Cố Hạnh Nguyên hình như đã mơ một giấc mơ rất dài, trong giấc mơ đó, cô nắm tay hai bảo bối của mình, rất vui vẻ rất hạnh phúc…
Thế là cô cười rất ngọt ngào rồi tỉnh dậy.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt của một người phụ nữ châu Á hơi mập mạp liền đập vào mắt cô.
“Chào cô buổi sáng.”
Đôi mắt của Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra.
Cô bất giác nhìn xung quanh căn phòng, trừ bà ra thì không còn ai khác: “Bà…bà gọi tôi?”
“Vâng, thưa cô.” Người phụ nữ trung niên lịch sự mỉm cười.
“Tôi là quản gia của căn lâu đài cổ ở Barcelona của cậu chủ, cô có thể gọi tôi là thím Phúc.”
Lâu đài cổ? Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới tỉnh táo một chút.
Cô bật dậy rồi xuống giường, đi chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại ở dưới đất.
“Cậu chủ mà thím nói là Bắc Minh Thiện sao?” Cô chạy nhanh đến trước ban công rồi kéo rèm cửa ra, trước mắt ngay lập tức xuất hiện một con sông cong cong màu xanh lam, mặt sông sâu hơn cả ngọc phỉ thúy, đẹp hơn cả ngọc bích, cứ như một viên ngọc đẹp không tỳ vết, dù là một người rất giỏi cũng khó mà miêu tả được, nước sông cứ trong veo dưới ánh mặt trời ban mai, những gợn sóng cứ như một đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót không yên, trên mặt nước đầy ánh nắng màu vàng. Hai bên bờ sông mờ ảo tọa lạc rất nhiều lâu đài cổ, vừa nhìn đã biết đây là nơi mà người giàu có tập hợp lại.
“Thưa đúng.” Thím Phúc cung kính đi theo bên cạnh Cố Hạnh Nguyên và giải thích.
“Bây giờ cô đang thấy là sông Bassols, cậu chủ đã dặn dò, sau khi cô thức dậy thì có thể tùy ý đi dạo chơi xung quanh.”
“Thật sao?” Lần đầu tiên đến Barcelona, một thành phố đầy hơi thở kiến trúc, không biết vì sao tâm trạng của cô lại rất tốt.
“Vậy cậu chủ của mấy người đâu?”
Thím Phúc cứ tưởng Cố Hạnh Nguyên muốn Bắc Minh Thiện đi cùng nên vội vàng giải thích: “Mỗi lần cậu chủ đến Barcelona đều có rất nhiều việc phải xử lý, cô muốn đi đâu thì tài xế có thể đưa cô đi.”
“Ý thím nói là cái tên Bắc Minh Thiện rất hay đến đây sao?” Cố Hạnh Nguyên quả thật hơi bất ngờ, cô luôn nghĩ rằng cái tính cách lạnh như băng đó của anh, ngoài đi đến cái phòng làm việc lạnh lẽo, ngoài mấy lần đi công tác cứng nhắc đó thì chắc chắn không phải là người hay đi đây đi đó.
Thím Phúc hơi nhíu mày: “Tôi làm quản gia ở lâu đài cổ đã 30 năm, tuy cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ dắt về, nhưng mà cho dù mối quan hệ của cô và cậu chủ là gì, cũng phiền cô tôn trọng cậu chủ một chút!”
Rõ ràng là thím Phúc cảm thấy không hài lòng vì từ ngữ không được lịch sự của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên líu lưỡi: “30 năm?”
Nhưng mà câu nói “người phụ nữ đầu tiên cậu chủ dắt về” của thím Phúc, quả thật làm lòng cô hơi xao động.
Thím Phúc gật đầu: “Từ nhỏ tôi đã đi theo bà chủ, tòa lâu đài cổ này là tài sản mà mẹ của bà chủ để lại, sau đi bà chủ qua đời, tất nhiên là cậu sẽ kế thừa nó.”
“Thím nói bà chủ là mẹ của anh…Bắc Minh Thiện sao?” Cô đã sửa cách nói năng, trước mặt thím Phúc còn kính trọng gọi Bắc Minh Thiện như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện liên quan đến mẹ của Bắc Minh Thiện.
