Tháng tư dần đến mang theo những cơn mưa phùn dai dẳng.
Thủ đô trong những ngày tết Thanh Minh phải trải qua đợt rét cuối xuân, mấy ngày gần đây trời đều lộng gió, cái lạnh thấu xương như muốn đưa cả thành phố về lại tiết trời những ngày cuối năm.
Trong những ngày ấy, câu mà Từ Tri Tuế nói với Kỳ Nhiên nhiều nhất là ‘em không chết lạnh trong mùa đông giá rét mà chết cóng trong gió lộng đầu xuân’. Kỳ Nhiên nghe xong cũng chỉ mỉm cười không nói gì, thế nhưng mỗi buổi sáng trước khi ra ngoài, anh đều sẽ lặng lẽ ôm cô vào lòng, che chắn cho cô khỏi dông bão.
Bởi vì đã đổi ca làm việc từ trước đó nên tết Thanh Minh năm nay Từ Tri Tuế có hai ngày nghỉ, cuối cùng cô cũng có thể được xả hơi sau gần một tháng làm việc không ngừng nghỉ.
Tần Di được nghỉ phép và trở về Bắc Kinh nên buổi chiều trước ngày nghỉ đã hẹn Từ Tri Tuế cùng đi ăn một bữa cơm, cô cũng rất vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều thường có ít bệnh nhân, lẽ ra đến đúng giờ tan làm là được ra về, nào ngờ có một cô bé trông rất gầy gò ốm yếu bước vào phòng, có vẻ như trong lòng của cô bé ấy đang cảm thấy rất đau đớn và khó chịu, vừa nhìn thấy bác sĩ đã không kìm được mà gục xuống khóc rất to. Đối diện với sự ân cần hỏi thăm của Từ Tri Tuế, cô bé lại càng tủi thân, đau lòng đến mức chẳng nói nổi thành lời.
Từ Tri Tuế đành phải an ủi cô bé trước, đợi cô bé bình tĩnh lại mới bắt đầu tiến hành kiểm tra. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đợi đến khi Từ Tri Tuế thay ra chiếc áo blouse trắng, thu dọn đồ đạc và đi xuống dưới lầu, Tần Di đã đợi ở trong xe gần một tiếng đồng hồ, suýt chút nữa thì ngủ quên trên vô lăng.
“Bác sĩ Từ à, lần sau cậu có thể bớt bớt kính nghiệp lại một chút được không? Khoa của cậu cũng có phải chỉ một mình cậu là bác sĩ đâu, thỉnh thoảng tan làm sớm một chút cũng đâu có chết ai?” Thấy Từ Tri Tuế mở cửa ghế phụ, Tần Di ngồi thẳng dậy xoa cái cổ đau nhức và bắt đầu phàn nàn.
Từ Tri Tuế thu ô lại, vẩy bớt nước mưa, ngồi vào trong xe rồi nói: “Ôi tớ cũng chịu thôi, nhưng bệnh nhân vừa rồi đáng thương lắm, từ nhỏ đã phải sống một mình nay đây mai đó ở bên ngoài, bố mẹ ở nhà thì trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng chèn ép cô bé đó. Bọn tớ là bác sĩ mà, những lúc như thế này chẳng phải nên quan tâm và chia sẻ với cô bé hay sao?”
Tần Di bất lực: “Vậy thì cậu cũng nên thương xót bạn thân của cậu đi này, lần nào gặp nhau tớ cũng phải đợi cậu một hai tiếng đồng hồ lận, chú bảo vệ cũng sắp không chịu nổi luôn rồi kìa. Ôi nói chứ, giám đốc Kỳ nhà cậu cũng không thèm phàn nàn bao giờ luôn hả?”
Ngay sau ngày đồng ý yêu đương với Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế đã thành khẩn khai báo tất cả với cô bạn thân của mình. Tần Di lúc đó đang bận đi công tác, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại, sau khi nghe Từ Tri Tuế nói ra quyết định của mình, Tần Di chẳng hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào, trái lại còn thở dài thườn thượt như người từng trải: “Đầu óc của cậu cứ toàn nghĩ cái gì không đâu thế hả? Thử đổi lại là người khác, nếu biết được người mình yêu thầm nhiều năm cũng yêu mình, kiểu gì cũng vui chết đi được! Còn cậu ý, cứ cố chấp với bản thân mãi thôi! Thôi được rồi, khỏi cần cảm ơn tớ, sau này gạo nấu thành cơm rồi thì đừng quên công lao của tớ, gửi cho tớ một phong bì dày dày một tí là được.”
Từ Tri Tuế nghe xong liền cảm thấy hoang mang, đến tận bây giờ cũng không biết rốt cuộc Tần Di đã góp công góp sức gì cho bọn họ.
Cô vừa thắt dây an toàn vừa đáp: “Không đâu, dạo trước có đợt bận kinh khủng, anh ấy phải đợi tớ suốt hai ba tiếng đồng hồ liền nhưng trước nay cũng chưa phàn nàn câu nào. Chỉ cần có máy tính ở bên cạnh là anh ấy có thể ngồi trong xe làm việc luôn.”
