Hắn rời bệnh viện, gọi người mang chiếc BMW đến. 5 phút sau, chiếc BMW mui trần đứng trước mặt hắn, hắn lên xe, rồ ga và phóng đi theo gió với tốc độ kinh người.
< Keet >
Hắn dừng lại trước cổng trường, nhìn đồng hồ, 3 giờ, còn 2 tiếng nữa mới tan học. Hắn chạy xe vào bãi, xuống xe và tiến đến cổng trường.
Đứng trước cổng, hắn nhìn lên cửa sổ ở tầng 3, phòng số 6, đó là lớp nó. Hắn đi đến góc cổng và... quỳ xuống. Hắn đang quỳ, đại hoàng tử Nam Trúc Du từ bỏ sỉ diện quỳ xuống, đôi mắt vẫn nhìn lên cửa sổ lớp nó.
Hắn quỳ ở đó được 1 tiếng.
< Lách tách... lách tách... >
Mấy hạt mưa buồn rơi xuống từ các đám mây đen nặng trịch và u ám phủ kín bầu trời trong vắt, bầu trời chỉ còn một màu xám xịt đè nặng trái tim. Khung cảnh này cũng giống như hắn và nó bây giờ vậy. Khi yêu nhau, khi hạnh phúc thì bầu trời vẫn trong, vẫn xanh, nhưng ngay lúc này, một màu đen đã bao phủ, nó không nhìn đến hắn, và có khi, nó còn hận hắn nữa. Trong vô thức, hắn đã tổn thương người mình yêu nhất trên đời, hắn phải làm sao đây?
Mưa rơi trên mặt hắn, mưa hoà nước mắt, mặn chát trong miệng hắn, vị giác cảm nhận cái mặn của nước mắt buồn, cảm nhận cái đắng của nỗi đau.
1 tiếng trôi qua như thế, trôi qua trong con mưa tầm tã, trôi qua trong nỗi buồn trong lòng hắn.
< Tùng... Tùng... Tùng... >
Trống đánh tan học, hắn chuyển ánh mắt đến cổng trường. Cánh cổng dần mở, chú bảo vệ giật thót mình khi thấy hắn quỳ đó, chú ấy vội lấy dù che cho hắn vừa cuống quýt.
- Cậu chủ đứng dậy đi, cậu quỳ đây không được đâu! - Chú bảo vệ hốt hoảng.
- Con không đứng lên đâu! Chú mặc kệ con đi. - Hắn nói.
- Sao tôi có thể mặc kệ cậu chủ chứ! Cậu đứng lên đi! Dầm mưa sẽ bị cảm đó! - Chú bảo vệ đỡ hắn.
- Chú bỏ mặc con đi! - Hắn hất tay chú ra, lãnh đạm.
Hiểu mình chẳng thể khuyên hắn, chú ấy thở dài, quay vào trong.
Học sinh ùa ra, vừa thấy hắn, mọi người đã " ồ " lên ngạc nhiên.
- Đó là Prince Trúc Du sao? - Nữ sinh 1.
- Sao Prince lại quỳ ở đây chứ? - Nữ sinh 2.
- Tội nghiệp Prince quá! - Nữ sinh 3.
Và nhiều nhiều nữa.
Hắn vẫn mặc kệ, không quan tâm, hắn như một kẻ câm, điếc, đui, mù. Ánh mắt vẫn nhìn vào trong trường, mong chờ một ai đó nhưng khuôn mặt lại không cảm xúc.
Nó bước ra, âm thầm. Ánh mắt nhìn vào một khoảng không nào đó, ánh mắt nó buồn như nhát dao đâm vào tim ai, đôi môi màu anh đào không còn cười nữa, thay vào đó, đôi môi ấy chỉ hát một bài hát buồn, buồn như mưa, buồn như nỗi đau trong hai con tim vậy!
Nó khựng lại, ngước mắt nhìn người con trai mà nó yêu tha thiết, yêu đến đau đớn, yêu đến bật máu mà vẫn còn yêu. Cả cơ thể nó cứng lại, không di chuyển được, cũng không cử động được. Trái tim đập mạnh, nhói lên từng hồi, nhắc nhở cho nó vết thương mà ai kia mang lại, nỗi đau mà ai kia trao tặng, cơn đau trỗi dậy trong nó. Ánh mắt nửa giây trước còn ấm áp giờ chuyển sang lãnh đạm, nó lạnh lùng bước ngang hắn.