“Vâng.” Vừa nói đến bà chủ đã mất, lúc nãy thím Phúc vẫn đang rất nghiêm túc đột nhiên dịu dàng hơn.
“Bà chủ rất tốt, chỉ tiếc là…”
“Tiếc là cái gì?” Cố Hạnh Nguyên nhớ lại ngày hôm đó Bắc Minh Thiện gọi vợ của ông chủ nhà họ Bắc Minh là “dì Tâm”, cô liền cảm thấy mẹ của Bắc Minh Thiện ở trong lòng anh nhất định giữ một vị trí rất quan trọng, không có bất kì người phụ nữ nào có thể thay thế.
Thím Phúc nhìn Cố Hạnh Nguyên, bà định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bà chỉ thở dài rồi nói chuyện khác: “Cô rửa ráy một chút đi, tôi đã làm đồ ăn sáng, lát nữa cô xuống ăn là được.”
Nói xong thím Phúc liền đi ra khỏi phòng.
…
Ở một mức độ nào đó, Cố Hạnh Nguyên trời sinh vẫn là người lạc quan, hoặc có thể nói là người tự lừa mình lừa người cố tỏ ra mình sống rất vô tư.
Có lẽ vì phải đối mặt với cuộc sống cực khổ nhiều năm như vậy nên cô đã cảm thấy chai lì từ lâu.
Chắc là Dương Dương di truyền điểm này từ cô, hơn nữa còn phát huy tốt hơn cả cô.
Cho nên dù nghi ngờ Bắc Minh Thiện biết rõ cô không có ý đồ gì xấu với công trình Ánh, nhưng vẫn cố ý đưa cô đến Barcelona, nghi ngờ rằng Bắc Minh Thiện lại có thể đưa cô đến ở trong căn nhà của mẹ anh lúc còn sống, có rất nhiều điểm cô nghi hoặc, nhưng vẫn không thể kìm lại sự yêu thích và cảm giác mới mẻ của cô với Barcelona.
Cô tắm nhanh một cái rồi đi chân trần xuống lầu ăn sáng.
Tòa lâu đài cổ lớn như vậy nhưng chẳng thấy dấu vết gì của Bắc Minh Thiện.
Chỉ còn lại mình cô ở trước cái bàn ăn rất to và ăn ngấu nghiến.
Thím Phúc cung kính đứng một bên để hầu hạ.
“Ôi, thím Phúc, bánh thím làm ngon quá!”
“Thưa cô, đây là món Tortilla-De-Patata, là món ăn đặc sản của Tây Ban Nha, cậu chủ cũng rất thích ăn món này.”
“Emmm…” Không phải chỉ là bánh chiên trứng gà với khoai tây sao?
Thôi được, cô không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng đồ ăn ngon không cần ngôn ngữ cũng có thể truyền lại được.
“Wow, thịt này ngon ghê.”
“Là món Chorizo, chỉ cần mỗi lần cậu chủ về Barcelona, tôi đều sẽ chuẩn bị một ít.”
“Ồ…” Không phải chỉ là xúc xích bò thôi sao.
Cố Hạnh Nguyên gặm xúc xích, cắn bánh chiên rồi cứ một mực suy tư, thím Phúc nói toàn tiếng Tây Ban Nha, muốn bắt nạt cô vì cô là người nước ngoài sao?
Chỉ có điều thím Phúc toàn nói đến cậu chủ, ngược lại vẫn làm cô rất tò mò.
“Thím Phúc, xem ra cậu chủ nhà thím rất biết hưởng thụ nhỉ, thím nói tôi là người phụ nữ đầu tiên anh ấy đưa về nhà, không lẽ anh ấy chưa bao giờ đưa người phụ nữ nào khác vào đây sao?”
Thím Phúc quan sát Cố Hạnh Nguyên thật kĩ rồi nói: “Vâng.”
Thực ra tối qua, lần đầu tiên thím Phúc nhìn thấy trong lòng cậu chủ là một người phụ nữ thì đã cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ bà đã thấy cậu chủ lớn lên, tính cách lãnh đạm điềm tĩnh, làm bà gần như nghĩ rằng e là cậu chủ muốn ở một mình cả đời, không ngờ rằng cậu chủ lại bế một người phụ nữ về.
