Vào thời điểm đó điện thoại di động còn chưa được phổ biến, loại được học sinh dùng nhiều nhất là Nokia, tuy Từ Tri Tuế đã nhấn mạnh thêm một lần nữa là cô muốn một cái điện thoại mới, nhưng vì để không ảnh hưởng đến tình hình học tập của cô nên Chu Vận chỉ đưa một cái điện thoại cũ có chức năng nghe gọi và nhắn tin cho cô dùng.
Về tài liệu của báo tường, cô chỉ đành dùng máy tính để bàn ở nhà để tra trước, vẽ một bản nháp ra giấy rồi mang đến trường học.
Còn về việc làm báo tường, sau khi nhận rồi Từ Tri Tuế mới phát hiện thật ra đây là một công việc tay chân.
Lúc trước khi ở lớp 12/5, cô chỉ chịu trách nhiệm vẽ tranh, mấy bạn học khác sẽ giúp cô lau bảng đen giặt giẻ lau và pha màu, mọi người phân công nhau làm việc chung cho nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành.
Nhưng đến lớp 12/1, dường như làm báo tường trở thành công việc của một mình cô, ngoại trừ Tần Di ở bên cạnh giúp đỡ cô ra thì các bạn học khác vẫn giữ thái độ “cao cao tại thượng, chuyện không liên quan đến mình”.
Có mấy nam sinh còn đáng ghét hơn, không giúp đỡ thì thôi đi, thỉnh thoảng còn đến đây “chỉ điểm giang sơn”, có khi lại nói chỗ này cô vẽ không đẹp, lúc sau lại nói màu của chỗ này cô chọn không đúng.
Sau nhiều lần, Từ Tri Tuế không tránh khỏi việc thấy giận dỗi, cô bĩu môi nói lại: “Cậu biết chỉ đạo thế thì cậu vẽ đi!”
Nam sinh nói: “Thầy Tôn đâu có giao nhiệm vụ cho tôi đâu, cậu vẽ không đẹp còn không cho người khác nói nữa à?”
Từ Tri Tuế: “…”
Chẳng lẽ đây là EQ của học sinh giỏi đấy à? Trời cao mở cho cậu ấy một cánh cửa nhưng lại đóng cánh cửa sổ khác sao? Thế thì chỉ sợ đầu của cậu ấy bị cửa gỗ kẹp trúng rồi.
Nhưng thành tích của cậu ấy cũng chẳng tốt bằng Kỳ Nhiên.
“Vậy là cậu đã hiểu nỗi khổ trước đây của tớ rồi đấy.” Tần Di vỗ bả vai Từ Tri Tuế an ủi nói: “Không sao đâu, dù sao cũng còn thời gian, hai chúng ta vẽ dần là được.”
Từ Tri Tuế thở dài, không biết nên nói gì.
Nhiệm vụ học tập của lớp mười hai nặng nề, hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa các tiết học để vẽ báo tường, phải đến tuần thứ hai thì hai người bọn họ mới vẽ ra được một bản phác, trong khi báo tường của lớp 12/2 bên cạnh đã đang trong giai đoạn hoàn thiện.
Từ Tri Tuế bị sốc đến mức chiều tối xuống căn tin ăn cơm cô cố ý bảo dì múc cho mình hai thìa cơm.
Cô với Tần Di đến muộn nên trong nhà ăn đã hết chỗ ngồi, Tống Nghiên thấy hai người họ đứng quanh quẩn trong đám người bèn vẫy tay với bọn họ từ xa.
“Ở đây có chỗ trống, đến đây ngồi đi!”
Từ Tri Tuế nhìn sang phía bên đấy, Bùi Tử Dập ngồi bên cạnh lập tức cúi gằm đầu xuống, âm thầm véo Tống Nghiên một cái: “Cậu gọi cậu ta đến đây làm gì? Ông đây đang gặm đùi gà đấy, có cần hình tượng nữa không hả?”
Tống Nghiên cười hì hì: “Không sao đâu, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cậu có thể nào thì cậu ấy cũng cảm thấy cậu đẹp trai thôi.”
“…”
Khi hai cô gái đến đây thì thấy Bùi Tử Dập đang ngồi bắt chéo chân, làm như không có việc gì cúi đầu chơi điện thoại, bên cạnh là khay cơm vừa ăn được một nửa và khăn giấy vừa dùng để lau miệng xong.
Từ Tri Tuế nhìn lướt qua: “Sao Kỳ Nhiên không đến ăn cơm thế?”
