Sau Tết Dương lịch, thông tin Kỳ Nhiên nằm viện nhanh chóng được lan truyền. Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà cấp dưới và bạn bè trong giới làm ăn đến thăm nhiều tới mức gần như đạp hỏng cửa bệnh viện.
Từ Tri Tuế thấy trong phòng nhiều giỏ hoa và giỏ trái cây tới mức không còn chỗ để. Một đám người vây quanh trước giường bệnh, người thì rót nước, người thì gọt hoa quả cho Kỳ Nhiên, thậm chí còn gửi phong bì cho nhân viên điều dưỡng… Nói chung là muốn phô trương bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Từ Tri Tuế đứng ở cửa phòng cả buổi trời, cô bị chen lấn không thể vào được nên đành liếc mắt mấy lần, chắc chắn Kỳ Nhiên vẫn ổn mới rời khỏi.
Chập tối ngày thứ ba, Từ Tri Tuế dọn dẹp đồ đạc rời khỏi chỗ làm, vừa khóa cửa lại đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đang đứng một mình cạnh chiếc ghế trong khu nghỉ ngơi công cộng. Anh đang gọi điện thoại, dưới chân là chiếc vali màu đen thường dùng để chứa những đồ hàng ngày của anh.
Nhìn thấy cô đi ra, Kỳ Nhiên nhỏ giọng nói vài câu vào điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng: “Cậu xong việc rồi à?”
Từ Tri Tuế đi tới, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên nói: “Đương nhiên là xuất viện rồi.”
“Bác sĩ Vương đồng ý rồi sao?” Làm sao cô có thể nhớ được chứ, sau khi vết thương của anh bong ra, bác sĩ Vương đã kéo dài thời gian nằm viện thêm hai ngày. Tính ra thì phải là cuối tuần này mới có thể ra viện.
“Không đồng ý thì ông ấy cũng không thể làm gì được.” Kỳ Nhiên mỉm cười: “Hàng ngày có quá nhiều người đến thăm tôi, y tá trực ngoài cửa cũng mệt mỏi mà tôi cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái được. Nhiều lúc còn ảnh hưởng đến người khác, không bằng về nhà tĩnh dưỡng thì tốt hơn.”
“Vậy vết thương của cậu thì thế nào?” Từ Tri Tuế lo lắng hỏi.
“Không sao đâu. Bác sĩ Vương nói chỉ cần thay băng đúng hạn, đến ngày thì qua đây cắt chỉ là được.” Nói xong, Kỳ Nhiên cầm tay Từ Tri Tuế lên rồi thả một chiếc chìa khóa xe vào tay cô: “Đi thôi.”
Từ Tri Tuế chớp mắt khó hiểu: “Là sao?”
Kỳ Nhiên nhướng mày: “Đương nhiên là đưa tôi về nhà rồi. Tình trạng cơ thể bây giờ tạm thời không cho phép tôi lái xe.”
Từ Tri Tuế nhìn chiếc chìa khóa rồi lại nhìn anh: “Không phải, nhưng vì sao lại là tôi? Trợ lý của cậu đâu?”
“Cậu ấy đi họp giúp tôi rồi, chắc sẽ không về sớm được. Đúng lúc đường về nhà của hai chúng ta khá tiện, mà cũng để cậu đỡ phải chen tàu điện ngầm lúc tan làm.”
Từ Tri Tuế muốn nói là Vịnh Ngân Hà với nhà cô tiện đường chỗ nào vậy? Phải gọi là cách xa vạn dặm đấy!
Cô đang muốn lấy cớ không có bằng lái để từ chối thì thấy ánh mắt Kỳ Nhiên hơi thay đổi, dường như đã xuyên thấu nội tâm của cô từ lâu rồi. Anh mở miệng nói trước: “Tôi biết cậu có bằng lái rồi, lần trước tôi đã thấy cậu đỗ xe giúp một người phụ nữ mang thai trước cổng bệnh viện.”
