Ga tàu điện ngầm chật kín người, cảnh tượng người qua kẻ lại hối hả nên sẽ không ai chú ý tới một bóng người gầy gò màu trắng đã ngồi trên chiếc ghế nghỉ ngơi ở góc sân ga lâu lắm rồi.
Chuyến tàu điện ngầm trước mặt cứ đến rồi lại đi. Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm vào gạch men sứ màu trắng trên mặt đất bằng ánh mắt rã rời, mãi đến khi nghe thấy tiếng rung thông báo tin nhắn trong nhóm chat công việc khiến bàn tay tê rần, cô mới muộn màng tỉnh táo lại, sau đó mở lịch sử trò chuyện ra để đọc rồi trả lời: [Đã nhận được tin, cảm ơn nhé.]
Sau khi tạm biệt Kỳ Thịnh Viễn, cô đến ga tàu điện ngầm một mình rồi đứng ở giao lộ đầy người đến kẻ đi, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc như thế, Từ Tri Tuế chẳng biết mình nên đi về đâu cả.
Kỳ Thịnh Viễn nói rằng hoặc là cô chấp nhận Kỳ Nhiên, hoặc là để anh đi. Hai sự lựa chọn này, nói ra thì đơn giản nhưng khi thực sự đưa ra quyết định thì đâu có dễ dàng đâu chứ?
…
Sau khi đăng xuất khỏi WeChat, Từ Tri Tuế bèn mở Weibo đã lâu không sử dụng. Ngay khi cô vừa đăng nhập, tin nhắn đã tràn ngập như ong vỡ tổ, nào là lượt thích, bình luận và tin nhắn riêng tư, tất cả đều hiển thị là 99+.
Đúng lúc Từ Tri Tuế vừa lỡ một chuyến tàu điện ngầm khác nên chẳng có việc gì làm, thế là cô lần lượt xem từng cái một.
[Được đồng nghiệp gợi ý ứng dụng Treasure Comics*, tôi đã đọc xong với tình cảm chân thành rồi. Nhớ về chàng trai mà mình đã yêu thầm thời đi học, tôi đã trốn trong chăn suy sụp và òa khóc lúc nửa đêm đấy.]
*Treasure Comics: Kho tàng truyện tranh, là một ứng dụng sưu tầm rất nhiều truyện tranh đẹp, hầu hết là truyện tranh châu Âu và Hàn Quốc, ngoài ra còn có truyện tranh Nhật Bản.
[Truyện tranh đau xót quá đi mất. Khi biết nó được cải biên từ một câu chuyện có thật, tôi càng cảm thấy xót xa hơn nữa.]
[Thật tiếc cho nữ chính. Tôi luôn có thể nhìn thấy bóng dáng trong quá khứ của chính mình ở cô ấy.]
[Đại Đại nhìn tôi đi. Tôi thực sự hy vọng sẽ có tập tiếp theo! Dù sao tôi vẫn luôn cảm thấy yêu thầm là một chuyện cũ không có hồi kết. Hai người bọn họ không nên có kết cục như thế này đâu.]
[Mong chờ hai người tái hợp, cũng mong nam chính biết được tấm lòng của nữ chính.]
[Thực ra tôi nghĩ nó khá là chân thật. Trong hiện thực, chuyện thầm thương trộm nhớ của rất nhiều người đều chỉ kết thúc đột ngột chứ chẳng có hồi kết. Dù Đại Đại đã nói là sẽ không có phần sau nhưng tôi vẫn mong có thể cho nữ chính một cái kết có hậu. Hy vọng ai đó sẽ yêu thương cô ấy thật lòng.]
…
Loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở có một chuyến tàu điện ngầm mới sắp vào ga. Từ Tri Tuế cất điện thoại di động, đứng dậy rồi đeo khẩu trang vào. Cô cảm thấy mắt mình hơi cay cay, đưa tay xoa xoa thì phát hiện nơi khóe mắt có những giọt nước mắt đã lâu không thấy.
Lúc cô trở lại vườn hoa Phong Hòa đã là một tiếng sau. Nửa đường, Chu Vận đã gọi mấy cuộc điện thoại để hỏi khi nào thì cô về nhà. Từ Tri Tuế bảo bà ấy đừng đợi và nói rằng lát nữa mình còn có chút việc.
Khi đến dưới tòa nhà số 18, cô không đợi thang máy cùng với các nhân viên văn phòng về muộn như thường lệ mà lại lấy chiếc thẻ phòng từ trong túi ra – thứ mà cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dùng đến nó, sau đó đi đến thang máy dành riêng cho tầng 22.
Một phút sau, thang máy lên đến tầng cao nhất, Từ Tri Tuế bấm chuông cửa của nhà Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên đang kiểm tra một bộ dữ liệu, khoảng thời gian này anh không ở công ty. Bộ phận kỹ thuật liên tục phát sinh lỗ hổng trong các dự án mới nên anh đã nghiêm túc nêu lên vấn đề này trong cuộc họp qua điện thoại vừa rồi, thế nhưng chẳng có ai cho anh một giải pháp tốt, hiệu suất công việc như vậy khiến anh không thể không bực bội đôi chút.