Người hầu chạy lại, lấy dù che cho nó. Nó đi về phía xe hơi. Người hầu của nó hỏi:
- Cậu chủ có về cùng cô chủ không ạ?
- Không! Chỉ có tôi là cô chủ và không có cậu chủ nào ở đây hết! - Nó lạnh lùng.
- Vâng! - Người hầu đáp.
Nó bước lên xe, không dành cho hắn một ánh nhìn nào. Chiếc xe vô tình lăn bánh, mang người hắn yêu đi xa dần trong mưa buồn.
Hắn nhìn theo chiếc xe xa dần, vẫn im lặng, vẫn không nói, hắn vẫn quỳ và vẫn đơn côi.
30 phút sau, hắn đứng lên, đến chiếc BMW, lên xe và phóng đi trong mưa.
Hắn dừng xe trước nghĩa trang, xuống xe, hắn tiến đến ngôi mộ cẩm thạch.
Đứng trước mộ, ánh mắt vẫn buồn, hắn nhìn sâu vào tấm hình của mẹ.
- Mẹ ơi, con phải làm sao đây? - Hắn nói và hai hàng nước mắt bắt đầu lăn.
Hắn khóc, khóc một cách thảm thiết trước mộ mẹ, 1 tiếng sau, hắn ngẩng mặt lên, nhìn tấm hình mẹ, nghẹn ngào.
- Mẹ à, con không nên thế này nữa nhỉ? Đã nói là sẽ thay đổi, đã nói là không làm mẹ buồn nữa, đã nói thì phải làm đúng không mẹ? Con không khóc nữa mẹ nhé! Mẹ này, con làm mất thiên thần rồi, con có thể tìm lại không mẹ? - Hắn nhìn mẹ.
- Có đúng không? Con tìm lại được đúng không? Vậy thì con đi tìm mẹ nhé! Tìm được rồi thì con sẽ không làm mất nữa đâu! Mẹ ủng hộ con nha? - Hắn nhìn mẹ, mỉm cười.
- Mẹ đồng ý rồi đó! Con đi tìm mẹ nhé! - Hắn nói và rời khỏi.
Hắn lên xe, rồ ga và phóng đi.
#Tại nhà nó, trong phòng ăn#
Nó ngồi ăn nhưng không phải ăn, một miếng nuốt cũng không trôi. Nó cứ nghĩ mãi về hắn. Hắn sao rồi? Đang bệnh lại dầm mưa thì có bị cảm không? Nếu bị cảm thì đã uống thuốc chưa? Có nặng lắm không? Hàng vạn, hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh nó.
Đang miên man suy nghĩ thì người hầu của nó chạy vào hốt hoảng.
- Cô chủ ơi, cậu Trúc Du đang quỳ ngoài kia ạ!
- Gì cơ? - Vừa nghe nó đã đứng bật dậy.
- Cậu Du đang quỳ ngoài kia ạ! - Người hầu nhắc lại.
- Mời Du vào đây đi. - Mẹ nó nói.
- Không! Kệ anh ta! - Nó nói và bỏ lên phòng.
Ba mẹ nó không nói gì, thở dài ngán ngẩm. Không khí chùng xuống, ba mẹ nó cũng không còn tâm trí ăn tiếp nữa. Buông đũa, ba mẹ nó đứng lên, mẹ nó nói với người hầu:
- Dọn đi.
- À, mà cô nhớ để ý Trúc Du, có gì thì báo cho chúng tôi biết. - Ba nó thêm vào.
- Vâng, thưa ông bà chủ. - Cô người hầu gật đầu.
Ba mẹ nó gật đầu rồi lên phòng.
#Trên phòng nó#
Nó ngồi trên salon, im lặng. Trong lòng hoang mang, lo lắng. Ánh mắt nó cứ hướng ra ngoài ban công, mang nét buồn thăm thẳm. Ngoài trời, mưa vẫn rả rít rơi, rơi không ngừng nghỉ làm nó càng buồn hơn.