“Lúc tan học cậu ấy bị giáo viên gọi đi rồi, có lẽ phải một lúc nữa mới đến.” Tống Nghiên dùng đũa chỉ vào bát Từ Tri Tuế, lộ ra biểu cảm vô cùng khoa trương: “Không phải chứ, cậu là con gái mà ăn nhiều thế?”
Vẻ mặt Từ Tri Tuế đau khổ: “Tôi như này phải gọi là biến buồn bực thành thèm ăn.”
Tống Nghiên xấu hổ: “Một bài báo tường thôi mà, không lẽ lại hành hạ hai người đến nỗi biến thành thế này chứ.”
“Cậu thử đi rồi biết.” Tần Di thở dài, đặt mông ngồi xuống đối diện Bùi Tử Dập, khiến cả bàn rung rung.
Bùi Tử Dập bất mãn “chậc”một tiếng: “Cậu có thể nhã nhặn hơn một chút không?”
Tần Di trợn mắt, chỉ vào khay cơm của cậu ấy: “Cậu ăn ít thế thôi à?”
“Ừ, tôi không đói lắm.” Bùi Tử Dập vô thức nhìn về phía Từ Tri Tuế, đúng lúc Từ Tri Tuế cũng ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Hai người nhìn nhau, Từ Tri Tuế mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Không hiểu sao Bùi Tử Dập lại thấy hoảng sợ, vào lúc cậu ấy tưởng Từ Tri Tuế sẽ nói mấy câu quan tâm như “chú ý sức khoẻ” hay “buổi tối sẽ đói”, Từ Tri Tuế cúi đầu, dùng giọng lí nhí nói: “Nhưng mà… Lãng phí lắm.”
Bùi Tử Dập: “…”
Sau khi ăn xong, bốn người lần lượt trở về lớp học.
Bùi Tử Dập và Tống Nghiên sôi nổi thảo luận về mấy trận đấu NBA, Từ Tri Tuế buồn phiền chuyện lát nữa nên tô màu cho báo tường như nào, chỉ có Tần Di xoa cái bụng tròn vo, nấc một cái rồi nói no quá.
Khi đi đến cửa sau lớp, hai nam sinh nhìn thấy gì đấy lại tự nhiên dừng lại. Từ Tri Tuế hỏi có chuyện gì vậy, đẩy hai người chằn trước mặt ra thì thấy một người đứng trước báo tường, một tay cầm bút vẽ, một tay cầm bảng pha màu, đang đứng tô màu cho lá cờ đỏ với năm ngôi sao.
Thiếu niên đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng râm, cơn gió chiều thoang thoảng thổi bay mấy sợi tóc trên trán anh, lộ ra cái trán trơn bóng và khuôn mặt sắc sảo. Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên lông mi anh, gân xanh trên mu bàn tay đang cầm bút như ẩn như hiện.
Từ Tri Tuế nhìn bóng dáng cao gầy của anh, sửng sốt một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Kỳ Nhiên, sao cậu lại… Chẳng phải đã nói cậu chỉ cần viết chữ thôi sao?”
Kỳ Nhiên quay đầu lại, chỉ cười khẽ: “Tôi thấy trên bàn cậu có để bản vẽ mẫu nên tôi đã tô màu theo.” Anh lùi ra sau hai bước: “Cậu xem xem tôi vẽ có đúng không?”
Từ Tri Tuế tỉnh táo lại, chưa nhìn thấy gì nhưng đã nói: “Đúng rồi.”
Đối với cô, việc anh có ý muốn giúp cô thôi đã khiến cô thấy rất ngạc nhiên.
Chàng trai cô thích vẫn hiền lành, trong sáng như khi trước.
Từ Tri Tuế vén tóc mái cạnh tai lên, lặng lẽ giấu đi những tâm tư nho nhỏ của mình. Cô nhặt một cái cọ vẽ khác trên mặt đất lên, chấm một ít màu vẽ rồi đi đến bên cạnh Kỳ Nhiên, vừa tô màu lên bảng đen vừa không nhịn được liếc nhìn anh.
Nhịp tim đập mạnh như trống, hơi thở hỗn loạn, nếu như lúc này Kỳ Nhiên quay đầu sang chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô.
Cô hít thở sâu đến hai lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười như không có chuyện gì hỏi: “Cậu không đi ăn cơm à?”
“Ừ, tôi thấy không đủ thời gian nên không đi.”
“Vậy cậu không đói à?”
“Không sao.”