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt rồi ngạc nhiên nói: “Sunny cũng không đưa về sao?”
“Sunny? Đó là ai?” Thím Phúc ngờ vực.
“Ohh…” Cố Hạnh Nguyên lẩm bẩm rồi không dám nói nhiều, thế là cô liền cúi đầu xuống ăn canh.
Trong lòng cô như có những ngọn sóng lớn đang dạo chơi, Tô Ánh Uyển không phải có tình cảm với anh 10 năm sao? Vậy mà lại chưa từng đến chỗ này?
Cô và Bắc Minh Thiện nhiều lắm thì cũng chỉ mới vài tháng, lại có thể có được sự vinh dự đặc biệt này sao?
Đợi đã…cô lén nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của thím Phúc, nhớ đến lúc nãy thím Phúc nhắc đến bà chủ đã qua đời…không biết vì sao Cố Hanh Nguyên lại thấy sống lưng mình lành lạnh…rất lạnh…
….
Hôm nay, Cố Hạnh Nguyên ở trong tòa lâu đài cổ, cô cứ như bị tan chảy bởi những trải nghiệm mới và những thứ xa xỉ, cô liền đi dạo hết một vòng quanh lâu đài từ trên xuống dưới.
Tất nhiên chỉ trừ căn phòng ở cuối hành lang của tầng 2.
Cửa lớn của căn phòng đó đã bị khóa chặt.
Bởi vì thím Phúc đã dặn dò rất nhiều lần “căn phòng ở tầng 2 đó phiền cô đừng bao giờ bước vào, nếu không chọc tức cậu chủ rồi thì cô tự chịu hậu quả”.
Mặt trời chiều lặn về phía Tây.
Sau khi ăn tối xong, Cố Hạnh Nguyên nằm trong phòng lén gọi điện thoại cho Trình Trình và Dương Dương.
Cô được biết tạm thời hai đứa con của mình được bình an vô sự nên cũng yên tâm.
Cô nghiêng người dựa vào bên cửa sổ rồi nhìn về phía xa nơi mặt trời chiều đang lặn xuống sông Bassols.
Nước sông cứ lả lướt, trên mặt sông yên ả đó, ánh mặt trời chiều cứ tà tà chiếu xuống làm ngưng đọng một sức sống huyền bí khó tả bằng lời, mang đến cho người ta một cảm giác vượt lên thiên nhiên.
Trong vô thức cô nhất thời cao hứng, cô bước những bước chân trần nhẹ nhàng đi xuống lầu rồi chạy ra bãi cỏ bên bờ sông.
…
Sau khi Bắc Minh Thiện về lâu đài cổ ở Barcelona thì điều đầu tiên anh thấy chính là cảnh này.
Trước lâu đài theo phong cách thời Trung Cổ, trên bãi cỏ xanh mướt bên bờ, sông Bassols đang chảy rì rào có một người phụ nữ phương Đông đang mang một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc được bối đơn giản sau đầu, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống bên tai bay theo gió.
Người phụ nữ đó như được tắm bởi ánh nắng vàng chiều tà vô cùng xinh đẹp, tà váy tung bay, nụ cười ngọt ngào, đôi chân trần nhẹ nhàng tự nhiên đạp lên thảm cỏ, giống như một thiên thần đang nhảy múa và xoay vòng, nhìn rất rực rỡ…
Bắc Minh Thiện thấy hơi khó thở, anh bất giác đi đến gần và không hề phát ra âm thanh.
“Anh…Bắc Minh!”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, bỗng nhiên cô dừng lại bước chân đang nhảy múa của mình.
Bắc Minh Thiện thình lình xuất hiện làm cô hơi bối rối.
Lúc nãy cô bị vẻ đẹp của sông Bassols cuốn hút, làm cô không kìm nổi mà nhảy một điệu.
“Nhảy đẹp lắm.” Khóe môi của Bắc Minh Thiện cong lên, làm khuôn mặt khôi ngô của anh càng nổi bật hơn dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt đó lướt qua một tia sáng dịu dàng.