Sau khi chuông cửa vang lên, Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa ra vào, vội vàng bàn giao mấy câu để yêu cầu cấp dưới cho mình một phương án chấn chỉnh và cải thiện mới trong vòng ba ngày, sau đó kết thúc cuộc họp trực tuyến.
Đóng máy tính lại, anh đứng dậy bước tới sau cánh cửa. Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng Bồ Tân đến đây để cung cấp tài liệu mới cho mình nhưng khi nhìn xuyên qua mắt mèo, anh mới nhận ra người đứng bên ngoài không phải ai khác mà chính là Từ Tri Tuế.
Khóe môi vốn đang mím chặt của anh lập tức cong lên, Kỳ Nhiên mở cửa ra rồi vui vẻ nhìn cô: “Tuế Tuế, sao cậu lại đến đây?”
Từ Tri Tuế giương mắt lên: “Sao nào? Cậu không hoan nghênh tôi à?”
“Không, không phải đâu, tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi.”
Từ Tri Tuế cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang giữ chặt cửa của Kỳ Nhiên, sau đó nhìn về phía sau anh rồi hỏi: “Chắc cậu không định để tôi đứng đây mãi đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Kỳ Nhiên thầm cười nhạo sự chậm chạp của mình. Có lẽ là sự xuất hiện của cô đã mang đến quá nhiều niềm vui, ngạc nhiên lẫn bất ngờ cho anh, vậy nên ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất mà anh cũng quên mất.
Anh cúi lưng xuống để lấy giày cho cô. Lần này, thứ đặt trước mặt Từ Tri Tuế không còn là đôi dép lê kiểu dùng một lần ở khách sạn nữa mà là một đôi dép bông màu hồng nhạt có lỗ tai thỏ, ngay cả cái mác vẫn chưa được tháo ra, vừa nhìn đã biết là đồ mới mua.
Từ Tri Tuế thử mang vào thì thấy kích cỡ vừa vặn. Nhưng mà kiểu dáng này...
Cô khẽ bật cười: “Sở thích của anh trở nên nữ tính như vậy từ khi nào thế?”
Kỳ Nhiên ngượng ngập sờ sờ cổ mình: “Thật sao? Tôi cũng không biết cậu thích kiểu gì. Vì nhìn thấy trong tủ giày của Dữu Dữu có một vài đôi dép bông đáng yêu nên tôi nghĩ rằng con gái các cậu đều thích loại này, thế là tôi mua giống vậy luôn. Nếu cậu không thích thì lần sau tôi sẽ mua mấy đôi kiểu khác nhé.”
Từ Tri Tuế lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cũng không thường xuyên tới chỗ cậu mà. Đừng rầy rà.”
“...” Khóe môi của Kỳ Nhiên cứng đờ, ánh mắt dần dần tối sầm lại, trong lòng vốn đang vui mừng vì sự xuất hiện của cô đã bị dội một gáo nước lạnh ngay tức khắc.
Từ Tri Tuế đi vào, nhìn thoáng qua bàn trà bày biện đầy loại tài liệu thì quay đầu lại, hỏi rằng: “Cậu đang làm việc à?”
“Ừm. Một dự án nghiên cứu có vấn đề nên tôi vừa họp qua video cùng nhóm.” Kỳ Nhiên nhặt tập tài liệu đang vương vãi trên thảm trải sàn lên, vừa cười vừa nói: “Ngại quá, vì vừa mới làm việc xong nên hơi bừa bộn. Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa? Đúng lúc tôi gọi đồ ăn đấy, lát nữa cậu có muốn ăn chung một lát không?”
Từ Tri Tuế nhìn Kỳ Nhiên rồi mỉm cười: “Tôi nghe nói những người từng đi du học có trình độ nấu ăn rất giỏi, hình như cậu không giống vậy nhỉ?”
“Cũng không đúng. Bình thường tôi cũng sẽ tự nấu ăn nhưng bây giờ tay tôi vẫn chưa thể dùng lực mạnh nên cũng lười làm khổ nó.”
Từ Tri Tuế gật đầu rồi nhìn về phía vai phải của anh: “Vết thương đã đỡ hơn nhiều chưa? Khi nào thì cắt chỉ?”
Kỳ Nhiên thu dọn bàn trà, thuận tiện một cốc nước nóng cho cô: “Chính là hai ngày này đấy. Tôi đã gửi tin nhắn cho bác sĩ rồi nhưng tạm thời vẫn chưa nhận được hồi âm. Sao vậy? Hay là bác sĩ Từ muốn tự cắt chỉ cho tôi?”
“Thôi bỏ đi. Tôi là bác sĩ tâm lý nên cũng không thành thạo về khoa ngoại đâu. Chỉ có điều, nếu là thay thuốc gì gì đó thì tôi vẫn có thể làm được.”
“Hửm?” Kỳ Nhiên suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô.
“Hôm nay cậu đã thay thuốc chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đi lấy nó đi, đừng để tôi đến một chuyến vô ích.”
…
Kỳ Nhiên mang hộp thuốc tới, Từ Tri Tuế nửa quỳ trên thảm trải sàn để làm công tác chuẩn bị.
