Dịch: Taurus
Hôm nay chính là thời điểm bổn huyện tổ chức thi tuyển chọn Đồng Sinh. Phương Vận cũng là học sinh dự thi, tuy vậy hắn lại tràn ngập tuyệt vọng đối với tiền đồ của mình.
Phương Vận là ví dụ điển hình của học sinh nhà nghèo.
Những vọng tộc, danh môn, phú hào, thế gia phong thánh hay thậm chí là học sinh tại Khổng Phủ cao cao tại thượng, bọn họ đều không cần lo lắng chuyện ăn uống, cũng không cần phân tâm lo kế sinh nhai cho gia đình, nhưng Phương Vận thì không như thế được.
Bọn hắn có thể trực tiếp đi đến thư viện học đường tốt nhất, nhưng Phương Vận thì không.
Bọn hắn muốn mời thầy kiểu nào thì liền có thể mời thầy kiểu ấy, muốn thỉnh giáo thầy lúc nào thì thỉnh giáo, nhưng Phương Vận thì không.
Đối với học sinh nhà nghèo giống như Phương Vận, sống sót là một chuyện rất khó. Có thể đọc được một ít sách vở đã là cực hạn, còn về phần cái gì bảng vàng đề tên, cái gì tuổi trẻ bay cao hay đời người xuất chúng hết thảy đều vượt qua phạm vi của học sinh nhà nghèo.
Phương Vận bất giác siết chặt hai nắm đấm.
Sau đó, Phương Vận lại phát hiện điểm khó khăn nhất của bản thân, vấn đề mấu chốt nhất hiện tại không phải là lo lắng phản ứng của người nhà sau khi mình chết, mà là việc sinh tồn.
Vào đêm qua, gã Phương Vận kia đang trên đường trở về nhà thì bị bốn tên bịt mặt lao ra đánh đến chết.
“Thật sự là ai muốn giết gã Phương Vận kia?
Phương Vận đã rất nhanh chóng nghĩ đến một khả năng duy nhất.
Trước tiết Thanh Minh, Phương Vận từng mang theo đồng dưỡng tức Ngọc Hoàn tỷ tỷ đi thắp hương ở đền thờ Vũ Hầu ở cách nhà chừng năm mươi dặm, cầu Vũ Hầu Gia Cát Lượng phù hộ hắn có thể thông qua được kỳ thi huyện, thi đậu Đồng Sinh.
Trên đường trở về hai người gặp phải một kẻ ngồi trên xe ngựa.
Kẻ này hỏi đường đi đến đền thờ Vũ Hầu, Phương Vận cũng lễ phép chỉ đường.
Nào ngờ kẻ này sau khi cám ơn Phương Vận thì liền bắt chuyện, cũng tự giới thiệu mình tên là Liễu Tử
Thành, thi đậu Tú Tài vào ba năm trước, hơn nữa còn là cháu đích tôn của danh môn Liễu gia nổi tiếng khắp Đại Nguyên Phủ. Anh trai của hắn vô cùng tài ba, chính là Cử Nhân hạng nhất của Giang Châu năm ngoái, hay còn gọi là Thủ Khoa.
Nếu Liễu Tử Thành chỉ là danh môn thì cũng không tính là gì, nhưng bất cứ người nào của Đại Nguyên
Phủ cũng biết, Đại Nguyên Liễu Gia còn có một vị bà con xa quyền thế ngập trời ở kinh thành. Y chính là Tả tướng Liễu Sơn, kẻ đứng đầu trong Nội Các Tứ tướng của Cảnh Quốc, cũng là trọng thần được tiên đế ủy thác. Thậm chí, có người còn nói hết một nửa quan viên của Cảnh quốc đều là môn sinh và bạn cũ của Liễu Sơn.
Nguyện vọng lớn nhất của Phương Vận chẳng qua cũng chỉ là thi đậu trở thành Đồng Sinh mà thôi. Còn về phần thông qua cuộc thi phủ trở thành Tú Tài đối với hắn chỉ là một mộng tưởng khó chạm tới. Sự nho nhã lễ độ cùng phong thái phi phàm của Liễu Tử Thành, cộng thêm văn vị Tú Tài của y khiến cho người khác phải hâm mộ, vì thế Phương Vận không hề phòng bị, Liễu Tử Thành hỏi gì thì hắn đáp nấy.
Sau đó Phương Vận thỉnh giáo Liễu Tử Thành về cuộc thi huyện, Liễu Tử Thành cũng hết lòng giúp đỡ nên Phương Vận cảm kích vô cùng.
Khi biết được Liễu Tử Thành đã từng đi tới một trong ba đại Thánh địa là Thư Sơn, thậm chí còn trèo lên tòa lầu các thứ hai, Phương Vận lại càng thêm kính trọng Liễu Tử Thành.
Về sau, Liễu Tử Thành cho Phương Vận và Ngọc Hoàn cùng ngồi trên xe ngựa trở về nhà, trên đường đi hai người trò truyện với nhau thật vui vẻ, cuối cùng còn xưng huynh gọi đệ.
