CHƯƠNG 10
Tô Tuyết Vi cắn ngón tay run rẩy, cố nén tiếng rên ɾỉ yêu kiều trong cuống họng muốn phát ra, ở trong tầm mắt nhạy bén của Tạ An Phong cường thế, như là một con mồi trốn cũng không thể trốn được, hoảng loạn, nhỏ yếu bất lực.
“Mình…. Mình không có chuyện gì cả, chỉ là không cẩn thận đụng đầu thôi.” m thanh Tô Tuyết Vi run run giải thích, trên tay tiếp tục dùng sức, trong đôi mắt còn mang theo tia cầu xin, hy vọng Tạ An Phong có thể hiểu ý của cô, cách xa cô một chút.
Nhưng Tạ An Phong dường như hoàn toàn nhìn không hiểu ý của cô, cánh tay dài cố chấp ngồi trên ghế sờ xuống, tầm mắt trước sau vẫn đang duy trì nhìn Tô Tuyết Vi đối diện, hình dáng cằm rõ ràng, dường như sắp gắc lên trên đùi cô, toàn bộ khoảng cách giữa hai chân cô cách càng ngày càng gần, hô hấp đều xuyên qua lỗ hổng váy châm dệt, dừng ở trước bộ ρhận sinh dục của cô. Cái loại cảm giác này giống như là cô đang không có mặc quần áo, bị anh nhìn thấy, cũng liếm láp vườn hoa bí mật.
Quá kích thích.
Tô Tuyết Vi càng run lợi hại hơn, âm thanh của Khúc Phái Nhi bên tai đã bắt đầu mơ hồ.
“Cậu thật là, sao lại giống như trước kia lỗ mãng hấp tấp như vậy. Cậu còn nhớ Phương Trí Dạ không? Năm đó nếu không phải cậu lỗ mãng hấp tấp đụng vào người anh ta, sau này cũng sẽ không gây náo loạn như thế. Anh ta cũng chỉ là tên tiểu lưu manh có chút đẹp trai, đã có thể làm cậu mê muội, hại cậu làm ra như vậy…. Tớ muốn nói, lúc ấy tớ còn bảo cậu từ chối anh ta đi, cậu có biết không, cậu đi nước ngoài không đến ba tháng thì Phương Trí Dạ đã bị bắt đến cục cảnh sát bởi vì đánh nhau ẩu đã làm cho người ta bị tương tàn tạ, hiện tại còn chưa được thả ra đâụ”
“Vi Vi, cậu có nghe tới nói chuyện hay không vậy ” m Thanh Khúc Phái Nhi bất mãn. Làm Tô Tuyết Vi trở về hiện thực.
Cô không biết đã suy nghĩ tới cái gì, vẻ ửng hồng trên mặt nhanh chóng không còn, biến thành một màu tái nhợt. Ánh mắt ảm đạm, hàng mi dài lật úp xuống, chảy ra một giọt nước mắt theo khoé mắt chảy xuống.
“Thật xin lỗi, tớ hơi thất thần.” Tô Tuyết Vi lau khô nước mắt, cạy mạnh xin lỗi.
Đầu dây điện thoại bên kia lập tức truyền đến âm thanh xin lỗi, “Là tớ không tốt, không nên nhắc tới Phương Trí Dạ, làm cho cậu nhớ lại kí ức tồi tệ. Cậu yên tâm, những chuyện đã qua đi nhiều năm như vậy, sẽ không ai nhớ rõ đâu, tớ cũng bảo đảm sẽ giữ bí mật cho cậụ”
/198
|