“Nhưng mà anh Bắc Minh là sao?” Tất nhiên là anh chú ý đến cách xưng hô mới lạ của cô, anh cau mày có vẻ không được vui.
“Thím Phúc nhà anh bảo tôi phải tôn trọng anh một chút, anh Bắc Minh!” Cố Hạnh Nguyên nhún vai rồi cười chế nhạo.
“Sao, không quen hả? Hay là anh Bắc Minh có sở thích đặc biệt nào đó, chứ phải để người ta chửi là khốn nạn xấu xa gì đó thì trong lòng anh mới thoải mái?”
Anh nhướng mày và im lặng.
Anh tiếp tục đi đến gần cô và lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ từ trong túi ra.
Anh mở hộp gỗ và lấy ra một sợi dây chuyền.
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của Cố Hạnh Nguyên, anh liền vòng qua chiếc cổ trắng ngần của cô rồi đeo dây chuyền cho cô.
“Đây là gì vậy?” Cô bừng tỉnh, sợi dây chuyền đó đã rũ xuống ở trên ngực cô.
Ngón tay cô bất giác sờ lên mặt giây chuyền, hình như là được làm bằng kim loại, hình dạng dài đơn giản, góc cạnh ở bốn phía được mài phẳng nên sờ lên cảm giác rất trơn láng, tuy nhìn có vẻ không phải quá quý giá nhưng rất đặc biệt, sợi dây chuyền phản chiếu dưới ánh hoàng hôn một ánh sáng lóa mắt.
Ở phía cuối của mặt dây chuyền khắc một chữ tiếng anh nhỏ: [V.Q].
Anh nhếch môi, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua ngực cô nhưng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại bá đạo nói: “Không có sự cho chép của tôi thì không được tháo ra.”
“Này, anh là thổ phỉ à, cho dù không cho tôi tháo ra thì ít nhất cũng phải cho tôi biết mỗi ngày tôi đang đeo trên cổ thứ gì chứ?” Cô không nghe theo mà hét lên.
“Nếu như nó có thể trừ tà thì cũng tốt, nhưng lỡ như đây là đồ gì không rõ ràng…”
“Im miệng!” Anh lãnh khốc quay người đi, trên khuôn mặt khôi ngô lướt qua một tia giận dữ, anh có ý tốt muốn tặng cô mặt dây chuyền này, người phụ nữ này lại có thể đem nó ra để trừ tà? Anh nén giận rồi ném cho cô một câu: “Đi thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô vào thành phố.”
Sau đó anh không thèm quay đầu lại đi vào tòa lâu đài cổ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn theo bóng lưng rắn rỏi và kiêu ngạo của anh, có mù cũng cảm nhận được người đàn ông này đang tức giận.
Ngón tay cô sờ vào mặt dây chuyền trước ngực, trừ chữ V.Q ra thì cô ngắm rất lâu cũng không nhìn ra rốt cuộc đây là gì.
Vốn dĩ tặng cô dây chuyền kim cương thì cô còn có thể cầm đi bán được ít tiền, tặng dây chuyền bằng ngọc còn có thể giải trừ xui xẻo, nhưng anh tặng một mặt dây chuyền kim loại như vậy có bán được nửa xu không?
Cái tên này tức giận cái gì vậy?
….
Màn đêm buông xuống.
Tài xế lái xe một mạch đưa bọn họ đến quảng trường đêm của thành phố Barcelona phồn hoa.
Barcelona có tiếng là một thành phố hội họp của Châu Âu, mỗi tối thứ 6 thứ 7 là khi mà thành phố này sôi nổi nhất, phố Libo, phố Carrer Dels Mirallers, phố Carrer de Montcada, khắp nơi đều là quán bar, quán cà phê, club, sàn nhảy, những nơi phục vụ cuộc sống về đêm… có thể mở đến 2 3 giờ sáng, có những nơi thậm chí vui chơi xuyên đêm.
Thế là cô cười rất ngọt ngào rồi tỉnh dậy.
Khoảnh khắc cô mở mắt ra, khuôn mặt của một người phụ nữ châu Á hơi mập mạp liền đập vào mắt cô.
“Chào cô buổi sáng.”