Nó miên man nghỉ về hắn. Chiều nay hắn đã quỳ trước cổng trường suốt rồi, bây giờ lại tiếp tục quỳ trước nhà nó, hắn lại vừa xuất viện, bệnh không biết đã khỏi chưa, làm vậy, sức khoẻ hắn làm sao chịu đựng nổi? Nhói, tim nó lại nhói, lại đau, yêu hắn mà sao nó đau nhiều vậy? Nó mệt mỏi, nó đuối sức nhưng nó không thể dừng tình yêu này lại. Nó phải làm sao đây? Nó không trả lời được, ai trả lời giúp nó đi.
Úp mặt vào đôi tay trắng ngần, nó bật khóc. Những giọt nước mặn lăn dài trên khuôn mặt dễ thương, nó thầm lặng, khóc trong bóng tối một mình. Không gian chỉ còn tiếng nức nở của nó và tiếng mưa rơi tầm tã ngoài kia.
#Trước nhà nó#
Hắn quỳ đó, khuôn mặt không cảm xúc, chỉ có ánh mắt mang vẻ buồn rười rượi, từ khoé mắt, hai dòng suối buồn cứ chảy, hoà cùng nước mưa rơi trên gương mặt hắn. Từng cơn gió lạnh buốt quất vào cơ thể, hắn khẽ rùng mình, lạnh quá! Nhưng vẫn im lặng, vẫn không cảm xúc, hắn vẫn quỳ và mưa vẫn cứ rơi.
- A! - Hắn la khẽ và ôm lấy đầu.
Đầu hắn đau quá! Trên tay hắn có một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, từ đầu hắn, chất lỏng màu đỏ đó chảy xuống. Giờ hắn mới nhớ vết thương của hắn vẫn chưa tháo băng, chắc vết thương lại mở miệng nên mới chảy máu. Đầu hắn đau nhức, cả thế giới cứ như quay vòng, mắt hắn hoa dần. Nhưng hắn vẫn không đứng lên, vẫn quỳ ở đó, mặc kệ mưa cứ rơi, mặc kệ gió cứ thổi, mặc kệ cơn đau cứ lần lượt ập tới, hắn vẫn nhất quyết không đứng lên.
< Bịch >
Cả cơ thể to lớn của hắn ngã xuống, hắn nằm trên nền đất lạnh, nhìn lên bầu trời đen kịt, u ám. Hắn nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau lan toả dần trong cơ thể. Hắn mở mắt, nhìn lên ban công phòng nó, hắn nằm đó, không còn sức đứng lên nữa, ánh mắt vẫn thật ấm áp, thật mong chờ nhìn lên ánh đèn vàng trước phòng nó.
Cô người hầu từ trong nhà nhìn thấy tất cả, cô ấy vội hốt hoảng chạy lên phòng nó. Cô ấy không kịp gõ cửa mà mở ra, chạy thẳng vào, nói nhanh với nó:
- Cô chủ ơi, cậu Trúc Du ngất rồi!
- Gì cơ? - Nó ngẩng nhanh đầu lên.
- Cậu Du ngất rồi! - Cô người hầu nhắc lại.
Nó vội chạy ra ban công, nhìn xuống dưới. Thấy hắn nằm dưới mưa, nó hốt hoảng chạy nhanh xuống.
Mở cổng, nó chạy lại bên cạnh, lay hắn.
- Trúc Du, anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà! - Nó vừa khóc vừa lay hắn.
Mi mắt hắn khẽ động đậy, đôi mắt ấm áp nhìn nó, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt nó, mỉm cười trấn an:
- Đừng khóc nữa, anh không sao!
- Đồ đáng ghét! Sao lại quỳ ở đây làm gì để ngất chứ? - Nó nói.
- Anh không muốn em giận anh nữa! Anh chỉ cầu xin câu tha thứ của em thôi. - Hắn cười.
- Đáng ghét! Sao anh lại làm thế? Tại sao làm tôi tổn thương rồi lại đến đây xin tha thứ, lại làm tôi xiêu lòng vậy chứ? - Nó nói trong nước mắt.
Hắn từ từ ngồi dậy, dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy nó.
