Trên đường ra khỏi trường, họ có đi ngang qua ban tuyên truyền, tin tức về học sinh xuất sắc trong trường sẽ được thông báo liên tục, chọn ra những người giỏi nhất, vì vậy những người có trong danh sách đều là học sinh xuất sắc, cuối cùng sẽ chọn được người giỏi nhất trong số những người giỏi. Năm đó mặc dù Kỳ Nhiên không tham gia kỳ thi đại học nhưng lại là học trò cưng của giáo viên, tên của anh cũng được in ở hàng đầu tiên.
Đôi mắt của Từ Tri Tuế chậm rãi lướt qua, vẫn lờ mờ nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, nhưng đã lâu lắm rồi nên cô không nhớ được tên của họ, e là có gặp trên đường cũng sẽ không nhận ra được mà đi lướt qua.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt cô bỗng dưng tối lại, cô thở dài rồi quay lại hỏi Kỳ Nhiên: "Anh có biết điều em tiếc nuối nhất trong những năm thanh xuân của mình là gì không?"
Kỳ Nhiên nhìn cô: "Chắc hẳn là không thể chụp chung với anh một bức ảnh tốt nghiệp à?"
"Sao anh biết?"
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, trả lời cô: "Bởi vì đây cũng là điều mà anh tiếc nuối nhất."
…
Sau khi gia đình hai bên bàn bạc nhiều lần, thời gian tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng được quyết định xong một cách khó khăn, ngày cưới được ấn định vào ngày thứ hai của lễ Quốc Khánh, đúng lúc bạn bè và người thân cũng có thời gian để đến dự tiệc.
Về phần địa điểm tổ chức hôn lễ, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng mọi người vẫn quyết định tổ chức ở thủ đô, những mối quan hệ của nhà họ Kỳ gần như đều ở đây, còn quan hệ bên nhà họ Từ thì đơn giản hơn không ít, tổ chức ở đâu cũng được.
Công việc của Từ Tri Tuế quá bận rộn, cuối tháng bệnh viện lại có sát hạch nên dù cô cũng muốn chuẩn bị cho hôn lễ nhưng không làm nổi. Trái lại Kỳ Nhiên thì sau khi bận bịu hoàn thành xong hạng mục mới, anh có thời gian nghỉ ngơi nên chủ động chịu trách nhiệm, lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ khi tổ chức hôn lễ, để cô yên tâm làm việc.
Về mặt lập kế hoạch thì có Tần Di, Kỳ Dữu phụ trách việc thiết kế áo cưới cho cô, ngay cả kẹo cưới và thiệp mời cũng có Chu Vận lo liệu giúp cô, Từ Tri Tuế vừa vui vẻ và vừa nhàn hạ, yên tâm thoải mái làm cô dâu nhàn nhất trên đời.
“Bác sĩ Từ, ngoài cửa có người tìm cô.”
Lúc nghỉ trưa, có một cô y tá gõ cửa nhắc cô.
Từ Tri Tuế cảm ơn, đưa tay sắp xếp lại số bệnh án cuối cùng rồi đứng dậy, bước ra ngoài.
Đúng như cô dự đoán, người đến bệnh viện để tìm cô vào thời điểm này ngoại trừ Tần Di thì không còn ai khác…
Từ khi Từ Tri Tuế cho số Wechat của vị bác sĩ khoa ngoại tổng quát đẹp trai họ Dương kia cho Tần Di, sau khi hai người nói chuyện, Tần Di luôn tìm cớ để chạy đến bệnh viện của bọn họ, bề ngoài thì nói là thăm cô bạn thân tốt của mình, thật ra thì là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết*.
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết: Ý chỉ âm mưu không che giấu được ai.
Nhìn thấy cô ấy đang bực bội dựa vào lan can cầu thang, Từ Tri Tuế đút hai tay vào túi, từ tốn đi lại gần, thờ ơ trêu chọc: “Là cơn gió nào đã thổi người đẹp Tần đến khoa tâm thể của chúng tôi vậy?”
Tần Di ủ rũ liếc cô một cái, cũng không thèm nổi giận với cô, uể oải lấy ra một ly trà sữa, giơ lên trước mặt cô: “Tớ mời cậu đấy, có uống không?”
“Đột nhiên lương tâm trỗi dậy à? Đừng bảo cậu đi xa như vậy chỉ là để đưa trà sữa cho tớ nha?” Từ Tri Tuế nhận lấy, cắm ống hút vào hút một ngụm, ngụm nước mát lạnh tràn vào khoang miệng.
Tần Di bình tĩnh nói: “Không phải, vốn tớ mua cho Dương Cận nhưng đợi cả buổi trưa cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.”
