Đi theo phía sau Bắc Minh Diệp Long, là Bắc Minh Triều Lâm, ba của anh ta, còn có Lan Hồng, mẹ của anh ta.
Bọn họ đều cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng Bắc Minh Triều Lâm đã từng trải qua vài chuyện, ông ta suy tư một chút rồi nói: “Diệp Long, buổi trưa lúc con đi đến tập đoàn Gia Mậu, nhìn thấy giữa chú hai của con và Cố Hạnh Nguyên cảm thấy thế nào?”
Bắc Minh Diệp Long xoa xóa cái trán, cẩn thận nhớ lại một chút.
Khi Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên rời đi, anh ta và tổng giám đốc La đã uống vài ly rượu vang cao cấp ở trên sân thượng. Tuy nhiên anh ta may mắn hơn rất nhiều so với Bắc Minh Thiện, không gặp bất cứ cảnh sát giao thông hay trạm kiểm tra nào.
Anh ta một đường thông thuận lái xe trở về tập đoàn Bắc Minh.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ là rõ ràng lúc đầu anh ta nhìn thấy nhà để xe chuyên dụng của Bắc Minh Thiện không có mái che, vậy mà bây giờ lại bị che gần như kín cả gió.
Anh ta cũng không suy nghĩ quá nhiều liền đi lên lầu. Còn trước đó khi ba người bọn họ đều ở trên sân thượng…
Thật đúng là không phát hiện có điểm gì kỳ lạ.
Bắc Minh Triều Lâm nghe con trai tóm tắt lại, cũng không phát hiện ra điểm gì đặc biệt. Ông ta nhíu mày nghĩ mãi không ra.
“Triều Lâm, Diệp Long, hay là vì buổi sáng Hạnh Nguyên đã nhận vụ án bắt cóc rồi?” Lan Hồng gợi ý một câu.
Đúng thế, tại sao lại có thể quên chuyện này chứ.
Khi Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy tin tức trên TV, liền gọi điện thoại cho ba mẹ anh ta, để bọn họ cùng xem. Mặc dù bọn họ không phải quan tâm đến Bắc Minh Thiện, nhưng tìm hiểu động thái của anh một chút cũng không có hại.
***
Lan Hồng nói một câu dường như nhắc nhở đầu mối cho hai người. Tại sao lại có thể bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau đó lại lâm vào trầm tư: Cho dù Bắc Minh Thiện thành công cứu đứa trẻ trở về, như vậy Cố Hạnh Nguyên cũng không vì chuyện này mà ‘Mời’ Bắc Minh Thiện lần nữa trở lại tập đoàn Bắc Minh.
Lý do này quả thực có chút gượng ép.
*
Hình Uy đi theo Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đến văn phòng sau khi kết thúc cuộc họp.
Sau khi đóng cửa lại, ở đây không có người ngoài, đương nhiên là có chuyện gì cũng có thể thẳng thắng nói ra.
“Ông chủ, cô chủ, hai người…” Hình Uy nói đến miệng lại nuốt trở vào.
“Hình Uy, có gì anh cứ hỏi là được, giữa chúng ta không có gì không thể hỏi!” Cố Hạnh Nguyên vừa nói, vừa trở về vị trí của mình.
Sau đó hướng về phía Bắc Minh Thiện, người vừa mới đi từ phòng giải khát ra, trên tay bưng một ly cà phê, cô chỉ vào vị trí cũ của anh và nói: “Anh vẫn ngồi ở chỗ đó đi!”
“Tôi ngồi ở chỗ đó không được tốt lắm đâu, dù sao bây giờ tôi cũng chỉ là một trợ lý mà thôi. Tôi thấy vị trí này của em có lẽ là nên đổi một chút, với thân phận bây giờ của em cũng không thể ngồi ở vị trí trợ lý này!” Bắc Minh Thiện nói, cũng không để ý đến cảm nhận của Cố Hạnh Nguyên, trực tiếp ngồi xuống bàn của cô, đồng thời tỏ vẻ công khai chủ quyền: “Tôi ngồi ở đây!”
“Anh…” Cố Hạnh Nguyên thật sự hận không thể đưa tay bóp anh ta một cái, tên này thật sự rất đáng hận.
Lời nói vừa rồi của Hình Uy đến miệng lại nuốt xuống, sau đó đưa tay nhanh chóng thuận theo ý của ông chủ, đem đồ dùng làm việc và những vật dụng khác Cố Hạnh Nguyên chuyển đến vị trí vốn là của Bắc Minh Thiện.