- Anh xin lỗi! Em tha thứ cho anh được không? - Hắn tựa đầu vào vai nó.
- Buông tôi ra! - Nó lạnh lùng.
- Anh không buông! - Hắn ôm chặt nó hơn.
- Buông ra! - Nó vừa hét vừa đấm mạnh vào ngực hắn.
- Em đánh chết anh, anh cũng không buông! - Hắn siết chặt vòng tay.
- Tôi ghét anh! - Nó hét.
- Em ghét anh cũng được nhưng mà tha thứ cho anh nhé! - Hắn nói.
Nó im lặng, không nói gì. Hắn nắm bàn tay nó, đặt lên ngực trái của mình, nơi có một vật đang sống, đang đập và đang khát khao một tình yêu. Nó cảm nhận được từng nhịp đập mãnh liệt từ trái tim đó, khuôn mặt nó khẽ ửng đỏ, đôi môi anh đào mỉm cười nhẹ.
Dưới mưa, mặt dây chuyền lấp lánh hai chữ " Trúc Du ", hắn cầm mặt dây, mỉm cười nhìn nó:
- Vẫn giữ sợi dây này à? Còn yêu anh phải không?
- Ai nói em còn yêu anh chứ? Em chưa từng dừng yêu anh, đồ ngốc! - Nó cốc nhẹ vào đầu hắn.
- Anh yêu em, nhóc con! - Hắn mỉm cười.
- Em cũng yêu anh! - Nó ôm cổ hắn.
Hắn áp sát mặt nó, hơi thở của hắn phả vào khuôn mặt của nó, chúng quyến rũ nó biết bao. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó mỉm cười, điều đó càng khiêu khích hắn thêm nữa. Đôi môi đỏ của hắn chạm vào đôi môi anh đào của nó, bàn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó. Nó cảm nhận được cơ thể hắn lạnh buốt, lòng nó nhói lên. Hắn lôi nó vào nụ hôn nồng nhiệt, nó cuốn theo nụ hôn ngọt ngào. Hắn và nó chìm vào tình yêu nồng cháy.
#Sáng hôm sau#
Nó đang ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Nó lười biếng bắt máy, giọng ngái ngủ:
< Alo! >
< Nhóc con! Em đến khu vườn sau trường nha! Anh đợi! >
< Tút... Tút... Tút... >
- Đồ đáng ghét! - Nó hét lên khi nhận được câu nói đó và 3 tiếng phũ phàng kia.
Tuy vậy, nó vẫn thay chiếc đầm trắng tím và trang điểm.
#Khu vườn sau trường#
Nó bước đi trên tấm thảm cỏ xanh mướt, lướt ánh mắt qua nhiều thứ, nó vẫn không thấy hắn đâu cả. Bỗng nhiên, sau lưng nó, một bàn tay che đôi mắt xinh đẹp, trước mắt nó, màu đen bao phủ.
- Anh làm gì thế? - Nó hỏi vì nó biết chắc là hắn.
- Đi theo anh nhé! - Hắn nói.
Hắn dẫn nó đi, đến cuối khu vườn, hắn buông tay ra.
Trước mắt nó, những hàng lavender mọc thành một dòng chữ tím lãng mạn " Will you merry me? ". Mắt nó mở lớn ngạc nhiên, hắn đến trước mặt nó, quỳ xuống, lấy trong túi áo khoác ra một chiếc hộp màu tím nhỏ, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu tim và cũng được khắc chữ " Trúc Du ".
- Nhóc con dễ thương! Lấy anh nhé!!! - Hắn cười.
- Vâng! - Nó mỉm cười đáp lại.
Hắn đeo chiếc nhẫn vào tay nó, rồi bỗng nhảy cẫng lên, bế thốc nó, hét lớn:
- Nhóc con! Anh yêu em!
Nó chỉ cười khúc khích trong hạnh phúc. Lần này cũng giống như lúc hắn tỏ tình với nó vậy. Có hoa lavender, có nó, có hắn và có một tình yêu. Hoa lavender như nâng niu hạnh phúc này, hoa lavender như kéo hắn và nó gần nhau và hoa lavender như chứng minh cho tình yêu này vậy.