Tần Di ngửi được mùi cơm chó thoang thoảng đâu đây, trợn mắt lên hỏi: “Thế hôm nay cậu ra ngoài chơi với tớ, cậu ấy cũng không thèm ghen luôn hả?”
“Không ghen đâu.” Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra, gõ gì đó vào khung chat, cúi đầu nói: “Hôm nay anh ấy cũng có cuộc họp, chắc phải đến tối muộn mới kết thúc.”
“Trời ạ hai cái tên cuồng công việc này!” Tần Di đánh tay lái ra khỏi bãi đậu xe.
Từ Tri Tuế cất điện thoại, quay sang chất vấn Tần Di: “Bà chủ Tần của tôi ơi, cậu còn dám nói tớ nữa hả? Là ai suốt hai tháng trời không chịu vác mặt về thủ đô ấy nhỉ? Cậu mà không về là tớ quên mặt cậu luôn đây này!”
Tần Di chế giễu: “Thôi đi bà nội, ngày nào tớ cũng spam đầy trong vòng bạn bè đấy nhá, trừ khi cậu block tớ thì mới quên nổi cái mặt này thôi! Năm nay có nhiều ngày lành tháng tốt nên người ta kết hôn cũng nhiều mà. Vì tương lai của mình, có phải lên núi đao xuống biển lửa, chị đây cũng phải đi!”
Nửa năm trước, công ty của Tần Di lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, nhờ vào độ hot của anh ấy mà sau một trận thành danh, thành công đột phá, công ty cũng theo đó mà ngày càng phát triển lớn mạnh.
Hai năm gần đây Tần Di tiếp xúc với không ít những khách hàng có gia thế khủng, phải chạy khắp trời nam đất bắc để đáp ứng nhu cầu của bọn họ là chuyện bình thường, mặc dù yêu cầu cao nhưng đổi lại thù lao được hưởng cũng không ít.
Từ đó trở đi, Tần Di như được khai sáng mà dấn thân vào con đường ‘hướng tới tiền nhiều, kiếm lấy tiền tiêu’, không hề có ý định quay đầu lại.
Từ Tri Tuế nói: “Vậy sao lần này cậu lại được nghỉ tới tận hai tháng vậy?”
Tần Di liếc nhìn cô rồi giơ tay đỡ trán: “Đúng là người phụ nữ đang yêu có IQ bằng không thật.”
“Ý gì vậy trời?”
“Cậu ngốc hả! Tháng này là tết Thanh Minh, ai lại đi tổ chức đám cưới vào những ngày này chứ?”
Từ Tri Tuế: “… Coi như tớ chưa nói gì đi.”
Trời mưa nên đường rất tắc, hai người đành tìm một quán ăn gần đó để dùng bữa. Bọn họ đã lâu rồi không gặp mặt, những câu chuyện không hồi kết giữa hai người bạn thân cứ thế tuôn trào.
Thế nhưng, bầu không khí giữa hai người bọn họ lần này lại có chút khác biệt.
Trước đây họ cũng thích trò chuyện với nhau, nhưng phần lớn sẽ là Tần Di ngồi luyên tha luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, còn Từ Tri Tuế sẽ chỉ ngồi lắng nghe và mỉm cười.
Nhưng lần này Từ Tri Tuế giãi bày nhiều hơn, nụ cười cũng không còn mang nặng tâm tư như trước. Cô than thở với Tần Di về những vị khách khó tính, cũng sẵn sàng chia sẻ về cuộc sống của mình, một câu nói đùa vô thưởng vô phạt cũng có thể khiến cả hai bật cười.
Tần Di uống nốt đồ uống của mình rồi nhìn Từ Tri Tuế, xúc động nói: “Tuế Tuế, tớ phát hiện ra là gần đây cậu thay đổi nhiều lắm, trông cậu rạng rỡ hơn hẳn luôn đấy. Vừa nãy có một khoảnh khắc tớ cảm thấy bọn mình giống như quay lại hồi cấp ba ý, đã rất lâu rồi tớ không thấy cậu cười vui vẻ như vậy.”
Từ Tri Tuế nheo mắt cười: “Thế á? Chắc là tại dạo này tâm trạng phấn chấn nên trạng thái cũng tốt hơn đấy.”
Mới sáng ngày hôm qua cũng có vài đồng nghiệp trong khoa nói với cô như vậy, chính Từ Tri Tuế cũng tự cảm thấy gần đây mình vui vẻ hơn hẳn, mỗi ngày đều yêu thế giới này thêm một chút.
Cô cảm thấy mình may mắn hơn những bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm rất nhiều, bởi vì cô vẫn còn có những người thân luôn bên cạnh đồng hành và ủng hộ cô.
Kỳ Nhiên coi bệnh tình của cô còn quan trọng hơn cả công việc của chính bản thân, chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ nấu cho cô những món ăn ngon, cùng cô làm những việc mà cô thích, làm mọi thứ để giúp cô vui vẻ.
Có khi anh sẽ cùng cô xem một bộ phim tình cảm lãng mạn vào một buổi tối nào đó; có khi anh sẽ đưa cô đi du ngoạn ngắm cảnh để thư giãn vào cuối tuần; có khi là dẫn cô tới trung tâm thương mại, dùng những bộ quần áo đẹp, những đôi giày ưng ý, những món đồ mỹ phẩm tốt nhất chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.