Đôi mắt của Cố Hạnh Nguyên ngẩn ra.
Cô bất giác nhìn xung quanh căn phòng, trừ bà ra thì không còn ai khác: “Bà…bà gọi tôi?”
“Vâng, thưa cô.” Người phụ nữ trung niên lịch sự mỉm cười.
“Tôi là quản gia của căn lâu đài cổ ở Barcelona của cậu chủ, cô có thể gọi tôi là thím Phúc.”
Lâu đài cổ? Lúc này Cố Hạnh Nguyên mới tỉnh táo một chút.
Cô bật dậy rồi xuống giường, đi chân trần đạp lên tấm thảm mềm mại ở dưới đất.
“Cậu chủ mà thím nói là Bắc Minh Thiện sao?” Cô chạy nhanh đến trước ban công rồi kéo rèm cửa ra, trước mắt ngay lập tức xuất hiện một con sông cong cong màu xanh lam, mặt sông sâu hơn cả ngọc phỉ thúy, đẹp hơn cả ngọc bích, cứ như một viên ngọc đẹp không tỳ vết, dù là một người rất giỏi cũng khó mà miêu tả được, nước sông cứ trong veo dưới ánh mặt trời ban mai, những gợn sóng cứ như một đứa trẻ tinh nghịch nhảy nhót không yên, trên mặt nước đầy ánh nắng màu vàng. Hai bên bờ sông mờ ảo tọa lạc rất nhiều lâu đài cổ, vừa nhìn đã biết đây là nơi mà người giàu có tập hợp lại.
“Thưa đúng.” Thím Phúc cung kính đi theo bên cạnh Cố Hạnh Nguyên và giải thích.
“Bây giờ cô đang thấy là sông Bassols, cậu chủ đã dặn dò, sau khi cô thức dậy thì có thể tùy ý đi dạo chơi xung quanh.”
“Thật sao?” Lần đầu tiên đến Barcelona, một thành phố đầy hơi thở kiến trúc, không biết vì sao tâm trạng của cô lại rất tốt.
“Vậy cậu chủ của mấy người đâu?”
Thím Phúc cứ tưởng Cố Hạnh Nguyên muốn Bắc Minh Thiện đi cùng nên vội vàng giải thích: “Mỗi lần cậu chủ đến Barcelona đều có rất nhiều việc phải xử lý, cô muốn đi đâu thì tài xế có thể đưa cô đi.”
“Ý thím nói là cái tên Bắc Minh Thiện rất hay đến đây sao?” Cố Hạnh Nguyên quả thật hơi bất ngờ, cô luôn nghĩ rằng cái tính cách lạnh như băng đó của anh, ngoài đi đến cái phòng làm việc lạnh lẽo, ngoài mấy lần đi công tác cứng nhắc đó thì chắc chắn không phải là người hay đi đây đi đó.
Thím Phúc hơi nhíu mày: “Tôi làm quản gia ở lâu đài cổ đã 30 năm, tuy cô là người phụ nữ đầu tiên mà cậu chủ dắt về, nhưng mà cho dù mối quan hệ của cô và cậu chủ là gì, cũng phiền cô tôn trọng cậu chủ một chút!”
Rõ ràng là thím Phúc cảm thấy không hài lòng vì từ ngữ không được lịch sự của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên líu lưỡi: “30 năm?”
Nhưng mà câu nói “người phụ nữ đầu tiên cậu chủ dắt về” của thím Phúc, quả thật làm lòng cô hơi xao động.
Thím Phúc gật đầu: “Từ nhỏ tôi đã đi theo bà chủ, tòa lâu đài cổ này là tài sản mà mẹ của bà chủ để lại, sau đi bà chủ qua đời, tất nhiên là cậu sẽ kế thừa nó.”
“Thím nói bà chủ là mẹ của anh…Bắc Minh Thiện sao?” Cô đã sửa cách nói năng, trước mặt thím Phúc còn kính trọng gọi Bắc Minh Thiện như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy chuyện liên quan đến mẹ của Bắc Minh Thiện.
“Vâng.” Vừa nói đến bà chủ đã mất, lúc nãy thím Phúc vẫn đang rất nghiêm túc đột nhiên dịu dàng hơn.
