Sau khi ra khỏi chỗ Cố Hạnh Nguyên, khuôn mặt của anh ta lập tức căng cứng lại. Lúc về đến văn phòng, bên trong đã có một người đang ngồi đợi anh ta rồi.
“Sao giờ cậu mới về, nghe thư ký của cậu nói cậu đến chỗ Bắc Minh Thiện rồi. Xem bộ dạng này của cậu, 80% là lại bị anh ta dằn cho một trận trở về rồi nhỉ.”
Bắc Minh Diệp Long ngước mắt nhìn một cái, chính là Đường Thiên Trạch đang ngồi ở đối diện vị trí của mình, hai chân anh ta vắt chéo, tay cầm cây bút của anh ta, chơi đùa với nó một cách nhàn nhã.
Bên trong Bắc Minh Thị, người thứ nhất không muốn gặp chính là Bắc Minh Thiện, người thứ hai không muốn gặp thì chính là anh ta. Hôm nay thì hay rồi, Bắc Minh Thiện đã thoái lui. Nhưng trước mắt còn có một người khiến anh ta còn phiền lòng hơn cả Bắc Minh Thiện nữa, đó chính là anh ta.
Cho dù là Bắc Minh Thiện, nếu như không được như ý mình thì còn có thể đáp trả lại vài câu, hoặc là đối chọi cũng được. Nhưng đối diện với Đường Thiên Trạch, điều anh ta có thể làm chỉ có một từ—Phục tùng.
Điều này khiến Bắc Minh Diệp Long cảm thấy mình giống như là con búp bê gỗ bị anh ta giật dây vậy. Cho dù sau này có thể cướp được Bắc Minh Thị từ tay Cố Hạnh Nguyên đi nữa, thì xem ra mình cũng chỉ là một con bù nhìn mà thôi, còn người buông rèm nhiếp chính chính là Đường Thiên Trạch và cả thế lực đằng sau anh ta nữa.
Hazz, ai bảo mình trước đây vô năng chứ. Bây giờ thật đúng là ‘Đón thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó’.
“Không sai, tôi đã đến chỗ Bắc Minh Thiện. Nhưng mà anh đoán sai rồi, chú ta không có đi làm. Hơn nữa tôi còn biết Bắc Minh Thiện đã dự định để cho Cố Hạnh Nguyên làm Tổng giám đốc lâu dài của Bắc Minh Thị rồi.” Bắc Minh Diệp Long vừa nói, vừa đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế, nhấc tay lên không ngừng xoa xoa mặt mình.
Nghe thấy tin tức này, Đường Thiên Trạch cũng bất ngờ chả kém gì phản ứng của Bắc Minh Diệp Long lúc ở trên lầu kia. Anh ta không khỏi cau mày, đặt bút trong tay mình xuống.
Vốn dĩ còn nghĩ, đợi sau khi Bắc Minh Thiện ra ngoài, anh chỉ cần tiếp quản Bắc Minh Thị. Vậy thì bên mình có thể giương cờ lên đối đầu với anh rồi, hơn nữa có thể dùng các loại thủ đoạn để cướp Bắc Minh Thị.
Thậm chí anh ta còn đã làm một kế hoạch tương đối tường tận.
Nhưng bây giờ mấy kế hoạch này xem ra phải gác lại rồi, Cố Hạnh Nguyên đảm nhiệm chức Tổng giám đốc lâu dài. Anh ta không thể đối chọi với con gái ruột của thầy. Cho dù là thầy ngầm cho phép, thì mình cũng có chút không xuống cái tay này được.
Xem ra vẫn phải tính kế lâu dài một chút, để xem còn có cách gì, một mặt không làm tổn thương đến Cố Hạnh Nguyên, một mặt có thể cướp được Bắc Minh Thị.
Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Bắc Minh Diệp Long. Vốn dĩ có thể một cước đá anh ta đi rồi, nhưng bây giờ xem ra, giữ lại anh ta vẫn có tác dụng rất lớn. Chí ít có thể mượn tay anh ta đối phó với Cố Hạnh Nguyên. Như vậy chí ít mình có thể không cần đích thân ra tay, cũng có thể tránh đi một số khó xử.