Nhưng nhiều hơn cả, anh vẫn kiên định với niềm tin vào thuyết giải phóng dopamine của mình, thích sử dụng những bài thể dục nhịp điệu giữa hai người yêu nhau để đưa cô đi trải nghiệm niềm vui sướng đến tột cùng.
Từ Tri Tuế đã từng có thời gian dài than phiền về thể lực vô tận của anh và hết lần này đến lần khác cầu xin sự thương xót, nhưng đổi lại chỉ càng nhận về thêm mấy hình phạt hưng phấn từ anh, những vết hôn của anh trải khắp vùng da dưới cổ cô.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, thuyết giải phóng dopamine cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì chất lượng giấc ngủ gần đây của cô đã được cải thiện, buổi tối có thể yên giấc mà không cần dùng đến thuốc ngủ.
…
Sau bữa cơm tối, hai người họ rủ nhau đến trung tâm thương mại, cùng nhau lượn lờ mua sắm nhiều tới mức hai tay không xách nổi thêm cái túi nào nữa thì mới chịu về.
Vừa hay lúc đó Kỳ Nhiên cũng xong việc nên đã gọi cho Từ Tri Tuế hỏi địa chỉ, rồi đánh xe đi một vòng tới tận nơi đón cô về nhà.
Hai người cầm ô chờ đợi trong cơn mưa trên con phố tràn ngập ánh đèn neon, nhìn theo chiếc ô tô màu đen đang từ từ tiến tới trong màn mưa, khoảng cách ngày càng rút ngắn, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông cũng dần dần hiện rõ.
Tần Di thở dài, ngậm ngùi nói: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, cuối cùng cũng được ở bên cạnh người mình thích ngày còn trẻ, chứ không giống như tớ, hồi đi học chẳng thích ai cả, sau này cũng chỉ mơ mơ hồ hồ trải qua mấy cuộc tình chóng vánh chẳng đâu vào với đâu. Haiz bây giờ ngày nào tớ cũng bị gia đình giục kết hôn, thế nhưng đến bây giờ tới chính bản thân muốn gì tớ còn không biết.”
Từ Tri Tuế ôm lấy cánh tay cô ấy, cười đáp: “Phụ nữ trước khi yêu đương đều thích cân nhắc về mẫu người đàn ông lý tưởng của cuộc đời mình, chẳng hạn như đối xử tốt với mình, phải thật giàu có hoặc phải thật đẹp trai, thế nhưng đến một ngày nào đó cậu gặp được tình yêu đích thực, mọi tiêu chuẩn mà cậu đặt ra sẽ đều vì người ấy mà phá vỡ, cho dù người khác có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng người ấy. Hơn nữa, cậu của bây giờ đang có điều kiện tốt như thế, vội vàng làm gì chứ? Tương lai kiểu gì cũng sẽ có người phù hợp thôi.”
Tần Di gật đầu tỏ ý sâu sắc: “Cũng đúng, đợi chị đây kiếm được nhiều tiền rồi, đàn ông nào mà lại không thích chứ? Tới lúc đó thì trai ngoan hay trai hư thì cũng phải nghe lời chị hết!”
Nói tới đây Tần Di bỗng quay đầu lại hỏi: “Ủa thế giám đốc Kỳ nhà cậu là thuộc kiểu nào?”
“Anh ấy á? Vừa có tiền, vừa đẹp trai, lại vừa đối xử với tớ rất tốt, cậu nói xem, nên xếp vào loại nào đây?”
Tần Di suy nghĩ: “Ờ thì… Chắc là… Kiểu nam chính bước ra từ Tấn Giang?”
“…”
Kỳ Nhiên bước xuống xe, cầm ô đi tới trước mặt bọn họ: “Cười gì vui thế, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tần Di và Từ Tri Tuế nhìn nhau, ý cười trên khuôn mặt càng rõ: “Có gì đâu, đang nói đến chuyện bữa cơm mà cậu nợ tôi, bao giờ mới chịu trả đây?”
Kỳ Nhiên giúp Từ Tri Tuế xách đống đồ trong tay, ôm cô kéo sang tán ô của mình, cười nói: “Lần sau nhất định sẽ mời cậu.”
“Được thôi, lần sau thì lần sau.” Tần Di nhìn đồng hồ trên tay rồi vẫy tay lớn tiếng: “Thôi được rồi, trả người lại cho cậu đấy, tôi không có nhu cầu ở lại đây ăn cơm chó của hai người đâu. Thế nhé, đi đây!”
Đợi đến khi Tần Di quay trở lại bãi đậu xe, Từ Tri Tuế phản ứng chậm nên giờ mới nhớ ra vừa rồi nghe hai người kia nói chuyện có gì đó sai sai, bèn kéo cánh tay của Kỳ Nhiên lại hỏi: “Hai người vừa ra ám hiệu gì với nhau vậy, em chả hiểu gì cả?”
Kỳ Nhiên nắm chặt nắm đấm, ho khan một tiếng: “Không có gì đâu, chỉ là trước đây cậu ấy từng giúp anh một chuyện thôi ấy mà.”