Lần này, Cố Hạnh Nguyên còn có gì để nói nữa? Đã mời vị ‘Đại gia’ này về, như vậy mình cũng chỉ có thể nén giận một chút.
Sau một thời gian ngắn sắp xếp, đồ đạc của hai người cuối cùng cũng trở về đúng vị trí.
Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí cũ của Cố Hạnh Nguyên, khẽ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô. Nhưng Cố Hạnh Nguyên cũng không có bất cứ hứng thú gì phản ứng lại anh.
“Tổng giám đốc Cố, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, em có thể nói cho tôi biết một chút về nội dung công việc của tôi chứ.” Bắc Minh Thiện đúng thật giỏi ở khoản đi gây sự.
Bây giờ anh có thể coi như một người không làm quan chức vô cùng rảnh rang, cái cảm giác ung dung tự đắc kia khiến cho Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy liền cảm thấy tức giận.
“Nội dung công việc của anh chính là những việc mà tôi đã làm cho anh trước đây!”
Bắc Minh nhẹ gật đầu, sau đó tỏ vẻ dễ dàng nói: “Chẳng lẽ chỉ có chút chuyện này sao?”
“Nếu như anh cảm thấy ít việc, vậy làm phiền anh phụ trách luôn vệ sinh phòng đi!”
Quét dọn vệ sinh… Chuyện này đối với Bắc Minh Thiện mà nói quả thật có chút khó khăn. Cũng không phải vì anh không thể dọn dẹp vệ sinh, mà là ở trước mặt người khác anh luôn ăn mặc chỉnh tề, quần áo mặc một ngày dường như không tì vết. Để anh phụ trách quét dọn văn phòng…
Thật sự có chút không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Bắc Minh Thiện, tận trong đáy lòng Cố Hạnh Nguyên từ xông lên một cảm giác vui vẻ khó nói nên lời. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy trong ngày hôm nay.
“Thế nào, trợ lý Bắc Minh, có vấn đề gì không?”
“Cô, cô chủ. Chuyện vệ sinh phòng làm việc giao cho tôi đi!” Hình Uy có chút rụt rè nói.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy một cái: “Anh còn có công việc phải làm của anh, làm gì còn thời gian rảnh rỗi làm những việc này. Nếu trợ lý Bắc Minh nói anh ta có thời gian, vậy tôi nghĩ anh ta có thể sẽ làm phiền người khác nhiều hơn.Hơn nữa làm nhiều một chút với anh ta mà nói cũng không có gì xấu!”
***
“Mẹ, mẹ đã trở về…”
Buổi tối, khi Cố Hạnh Nguyên kéo thân thể mệt mỏi trở về, vừa mới đẩy cửa ra, Cửu Cửu lập tức từ trong phòng khách chạy ra, đi theo phía sau con bé còn có hai người anh trai.
Ngày hôm nay đối với cô mà nói quả thật là một ngày vô cùng dài, thật sự cảm thất vô cùng may mắn khi cuối cùng cô cũng gắng gượng được đến đây.
“Các con yêu của mẹ, mẹ thật sự nhớ các con chết mất. Đến đây cho mẹ hôn mỗi đứa một cái!” Lúc sáng, vì thời gian quá gấp gáp nên chưa kịp thân mật với bọn nhỏ. Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cô cũng có thời gian thuộc về riêng mình.
Cửu Cửu dựa vào trong lồng ngực của mẹ, và được mẹ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con bé liền nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trong mắt giống như đầy sự mong đợi.
Nhưng sau khi nhìn ra bên ngoài chỉ có ánh sáng từ đèn đường, lại lập tức có chút mất mát: “A, ba ba không đến sao?”
Một câu này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy quả thực có chút giật mình.
Cho dù bây giờ bé cưng bảo bối đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện, không bị cô vất vả ‘tôi luyện’ thành phản xạ có điều kiện, nhưng cũng không phải trong trạng thái mong mỏi muốn được gặp anh như vậy.
Cô bắt đầu có chút hoài nghi, Bắc Minh Thiện này ngoại trừ thân phận Tổng giám đốc, phía sau vẻ lạnh lùng nổi tiếng đó, nhất định còn ẩn giấu một thân phận khác không muốn người khác biết.