***
“Nhìn tình hình hiện tại, cậu tính đối phó Cố Hạnh Nguyên thế nào? Bây giờ xem ra, cô ta đã trở thành cục đá ngáng chân cậu lấy lại Bắc Minh Thị rồi.” Đường Thiên Trạch ngồi thẳng người dậy, cố ý nói như vậy với Bắc Minh Diệp Long.
Tâm trạng của Bắc Minh Diệp Long đừng kể là tệ hại đến thế nào nữa. Sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên đã cản trở tay chân của anh ta.
“Bây giờ tôi có thể còn cách nào nữa, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.”
Đường Thiên Trạch cố ý bày ra tư thái không liên quan đến vụ việc, anh ta đứng dậy, duỗi eo lười biếng một cái: “Tôi thật sự rất đồng cảm với cậu, tổ nghiệp đã sắp vào tay rồi mà lại rơi vào tay của người khác như vậy. Tôi đến đây cũng chỉ là một người giúp đỡ cậu thôi, còn nên làm thế nào thì phải xem sự quyết định của cậu rồi.”
Nói xong, anh ta quay người đi về phía cửa.
Khi anh ta kéo cửa, nửa thân trên đã ra ngoài thì lại ngừng lại, quay đầu nói một câu với Bắc Minh Diệp Long: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ quên đi hết tất cả mọi chuyện với Cố Hạnh Nguyên trước đây. Nếu không, cậu chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ ở đây, sau đó bị người phụ nữ mình từng thích, mà bây giờ đã không thích mình nữa tùy ý thao túng. Hễ nghĩ đến mấy cái này, là tôi lại thật sự cảm thấy có chút bi ai dùm cho cậu đó.”
Khi thanh âm vừa dứt, đồng thời tiếng đóng cửa cũng vang lên.
Lời của Đường Thiên Trạch thật sự đã đâm vào trái tim Bắc Minh Diệp Long từng câu, anh ta đẩy hết tất cả văn kiện ngăn nắp trên bàn xuống dưới đất.
Hỏa khí của anh ta đã xông lên đến não. Anh ta không muốn bị người khác thao túng như vậy, đặc biệt là Cố Hạnh Nguyên.
*
Đường Thiên Trạch đi ra khỏi văn phòng của Bắc Minh Diệp Long, nhưng anh ta không có đi, mà vẫn đứng ở cửa, gióng tai nghe động tĩnh ở bên trong.
Khi nghe thấy tiếng văn kiện bị xô đổ xuống, khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười. Xem ra chiêu khích tướng này của mình đã bắt đầu có hiệu quả rồi, tiếp theo đây thì đợi xem anh ta đấu với Cố Hạnh Nguyên thế nào.
Anh ta thong dong đi trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ngồi vào trong xe của mình chậm rãi rời khỏi Bắc Minh Thị.
“Thầy, kế hoạch của chúng ta xem ra phải thay đổi một chút rồi.”
Lý Thâm đeo tai nghe bluetooh, đang chắp hai tay đằng sau mà đứng ở cửa sổ, nhìn thành phố ở phía xa.
“Kế hoạch phải thay đổi? Chuyện là sao?”
“Con nghe Bắc Minh Diệp Long nói, Bắc Minh Thiện đã giao Bắc Minh Thị cho Hạnh Nguyên quản lý lâu dài rồi. Cũng chính là nói, Hạnh Nguyên bây giờ là Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị.”
Lý Thâm hít sâu một hơi, đích thực tin tức này nghe không được lạc quan lắm.
Nghe thấy điện thoại không có tiếng động gì hết, Đường Thiên Trạch biết tin tức này nhất định đã khiến thầy cảm thấy khó xử rồi: “Thầy, thầy yên tâm đi, tuy kế hoạch của chúng ta không thể thực thi, nhưng con đã đưa ra một số phương thức bổ cứu. Đến lúc đó cũng có thể đạt được mục đích của chúng ta.”