Từ Tri Tuế: “... Tớ biết mà! Chuyện tốt như vậy làm sao tới phiên tớ được.”
Tần Di thở dài, nằm bò trên lan can hành lang, ngón tay luồn vào trong tóc, không biết nghĩ đến chuyện gì, bộ dạng như đang nổi điên.
“Cậu nói thử xem, tớ chưa từng thấy một khúc xương nào cứng và khó gặm như vậy, không phải người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng sao? Sao anh ấy lại không chịu ăn mềm vậy?”
Mấy ngày nay cô đã dùng hết mọi loại thủ đoạn nhưng mà vị bác sĩ Dương này chính là một tảng băng lớn vạn năm không tan, mức độ khó theo đuổi trực tiếp sánh ngang với Kỳ Nhiên năm đó nhưng cô ấy lại không biết mình đã làm sai ở đâu, chỉ vì một tấm ảnh mà cô ấy đã tự lún sâu.
Nghe cô ấy vừa nói vậy, Từ Tri Tuế cũng hơi không đành lòng, dù sao thì cũng là bạn thân của mình, cô cũng không muốn thấy cô ấy bị tổn thương.
Cô xoay xoay chiếc ống hút trên ly trà sữa, giải thích: “Lúc đầu khi tớ cho cậu xem tấm ảnh đó, anh ấy cũng chỉ vừa chuyển đến bệnh viện của chúng tớ thôi, tớ chỉ cảm thấy trông anh ấy cũng không tệ, còn tính cách thì tớ không hiểu rõ. Chuyện này là tớ làm cẩu thả, hay là thôi bỏ đi?”
Tần Di suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy hơi không cam lòng, chống cằm nói: “Nhưng chị đây đã đầu tư nhiều thời gian như vậy, ngay cả tay người ta cũng không nắm được, chỉ như vậy mà từ bỏ thì có phải là quá đáng tiếc rồi không?”
Từ Tri Tuế trợn mắt, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cái này gọi là dừng lại kịp thời để ngăn chặn tổn thất, vẫn tốt hơn khi cậu dốc lòng dốc dạ nhưng chỉ đổi lại cả người đầy vết sẹo.”
“Đúng vậy.” Tần Di lại vui vẻ: “Chị vừa có tiền vừa có dáng, đàn ông gì mà không có, làm gì phải dính trên người anh ấy? Nếu không thì tại sao lại có câu nói rằng đàn ông như quần áo, nếu không được thì ta đổi luôn cái khác!”
“Cậu nghĩ như vậy là được rồi.”
Từ Tri Tuế vỗ bả vai cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng nhưng một giây sau, khi bóng dáng Dương Cận xuất hiện ở góc cầu thang, mắt Tần Di lại sáng lên như đèn pha, gạt hết tất cả những lời mình vừa nói.
“Nhưng tớ vẫn cảm thấy một bộ quần áo đẹp trai như vậy, tớ vẫn có thể thử tranh thủ thêm chút nữa!”
Từ Tri Tuế: “...”
Tần Di lấy gương ra sửa sang lại lớp trang điểm của mình, lại không hề khách sáo giật lại ly trà sữa mà Từ Tri Tuế chỉ vừa uống được một hớp lại, ngón tay vuốt ve cằm cô một cái, rồi nháy mắt với cô: “Gái à, tớ mượn cái ly này một chút, lần sau tớ sẽ mua lại cho cậu.”
Cô ấy vừa nói chạy từng bước nhỏ trên đôi giày cao gót, nhanh chóng hướng về phía Dương Cận vừa rời đi.
Chạy được nửa đường, cô ấy quay đầu vẫy tay với Từ Tri Tuế, cao giọng nói: “Này cô dâu tương lai! Cuối tuần này đừng quên đi chụp ảnh cưới đấy nhé!”
“...”
…
Công ty của Tần Di chịu trách nhiệm chụp ảnh cưới, lúc giải lao Từ Tri Tuế đã qua đó trang điểm thử một lần, sau khi xác định phong cách chụp hình thì cũng không còn quan tâm nữa.
Ngày chụp ảnh là vào cuối tuần, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên thức dậy thật sớm, sau khi xác nhận thời gian với Tần Di, hai người lái xe đến cảnh chụp đầu tiên được dựng trong phòng.
Vì để giữ cảm giác thần bí của cái nhìn đầu tiên, Tần Di sắp xếp cho hai người trang điểm riêng. Trong buổi chụp ảnh này, Từ Tri Tuế có tổng cộng năm bộ quần áo, mỗi một bộ đều là Kỳ Nhiên tự mình đi tìm thương hiệu thiết kế riêng cho cô, giá cả cũng không hề rẻ.