“...”
Cô còn biết nói gì nữa đây, chỉ đành chấp nhận số phận và đi theo anh ra bãi đỗ xe, ai bảo vì bảo vệ cô mà anh mới bị thương chứ.
Tuy nhiên, khi cầm chiếc chìa khóa xe đứng trước chiếc Audi S8 mang biển tứ quý 9, cô vẫn hèn nhát chần chờ một lúc.
Từ Tri Tuế nuốt nước bọt hai lần, trố mắt không nói nên lời: “Cậu có chắc là muốn tôi lái chiếc xe này không? Tôi nói thật cho cậu nghe, mặc dù tôi có giấy phép lái xe nhưng cũng chưa đi được mấy lần, nhỡ bị xước xe thì có bán tôi cũng không đền nổi đâu. Sao cậu không lái chiếc Mercedes-Benz? Mà thôi, chiếc đó cũng phải hơn trăm vạn.”
Kỳ Nhiên cất hành lý vào cốp xe, khi đóng cửa lại thì vô thức ôm lấy vai phải: “Không sao đâu. Có tôi ngồi cạnh nhắc cậu, cậu lái thật chậm thôi là được. Mà dù có bị trầy xước cũng không sao, cùng lắm thì cậu bán mình cho tôi là được.”
Từ Tri Tuế nào đã từng nghe anh trêu chọc như vậy, hai má đột nhiên nóng bừng, cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Tôi cũng nghiêm túc mà. Tôi rất tin tưởng khi giao an toàn của bản thân cho cậu.” Kỳ Nhiên bước tới, một tay đặt lên vai cô, tay còn lại mở cửa xe rồi hơi đẩy cô vào trong xe, sau đó anh đi vòng sang phía bên kia và ngồi vào ghế phụ.
Việc đã tới bước này, Từ Tri Tuế đành thôi không từ chối nữa. Cô mò mẫm xung quanh, nhìn vào bảng đồng hồ rồi lại sờ vào vô lăng để làm quen với cảm giác lái xe trước.
Sau khi khởi động xe, cô bật chức năng dẫn đường trên màn hình điện tử, vừa nhập địa chỉ trên thanh tìm kiếm vừa hỏi: “Nhà cậu còn ở…”
Còn chưa dứt lời, Kỳ Nhiên đột nhiên nghiêng người sát lại gần cô.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ dâng lên, Từ Tri Tuế gần như ngay lập tức nhớ tới hành động lần trước mà anh uống say. Cô rụt người, cuộn tròn bả vai giống như con thỏ nhỏ đang giật mình sợ hãi, mặt đỏ bừng bừng hỏi anh: “Cậu làm gì đấy?”
Nhìn thấy cô tái mặt vì sợ hãi, động tác của Kỳ Nhiên khựng lại, cơ thể lùi về sau một chút: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn giúp cậu thắt dây an toàn thôi.”
Nói xong anh bèn đưa tay rút dây màu đen từ sau vai Từ Tri Tuế, cạch một tiếng thắt lại dây an toàn.
Thấy cô vẫn đang sững sờ, Kỳ Nhiên xoa mái tóc rối bù xù của cô rồi bật cười: “Chắc là tôi dọa cậu sợ rồi hả.”
Từ Tri Tuế xấu hổ tới mức không còn mặt mũi, cô hít sâu rồi cũng lấy lại tinh thần, cố gắng giải thích: “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Ừ, tôi biết.” Kỳ Nhiên dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, ý cười trong đó càng sâu hơn. Nhìn cô vẫn còn xấu hổ nên anh khéo léo đổi chủ đề: “Vừa nãy cậu định nói gì thế?”
Sự chú ý của Từ Tri Tuế rốt cuộc cũng quay lại màn hình hiển thị: “À, tôi muốn hỏi là nhà cậu có còn ở Vịnh Ngân Hà không?”