Tiếp theo đây, Đường Thiên Trạch nói kế hoạch mới của mình cho Lý Thâm nghe.
“Ừm, ừm.” Lý thâm không ngừng gật đầu: “Được rồi, nếu chuyện đã đến bước này thì chuyện này cứ để con xử lý đi. Nhưng phải nhớ, không được làm tổn thương đến Hạnh Nguyên có biết không.”
“Thầy cứ yên tâm đi. Con cũng không hy vọng Hạnh Nguyên chịu chút tổn hại nào từ chuyện này đâu.”
*
Rất nhanh, tin tức Cố Hạnh Nguyên từ Tổng giám đốc thay thế của Bắc Minh Thị trở thành Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị đã lan truyền khắp thành phố A. Điều này khiến rất nhiều người đều kinh ngạc.
Có rất nhiều người suy đoán, Bắc Minh Thiện đây là đang dùng Bắc Minh Thị để làm vật định tình tặng cho Cố Hạnh Nguyên. Anh là một người đàn ông chỉ yêu mỹ nhân không chứ không yêu giang sơn.
Đương nhiên vẫn còn có một số bài báo tiêu cực, ví dụ như: Bắc Minh Thiện đã bị Cố Hạnh Nguyên làm mê muội.
***
Nói tổng thể, truyền thông đa số gần như là đã thu thập hết các loại tin tức liên quan giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Đương nhiên, cũng bao gồm rất nhiều “chuyện phong lưu nho nhã’ trước đây của Bắc Minh Thiện, không chỉ là một số chuyện giữa anh với Tô Ánh Uyển, mà còn có những chuyện cũ dây tơ rễ má với Phỉ Nhi nữa.
Đương nhiên vẫn không thiếu đi phiên toà giành con năm đó giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, đây có thể nói là một chuyện rất quan trọng, làm sao mà bỏ lỡ qua được chứ.
Mới sáng sớm, khi Cố Hạnh Nguyên lái xe vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào bãi đỗ xe tầng hầm bên dưới tòa nhà tập đoàn Bắc Minh Thị thì đã bị đám phóng viên túc trực sẵn ở đây vây quanh rồi.
Máy ảnh, máy quay đều nhắm chuẩn vào Cố Hạnh Nguyên, cũng may chiếc xe này ngoại trừ kính chắn gió phía trước ra thì năm cái cửa sổ còn lại cũng đã được dán một lớp màng, bọn họ sẽ không quay chụp được gì cả.
Nhưng điều này cũng không làm khó được đám phóng viên “kính nghiệp” này, bọn họ thậm chí leo lên cả mui xe hơi, giơ cao máy ảnh lên chụp điên cuồng với kính chắn gió.
Cảnh tượng điên cuồng như vậy, ngay cả bảo vệ canh cửa cũng lúng túng. Chỗ này chỉ có hai người, mà đối mặt với hơn 50 phóng viên.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mở lớp che nắng ra, bây giờ điều cô có thể làm cũng chỉ có đợi chờ thôi.
Nhưng mà, tình hình như vậy rất nhanh đã được giải quyết. Hình Uy dắt theo mười mấy nhân viên chạy ra từ bên trong bãi đỗ xe.
Hình Uy một tay túm phóng viên đang ở trên mui xe xuống. Tiếp đó, những nhân viên khác nhanh chóng đuổi những phóng viên vây xung quanh kia đi.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên lái xe vào bãi đỗ xe, bọn họ đã tạo thành một bức tường người. Bảo đảm trong thời gian cô đỗ xe và đi vào thang máy sẽ không chịu bất kỳ sự quấy nhiễu nào.
Sau khi cô ngồi vào vị trí của mình, lúc này mới thở dài ra một hơi.
Qua một lát, Hình Uy cũng từ bên ngoài về.
“Hình Uy, cảm ơn anh. Nếu như không có anh kịp thời đến thì tôi thật không biết hồi nãy nên làm thế nào nữa.”
