Hắn chẳng nói câu nào, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nó, không có ý định buông. Cổ tay nó ngày càng đỏ ửng nhưng nó vẫn không rên rỉ ( bệnh sĩ ấy mà) Nó cố gắng tìm cách thoát ra vì rất có thể bàn tay nó sẽ bị hắn bóp nát.
- Bỏ tay cô bé ấy ra đi, chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà_ Thấy nó đang đau đớn, Min lại gần cản hắn. Anh vốn không ưa bạo lực lại càng không muốn án mạng xảy ra thêm lần nữa. Nhưng hắn không những không nghe lời của thằng bạn thân mà còn làm dấu " Đừng xen vào chuyện này". Min đành lùi lại, anh biết mình không thể cản được hắn. Riêng chàng Sino thì khác, anh không lại gần ngăn cản mà theo dõi cảnh tượng trước mắt với vẻ thản nhiên vì đây không phải lần đầu hắn làm vậy.
Tất cả mọi người xung quanh, ai cũng hồi hộp không biết hắn sẽ làm gì nó. Tiếng bàn tán, xì xào ngày càng nhiều.
- Kiểu này nhỏ đó chết chắc.
- Đáng đời. Nó là ai mà dám làm vậy với anh Gran chứ.
- Tao cá nó sẽ ' die' trong mấy phút nữa.
Mấy con nhỏ ' son phấn' cứ thế nói những lời cay nghiệt với nó. Nó vẫn đang cố gắng thoát khỏi tay hắn nên không để ý đến lời của mấy nhỏ đó. Chứ nó mà ra tay thì nhẹ lắm cũng phải nằm hospital mấy tháng, nhiều nhất là mấy năm, hoặc chỉ có thể sống ở đó thôi ( ý chỉ nó sẽ đánh cho liệt giường í mà) Còn các boy nhìn về phía nó thương tiếc, làm như nó sắp chết không bằng ( còn lâu nhá! Nó mà chết thì truyện của t/g kết thúc seo!)
- Im lặng_ Hắn ra lệnh, giọng trầm đầy uy lực khiến các hs ai nấy đều im thin thít, đến nỗi tiếng ruồi bay qua còn nghe rõ ( hì hì, t/g nói hơi quá!)
Không khí Canteen thật căng thẳng, ai cũng cảm nhận được điều đó cho đến khi
" RENG RENG"
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học, các hs đành tản ra, trở về lớp học của mình dù vẫn muốn ở lại xem thêm ' bộ phim hành động'. Chẳng mấy chốc, Canteen chỉ còn hắn, nó và hai thằng bạn of hắn.
" Chết rùi, không lẽ hắn định không cho mình vào lớp hay sao? Giờ phải làm sao đây? Ah, có cách rùi". Bóng đèn trên đầu nó vụt sáng. Nhắm thẳng vào chân hắn, nó đạp thật mạnh. Hắn do không để ý nên ' lãnh trọn cú đạp' của nó, bàn tay đang nắm tay nó cũng được buông ra nhưng tuyệt nhiên hắn không hề ôm chân, mặt vẫn điềm tĩnh. Nhân cơ hội này, nó chạy đi không quên bỏ lại một câu:
- Bye bye tên đáng ghét, lần sau ta sẽ không nương tay đâu đấy ( thiệt, ai nương tay với ai chứ *_*)
- Hahaha, buồn cười quá đi mất… haha… haha tao sắp vỡ bụng rùi mày ơi!_ Thấy cảnh tượng đó, Sino không nhịn nỗi, ôm bụng cười ( t/g: * lắc đầu* mất hình tượng quá anh ơi!)
- Mày thôi cười đi, lên cơn thì đừng có trách tao chưa nhắc mày uống thuốc_ Min chọc Sino. Trong lòng, anh thầm mừng vì không có án mạng xảy ra.
- Ừm, tao không trách mày đâu, hahaha… quả là có 1 no 2… haha_ Sino vẫn cười sặc sụa làm Min tưởng anh chàng bị điên, lập tức tránh xa mấy mét ( sợ lây í mà)
Hắn không để ý đến 2 thằng bạn, bấm số gọi cho ai đó:
- Điều tra về cô ta.
Vài phút sau, điện thoại reng, hắn cầm lên nghe.
- ...................................
Cúp máy, khóe môi hắn khẽ nở một nụ cười hình bán nguyệt, cô nào nhìn thấy chắc chắn sẽ chết ngất ( lũ hám trai là thế đấy, còn t/g thâm cao chỉ sịt máu mũi thui chưa đến nỗi ngất đâu)
“ Vợ chưa cưới, cô thú vị hơn tôi tưởng. Nhưng cô sẽ không được yên đâu”.