“Ồ…”
Từ Tri Tuế không biết nên nói gì, cô cứ cảm thấy có nói gì cũng phá hoại bầu không khí lúc này, vì thế cô lặng lẽ đứng bên cạnh anh, anh tô cờ đỏ và năm ngôi sao, còn cô thì vẽ tranh.
Có lẽ Bùi Tử Dập và Tống Nghiên cũng bị bầu không khí này thôi thúc, thấy thế thì cũng không đi chơi bóng rổ mà xắn tay áo lên bắt đầu giúp đỡ.
Bùi Tử Dập lấy cọ vẽ ra khỏi tay Từ Tri Tuế, lại nhân lúc cô không để ý vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: “Nhóc lùn, có mỗi thế thôi mà cậu cũng phải kiễng chân à? Mau tránh ra để tôi làm cho.”
Từ Tri Tuế vừa mới lơ là thì mu bàn tay đã bị màu vẽ quẹt trúng, cô trừng mắt với Bùi Tử Dập nhưng cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ra hai cái cọ vẽ mới trong ngăn bàn.
Tần Di cảm động trước cảnh tượng này, bĩu môi cảm thán: “Tớ vẽ báo tường hai năm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy lớp mình đoàn kết vậy đấy.”
“…”
Trong tiết tự học buổi tối, Từ Tri Tuế định mời mọi người uống trà sữa, sau khi chạy đến quầy bán quà vặt bỗng dưng cô nhớ ra Kỳ Nhiên vẫn chưa ăn tối, cô lặng lẽ đổi thành năm cái bánh hamburger.
Lúc đứng trên hành lang ăn bánh hamburger, Bùi Tử Dập nói với Kỳ Nhiên: “Tôi cảm thấy cô gái Từ Tri Tuế kia có hơi thú vị.”
Kỳ Nhiên: “Sao cậu lại nói thế?”
“Cậu ta rất cẩn thận, cậu ta thấy bữa tối tôi không ăn nhiều nên cố ý mời mọi người ăn hamburger.”
“…” Tống Nghiên lập tức cảm thấy bánh hamburger trong tay không còn ngon nữa, ghét bỏ chửi cậu ấy một câu: “Bao giờ thì cái bệnh tự luyến này của cậu mới chữa được đây hả!”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.”
Tống Nghiên và Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu trở về phòng học.
…
Vì nhiều người nhiều sức nên hiệu suất của việc làm báo tường cũng tiến bộ vượt bậc thế nhưng trước khi vào giai đoạn hoàn thiện, lớp 12/1 phải liên tục đối mặt với hai bài kiểm tra khiến Từ Tri Tuế suýt thì gục ngã.
Sau khi bước vào vòng ôn tập đầu tiên của lớp mười hai, cứ cách hai ngày là giáo viên vật lý Triệu Ba lại cho học sinh làm một bài kiểm tra, hơn nữa đề bài cũng rất khó.
Lúc nào môn vật lý cũng là điểm yếu của Từ Tri Tuế, mấy ngày liên tục khiến cô to cả đầu, thấy vật lý là lại vô thức cảm thấy buồn nôn.
Nhưng thật tình cờ, hôm đó vừa kiểm tra vật lý xong, ngay sau đó lại có thêm một bài kiểm tra ngữ văn, Từ Tri Tuế nhìn phần đọc hiểu dài ngoằng ngoằng, cảm thấy hoa mắt, chữ nào cô cũng biết, nhưng ghép lại thì cô chả hiểu gì hết.
Chẳng có gì bất ngờ, hai môn hôm đấy của cô đều trượt. Thành tích như này nếu là đặt trong toàn khoá thì có khả năng cũng không tệ, nhưng nếu đặt trong lớp chọn của trường trọng điểm thì chỉ có bị đè bẹp.
Lúc trước cô là học sinh xuất sắc đứng nhất lớp thường, bây giờ lại thành người đứng bét lớp, chuyện này khiến lòng tự trọng của cô bị đả kích.
Hôm đó khi phát lại bài kiểm tra, giáo viên vật lý không nói câu nào, mà chỉ âm thầm gọi cô vào văn phòng dặn cô phải cố gắng, nhưng cô Diệp dạy môn ngữ văn lại không dễ tính thế.
Cô Diệp sắp sửa về hưu, là người chỉ để ý đến thành tích, còn hơi trọng nam khinh nữ, khi phân tích bài kiểm tra lúc nào cũng thích nói bóng nói gió.