“Thưa cô, mấy việc này là việc tôi nên làm thôi, không cần khách sáo. Tôi cũng vì sau khi nhìn thấy mấy cái này, đoán hôm nay khi cô đến sẽ gặp chút rắc rối nhỏ.” Hình Uy vừa nói, vừa lấy vài cuốn báo thành phố sáng nay ở trên bàn làm việc của mình lên, đặt lên bàn của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên tùy tiện cầm lấy một cuốn.
Mở ra xem, một dòng tiêu đề lớn nổi bật
Bên dưới tiêu đề là ảnh của mình và Bắc Minh Thiện, điều thú vị là trên đầu của bọn họ đều được PS vương miện hoàng đế.
Mi tâm cô khẽ nhíu lại, sau đó lộ ra một nụ cười tự giễu: “Cái này là tiêu đề gì vậy chứ, không lẽ coi tôi là Võ Tắc Thiên rồi sao? Mấy phóng viên này vì để bán được thêm mấy tờ báo mà cũng chịu phí công phí sức thật đó.”
Sau đó, cô dọn mấy tờ báo này ra khỏi bàn của mình, bắt đầu chuẩn bị công việc ngày mới rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hình Uy một cái: “Hôm nay có sắp xếp công việc gì không?”
Mấy cái này cũng là câu đầu tiên mà Bắc Minh Thiện hay hỏi sau khi đến văn phòng.
Hình Uy mở lịch trình sắp xếp ra từ máy tính: “Thưa cô, về tổng thể thì hôm nay có hai chuyện cần phải xử lý. Chuyện thứ nhất, là 10 giờ sáng phải mở một cuộc họp báo. Sau đó là cuộc họp nội bộ cấp cao của tập đoàn vào buổi chiều.”
“Cuộc họp báo?” Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn Hình Uy: “Không lẽ hôm nay Bắc Minh Thị có sự kiện trọng đại gì sao?”
Hình Uy gật gật đầu: “Hôm nay là ngày cô nhậm chức, phải danh chính ngôn thuận mà công cáo thiên hạ.”
***
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy: “Tôi cảm thấy chuyện này chỉ là thay đổi nhân sự trong nội bộ chúng ta thôi, chắc không cần phải kinh động ngoài giới đâu chứ.”
“Thưa cô, cô nghĩ sai rồi. Đối với những công ty nhỏ khác mà nói, đừng nói là thay đổi Tổng giám đốc, mà cho dù là đóng cửa doanh nghiệp thì cũng không có ảnh hưởng gì đến xã hội. Nhưng Bắc Minh Thị chúng ta thì không như vậy, chúng ta là hàng không mẫu hạm của xí nghiệp thành phố A, cho dù là trên thế giới thì cũng có tên tuổi. Ở điểm này, trước đây bất luận là cô làm trợ lý cho ông chủ, hay là làm Tổng giám đốc thay thế thì cũng biết rồi đó. Cho nên nhất cử nhất động của chúng ta đều được thế giới bên ngoài quan tâm. Chuyện thay đổi Tổng giám đốc thì càng như vậy, bởi vì nó có liên quan đến hình tượng của cả tập đoàn và việc vận hành của sau này nữa.”
“Ừm, mấy cái này tôi đều hiểu. Chỉ là, trước khi tôi đến hôm nay, không có nhận được bất kỳ thông báo nào cả. Cho nên không có chuẩn bị gì hết…”
“Xin lỗi cô, là do tôi không làm tròn trách nhiệm. Thực ra cái cuộc họp báo này cũng là sáng sớm nay tôi mới nhận được thông báo, khi tôi chuẩn bị thông báo cho cô thì cô đã bị kẹt ở bên dưới tòa nhà rồi.” Vẻ mặt Hình Uy áy náy.
“Anh nói là anh nhận được thông báo?” Cố Hạnh Nguyên có chút không hiểu: “Mấy chuyện này không lẽ không phải anh sắp xếp ư?”
