Vì không cần dậy sớm cho kịp giờ chạy của tàu điện ngầm nên sáng nay Từ Tri Tuế được ngủ thêm nửa tiếng.
Đợi đến khi cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Kỳ Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề, cầm một chiếc bình giữ nhiệt đứng sẵn ở phòng khách đợi cô.
Thấy sắp muộn giờ, Từ Tri Tuế tiện tay lấy một chiếc áo phao màu tím ở trong tủ mặc lên người rồi vội vàng đi ra huyền quan, vừa dọn đồ vừa hỏi: "Anh cầm gì trong tay thế?"
Kỳ Nhiên đưa bình giữ nhiệt cho cô rồi bảo: "Cho em đó, trà táo đỏ kỳ tử. Chẳng phải là em không thích uống nước đường đỏ hay sao, cái này không ngọt lắm đâu, em thử xem."
Từ Tri Tuế thay giày xong liền mở nắp bình ra nhìn: "Sáng nay anh dậy sớm là để làm cái này hả?"
"Ừ, trong nhà không có táo đỏ nên sáng nay anh chạy ra siêu thị để mua." Kỳ Nhiên xoay người lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ trên giá treo rồi đeo cho cô: "Nhớ uống hết đấy, chiều nay về nhà anh sẽ kiểm tra."
"…" Từ Tri Tuế bĩu môi, bày ra vẻ mặt không tình nguyện cho lắm: "Cái này anh cũng đòi kiểm tra hả, em cũng đâu phải học sinh tiểu học nữa."
"Ừ, em không phải học sinh tiểu học, em là bác sĩ Từ." Kỳ Nhiên nhoẻn miệng cười, lòng bàn tay túm lấy mái tóc dài của cô rồi kéo ra khỏi khăn quàng: "Đi thôi, sắp muộn rồi."
Hai người nắm tay nhau xuống tầng, trước cửa đã có các ông các bà dậy từ sớm đang nói chuyện, đi bộ, trong đó có cả dì Lưu ở phòng quản lý chung cư mà Từ Tri Tuế quen.
Đôi mắt dì Lưu dừng lại ở trên bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Từ Tri Tuế chào bà ấy, lúc này dì Lưu mới hoàn hồn lại, ánh mắt soi mói không hề có ý che giấu: "Tiểu Từ à, đây là…"
Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên nhìn nhau rồi nở nụ cười: "Đây là bạn trai cháu."
"…"
Lúc hai người ngồi vào trong xe, ánh mắt của hàng xóm vẫn bám chặt theo, tiếp đó ghé tai nhau không biết nói những cái gì.
Từ Tri Tuế thắt dây an toàn, bày ra vẻ mặt bất lực nói: "Em đoán là bây giờ chắc chắn họ đang bàn tán em vớ được đại gia, sau đó ngày mai cả cái khu chung cư này sẽ biết mối quan hệ của chúng ta. Ông trời có mắt, lúc em thích anh, giá trị của anh còn chưa được như bây giờ."
Kỳ Nhiên chậc một tiếng, cau mày suy nghĩ: "Tuy là cái từ đại gia nghe không hay lắm, cơ mà…"
Anh bật cười, lòng bàn tay xoa đầu Từ Tri Tuế: "Có thể khiến cho cả khu chung cư biết em là người của anh, cảm giác này cũng ổn đấy chứ, lần sau chúng ta lượn qua lượn lại trước mặt họ thêm mấy lần đi."
"…"
Đấy, đấy, cái dmục vọng chiếm hữu đáng chết của đàn ông đấy.
Từ Tri Tuế âm thầm trợn mắt.
Chiếc xe rời khỏi khu chung cư dưới ánh nhìn của mọi người, dọc đường Từ Tri Tuế nghe nhạc nhẹ, nhắm mắt nghỉ ngơi, loại đãi ngộ này trước kia khi đi tàu điện ngầm cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Trên đường không bị tắc nên xe dừng ở trước cổng bệnh viện còn sớm hơn thời gian dự kiến mười phút. Kỳ Nhiên cởi dây an toàn giúp cô rồi hỏi: "Chiều nay mấy giờ em tan ca? Anh tới đón em."