Anh cởi bỏ trang phục phần thân trên, khóe mắt lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng điềm tĩnh của cô. Người phụ nữ có khuôn mặt thanh thuần, khí chất cũng lạnh lùng. Anh nhớ rõ rằng: Khi còn bé, Từ Tri Tuế là một cô gái hoạt bát và thích cười, xinh đẹp tựa ánh sáng mặt trời và tích cực hướng về phía trước. Nhưng bây giờ, khi Từ Tri Tuế ở ngay trước mặt mình, anh lại không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô bước vào cửa, Kỳ Nhiên đã cảm thấy trong lòng bất an. Anh rất vui vì cô có thể đến đây nhưng sự xa cách như gần như xa ẩn giấu dưới khuôn mặt tươi cười của Từ Tri Tuế lại khiến anh cảm thấy băn khoăn.
Kỳ Nhiên biết Tuế Tuế sẽ không đến đây chỉ để thay thuốc cho anh một cách đơn giản như vậy. Nhất định cô có chuyện gì muốn nói với Kỳ Nhiên nên anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ im lặng chờ đợi.
Từ Tri Tuế chuẩn bị bông gòn với thuốc mỡ rồi yêu cầu Kỳ Nhiên nghiêng người để đưa lưng về phía mình.
Kỳ Nhiên làm theo lời Từ Tri Tuế, chẳng mấy chốc anh đã cảm nhận được sự mát lạnh của miếng bông gòn nhúng i-ốt trên lưng mình cùng với sự mềm mại lướt qua nhẹ nhàng của thuốc mỡ trên đầu ngón tay cô.
Điều mà Kỳ Nhiên không ngờ tới chính là: Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Từ Tri Tuế không đợi thuốc khô tự nhiên rồi mới bôi thuốc tiếp như trước đây mà lại cúi xuống để thổi nhẹ vào vết thương của anh.
Hơi thở kia tựa như rong biển ấm áp, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt đang mơn trớn trong lòng Kỳ Nhiên, đồng thời cũng khuấy động trái tim và gãi vào cổ họng anh làm nó ngứa ngáy, khiến phần bụng dưới cũng căng chặt.
Kỳ Nhiên nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Trong lúc anh đang đắm chìm trong sự nhiệt tình đột ngột của cô thì Từ Tri Tuế đột nhiên cất tiếng hỏi: “Kỳ Nhiên, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao trước đây cậu lại lựa chọn ra nước ngoài không?”
Kỳ Nhiên mở mắt ra, hơi quay đầu lại: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
“À.” Từ Tri Tuế trầm ngâm: “Chỉ là tôi muốn biết thôi.”
Kỳ Nhiên im lặng một lúc rồi chầm chậm mở lời. Anh kể về những tiếc nuối do cái chết của Thư Tĩnh mang lại, hàng loạt khó khăn khốn cùng của công ty do lệnh cấm kỹ thuật gây ra cùng với cuộc sống du học của anh, lại còn nói tới chuyện đã sử dụng kỹ thuật công nghệ ra sao để cứu giúp Thịnh Viễn.
Sợ Từ Tri Tuế khó hiểu nên Kỳ Nhiên đã giải thích tỉ mỉ về vấn đề thu mua và lệnh cấm công nghệ sẽ mang lại áp lực cho một công ty như thế nào, cũng như hoàn cảnh của gia đình anh vào thời điểm đó.
Nếu lúc đó Kỳ Nhiên và Kỳ Thịnh Viễn không kiên trì thì e là bây giờ, tập đoàn Thịnh Viễn đã sớm không còn tồn tại nữa rồi. Nhà họ Kỳ cũng sẽ chẳng hào nhoáng và tốt đẹp như ngày nay, đồng thời cũng không có em gái Kỳ Dữu vô tư lự.
Từ Tri Tuế lẳng lặng lắng nghe chứ không nói gì cả. Kỳ Nhiên không thể đoán được thái độ của cô nên càng nói càng cảm thấy bất an.
Khi anh đã nói xong tất cả mọi chuyện, Từ Tri Tuế vẫn chẳng lên tiếng mà chỉ im lặng quấn băng gạc trên lưng anh, một vòng rồi lại một vòng.
Kỳ Nhiên cất tiếng thăm dò: “Tuế Tuế?”
Từ Tri Tuế hít một hơi thật sâu rồi buộc một nút dải rút trên băng gạc.
“Vậy tại sao ngay từ đầu cậu không chọn cách nói với tôi những điều này?”
Kỳ Nhiên cúi đầu: “Lúc đó tôi quá lo lắng đắn đo, hơn nữa còn có lòng tự trọng kỳ quặc của một thiếu niên nên có rất nhiều chuyện tôi cũng chẳng biết nên mở lời thế nào. Do đó tôi chỉ có thể lẳng lặng ứng phó mà thôi. Tôi biết rằng, cho dù công ty thực sự xảy ra chuyện thì cậu cũng sẽ không bởi vậy mà xem thường tôi. Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy, ngay cả tương lai của chính mình mà tôi cũng không thấy rõ cơ mà, tôi càng không muốn cậu phải chịu khổ cùng tôi.”