Từ Tri Tuế mất hai tiếng mới trang điểm và mặc váy cưới xong, Kỳ Nhiên đã thay xong một bộ vest phẳng phiu từ sớm, theo sự hướng dẫn của trợ lý của Tần Di, anh đến đại sảnh đã được bày trí sẵn trước, lặng lẽ đứng ở cuối cầu thang chờ cô.
Tần Di giúp Từ Tri Tuế nâng váy đi đến đầu cầu thang, cô ấy đếm đến ba, sau một tiếng “bốp”, đồng nghiệp phối hợp với cô tắt hết tất cả đèn trong đại sảnh, chỉ để lại vài chùm sáng ở chính giữa phòng.
Kỳ Nhiên đang đứng xoay lưng về phía cầu thang, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang bằng cẩm thạch phát ra từng tiếng “cộp cộp”, anh khẽ siết tay lại, tâm trạng cũng trở nên hồi hộp một cách khó hiểu.
Bả vai bị người khác vỗ nhẹ một cái, Kỳ Nhiên quay đầu lại thì thấy Từ Tri Tuế mặc áo cưới màu trắng tinh khôi đứng trước mặt anh.
Váy cưới thiết kế cạp cao bồng bềnh kết hợp với vạt váy lộng lẫy, bờ vai mơ mộng mềm mại hình chữ nhất để lộ xươ.ng bướm xinh đẹp, những đường may tỉ mỉ tôn lên đường cong hoàn hảo, không thừa cũng không thiếu, đẹp đến mức không giống thật..
Mặc dù Kỳ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc này anh vẫn bị cảnh tượng trước mắt này làm bồi hồi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó diễn tả thành lời, một tay anh đặt bên môi siết chặt lại, như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào.
Từ Tri Tuế cũng không nhịn được, mắt đỏ hoe hỏi: “Em có đẹp không?”
Kỳ Nhiên rũ mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thật lâu sau anh mới bình tĩnh lại, ôm lấy gò má của cô rồi hôn lên đó: “Đẹp lắm, em là cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Hai người ôm nhau thật chặt, Tần Di lấy máy quay ra ghi lại khoảnh khắc cảm động này.
Đôi mắt của Từ Tri Tuế chậm rãi lướt qua, vẫn lờ mờ nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc, nhưng đã lâu lắm rồi nên cô không nhớ được tên của họ, e là có gặp trên đường cũng sẽ không nhận ra được mà đi lướt qua.
Cô nhìn mãi nhìn mãi, ánh mắt cô bỗng dưng tối lại, cô thở dài rồi quay lại hỏi Kỳ Nhiên: "Anh có biết điều em tiếc nuối nhất trong những năm thanh xuân của mình là gì không?"
Kỳ Nhiên nhìn cô: "Chắc hẳn là không thể chụp chung với anh một bức ảnh tốt nghiệp à?"
"Sao anh biết?"
Kỳ Nhiên hít một hơi thật sâu, trả lời cô: "Bởi vì đây cũng là điều mà anh tiếc nuối nhất."
…
Sau khi gia đình hai bên bàn bạc nhiều lần, thời gian tổ chức hôn lễ cuối cùng cũng được quyết định xong một cách khó khăn, ngày cưới được ấn định vào ngày thứ hai của lễ Quốc Khánh, đúng lúc bạn bè và người thân cũng có thời gian để đến dự tiệc.
Về phần địa điểm tổ chức hôn lễ, sau khi suy đi tính lại, cuối cùng mọi người vẫn quyết định tổ chức ở thủ đô, những mối quan hệ của nhà họ Kỳ gần như đều ở đây, còn quan hệ bên nhà họ Từ thì đơn giản hơn không ít, tổ chức ở đâu cũng được.
Công việc của Từ Tri Tuế quá bận rộn, cuối tháng bệnh viện lại có sát hạch nên dù cô cũng muốn chuẩn bị cho hôn lễ nhưng không làm nổi. Trái lại Kỳ Nhiên thì sau khi bận bịu hoàn thành xong hạng mục mới, anh có thời gian nghỉ ngơi nên chủ động chịu trách nhiệm, lo liệu mọi chuyện lớn nhỏ khi tổ chức hôn lễ, để cô yên tâm làm việc.
Về mặt lập kế hoạch thì có Tần Di, Kỳ Dữu phụ trách việc thiết kế áo cưới cho cô, ngay cả kẹo cưới và thiệp mời cũng có Chu Vận lo liệu giúp cô, Từ Tri Tuế vừa vui vẻ và vừa nhàn hạ, yên tâm thoải mái làm cô dâu nhàn nhất trên đời.