“Sao giờ cậu mới về, nghe thư ký của cậu nói cậu đến chỗ Bắc Minh Thiện rồi. Xem bộ dạng này của cậu, 80% là lại bị anh ta dằn cho một trận trở về rồi nhỉ.”
Bắc Minh Diệp Long ngước mắt nhìn một cái, chính là Đường Thiên Trạch đang ngồi ở đối diện vị trí của mình, hai chân anh ta vắt chéo, tay cầm cây bút của anh ta, chơi đùa với nó một cách nhàn nhã.
Bên trong Bắc Minh Thị, người thứ nhất không muốn gặp chính là Bắc Minh Thiện, người thứ hai không muốn gặp thì chính là anh ta. Hôm nay thì hay rồi, Bắc Minh Thiện đã thoái lui. Nhưng trước mắt còn có một người khiến anh ta còn phiền lòng hơn cả Bắc Minh Thiện nữa, đó chính là anh ta.
Cho dù là Bắc Minh Thiện, nếu như không được như ý mình thì còn có thể đáp trả lại vài câu, hoặc là đối chọi cũng được. Nhưng đối diện với Đường Thiên Trạch, điều anh ta có thể làm chỉ có một từ—Phục tùng.
Điều này khiến Bắc Minh Diệp Long cảm thấy mình giống như là con búp bê gỗ bị anh ta giật dây vậy. Cho dù sau này có thể cướp được Bắc Minh Thị từ tay Cố Hạnh Nguyên đi nữa, thì xem ra mình cũng chỉ là một con bù nhìn mà thôi, còn người buông rèm nhiếp chính chính là Đường Thiên Trạch và cả thế lực đằng sau anh ta nữa.
Hazz, ai bảo mình trước đây vô năng chứ. Bây giờ thật đúng là ‘Đón thần đến thì dễ, tiễn thần đi thì khó’.
“Không sai, tôi đã đến chỗ Bắc Minh Thiện. Nhưng mà anh đoán sai rồi, chú ta không có đi làm. Hơn nữa tôi còn biết Bắc Minh Thiện đã dự định để cho Cố Hạnh Nguyên làm Tổng giám đốc lâu dài của Bắc Minh Thị rồi.” Bắc Minh Diệp Long vừa nói, vừa đi vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống ghế, nhấc tay lên không ngừng xoa xoa mặt mình.
Nghe thấy tin tức này, Đường Thiên Trạch cũng bất ngờ chả kém gì phản ứng của Bắc Minh Diệp Long lúc ở trên lầu kia. Anh ta không khỏi cau mày, đặt bút trong tay mình xuống.
Vốn dĩ còn nghĩ, đợi sau khi Bắc Minh Thiện ra ngoài, anh chỉ cần tiếp quản Bắc Minh Thị. Vậy thì bên mình có thể giương cờ lên đối đầu với anh rồi, hơn nữa có thể dùng các loại thủ đoạn để cướp Bắc Minh Thị.
Thậm chí anh ta còn đã làm một kế hoạch tương đối tường tận.
Nhưng bây giờ mấy kế hoạch này xem ra phải gác lại rồi, Cố Hạnh Nguyên đảm nhiệm chức Tổng giám đốc lâu dài. Anh ta không thể đối chọi với con gái ruột của thầy. Cho dù là thầy ngầm cho phép, thì mình cũng có chút không xuống cái tay này được.
Xem ra vẫn phải tính kế lâu dài một chút, để xem còn có cách gì, một mặt không làm tổn thương đến Cố Hạnh Nguyên, một mặt có thể cướp được Bắc Minh Thị.
Anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt khổ sở của Bắc Minh Diệp Long. Vốn dĩ có thể một cước đá anh ta đi rồi, nhưng bây giờ xem ra, giữ lại anh ta vẫn có tác dụng rất lớn. Chí ít có thể mượn tay anh ta đối phó với Cố Hạnh Nguyên. Như vậy chí ít mình có thể không cần đích thân ra tay, cũng có thể tránh đi một số khó xử.