Có lẽ anh ta giống như một cái mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống sẽ biến thành Phù thủy mũi cong. Hoặc sẽ lập tức biến mất vào một thời điểm nào đó khi người khác không chú ý đến, sau đó sẽ trở thành một nhà thôi miên trong một phòng khám đơn sơ bên trong một hẻm nhỏ vắng vẻ…
Tóm lại, cảm giác mà bây giờ Cửu Cửu dành cho anh, đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói đơn giản chính là lộ ra vẻ cực kỳ ‘Không bình thường’.
Đương nhiên, ngoại trừ bé cưng bảo bối, trước đó có lẽ cô phải cảnh giác. Vì đây chính là cách mà Dương Dương ‘gần như’ bị tên này bắt bài thành công.
Mặc dù cậu bé ngẫu nhiên sẽ có chút chống lại, nhưng tổng thể coi như đã tước vũ khí đầu hàng.
“Mẹ? Sao mẹ không nói lời nào?”
Cửu Cửu không nghe thấy câu trả lời của Cố Hạnh Nguyên, con bé hướng khuôn mặt nhỏ về phía mẹ, trong đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ nghi ngờ.
“Bé cưng bảo bối, ba ba là quỷ nhà vệ sinh, con không sợ sao? Ông ấy sẽ ăn thịt con và biến con thành quỷ nhà vệ sinh theo đó…”
Trình Trình và Dương Dương đứng ở bên cạnh em gái, sau khi bọn chúng nghe thấy mẹ miêu tả ba như vậy, trên người không khỏi cảm thấy một trận khí lạnh.
Cửu Cửu cảm thấy sững sờ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ có chút khó khăn. Đối với những lời mẹ vừa nói, thái độ của con bé đối với Ba ba lại bắt đầu có chút dao động nho nhỏ.
Dù sao đó cũng là ‘ma chú’ mà Cố Hạnh Nguyên đã niệm cho bé cưng bảo bối, không thể trong lúc nhất thời có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ của bé cưng bảo bối, trong lòng cô lại bắt đầu mừng thầm, đồng thời cũng đang cười nhạo cái gọi là cố gắng của Bắc Minh Thiện, bây giờ xem ra là nỗ lực vô ích.
Cô thật sự muốn nhìn xem khi Bắc Minh Thiện nhìn cảnh tượng này sẽ có biểu cảm thế nào, liệu sẽ‘mắt chữ o miệng chữ ô’? Có lẽ còn có những biểu cảm khác nữa.
Tóm lại, chỉ cần có thể nhìn thấy dáng vẻ thất bại của anh, trong lòng Cố Hạnh Nguyên sẽ có cảm giác vô cùng vui vẻ một cách khó hiểu.
Xong rồi, đây cũng là lúc tinh thần ‘tự sướng’ của cô đang tác quái.
“A, kia là cái gì?” Cảm xúc mà Cửu Cửu vừa mới ấp ủ, giờ phút này lại dao động lần nữa, vì lúc này con bé đã thấy một thứ lông lá đang đứng ở cửa.
***
Cùng lúc đó, Trình Trình và Dương Dương cũng nhìn thấy.
Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa đắc ý đủ, cứ như vậy bị một loạt biểu lộ của bọn nhỏ đả kích cho tan thành mây khói. Cô cũng không thể không quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Sau khi cô vào nhà vẫn chưa kịp đóng cửa lại, ba đứa nhỏ chạy đến đón mình, nên sau đó cửa vẫn cứ mở ra như vậy.
Giờ phút này, đứng ở cửa ra vào chính là một thứ lông lá nhung nhung. Cao bằng đầu người, có tay có chân. Có lẽ là một con gấu hoặc tạo hình giống như một nhân vật trong phim hoạt hình.
“Oa a, là con gấu lớn!” Dương Dương có chút hưng phấn gần như đôi mắt tỏa sáng lên.
Ngoại trừ việc học tập không thành thạo, nhưng thứ khác gần như Dương Dương đều biết hết. Xem phim hoạt hình có thể coi là một trong những sở thích lớn nhất, hơn nữ cũng là một trong những sở thích lâu nhất.
Gần như cậu bé đã đọc hết tất cả các loại truyện tranh, Trung Quốc, Nhật Bản, đương nhiên cũng không thể thiếu được truyện tranh Mỹ, nơi mà cậu bé đã sống trong một thời gian dài.