“Còn bây giờ thì sao? Cậu cảm thấy khi công ty đã lớn mạnh hơn, tình hình đã tốt đẹp hơn thì tôi sẽ không phải chịu khổ khi đi theo cậu, vậy nên cậu muốn quay lại để bù đắp cho những tiếc nuối lúc trước đúng không?” Giọng nói của Từ Tri Tuế trở nên lạnh lùng hơn.
Kỳ Nhiên xoay người lại, giọng điệu không khỏi hơi cuống cuồng: “Đúng. Anh thừa nhận. Đúng là anh trở về tìm em để bù đắp cho em. Nhưng quan trọng hơn hết thảy là vì anh vẫn còn yêu em. Anh không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình được nữa, lại càng không muốn đánh mất em nữa. Em có hiểu không?”
“Lẽ nào vì anh yêu tôi nên tôi nhất định phải đứng yên tại chỗ để đợi anh ư? Chuyện này có công bằng với tôi không?” Từ Tri Tuế nhìn vào mắt anh với vẻ quật cường.
Kỳ Nhiên đứng dậy rồi nắm lấy cổ tay cô: “Đúng. Mọi chuyện trước đây đều là lỗi của anh. Nhưng Tuế Tuế à, anh không tin trong lòng em đã không còn anh nữa. Tại sao em lại muốn lừa dối chính mình chứ?”
“Anh cho rằng, anh nghĩ rằng! Cái gì cũng là do anh cho rằng cả!” Từ Tri Tuế hất tay Kỳ Nhiên ra: “Anh cho rằng làm vậy là tốt cho tôi. Nhưng anh có bao giờ hỏi ý tôi chưa? Thậm chí anh còn không muốn nói ra sự thật với tôi mà đã quyết định thay tôi luôn rồi. Kỳ Nhiên, tôi thực sự đã chịu đựng đủ dáng vẻ luôn tự cho mình là đúng của anh rồi đấy!”
Từ Tri Tuế chẳng thể nào hiểu được, tại sao lúc đó anh không giải thích rõ ràng với cô? Kỳ Nhiên nói rằng anh sợ cô khổ sở nhưng mà lúc đó, đối với Từ Tri Tuế, chỉ cần có thể đến bên anh thì cô chẳng sợ bất cứ điều gì đau khổ cả.
Nếu Kỳ Nhiên cũng có thể thẳng thắn nói ra tấm lòng của mình, kể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra thì chưa chắc cô đã không bằng lòng rời quê đi du học cùng anh.
Nếu mọi chuyện không quá tồi tệ thì cho dù cuối cùng cô lựa chọn ở lại vì bố mẹ mình, đó cũng là quyết định của chính cô. Quyền lựa chọn nên nằm trong tay Từ Tri Tuế chứ không phải Kỳ Nhiên – người tự cho mình là đúng và nghĩ rằng cái gì mới là tốt cho cô, cái gì mới là thứ không để cho cô chịu khổ!
Cuộc sống u ám trong mấy năm đã qua vẫn còn hiện rõ trước mắt. Từ Tri Tuế không thể nào quên mình đã đến đây một mình như thế nào, càng chẳng thể quên được sự vắng mặt của Kỳ Nhiên trong ngày sinh nhật thứ mười tám của mình. Mảnh giấy mà anh đã xé nát kia vẫn luôn là một cây gai mắc ngang trong lòng cô.
“Tuế Tuế...” Kỳ Nhiên nhìn Từ Tri Tuế mà chẳng biết phải làm sao: “Không phải như vậy đâu. Anh đã từng đi tìm em, anh đã muốn giải thích với em rồi. Nhưng mà lúc đó...”
Kỳ Nhiên vừa nói vừa cúi đầu rồi lại nắm lấy cổ tay Từ Tri Tuế: “Xin lỗi em. Anh nghĩ bản thân thực sự đã làm sai rồi. Em cho anh một cơ hội nữa chứ đừng rời xa anh, có được không?”
Từ Tri Tuế ngước mắt lên, để rồi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh.
Một lúc sau, cô mở từng ngón tay của Kỳ Nhiên ra rồi nói: “Tôi thừa nhận mình không thể buông bỏ anh. Tất cả những lời nói tưởng chừng như đoạn tuyệt kia đều do tôi tự lừa dối chính mình mà thốt lên. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể nào quên đi quá khứ, quên đi những tổn thương mà anh đã từng để lại trong đời tôi. Mỗi khi nhắm mắt lại, những ngày tháng đen tối đó vẫn còn hiện rõ trong mắt tôi. Hay là anh hãy dạy tôi cách buông bỏ quá khứ rồi rời đi một cách dứt khoát và kiên quyết đi?”
Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Nếu mọi chuyện trong quá khứ vẫn còn chặn ngang giữa chúng ta, không thể nào vượt qua thì xin em hãy xem anh như một người xa lạ, cho anh một cơ hội được làm quen với em lần nữa nhé.”
Từ Tri Tuế quay đầu đi, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Chuyến tàu điện ngầm trước mặt cứ đến rồi lại đi. Từ Tri Tuế nhìn chằm chằm vào gạch men sứ màu trắng trên mặt đất bằng ánh mắt rã rời, mãi đến khi nghe thấy tiếng rung thông báo tin nhắn trong nhóm chat công việc khiến bàn tay tê rần, cô mới muộn màng tỉnh táo lại, sau đó mở lịch sử trò chuyện ra để đọc rồi trả lời: [Đã nhận được tin, cảm ơn nhé.]