“Bà chủ rất tốt, chỉ tiếc là…”
“Tiếc là cái gì?” Cố Hạnh Nguyên nhớ lại ngày hôm đó Bắc Minh Thiện gọi vợ của ông chủ nhà họ Bắc Minh là “dì Tâm”, cô liền cảm thấy mẹ của Bắc Minh Thiện ở trong lòng anh nhất định giữ một vị trí rất quan trọng, không có bất kì người phụ nữ nào có thể thay thế.
Thím Phúc nhìn Cố Hạnh Nguyên, bà định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng bà chỉ thở dài rồi nói chuyện khác: “Cô rửa ráy một chút đi, tôi đã làm đồ ăn sáng, lát nữa cô xuống ăn là được.”
Nói xong thím Phúc liền đi ra khỏi phòng.
…
Ở một mức độ nào đó, Cố Hạnh Nguyên trời sinh vẫn là người lạc quan, hoặc có thể nói là người tự lừa mình lừa người cố tỏ ra mình sống rất vô tư.
Có lẽ vì phải đối mặt với cuộc sống cực khổ nhiều năm như vậy nên cô đã cảm thấy chai lì từ lâu.
Chắc là Dương Dương di truyền điểm này từ cô, hơn nữa còn phát huy tốt hơn cả cô.
Cho nên dù nghi ngờ Bắc Minh Thiện biết rõ cô không có ý đồ gì xấu với công trình Ánh, nhưng vẫn cố ý đưa cô đến Barcelona, nghi ngờ rằng Bắc Minh Thiện lại có thể đưa cô đến ở trong căn nhà của mẹ anh lúc còn sống, có rất nhiều điểm cô nghi hoặc, nhưng vẫn không thể kìm lại sự yêu thích và cảm giác mới mẻ của cô với Barcelona.
Cô tắm nhanh một cái rồi đi chân trần xuống lầu ăn sáng.
Tòa lâu đài cổ lớn như vậy nhưng chẳng thấy dấu vết gì của Bắc Minh Thiện.
Chỉ còn lại mình cô ở trước cái bàn ăn rất to và ăn ngấu nghiến.
Thím Phúc cung kính đứng một bên để hầu hạ.
“Ôi, thím Phúc, bánh thím làm ngon quá!”
“Thưa cô, đây là món Tortilla-De-Patata, là món ăn đặc sản của Tây Ban Nha, cậu chủ cũng rất thích ăn món này.”
“Emmm…” Không phải chỉ là bánh chiên trứng gà với khoai tây sao?
Thôi được, cô không hiểu tiếng Tây Ban Nha, nhưng đồ ăn ngon không cần ngôn ngữ cũng có thể truyền lại được.
“Wow, thịt này ngon ghê.”
“Là món Chorizo, chỉ cần mỗi lần cậu chủ về Barcelona, tôi đều sẽ chuẩn bị một ít.”
“Ồ…” Không phải chỉ là xúc xích bò thôi sao.
Cố Hạnh Nguyên gặm xúc xích, cắn bánh chiên rồi cứ một mực suy tư, thím Phúc nói toàn tiếng Tây Ban Nha, muốn bắt nạt cô vì cô là người nước ngoài sao?
Chỉ có điều thím Phúc toàn nói đến cậu chủ, ngược lại vẫn làm cô rất tò mò.
“Thím Phúc, xem ra cậu chủ nhà thím rất biết hưởng thụ nhỉ, thím nói tôi là người phụ nữ đầu tiên anh ấy đưa về nhà, không lẽ anh ấy chưa bao giờ đưa người phụ nữ nào khác vào đây sao?”
Thím Phúc quan sát Cố Hạnh Nguyên thật kĩ rồi nói: “Vâng.”
Thực ra tối qua, lần đầu tiên thím Phúc nhìn thấy trong lòng cậu chủ là một người phụ nữ thì đã cảm thấy kinh ngạc, từ nhỏ bà đã thấy cậu chủ lớn lên, tính cách lãnh đạm điềm tĩnh, làm bà gần như nghĩ rằng e là cậu chủ muốn ở một mình cả đời, không ngờ rằng cậu chủ lại bế một người phụ nữ về.
