Đêm đó nằm mơ thấy ba mẹ bỏ nó mà đi, chỉ còn lại một mình trong khu rừng không ai nương tựa, nó khóc như mưa, miệng không ngừng gọi.
-Ba mẹ...đừng bỏ con....đừng bỏ con mà....
Quốc An ngồi bên phòng làm việc nghe thấy liền chạy sang ôm nó dỗ dành, nhìn nó ngay cả trong mơ cũng nước mắt dàn giụa như vậy cậu rất đau lòng.
-Có tôi đây rồi, đừng sợ nhé.
Cảm nhận hơi ấm từ cậu truyền sang, nó cảm thấy yên tâm hơn, mắt nhắm nhưng tay vẫn níu chặt cậu không buông.
Nằm xuống cạnh bên, Quốc An đặt nó gối trên cánh tay săn chắc, tay còn lại kéo nó vào lòng. Cứ thế nó mới có được một giấc ngủ ngon, chỉ cần điều gì tốt cho nó, cậu sẵn sàng làm tất cả, cho dù điều đó có khó khăn hay chông gai thế nào đi nữa.
......
Sáng thức dậy xuống nhà không nhìn thấy ai, chỉ thấy mảnh giấy cậu để lại “Tôi có việc phải đi sớm, cậu ăn sáng đi rồi ở nhà chờ tôi giao việc”. Nó mỉm cười, tên này chắc không muốn mình về nhà đây mà.
Đang ăn sáng, nó thấy có người bước vào, một cô gái với mái tóc vàng hoe, làn da trắng nõn nà, mặt mũi trang điểm kỹ lưỡng rất đẹp. Chẳng biết cô ta là ai, sao lại vào đây được nhưng nhìn cái kiểu phách lối kia thì có vẻ khá thân với Quốc An đây.
-Cô là ai? Đừng nói là anh King bữa nay còn thuê cả người giúp việc nữa nha.
Thảo Nhi nhìn nó từ trên xuống dưới bĩu môi khinh bỉ. Nó tức điên với cái thái độ đó, nghĩ sao kêu nó là người giúp việc chứ.
-Cô tìm ai? Nó không thèm trả lời câu hỏi của ả.
-Anh King đâu rồi? Cô ta vẫn dùng gương mặt đó nói chuyện.
-Ở trong túi tôi nè. Muốn tìm King thì tự mà tìm hỏi tôi làm gì.
Cái con nhỏ giúp việc này đúng là láo, chờ tao lấy được anh King về thì mày sớm biến khỏi đây đi. Cô ả hậm hực ra khỏi nhà, chạy qua văn phòng tìm Quốc An.
.........
-Anh King.
-Gì? Sao mà cậu cảm thấy ngán ngẩm với cô ta vậy không biết.
-Em có thai. Cô ta vui mừng ra mặt, lần này có cái để ràng buộc anh ấy rồi.
-Phá.
Vẫn không thay đổi sắc mặt, Quốc An dứt khoát làm Thảo Nhi hoảng sợ.
-Không, em không muốn, nó là con của hai đứa mình mà anh.
-Là do cô không nghe lời tôi, tôi đã dặn dò cô thế mà lại để chuyện này xảy ra. Hay là cô cố ý không nghe lời?
-Em xin anh đó, đừng bỏ cốt nhục của tụi mình mà. Cô ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
-Tôi nói rồi, nếu cô không bỏ được thì để tôi.
Kế hoạch bất thành, có khi nào liên quan đến con nhỏ trong nhà anh King sáng nay, nhất định bằng mọi giá phải giành lại anh ấy mới được.
.........
Nôn nóng hoàn thành công việc thật sớm, Quốc An trở về nhà với một đống tài liệu trong tay.
-Doremon, có việc cho cậu làm rồi đây.
-Việc gì?
-Đây là thông tin và bản thảo kế hoạch kinh doanh bên mảng khách sạn, cậu soạn thảo nó thành bản hoàn chỉnh rồi in ra cho tôi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi.
-Tôi đang lười, đợi xem xong bộ phim này rồi làm nha.