Sau khi tạm biệt Kỳ Thịnh Viễn, cô đến ga tàu điện ngầm một mình rồi đứng ở giao lộ đầy người đến kẻ đi, bỗng nhiên trong một khoảnh khắc như thế, Từ Tri Tuế chẳng biết mình nên đi về đâu cả.
Kỳ Thịnh Viễn nói rằng hoặc là cô chấp nhận Kỳ Nhiên, hoặc là để anh đi. Hai sự lựa chọn này, nói ra thì đơn giản nhưng khi thực sự đưa ra quyết định thì đâu có dễ dàng đâu chứ?
…
Sau khi đăng xuất khỏi WeChat, Từ Tri Tuế bèn mở Weibo đã lâu không sử dụng. Ngay khi cô vừa đăng nhập, tin nhắn đã tràn ngập như ong vỡ tổ, nào là lượt thích, bình luận và tin nhắn riêng tư, tất cả đều hiển thị là 99+.
Đúng lúc Từ Tri Tuế vừa lỡ một chuyến tàu điện ngầm khác nên chẳng có việc gì làm, thế là cô lần lượt xem từng cái một.
[Được đồng nghiệp gợi ý ứng dụng Treasure Comics*, tôi đã đọc xong với tình cảm chân thành rồi. Nhớ về chàng trai mà mình đã yêu thầm thời đi học, tôi đã trốn trong chăn suy sụp và òa khóc lúc nửa đêm đấy.]
*Treasure Comics: Kho tàng truyện tranh, là một ứng dụng sưu tầm rất nhiều truyện tranh đẹp, hầu hết là truyện tranh châu Âu và Hàn Quốc, ngoài ra còn có truyện tranh Nhật Bản.
[Truyện tranh đau xót quá đi mất. Khi biết nó được cải biên từ một câu chuyện có thật, tôi càng cảm thấy xót xa hơn nữa.]
[Thật tiếc cho nữ chính. Tôi luôn có thể nhìn thấy bóng dáng trong quá khứ của chính mình ở cô ấy.]
[Đại Đại nhìn tôi đi. Tôi thực sự hy vọng sẽ có tập tiếp theo! Dù sao tôi vẫn luôn cảm thấy yêu thầm là một chuyện cũ không có hồi kết. Hai người bọn họ không nên có kết cục như thế này đâu.]
[Mong chờ hai người tái hợp, cũng mong nam chính biết được tấm lòng của nữ chính.]
[Thực ra tôi nghĩ nó khá là chân thật. Trong hiện thực, chuyện thầm thương trộm nhớ của rất nhiều người đều chỉ kết thúc đột ngột chứ chẳng có hồi kết. Dù Đại Đại đã nói là sẽ không có phần sau nhưng tôi vẫn mong có thể cho nữ chính một cái kết có hậu. Hy vọng ai đó sẽ yêu thương cô ấy thật lòng.]
…
Loa phát thanh vang lên lời nhắc nhở có một chuyến tàu điện ngầm mới sắp vào ga. Từ Tri Tuế cất điện thoại di động, đứng dậy rồi đeo khẩu trang vào. Cô cảm thấy mắt mình hơi cay cay, đưa tay xoa xoa thì phát hiện nơi khóe mắt có những giọt nước mắt đã lâu không thấy.
Lúc cô trở lại vườn hoa Phong Hòa đã là một tiếng sau. Nửa đường, Chu Vận đã gọi mấy cuộc điện thoại để hỏi khi nào thì cô về nhà. Từ Tri Tuế bảo bà ấy đừng đợi và nói rằng lát nữa mình còn có chút việc.
Khi đến dưới tòa nhà số 18, cô không đợi thang máy cùng với các nhân viên văn phòng về muộn như thường lệ mà lại lấy chiếc thẻ phòng từ trong túi ra – thứ mà cô tưởng rằng mình sẽ không bao giờ dùng đến nó, sau đó đi đến thang máy dành riêng cho tầng 22.
Một phút sau, thang máy lên đến tầng cao nhất, Từ Tri Tuế bấm chuông cửa của nhà Kỳ Nhiên.
Kỳ Nhiên đang kiểm tra một bộ dữ liệu, khoảng thời gian này anh không ở công ty. Bộ phận kỹ thuật liên tục phát sinh lỗ hổng trong các dự án mới nên anh đã nghiêm túc nêu lên vấn đề này trong cuộc họp qua điện thoại vừa rồi, thế nhưng chẳng có ai cho anh một giải pháp tốt, hiệu suất công việc như vậy khiến anh không thể không bực bội đôi chút.
Sau khi chuông cửa vang lên, Kỳ Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa ra vào, vội vàng bàn giao mấy câu để yêu cầu cấp dưới cho mình một phương án chấn chỉnh và cải thiện mới trong vòng ba ngày, sau đó kết thúc cuộc họp trực tuyến.