Từ Tri Tuế còn muốn hỏi cho bằng được rốt cuộc Tần Di đã giúp anh chuyện gì, nào ngờ vừa mở cửa xe ra đã nhìn thấy một vị khách lông lá đang nằm trên ghế phụ.
“Bé mèo này… Từ đâu ra vậy?” Cô ngơ ngác hỏi Kỳ Nhiên đang cầm ô đứng sau lưng.
Kỳ Nhiên cười, ra vẻ thần bí đáp: “Lên xe trước đi đã, vai anh ướt hết rồi đây này.”
Từ Tri Tuế lúc này mới sực tỉnh, cẩn thận ôm chú mèo nhỏ đang ngồi trên ghế vào lòng rồi lách người ngồi vào trong xe.
Mèo con có bộ lông óng ả này chỉ to bằng bàn tay người, cái đầu nhỏ tròn xoe, chắc là đang cảm thấy lạnh nên không ngừng rúc vào trong lòng Từ Tri Tuế. Trước giờ cô chưa từng bế con mèo nào nhỏ như vậy nên cứ ôm ấp không rời, nhưng lại sợ người mình cứng quá làm nó đau, nên cũng chỉ ngồi im không dám cựa quậy
Đợi Kỳ Nhiên yên vị ngồi vào ghế lái, cô mới lại hỏi: “Rốt cuộc là nó ở đâu ra thế? Lại còn nhỏ tí xíu như này nữa, đầy tháng chưa vậy?”
Kỳ Nhiên xoay người thắt dây an toàn giúp cô, dùng ngón tay gãi đầu mèo con: “Là con của Porsche đấy.”
“Hả?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, nhìn chú mèo con trong lòng rồi lại nhìn Kỳ Nhiên: “Porsche có thai á? Sinh được mấy bé vậy?”
“Hồi Tết đi kiểm tra thì phát hiện ra, chỉ sinh được có hai đứa thôi, Kỳ Dữu giữ bé còn lại rồi.”
“Vậy em có thể nuôi bé này không?” Từ Tri Tuế hai mắt lấp lánh nhìn anh.
“Tất nhiên rồi.”
Từ Tri Tuế cúi xuống vuốt ve chú mèo nhỏ trong lòng: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó đi.”
Kỳ Nhiên khởi động xe: “Được, em quyết định đi.”
…
Từ Tri Tuế suốt cả chặng đường cứ ngồi vắt óc suy nghĩ về cái tên đặt cho mèo nhỏ, còn lên mạng search một lượt nhưng đều cảm thấy không ưng, sau cùng thì dựa theo cách đặt tên của Kỳ Dữu, kết hợp với mẫu xe yêu thích của Kỳ Nhiên, đi theo con đường kiếm tiền tỷ, cuối cùng quyết định gọi nó là Bugatti.
Mưa xuân thường không nặng hạt, chỉ mỏng như lớp sương mờ nhưng lại rất dai dẳng, càng giống như bàn tay của người thương lướt qua gò má, vương vấn triền miên. Xe chạy vào hầm gửi xe của khu chung cư, nhiệt độ chênh lệch quá lớn khiến cho lớp kính trên cửa xe ô tô phủ một tầng hơi nước.
Đang thu dọn đồ chuẩn bị xuống xe thì điện thoại của Kỳ Nhiên vang lên, anh ra hiệu cho Từ Tri Tuế xuống trước, còn mình thì khoá xe cẩn thận rồi chậm rãi đi sau cô.
“OK, con biết rồi.”
“Ngày mai sao? Được, để lát nữa con hỏi cô ấy.”
“Ba đừng bày vẽ gì nhiều nhé, chỉ cần gọi vợ chồng Dữu Dữu về nhà là được rồi, đông người quá lại làm cô ấy sợ.”
“Vâng, cứ như vậy đi ạ.”
…
Sau khi anh cúp điện thoại, Từ Tri Tuế thuận miệng hỏi: “Anh vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Ba anh.”
“Vậy à, hai người nói chuyện gì thế?” Từ Tri Tuế lúc này vẫn còn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, mắt chỉ để ý tới chú mèo nhỏ đang nằm trong vòng tay.
“Ba bảo anh ngày mai dẫn em về nhà ăn cơm.”
“…” Như nghe phải sét đánh ngang tai, Từ Tri Tuế lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Về nhà anh? Ăn cơm?”
Kỳ Nhiên như đoán trước được cô sẽ có phản ứng thế này, anh đành cười bất lực rồi nắm lấy tay cô: “Sao thế? Em chưa sẵn sàng hả? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em còn không định cho anh một danh phận à?”
“Cũng không phải… Nhưng hai ngày tới là tết Thanh Minh mà, tới nhà anh lúc này hình như không hợp lý lắm thì phải.”
“Không sao đâu, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, vừa hay Dữu Dữu cũng muốn gặp em.”
“…”
Thủ đô trong những ngày tết Thanh Minh phải trải qua đợt rét cuối xuân, mấy ngày gần đây trời đều lộng gió, cái lạnh thấu xương như muốn đưa cả thành phố về lại tiết trời những ngày cuối năm.