-CẬU LÀM NGAY CHO TÔI, Ở ĐÂU CHUI RA MÀ LƯỜI VẬY HẢ? Quốc An hét làm nó hết hồn, người gì đâu mà nóng tính thấy sợ luôn.
-Làm thì làm, có cần phải la làng lên vậy đâu. Nó giựt xấp tài liệu trên tay Quốc An.
-Không la cậu chịu làm chắc. Làm nhanh đi rồi còn nấu cơm, tôi đói sắp xỉu rồi đây.
Cậu nằm dài ra ghế sai bảo rồi ngủ quên luôn, thức dậy đã là 7h tối, nhìn sang nó vẫn đang chăm chú, tình hình này chắc nhịn đói cả lũ rồi.
-Xong, công nhận mình giỏi dễ sợ. Nó tự đắc ý.
-Người ta chỉ mất 1 tiếng, mình mất 3 tiếng mà gọi là giỏi. Quốc An mỉa mai.
-Tôi thấy giỏi là được rồi, nhiều chuyện. Aaaaaaa, đói quá.
-Ở nhà có mỗi việc nấu ăn cũng làm không xong. Đi ra ngoài ăn.
Nghe nói được ăn ngoài là nó hớn hở, gì chứ không phải nấu ăn là vui rồi.
-Yeah. Đi nhanh đi, tôi sắp chết đói rồi.
-Cậu mà cứ như vậy chắc tôi không dám nhận cậu là người quen quá, mất mặt chết, kiểu này ngồi riêng bàn cho chắc.
Bữa nay còn bày đặt chê bai nữa mới ghê, thích thì chiều cậu vậy.
-Cũng được, ngồi riêng tính tiền chung được rồi.
-Cũng khôn quá nhỉ?
-Chứ sao, Doremon mà không khôn sao cứu được Nobita hậu đậu này chứ. Nó vừa nói vừa làm chỉ vào người Quốc An.
-Cậu mới là Nobita hậu đậu đó.
-Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Nô nhé.hehe. Đi thôi.
Cái con nhỏ này bữa nay học đâu ra cái trò tự quyết định tên người khác vậy không biết, để mấy đứa đàn em biết được mình có cái tên này thì mất hết hình tượng chết.
......
-Ba mẹ...đừng bỏ con....đừng bỏ con mà....
Quốc An ngồi bên phòng làm việc nghe thấy liền chạy sang ôm nó dỗ dành, nhìn nó ngay cả trong mơ cũng nước mắt dàn giụa như vậy cậu rất đau lòng.
-Có tôi đây rồi, đừng sợ nhé.
Cảm nhận hơi ấm từ cậu truyền sang, nó cảm thấy yên tâm hơn, mắt nhắm nhưng tay vẫn níu chặt cậu không buông.
Nằm xuống cạnh bên, Quốc An đặt nó gối trên cánh tay săn chắc, tay còn lại kéo nó vào lòng. Cứ thế nó mới có được một giấc ngủ ngon, chỉ cần điều gì tốt cho nó, cậu sẵn sàng làm tất cả, cho dù điều đó có khó khăn hay chông gai thế nào đi nữa.
......
Sáng thức dậy xuống nhà không nhìn thấy ai, chỉ thấy mảnh giấy cậu để lại “Tôi có việc phải đi sớm, cậu ăn sáng đi rồi ở nhà chờ tôi giao việc”. Nó mỉm cười, tên này chắc không muốn mình về nhà đây mà.
Đang ăn sáng, nó thấy có người bước vào, một cô gái với mái tóc vàng hoe, làn da trắng nõn nà, mặt mũi trang điểm kỹ lưỡng rất đẹp. Chẳng biết cô ta là ai, sao lại vào đây được nhưng nhìn cái kiểu phách lối kia thì có vẻ khá thân với Quốc An đây.
-Cô là ai? Đừng nói là anh King bữa nay còn thuê cả người giúp việc nữa nha.
Thảo Nhi nhìn nó từ trên xuống dưới bĩu môi khinh bỉ. Nó tức điên với cái thái độ đó, nghĩ sao kêu nó là người giúp việc chứ.
-Cô tìm ai? Nó không thèm trả lời câu hỏi của ả.