Đóng máy tính lại, anh đứng dậy bước tới sau cánh cửa. Kỳ Nhiên vốn tưởng rằng Bồ Tân đến đây để cung cấp tài liệu mới cho mình nhưng khi nhìn xuyên qua mắt mèo, anh mới nhận ra người đứng bên ngoài không phải ai khác mà chính là Từ Tri Tuế.
Khóe môi vốn đang mím chặt của anh lập tức cong lên, Kỳ Nhiên mở cửa ra rồi vui vẻ nhìn cô: “Tuế Tuế, sao cậu lại đến đây?”
Từ Tri Tuế giương mắt lên: “Sao nào? Cậu không hoan nghênh tôi à?”
“Không, không phải đâu, tôi chỉ cảm thấy hơi bất ngờ thôi.”
Từ Tri Tuế cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang giữ chặt cửa của Kỳ Nhiên, sau đó nhìn về phía sau anh rồi hỏi: “Chắc cậu không định để tôi đứng đây mãi đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi.”
Kỳ Nhiên thầm cười nhạo sự chậm chạp của mình. Có lẽ là sự xuất hiện của cô đã mang đến quá nhiều niềm vui, ngạc nhiên lẫn bất ngờ cho anh, vậy nên ngay cả phép lịch sự cơ bản nhất mà anh cũng quên mất.
Anh cúi lưng xuống để lấy giày cho cô. Lần này, thứ đặt trước mặt Từ Tri Tuế không còn là đôi dép lê kiểu dùng một lần ở khách sạn nữa mà là một đôi dép bông màu hồng nhạt có lỗ tai thỏ, ngay cả cái mác vẫn chưa được tháo ra, vừa nhìn đã biết là đồ mới mua.
Từ Tri Tuế thử mang vào thì thấy kích cỡ vừa vặn. Nhưng mà kiểu dáng này...
Cô khẽ bật cười: “Sở thích của anh trở nên nữ tính như vậy từ khi nào thế?”
Kỳ Nhiên ngượng ngập sờ sờ cổ mình: “Thật sao? Tôi cũng không biết cậu thích kiểu gì. Vì nhìn thấy trong tủ giày của Dữu Dữu có một vài đôi dép bông đáng yêu nên tôi nghĩ rằng con gái các cậu đều thích loại này, thế là tôi mua giống vậy luôn. Nếu cậu không thích thì lần sau tôi sẽ mua mấy đôi kiểu khác nhé.”
Từ Tri Tuế lắc đầu: “Không cần đâu, tôi cũng không thường xuyên tới chỗ cậu mà. Đừng rầy rà.”
“...” Khóe môi của Kỳ Nhiên cứng đờ, ánh mắt dần dần tối sầm lại, trong lòng vốn đang vui mừng vì sự xuất hiện của cô đã bị dội một gáo nước lạnh ngay tức khắc.
Từ Tri Tuế đi vào, nhìn thoáng qua bàn trà bày biện đầy loại tài liệu thì quay đầu lại, hỏi rằng: “Cậu đang làm việc à?”
“Ừm. Một dự án nghiên cứu có vấn đề nên tôi vừa họp qua video cùng nhóm.” Kỳ Nhiên nhặt tập tài liệu đang vương vãi trên thảm trải sàn lên, vừa cười vừa nói: “Ngại quá, vì vừa mới làm việc xong nên hơi bừa bộn. Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa? Đúng lúc tôi gọi đồ ăn đấy, lát nữa cậu có muốn ăn chung một lát không?”
Từ Tri Tuế nhìn Kỳ Nhiên rồi mỉm cười: “Tôi nghe nói những người từng đi du học có trình độ nấu ăn rất giỏi, hình như cậu không giống vậy nhỉ?”
“Cũng không đúng. Bình thường tôi cũng sẽ tự nấu ăn nhưng bây giờ tay tôi vẫn chưa thể dùng lực mạnh nên cũng lười làm khổ nó.”
Từ Tri Tuế gật đầu rồi nhìn về phía vai phải của anh: “Vết thương đã đỡ hơn nhiều chưa? Khi nào thì cắt chỉ?”
Kỳ Nhiên thu dọn bàn trà, thuận tiện một cốc nước nóng cho cô: “Chính là hai ngày này đấy. Tôi đã gửi tin nhắn cho bác sĩ rồi nhưng tạm thời vẫn chưa nhận được hồi âm. Sao vậy? Hay là bác sĩ Từ muốn tự cắt chỉ cho tôi?”
“Thôi bỏ đi. Tôi là bác sĩ tâm lý nên cũng không thành thạo về khoa ngoại đâu. Chỉ có điều, nếu là thay thuốc gì gì đó thì tôi vẫn có thể làm được.”
“Hửm?” Kỳ Nhiên suy nghĩ ý tứ trong lời nói của cô.
“Hôm nay cậu đã thay thuốc chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Đi lấy nó đi, đừng để tôi đến một chuyến vô ích.”
…
Kỳ Nhiên mang hộp thuốc tới, Từ Tri Tuế nửa quỳ trên thảm trải sàn để làm công tác chuẩn bị.