Nó yêu hắn. Hắn yêu nó và hắn yêu nhóc con!
HẾT
< Keet >
Hắn dừng lại trước cổng trường, nhìn đồng hồ, 3 giờ, còn 2 tiếng nữa mới tan học. Hắn chạy xe vào bãi, xuống xe và tiến đến cổng trường.
Đứng trước cổng, hắn nhìn lên cửa sổ ở tầng 3, phòng số 6, đó là lớp nó. Hắn đi đến góc cổng và... quỳ xuống. Hắn đang quỳ, đại hoàng tử Nam Trúc Du từ bỏ sỉ diện quỳ xuống, đôi mắt vẫn nhìn lên cửa sổ lớp nó.
Hắn quỳ ở đó được 1 tiếng.
< Lách tách... lách tách... >
Mấy hạt mưa buồn rơi xuống từ các đám mây đen nặng trịch và u ám phủ kín bầu trời trong vắt, bầu trời chỉ còn một màu xám xịt đè nặng trái tim. Khung cảnh này cũng giống như hắn và nó bây giờ vậy. Khi yêu nhau, khi hạnh phúc thì bầu trời vẫn trong, vẫn xanh, nhưng ngay lúc này, một màu đen đã bao phủ, nó không nhìn đến hắn, và có khi, nó còn hận hắn nữa. Trong vô thức, hắn đã tổn thương người mình yêu nhất trên đời, hắn phải làm sao đây?
Mưa rơi trên mặt hắn, mưa hoà nước mắt, mặn chát trong miệng hắn, vị giác cảm nhận cái mặn của nước mắt buồn, cảm nhận cái đắng của nỗi đau.
1 tiếng trôi qua như thế, trôi qua trong con mưa tầm tã, trôi qua trong nỗi buồn trong lòng hắn.
< Tùng... Tùng... Tùng... >
Trống đánh tan học, hắn chuyển ánh mắt đến cổng trường. Cánh cổng dần mở, chú bảo vệ giật thót mình khi thấy hắn quỳ đó, chú ấy vội lấy dù che cho hắn vừa cuống quýt.
- Cậu chủ đứng dậy đi, cậu quỳ đây không được đâu! - Chú bảo vệ hốt hoảng.
- Con không đứng lên đâu! Chú mặc kệ con đi. - Hắn nói.
- Sao tôi có thể mặc kệ cậu chủ chứ! Cậu đứng lên đi! Dầm mưa sẽ bị cảm đó! - Chú bảo vệ đỡ hắn.
- Chú bỏ mặc con đi! - Hắn hất tay chú ra, lãnh đạm.
Hiểu mình chẳng thể khuyên hắn, chú ấy thở dài, quay vào trong.
Học sinh ùa ra, vừa thấy hắn, mọi người đã " ồ " lên ngạc nhiên.
- Đó là Prince Trúc Du sao? - Nữ sinh 1.
- Sao Prince lại quỳ ở đây chứ? - Nữ sinh 2.
- Tội nghiệp Prince quá! - Nữ sinh 3.
Và nhiều nhiều nữa.
Hắn vẫn mặc kệ, không quan tâm, hắn như một kẻ câm, điếc, đui, mù. Ánh mắt vẫn nhìn vào trong trường, mong chờ một ai đó nhưng khuôn mặt lại không cảm xúc.
Nó bước ra, âm thầm. Ánh mắt nhìn vào một khoảng không nào đó, ánh mắt nó buồn như nhát dao đâm vào tim ai, đôi môi màu anh đào không còn cười nữa, thay vào đó, đôi môi ấy chỉ hát một bài hát buồn, buồn như mưa, buồn như nỗi đau trong hai con tim vậy!
Nó khựng lại, ngước mắt nhìn người con trai mà nó yêu tha thiết, yêu đến đau đớn, yêu đến bật máu mà vẫn còn yêu. Cả cơ thể nó cứng lại, không di chuyển được, cũng không cử động được. Trái tim đập mạnh, nhói lên từng hồi, nhắc nhở cho nó vết thương mà ai kia mang lại, nỗi đau mà ai kia trao tặng, cơn đau trỗi dậy trong nó. Ánh mắt nửa giây trước còn ấm áp giờ chuyển sang lãnh đạm, nó lạnh lùng bước ngang hắn.