Kỳ Nhiên không đáp, anh duỗi người ra rồi nhập một dãy địa chỉ vào màn hình chỉ đường: “Không, tôi ở đây.”
Vườn hoa Phong Hòa? Đây không phải nhà cô sao? Từ Tri Tuế trợn tròn mắt nghi ngờ nhìn anh, Kỳ Nhiên nhún vai: “Cậu cũng biết tình hình nhà tôi rồi đấy. Ba tôi tái hôn, nếu tôi ở cùng sẽ khá bất tiện nên tôi đã chuyển ra ngoài.”
“Nhưng tại sao lại là khu phố này vậy?”
“Lần trước đưa cậu về vô tình phát hiện ra thôi. Môi trường ở đây khá tốt, vị trí rất thuận tiện lại còn tương đối gần công ty của tôi nữa."
Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô và trả lời vô cùng chân thành. Từ Tri Tuế lại trợn mắt, cái câu “Cậu lừa quỷ đấy à” suýt nữa thì thốt ra. Cách công ty anh gần hay không thì cô không biết nhưng khu chung cư nhà cô ở như nào cô lại không biết sao?
Với điều kiện của anh, rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng anh lại chọn vườn hoa Phong Hòa… Đúng là bụng dạ khó lường!
Nhưng xét theo giọng điệu của anh thì chuyện này hình như đã được quyết định xong xuôi rồi, dù cô có phản đối hay không thì liệu có thay đổi được gì không?
Từ Tri Tuế im lặng khởi động xe.
Trên đường đi, Từ Tri Tuế đều duy trì tốc độ xe ổn định nhất có thể, cách chiếc xe phía trước cả vạn dặm. Khi phải vượt hay bị chặn thì vẫn hết sức bình tĩnh, cùng lắm là bị xe đằng sau bấm còi mấy cái mà thôi, vẫn đỡ hơn là xảy ra va chạm.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh lặng lẽ hướng dẫn, thỉnh thoảng lại nhắc cô chú ý nhìn đường. Cũng may dọc đường không có nguy hiểm gì, nửa tiếng sau chiếc Audi đã thành công tiến vào cổng của vườn hoa Phong Hòa.
Từ Tri Tuế đánh lái, đi theo hướng Kỳ Nhiên chỉ xuống dưới tầng của tòa nhà số 18. Nhìn hành lang quen thuộc tới khó tin, cô chỉ biết im lặng hít mấy hơi thật sâu.
“Có phải cậu đang muốn nói với tôi rằng chúng ta không chỉ sống trong cùng một khu phố mà còn là hàng xóm trong cùng một tòa nhà không?"
Kỳ Nhiên tháo dây an toàn, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Đúng thế. Lúc ấy tôi tìm bên môi giới xem mấy căn nhưng không hài lòng lắm, cũng chỉ có chỗ này là khá ổn.”
Nói xong anh đẩy cửa xuống xe, đi ra sau lấy vali. Từ Tri Tuế theo bản năng muốn xoay người xuống theo nhưng lại bị sợi dây an toàn chết tiệt giữ lại: “Thì ra cậu là người mới chuyển đến ở tầng 22 mà mẹ tôi nhắc tới à?”
Chỉ vài ngày trước, Chu Vận đã vô thức nhắc đến việc có người đang dọn đồ, nói là tầng 22 sắp có hộ gia đình chuyển tới.
Việc dọn vào ở là chuyện thường xuyên ở các khu dân cư, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng tầng 22 cao nhất lại rất đặc biệt đối với tòa nhà của họ.
Tầng 22 là căn duplex rộng 200m2 ở tầng trên cùng, có thang máy riêng, không có thẻ không được vào. Nghĩa là kể cả vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối cũng không cần phải chen chúc với nhiều người hàng xóm khác nhau để được đi thang máy.
Chính vì điều này mà giá nhà ở tầng 22 cũng cao ngất ngưởng, chủ đầu tư thà để trống còn hơn phải hạ giá. Vì vậy lúc biết có người dọn lên tầng 22, toàn bộ hàng xóm trong tòa nhà đều tò mò rằng rốt cuộc người như nào mới có thể mua được căn nhà như vậy.