Anh cởi bỏ trang phục phần thân trên, khóe mắt lén nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng điềm tĩnh của cô. Người phụ nữ có khuôn mặt thanh thuần, khí chất cũng lạnh lùng. Anh nhớ rõ rằng: Khi còn bé, Từ Tri Tuế là một cô gái hoạt bát và thích cười, xinh đẹp tựa ánh sáng mặt trời và tích cực hướng về phía trước. Nhưng bây giờ, khi Từ Tri Tuế ở ngay trước mặt mình, anh lại không thể đoán được cô đang nghĩ gì.
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô bước vào cửa, Kỳ Nhiên đã cảm thấy trong lòng bất an. Anh rất vui vì cô có thể đến đây nhưng sự xa cách như gần như xa ẩn giấu dưới khuôn mặt tươi cười của Từ Tri Tuế lại khiến anh cảm thấy băn khoăn.
Kỳ Nhiên biết Tuế Tuế sẽ không đến đây chỉ để thay thuốc cho anh một cách đơn giản như vậy. Nhất định cô có chuyện gì muốn nói với Kỳ Nhiên nên anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ im lặng chờ đợi.
Từ Tri Tuế chuẩn bị bông gòn với thuốc mỡ rồi yêu cầu Kỳ Nhiên nghiêng người để đưa lưng về phía mình.
Kỳ Nhiên làm theo lời Từ Tri Tuế, chẳng mấy chốc anh đã cảm nhận được sự mát lạnh của miếng bông gòn nhúng i-ốt trên lưng mình cùng với sự mềm mại lướt qua nhẹ nhàng của thuốc mỡ trên đầu ngón tay cô.
Điều mà Kỳ Nhiên không ngờ tới chính là: Sau khi bôi thuốc mỡ xong, Từ Tri Tuế không đợi thuốc khô tự nhiên rồi mới bôi thuốc tiếp như trước đây mà lại cúi xuống để thổi nhẹ vào vết thương của anh.
Hơi thở kia tựa như rong biển ấm áp, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt đang mơn trớn trong lòng Kỳ Nhiên, đồng thời cũng khuấy động trái tim và gãi vào cổ họng anh làm nó ngứa ngáy, khiến phần bụng dưới cũng căng chặt.
Kỳ Nhiên nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Trong lúc anh đang đắm chìm trong sự nhiệt tình đột ngột của cô thì Từ Tri Tuế đột nhiên cất tiếng hỏi: “Kỳ Nhiên, cậu có thể nói cho tôi biết tại sao trước đây cậu lại lựa chọn ra nước ngoài không?”
Kỳ Nhiên mở mắt ra, hơi quay đầu lại: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?”
“À.” Từ Tri Tuế trầm ngâm: “Chỉ là tôi muốn biết thôi.”
Kỳ Nhiên im lặng một lúc rồi chầm chậm mở lời. Anh kể về những tiếc nuối do cái chết của Thư Tĩnh mang lại, hàng loạt khó khăn khốn cùng của công ty do lệnh cấm kỹ thuật gây ra cùng với cuộc sống du học của anh, lại còn nói tới chuyện đã sử dụng kỹ thuật công nghệ ra sao để cứu giúp Thịnh Viễn.
Sợ Từ Tri Tuế khó hiểu nên Kỳ Nhiên đã giải thích tỉ mỉ về vấn đề thu mua và lệnh cấm công nghệ sẽ mang lại áp lực cho một công ty như thế nào, cũng như hoàn cảnh của gia đình anh vào thời điểm đó.
Nếu lúc đó Kỳ Nhiên và Kỳ Thịnh Viễn không kiên trì thì e là bây giờ, tập đoàn Thịnh Viễn đã sớm không còn tồn tại nữa rồi. Nhà họ Kỳ cũng sẽ chẳng hào nhoáng và tốt đẹp như ngày nay, đồng thời cũng không có em gái Kỳ Dữu vô tư lự.
Từ Tri Tuế lẳng lặng lắng nghe chứ không nói gì cả. Kỳ Nhiên không thể đoán được thái độ của cô nên càng nói càng cảm thấy bất an.
Khi anh đã nói xong tất cả mọi chuyện, Từ Tri Tuế vẫn chẳng lên tiếng mà chỉ im lặng quấn băng gạc trên lưng anh, một vòng rồi lại một vòng.
Kỳ Nhiên cất tiếng thăm dò: “Tuế Tuế?”
Từ Tri Tuế hít một hơi thật sâu rồi buộc một nút dải rút trên băng gạc.
“Vậy tại sao ngay từ đầu cậu không chọn cách nói với tôi những điều này?”
Kỳ Nhiên cúi đầu: “Lúc đó tôi quá lo lắng đắn đo, hơn nữa còn có lòng tự trọng kỳ quặc của một thiếu niên nên có rất nhiều chuyện tôi cũng chẳng biết nên mở lời thế nào. Do đó tôi chỉ có thể lẳng lặng ứng phó mà thôi. Tôi biết rằng, cho dù công ty thực sự xảy ra chuyện thì cậu cũng sẽ không bởi vậy mà xem thường tôi. Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy, ngay cả tương lai của chính mình mà tôi cũng không thấy rõ cơ mà, tôi càng không muốn cậu phải chịu khổ cùng tôi.”