“Bài kiểm tra lần này không khó lắm, đại đa số các bạn đều làm khá ổn, nhưng tôi lại không hiểu nổi trong đầu bạn nào đấy chứa thứ gì, thậm chí bạn đấy còn không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như hiểu nghĩa của một câu nào đó dựa trên ngữ cảnh, trình độ như thế thì thi được trường đại học nào tốt chứ.”
“Còn có bài văn này, đề bài viết rất rõ ràng đúng không? Đề bài yêu cầu em dựa vào tài liệu để nói về lý tưởng của bản thân, như này rồi mà còn có người viết lạc đề? Lý tưởng là gì? Lý tưởng đáng nhẽ phải rộng lớn, cao cả, là niềm tin khiến một người phấn đấu vì nó, nhưng bạn học kia lại viết trong bài văn đấy là lý tưởng của bạn đấy là làm tác giả truyện tranh, đây là lý tưởng gì thế? Giáo viên chấm bài có thể cho em điểm cao được à? Nếu em muốn trở thành một hoạ sĩ, sao không đến lớp nghệ thuật luôn đi, vào lớp chọn để làm gì? Nhường vị trí cho người khác không phải tốt hơn à?”
…
Khi nghe thấy mấy câu đấy mặt Từ Tri Tuế đỏ bừng, hận không thể đào một cái hố chui xuống đấy không bao giờ chui ra nữa nhưng không may cô lại là học sinh muốn làm tác giả truyện tranh kia.
Từ trước đến nay, dường như cô luôn là kiểu học sinh không có dự định gì cho tương lai trong miệng các giáo viên, nghiêm túc học tập là để cho ba mẹ một câu giải thích, hai là để theo đuổi Kỳ Nhiên. Sau này bản thân muốn làm gì thì cô chưa nghĩ đến.
Không đủ thời gian kiểm tra, sau khi cô thấy đề bài thì cũng không nghĩ gì nhiều, chọn một nghề nghiệp bản thân thấy hứng thú để viết, không ngờ lại bị giáo viên nghiêm khắc phê bình.
Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn cô sẽ không nói thật trong bài văn mà chọn cái nào cao cả để viết.
Sau khi “buổi phê bình” kết thúc, cô Diệp uống một ngụm trà, khen ngợi những học sinh làm bài kiểm tra tốt như gió xuân ấm áp.
“Lần này bài của Kỳ Nhiên làm rất tốt, nếu là thi đại học thì cũng gần như được điểm tuyệt đối, có cơ hội thì các em có thể mượn bài bạn ấy đọc, học hỏi thêm từ bạn ấy.”
“Với cả, những bạn có điểm bài văn dưới ba lăm viết lại một bài khác, nộp lại trước tiết tự học buổi tối ngày mai.”
“Haizz…” Tuế Tuế thở dài, cuộc sống thật khó khăn.
Sau khi tan học, chẳng mấy chốc đã có bạn đến hỏi mượn bài kiểm tra của Kỳ Nhiên để đọc, Từ Tri Tuế bất lực nhìn bài kiểm tra chuyền qua chuyền lại trên tay mấy cô gái ngồi hàng trước, nhưng mãi vẫn không đến được tay cô.
Đến tiết tự học buổi tối, có lẽ Kỳ Nhiên muốn sửa bài nên mới đứng dậy đi đến hàng trước lấy lại bài kiểm tra.
Từ Tri Tuế xốc lại tinh thần, kiên nhẫn chờ anh sửa xong bài sai trong bài kiểm tra rồi để bài kiểm tra sang bên cạnh, lúc này cô mới cẩn thận chọc chọc lên lưng Kỳ Nhiên: “Kỳ Nhiên, tôi có thể mượn đọc bài văn của cậu một lúc không? Tôi không đạt yêu cầu của giáo viên nên phải viết lại.”
“Được.” Kỳ Nhiên xoay người, đưa bài kiểm tra đến tay cô.
Từ Tri Tuế nói cảm ơn, đang định bắt đầu đọc thì trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp.
“Thật ra lý tưởng không phân biệt đắt rẻ sang hèn.”
“Hả?” Từ Tri Tuế chưa phản ứng kịp, thẫn thờ nhìn anh.
Kỳ Nhiên khẽ cười, hình như trong đôi mắt anh có biển sao trời mênh mông: “Tôi muốn nói là thật ra tác giả truyện tranh cũng rất tốt.”
Rất nhiều năm sau, Từ Tri Tuế vẫn như còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm ấy, gió đêm thoang thoảng, trên bầu trời không có lấy một ngôi sao thế nhưng trong lòng cô lại giống như bắn pháo hoa ngập trời.