Còn câu trả lời… Bây giờ đang ở trước mặt cô.
Kỳ Nhiên mở cốp xe, mỉm cười với cô: "Cậu có muốn lên ngồi chút không? Phong cảnh rất đẹp."
Từ Tri Tuế bước xuống ghế lái, khoanh tay dựa vào xe, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô nhớ rõ cách đây không lâu, cô đã bảo anh tránh xa cuộc đời cô nhưng bây giờ anh không những không tránh xa mà còn dùng cách này thâm nhập vào cuộc sống của cô, giống như thợ săn đã giăng lưới, chỉ chờ đợi con mồi đi vào.
Điều này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, cô vô thức từ chối: "Không, tôi không có hứng thú. Nếu đã đến nhà cậu rồi thì tôi về trước đây."
“Chờ một chút…”
Đi được vài bước, Kỳ Nhiên đã ngăn cô lại, Từ Tri Tuế quay người, sốt ruột hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”
“Chi bằng cậu làm người tốt thì làm đến cùng đi.” Kỳ Nhiên chỉ vào một ít đồ trong cốp sau: “Nếu tay tôi mà dùng sức thì sợ vết thương sẽ rách ra lần nữa mất.”
Từ Tri Tuế đến gần nhìn thử. Lúc này cô mới phát hiện trong cốp sau xe không chỉ có một chiếc vali kéo mà còn có mấy thùng giấy nhỏ không biết chứa cái gì bên trong.
Cô lại hít một hơi thật sâu, nhìn Kỳ Nhiên không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: "Hành động của cậu là đang thừa nước đục thả câu đấy.”
“Không.” Kỳ Nhiên nhìn cô cười nói: “Đây gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên.”
“...”
Từ Tri Tuế thấy trong phòng nhiều giỏ hoa và giỏ trái cây tới mức không còn chỗ để. Một đám người vây quanh trước giường bệnh, người thì rót nước, người thì gọt hoa quả cho Kỳ Nhiên, thậm chí còn gửi phong bì cho nhân viên điều dưỡng… Nói chung là muốn phô trương bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Từ Tri Tuế đứng ở cửa phòng cả buổi trời, cô bị chen lấn không thể vào được nên đành liếc mắt mấy lần, chắc chắn Kỳ Nhiên vẫn ổn mới rời khỏi.
Chập tối ngày thứ ba, Từ Tri Tuế dọn dẹp đồ đạc rời khỏi chỗ làm, vừa khóa cửa lại đã nhìn thấy Kỳ Nhiên đang đứng một mình cạnh chiếc ghế trong khu nghỉ ngơi công cộng. Anh đang gọi điện thoại, dưới chân là chiếc vali màu đen thường dùng để chứa những đồ hàng ngày của anh.
Nhìn thấy cô đi ra, Kỳ Nhiên nhỏ giọng nói vài câu vào điện thoại rồi nhanh chóng cúp máy. Anh nhìn cô mỉm cười dịu dàng: “Cậu xong việc rồi à?”
Từ Tri Tuế đi tới, nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Cậu đang làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên nói: “Đương nhiên là xuất viện rồi.”
“Bác sĩ Vương đồng ý rồi sao?” Làm sao cô có thể nhớ được chứ, sau khi vết thương của anh bong ra, bác sĩ Vương đã kéo dài thời gian nằm viện thêm hai ngày. Tính ra thì phải là cuối tuần này mới có thể ra viện.
“Không đồng ý thì ông ấy cũng không thể làm gì được.” Kỳ Nhiên mỉm cười: “Hàng ngày có quá nhiều người đến thăm tôi, y tá trực ngoài cửa cũng mệt mỏi mà tôi cũng không thể nghỉ ngơi thoải mái được. Nhiều lúc còn ảnh hưởng đến người khác, không bằng về nhà tĩnh dưỡng thì tốt hơn.”