Người hầu chạy lại, lấy dù che cho nó. Nó đi về phía xe hơi. Người hầu của nó hỏi:
- Cậu chủ có về cùng cô chủ không ạ?
- Không! Chỉ có tôi là cô chủ và không có cậu chủ nào ở đây hết! - Nó lạnh lùng.
- Vâng! - Người hầu đáp.
Nó bước lên xe, không dành cho hắn một ánh nhìn nào. Chiếc xe vô tình lăn bánh, mang người hắn yêu đi xa dần trong mưa buồn.
Hắn nhìn theo chiếc xe xa dần, vẫn im lặng, vẫn không nói, hắn vẫn quỳ và vẫn đơn côi.
30 phút sau, hắn đứng lên, đến chiếc BMW, lên xe và phóng đi trong mưa.
Hắn dừng xe trước nghĩa trang, xuống xe, hắn tiến đến ngôi mộ cẩm thạch.
Đứng trước mộ, ánh mắt vẫn buồn, hắn nhìn sâu vào tấm hình của mẹ.
- Mẹ ơi, con phải làm sao đây? - Hắn nói và hai hàng nước mắt bắt đầu lăn.
Hắn khóc, khóc một cách thảm thiết trước mộ mẹ, 1 tiếng sau, hắn ngẩng mặt lên, nhìn tấm hình mẹ, nghẹn ngào.
- Mẹ à, con không nên thế này nữa nhỉ? Đã nói là sẽ thay đổi, đã nói là không làm mẹ buồn nữa, đã nói thì phải làm đúng không mẹ? Con không khóc nữa mẹ nhé! Mẹ này, con làm mất thiên thần rồi, con có thể tìm lại không mẹ? - Hắn nhìn mẹ.
- Có đúng không? Con tìm lại được đúng không? Vậy thì con đi tìm mẹ nhé! Tìm được rồi thì con sẽ không làm mất nữa đâu! Mẹ ủng hộ con nha? - Hắn nhìn mẹ, mỉm cười.
- Mẹ đồng ý rồi đó! Con đi tìm mẹ nhé! - Hắn nói và rời khỏi.
Hắn lên xe, rồ ga và phóng đi.
#Tại nhà nó, trong phòng ăn#
Nó ngồi ăn nhưng không phải ăn, một miếng nuốt cũng không trôi. Nó cứ nghĩ mãi về hắn. Hắn sao rồi? Đang bệnh lại dầm mưa thì có bị cảm không? Nếu bị cảm thì đã uống thuốc chưa? Có nặng lắm không? Hàng vạn, hàng trăm câu hỏi cứ xoay quanh nó.
Đang miên man suy nghĩ thì người hầu của nó chạy vào hốt hoảng.
- Cô chủ ơi, cậu Trúc Du đang quỳ ngoài kia ạ!
- Gì cơ? - Vừa nghe nó đã đứng bật dậy.
- Cậu Du đang quỳ ngoài kia ạ! - Người hầu nhắc lại.
- Mời Du vào đây đi. - Mẹ nó nói.
- Không! Kệ anh ta! - Nó nói và bỏ lên phòng.
Ba mẹ nó không nói gì, thở dài ngán ngẩm. Không khí chùng xuống, ba mẹ nó cũng không còn tâm trí ăn tiếp nữa. Buông đũa, ba mẹ nó đứng lên, mẹ nó nói với người hầu:
- Dọn đi.
- À, mà cô nhớ để ý Trúc Du, có gì thì báo cho chúng tôi biết. - Ba nó thêm vào.
- Vâng, thưa ông bà chủ. - Cô người hầu gật đầu.
Ba mẹ nó gật đầu rồi lên phòng.
#Trên phòng nó#
Nó ngồi trên salon, im lặng. Trong lòng hoang mang, lo lắng. Ánh mắt nó cứ hướng ra ngoài ban công, mang nét buồn thăm thẳm. Ngoài trời, mưa vẫn rả rít rơi, rơi không ngừng nghỉ làm nó càng buồn hơn.