Cố Hạnh Nguyên mở to mắt rồi ngạc nhiên nói: “Sunny cũng không đưa về sao?”
“Sunny? Đó là ai?” Thím Phúc ngờ vực.
“Ohh…” Cố Hạnh Nguyên lẩm bẩm rồi không dám nói nhiều, thế là cô liền cúi đầu xuống ăn canh.
Trong lòng cô như có những ngọn sóng lớn đang dạo chơi, Tô Ánh Uyển không phải có tình cảm với anh 10 năm sao? Vậy mà lại chưa từng đến chỗ này?
Cô và Bắc Minh Thiện nhiều lắm thì cũng chỉ mới vài tháng, lại có thể có được sự vinh dự đặc biệt này sao?
Đợi đã…cô lén nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của thím Phúc, nhớ đến lúc nãy thím Phúc nhắc đến bà chủ đã qua đời…không biết vì sao Cố Hanh Nguyên lại thấy sống lưng mình lành lạnh…rất lạnh…
….
Hôm nay, Cố Hạnh Nguyên ở trong tòa lâu đài cổ, cô cứ như bị tan chảy bởi những trải nghiệm mới và những thứ xa xỉ, cô liền đi dạo hết một vòng quanh lâu đài từ trên xuống dưới.
Tất nhiên chỉ trừ căn phòng ở cuối hành lang của tầng 2.
Cửa lớn của căn phòng đó đã bị khóa chặt.
Bởi vì thím Phúc đã dặn dò rất nhiều lần “căn phòng ở tầng 2 đó phiền cô đừng bao giờ bước vào, nếu không chọc tức cậu chủ rồi thì cô tự chịu hậu quả”.
Mặt trời chiều lặn về phía Tây.
Sau khi ăn tối xong, Cố Hạnh Nguyên nằm trong phòng lén gọi điện thoại cho Trình Trình và Dương Dương.
Cô được biết tạm thời hai đứa con của mình được bình an vô sự nên cũng yên tâm.
Cô nghiêng người dựa vào bên cửa sổ rồi nhìn về phía xa nơi mặt trời chiều đang lặn xuống sông Bassols.
Nước sông cứ lả lướt, trên mặt sông yên ả đó, ánh mặt trời chiều cứ tà tà chiếu xuống làm ngưng đọng một sức sống huyền bí khó tả bằng lời, mang đến cho người ta một cảm giác vượt lên thiên nhiên.
Trong vô thức cô nhất thời cao hứng, cô bước những bước chân trần nhẹ nhàng đi xuống lầu rồi chạy ra bãi cỏ bên bờ sông.
…
Sau khi Bắc Minh Thiện về lâu đài cổ ở Barcelona thì điều đầu tiên anh thấy chính là cảnh này.
Trước lâu đài theo phong cách thời Trung Cổ, trên bãi cỏ xanh mướt bên bờ, sông Bassols đang chảy rì rào có một người phụ nữ phương Đông đang mang một chiếc váy màu tím nhạt, mái tóc được bối đơn giản sau đầu, vài sợi tóc nghịch ngợm rũ xuống bên tai bay theo gió.
Người phụ nữ đó như được tắm bởi ánh nắng vàng chiều tà vô cùng xinh đẹp, tà váy tung bay, nụ cười ngọt ngào, đôi chân trần nhẹ nhàng tự nhiên đạp lên thảm cỏ, giống như một thiên thần đang nhảy múa và xoay vòng, nhìn rất rực rỡ…
Bắc Minh Thiện thấy hơi khó thở, anh bất giác đi đến gần và không hề phát ra âm thanh.
“Anh…Bắc Minh!”
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, bỗng nhiên cô dừng lại bước chân đang nhảy múa của mình.
Bắc Minh Thiện thình lình xuất hiện làm cô hơi bối rối.
Lúc nãy cô bị vẻ đẹp của sông Bassols cuốn hút, làm cô không kìm nổi mà nhảy một điệu.
“Nhảy đẹp lắm.” Khóe môi của Bắc Minh Thiện cong lên, làm khuôn mặt khôi ngô của anh càng nổi bật hơn dưới ánh nắng chiều, khuôn mặt đó lướt qua một tia sáng dịu dàng.