“Vậy vết thương của cậu thì thế nào?” Từ Tri Tuế lo lắng hỏi.
“Không sao đâu. Bác sĩ Vương nói chỉ cần thay băng đúng hạn, đến ngày thì qua đây cắt chỉ là được.” Nói xong, Kỳ Nhiên cầm tay Từ Tri Tuế lên rồi thả một chiếc chìa khóa xe vào tay cô: “Đi thôi.”
Từ Tri Tuế chớp mắt khó hiểu: “Là sao?”
Kỳ Nhiên nhướng mày: “Đương nhiên là đưa tôi về nhà rồi. Tình trạng cơ thể bây giờ tạm thời không cho phép tôi lái xe.”
Từ Tri Tuế nhìn chiếc chìa khóa rồi lại nhìn anh: “Không phải, nhưng vì sao lại là tôi? Trợ lý của cậu đâu?”
“Cậu ấy đi họp giúp tôi rồi, chắc sẽ không về sớm được. Đúng lúc đường về nhà của hai chúng ta khá tiện, mà cũng để cậu đỡ phải chen tàu điện ngầm lúc tan làm.”
Từ Tri Tuế muốn nói là Vịnh Ngân Hà với nhà cô tiện đường chỗ nào vậy? Phải gọi là cách xa vạn dặm đấy!
Cô đang muốn lấy cớ không có bằng lái để từ chối thì thấy ánh mắt Kỳ Nhiên hơi thay đổi, dường như đã xuyên thấu nội tâm của cô từ lâu rồi. Anh mở miệng nói trước: “Tôi biết cậu có bằng lái rồi, lần trước tôi đã thấy cậu đỗ xe giúp một người phụ nữ mang thai trước cổng bệnh viện.”
“...”
Cô còn biết nói gì nữa đây, chỉ đành chấp nhận số phận và đi theo anh ra bãi đỗ xe, ai bảo vì bảo vệ cô mà anh mới bị thương chứ.
Tuy nhiên, khi cầm chiếc chìa khóa xe đứng trước chiếc Audi S8 mang biển tứ quý 9, cô vẫn hèn nhát chần chờ một lúc.
Từ Tri Tuế nuốt nước bọt hai lần, trố mắt không nói nên lời: “Cậu có chắc là muốn tôi lái chiếc xe này không? Tôi nói thật cho cậu nghe, mặc dù tôi có giấy phép lái xe nhưng cũng chưa đi được mấy lần, nhỡ bị xước xe thì có bán tôi cũng không đền nổi đâu. Sao cậu không lái chiếc Mercedes-Benz? Mà thôi, chiếc đó cũng phải hơn trăm vạn.”
Kỳ Nhiên cất hành lý vào cốp xe, khi đóng cửa lại thì vô thức ôm lấy vai phải: “Không sao đâu. Có tôi ngồi cạnh nhắc cậu, cậu lái thật chậm thôi là được. Mà dù có bị trầy xước cũng không sao, cùng lắm thì cậu bán mình cho tôi là được.”
Từ Tri Tuế nào đã từng nghe anh trêu chọc như vậy, hai má đột nhiên nóng bừng, cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”
“Tôi cũng nghiêm túc mà. Tôi rất tin tưởng khi giao an toàn của bản thân cho cậu.” Kỳ Nhiên bước tới, một tay đặt lên vai cô, tay còn lại mở cửa xe rồi hơi đẩy cô vào trong xe, sau đó anh đi vòng sang phía bên kia và ngồi vào ghế phụ.
Việc đã tới bước này, Từ Tri Tuế đành thôi không từ chối nữa. Cô mò mẫm xung quanh, nhìn vào bảng đồng hồ rồi lại sờ vào vô lăng để làm quen với cảm giác lái xe trước.
