-Anh King, tối nay em đến nhà anh nhé. Giọng ngọt xớt của Thảo Nhi vang lên làm cho Bảo nổi cả da gà, ả ta được xem là một trong những người yêu lâu dài nhất của Quốc An nên rất phách lối.
Không ngước mặt lên nhìn cô ta lấy một lần, Quốc An lạnh nhạt.
-Không cần, em về đi.
-Hôm nay có gì bực tức sao, để em giúp anh thư giãn nhé.
-Biến. Tôi không muốn nhắc lại lần hai.
Từ ngày gặp lại nó, cậu chẳng còn quan tâm đến bất cứ người con gái nào khác, trong mắt cậu chỉ có mình nó mà thôi.
-Anh King....
-Còn chưa chịu đi?
Nét mặt không chút biến sắc của Quốc An làm Thảo Nhi run sợ, cô ta vừa khóc vừa chạy ra khỏi quán, sao anh King lại như vậy cơ chứ, mấy ngày trước còn rất ngọt ngào với mình mà.
-Nè, mày hôm nay lạ thế? Có cô nào khác rồi hả? Bảo thấy lạ trước cách hành xử của Quốc An.
-Không còn hứng thú thì bỏ, đơn giản vậy thôi.
-Có phải vì con bé Thiên Anh gì đó không?
Nhắc đến nó, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
-Mày bữa nay học ở đâu ra kiểu nhiều chuyện này vậy hả? Tin tao cắt lưỡi mày không?
-Đại ca nói tất nhiên là em tin rồi.
Bảo cười trừ, tên này hễ nói là làm, nhìn cái mặt của hắn ai mà chẳng sợ chứ.
..............
Chiều, vừa lon ton ra về đã gặp Quốc An đợi ngay trước cổng.
-Lên xe.
-Âm mưu gì đây hả? Nó nghi ngờ.
-Đói bụng rồi nhanh về nấu ăn cho tôi. Không hiểu sao cậu cảm thấy nhớ nó như vậy, xong việc chỉ muốn nhìn thấy nó ngay lập tức.
-Mới 4h đã đòi ăn, cậu là heo à?
-Ừ.
-Muốn ăn cũng phải chờ người ta đi siêu thị mua đồ chứ, làm như tôi là dịch vụ cung cấp thức ăn nhanh vậy đó.
Nó hậm hực leo lên xe, biết cực khổ vậy lúc đầu đã không nhận lời với cậu ta rồi, đúng là ngu hết thuốc chữa mà.
Quốc An chở nó đến siêu thị, nó lượn tới lượn lui một hồi là chiếc xe đẩy đầy tràn, làm gì mua hết cả siêu thị người ta vậy không biết.
-Cậu làm gì mua lắm vậy Doremon? Nhìn đống đồ chất đầy xe mà Quốc An toát cả mồ hôi, đúng là con gái gặp cái gì cũng đòi mua.
-Có người trả tiền ngu gì không mua.
-Cậu giỏi lắm, dám lợi dụng cả tôi ha.
-Sợ gì mà không dám chứ.
Con nhỏ này bữa nay liều mạng dễ sợ, xem tôi hành hạ cậu thế nào cho biết. Tính tiền xong, Quốc An chở nó về nhà, vừa tới nhà là nó tháo tung hết đống đồ ra.
-Mấy cái này tôi mua để trong tủ lạnh, khi nào đói lấy ra ăn, đừng có mà nhịn đói ảnh hưởng đến dạ dày. Còn nữa, hôm nào làm việc khuya thì nhớ uống sữa, không được uống cafe nha chưa.
Những lời dặn dò của nó làm cậu vui không thể tả, thì ra nó nghĩ đến cậu nhiều như thế.
-Làm gì đứng như trời trồng vậy? Có nghe không hả?
-Dạ má. Làm như tôi là con nít không bằng.
-Cậu lớn chỗ nào mà không phải con nít? Ngay cả mình cũng không tự lo được.
-Có chỗ lớn đó, cậu muốn xem không?
Mặt Quốc An gian bất thường làm nó đề phòng, cái bộ mặt này chắc chẳng có gì tốt lành đây, tốt hơn hết là tránh xa cậu ta ra.
-Thần kinh. Tránh ra tôi nấu ăn.
Nó hì hục, lăn lộn với một đống thức ăn, cuối cùng cũng xong. Biết cậu không thích ăn cay, lại không ăn hành, rau củ quả thì cực kỳ kén chọn nên nó tránh những món này ra.
-Cậu ăn đi xem có được không? Nó chờ đợi Quốc An ăn thử tài nghệ nấu ăn của nó.
-Lúc nãy cậu có mua mì gói không?
-Có, sao thê?
-Để tôi ăn mì gói cũng được, chứ ăn mấy cái này ghê quá.
-Vậy cậu đi mà ăn mì, cái này đừng có mơ mà đụng vào. Nó giận dỗi, người ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vào đây, giờ nói giọng thấy ghét.
-Thôi ăn mì nóng lắm, với lại tôi có chuẩn bị Smecta nên chắc không sao.
-Cậu muốn chọc tôi tức chết hả? Tôi mà nổi điên lên thì cậu đừng có trách.
Thấy nó bắt đầu nổi cơn thạnh nộ, Quốc An không dám châm chọc nó nữa
-Đùa thôi, chứ thức ăn cậu nấu là ngon nhất.
-Khỏi nịnh.
-Thật mà, tôi ăn nha.
-Thần kinh.
Hai đứa nó vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, gặp lại Quốc An thật tốt như vậy nó sẽ chẳng còn cô đơn một mình nữa. Nó biết cậu luôn bận rộn bên ngoài nhưng lại luôn dành thời gian cho nó, vì vậy nó sẽ khiến cậu vui vẻ giống như cậu đã làm cho nó vậy.