Trong những ngày ấy, câu mà Từ Tri Tuế nói với Kỳ Nhiên nhiều nhất là ‘em không chết lạnh trong mùa đông giá rét mà chết cóng trong gió lộng đầu xuân’. Kỳ Nhiên nghe xong cũng chỉ mỉm cười không nói gì, thế nhưng mỗi buổi sáng trước khi ra ngoài, anh đều sẽ lặng lẽ ôm cô vào lòng, che chắn cho cô khỏi dông bão.
Bởi vì đã đổi ca làm việc từ trước đó nên tết Thanh Minh năm nay Từ Tri Tuế có hai ngày nghỉ, cuối cùng cô cũng có thể được xả hơi sau gần một tháng làm việc không ngừng nghỉ.
Tần Di được nghỉ phép và trở về Bắc Kinh nên buổi chiều trước ngày nghỉ đã hẹn Từ Tri Tuế cùng đi ăn một bữa cơm, cô cũng rất vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều thường có ít bệnh nhân, lẽ ra đến đúng giờ tan làm là được ra về, nào ngờ có một cô bé trông rất gầy gò ốm yếu bước vào phòng, có vẻ như trong lòng của cô bé ấy đang cảm thấy rất đau đớn và khó chịu, vừa nhìn thấy bác sĩ đã không kìm được mà gục xuống khóc rất to. Đối diện với sự ân cần hỏi thăm của Từ Tri Tuế, cô bé lại càng tủi thân, đau lòng đến mức chẳng nói nổi thành lời.
Từ Tri Tuế đành phải an ủi cô bé trước, đợi cô bé bình tĩnh lại mới bắt đầu tiến hành kiểm tra. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, đợi đến khi Từ Tri Tuế thay ra chiếc áo blouse trắng, thu dọn đồ đạc và đi xuống dưới lầu, Tần Di đã đợi ở trong xe gần một tiếng đồng hồ, suýt chút nữa thì ngủ quên trên vô lăng.
“Bác sĩ Từ à, lần sau cậu có thể bớt bớt kính nghiệp lại một chút được không? Khoa của cậu cũng có phải chỉ một mình cậu là bác sĩ đâu, thỉnh thoảng tan làm sớm một chút cũng đâu có chết ai?” Thấy Từ Tri Tuế mở cửa ghế phụ, Tần Di ngồi thẳng dậy xoa cái cổ đau nhức và bắt đầu phàn nàn.
Từ Tri Tuế thu ô lại, vẩy bớt nước mưa, ngồi vào trong xe rồi nói: “Ôi tớ cũng chịu thôi, nhưng bệnh nhân vừa rồi đáng thương lắm, từ nhỏ đã phải sống một mình nay đây mai đó ở bên ngoài, bố mẹ ở nhà thì trọng nam khinh nữ, lúc nào cũng chèn ép cô bé đó. Bọn tớ là bác sĩ mà, những lúc như thế này chẳng phải nên quan tâm và chia sẻ với cô bé hay sao?”
Tần Di bất lực: “Vậy thì cậu cũng nên thương xót bạn thân của cậu đi này, lần nào gặp nhau tớ cũng phải đợi cậu một hai tiếng đồng hồ lận, chú bảo vệ cũng sắp không chịu nổi luôn rồi kìa. Ôi nói chứ, giám đốc Kỳ nhà cậu cũng không thèm phàn nàn bao giờ luôn hả?”
Ngay sau ngày đồng ý yêu đương với Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế đã thành khẩn khai báo tất cả với cô bạn thân của mình. Tần Di lúc đó đang bận đi công tác, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại, sau khi nghe Từ Tri Tuế nói ra quyết định của mình, Tần Di chẳng hề tỏ ra chút ngạc nhiên nào, trái lại còn thở dài thườn thượt như người từng trải: “Đầu óc của cậu cứ toàn nghĩ cái gì không đâu thế hả? Thử đổi lại là người khác, nếu biết được người mình yêu thầm nhiều năm cũng yêu mình, kiểu gì cũng vui chết đi được! Còn cậu ý, cứ cố chấp với bản thân mãi thôi! Thôi được rồi, khỏi cần cảm ơn tớ, sau này gạo nấu thành cơm rồi thì đừng quên công lao của tớ, gửi cho tớ một phong bì dày dày một tí là được.”
Từ Tri Tuế nghe xong liền cảm thấy hoang mang, đến tận bây giờ cũng không biết rốt cuộc Tần Di đã góp công góp sức gì cho bọn họ.
Cô vừa thắt dây an toàn vừa đáp: “Không đâu, dạo trước có đợt bận kinh khủng, anh ấy phải đợi tớ suốt hai ba tiếng đồng hồ liền nhưng trước nay cũng chưa phàn nàn câu nào. Chỉ cần có máy tính ở bên cạnh là anh ấy có thể ngồi trong xe làm việc luôn.”
Tần Di ngửi được mùi cơm chó thoang thoảng đâu đây, trợn mắt lên hỏi: “Thế hôm nay cậu ra ngoài chơi với tớ, cậu ấy cũng không thèm ghen luôn hả?”