Na Tra, Tôn Ngộ Không, Batman, Spider Man, Superman, Crayon Shin – chan, Naruto…
Cậu bé hưng phấn lách qua người Cố Hạnh Nguyên chạy tới trước mặt con gấu hình người, liền lộ ra rằng cậu rất nhỏ bé.
Nhìn qua cũng chỉ đến vị trí bụng của con rối kia.
“Nha! Mẹ ơi mẹ xem, nó và chú đầu bếp cao gần bằng nhau. Hoặc là nó còn cao hơn một chút so với chút đầu bếp… A!” Không đợi Dương Dương nói hết lời, liền thấy con gấu lớn đó hoạt động. Nó duỗi bàn tay lớn nhiều lông ra vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của Dương Dương.
Điều này khiến Dương Dương, người vẫn không hề chuẩn bị tâm lý giật mình kêu lên. Thân thể nhỏ nhắn lùi về phía sau một cái, lùi lại hai bước, ba bước, suýt chút nữa đã bị ngã sấp xuống.
Đương nhiên, hành động này cũng khiến Cửu Cửu và Trình Trình có chút bất ngờ.
Cửu Cửu lập tức vùi đầu vào trong lòng Cố Hạnh Nguyên, hai tay nhỏ bám thật chặt vào quấn áo của mẹ: “Mẹ, con sợ!”
Đương nhiên, trò vặt này cũng chỉ có thể dọa mấy đứa nhỏ một chút, đối với Cố Hạnh Nguyên thì không có chút tác dụng nào. Cô vừa nhẹ nhàng vỗ về Cửu Cửu, vừa an ủi con bé.
Cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hướng con rối nói: “Náo đủ chưa, còn không cởi lớp da này ra. Anh đã dọa cho ba đứa trẻ sợ hãi rồi!”
Lời nói vừa dứt, con rối giơ tay lên, tháo cái ‘Đầu to’ xuống.
“Là anh!” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy người hóa trang con rối lại là Hình Uy.
Dưới ánh đèn chiếu xuống từ mái hiên, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt vô tội mang theo sự áy náy của Hình Uy.
Bọn họ đều cảm thấy có chút hoang mang.
Nhưng Bắc Minh Triều Lâm đã từng trải qua vài chuyện, ông ta suy tư một chút rồi nói: “Diệp Long, buổi trưa lúc con đi đến tập đoàn Gia Mậu, nhìn thấy giữa chú hai của con và Cố Hạnh Nguyên cảm thấy thế nào?”
Bắc Minh Diệp Long xoa xóa cái trán, cẩn thận nhớ lại một chút.
Khi Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên rời đi, anh ta và tổng giám đốc La đã uống vài ly rượu vang cao cấp ở trên sân thượng. Tuy nhiên anh ta may mắn hơn rất nhiều so với Bắc Minh Thiện, không gặp bất cứ cảnh sát giao thông hay trạm kiểm tra nào.
Anh ta một đường thông thuận lái xe trở về tập đoàn Bắc Minh.
Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ là rõ ràng lúc đầu anh ta nhìn thấy nhà để xe chuyên dụng của Bắc Minh Thiện không có mái che, vậy mà bây giờ lại bị che gần như kín cả gió.
Anh ta cũng không suy nghĩ quá nhiều liền đi lên lầu. Còn trước đó khi ba người bọn họ đều ở trên sân thượng…
Thật đúng là không phát hiện có điểm gì kỳ lạ.
Bắc Minh Triều Lâm nghe con trai tóm tắt lại, cũng không phát hiện ra điểm gì đặc biệt. Ông ta nhíu mày nghĩ mãi không ra.
“Triều Lâm, Diệp Long, hay là vì buổi sáng Hạnh Nguyên đã nhận vụ án bắt cóc rồi?” Lan Hồng gợi ý một câu.
Đúng thế, tại sao lại có thể quên chuyện này chứ.
Khi Bắc Minh Diệp Long nhìn thấy tin tức trên TV, liền gọi điện thoại cho ba mẹ anh ta, để bọn họ cùng xem. Mặc dù bọn họ không phải quan tâm đến Bắc Minh Thiện, nhưng tìm hiểu động thái của anh một chút cũng không có hại.
***
Lan Hồng nói một câu dường như nhắc nhở đầu mối cho hai người. Tại sao lại có thể bỏ qua chuyện này.