“Còn bây giờ thì sao? Cậu cảm thấy khi công ty đã lớn mạnh hơn, tình hình đã tốt đẹp hơn thì tôi sẽ không phải chịu khổ khi đi theo cậu, vậy nên cậu muốn quay lại để bù đắp cho những tiếc nuối lúc trước đúng không?” Giọng nói của Từ Tri Tuế trở nên lạnh lùng hơn.
Kỳ Nhiên xoay người lại, giọng điệu không khỏi hơi cuống cuồng: “Đúng. Anh thừa nhận. Đúng là anh trở về tìm em để bù đắp cho em. Nhưng quan trọng hơn hết thảy là vì anh vẫn còn yêu em. Anh không thể tiếp tục tự lừa dối chính mình được nữa, lại càng không muốn đánh mất em nữa. Em có hiểu không?”
“Lẽ nào vì anh yêu tôi nên tôi nhất định phải đứng yên tại chỗ để đợi anh ư? Chuyện này có công bằng với tôi không?” Từ Tri Tuế nhìn vào mắt anh với vẻ quật cường.
Kỳ Nhiên đứng dậy rồi nắm lấy cổ tay cô: “Đúng. Mọi chuyện trước đây đều là lỗi của anh. Nhưng Tuế Tuế à, anh không tin trong lòng em đã không còn anh nữa. Tại sao em lại muốn lừa dối chính mình chứ?”
“Anh cho rằng, anh nghĩ rằng! Cái gì cũng là do anh cho rằng cả!” Từ Tri Tuế hất tay Kỳ Nhiên ra: “Anh cho rằng làm vậy là tốt cho tôi. Nhưng anh có bao giờ hỏi ý tôi chưa? Thậm chí anh còn không muốn nói ra sự thật với tôi mà đã quyết định thay tôi luôn rồi. Kỳ Nhiên, tôi thực sự đã chịu đựng đủ dáng vẻ luôn tự cho mình là đúng của anh rồi đấy!”
Từ Tri Tuế chẳng thể nào hiểu được, tại sao lúc đó anh không giải thích rõ ràng với cô? Kỳ Nhiên nói rằng anh sợ cô khổ sở nhưng mà lúc đó, đối với Từ Tri Tuế, chỉ cần có thể đến bên anh thì cô chẳng sợ bất cứ điều gì đau khổ cả.
Nếu Kỳ Nhiên cũng có thể thẳng thắn nói ra tấm lòng của mình, kể cho cô biết chuyện gì đã xảy ra thì chưa chắc cô đã không bằng lòng rời quê đi du học cùng anh.
Nếu mọi chuyện không quá tồi tệ thì cho dù cuối cùng cô lựa chọn ở lại vì bố mẹ mình, đó cũng là quyết định của chính cô. Quyền lựa chọn nên nằm trong tay Từ Tri Tuế chứ không phải Kỳ Nhiên – người tự cho mình là đúng và nghĩ rằng cái gì mới là tốt cho cô, cái gì mới là thứ không để cho cô chịu khổ!
Cuộc sống u ám trong mấy năm đã qua vẫn còn hiện rõ trước mắt. Từ Tri Tuế không thể nào quên mình đã đến đây một mình như thế nào, càng chẳng thể quên được sự vắng mặt của Kỳ Nhiên trong ngày sinh nhật thứ mười tám của mình. Mảnh giấy mà anh đã xé nát kia vẫn luôn là một cây gai mắc ngang trong lòng cô.
“Tuế Tuế...” Kỳ Nhiên nhìn Từ Tri Tuế mà chẳng biết phải làm sao: “Không phải như vậy đâu. Anh đã từng đi tìm em, anh đã muốn giải thích với em rồi. Nhưng mà lúc đó...”
Kỳ Nhiên vừa nói vừa cúi đầu rồi lại nắm lấy cổ tay Từ Tri Tuế: “Xin lỗi em. Anh nghĩ bản thân thực sự đã làm sai rồi. Em cho anh một cơ hội nữa chứ đừng rời xa anh, có được không?”
Từ Tri Tuế ngước mắt lên, để rồi bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của anh.
Một lúc sau, cô mở từng ngón tay của Kỳ Nhiên ra rồi nói: “Tôi thừa nhận mình không thể buông bỏ anh. Tất cả những lời nói tưởng chừng như đoạn tuyệt kia đều do tôi tự lừa dối chính mình mà thốt lên. Nhưng đồng thời, tôi cũng không thể nào quên đi quá khứ, quên đi những tổn thương mà anh đã từng để lại trong đời tôi. Mỗi khi nhắm mắt lại, những ngày tháng đen tối đó vẫn còn hiện rõ trong mắt tôi. Hay là anh hãy dạy tôi cách buông bỏ quá khứ rồi rời đi một cách dứt khoát và kiên quyết đi?”
Kỳ Nhiên cúi đầu nhìn xuống lòng bàn tay trống rỗng của mình, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Nếu mọi chuyện trong quá khứ vẫn còn chặn ngang giữa chúng ta, không thể nào vượt qua thì xin em hãy xem anh như một người xa lạ, cho anh một cơ hội được làm quen với em lần nữa nhé.”
Từ Tri Tuế quay đầu đi, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
/99
|