Về tài liệu của báo tường, cô chỉ đành dùng máy tính để bàn ở nhà để tra trước, vẽ một bản nháp ra giấy rồi mang đến trường học.
Còn về việc làm báo tường, sau khi nhận rồi Từ Tri Tuế mới phát hiện thật ra đây là một công việc tay chân.
Lúc trước khi ở lớp 12/5, cô chỉ chịu trách nhiệm vẽ tranh, mấy bạn học khác sẽ giúp cô lau bảng đen giặt giẻ lau và pha màu, mọi người phân công nhau làm việc chung cho nên chẳng mấy chốc đã hoàn thành.
Nhưng đến lớp 12/1, dường như làm báo tường trở thành công việc của một mình cô, ngoại trừ Tần Di ở bên cạnh giúp đỡ cô ra thì các bạn học khác vẫn giữ thái độ “cao cao tại thượng, chuyện không liên quan đến mình”.
Có mấy nam sinh còn đáng ghét hơn, không giúp đỡ thì thôi đi, thỉnh thoảng còn đến đây “chỉ điểm giang sơn”, có khi lại nói chỗ này cô vẽ không đẹp, lúc sau lại nói màu của chỗ này cô chọn không đúng.
Sau nhiều lần, Từ Tri Tuế không tránh khỏi việc thấy giận dỗi, cô bĩu môi nói lại: “Cậu biết chỉ đạo thế thì cậu vẽ đi!”
Nam sinh nói: “Thầy Tôn đâu có giao nhiệm vụ cho tôi đâu, cậu vẽ không đẹp còn không cho người khác nói nữa à?”
Từ Tri Tuế: “…”
Chẳng lẽ đây là EQ của học sinh giỏi đấy à? Trời cao mở cho cậu ấy một cánh cửa nhưng lại đóng cánh cửa sổ khác sao? Thế thì chỉ sợ đầu của cậu ấy bị cửa gỗ kẹp trúng rồi.
Nhưng thành tích của cậu ấy cũng chẳng tốt bằng Kỳ Nhiên.
“Vậy là cậu đã hiểu nỗi khổ trước đây của tớ rồi đấy.” Tần Di vỗ bả vai Từ Tri Tuế an ủi nói: “Không sao đâu, dù sao cũng còn thời gian, hai chúng ta vẽ dần là được.”
Từ Tri Tuế thở dài, không biết nên nói gì.
Nhiệm vụ học tập của lớp mười hai nặng nề, hai người chỉ có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa các tiết học để vẽ báo tường, phải đến tuần thứ hai thì hai người bọn họ mới vẽ ra được một bản phác, trong khi báo tường của lớp 12/2 bên cạnh đã đang trong giai đoạn hoàn thiện.
Từ Tri Tuế bị sốc đến mức chiều tối xuống căn tin ăn cơm cô cố ý bảo dì múc cho mình hai thìa cơm.
Cô với Tần Di đến muộn nên trong nhà ăn đã hết chỗ ngồi, Tống Nghiên thấy hai người họ đứng quanh quẩn trong đám người bèn vẫy tay với bọn họ từ xa.
“Ở đây có chỗ trống, đến đây ngồi đi!”
Từ Tri Tuế nhìn sang phía bên đấy, Bùi Tử Dập ngồi bên cạnh lập tức cúi gằm đầu xuống, âm thầm véo Tống Nghiên một cái: “Cậu gọi cậu ta đến đây làm gì? Ông đây đang gặm đùi gà đấy, có cần hình tượng nữa không hả?”
Tống Nghiên cười hì hì: “Không sao đâu, tình nhân trong mắt hoá Tây Thi, cậu có thể nào thì cậu ấy cũng cảm thấy cậu đẹp trai thôi.”
“…”
Khi hai cô gái đến đây thì thấy Bùi Tử Dập đang ngồi bắt chéo chân, làm như không có việc gì cúi đầu chơi điện thoại, bên cạnh là khay cơm vừa ăn được một nửa và khăn giấy vừa dùng để lau miệng xong.
Từ Tri Tuế nhìn lướt qua: “Sao Kỳ Nhiên không đến ăn cơm thế?”
“Lúc tan học cậu ấy bị giáo viên gọi đi rồi, có lẽ phải một lúc nữa mới đến.” Tống Nghiên dùng đũa chỉ vào bát Từ Tri Tuế, lộ ra biểu cảm vô cùng khoa trương: “Không phải chứ, cậu là con gái mà ăn nhiều thế?”
Vẻ mặt Từ Tri Tuế đau khổ: “Tôi như này phải gọi là biến buồn bực thành thèm ăn.”