.......
Không ngước mặt lên nhìn cô ta lấy một lần, Quốc An lạnh nhạt.
-Không cần, em về đi.
-Hôm nay có gì bực tức sao, để em giúp anh thư giãn nhé.
-Biến. Tôi không muốn nhắc lại lần hai.
Từ ngày gặp lại nó, cậu chẳng còn quan tâm đến bất cứ người con gái nào khác, trong mắt cậu chỉ có mình nó mà thôi.
-Anh King....
-Còn chưa chịu đi?
Nét mặt không chút biến sắc của Quốc An làm Thảo Nhi run sợ, cô ta vừa khóc vừa chạy ra khỏi quán, sao anh King lại như vậy cơ chứ, mấy ngày trước còn rất ngọt ngào với mình mà.
-Nè, mày hôm nay lạ thế? Có cô nào khác rồi hả? Bảo thấy lạ trước cách hành xử của Quốc An.
-Không còn hứng thú thì bỏ, đơn giản vậy thôi.
-Có phải vì con bé Thiên Anh gì đó không?
Nhắc đến nó, hắn lập tức thay đổi sắc mặt.
-Mày bữa nay học ở đâu ra kiểu nhiều chuyện này vậy hả? Tin tao cắt lưỡi mày không?
-Đại ca nói tất nhiên là em tin rồi.
Bảo cười trừ, tên này hễ nói là làm, nhìn cái mặt của hắn ai mà chẳng sợ chứ.
..............
Chiều, vừa lon ton ra về đã gặp Quốc An đợi ngay trước cổng.
-Lên xe.
-Âm mưu gì đây hả? Nó nghi ngờ.
-Đói bụng rồi nhanh về nấu ăn cho tôi. Không hiểu sao cậu cảm thấy nhớ nó như vậy, xong việc chỉ muốn nhìn thấy nó ngay lập tức.
-Mới 4h đã đòi ăn, cậu là heo à?
-Ừ.
-Muốn ăn cũng phải chờ người ta đi siêu thị mua đồ chứ, làm như tôi là dịch vụ cung cấp thức ăn nhanh vậy đó.
Nó hậm hực leo lên xe, biết cực khổ vậy lúc đầu đã không nhận lời với cậu ta rồi, đúng là ngu hết thuốc chữa mà.
Quốc An chở nó đến siêu thị, nó lượn tới lượn lui một hồi là chiếc xe đẩy đầy tràn, làm gì mua hết cả siêu thị người ta vậy không biết.
-Cậu làm gì mua lắm vậy Doremon? Nhìn đống đồ chất đầy xe mà Quốc An toát cả mồ hôi, đúng là con gái gặp cái gì cũng đòi mua.
-Có người trả tiền ngu gì không mua.
-Cậu giỏi lắm, dám lợi dụng cả tôi ha.
-Sợ gì mà không dám chứ.
Con nhỏ này bữa nay liều mạng dễ sợ, xem tôi hành hạ cậu thế nào cho biết. Tính tiền xong, Quốc An chở nó về nhà, vừa tới nhà là nó tháo tung hết đống đồ ra.
-Mấy cái này tôi mua để trong tủ lạnh, khi nào đói lấy ra ăn, đừng có mà nhịn đói ảnh hưởng đến dạ dày. Còn nữa, hôm nào làm việc khuya thì nhớ uống sữa, không được uống cafe nha chưa.
Những lời dặn dò của nó làm cậu vui không thể tả, thì ra nó nghĩ đến cậu nhiều như thế.
-Làm gì đứng như trời trồng vậy? Có nghe không hả?
-Dạ má. Làm như tôi là con nít không bằng.
-Cậu lớn chỗ nào mà không phải con nít? Ngay cả mình cũng không tự lo được.
-Có chỗ lớn đó, cậu muốn xem không?
Mặt Quốc An gian bất thường làm nó đề phòng, cái bộ mặt này chắc chẳng có gì tốt lành đây, tốt hơn hết là tránh xa cậu ta ra.
-Thần kinh. Tránh ra tôi nấu ăn.
Nó hì hục, lăn lộn với một đống thức ăn, cuối cùng cũng xong. Biết cậu không thích ăn cay, lại không ăn hành, rau củ quả thì cực kỳ kén chọn nên nó tránh những món này ra.
-Cậu ăn đi xem có được không? Nó chờ đợi Quốc An ăn thử tài nghệ nấu ăn của nó.
-Lúc nãy cậu có mua mì gói không?
-Có, sao thê?
-Để tôi ăn mì gói cũng được, chứ ăn mấy cái này ghê quá.
-Vậy cậu đi mà ăn mì, cái này đừng có mơ mà đụng vào. Nó giận dỗi, người ta bỏ bao nhiêu tâm huyết vào đây, giờ nói giọng thấy ghét.
-Thôi ăn mì nóng lắm, với lại tôi có chuẩn bị Smecta nên chắc không sao.
-Cậu muốn chọc tôi tức chết hả? Tôi mà nổi điên lên thì cậu đừng có trách.
Thấy nó bắt đầu nổi cơn thạnh nộ, Quốc An không dám châm chọc nó nữa
-Đùa thôi, chứ thức ăn cậu nấu là ngon nhất.
-Khỏi nịnh.
-Thật mà, tôi ăn nha.
-Thần kinh.
Hai đứa nó vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, gặp lại Quốc An thật tốt như vậy nó sẽ chẳng còn cô đơn một mình nữa. Nó biết cậu luôn bận rộn bên ngoài nhưng lại luôn dành thời gian cho nó, vì vậy nó sẽ khiến cậu vui vẻ giống như cậu đã làm cho nó vậy.
.......
/80
|