Đêm đó Liễu Tử Thành ở lại trong nhà Phương Vận đốt đèn nói chuyện cả đêm lại càng khiến cho
Phương Vận càng thêm cảm kích.
Ngày hôm sau, Liễu Tử Thành để lại hai mươi tờ ngân phiếu cùng một phong thư rồi rời đi. Trên thư y nói mình cùng Phương Vận giống như vừa gặp đã thân…. Hy vọng Phương Vận nhân lấy ngân phiếu này, nếu thực sự không muốn nhận, thì chờ khi nào bảng vàng đề tên rồi hãy trả lại cho hắn.
Phương Vận thấy vậy thầm nghĩ Liễu Tử Thành quả thật là bậc quân tử. Tuy vậy, hắn vẫn đem ngân phiếu cho Ngọc Hoàn, bảo nàng cất kỹ, kiên quyết không được xài ngân phiếu của người khác.
Nào ngờ Ngọc Hoàn lại nói tên Liễu Tử Thành hình như có dụng ý xấu, nhưng nàng lại bị gã Phương
Vận kia tức giận trách cứ, cho rằng Ngọc Hoàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ngọc Hoàn đã nói đến hai lần là không thích Liễu Tử Thành lắm nhưng đều bị Phương Vận trách cứ, từ đó không còn nhắc lại nữa.
Cho đến một ngày kia, lúc Ngọc Hoàn đi ra ngoài mua thức ăn gặp phải đám du côn, vừa đúng dịp Liễu
Tử Thành đang đi ngang qua, nên Liễu Tử Thành kích phát lực lượng của văn bảo Sơn Nhạc Bút, giết chết hơn mười tên du côn cứu được Ngọc Hoàn, sự việc này khiến cho Phương Vận cảm động đến rơi nước mắt.
Vào nửa tháng trước, Liễu Tử Thành chợt nhắc đến thái độ đối xử của Phương Vận đối với Ngọc Hoàn, thậm chí phân tích cho Phương Vận thấy rõ là gia cảnh của hắn như vậy chỉ có hại cho nàng.
Phương Vận cũng tự biết bản thân mắc nợ Ngọc Hoàn, tự nhận mình có lỗi với nàng, nên mặc cho thân thích một mực khuyên bảo cũng không hề kết hôn động phòng với Ngọc Hoàn. Hắn từng thề đợi đến khi bảng vàng đề tên nhất định sẽ lấy Ngọc Hoàn làm nương tử để cho nàng nở mày nở mặt.
Liễu Tử Thành hỏi Phương Vận nắm chắc mấy phần là sẽ thi đậu Đồng Sinh. Muốn nở mày nở mặt thì ít nhất phải trở thành Cử Nhân, mà Phương Vận thì nắm chắc bao nhiêu phần?
Phương Vận trầm mặc.
Vì vậy Liễu Tử Thành nói y nguyện ý nạp Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp, cũng nguyện ý đưa hai ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ.
Nghe xong, Phương Vận liền ngạc nhiên nhìn Liễu Tử Thành, nhưng vẫn không đoán ra được mục đích thực sự của gã.
Ngay lúc đó, Ngọc Hoàn bước tới kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra.
Hóa ra mỗi lần Liễu Tử Thành đến chơi đều cố ý tới gần lấy lòng Ngọc Hoàn. Nàng có kể nhưng
Phương Vận một mực không tin, vì vậy Ngọc Hoàn tạo ra cái bẫy lừa gạt Liễu Tử Thành, nói rằng nếu y có thể thuyết phục Phương Vận, nàng sẽ liền đồng ý làm tiểu thiếp của y.
Liễu Tử Thành đã trúng kế, còn Phương Vận thì hoàn toàn tỉnh ngộ, lớn tiếng chửi mắng Liễu Tử
Thành, đem ngân phiếu và đám đồ đạc do Liễu Tử Thành tặng ném ra hết ngoài cửa.
Liễu Tử Thành thẹn quá hóa giận. Y uy hiếp Phương Vận, bảo nếu trước khi kỳ thi huyện bắt đầu mà
Phương Vận không bán Ngọc Hoàn cho y để làm thiếp, y sẽ khiến cho cả đời Phương Vận không còn hy vọng thi đậu Đồng Sinh.
Phương Vận nhớ lại lời của Liễu Tử Thành.
“Thứ mặt không biết xấu hổ là gì! Bản công tử lấy Ngọc Hoàn làm thiếp là định viết nên một đoạn giai thoại: Liễu Tử Thành trợ giúp đệ tử hàn môn, thư sinh nghèo phó thác cho y đồng dưỡng tức xinh đẹp!
Ta đã nói qua với huynh trưởng là sẽ lấy được một mỹ thiếp xinh đẹp. Nếu hắn để ý nàng, ta cũng có thể đưa cho hắn. Hiện tại các ngươi không đồng ý thì ta còn mặt mũi nào để đi gặp hắn? Trước kỳ thi huyện mà Ngọc Hoàn không đi theo ta, thì đừng trách bổn công tử ra tay độc ác. Nên nhớ cảnh quốc đều là do Liễu gia chúng ta định đoạt!