Nhưng sau đó lại lâm vào trầm tư: Cho dù Bắc Minh Thiện thành công cứu đứa trẻ trở về, như vậy Cố Hạnh Nguyên cũng không vì chuyện này mà ‘Mời’ Bắc Minh Thiện lần nữa trở lại tập đoàn Bắc Minh.
Lý do này quả thực có chút gượng ép.
*
Hình Uy đi theo Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên đến văn phòng sau khi kết thúc cuộc họp.
Sau khi đóng cửa lại, ở đây không có người ngoài, đương nhiên là có chuyện gì cũng có thể thẳng thắng nói ra.
“Ông chủ, cô chủ, hai người…” Hình Uy nói đến miệng lại nuốt trở vào.
“Hình Uy, có gì anh cứ hỏi là được, giữa chúng ta không có gì không thể hỏi!” Cố Hạnh Nguyên vừa nói, vừa trở về vị trí của mình.
Sau đó hướng về phía Bắc Minh Thiện, người vừa mới đi từ phòng giải khát ra, trên tay bưng một ly cà phê, cô chỉ vào vị trí cũ của anh và nói: “Anh vẫn ngồi ở chỗ đó đi!”
“Tôi ngồi ở chỗ đó không được tốt lắm đâu, dù sao bây giờ tôi cũng chỉ là một trợ lý mà thôi. Tôi thấy vị trí này của em có lẽ là nên đổi một chút, với thân phận bây giờ của em cũng không thể ngồi ở vị trí trợ lý này!” Bắc Minh Thiện nói, cũng không để ý đến cảm nhận của Cố Hạnh Nguyên, trực tiếp ngồi xuống bàn của cô, đồng thời tỏ vẻ công khai chủ quyền: “Tôi ngồi ở đây!”
“Anh…” Cố Hạnh Nguyên thật sự hận không thể đưa tay bóp anh ta một cái, tên này thật sự rất đáng hận.
Lời nói vừa rồi của Hình Uy đến miệng lại nuốt xuống, sau đó đưa tay nhanh chóng thuận theo ý của ông chủ, đem đồ dùng làm việc và những vật dụng khác Cố Hạnh Nguyên chuyển đến vị trí vốn là của Bắc Minh Thiện.
Lần này, Cố Hạnh Nguyên còn có gì để nói nữa? Đã mời vị ‘Đại gia’ này về, như vậy mình cũng chỉ có thể nén giận một chút.
Sau một thời gian ngắn sắp xếp, đồ đạc của hai người cuối cùng cũng trở về đúng vị trí.
Bắc Minh Thiện ngồi ở vị trí cũ của Cố Hạnh Nguyên, khẽ liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cô. Nhưng Cố Hạnh Nguyên cũng không có bất cứ hứng thú gì phản ứng lại anh.
“Tổng giám đốc Cố, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, em có thể nói cho tôi biết một chút về nội dung công việc của tôi chứ.” Bắc Minh Thiện đúng thật giỏi ở khoản đi gây sự.
Bây giờ anh có thể coi như một người không làm quan chức vô cùng rảnh rang, cái cảm giác ung dung tự đắc kia khiến cho Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy liền cảm thấy tức giận.
“Nội dung công việc của anh chính là những việc mà tôi đã làm cho anh trước đây!”
Bắc Minh nhẹ gật đầu, sau đó tỏ vẻ dễ dàng nói: “Chẳng lẽ chỉ có chút chuyện này sao?”
“Nếu như anh cảm thấy ít việc, vậy làm phiền anh phụ trách luôn vệ sinh phòng đi!”
Quét dọn vệ sinh… Chuyện này đối với Bắc Minh Thiện mà nói quả thật có chút khó khăn. Cũng không phải vì anh không thể dọn dẹp vệ sinh, mà là ở trước mặt người khác anh luôn ăn mặc chỉnh tề, quần áo mặc một ngày dường như không tì vết. Để anh phụ trách quét dọn văn phòng…
Thật sự có chút không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Bắc Minh Thiện, tận trong đáy lòng Cố Hạnh Nguyên từ xông lên một cảm giác vui vẻ khó nói nên lời. Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy trong ngày hôm nay.
“Thế nào, trợ lý Bắc Minh, có vấn đề gì không?”
“Cô, cô chủ. Chuyện vệ sinh phòng làm việc giao cho tôi đi!” Hình Uy có chút rụt rè nói.