Từ Tri Tuế lật gương xuống chỉnh trang lại đầu tóc: "Em cũng không chắc lắm, phải xem xem có bận không đã."
"Được rồi, đến lúc đó thì gọi cho anh nhé."
Kỳ Nhiên mở cửa xe ra, vừa đóng cúc áo vest vừa vòng sang bên cạnh, cúi người mở cửa cho cô.
Từ Tri Tuế cầm túi xuống xe: "Em đi nhé."
"Đợi chút." Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo lại, hai tay đặt trên eo cô: "Cứ thế mà đi à? Không thể hiện gì hả?"
Gương mặt Từ Tri Tuế ngay lập tức đỏ lên, cô cắn môi nhìn xung quanh, xấu hổ nói: "Nhiều người lắm, hay là thôi đi."
"Kệ họ đi."
Kỳ Nhiên càng ôm chặt hơn, Từ Tri Tuế hết cách nên chỉ đành nhân lúc không có ai để ý, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má.
Vừa định rút quân thì Kỳ Nhiên đột nhiên giữ lấy ót cô rồi trao cô một nụ hôn sâu, xong xuôi anh mới hài lòng thả cô ra.
"Anh đi đây, em chú ý nghỉ ngơi, có việc gì thì cứ gọi cho anh."
Nhìn xe Kỳ Nhiên rời đi, trên mặt Từ Tri Tuế xuất hiện nụ cười mà ngay cả cô cũng chẳng phát hiện ra, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô bỗng cảm thấy lúc này trời sáng bừng lên.
Sau khi bình tĩnh lại để chuẩn bị đi làm, vừa quay người lại cô bỗng nhìn thấy Khương Từ đang đứng ở con phố đối diện, cô ấy đang tựa vào cửa kính thủy tinh của cửa hàng nhìn chằm chằm Từ Tri Tuế, nở nụ cười vừa mờ ám, cũng không biết cô ấy đã đứng đó bao nhiêu lâu, nhìn được cái gì rồi.
Đáy lòng Từ Tri Tuế cảm thấy rất xấu hổ, cô mang tâm trạng "nếu như cô đã nhìn thấy rồi thì tôi cũng chẳng sợ cô biết" đi qua đó, đẩy cửa ra rồi nói: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn sáng, cô làm cho tôi một cái bánh kẹp đi?"
Khương Từ nhướn mày trêu: "Muốn ăn bánh kẹp thì sao phải tới chỗ tôi làm gì? Bảo anh nhà cô làm cho á."
Từ Tri Tuế liếc mắt lườm cô ấy: "Cô hâm mộ hả?"
Khương Từ thở dài: "Nói thật là có hơi hơi. Nhưng mà phần nhiều là cảm khái thôi, không phải ai cũng mất đi rồi lại lấy lại được, cũng không phải trái tim nào cũng có thể bùng cháy lại sau khi đã lụi tàn, học cách yêu một người từ đầu không phải chuyện dễ dàng đâu, cô phải trân trọng đấy."
Từ Tri Tuế cúi đầu cười, ngón tay vuốt ve nắp bình giữ nhiệt: "Có lẽ có một ngày cô cũng có thể làm được."
Khương Từ nở một nụ cười trào phúng nhưng không nói gì.
-
Một tuần sau đó, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên tươi đẹp.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, họ tỉnh lại trong vòng tay của nhau, cùng nhau đánh răng rửa mặt trước gương, nắm tay nhau đi ra khỏi nhà.
Mỗi người đều bận việc riêng của mình, đến chiều tối, Kỳ Nhiên sẽ luôn luôn hoàn thành công việc của mình trước rồi lái xe đến cổng bệnh viện Trường Tế đợi cô tan làm.