Tống Nghiên xấu hổ: “Một bài báo tường thôi mà, không lẽ lại hành hạ hai người đến nỗi biến thành thế này chứ.”
“Cậu thử đi rồi biết.” Tần Di thở dài, đặt mông ngồi xuống đối diện Bùi Tử Dập, khiến cả bàn rung rung.
Bùi Tử Dập bất mãn “chậc”một tiếng: “Cậu có thể nhã nhặn hơn một chút không?”
Tần Di trợn mắt, chỉ vào khay cơm của cậu ấy: “Cậu ăn ít thế thôi à?”
“Ừ, tôi không đói lắm.” Bùi Tử Dập vô thức nhìn về phía Từ Tri Tuế, đúng lúc Từ Tri Tuế cũng ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Hai người nhìn nhau, Từ Tri Tuế mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Không hiểu sao Bùi Tử Dập lại thấy hoảng sợ, vào lúc cậu ấy tưởng Từ Tri Tuế sẽ nói mấy câu quan tâm như “chú ý sức khoẻ” hay “buổi tối sẽ đói”, Từ Tri Tuế cúi đầu, dùng giọng lí nhí nói: “Nhưng mà… Lãng phí lắm.”
Bùi Tử Dập: “…”
Sau khi ăn xong, bốn người lần lượt trở về lớp học.
Bùi Tử Dập và Tống Nghiên sôi nổi thảo luận về mấy trận đấu NBA, Từ Tri Tuế buồn phiền chuyện lát nữa nên tô màu cho báo tường như nào, chỉ có Tần Di xoa cái bụng tròn vo, nấc một cái rồi nói no quá.
Khi đi đến cửa sau lớp, hai nam sinh nhìn thấy gì đấy lại tự nhiên dừng lại. Từ Tri Tuế hỏi có chuyện gì vậy, đẩy hai người chằn trước mặt ra thì thấy một người đứng trước báo tường, một tay cầm bút vẽ, một tay cầm bảng pha màu, đang đứng tô màu cho lá cờ đỏ với năm ngôi sao.
Thiếu niên đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng râm, cơn gió chiều thoang thoảng thổi bay mấy sợi tóc trên trán anh, lộ ra cái trán trơn bóng và khuôn mặt sắc sảo. Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên lông mi anh, gân xanh trên mu bàn tay đang cầm bút như ẩn như hiện.
Từ Tri Tuế nhìn bóng dáng cao gầy của anh, sửng sốt một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “Kỳ Nhiên, sao cậu lại… Chẳng phải đã nói cậu chỉ cần viết chữ thôi sao?”
Kỳ Nhiên quay đầu lại, chỉ cười khẽ: “Tôi thấy trên bàn cậu có để bản vẽ mẫu nên tôi đã tô màu theo.” Anh lùi ra sau hai bước: “Cậu xem xem tôi vẽ có đúng không?”
Từ Tri Tuế tỉnh táo lại, chưa nhìn thấy gì nhưng đã nói: “Đúng rồi.”
Đối với cô, việc anh có ý muốn giúp cô thôi đã khiến cô thấy rất ngạc nhiên.
Chàng trai cô thích vẫn hiền lành, trong sáng như khi trước.
Từ Tri Tuế vén tóc mái cạnh tai lên, lặng lẽ giấu đi những tâm tư nho nhỏ của mình. Cô nhặt một cái cọ vẽ khác trên mặt đất lên, chấm một ít màu vẽ rồi đi đến bên cạnh Kỳ Nhiên, vừa tô màu lên bảng đen vừa không nhịn được liếc nhìn anh.
Nhịp tim đập mạnh như trống, hơi thở hỗn loạn, nếu như lúc này Kỳ Nhiên quay đầu sang chắc chắn sẽ nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của cô.
Cô hít thở sâu đến hai lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cười như không có chuyện gì hỏi: “Cậu không đi ăn cơm à?”
“Ừ, tôi thấy không đủ thời gian nên không đi.”
“Vậy cậu không đói à?”
“Không sao.”
“Ồ…”
Từ Tri Tuế không biết nên nói gì, cô cứ cảm thấy có nói gì cũng phá hoại bầu không khí lúc này, vì thế cô lặng lẽ đứng bên cạnh anh, anh tô cờ đỏ và năm ngôi sao, còn cô thì vẽ tranh.
Có lẽ Bùi Tử Dập và Tống Nghiên cũng bị bầu không khí này thôi thúc, thấy thế thì cũng không đi chơi bóng rổ mà xắn tay áo lên bắt đầu giúp đỡ.