“Không ghen đâu.” Từ Tri Tuế lấy điện thoại ra, gõ gì đó vào khung chat, cúi đầu nói: “Hôm nay anh ấy cũng có cuộc họp, chắc phải đến tối muộn mới kết thúc.”
“Trời ạ hai cái tên cuồng công việc này!” Tần Di đánh tay lái ra khỏi bãi đậu xe.
Từ Tri Tuế cất điện thoại, quay sang chất vấn Tần Di: “Bà chủ Tần của tôi ơi, cậu còn dám nói tớ nữa hả? Là ai suốt hai tháng trời không chịu vác mặt về thủ đô ấy nhỉ? Cậu mà không về là tớ quên mặt cậu luôn đây này!”
Tần Di chế giễu: “Thôi đi bà nội, ngày nào tớ cũng spam đầy trong vòng bạn bè đấy nhá, trừ khi cậu block tớ thì mới quên nổi cái mặt này thôi! Năm nay có nhiều ngày lành tháng tốt nên người ta kết hôn cũng nhiều mà. Vì tương lai của mình, có phải lên núi đao xuống biển lửa, chị đây cũng phải đi!”
Nửa năm trước, công ty của Tần Di lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, nhờ vào độ hot của anh ấy mà sau một trận thành danh, thành công đột phá, công ty cũng theo đó mà ngày càng phát triển lớn mạnh.
Hai năm gần đây Tần Di tiếp xúc với không ít những khách hàng có gia thế khủng, phải chạy khắp trời nam đất bắc để đáp ứng nhu cầu của bọn họ là chuyện bình thường, mặc dù yêu cầu cao nhưng đổi lại thù lao được hưởng cũng không ít.
Từ đó trở đi, Tần Di như được khai sáng mà dấn thân vào con đường ‘hướng tới tiền nhiều, kiếm lấy tiền tiêu’, không hề có ý định quay đầu lại.
Từ Tri Tuế nói: “Vậy sao lần này cậu lại được nghỉ tới tận hai tháng vậy?”
Tần Di liếc nhìn cô rồi giơ tay đỡ trán: “Đúng là người phụ nữ đang yêu có IQ bằng không thật.”
“Ý gì vậy trời?”
“Cậu ngốc hả! Tháng này là tết Thanh Minh, ai lại đi tổ chức đám cưới vào những ngày này chứ?”
Từ Tri Tuế: “… Coi như tớ chưa nói gì đi.”
Trời mưa nên đường rất tắc, hai người đành tìm một quán ăn gần đó để dùng bữa. Bọn họ đã lâu rồi không gặp mặt, những câu chuyện không hồi kết giữa hai người bạn thân cứ thế tuôn trào.
Thế nhưng, bầu không khí giữa hai người bọn họ lần này lại có chút khác biệt.
Trước đây họ cũng thích trò chuyện với nhau, nhưng phần lớn sẽ là Tần Di ngồi luyên tha luyên thuyên hết chuyện này đến chuyện kia, còn Từ Tri Tuế sẽ chỉ ngồi lắng nghe và mỉm cười.
Nhưng lần này Từ Tri Tuế giãi bày nhiều hơn, nụ cười cũng không còn mang nặng tâm tư như trước. Cô than thở với Tần Di về những vị khách khó tính, cũng sẵn sàng chia sẻ về cuộc sống của mình, một câu nói đùa vô thưởng vô phạt cũng có thể khiến cả hai bật cười.
Tần Di uống nốt đồ uống của mình rồi nhìn Từ Tri Tuế, xúc động nói: “Tuế Tuế, tớ phát hiện ra là gần đây cậu thay đổi nhiều lắm, trông cậu rạng rỡ hơn hẳn luôn đấy. Vừa nãy có một khoảnh khắc tớ cảm thấy bọn mình giống như quay lại hồi cấp ba ý, đã rất lâu rồi tớ không thấy cậu cười vui vẻ như vậy.”
Từ Tri Tuế nheo mắt cười: “Thế á? Chắc là tại dạo này tâm trạng phấn chấn nên trạng thái cũng tốt hơn đấy.”
Mới sáng ngày hôm qua cũng có vài đồng nghiệp trong khoa nói với cô như vậy, chính Từ Tri Tuế cũng tự cảm thấy gần đây mình vui vẻ hơn hẳn, mỗi ngày đều yêu thế giới này thêm một chút.
Cô cảm thấy mình may mắn hơn những bệnh nhân mắc bệnh trầm cảm rất nhiều, bởi vì cô vẫn còn có những người thân luôn bên cạnh đồng hành và ủng hộ cô.
Kỳ Nhiên coi bệnh tình của cô còn quan trọng hơn cả công việc của chính bản thân, chỉ cần có thời gian, anh đều sẽ nấu cho cô những món ăn ngon, cùng cô làm những việc mà cô thích, làm mọi thứ để giúp cô vui vẻ.
Có khi anh sẽ cùng cô xem một bộ phim tình cảm lãng mạn vào một buổi tối nào đó; có khi anh sẽ đưa cô đi du ngoạn ngắm cảnh để thư giãn vào cuối tuần; có khi là dẫn cô tới trung tâm thương mại, dùng những bộ quần áo đẹp, những đôi giày ưng ý, những món đồ mỹ phẩm tốt nhất chỉ để đổi lấy một nụ cười của cô.