Dứt lời Liễu Tử Thành nghênh ngang rời đi, cho đến bây giờ Phương Vận vẫn không thể nào quên được tiếng cười to của Liễu Tử Thành, càng không thể nào quên được câu nói kia của Ngọc Hoàn.
“Dương Ngọc Hoàn ta sinh là người của Phương gia, chết là ma của Phương gia!”.
Chỉ là trong mắt Dương Ngọc Hoàn giấu sự bất đắc dĩ cùng bi thương đi thật kỹ, thậm chí trong đó còn có một tia tuyệt vọng.
Gã Phương Vận kia chỉ biết xấu hổ và cảm động, nhưng hắn – Phương Vận hiện tại nhớ lại tình cảnh lúc đó, còn cảm giác Dương Ngọc Hoàn thậm chí đã như sẵn sàng đón nhận cái chết!
Phương Vận cảm thấy sau đầu đau nhức, đưa tay sờ thử không khỏi rên nhẹ, đầu hắn không ngờ đã bị đánh vỡ ra.
“Ta còn sống, Liễu Tử Thành nhất định sẽ tiếp tục trả thù. HIện tại ta chạy kiểu gì cũng không thoát, cách duy nhất là thông qua thi huyện trở thành Đồng Sinh,. Một khi đã có công danh và văn vị, y tuyệt đối sẽ không dám giết ta ở Tế huyện! Đồng Sinh chỉ tương đương với “nhân tài dự trữ”, Tú Tài mới là
“nhân tài trụ cột”, vậy nên thi huyện đơn giản nhất, chỉ cần thi hai khoa “Thỉnh Thánh Ngôn” và hai lớp
“Thi Từ”, về phần “Kinh Nghĩa” và “Sách Luận” phải đợi về sau mới thi.
“Khoa cử của đại lục Thánh Nguyên khác với khoa cử của Trung Quốc thời cổ đại, tuy nhiên, sống ở đâu thì đành theo phong tục ở đấy thôi”.
Phương Vận vừa nghĩ thầm vừa đi ra ngoài hẻm nhỏ. Tuy tình trạng vết thương quá nặng khiến hắn đau đớn toàn thân, quần áo cũng ướt sũng mặc lên người rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cố cắn răng kiên trì.
Ra khỏi đầu ngõ, Phương Vận bỗng nhìn thấy một người quen xuất hiện trước mặt, chính là Đoàn Hổ làm tiểu nhị chung với hắn, lớn hơn hắn khoảng bốn, năm tuổi.
Phương Vận đang tính gượng cười chào hỏi, nào ngờ Đoàn Hổ hơi sửng sờ một chút, sau đó lộ vẻ do dự, thấp giọng: “Ngươi mau trở về nhà đi, trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện rồi”.
Đoàn Hổ đang muốn nói tiếp thì Chân chưởng quỹ đứng ở ngay cửa ra vào tửu lầu Cát Tường cách đó năm trượng đã hô to: “Tiểu Hổ, ngươi ngứa da à? Nhanh đi mua thức ăn, nếu chậm thì coi chừng ta đánh gãy chân ngươi!”.
Đoàn Hổ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa mắt ra hiệu nhắc nhở Phương Vận phải coi chừng rồi quay đầu rời đi.
Phương Vận không hề nghĩ tới nhà mình cũng xảy ra chuyện. Hắn không muốn đôi co với Chân chưởng quỹ nên bước đi thật nhanh.
Nào ngờ Chân chưởng quỹ lại đắc ý hô lớn: “Ba năm trước ta từng nói muốn mua Giang Châu Tây Thi của ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đọc sách. Còn hiện tại thì thế nào? Đã bị Liễu gia của Đại Nguyên phủ nhắm trúng, bây giờ một cắc ngươi cũng đừng hòng có! Cả huyện chúng ta chỉ có hai vọng tộc, một danh môn cũng không có, Liễu gia tuy vậy nhưng là danh môn, cũng là hạng chỉ thích ăn tươi nuốt sống mà không thèm nhả xương. Giờ thấy ngươi bị thương khắp thân thể, chắc hẳn là do người của Liễu gia làm hả?
Chân chương quỹ mặc áo bào màu xanh lá mà các viên ngoại thường bận (viên ngoại là một chức quan thời xưa), đầu đội mũ chỏm màu đen, hơn bốn mươi tuổi, một vợ hai thiếp, tính tình thì cay nghiệt. Bởi vì họ của y đồng âm với chữ “châm”, cho nên tiểu nhị trong quán rượu cũng âm thầm gọi y là “Châm mắt hí”.
Có một lần Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn quá gầy yếu, muốn trộm chút thịt bò của khách ăn dư đem về cho Dương Ngọc Hoàn nhưng bị Chân chưởng quỹ phát hiện. Kết quả bị Chân chưởng quỹ giật lấy ném xuống đất, dùng chân dẫm lên rồi đá sang cho con chó trong sân.
“Dù có phải đem cho chó cũng nhất quyết không cho ngươi!”.
Đến giờ Phương Vận vẫn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của Chân chưởng quỹ lúc nói ra câu đó.