Nó miên man nghỉ về hắn. Chiều nay hắn đã quỳ trước cổng trường suốt rồi, bây giờ lại tiếp tục quỳ trước nhà nó, hắn lại vừa xuất viện, bệnh không biết đã khỏi chưa, làm vậy, sức khoẻ hắn làm sao chịu đựng nổi? Nhói, tim nó lại nhói, lại đau, yêu hắn mà sao nó đau nhiều vậy? Nó mệt mỏi, nó đuối sức nhưng nó không thể dừng tình yêu này lại. Nó phải làm sao đây? Nó không trả lời được, ai trả lời giúp nó đi.
Úp mặt vào đôi tay trắng ngần, nó bật khóc. Những giọt nước mặn lăn dài trên khuôn mặt dễ thương, nó thầm lặng, khóc trong bóng tối một mình. Không gian chỉ còn tiếng nức nở của nó và tiếng mưa rơi tầm tã ngoài kia.
#Trước nhà nó#
Hắn quỳ đó, khuôn mặt không cảm xúc, chỉ có ánh mắt mang vẻ buồn rười rượi, từ khoé mắt, hai dòng suối buồn cứ chảy, hoà cùng nước mưa rơi trên gương mặt hắn. Từng cơn gió lạnh buốt quất vào cơ thể, hắn khẽ rùng mình, lạnh quá! Nhưng vẫn im lặng, vẫn không cảm xúc, hắn vẫn quỳ và mưa vẫn cứ rơi.
- A! - Hắn la khẽ và ôm lấy đầu.
Đầu hắn đau quá! Trên tay hắn có một thứ chất lỏng màu đỏ tươi, từ đầu hắn, chất lỏng màu đỏ đó chảy xuống. Giờ hắn mới nhớ vết thương của hắn vẫn chưa tháo băng, chắc vết thương lại mở miệng nên mới chảy máu. Đầu hắn đau nhức, cả thế giới cứ như quay vòng, mắt hắn hoa dần. Nhưng hắn vẫn không đứng lên, vẫn quỳ ở đó, mặc kệ mưa cứ rơi, mặc kệ gió cứ thổi, mặc kệ cơn đau cứ lần lượt ập tới, hắn vẫn nhất quyết không đứng lên.
< Bịch >
Cả cơ thể to lớn của hắn ngã xuống, hắn nằm trên nền đất lạnh, nhìn lên bầu trời đen kịt, u ám. Hắn nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau lan toả dần trong cơ thể. Hắn mở mắt, nhìn lên ban công phòng nó, hắn nằm đó, không còn sức đứng lên nữa, ánh mắt vẫn thật ấm áp, thật mong chờ nhìn lên ánh đèn vàng trước phòng nó.
Cô người hầu từ trong nhà nhìn thấy tất cả, cô ấy vội hốt hoảng chạy lên phòng nó. Cô ấy không kịp gõ cửa mà mở ra, chạy thẳng vào, nói nhanh với nó:
- Cô chủ ơi, cậu Trúc Du ngất rồi!
- Gì cơ? - Nó ngẩng nhanh đầu lên.
- Cậu Du ngất rồi! - Cô người hầu nhắc lại.
Nó vội chạy ra ban công, nhìn xuống dưới. Thấy hắn nằm dưới mưa, nó hốt hoảng chạy nhanh xuống.
Mở cổng, nó chạy lại bên cạnh, lay hắn.
- Trúc Du, anh tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi mà! - Nó vừa khóc vừa lay hắn.
Mi mắt hắn khẽ động đậy, đôi mắt ấm áp nhìn nó, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt nó, mỉm cười trấn an:
- Đừng khóc nữa, anh không sao!
- Đồ đáng ghét! Sao lại quỳ ở đây làm gì để ngất chứ? - Nó nói.
- Anh không muốn em giận anh nữa! Anh chỉ cầu xin câu tha thứ của em thôi. - Hắn cười.
- Đáng ghét! Sao anh lại làm thế? Tại sao làm tôi tổn thương rồi lại đến đây xin tha thứ, lại làm tôi xiêu lòng vậy chứ? - Nó nói trong nước mắt.
Hắn từ từ ngồi dậy, dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy nó.
- Anh xin lỗi! Em tha thứ cho anh được không? - Hắn tựa đầu vào vai nó.