Nhưng nhiều hơn cả, anh vẫn kiên định với niềm tin vào thuyết giải phóng dopamine của mình, thích sử dụng những bài thể dục nhịp điệu giữa hai người yêu nhau để đưa cô đi trải nghiệm niềm vui sướng đến tột cùng.
Từ Tri Tuế đã từng có thời gian dài than phiền về thể lực vô tận của anh và hết lần này đến lần khác cầu xin sự thương xót, nhưng đổi lại chỉ càng nhận về thêm mấy hình phạt hưng phấn từ anh, những vết hôn của anh trải khắp vùng da dưới cổ cô.
Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, thuyết giải phóng dopamine cũng không hoàn toàn vô dụng, ít nhất thì chất lượng giấc ngủ gần đây của cô đã được cải thiện, buổi tối có thể yên giấc mà không cần dùng đến thuốc ngủ.
…
Sau bữa cơm tối, hai người họ rủ nhau đến trung tâm thương mại, cùng nhau lượn lờ mua sắm nhiều tới mức hai tay không xách nổi thêm cái túi nào nữa thì mới chịu về.
Vừa hay lúc đó Kỳ Nhiên cũng xong việc nên đã gọi cho Từ Tri Tuế hỏi địa chỉ, rồi đánh xe đi một vòng tới tận nơi đón cô về nhà.
Hai người cầm ô chờ đợi trong cơn mưa trên con phố tràn ngập ánh đèn neon, nhìn theo chiếc ô tô màu đen đang từ từ tiến tới trong màn mưa, khoảng cách ngày càng rút ngắn, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông cũng dần dần hiện rõ.
Tần Di thở dài, ngậm ngùi nói: “Ngưỡng mộ cậu thật đấy, cuối cùng cũng được ở bên cạnh người mình thích ngày còn trẻ, chứ không giống như tớ, hồi đi học chẳng thích ai cả, sau này cũng chỉ mơ mơ hồ hồ trải qua mấy cuộc tình chóng vánh chẳng đâu vào với đâu. Haiz bây giờ ngày nào tớ cũng bị gia đình giục kết hôn, thế nhưng đến bây giờ tới chính bản thân muốn gì tớ còn không biết.”
Từ Tri Tuế ôm lấy cánh tay cô ấy, cười đáp: “Phụ nữ trước khi yêu đương đều thích cân nhắc về mẫu người đàn ông lý tưởng của cuộc đời mình, chẳng hạn như đối xử tốt với mình, phải thật giàu có hoặc phải thật đẹp trai, thế nhưng đến một ngày nào đó cậu gặp được tình yêu đích thực, mọi tiêu chuẩn mà cậu đặt ra sẽ đều vì người ấy mà phá vỡ, cho dù người khác có tốt đến đâu cũng không thể sánh bằng người ấy. Hơn nữa, cậu của bây giờ đang có điều kiện tốt như thế, vội vàng làm gì chứ? Tương lai kiểu gì cũng sẽ có người phù hợp thôi.”
Tần Di gật đầu tỏ ý sâu sắc: “Cũng đúng, đợi chị đây kiếm được nhiều tiền rồi, đàn ông nào mà lại không thích chứ? Tới lúc đó thì trai ngoan hay trai hư thì cũng phải nghe lời chị hết!”
Nói tới đây Tần Di bỗng quay đầu lại hỏi: “Ủa thế giám đốc Kỳ nhà cậu là thuộc kiểu nào?”
“Anh ấy á? Vừa có tiền, vừa đẹp trai, lại vừa đối xử với tớ rất tốt, cậu nói xem, nên xếp vào loại nào đây?”
Tần Di suy nghĩ: “Ờ thì… Chắc là… Kiểu nam chính bước ra từ Tấn Giang?”
“…”
Kỳ Nhiên bước xuống xe, cầm ô đi tới trước mặt bọn họ: “Cười gì vui thế, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Tần Di và Từ Tri Tuế nhìn nhau, ý cười trên khuôn mặt càng rõ: “Có gì đâu, đang nói đến chuyện bữa cơm mà cậu nợ tôi, bao giờ mới chịu trả đây?”
Kỳ Nhiên giúp Từ Tri Tuế xách đống đồ trong tay, ôm cô kéo sang tán ô của mình, cười nói: “Lần sau nhất định sẽ mời cậu.”
“Được thôi, lần sau thì lần sau.” Tần Di nhìn đồng hồ trên tay rồi vẫy tay lớn tiếng: “Thôi được rồi, trả người lại cho cậu đấy, tôi không có nhu cầu ở lại đây ăn cơm chó của hai người đâu. Thế nhé, đi đây!”
Đợi đến khi Tần Di quay trở lại bãi đậu xe, Từ Tri Tuế phản ứng chậm nên giờ mới nhớ ra vừa rồi nghe hai người kia nói chuyện có gì đó sai sai, bèn kéo cánh tay của Kỳ Nhiên lại hỏi: “Hai người vừa ra ám hiệu gì với nhau vậy, em chả hiểu gì cả?”