Phương Vận nén giận, tiếp tục bước về phía trước.
Chân chưởng quỹ lại dương dương đắc ý nói: “Ngươi cho rằng ta thuê ngươi làm tiểu nhị là bởi vì ngươi giỏi? Sai rồi. Là vì ta muốn tiếp cận Ngọc Hoàn mà thôi. Đáng tiếc Ngọc Hoàn bị ma quỷ xui khiến, trước sau vẫn xa cách ta, nên ta mới dùng ngươi để trút giận. Nếu ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, ta cũng không muốn mang họa vào ngươi. Từ nay, ngươi bị sa thải!”.
Phương Vận dừng bước, quay người lại lạnh lùng nhìn Chân chưởng quỹ nói: “Vậy thì mời Chân chưởng quỹ đem số tiền công còn lại trả cho ta”.
“Ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, quán rượu của ta rất có thể bị Liễu gia giận chó đánh mèo. Ta không cho ngươi tiền bồi thường cũng xem như không tệ rồi, vậy mà ngươi còn muốn đòi tiền công? Cút!
Ngươi còn dám đến tửu lầu Cát Tường của ta, coi chừng ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”. Chân chưởng quỹ trừng mắt nhìn Phương Vận.
Phương Vận cũng hằm hằm nhìn Chân chưởng quỹ: “Ta nhớ kỹ lời này của ngươi! Hôm nay ngươi thiếu ta tiền công, ngày sau ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp nghìn lần!” Nói xong liền rời đi.
“Nghèo kiết hủ lậu (1) như vậy mà cũng dám mạnh miệng, không sợ đau đầu lưỡi à?”. Chân chưởng quỹ chế giễu một câu, sau đó trở vào quán rượu.
Phương Vận nghiến răng bước đi thật nhanh. Hắn muốn trở về nhà xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó sẽ mang bút mực đi thi, nếu như hắn không thể thi đậu Đồng Sinh, thì tối đa trong ba ngày nữa Liễu Tử
Thành sẽ ra tay lần thứ hai, đến khi đó hắn chết là cái chắc!
Chỉ cần thi đậu Đồng Sinh, Phương Vận sẽ tạm thời an toàn, cho dù Liễu Tử Thành là danh môn vọng tộc cũng sẽ không dám giết một tên Đồng Sinh có văn vị ở ngay Tế huyện.
Phương Vận không thèm quan tâm ánh mắt của người qua đường, vừa đi vừa cố tiêu hóa số ký ức mới có được, liền phát hiện ra đại lục Thánh Nguyên và Trung Quốc cổ đại có sự chênh lệch rất lớn. Bởi vì tài khí xuất hiện, cộng thêm mười nước tranh chấp lẫn nhau, yêu man bên cạnh thèm thuồng, chủ nghĩa thực dụng chiếm thế thượng phong một cách rất rõ ràng.
Ví dụ như thư sinh ở đây bình thường đều dùng Khải Thư và Hành Thư(2)để viết chữ, nhưng khi ở chiến trường thì lại biến hóa linh hoạt, vào thời điểm sử dụng “Chỉ Thượng Đàm Binh” đều sẽ dùng lối viết thảo đơn giản hơn để sớm hoàn thành, do đó trong suốt mấy trăm năm nay, lối viết thảo cũng không ngừng được đơn giản hóa.
Chế độ khoa cử ở đây cũng có bất đồng rất lớn với khoa cử ở Địa Cầu. Khoa cử của Địa Cầu thời cổ đại bắt đầu từ thời nhà Tùy, nhưng ở đây lại bắt đầu từ thời nhà Hán, sớm hơn đến bảy tám trăm năm.
Không những thế, khoa cử không phải ba năm một lần, mà là mỗi năm đều sẽ có một đợt mở khoa cử.
Diện tích của đại lục Thánh Nguyên cũng lớn hơn Trung Quốc, có đến chín mươi châu, mà mỗi châu lại tương đương với một tỉnh của Trung Quốc.
Phương Vận cũng rất nhanh phát hiện ra những ký ức trong đầu không chỉ nói về đại lục Thánh
Nguyên, mà còn nói về một số sách bản thân chưa từng xem qua, có cả Cổ Đại Trang Nguyên Điện Thí
Thí Quyển Đại Toàn, Xuân Thu Cốc Lương Truyện, Chỉ Nam Lục, Chu Tử Ngũ Kinh Ngữ Loại, Tam Tự
Kinh, và Toàn Đường Thi…
(1) Tài khí là một loại lực lượng ở trong truyện.
(2) Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn.
Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Chữ hành (hành thư) là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải (行楷). Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo (行草). Tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng Lan Đình Tập Tự (蘭亭集序) của
Vương Hi Chi (王羲之) đời Tấn được viết với chữ hành.
Hôm nay chính là thời điểm bổn huyện tổ chức thi tuyển chọn Đồng Sinh. Phương Vận cũng là học sinh dự thi, tuy vậy hắn lại tràn ngập tuyệt vọng đối với tiền đồ của mình.
Phương Vận là ví dụ điển hình của học sinh nhà nghèo.