***
“Nhìn tình hình hiện tại, cậu tính đối phó Cố Hạnh Nguyên thế nào? Bây giờ xem ra, cô ta đã trở thành cục đá ngáng chân cậu lấy lại Bắc Minh Thị rồi.” Đường Thiên Trạch ngồi thẳng người dậy, cố ý nói như vậy với Bắc Minh Diệp Long.
Tâm trạng của Bắc Minh Diệp Long đừng kể là tệ hại đến thế nào nữa. Sự xuất hiện của Cố Hạnh Nguyên đã cản trở tay chân của anh ta.
“Bây giờ tôi có thể còn cách nào nữa, chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.”
Đường Thiên Trạch cố ý bày ra tư thái không liên quan đến vụ việc, anh ta đứng dậy, duỗi eo lười biếng một cái: “Tôi thật sự rất đồng cảm với cậu, tổ nghiệp đã sắp vào tay rồi mà lại rơi vào tay của người khác như vậy. Tôi đến đây cũng chỉ là một người giúp đỡ cậu thôi, còn nên làm thế nào thì phải xem sự quyết định của cậu rồi.”
Nói xong, anh ta quay người đi về phía cửa.
Khi anh ta kéo cửa, nửa thân trên đã ra ngoài thì lại ngừng lại, quay đầu nói một câu với Bắc Minh Diệp Long: “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ quên đi hết tất cả mọi chuyện với Cố Hạnh Nguyên trước đây. Nếu không, cậu chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ ở đây, sau đó bị người phụ nữ mình từng thích, mà bây giờ đã không thích mình nữa tùy ý thao túng. Hễ nghĩ đến mấy cái này, là tôi lại thật sự cảm thấy có chút bi ai dùm cho cậu đó.”
Khi thanh âm vừa dứt, đồng thời tiếng đóng cửa cũng vang lên.
Lời của Đường Thiên Trạch thật sự đã đâm vào trái tim Bắc Minh Diệp Long từng câu, anh ta đẩy hết tất cả văn kiện ngăn nắp trên bàn xuống dưới đất.
Hỏa khí của anh ta đã xông lên đến não. Anh ta không muốn bị người khác thao túng như vậy, đặc biệt là Cố Hạnh Nguyên.
*
Đường Thiên Trạch đi ra khỏi văn phòng của Bắc Minh Diệp Long, nhưng anh ta không có đi, mà vẫn đứng ở cửa, gióng tai nghe động tĩnh ở bên trong.
Khi nghe thấy tiếng văn kiện bị xô đổ xuống, khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười. Xem ra chiêu khích tướng này của mình đã bắt đầu có hiệu quả rồi, tiếp theo đây thì đợi xem anh ta đấu với Cố Hạnh Nguyên thế nào.
Anh ta thong dong đi trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ngồi vào trong xe của mình chậm rãi rời khỏi Bắc Minh Thị.
“Thầy, kế hoạch của chúng ta xem ra phải thay đổi một chút rồi.”
Lý Thâm đeo tai nghe bluetooh, đang chắp hai tay đằng sau mà đứng ở cửa sổ, nhìn thành phố ở phía xa.
“Kế hoạch phải thay đổi? Chuyện là sao?”
“Con nghe Bắc Minh Diệp Long nói, Bắc Minh Thiện đã giao Bắc Minh Thị cho Hạnh Nguyên quản lý lâu dài rồi. Cũng chính là nói, Hạnh Nguyên bây giờ là Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị.”
Lý Thâm hít sâu một hơi, đích thực tin tức này nghe không được lạc quan lắm.
Nghe thấy điện thoại không có tiếng động gì hết, Đường Thiên Trạch biết tin tức này nhất định đã khiến thầy cảm thấy khó xử rồi: “Thầy, thầy yên tâm đi, tuy kế hoạch của chúng ta không thể thực thi, nhưng con đã đưa ra một số phương thức bổ cứu. Đến lúc đó cũng có thể đạt được mục đích của chúng ta.”
Tiếp theo đây, Đường Thiên Trạch nói kế hoạch mới của mình cho Lý Thâm nghe.