Sau khi khởi động xe, cô bật chức năng dẫn đường trên màn hình điện tử, vừa nhập địa chỉ trên thanh tìm kiếm vừa hỏi: “Nhà cậu còn ở…”
Còn chưa dứt lời, Kỳ Nhiên đột nhiên nghiêng người sát lại gần cô.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ dâng lên, Từ Tri Tuế gần như ngay lập tức nhớ tới hành động lần trước mà anh uống say. Cô rụt người, cuộn tròn bả vai giống như con thỏ nhỏ đang giật mình sợ hãi, mặt đỏ bừng bừng hỏi anh: “Cậu làm gì đấy?”
Nhìn thấy cô tái mặt vì sợ hãi, động tác của Kỳ Nhiên khựng lại, cơ thể lùi về sau một chút: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn giúp cậu thắt dây an toàn thôi.”
Nói xong anh bèn đưa tay rút dây màu đen từ sau vai Từ Tri Tuế, cạch một tiếng thắt lại dây an toàn.
Thấy cô vẫn đang sững sờ, Kỳ Nhiên xoa mái tóc rối bù xù của cô rồi bật cười: “Chắc là tôi dọa cậu sợ rồi hả.”
Từ Tri Tuế xấu hổ tới mức không còn mặt mũi, cô hít sâu rồi cũng lấy lại tinh thần, cố gắng giải thích: “Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi.”
“Ừ, tôi biết.” Kỳ Nhiên dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, ý cười trong đó càng sâu hơn. Nhìn cô vẫn còn xấu hổ nên anh khéo léo đổi chủ đề: “Vừa nãy cậu định nói gì thế?”
Sự chú ý của Từ Tri Tuế rốt cuộc cũng quay lại màn hình hiển thị: “À, tôi muốn hỏi là nhà cậu có còn ở Vịnh Ngân Hà không?”
Kỳ Nhiên không đáp, anh duỗi người ra rồi nhập một dãy địa chỉ vào màn hình chỉ đường: “Không, tôi ở đây.”
Vườn hoa Phong Hòa? Đây không phải nhà cô sao? Từ Tri Tuế trợn tròn mắt nghi ngờ nhìn anh, Kỳ Nhiên nhún vai: “Cậu cũng biết tình hình nhà tôi rồi đấy. Ba tôi tái hôn, nếu tôi ở cùng sẽ khá bất tiện nên tôi đã chuyển ra ngoài.”
“Nhưng tại sao lại là khu phố này vậy?”
“Lần trước đưa cậu về vô tình phát hiện ra thôi. Môi trường ở đây khá tốt, vị trí rất thuận tiện lại còn tương đối gần công ty của tôi nữa."
Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô và trả lời vô cùng chân thành. Từ Tri Tuế lại trợn mắt, cái câu “Cậu lừa quỷ đấy à” suýt nữa thì thốt ra. Cách công ty anh gần hay không thì cô không biết nhưng khu chung cư nhà cô ở như nào cô lại không biết sao?
Với điều kiện của anh, rõ ràng có nhiều lựa chọn tốt hơn nhưng anh lại chọn vườn hoa Phong Hòa… Đúng là bụng dạ khó lường!
Nhưng xét theo giọng điệu của anh thì chuyện này hình như đã được quyết định xong xuôi rồi, dù cô có phản đối hay không thì liệu có thay đổi được gì không?
Từ Tri Tuế im lặng khởi động xe.
Trên đường đi, Từ Tri Tuế đều duy trì tốc độ xe ổn định nhất có thể, cách chiếc xe phía trước cả vạn dặm. Khi phải vượt hay bị chặn thì vẫn hết sức bình tĩnh, cùng lắm là bị xe đằng sau bấm còi mấy cái mà thôi, vẫn đỡ hơn là xảy ra va chạm.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh lặng lẽ hướng dẫn, thỉnh thoảng lại nhắc cô chú ý nhìn đường. Cũng may dọc đường không có nguy hiểm gì, nửa tiếng sau chiếc Audi đã thành công tiến vào cổng của vườn hoa Phong Hòa.