Những vọng tộc, danh môn, phú hào, thế gia phong thánh hay thậm chí là học sinh tại Khổng Phủ cao cao tại thượng, bọn họ đều không cần lo lắng chuyện ăn uống, cũng không cần phân tâm lo kế sinh nhai cho gia đình, nhưng Phương Vận thì không như thế được.
Bọn hắn có thể trực tiếp đi đến thư viện học đường tốt nhất, nhưng Phương Vận thì không.
Bọn hắn muốn mời thầy kiểu nào thì liền có thể mời thầy kiểu ấy, muốn thỉnh giáo thầy lúc nào thì thỉnh giáo, nhưng Phương Vận thì không.
Đối với học sinh nhà nghèo giống như Phương Vận, sống sót là một chuyện rất khó. Có thể đọc được một ít sách vở đã là cực hạn, còn về phần cái gì bảng vàng đề tên, cái gì tuổi trẻ bay cao hay đời người xuất chúng hết thảy đều vượt qua phạm vi của học sinh nhà nghèo.
Phương Vận bất giác siết chặt hai nắm đấm.
Sau đó, Phương Vận lại phát hiện điểm khó khăn nhất của bản thân, vấn đề mấu chốt nhất hiện tại không phải là lo lắng phản ứng của người nhà sau khi mình chết, mà là việc sinh tồn.
Vào đêm qua, gã Phương Vận kia đang trên đường trở về nhà thì bị bốn tên bịt mặt lao ra đánh đến chết.
“Thật sự là ai muốn giết gã Phương Vận kia?
Phương Vận đã rất nhanh chóng nghĩ đến một khả năng duy nhất.
Trước tiết Thanh Minh, Phương Vận từng mang theo đồng dưỡng tức Ngọc Hoàn tỷ tỷ đi thắp hương ở đền thờ Vũ Hầu ở cách nhà chừng năm mươi dặm, cầu Vũ Hầu Gia Cát Lượng phù hộ hắn có thể thông qua được kỳ thi huyện, thi đậu Đồng Sinh.
Trên đường trở về hai người gặp phải một kẻ ngồi trên xe ngựa.
Kẻ này hỏi đường đi đến đền thờ Vũ Hầu, Phương Vận cũng lễ phép chỉ đường.
Nào ngờ kẻ này sau khi cám ơn Phương Vận thì liền bắt chuyện, cũng tự giới thiệu mình tên là Liễu Tử
Thành, thi đậu Tú Tài vào ba năm trước, hơn nữa còn là cháu đích tôn của danh môn Liễu gia nổi tiếng khắp Đại Nguyên Phủ. Anh trai của hắn vô cùng tài ba, chính là Cử Nhân hạng nhất của Giang Châu năm ngoái, hay còn gọi là Thủ Khoa.
Nếu Liễu Tử Thành chỉ là danh môn thì cũng không tính là gì, nhưng bất cứ người nào của Đại Nguyên
Phủ cũng biết, Đại Nguyên Liễu Gia còn có một vị bà con xa quyền thế ngập trời ở kinh thành. Y chính là Tả tướng Liễu Sơn, kẻ đứng đầu trong Nội Các Tứ tướng của Cảnh Quốc, cũng là trọng thần được tiên đế ủy thác. Thậm chí, có người còn nói hết một nửa quan viên của Cảnh quốc đều là môn sinh và bạn cũ của Liễu Sơn.
Nguyện vọng lớn nhất của Phương Vận chẳng qua cũng chỉ là thi đậu trở thành Đồng Sinh mà thôi. Còn về phần thông qua cuộc thi phủ trở thành Tú Tài đối với hắn chỉ là một mộng tưởng khó chạm tới. Sự nho nhã lễ độ cùng phong thái phi phàm của Liễu Tử Thành, cộng thêm văn vị Tú Tài của y khiến cho người khác phải hâm mộ, vì thế Phương Vận không hề phòng bị, Liễu Tử Thành hỏi gì thì hắn đáp nấy.
Sau đó Phương Vận thỉnh giáo Liễu Tử Thành về cuộc thi huyện, Liễu Tử Thành cũng hết lòng giúp đỡ nên Phương Vận cảm kích vô cùng.
Khi biết được Liễu Tử Thành đã từng đi tới một trong ba đại Thánh địa là Thư Sơn, thậm chí còn trèo lên tòa lầu các thứ hai, Phương Vận lại càng thêm kính trọng Liễu Tử Thành.
Về sau, Liễu Tử Thành cho Phương Vận và Ngọc Hoàn cùng ngồi trên xe ngựa trở về nhà, trên đường đi hai người trò truyện với nhau thật vui vẻ, cuối cùng còn xưng huynh gọi đệ.
Đêm đó Liễu Tử Thành ở lại trong nhà Phương Vận đốt đèn nói chuyện cả đêm lại càng khiến cho
Phương Vận càng thêm cảm kích.
Ngày hôm sau, Liễu Tử Thành để lại hai mươi tờ ngân phiếu cùng một phong thư rồi rời đi. Trên thư y nói mình cùng Phương Vận giống như vừa gặp đã thân…. Hy vọng Phương Vận nhân lấy ngân phiếu này, nếu thực sự không muốn nhận, thì chờ khi nào bảng vàng đề tên rồi hãy trả lại cho hắn.