“Ừm, ừm.” Lý thâm không ngừng gật đầu: “Được rồi, nếu chuyện đã đến bước này thì chuyện này cứ để con xử lý đi. Nhưng phải nhớ, không được làm tổn thương đến Hạnh Nguyên có biết không.”
“Thầy cứ yên tâm đi. Con cũng không hy vọng Hạnh Nguyên chịu chút tổn hại nào từ chuyện này đâu.”
*
Rất nhanh, tin tức Cố Hạnh Nguyên từ Tổng giám đốc thay thế của Bắc Minh Thị trở thành Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị đã lan truyền khắp thành phố A. Điều này khiến rất nhiều người đều kinh ngạc.
Có rất nhiều người suy đoán, Bắc Minh Thiện đây là đang dùng Bắc Minh Thị để làm vật định tình tặng cho Cố Hạnh Nguyên. Anh là một người đàn ông chỉ yêu mỹ nhân không chứ không yêu giang sơn.
Đương nhiên vẫn còn có một số bài báo tiêu cực, ví dụ như: Bắc Minh Thiện đã bị Cố Hạnh Nguyên làm mê muội.
***
Nói tổng thể, truyền thông đa số gần như là đã thu thập hết các loại tin tức liên quan giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên.
Đương nhiên, cũng bao gồm rất nhiều “chuyện phong lưu nho nhã’ trước đây của Bắc Minh Thiện, không chỉ là một số chuyện giữa anh với Tô Ánh Uyển, mà còn có những chuyện cũ dây tơ rễ má với Phỉ Nhi nữa.
Đương nhiên vẫn không thiếu đi phiên toà giành con năm đó giữa Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên, đây có thể nói là một chuyện rất quan trọng, làm sao mà bỏ lỡ qua được chứ.
Mới sáng sớm, khi Cố Hạnh Nguyên lái xe vừa mới xuất hiện ở cửa ra vào bãi đỗ xe tầng hầm bên dưới tòa nhà tập đoàn Bắc Minh Thị thì đã bị đám phóng viên túc trực sẵn ở đây vây quanh rồi.
Máy ảnh, máy quay đều nhắm chuẩn vào Cố Hạnh Nguyên, cũng may chiếc xe này ngoại trừ kính chắn gió phía trước ra thì năm cái cửa sổ còn lại cũng đã được dán một lớp màng, bọn họ sẽ không quay chụp được gì cả.
Nhưng điều này cũng không làm khó được đám phóng viên “kính nghiệp” này, bọn họ thậm chí leo lên cả mui xe hơi, giơ cao máy ảnh lên chụp điên cuồng với kính chắn gió.
Cảnh tượng điên cuồng như vậy, ngay cả bảo vệ canh cửa cũng lúng túng. Chỗ này chỉ có hai người, mà đối mặt với hơn 50 phóng viên.
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mở lớp che nắng ra, bây giờ điều cô có thể làm cũng chỉ có đợi chờ thôi.
Nhưng mà, tình hình như vậy rất nhanh đã được giải quyết. Hình Uy dắt theo mười mấy nhân viên chạy ra từ bên trong bãi đỗ xe.
Hình Uy một tay túm phóng viên đang ở trên mui xe xuống. Tiếp đó, những nhân viên khác nhanh chóng đuổi những phóng viên vây xung quanh kia đi.
Sau khi Cố Hạnh Nguyên lái xe vào bãi đỗ xe, bọn họ đã tạo thành một bức tường người. Bảo đảm trong thời gian cô đỗ xe và đi vào thang máy sẽ không chịu bất kỳ sự quấy nhiễu nào.
Sau khi cô ngồi vào vị trí của mình, lúc này mới thở dài ra một hơi.
Qua một lát, Hình Uy cũng từ bên ngoài về.
“Hình Uy, cảm ơn anh. Nếu như không có anh kịp thời đến thì tôi thật không biết hồi nãy nên làm thế nào nữa.”