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy một cái: “Anh còn có công việc phải làm của anh, làm gì còn thời gian rảnh rỗi làm những việc này. Nếu trợ lý Bắc Minh nói anh ta có thời gian, vậy tôi nghĩ anh ta có thể sẽ làm phiền người khác nhiều hơn.Hơn nữa làm nhiều một chút với anh ta mà nói cũng không có gì xấu!”
***
“Mẹ, mẹ đã trở về…”
Buổi tối, khi Cố Hạnh Nguyên kéo thân thể mệt mỏi trở về, vừa mới đẩy cửa ra, Cửu Cửu lập tức từ trong phòng khách chạy ra, đi theo phía sau con bé còn có hai người anh trai.
Ngày hôm nay đối với cô mà nói quả thật là một ngày vô cùng dài, thật sự cảm thất vô cùng may mắn khi cuối cùng cô cũng gắng gượng được đến đây.
“Các con yêu của mẹ, mẹ thật sự nhớ các con chết mất. Đến đây cho mẹ hôn mỗi đứa một cái!” Lúc sáng, vì thời gian quá gấp gáp nên chưa kịp thân mật với bọn nhỏ. Sau một ngày bận rộn, cuối cùng cô cũng có thời gian thuộc về riêng mình.
Cửu Cửu dựa vào trong lồng ngực của mẹ, và được mẹ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, con bé liền nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trong mắt giống như đầy sự mong đợi.
Nhưng sau khi nhìn ra bên ngoài chỉ có ánh sáng từ đèn đường, lại lập tức có chút mất mát: “A, ba ba không đến sao?”
Một câu này khiến Cố Hạnh Nguyên cảm thấy quả thực có chút giật mình.
Cho dù bây giờ bé cưng bảo bối đã nhìn thấy Bắc Minh Thiện, không bị cô vất vả ‘tôi luyện’ thành phản xạ có điều kiện, nhưng cũng không phải trong trạng thái mong mỏi muốn được gặp anh như vậy.
Cô bắt đầu có chút hoài nghi, Bắc Minh Thiện này ngoại trừ thân phận Tổng giám đốc, phía sau vẻ lạnh lùng nổi tiếng đó, nhất định còn ẩn giấu một thân phận khác không muốn người khác biết.
Có lẽ anh ta giống như một cái mặt nạ, chỉ cần tháo mặt nạ xuống sẽ biến thành Phù thủy mũi cong. Hoặc sẽ lập tức biến mất vào một thời điểm nào đó khi người khác không chú ý đến, sau đó sẽ trở thành một nhà thôi miên trong một phòng khám đơn sơ bên trong một hẻm nhỏ vắng vẻ…
Tóm lại, cảm giác mà bây giờ Cửu Cửu dành cho anh, đối với Cố Hạnh Nguyên mà nói đơn giản chính là lộ ra vẻ cực kỳ ‘Không bình thường’.
Đương nhiên, ngoại trừ bé cưng bảo bối, trước đó có lẽ cô phải cảnh giác. Vì đây chính là cách mà Dương Dương ‘gần như’ bị tên này bắt bài thành công.
Mặc dù cậu bé ngẫu nhiên sẽ có chút chống lại, nhưng tổng thể coi như đã tước vũ khí đầu hàng.
“Mẹ? Sao mẹ không nói lời nào?”
Cửu Cửu không nghe thấy câu trả lời của Cố Hạnh Nguyên, con bé hướng khuôn mặt nhỏ về phía mẹ, trong đôi mắt ngấn nước lóe lên vẻ nghi ngờ.
“Bé cưng bảo bối, ba ba là quỷ nhà vệ sinh, con không sợ sao? Ông ấy sẽ ăn thịt con và biến con thành quỷ nhà vệ sinh theo đó…”
Trình Trình và Dương Dương đứng ở bên cạnh em gái, sau khi bọn chúng nghe thấy mẹ miêu tả ba như vậy, trên người không khỏi cảm thấy một trận khí lạnh.
Cửu Cửu cảm thấy sững sờ, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ có chút khó khăn. Đối với những lời mẹ vừa nói, thái độ của con bé đối với Ba ba lại bắt đầu có chút dao động nho nhỏ.
Dù sao đó cũng là ‘ma chú’ mà Cố Hạnh Nguyên đã niệm cho bé cưng bảo bối, không thể trong lúc nhất thời có thể tiêu diệt sạch sẽ.
Nhìn dáng vẻ của bé cưng bảo bối, trong lòng cô lại bắt đầu mừng thầm, đồng thời cũng đang cười nhạo cái gọi là cố gắng của Bắc Minh Thiện, bây giờ xem ra là nỗ lực vô ích.