“Bác sĩ Từ, ngoài cửa có người tìm cô.”
Lúc nghỉ trưa, có một cô y tá gõ cửa nhắc cô.
Từ Tri Tuế cảm ơn, đưa tay sắp xếp lại số bệnh án cuối cùng rồi đứng dậy, bước ra ngoài.
Đúng như cô dự đoán, người đến bệnh viện để tìm cô vào thời điểm này ngoại trừ Tần Di thì không còn ai khác…
Từ khi Từ Tri Tuế cho số Wechat của vị bác sĩ khoa ngoại tổng quát đẹp trai họ Dương kia cho Tần Di, sau khi hai người nói chuyện, Tần Di luôn tìm cớ để chạy đến bệnh viện của bọn họ, bề ngoài thì nói là thăm cô bạn thân tốt của mình, thật ra thì là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết*.
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường cũng biết: Ý chỉ âm mưu không che giấu được ai.
Nhìn thấy cô ấy đang bực bội dựa vào lan can cầu thang, Từ Tri Tuế đút hai tay vào túi, từ tốn đi lại gần, thờ ơ trêu chọc: “Là cơn gió nào đã thổi người đẹp Tần đến khoa tâm thể của chúng tôi vậy?”
Tần Di ủ rũ liếc cô một cái, cũng không thèm nổi giận với cô, uể oải lấy ra một ly trà sữa, giơ lên trước mặt cô: “Tớ mời cậu đấy, có uống không?”
“Đột nhiên lương tâm trỗi dậy à? Đừng bảo cậu đi xa như vậy chỉ là để đưa trà sữa cho tớ nha?” Từ Tri Tuế nhận lấy, cắm ống hút vào hút một ngụm, ngụm nước mát lạnh tràn vào khoang miệng.
Tần Di bình tĩnh nói: “Không phải, vốn tớ mua cho Dương Cận nhưng đợi cả buổi trưa cũng không thấy bóng dáng anh ấy đâu.”
Từ Tri Tuế: “... Tớ biết mà! Chuyện tốt như vậy làm sao tới phiên tớ được.”
Tần Di thở dài, nằm bò trên lan can hành lang, ngón tay luồn vào trong tóc, không biết nghĩ đến chuyện gì, bộ dạng như đang nổi điên.
“Cậu nói thử xem, tớ chưa từng thấy một khúc xương nào cứng và khó gặm như vậy, không phải người ta nói nữ theo đuổi nam chỉ cách một lớp vải mỏng sao? Sao anh ấy lại không chịu ăn mềm vậy?”
Mấy ngày nay cô đã dùng hết mọi loại thủ đoạn nhưng mà vị bác sĩ Dương này chính là một tảng băng lớn vạn năm không tan, mức độ khó theo đuổi trực tiếp sánh ngang với Kỳ Nhiên năm đó nhưng cô ấy lại không biết mình đã làm sai ở đâu, chỉ vì một tấm ảnh mà cô ấy đã tự lún sâu.
Nghe cô ấy vừa nói vậy, Từ Tri Tuế cũng hơi không đành lòng, dù sao thì cũng là bạn thân của mình, cô cũng không muốn thấy cô ấy bị tổn thương.
Cô xoay xoay chiếc ống hút trên ly trà sữa, giải thích: “Lúc đầu khi tớ cho cậu xem tấm ảnh đó, anh ấy cũng chỉ vừa chuyển đến bệnh viện của chúng tớ thôi, tớ chỉ cảm thấy trông anh ấy cũng không tệ, còn tính cách thì tớ không hiểu rõ. Chuyện này là tớ làm cẩu thả, hay là thôi bỏ đi?”
Tần Di suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy hơi không cam lòng, chống cằm nói: “Nhưng chị đây đã đầu tư nhiều thời gian như vậy, ngay cả tay người ta cũng không nắm được, chỉ như vậy mà từ bỏ thì có phải là quá đáng tiếc rồi không?”
Từ Tri Tuế trợn mắt, nghiêm túc nhìn cô ấy: “Cái này gọi là dừng lại kịp thời để ngăn chặn tổn thất, vẫn tốt hơn khi cậu dốc lòng dốc dạ nhưng chỉ đổi lại cả người đầy vết sẹo.”
“Đúng vậy.” Tần Di lại vui vẻ: “Chị vừa có tiền vừa có dáng, đàn ông gì mà không có, làm gì phải dính trên người anh ấy? Nếu không thì tại sao lại có câu nói rằng đàn ông như quần áo, nếu không được thì ta đổi luôn cái khác!”