Từ Tri Tuế đánh lái, đi theo hướng Kỳ Nhiên chỉ xuống dưới tầng của tòa nhà số 18. Nhìn hành lang quen thuộc tới khó tin, cô chỉ biết im lặng hít mấy hơi thật sâu.
“Có phải cậu đang muốn nói với tôi rằng chúng ta không chỉ sống trong cùng một khu phố mà còn là hàng xóm trong cùng một tòa nhà không?"
Kỳ Nhiên tháo dây an toàn, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Đúng thế. Lúc ấy tôi tìm bên môi giới xem mấy căn nhưng không hài lòng lắm, cũng chỉ có chỗ này là khá ổn.”
Nói xong anh đẩy cửa xuống xe, đi ra sau lấy vali. Từ Tri Tuế theo bản năng muốn xoay người xuống theo nhưng lại bị sợi dây an toàn chết tiệt giữ lại: “Thì ra cậu là người mới chuyển đến ở tầng 22 mà mẹ tôi nhắc tới à?”
Chỉ vài ngày trước, Chu Vận đã vô thức nhắc đến việc có người đang dọn đồ, nói là tầng 22 sắp có hộ gia đình chuyển tới.
Việc dọn vào ở là chuyện thường xuyên ở các khu dân cư, điều này không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng tầng 22 cao nhất lại rất đặc biệt đối với tòa nhà của họ.
Tầng 22 là căn duplex rộng 200m2 ở tầng trên cùng, có thang máy riêng, không có thẻ không được vào. Nghĩa là kể cả vào giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối cũng không cần phải chen chúc với nhiều người hàng xóm khác nhau để được đi thang máy.
Chính vì điều này mà giá nhà ở tầng 22 cũng cao ngất ngưởng, chủ đầu tư thà để trống còn hơn phải hạ giá. Vì vậy lúc biết có người dọn lên tầng 22, toàn bộ hàng xóm trong tòa nhà đều tò mò rằng rốt cuộc người như nào mới có thể mua được căn nhà như vậy.
Còn câu trả lời… Bây giờ đang ở trước mặt cô.
Kỳ Nhiên mở cốp xe, mỉm cười với cô: "Cậu có muốn lên ngồi chút không? Phong cảnh rất đẹp."
Từ Tri Tuế bước xuống ghế lái, khoanh tay dựa vào xe, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt.
Cô nhớ rõ cách đây không lâu, cô đã bảo anh tránh xa cuộc đời cô nhưng bây giờ anh không những không tránh xa mà còn dùng cách này thâm nhập vào cuộc sống của cô, giống như thợ săn đã giăng lưới, chỉ chờ đợi con mồi đi vào.
Điều này khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, cô vô thức từ chối: "Không, tôi không có hứng thú. Nếu đã đến nhà cậu rồi thì tôi về trước đây."
“Chờ một chút…”
Đi được vài bước, Kỳ Nhiên đã ngăn cô lại, Từ Tri Tuế quay người, sốt ruột hỏi: “Còn có chuyện gì nữa không?”
“Chi bằng cậu làm người tốt thì làm đến cùng đi.” Kỳ Nhiên chỉ vào một ít đồ trong cốp sau: “Nếu tay tôi mà dùng sức thì sợ vết thương sẽ rách ra lần nữa mất.”
Từ Tri Tuế đến gần nhìn thử. Lúc này cô mới phát hiện trong cốp sau xe không chỉ có một chiếc vali kéo mà còn có mấy thùng giấy nhỏ không biết chứa cái gì bên trong.
Cô lại hít một hơi thật sâu, nhìn Kỳ Nhiên không nói nên lời, bất đắc dĩ nói: "Hành động của cậu là đang thừa nước đục thả câu đấy.”
“Không.” Kỳ Nhiên nhìn cô cười nói: “Đây gọi là tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên.”
“...”
/99
|