Đôi khi cô ra có hơi muộn nhưng anh cũng không giục, anh ngồi ở quán cà phê đối diện, vừa mở máy tính tiếp tục những công việc còn đang dang dở, vừa đợi cô bước ra khỏi cánh cổng của phòng khám.
Đợi cô tan làm, hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua những món đơn giản về nấu bữa tối. Có hôm muộn quá hai người sẽ đến nhà hàng gần đó để giải quyết, cùng nhau thưởng thức cá nướng và sườn kho mà cô thích nhất.
Thông thường ban đêm anh sẽ có một ít công việc phải xử lý, Từ Tri Tuế cũng không làm phiền anh, cô làm ổ một góc ở sofa đọc tài liệu hoặc là trốn vào thư phòng nghiền ngẫm luận văn của mình.
Ngày tháng có người mình yêu ở bên cạnh, thời gian dường như đông cứng lại, mỗi lần Từ Tri Tuế quay đầu đều sẽ nhìn thấy góc mặt nghiêng rõ nét của anh. Cô luôn cảm thấy rất an lòng, cuộc sống bình thường nhỏ nhặt này bất giác khiến người ta liên tưởng đến quãng thời gian dài đằng đẵng về sau.
Chiều thứ sau, Kỳ Nhiên kết thúc công việc ở chi nhánh công ty, lúc đến cửa bệnh viện Trường Tế là gần năm giờ.
Còn một lúc nữa Từ Tri Tuế mới tan làm, anh ngồi trong xe gọi cho Từ Tri Tuế, hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.
Từ Tri Tuế nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em chưa nghĩ ra nữa, nhưng bây giờ em rất muốn uống một cốc ca-cao nóng của quán Lặng, anh có thể mua giúp em không, em sắp xếp xong đống bệnh án này là sẽ ra ngay."
"Ok."
Sau khi cúp máy, Kỳ Nhiên đi sang quán Lặng.
Lúc này trong quán chẳng có mấy khách, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang hai cốc ca-cao nóng ra, trước khi ra khỏi quán bỗng có người gọi giật anh lại.
"Anh Kỳ, đợi chút."
Kỳ Nhiên quay đầu lại, bà chủ quán Lặng - Khương Từ đi ra từ phòng nghỉ.
Anh gật đầu chào cô ấy: "Chào cô Khương, cô có chuyện gì không?"
Khương Từ nở một nụ cười sau đó lấy ra một bình thuốc nhỏ màu xanh từ trong chiếc áo khoác rộng rãi rồi đưa cho anh: "Không có gì đâu, chỉ là trưa hôm kia bác sĩ Từ và đồng nghiệp có tới đây ăn cơm, trước khi đi để quên cái này ở chỗ tôi. Mấy hôm nay tôi bận quá nên chưa có thời gian đưa cho cô ấy, anh đưa cho cô ấy giúp tôi nhé."
"Được, cảm ơn cô." Kỳ Nhiên nhận lấy rồi nhìn qua tên thuốc trên thân lọ.
Fluoxetine.
Dùng để điều trị chứng trầm cảm và những triệu chứng lo âu kèm theo…
Kỳ Nhiên hít sâu một hơi.
Khương Từ thấy vẻ mặt anh hơi khác thường nên nghi ngờ hỏi: "Thuốc này có vấn đề gì sao? Chắc là cô ấy kê cho bệnh nhân nào đó thôi nhỉ?"
Kỳ Nhiên im lặng, anh nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay.
Từ Tri Tuế là bác sĩ khoa y học tâm thể, Khương Từ hiểu như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mà anh đã từng tận mắt chứng kiến cô uống loại thuốc này…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỳ Nhiên lạnh hẳn xuống.
Đợi đến khi cô đánh răng rửa mặt xong xuôi thì Kỳ Nhiên đã mặc quần áo chỉnh tề, cầm một chiếc bình giữ nhiệt đứng sẵn ở phòng khách đợi cô.