“Nhưng mà anh Bắc Minh là sao?” Tất nhiên là anh chú ý đến cách xưng hô mới lạ của cô, anh cau mày có vẻ không được vui.
“Thím Phúc nhà anh bảo tôi phải tôn trọng anh một chút, anh Bắc Minh!” Cố Hạnh Nguyên nhún vai rồi cười chế nhạo.
“Sao, không quen hả? Hay là anh Bắc Minh có sở thích đặc biệt nào đó, chứ phải để người ta chửi là khốn nạn xấu xa gì đó thì trong lòng anh mới thoải mái?”
Anh nhướng mày và im lặng.
Anh tiếp tục đi đến gần cô và lấy một cái hộp nhỏ bằng gỗ từ trong túi ra.
Anh mở hộp gỗ và lấy ra một sợi dây chuyền.
Sau đó, dưới ánh mắt sững sờ của Cố Hạnh Nguyên, anh liền vòng qua chiếc cổ trắng ngần của cô rồi đeo dây chuyền cho cô.
“Đây là gì vậy?” Cô bừng tỉnh, sợi dây chuyền đó đã rũ xuống ở trên ngực cô.
Ngón tay cô bất giác sờ lên mặt giây chuyền, hình như là được làm bằng kim loại, hình dạng dài đơn giản, góc cạnh ở bốn phía được mài phẳng nên sờ lên cảm giác rất trơn láng, tuy nhìn có vẻ không phải quá quý giá nhưng rất đặc biệt, sợi dây chuyền phản chiếu dưới ánh hoàng hôn một ánh sáng lóa mắt.
Ở phía cuối của mặt dây chuyền khắc một chữ tiếng anh nhỏ: [V.Q].
Anh nhếch môi, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua ngực cô nhưng không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại bá đạo nói: “Không có sự cho chép của tôi thì không được tháo ra.”
“Này, anh là thổ phỉ à, cho dù không cho tôi tháo ra thì ít nhất cũng phải cho tôi biết mỗi ngày tôi đang đeo trên cổ thứ gì chứ?” Cô không nghe theo mà hét lên.
“Nếu như nó có thể trừ tà thì cũng tốt, nhưng lỡ như đây là đồ gì không rõ ràng…”
“Im miệng!” Anh lãnh khốc quay người đi, trên khuôn mặt khôi ngô lướt qua một tia giận dữ, anh có ý tốt muốn tặng cô mặt dây chuyền này, người phụ nữ này lại có thể đem nó ra để trừ tà? Anh nén giận rồi ném cho cô một câu: “Đi thu dọn đồ đạc, tôi đưa cô vào thành phố.”
Sau đó anh không thèm quay đầu lại đi vào tòa lâu đài cổ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn theo bóng lưng rắn rỏi và kiêu ngạo của anh, có mù cũng cảm nhận được người đàn ông này đang tức giận.
Ngón tay cô sờ vào mặt dây chuyền trước ngực, trừ chữ V.Q ra thì cô ngắm rất lâu cũng không nhìn ra rốt cuộc đây là gì.
Vốn dĩ tặng cô dây chuyền kim cương thì cô còn có thể cầm đi bán được ít tiền, tặng dây chuyền bằng ngọc còn có thể giải trừ xui xẻo, nhưng anh tặng một mặt dây chuyền kim loại như vậy có bán được nửa xu không?
Cái tên này tức giận cái gì vậy?
….
Màn đêm buông xuống.
Tài xế lái xe một mạch đưa bọn họ đến quảng trường đêm của thành phố Barcelona phồn hoa.
Barcelona có tiếng là một thành phố hội họp của Châu Âu, mỗi tối thứ 6 thứ 7 là khi mà thành phố này sôi nổi nhất, phố Libo, phố Carrer Dels Mirallers, phố Carrer de Montcada, khắp nơi đều là quán bar, quán cà phê, club, sàn nhảy, những nơi phục vụ cuộc sống về đêm… có thể mở đến 2 3 giờ sáng, có những nơi thậm chí vui chơi xuyên đêm.
/858
|