“Cậu nghĩ như vậy là được rồi.”
Từ Tri Tuế vỗ bả vai cô ấy, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng nhưng một giây sau, khi bóng dáng Dương Cận xuất hiện ở góc cầu thang, mắt Tần Di lại sáng lên như đèn pha, gạt hết tất cả những lời mình vừa nói.
“Nhưng tớ vẫn cảm thấy một bộ quần áo đẹp trai như vậy, tớ vẫn có thể thử tranh thủ thêm chút nữa!”
Từ Tri Tuế: “...”
Tần Di lấy gương ra sửa sang lại lớp trang điểm của mình, lại không hề khách sáo giật lại ly trà sữa mà Từ Tri Tuế chỉ vừa uống được một hớp lại, ngón tay vuốt ve cằm cô một cái, rồi nháy mắt với cô: “Gái à, tớ mượn cái ly này một chút, lần sau tớ sẽ mua lại cho cậu.”
Cô ấy vừa nói chạy từng bước nhỏ trên đôi giày cao gót, nhanh chóng hướng về phía Dương Cận vừa rời đi.
Chạy được nửa đường, cô ấy quay đầu vẫy tay với Từ Tri Tuế, cao giọng nói: “Này cô dâu tương lai! Cuối tuần này đừng quên đi chụp ảnh cưới đấy nhé!”
“...”
…
Công ty của Tần Di chịu trách nhiệm chụp ảnh cưới, lúc giải lao Từ Tri Tuế đã qua đó trang điểm thử một lần, sau khi xác định phong cách chụp hình thì cũng không còn quan tâm nữa.
Ngày chụp ảnh là vào cuối tuần, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên thức dậy thật sớm, sau khi xác nhận thời gian với Tần Di, hai người lái xe đến cảnh chụp đầu tiên được dựng trong phòng.
Vì để giữ cảm giác thần bí của cái nhìn đầu tiên, Tần Di sắp xếp cho hai người trang điểm riêng. Trong buổi chụp ảnh này, Từ Tri Tuế có tổng cộng năm bộ quần áo, mỗi một bộ đều là Kỳ Nhiên tự mình đi tìm thương hiệu thiết kế riêng cho cô, giá cả cũng không hề rẻ.
Từ Tri Tuế mất hai tiếng mới trang điểm và mặc váy cưới xong, Kỳ Nhiên đã thay xong một bộ vest phẳng phiu từ sớm, theo sự hướng dẫn của trợ lý của Tần Di, anh đến đại sảnh đã được bày trí sẵn trước, lặng lẽ đứng ở cuối cầu thang chờ cô.
Tần Di giúp Từ Tri Tuế nâng váy đi đến đầu cầu thang, cô ấy đếm đến ba, sau một tiếng “bốp”, đồng nghiệp phối hợp với cô tắt hết tất cả đèn trong đại sảnh, chỉ để lại vài chùm sáng ở chính giữa phòng.
Kỳ Nhiên đang đứng xoay lưng về phía cầu thang, thế giới trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng giày cao gót giẫm lên bậc thang bằng cẩm thạch phát ra từng tiếng “cộp cộp”, anh khẽ siết tay lại, tâm trạng cũng trở nên hồi hộp một cách khó hiểu.
Bả vai bị người khác vỗ nhẹ một cái, Kỳ Nhiên quay đầu lại thì thấy Từ Tri Tuế mặc áo cưới màu trắng tinh khôi đứng trước mặt anh.
Váy cưới thiết kế cạp cao bồng bềnh kết hợp với vạt váy lộng lẫy, bờ vai mơ mộng mềm mại hình chữ nhất để lộ xươ.ng bướm xinh đẹp, những đường may tỉ mỉ tôn lên đường cong hoàn hảo, không thừa cũng không thiếu, đẹp đến mức không giống thật..
Mặc dù Kỳ Nhiên đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng lúc này anh vẫn bị cảnh tượng trước mắt này làm bồi hồi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó diễn tả thành lời, một tay anh đặt bên môi siết chặt lại, như muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào.
Từ Tri Tuế cũng không nhịn được, mắt đỏ hoe hỏi: “Em có đẹp không?”
Kỳ Nhiên rũ mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc, thật lâu sau anh mới bình tĩnh lại, ôm lấy gò má của cô rồi hôn lên đó: “Đẹp lắm, em là cô dâu xinh đẹp nhất mà anh từng thấy.”
Hai người ôm nhau thật chặt, Tần Di lấy máy quay ra ghi lại khoảnh khắc cảm động này.
/99
|