Thấy sắp muộn giờ, Từ Tri Tuế tiện tay lấy một chiếc áo phao màu tím ở trong tủ mặc lên người rồi vội vàng đi ra huyền quan, vừa dọn đồ vừa hỏi: "Anh cầm gì trong tay thế?"
Kỳ Nhiên đưa bình giữ nhiệt cho cô rồi bảo: "Cho em đó, trà táo đỏ kỳ tử. Chẳng phải là em không thích uống nước đường đỏ hay sao, cái này không ngọt lắm đâu, em thử xem."
Từ Tri Tuế thay giày xong liền mở nắp bình ra nhìn: "Sáng nay anh dậy sớm là để làm cái này hả?"
"Ừ, trong nhà không có táo đỏ nên sáng nay anh chạy ra siêu thị để mua." Kỳ Nhiên xoay người lấy một chiếc khăn quàng cổ màu trắng từ trên giá treo rồi đeo cho cô: "Nhớ uống hết đấy, chiều nay về nhà anh sẽ kiểm tra."
"…" Từ Tri Tuế bĩu môi, bày ra vẻ mặt không tình nguyện cho lắm: "Cái này anh cũng đòi kiểm tra hả, em cũng đâu phải học sinh tiểu học nữa."
"Ừ, em không phải học sinh tiểu học, em là bác sĩ Từ." Kỳ Nhiên nhoẻn miệng cười, lòng bàn tay túm lấy mái tóc dài của cô rồi kéo ra khỏi khăn quàng: "Đi thôi, sắp muộn rồi."
Hai người nắm tay nhau xuống tầng, trước cửa đã có các ông các bà dậy từ sớm đang nói chuyện, đi bộ, trong đó có cả dì Lưu ở phòng quản lý chung cư mà Từ Tri Tuế quen.
Đôi mắt dì Lưu dừng lại ở trên bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, ánh mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Từ Tri Tuế chào bà ấy, lúc này dì Lưu mới hoàn hồn lại, ánh mắt soi mói không hề có ý che giấu: "Tiểu Từ à, đây là…"
Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên nhìn nhau rồi nở nụ cười: "Đây là bạn trai cháu."
"…"
Lúc hai người ngồi vào trong xe, ánh mắt của hàng xóm vẫn bám chặt theo, tiếp đó ghé tai nhau không biết nói những cái gì.
Từ Tri Tuế thắt dây an toàn, bày ra vẻ mặt bất lực nói: "Em đoán là bây giờ chắc chắn họ đang bàn tán em vớ được đại gia, sau đó ngày mai cả cái khu chung cư này sẽ biết mối quan hệ của chúng ta. Ông trời có mắt, lúc em thích anh, giá trị của anh còn chưa được như bây giờ."
Kỳ Nhiên chậc một tiếng, cau mày suy nghĩ: "Tuy là cái từ đại gia nghe không hay lắm, cơ mà…"
Anh bật cười, lòng bàn tay xoa đầu Từ Tri Tuế: "Có thể khiến cho cả khu chung cư biết em là người của anh, cảm giác này cũng ổn đấy chứ, lần sau chúng ta lượn qua lượn lại trước mặt họ thêm mấy lần đi."
"…"
Đấy, đấy, cái dmục vọng chiếm hữu đáng chết của đàn ông đấy.
Từ Tri Tuế âm thầm trợn mắt.
Chiếc xe rời khỏi khu chung cư dưới ánh nhìn của mọi người, dọc đường Từ Tri Tuế nghe nhạc nhẹ, nhắm mắt nghỉ ngơi, loại đãi ngộ này trước kia khi đi tàu điện ngầm cô chưa bao giờ cảm nhận được.
Trên đường không bị tắc nên xe dừng ở trước cổng bệnh viện còn sớm hơn thời gian dự kiến mười phút. Kỳ Nhiên cởi dây an toàn giúp cô rồi hỏi: "Chiều nay mấy giờ em tan ca? Anh tới đón em."