Phương Vận thấy vậy thầm nghĩ Liễu Tử Thành quả thật là bậc quân tử. Tuy vậy, hắn vẫn đem ngân phiếu cho Ngọc Hoàn, bảo nàng cất kỹ, kiên quyết không được xài ngân phiếu của người khác.
Nào ngờ Ngọc Hoàn lại nói tên Liễu Tử Thành hình như có dụng ý xấu, nhưng nàng lại bị gã Phương
Vận kia tức giận trách cứ, cho rằng Ngọc Hoàn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Ngọc Hoàn đã nói đến hai lần là không thích Liễu Tử Thành lắm nhưng đều bị Phương Vận trách cứ, từ đó không còn nhắc lại nữa.
Cho đến một ngày kia, lúc Ngọc Hoàn đi ra ngoài mua thức ăn gặp phải đám du côn, vừa đúng dịp Liễu
Tử Thành đang đi ngang qua, nên Liễu Tử Thành kích phát lực lượng của văn bảo Sơn Nhạc Bút, giết chết hơn mười tên du côn cứu được Ngọc Hoàn, sự việc này khiến cho Phương Vận cảm động đến rơi nước mắt.
Vào nửa tháng trước, Liễu Tử Thành chợt nhắc đến thái độ đối xử của Phương Vận đối với Ngọc Hoàn, thậm chí phân tích cho Phương Vận thấy rõ là gia cảnh của hắn như vậy chỉ có hại cho nàng.
Phương Vận cũng tự biết bản thân mắc nợ Ngọc Hoàn, tự nhận mình có lỗi với nàng, nên mặc cho thân thích một mực khuyên bảo cũng không hề kết hôn động phòng với Ngọc Hoàn. Hắn từng thề đợi đến khi bảng vàng đề tên nhất định sẽ lấy Ngọc Hoàn làm nương tử để cho nàng nở mày nở mặt.
Liễu Tử Thành hỏi Phương Vận nắm chắc mấy phần là sẽ thi đậu Đồng Sinh. Muốn nở mày nở mặt thì ít nhất phải trở thành Cử Nhân, mà Phương Vận thì nắm chắc bao nhiêu phần?
Phương Vận trầm mặc.
Vì vậy Liễu Tử Thành nói y nguyện ý nạp Ngọc Hoàn làm tiểu thiếp, cũng nguyện ý đưa hai ngàn lượng bạc trắng làm sính lễ.
Nghe xong, Phương Vận liền ngạc nhiên nhìn Liễu Tử Thành, nhưng vẫn không đoán ra được mục đích thực sự của gã.
Ngay lúc đó, Ngọc Hoàn bước tới kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra.
Hóa ra mỗi lần Liễu Tử Thành đến chơi đều cố ý tới gần lấy lòng Ngọc Hoàn. Nàng có kể nhưng
Phương Vận một mực không tin, vì vậy Ngọc Hoàn tạo ra cái bẫy lừa gạt Liễu Tử Thành, nói rằng nếu y có thể thuyết phục Phương Vận, nàng sẽ liền đồng ý làm tiểu thiếp của y.
Liễu Tử Thành đã trúng kế, còn Phương Vận thì hoàn toàn tỉnh ngộ, lớn tiếng chửi mắng Liễu Tử
Thành, đem ngân phiếu và đám đồ đạc do Liễu Tử Thành tặng ném ra hết ngoài cửa.
Liễu Tử Thành thẹn quá hóa giận. Y uy hiếp Phương Vận, bảo nếu trước khi kỳ thi huyện bắt đầu mà
Phương Vận không bán Ngọc Hoàn cho y để làm thiếp, y sẽ khiến cho cả đời Phương Vận không còn hy vọng thi đậu Đồng Sinh.
Phương Vận nhớ lại lời của Liễu Tử Thành.
“Thứ mặt không biết xấu hổ là gì! Bản công tử lấy Ngọc Hoàn làm thiếp là định viết nên một đoạn giai thoại: Liễu Tử Thành trợ giúp đệ tử hàn môn, thư sinh nghèo phó thác cho y đồng dưỡng tức xinh đẹp!
Ta đã nói qua với huynh trưởng là sẽ lấy được một mỹ thiếp xinh đẹp. Nếu hắn để ý nàng, ta cũng có thể đưa cho hắn. Hiện tại các ngươi không đồng ý thì ta còn mặt mũi nào để đi gặp hắn? Trước kỳ thi huyện mà Ngọc Hoàn không đi theo ta, thì đừng trách bổn công tử ra tay độc ác. Nên nhớ cảnh quốc đều là do Liễu gia chúng ta định đoạt!
Dứt lời Liễu Tử Thành nghênh ngang rời đi, cho đến bây giờ Phương Vận vẫn không thể nào quên được tiếng cười to của Liễu Tử Thành, càng không thể nào quên được câu nói kia của Ngọc Hoàn.
“Dương Ngọc Hoàn ta sinh là người của Phương gia, chết là ma của Phương gia!”.