Kỳ Nhiên nắm chặt nắm đấm, ho khan một tiếng: “Không có gì đâu, chỉ là trước đây cậu ấy từng giúp anh một chuyện thôi ấy mà.”
Từ Tri Tuế còn muốn hỏi cho bằng được rốt cuộc Tần Di đã giúp anh chuyện gì, nào ngờ vừa mở cửa xe ra đã nhìn thấy một vị khách lông lá đang nằm trên ghế phụ.
“Bé mèo này… Từ đâu ra vậy?” Cô ngơ ngác hỏi Kỳ Nhiên đang cầm ô đứng sau lưng.
Kỳ Nhiên cười, ra vẻ thần bí đáp: “Lên xe trước đi đã, vai anh ướt hết rồi đây này.”
Từ Tri Tuế lúc này mới sực tỉnh, cẩn thận ôm chú mèo nhỏ đang ngồi trên ghế vào lòng rồi lách người ngồi vào trong xe.
Mèo con có bộ lông óng ả này chỉ to bằng bàn tay người, cái đầu nhỏ tròn xoe, chắc là đang cảm thấy lạnh nên không ngừng rúc vào trong lòng Từ Tri Tuế. Trước giờ cô chưa từng bế con mèo nào nhỏ như vậy nên cứ ôm ấp không rời, nhưng lại sợ người mình cứng quá làm nó đau, nên cũng chỉ ngồi im không dám cựa quậy
Đợi Kỳ Nhiên yên vị ngồi vào ghế lái, cô mới lại hỏi: “Rốt cuộc là nó ở đâu ra thế? Lại còn nhỏ tí xíu như này nữa, đầy tháng chưa vậy?”
Kỳ Nhiên xoay người thắt dây an toàn giúp cô, dùng ngón tay gãi đầu mèo con: “Là con của Porsche đấy.”
“Hả?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, nhìn chú mèo con trong lòng rồi lại nhìn Kỳ Nhiên: “Porsche có thai á? Sinh được mấy bé vậy?”
“Hồi Tết đi kiểm tra thì phát hiện ra, chỉ sinh được có hai đứa thôi, Kỳ Dữu giữ bé còn lại rồi.”
“Vậy em có thể nuôi bé này không?” Từ Tri Tuế hai mắt lấp lánh nhìn anh.
“Tất nhiên rồi.”
Từ Tri Tuế cúi xuống vuốt ve chú mèo nhỏ trong lòng: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó đi.”
Kỳ Nhiên khởi động xe: “Được, em quyết định đi.”
…
Từ Tri Tuế suốt cả chặng đường cứ ngồi vắt óc suy nghĩ về cái tên đặt cho mèo nhỏ, còn lên mạng search một lượt nhưng đều cảm thấy không ưng, sau cùng thì dựa theo cách đặt tên của Kỳ Dữu, kết hợp với mẫu xe yêu thích của Kỳ Nhiên, đi theo con đường kiếm tiền tỷ, cuối cùng quyết định gọi nó là Bugatti.
Mưa xuân thường không nặng hạt, chỉ mỏng như lớp sương mờ nhưng lại rất dai dẳng, càng giống như bàn tay của người thương lướt qua gò má, vương vấn triền miên. Xe chạy vào hầm gửi xe của khu chung cư, nhiệt độ chênh lệch quá lớn khiến cho lớp kính trên cửa xe ô tô phủ một tầng hơi nước.
Đang thu dọn đồ chuẩn bị xuống xe thì điện thoại của Kỳ Nhiên vang lên, anh ra hiệu cho Từ Tri Tuế xuống trước, còn mình thì khoá xe cẩn thận rồi chậm rãi đi sau cô.
“OK, con biết rồi.”
“Ngày mai sao? Được, để lát nữa con hỏi cô ấy.”
“Ba đừng bày vẽ gì nhiều nhé, chỉ cần gọi vợ chồng Dữu Dữu về nhà là được rồi, đông người quá lại làm cô ấy sợ.”
“Vâng, cứ như vậy đi ạ.”
…
Sau khi anh cúp điện thoại, Từ Tri Tuế thuận miệng hỏi: “Anh vừa nói chuyện với ai vậy?”
“Ba anh.”
“Vậy à, hai người nói chuyện gì thế?” Từ Tri Tuế lúc này vẫn còn chưa ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, mắt chỉ để ý tới chú mèo nhỏ đang nằm trong vòng tay.
“Ba bảo anh ngày mai dẫn em về nhà ăn cơm.”
“…” Như nghe phải sét đánh ngang tai, Từ Tri Tuế lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Về nhà anh? Ăn cơm?”
Kỳ Nhiên như đoán trước được cô sẽ có phản ứng thế này, anh đành cười bất lực rồi nắm lấy tay cô: “Sao thế? Em chưa sẵn sàng hả? Chúng ta ở bên nhau lâu như vậy rồi, em còn không định cho anh một danh phận à?”
“Cũng không phải… Nhưng hai ngày tới là tết Thanh Minh mà, tới nhà anh lúc này hình như không hợp lý lắm thì phải.”
“Không sao đâu, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, vừa hay Dữu Dữu cũng muốn gặp em.”
“…”
/99
|