- Buông tôi ra! - Nó lạnh lùng.
- Anh không buông! - Hắn ôm chặt nó hơn.
- Buông ra! - Nó vừa hét vừa đấm mạnh vào ngực hắn.
- Em đánh chết anh, anh cũng không buông! - Hắn siết chặt vòng tay.
- Tôi ghét anh! - Nó hét.
- Em ghét anh cũng được nhưng mà tha thứ cho anh nhé! - Hắn nói.
Nó im lặng, không nói gì. Hắn nắm bàn tay nó, đặt lên ngực trái của mình, nơi có một vật đang sống, đang đập và đang khát khao một tình yêu. Nó cảm nhận được từng nhịp đập mãnh liệt từ trái tim đó, khuôn mặt nó khẽ ửng đỏ, đôi môi anh đào mỉm cười nhẹ.
Dưới mưa, mặt dây chuyền lấp lánh hai chữ " Trúc Du ", hắn cầm mặt dây, mỉm cười nhìn nó:
- Vẫn giữ sợi dây này à? Còn yêu anh phải không?
- Ai nói em còn yêu anh chứ? Em chưa từng dừng yêu anh, đồ ngốc! - Nó cốc nhẹ vào đầu hắn.
- Anh yêu em, nhóc con! - Hắn mỉm cười.
- Em cũng yêu anh! - Nó ôm cổ hắn.
Hắn áp sát mặt nó, hơi thở của hắn phả vào khuôn mặt của nó, chúng quyến rũ nó biết bao. Hắn nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó mỉm cười, điều đó càng khiêu khích hắn thêm nữa. Đôi môi đỏ của hắn chạm vào đôi môi anh đào của nó, bàn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của nó. Nó cảm nhận được cơ thể hắn lạnh buốt, lòng nó nhói lên. Hắn lôi nó vào nụ hôn nồng nhiệt, nó cuốn theo nụ hôn ngọt ngào. Hắn và nó chìm vào tình yêu nồng cháy.
#Sáng hôm sau#
Nó đang ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Nó lười biếng bắt máy, giọng ngái ngủ:
< Alo! >
< Nhóc con! Em đến khu vườn sau trường nha! Anh đợi! >
< Tút... Tút... Tút... >
- Đồ đáng ghét! - Nó hét lên khi nhận được câu nói đó và 3 tiếng phũ phàng kia.
Tuy vậy, nó vẫn thay chiếc đầm trắng tím và trang điểm.
#Khu vườn sau trường#
Nó bước đi trên tấm thảm cỏ xanh mướt, lướt ánh mắt qua nhiều thứ, nó vẫn không thấy hắn đâu cả. Bỗng nhiên, sau lưng nó, một bàn tay che đôi mắt xinh đẹp, trước mắt nó, màu đen bao phủ.
- Anh làm gì thế? - Nó hỏi vì nó biết chắc là hắn.
- Đi theo anh nhé! - Hắn nói.
Hắn dẫn nó đi, đến cuối khu vườn, hắn buông tay ra.
Trước mắt nó, những hàng lavender mọc thành một dòng chữ tím lãng mạn " Will you merry me? ". Mắt nó mở lớn ngạc nhiên, hắn đến trước mặt nó, quỳ xuống, lấy trong túi áo khoác ra một chiếc hộp màu tím nhỏ, mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim màu tim và cũng được khắc chữ " Trúc Du ".
- Nhóc con dễ thương! Lấy anh nhé!!! - Hắn cười.
- Vâng! - Nó mỉm cười đáp lại.
Hắn đeo chiếc nhẫn vào tay nó, rồi bỗng nhảy cẫng lên, bế thốc nó, hét lớn:
- Nhóc con! Anh yêu em!
Nó chỉ cười khúc khích trong hạnh phúc. Lần này cũng giống như lúc hắn tỏ tình với nó vậy. Có hoa lavender, có nó, có hắn và có một tình yêu. Hoa lavender như nâng niu hạnh phúc này, hoa lavender như kéo hắn và nó gần nhau và hoa lavender như chứng minh cho tình yêu này vậy.
Nó yêu hắn. Hắn yêu nó và hắn yêu nhóc con!
HẾT
/20
|