Chỉ là trong mắt Dương Ngọc Hoàn giấu sự bất đắc dĩ cùng bi thương đi thật kỹ, thậm chí trong đó còn có một tia tuyệt vọng.
Gã Phương Vận kia chỉ biết xấu hổ và cảm động, nhưng hắn – Phương Vận hiện tại nhớ lại tình cảnh lúc đó, còn cảm giác Dương Ngọc Hoàn thậm chí đã như sẵn sàng đón nhận cái chết!
Phương Vận cảm thấy sau đầu đau nhức, đưa tay sờ thử không khỏi rên nhẹ, đầu hắn không ngờ đã bị đánh vỡ ra.
“Ta còn sống, Liễu Tử Thành nhất định sẽ tiếp tục trả thù. HIện tại ta chạy kiểu gì cũng không thoát, cách duy nhất là thông qua thi huyện trở thành Đồng Sinh,. Một khi đã có công danh và văn vị, y tuyệt đối sẽ không dám giết ta ở Tế huyện! Đồng Sinh chỉ tương đương với “nhân tài dự trữ”, Tú Tài mới là
“nhân tài trụ cột”, vậy nên thi huyện đơn giản nhất, chỉ cần thi hai khoa “Thỉnh Thánh Ngôn” và hai lớp
“Thi Từ”, về phần “Kinh Nghĩa” và “Sách Luận” phải đợi về sau mới thi.
“Khoa cử của đại lục Thánh Nguyên khác với khoa cử của Trung Quốc thời cổ đại, tuy nhiên, sống ở đâu thì đành theo phong tục ở đấy thôi”.
Phương Vận vừa nghĩ thầm vừa đi ra ngoài hẻm nhỏ. Tuy tình trạng vết thương quá nặng khiến hắn đau đớn toàn thân, quần áo cũng ướt sũng mặc lên người rất khó chịu, nhưng hắn vẫn cố cắn răng kiên trì.
Ra khỏi đầu ngõ, Phương Vận bỗng nhìn thấy một người quen xuất hiện trước mặt, chính là Đoàn Hổ làm tiểu nhị chung với hắn, lớn hơn hắn khoảng bốn, năm tuổi.
Phương Vận đang tính gượng cười chào hỏi, nào ngờ Đoàn Hổ hơi sửng sờ một chút, sau đó lộ vẻ do dự, thấp giọng: “Ngươi mau trở về nhà đi, trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện rồi”.
Đoàn Hổ đang muốn nói tiếp thì Chân chưởng quỹ đứng ở ngay cửa ra vào tửu lầu Cát Tường cách đó năm trượng đã hô to: “Tiểu Hổ, ngươi ngứa da à? Nhanh đi mua thức ăn, nếu chậm thì coi chừng ta đánh gãy chân ngươi!”.
Đoàn Hổ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa mắt ra hiệu nhắc nhở Phương Vận phải coi chừng rồi quay đầu rời đi.
Phương Vận không hề nghĩ tới nhà mình cũng xảy ra chuyện. Hắn không muốn đôi co với Chân chưởng quỹ nên bước đi thật nhanh.
Nào ngờ Chân chưởng quỹ lại đắc ý hô lớn: “Ba năm trước ta từng nói muốn mua Giang Châu Tây Thi của ngươi, tạo điều kiện cho ngươi đọc sách. Còn hiện tại thì thế nào? Đã bị Liễu gia của Đại Nguyên phủ nhắm trúng, bây giờ một cắc ngươi cũng đừng hòng có! Cả huyện chúng ta chỉ có hai vọng tộc, một danh môn cũng không có, Liễu gia tuy vậy nhưng là danh môn, cũng là hạng chỉ thích ăn tươi nuốt sống mà không thèm nhả xương. Giờ thấy ngươi bị thương khắp thân thể, chắc hẳn là do người của Liễu gia làm hả?
Chân chương quỹ mặc áo bào màu xanh lá mà các viên ngoại thường bận (viên ngoại là một chức quan thời xưa), đầu đội mũ chỏm màu đen, hơn bốn mươi tuổi, một vợ hai thiếp, tính tình thì cay nghiệt. Bởi vì họ của y đồng âm với chữ “châm”, cho nên tiểu nhị trong quán rượu cũng âm thầm gọi y là “Châm mắt hí”.
Có một lần Phương Vận thấy Dương Ngọc Hoàn quá gầy yếu, muốn trộm chút thịt bò của khách ăn dư đem về cho Dương Ngọc Hoàn nhưng bị Chân chưởng quỹ phát hiện. Kết quả bị Chân chưởng quỹ giật lấy ném xuống đất, dùng chân dẫm lên rồi đá sang cho con chó trong sân.
“Dù có phải đem cho chó cũng nhất quyết không cho ngươi!”.
Đến giờ Phương Vận vẫn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt của Chân chưởng quỹ lúc nói ra câu đó.
Phương Vận nén giận, tiếp tục bước về phía trước.