- Bỏ tay cô bé ấy ra đi, chỉ là tai nạn nhỏ thôi mà_ Thấy nó đang đau đớn, Min lại gần cản hắn. Anh vốn không ưa bạo lực lại càng không muốn án mạng xảy ra thêm lần nữa. Nhưng hắn không những không nghe lời của thằng bạn thân mà còn làm dấu " Đừng xen vào chuyện này". Min đành lùi lại, anh biết mình không thể cản được hắn. Riêng chàng Sino thì khác, anh không lại gần ngăn cản mà theo dõi cảnh tượng trước mắt với vẻ thản nhiên vì đây không phải lần đầu hắn làm vậy.
Tất cả mọi người xung quanh, ai cũng hồi hộp không biết hắn sẽ làm gì nó. Tiếng bàn tán, xì xào ngày càng nhiều.
- Kiểu này nhỏ đó chết chắc.
- Đáng đời. Nó là ai mà dám làm vậy với anh Gran chứ.
- Tao cá nó sẽ ' die' trong mấy phút nữa.
Mấy con nhỏ ' son phấn' cứ thế nói những lời cay nghiệt với nó. Nó vẫn đang cố gắng thoát khỏi tay hắn nên không để ý đến lời của mấy nhỏ đó. Chứ nó mà ra tay thì nhẹ lắm cũng phải nằm hospital mấy tháng, nhiều nhất là mấy năm, hoặc chỉ có thể sống ở đó thôi ( ý chỉ nó sẽ đánh cho liệt giường í mà) Còn các boy nhìn về phía nó thương tiếc, làm như nó sắp chết không bằng ( còn lâu nhá! Nó mà chết thì truyện của t/g kết thúc seo!)
- Im lặng_ Hắn ra lệnh, giọng trầm đầy uy lực khiến các hs ai nấy đều im thin thít, đến nỗi tiếng ruồi bay qua còn nghe rõ ( hì hì, t/g nói hơi quá!)
Không khí Canteen thật căng thẳng, ai cũng cảm nhận được điều đó cho đến khi
" RENG RENG"
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học, các hs đành tản ra, trở về lớp học của mình dù vẫn muốn ở lại xem thêm ' bộ phim hành động'. Chẳng mấy chốc, Canteen chỉ còn hắn, nó và hai thằng bạn of hắn.
" Chết rùi, không lẽ hắn định không cho mình vào lớp hay sao? Giờ phải làm sao đây? Ah, có cách rùi". Bóng đèn trên đầu nó vụt sáng. Nhắm thẳng vào chân hắn, nó đạp thật mạnh. Hắn do không để ý nên ' lãnh trọn cú đạp' của nó, bàn tay đang nắm tay nó cũng được buông ra nhưng tuyệt nhiên hắn không hề ôm chân, mặt vẫn điềm tĩnh. Nhân cơ hội này, nó chạy đi không quên bỏ lại một câu:
- Bye bye tên đáng ghét, lần sau ta sẽ không nương tay đâu đấy ( thiệt, ai nương tay với ai chứ *_*)
- Hahaha, buồn cười quá đi mất… haha… haha tao sắp vỡ bụng rùi mày ơi!_ Thấy cảnh tượng đó, Sino không nhịn nỗi, ôm bụng cười ( t/g: * lắc đầu* mất hình tượng quá anh ơi!)
- Mày thôi cười đi, lên cơn thì đừng có trách tao chưa nhắc mày uống thuốc_ Min chọc Sino. Trong lòng, anh thầm mừng vì không có án mạng xảy ra.
- Ừm, tao không trách mày đâu, hahaha… quả là có 1 no 2… haha_ Sino vẫn cười sặc sụa làm Min tưởng anh chàng bị điên, lập tức tránh xa mấy mét ( sợ lây í mà)
Hắn không để ý đến 2 thằng bạn, bấm số gọi cho ai đó:
- Điều tra về cô ta.
Vài phút sau, điện thoại reng, hắn cầm lên nghe.
- ...................................
Cúp máy, khóe môi hắn khẽ nở một nụ cười hình bán nguyệt, cô nào nhìn thấy chắc chắn sẽ chết ngất ( lũ hám trai là thế đấy, còn t/g thâm cao chỉ sịt máu mũi thui chưa đến nỗi ngất đâu)
“ Vợ chưa cưới, cô thú vị hơn tôi tưởng. Nhưng cô sẽ không được yên đâu”.
/14
|