Cô thật sự muốn nhìn xem khi Bắc Minh Thiện nhìn cảnh tượng này sẽ có biểu cảm thế nào, liệu sẽ‘mắt chữ o miệng chữ ô’? Có lẽ còn có những biểu cảm khác nữa.
Tóm lại, chỉ cần có thể nhìn thấy dáng vẻ thất bại của anh, trong lòng Cố Hạnh Nguyên sẽ có cảm giác vô cùng vui vẻ một cách khó hiểu.
Xong rồi, đây cũng là lúc tinh thần ‘tự sướng’ của cô đang tác quái.
“A, kia là cái gì?” Cảm xúc mà Cửu Cửu vừa mới ấp ủ, giờ phút này lại dao động lần nữa, vì lúc này con bé đã thấy một thứ lông lá đang đứng ở cửa.
***
Cùng lúc đó, Trình Trình và Dương Dương cũng nhìn thấy.
Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa đắc ý đủ, cứ như vậy bị một loạt biểu lộ của bọn nhỏ đả kích cho tan thành mây khói. Cô cũng không thể không quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Sau khi cô vào nhà vẫn chưa kịp đóng cửa lại, ba đứa nhỏ chạy đến đón mình, nên sau đó cửa vẫn cứ mở ra như vậy.
Giờ phút này, đứng ở cửa ra vào chính là một thứ lông lá nhung nhung. Cao bằng đầu người, có tay có chân. Có lẽ là một con gấu hoặc tạo hình giống như một nhân vật trong phim hoạt hình.
“Oa a, là con gấu lớn!” Dương Dương có chút hưng phấn gần như đôi mắt tỏa sáng lên.
Ngoại trừ việc học tập không thành thạo, nhưng thứ khác gần như Dương Dương đều biết hết. Xem phim hoạt hình có thể coi là một trong những sở thích lớn nhất, hơn nữ cũng là một trong những sở thích lâu nhất.
Gần như cậu bé đã đọc hết tất cả các loại truyện tranh, Trung Quốc, Nhật Bản, đương nhiên cũng không thể thiếu được truyện tranh Mỹ, nơi mà cậu bé đã sống trong một thời gian dài.
Na Tra, Tôn Ngộ Không, Batman, Spider Man, Superman, Crayon Shin – chan, Naruto…
Cậu bé hưng phấn lách qua người Cố Hạnh Nguyên chạy tới trước mặt con gấu hình người, liền lộ ra rằng cậu rất nhỏ bé.
Nhìn qua cũng chỉ đến vị trí bụng của con rối kia.
“Nha! Mẹ ơi mẹ xem, nó và chú đầu bếp cao gần bằng nhau. Hoặc là nó còn cao hơn một chút so với chút đầu bếp… A!” Không đợi Dương Dương nói hết lời, liền thấy con gấu lớn đó hoạt động. Nó duỗi bàn tay lớn nhiều lông ra vỗ vỗ vào cái đầu nhỏ của Dương Dương.
Điều này khiến Dương Dương, người vẫn không hề chuẩn bị tâm lý giật mình kêu lên. Thân thể nhỏ nhắn lùi về phía sau một cái, lùi lại hai bước, ba bước, suýt chút nữa đã bị ngã sấp xuống.
Đương nhiên, hành động này cũng khiến Cửu Cửu và Trình Trình có chút bất ngờ.
Cửu Cửu lập tức vùi đầu vào trong lòng Cố Hạnh Nguyên, hai tay nhỏ bám thật chặt vào quấn áo của mẹ: “Mẹ, con sợ!”
Đương nhiên, trò vặt này cũng chỉ có thể dọa mấy đứa nhỏ một chút, đối với Cố Hạnh Nguyên thì không có chút tác dụng nào. Cô vừa nhẹ nhàng vỗ về Cửu Cửu, vừa an ủi con bé.
Cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hướng con rối nói: “Náo đủ chưa, còn không cởi lớp da này ra. Anh đã dọa cho ba đứa trẻ sợ hãi rồi!”
Lời nói vừa dứt, con rối giơ tay lên, tháo cái ‘Đầu to’ xuống.
“Là anh!” Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy người hóa trang con rối lại là Hình Uy.
Dưới ánh đèn chiếu xuống từ mái hiên, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt vô tội mang theo sự áy náy của Hình Uy.
/858
|