-Anh King đâu rồi? Cô ta vẫn dùng gương mặt đó nói chuyện.
-Ở trong túi tôi nè. Muốn tìm King thì tự mà tìm hỏi tôi làm gì.
Cái con nhỏ giúp việc này đúng là láo, chờ tao lấy được anh King về thì mày sớm biến khỏi đây đi. Cô ả hậm hực ra khỏi nhà, chạy qua văn phòng tìm Quốc An.
.........
-Anh King.
-Gì? Sao mà cậu cảm thấy ngán ngẩm với cô ta vậy không biết.
-Em có thai. Cô ta vui mừng ra mặt, lần này có cái để ràng buộc anh ấy rồi.
-Phá.
Vẫn không thay đổi sắc mặt, Quốc An dứt khoát làm Thảo Nhi hoảng sợ.
-Không, em không muốn, nó là con của hai đứa mình mà anh.
-Là do cô không nghe lời tôi, tôi đã dặn dò cô thế mà lại để chuyện này xảy ra. Hay là cô cố ý không nghe lời?
-Em xin anh đó, đừng bỏ cốt nhục của tụi mình mà. Cô ta bắt đầu khóc lóc thảm thiết.
-Tôi nói rồi, nếu cô không bỏ được thì để tôi.
Kế hoạch bất thành, có khi nào liên quan đến con nhỏ trong nhà anh King sáng nay, nhất định bằng mọi giá phải giành lại anh ấy mới được.
.........
Nôn nóng hoàn thành công việc thật sớm, Quốc An trở về nhà với một đống tài liệu trong tay.
-Doremon, có việc cho cậu làm rồi đây.
-Việc gì?
-Đây là thông tin và bản thảo kế hoạch kinh doanh bên mảng khách sạn, cậu soạn thảo nó thành bản hoàn chỉnh rồi in ra cho tôi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi.
-Tôi đang lười, đợi xem xong bộ phim này rồi làm nha.
-CẬU LÀM NGAY CHO TÔI, Ở ĐÂU CHUI RA MÀ LƯỜI VẬY HẢ? Quốc An hét làm nó hết hồn, người gì đâu mà nóng tính thấy sợ luôn.
-Làm thì làm, có cần phải la làng lên vậy đâu. Nó giựt xấp tài liệu trên tay Quốc An.
-Không la cậu chịu làm chắc. Làm nhanh đi rồi còn nấu cơm, tôi đói sắp xỉu rồi đây.
Cậu nằm dài ra ghế sai bảo rồi ngủ quên luôn, thức dậy đã là 7h tối, nhìn sang nó vẫn đang chăm chú, tình hình này chắc nhịn đói cả lũ rồi.
-Xong, công nhận mình giỏi dễ sợ. Nó tự đắc ý.
-Người ta chỉ mất 1 tiếng, mình mất 3 tiếng mà gọi là giỏi. Quốc An mỉa mai.
-Tôi thấy giỏi là được rồi, nhiều chuyện. Aaaaaaa, đói quá.
-Ở nhà có mỗi việc nấu ăn cũng làm không xong. Đi ra ngoài ăn.
Nghe nói được ăn ngoài là nó hớn hở, gì chứ không phải nấu ăn là vui rồi.
-Yeah. Đi nhanh đi, tôi sắp chết đói rồi.
-Cậu mà cứ như vậy chắc tôi không dám nhận cậu là người quen quá, mất mặt chết, kiểu này ngồi riêng bàn cho chắc.
Bữa nay còn bày đặt chê bai nữa mới ghê, thích thì chiều cậu vậy.
-Cũng được, ngồi riêng tính tiền chung được rồi.
-Cũng khôn quá nhỉ?
-Chứ sao, Doremon mà không khôn sao cứu được Nobita hậu đậu này chứ. Nó vừa nói vừa làm chỉ vào người Quốc An.
-Cậu mới là Nobita hậu đậu đó.
-Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Nô nhé.hehe. Đi thôi.
Cái con nhỏ này bữa nay học đâu ra cái trò tự quyết định tên người khác vậy không biết, để mấy đứa đàn em biết được mình có cái tên này thì mất hết hình tượng chết.
......
/80
|