Từ Tri Tuế lật gương xuống chỉnh trang lại đầu tóc: "Em cũng không chắc lắm, phải xem xem có bận không đã."
"Được rồi, đến lúc đó thì gọi cho anh nhé."
Kỳ Nhiên mở cửa xe ra, vừa đóng cúc áo vest vừa vòng sang bên cạnh, cúi người mở cửa cho cô.
Từ Tri Tuế cầm túi xuống xe: "Em đi nhé."
"Đợi chút." Kỳ Nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo lại, hai tay đặt trên eo cô: "Cứ thế mà đi à? Không thể hiện gì hả?"
Gương mặt Từ Tri Tuế ngay lập tức đỏ lên, cô cắn môi nhìn xung quanh, xấu hổ nói: "Nhiều người lắm, hay là thôi đi."
"Kệ họ đi."
Kỳ Nhiên càng ôm chặt hơn, Từ Tri Tuế hết cách nên chỉ đành nhân lúc không có ai để ý, kiễng chân lên ôm lấy cổ anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má.
Vừa định rút quân thì Kỳ Nhiên đột nhiên giữ lấy ót cô rồi trao cô một nụ hôn sâu, xong xuôi anh mới hài lòng thả cô ra.
"Anh đi đây, em chú ý nghỉ ngơi, có việc gì thì cứ gọi cho anh."
Nhìn xe Kỳ Nhiên rời đi, trên mặt Từ Tri Tuế xuất hiện nụ cười mà ngay cả cô cũng chẳng phát hiện ra, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cô bỗng cảm thấy lúc này trời sáng bừng lên.
Sau khi bình tĩnh lại để chuẩn bị đi làm, vừa quay người lại cô bỗng nhìn thấy Khương Từ đang đứng ở con phố đối diện, cô ấy đang tựa vào cửa kính thủy tinh của cửa hàng nhìn chằm chằm Từ Tri Tuế, nở nụ cười vừa mờ ám, cũng không biết cô ấy đã đứng đó bao nhiêu lâu, nhìn được cái gì rồi.
Đáy lòng Từ Tri Tuế cảm thấy rất xấu hổ, cô mang tâm trạng "nếu như cô đã nhìn thấy rồi thì tôi cũng chẳng sợ cô biết" đi qua đó, đẩy cửa ra rồi nói: "Vừa hay tôi cũng chưa ăn sáng, cô làm cho tôi một cái bánh kẹp đi?"
Khương Từ nhướn mày trêu: "Muốn ăn bánh kẹp thì sao phải tới chỗ tôi làm gì? Bảo anh nhà cô làm cho á."
Từ Tri Tuế liếc mắt lườm cô ấy: "Cô hâm mộ hả?"
Khương Từ thở dài: "Nói thật là có hơi hơi. Nhưng mà phần nhiều là cảm khái thôi, không phải ai cũng mất đi rồi lại lấy lại được, cũng không phải trái tim nào cũng có thể bùng cháy lại sau khi đã lụi tàn, học cách yêu một người từ đầu không phải chuyện dễ dàng đâu, cô phải trân trọng đấy."
Từ Tri Tuế cúi đầu cười, ngón tay vuốt ve nắp bình giữ nhiệt: "Có lẽ có một ngày cô cũng có thể làm được."
Khương Từ nở một nụ cười trào phúng nhưng không nói gì.
-
Một tuần sau đó, Từ Tri Tuế và Kỳ Nhiên cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên tươi đẹp.
Khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa, họ tỉnh lại trong vòng tay của nhau, cùng nhau đánh răng rửa mặt trước gương, nắm tay nhau đi ra khỏi nhà.
Mỗi người đều bận việc riêng của mình, đến chiều tối, Kỳ Nhiên sẽ luôn luôn hoàn thành công việc của mình trước rồi lái xe đến cổng bệnh viện Trường Tế đợi cô tan làm.