Chân chưởng quỹ lại dương dương đắc ý nói: “Ngươi cho rằng ta thuê ngươi làm tiểu nhị là bởi vì ngươi giỏi? Sai rồi. Là vì ta muốn tiếp cận Ngọc Hoàn mà thôi. Đáng tiếc Ngọc Hoàn bị ma quỷ xui khiến, trước sau vẫn xa cách ta, nên ta mới dùng ngươi để trút giận. Nếu ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, ta cũng không muốn mang họa vào ngươi. Từ nay, ngươi bị sa thải!”.
Phương Vận dừng bước, quay người lại lạnh lùng nhìn Chân chưởng quỹ nói: “Vậy thì mời Chân chưởng quỹ đem số tiền công còn lại trả cho ta”.
“Ngươi đắc tội danh môn Liễu gia, quán rượu của ta rất có thể bị Liễu gia giận chó đánh mèo. Ta không cho ngươi tiền bồi thường cũng xem như không tệ rồi, vậy mà ngươi còn muốn đòi tiền công? Cút!
Ngươi còn dám đến tửu lầu Cát Tường của ta, coi chừng ta đánh gãy cái chân chó của ngươi!”. Chân chưởng quỹ trừng mắt nhìn Phương Vận.
Phương Vận cũng hằm hằm nhìn Chân chưởng quỹ: “Ta nhớ kỹ lời này của ngươi! Hôm nay ngươi thiếu ta tiền công, ngày sau ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp nghìn lần!” Nói xong liền rời đi.
“Nghèo kiết hủ lậu (1) như vậy mà cũng dám mạnh miệng, không sợ đau đầu lưỡi à?”. Chân chưởng quỹ chế giễu một câu, sau đó trở vào quán rượu.
Phương Vận nghiến răng bước đi thật nhanh. Hắn muốn trở về nhà xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó sẽ mang bút mực đi thi, nếu như hắn không thể thi đậu Đồng Sinh, thì tối đa trong ba ngày nữa Liễu Tử
Thành sẽ ra tay lần thứ hai, đến khi đó hắn chết là cái chắc!
Chỉ cần thi đậu Đồng Sinh, Phương Vận sẽ tạm thời an toàn, cho dù Liễu Tử Thành là danh môn vọng tộc cũng sẽ không dám giết một tên Đồng Sinh có văn vị ở ngay Tế huyện.
Phương Vận không thèm quan tâm ánh mắt của người qua đường, vừa đi vừa cố tiêu hóa số ký ức mới có được, liền phát hiện ra đại lục Thánh Nguyên và Trung Quốc cổ đại có sự chênh lệch rất lớn. Bởi vì tài khí xuất hiện, cộng thêm mười nước tranh chấp lẫn nhau, yêu man bên cạnh thèm thuồng, chủ nghĩa thực dụng chiếm thế thượng phong một cách rất rõ ràng.
Ví dụ như thư sinh ở đây bình thường đều dùng Khải Thư và Hành Thư(2)để viết chữ, nhưng khi ở chiến trường thì lại biến hóa linh hoạt, vào thời điểm sử dụng “Chỉ Thượng Đàm Binh” đều sẽ dùng lối viết thảo đơn giản hơn để sớm hoàn thành, do đó trong suốt mấy trăm năm nay, lối viết thảo cũng không ngừng được đơn giản hóa.
Chế độ khoa cử ở đây cũng có bất đồng rất lớn với khoa cử ở Địa Cầu. Khoa cử của Địa Cầu thời cổ đại bắt đầu từ thời nhà Tùy, nhưng ở đây lại bắt đầu từ thời nhà Hán, sớm hơn đến bảy tám trăm năm.
Không những thế, khoa cử không phải ba năm một lần, mà là mỗi năm đều sẽ có một đợt mở khoa cử.
Diện tích của đại lục Thánh Nguyên cũng lớn hơn Trung Quốc, có đến chín mươi châu, mà mỗi châu lại tương đương với một tỉnh của Trung Quốc.
Phương Vận cũng rất nhanh phát hiện ra những ký ức trong đầu không chỉ nói về đại lục Thánh
Nguyên, mà còn nói về một số sách bản thân chưa từng xem qua, có cả Cổ Đại Trang Nguyên Điện Thí
Thí Quyển Đại Toàn, Xuân Thu Cốc Lương Truyện, Chỉ Nam Lục, Chu Tử Ngũ Kinh Ngữ Loại, Tam Tự
Kinh, và Toàn Đường Thi…
(1) Tài khí là một loại lực lượng ở trong truyện.
(2) Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III cn.
Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
Chữ hành (hành thư) là dạng viết nhanh của chữ khải, được dùng trong các giấy tờ thân mật (như thư từ) và đề tranh. Chữ hành bắt đầu phổ biến vào thế kỷ 2. Khi được viết nhanh, chữ khải có thể được giản lược đi một hai nét để tạo thành một thư thể gọi là hành khải (行楷). Cũng tương tự như vậy, chữ hành sẽ biến thành hành thảo (行草). Tác phẩm thư pháp rất nổi tiếng Lan Đình Tập Tự (蘭亭集序) của
Vương Hi Chi (王羲之) đời Tấn được viết với chữ hành.
/11
|