Bùi Tử Dập lấy cọ vẽ ra khỏi tay Từ Tri Tuế, lại nhân lúc cô không để ý vỗ nhẹ lên đầu cô một cái: “Nhóc lùn, có mỗi thế thôi mà cậu cũng phải kiễng chân à? Mau tránh ra để tôi làm cho.”
Từ Tri Tuế vừa mới lơ là thì mu bàn tay đã bị màu vẽ quẹt trúng, cô trừng mắt với Bùi Tử Dập nhưng cũng không nói gì mà chỉ yên lặng đi đến chỗ ngồi của mình, lấy ra hai cái cọ vẽ mới trong ngăn bàn.
Tần Di cảm động trước cảnh tượng này, bĩu môi cảm thán: “Tớ vẽ báo tường hai năm, lần đầu tiên tớ nhìn thấy lớp mình đoàn kết vậy đấy.”
“…”
Trong tiết tự học buổi tối, Từ Tri Tuế định mời mọi người uống trà sữa, sau khi chạy đến quầy bán quà vặt bỗng dưng cô nhớ ra Kỳ Nhiên vẫn chưa ăn tối, cô lặng lẽ đổi thành năm cái bánh hamburger.
Lúc đứng trên hành lang ăn bánh hamburger, Bùi Tử Dập nói với Kỳ Nhiên: “Tôi cảm thấy cô gái Từ Tri Tuế kia có hơi thú vị.”
Kỳ Nhiên: “Sao cậu lại nói thế?”
“Cậu ta rất cẩn thận, cậu ta thấy bữa tối tôi không ăn nhiều nên cố ý mời mọi người ăn hamburger.”
“…” Tống Nghiên lập tức cảm thấy bánh hamburger trong tay không còn ngon nữa, ghét bỏ chửi cậu ấy một câu: “Bao giờ thì cái bệnh tự luyến này của cậu mới chữa được đây hả!”
“Tôi ăn ngay nói thật thôi mà.”
Tống Nghiên và Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, bắt đầu trở về phòng học.
…
Vì nhiều người nhiều sức nên hiệu suất của việc làm báo tường cũng tiến bộ vượt bậc thế nhưng trước khi vào giai đoạn hoàn thiện, lớp 12/1 phải liên tục đối mặt với hai bài kiểm tra khiến Từ Tri Tuế suýt thì gục ngã.
Sau khi bước vào vòng ôn tập đầu tiên của lớp mười hai, cứ cách hai ngày là giáo viên vật lý Triệu Ba lại cho học sinh làm một bài kiểm tra, hơn nữa đề bài cũng rất khó.
Lúc nào môn vật lý cũng là điểm yếu của Từ Tri Tuế, mấy ngày liên tục khiến cô to cả đầu, thấy vật lý là lại vô thức cảm thấy buồn nôn.
Nhưng thật tình cờ, hôm đó vừa kiểm tra vật lý xong, ngay sau đó lại có thêm một bài kiểm tra ngữ văn, Từ Tri Tuế nhìn phần đọc hiểu dài ngoằng ngoằng, cảm thấy hoa mắt, chữ nào cô cũng biết, nhưng ghép lại thì cô chả hiểu gì hết.
Chẳng có gì bất ngờ, hai môn hôm đấy của cô đều trượt. Thành tích như này nếu là đặt trong toàn khoá thì có khả năng cũng không tệ, nhưng nếu đặt trong lớp chọn của trường trọng điểm thì chỉ có bị đè bẹp.
Lúc trước cô là học sinh xuất sắc đứng nhất lớp thường, bây giờ lại thành người đứng bét lớp, chuyện này khiến lòng tự trọng của cô bị đả kích.
Hôm đó khi phát lại bài kiểm tra, giáo viên vật lý không nói câu nào, mà chỉ âm thầm gọi cô vào văn phòng dặn cô phải cố gắng, nhưng cô Diệp dạy môn ngữ văn lại không dễ tính thế.
Cô Diệp sắp sửa về hưu, là người chỉ để ý đến thành tích, còn hơi trọng nam khinh nữ, khi phân tích bài kiểm tra lúc nào cũng thích nói bóng nói gió.
“Bài kiểm tra lần này không khó lắm, đại đa số các bạn đều làm khá ổn, nhưng tôi lại không hiểu nổi trong đầu bạn nào đấy chứa thứ gì, thậm chí bạn đấy còn không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như hiểu nghĩa của một câu nào đó dựa trên ngữ cảnh, trình độ như thế thì thi được trường đại học nào tốt chứ.”