Đôi khi cô ra có hơi muộn nhưng anh cũng không giục, anh ngồi ở quán cà phê đối diện, vừa mở máy tính tiếp tục những công việc còn đang dang dở, vừa đợi cô bước ra khỏi cánh cổng của phòng khám.
Đợi cô tan làm, hai người sẽ cùng nhau đi siêu thị mua những món đơn giản về nấu bữa tối. Có hôm muộn quá hai người sẽ đến nhà hàng gần đó để giải quyết, cùng nhau thưởng thức cá nướng và sườn kho mà cô thích nhất.
Thông thường ban đêm anh sẽ có một ít công việc phải xử lý, Từ Tri Tuế cũng không làm phiền anh, cô làm ổ một góc ở sofa đọc tài liệu hoặc là trốn vào thư phòng nghiền ngẫm luận văn của mình.
Ngày tháng có người mình yêu ở bên cạnh, thời gian dường như đông cứng lại, mỗi lần Từ Tri Tuế quay đầu đều sẽ nhìn thấy góc mặt nghiêng rõ nét của anh. Cô luôn cảm thấy rất an lòng, cuộc sống bình thường nhỏ nhặt này bất giác khiến người ta liên tưởng đến quãng thời gian dài đằng đẵng về sau.
Chiều thứ sau, Kỳ Nhiên kết thúc công việc ở chi nhánh công ty, lúc đến cửa bệnh viện Trường Tế là gần năm giờ.
Còn một lúc nữa Từ Tri Tuế mới tan làm, anh ngồi trong xe gọi cho Từ Tri Tuế, hỏi xem tối nay cô muốn ăn gì.
Từ Tri Tuế nghĩ nghĩ rồi đáp: "Em chưa nghĩ ra nữa, nhưng bây giờ em rất muốn uống một cốc ca-cao nóng của quán Lặng, anh có thể mua giúp em không, em sắp xếp xong đống bệnh án này là sẽ ra ngay."
"Ok."
Sau khi cúp máy, Kỳ Nhiên đi sang quán Lặng.
Lúc này trong quán chẳng có mấy khách, nhân viên phục vụ nhanh chóng mang hai cốc ca-cao nóng ra, trước khi ra khỏi quán bỗng có người gọi giật anh lại.
"Anh Kỳ, đợi chút."
Kỳ Nhiên quay đầu lại, bà chủ quán Lặng - Khương Từ đi ra từ phòng nghỉ.
Anh gật đầu chào cô ấy: "Chào cô Khương, cô có chuyện gì không?"
Khương Từ nở một nụ cười sau đó lấy ra một bình thuốc nhỏ màu xanh từ trong chiếc áo khoác rộng rãi rồi đưa cho anh: "Không có gì đâu, chỉ là trưa hôm kia bác sĩ Từ và đồng nghiệp có tới đây ăn cơm, trước khi đi để quên cái này ở chỗ tôi. Mấy hôm nay tôi bận quá nên chưa có thời gian đưa cho cô ấy, anh đưa cho cô ấy giúp tôi nhé."
"Được, cảm ơn cô." Kỳ Nhiên nhận lấy rồi nhìn qua tên thuốc trên thân lọ.
Fluoxetine.
Dùng để điều trị chứng trầm cảm và những triệu chứng lo âu kèm theo…
Kỳ Nhiên hít sâu một hơi.
Khương Từ thấy vẻ mặt anh hơi khác thường nên nghi ngờ hỏi: "Thuốc này có vấn đề gì sao? Chắc là cô ấy kê cho bệnh nhân nào đó thôi nhỉ?"
Kỳ Nhiên im lặng, anh nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay.
Từ Tri Tuế là bác sĩ khoa y học tâm thể, Khương Từ hiểu như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Mà anh đã từng tận mắt chứng kiến cô uống loại thuốc này…
Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỳ Nhiên lạnh hẳn xuống.
/99
|