nhen thấy sợ, mới có xíu đã hung dữ vậy rồi, lỡ mà có ở chung một nhà phạm lỗi gì chắc bị treo lên trần nhà quá. Nó lẩm bẩm.
-Tôi không có ác vậy đâu, sai một lỗi tôi chặt một bộ phận trên cơ thể thôi.
-Đồ ác độc.
-Vậy cậu còn chưa sợ nữa mà. Vào nhà thôi, tôi sắp xỉu vì đói rồi nè.
-Sao không chịu ăn tối?
-Nhiều chuyện quá, đi thôi.
Quốc An nắm tay nó lên nhà, tay cậu lạnh ngắt như vậy chứng tỏ đã đợi lâu lắm rồi, thương gì đâu luôn đó.
-Xin lỗi Nô nha, lần sau Mon se mang theo điện thoại.
-Ừm, Mon hay gây chuyện lắm nên phải cầm theo điện thoại, lỡ có bị bắt về đồn công an còn gọi Nô ra bảo lãnh.
-Thần kinh.
.....Hac...xi...
Quốc An hắt hơi mấy cái liên tục làm nó lo lắng, chắc tại lúc nãy đứng ngoài trời đợi lâu quá nên nhiễm lạnh rồi.
-Uống trà nóng cho ấm đi, rồi Mon nấu mì gói cho Nô ăn nha.
Nhìn cái dáng bộ vụng về của nó mà cậu cảm thấy ấm lòng, lần đầu tiên trong đời cậu cảm thấy tô mì ngon như vậy, vượt xa những món đắt đỏ trong những nhà hàng sang trọng. Hai người họ cứ như một gia đình nhỏ hạnh phúcgặp nhau sau một ngày lao động vất vả vậy.
-Còn lạnh không? Nó đặt tay lên mặt Quốc An kiểm tra.
-Còn, lạnh lắm. Cậu giả vờ.
-Ốm rồi à? Nằm nghỉ một xíu đi tôi lấy thuốc cho. Nó kéo Quốc An ngồi xuống sofa, lợi dụng thời cơ cậu kéo nó nằm luôn bên cạnh.
-Gì nữa đây? Nó đẩy cậu ra mà không được.
-Muốn ôm cậu quá đi mất, ước gì cậu biến thành cái gối ôm để tôi ôm ngủ hàng đêm.
-Bộ muốn ôm là ôm hả? Tôi đâu có phải là người dễ dãi. Nó chu môi.
-Không tự nguyện thì sẽ dùng cách khác, tôi sẽ chặt hết tay chân của cậu để cậu không cựa quậy, không di chuyển được, lúc đó muốn ôm lúc nào chẳng được.
Không ngờ cậu ta lại nghĩ ra trò ác ôn dễ sợ.
-Ghê quá, nói vậy đố đứa con gái nào lấy cậu.
-Cậu mà không lấy tôi thì có ma mới lấy cậu, tôi tốt bụng mới hi sinh cứu vớt đời cậu đó.
-Ngủ đi mà mơ nha cưng, tôi không thèm lấy chồng, ở vậy cho trai nó tiếc.hehe.
-Nổ banh xác.
-Vậy né tôi xa một xíu, làm gì mà cứ lợi dụng ôm hoài vậy, lo mà bắt dê về đi.
-Không thích.
Nó mỉm cười ngoan ngoãn nằm trong tay Quốc An, nó chẳng có điểm gì đặc biệt tại sao cậu lại yêu nó như thế, nó chỉ biết rằng bên cạnh cậu nó cảm thấy bình yên, cậu là người có thể mang đến cho nó niềm vui để có thể quên đi những đau buồn trong quá khứ. Mặc cho sau này có ra sao, chỉ cần hiện tại có cậu là đủ rồi.
Mai đây khi tôi dần dần quên đi mình là ai.
Nhờ ai đó gần bên, ai đó hát lên những bài ca tôi viết.
Cứ sai đi vì cuộc đời cho phép. Cứ yêu đi dù rằng mình ngu si.
Ai lừa ai, ai hờn ai, ai giận ai, ai thù ai.. cho qua đi.
Cứ đam mê dù nhiều người cười chê.
Và cứ vui lên, vì ta không.. cô đơn
......
/80
|