“Còn có bài văn này, đề bài viết rất rõ ràng đúng không? Đề bài yêu cầu em dựa vào tài liệu để nói về lý tưởng của bản thân, như này rồi mà còn có người viết lạc đề? Lý tưởng là gì? Lý tưởng đáng nhẽ phải rộng lớn, cao cả, là niềm tin khiến một người phấn đấu vì nó, nhưng bạn học kia lại viết trong bài văn đấy là lý tưởng của bạn đấy là làm tác giả truyện tranh, đây là lý tưởng gì thế? Giáo viên chấm bài có thể cho em điểm cao được à? Nếu em muốn trở thành một hoạ sĩ, sao không đến lớp nghệ thuật luôn đi, vào lớp chọn để làm gì? Nhường vị trí cho người khác không phải tốt hơn à?”
…
Khi nghe thấy mấy câu đấy mặt Từ Tri Tuế đỏ bừng, hận không thể đào một cái hố chui xuống đấy không bao giờ chui ra nữa nhưng không may cô lại là học sinh muốn làm tác giả truyện tranh kia.
Từ trước đến nay, dường như cô luôn là kiểu học sinh không có dự định gì cho tương lai trong miệng các giáo viên, nghiêm túc học tập là để cho ba mẹ một câu giải thích, hai là để theo đuổi Kỳ Nhiên. Sau này bản thân muốn làm gì thì cô chưa nghĩ đến.
Không đủ thời gian kiểm tra, sau khi cô thấy đề bài thì cũng không nghĩ gì nhiều, chọn một nghề nghiệp bản thân thấy hứng thú để viết, không ngờ lại bị giáo viên nghiêm khắc phê bình.
Nếu có thể quay ngược thời gian, chắc chắn cô sẽ không nói thật trong bài văn mà chọn cái nào cao cả để viết.
Sau khi “buổi phê bình” kết thúc, cô Diệp uống một ngụm trà, khen ngợi những học sinh làm bài kiểm tra tốt như gió xuân ấm áp.
“Lần này bài của Kỳ Nhiên làm rất tốt, nếu là thi đại học thì cũng gần như được điểm tuyệt đối, có cơ hội thì các em có thể mượn bài bạn ấy đọc, học hỏi thêm từ bạn ấy.”
“Với cả, những bạn có điểm bài văn dưới ba lăm viết lại một bài khác, nộp lại trước tiết tự học buổi tối ngày mai.”
“Haizz…” Tuế Tuế thở dài, cuộc sống thật khó khăn.
Sau khi tan học, chẳng mấy chốc đã có bạn đến hỏi mượn bài kiểm tra của Kỳ Nhiên để đọc, Từ Tri Tuế bất lực nhìn bài kiểm tra chuyền qua chuyền lại trên tay mấy cô gái ngồi hàng trước, nhưng mãi vẫn không đến được tay cô.
Đến tiết tự học buổi tối, có lẽ Kỳ Nhiên muốn sửa bài nên mới đứng dậy đi đến hàng trước lấy lại bài kiểm tra.
Từ Tri Tuế xốc lại tinh thần, kiên nhẫn chờ anh sửa xong bài sai trong bài kiểm tra rồi để bài kiểm tra sang bên cạnh, lúc này cô mới cẩn thận chọc chọc lên lưng Kỳ Nhiên: “Kỳ Nhiên, tôi có thể mượn đọc bài văn của cậu một lúc không? Tôi không đạt yêu cầu của giáo viên nên phải viết lại.”
“Được.” Kỳ Nhiên xoay người, đưa bài kiểm tra đến tay cô.
Từ Tri Tuế nói cảm ơn, đang định bắt đầu đọc thì trên đầu vang lên một giọng nói ấm áp.
“Thật ra lý tưởng không phân biệt đắt rẻ sang hèn.”
“Hả?” Từ Tri Tuế chưa phản ứng kịp, thẫn thờ nhìn anh.
Kỳ Nhiên khẽ cười, hình như trong đôi mắt anh có biển sao trời mênh mông: “Tôi muốn nói là thật ra tác giả truyện tranh cũng rất tốt.”
Rất nhiều năm sau, Từ Tri Tuế vẫn như còn nhớ rõ buổi tối ngày hôm ấy, gió đêm thoang thoảng, trên bầu trời không có lấy một ngôi sao thế nhưng trong lòng cô lại giống như bắn pháo hoa ngập trời.
/99
|