“Thưa cô, mấy việc này là việc tôi nên làm thôi, không cần khách sáo. Tôi cũng vì sau khi nhìn thấy mấy cái này, đoán hôm nay khi cô đến sẽ gặp chút rắc rối nhỏ.” Hình Uy vừa nói, vừa lấy vài cuốn báo thành phố sáng nay ở trên bàn làm việc của mình lên, đặt lên bàn của Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên tùy tiện cầm lấy một cuốn.
Mở ra xem, một dòng tiêu đề lớn nổi bật
Bên dưới tiêu đề là ảnh của mình và Bắc Minh Thiện, điều thú vị là trên đầu của bọn họ đều được PS vương miện hoàng đế.
Mi tâm cô khẽ nhíu lại, sau đó lộ ra một nụ cười tự giễu: “Cái này là tiêu đề gì vậy chứ, không lẽ coi tôi là Võ Tắc Thiên rồi sao? Mấy phóng viên này vì để bán được thêm mấy tờ báo mà cũng chịu phí công phí sức thật đó.”
Sau đó, cô dọn mấy tờ báo này ra khỏi bàn của mình, bắt đầu chuẩn bị công việc ngày mới rồi.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Hình Uy một cái: “Hôm nay có sắp xếp công việc gì không?”
Mấy cái này cũng là câu đầu tiên mà Bắc Minh Thiện hay hỏi sau khi đến văn phòng.
Hình Uy mở lịch trình sắp xếp ra từ máy tính: “Thưa cô, về tổng thể thì hôm nay có hai chuyện cần phải xử lý. Chuyện thứ nhất, là 10 giờ sáng phải mở một cuộc họp báo. Sau đó là cuộc họp nội bộ cấp cao của tập đoàn vào buổi chiều.”
“Cuộc họp báo?” Cố Hạnh Nguyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc mà nhìn Hình Uy: “Không lẽ hôm nay Bắc Minh Thị có sự kiện trọng đại gì sao?”
Hình Uy gật gật đầu: “Hôm nay là ngày cô nhậm chức, phải danh chính ngôn thuận mà công cáo thiên hạ.”
***
Cố Hạnh Nguyên nhìn Hình Uy: “Tôi cảm thấy chuyện này chỉ là thay đổi nhân sự trong nội bộ chúng ta thôi, chắc không cần phải kinh động ngoài giới đâu chứ.”
“Thưa cô, cô nghĩ sai rồi. Đối với những công ty nhỏ khác mà nói, đừng nói là thay đổi Tổng giám đốc, mà cho dù là đóng cửa doanh nghiệp thì cũng không có ảnh hưởng gì đến xã hội. Nhưng Bắc Minh Thị chúng ta thì không như vậy, chúng ta là hàng không mẫu hạm của xí nghiệp thành phố A, cho dù là trên thế giới thì cũng có tên tuổi. Ở điểm này, trước đây bất luận là cô làm trợ lý cho ông chủ, hay là làm Tổng giám đốc thay thế thì cũng biết rồi đó. Cho nên nhất cử nhất động của chúng ta đều được thế giới bên ngoài quan tâm. Chuyện thay đổi Tổng giám đốc thì càng như vậy, bởi vì nó có liên quan đến hình tượng của cả tập đoàn và việc vận hành của sau này nữa.”
“Ừm, mấy cái này tôi đều hiểu. Chỉ là, trước khi tôi đến hôm nay, không có nhận được bất kỳ thông báo nào cả. Cho nên không có chuẩn bị gì hết…”
“Xin lỗi cô, là do tôi không làm tròn trách nhiệm. Thực ra cái cuộc họp báo này cũng là sáng sớm nay tôi mới nhận được thông báo, khi tôi chuẩn bị thông báo cho cô thì cô đã bị kẹt ở bên dưới tòa nhà rồi.” Vẻ mặt Hình Uy áy náy.
“Anh nói là anh nhận được thông báo?” Cố Hạnh Nguyên có chút không hiểu: “Mấy chuyện này không lẽ không phải anh sắp xếp ư?”
/858
|