Cố Hạnh Nguyên hiểu rõ ý trong lời Linda nói, viền mắt đỏ lên, vội vàng gật đầu: “Ừ… May là năm đó có cô… Linda, phần ân tình này cả đời tôi cũng không quên…”
Trên thực tế, năm xưa mẹ cô bệnh nặng, bác sĩ trong nước bó tay không có cách nào, đề nghị cô đưa mẹ đi Mỹ chữa trị.
Mà vừa khéo cô lại có thai, duy chỉ có các trợ lý của chủ thuê kia khổ sở cầu xin, đưa mẹ đi Mỹ chữa bệnh.
Cuối cùng, chủ thuê cũng đồng ý, nhưng điều kiện là, bắt buộc phải để bọn họ sắp xếp một bác sĩ sản khoa chăm sóc cho cô mọi lúc mọi nơi.
Linda chính là bác sĩ kia.
Năm đó, khi lần đầu làm siêu âm ở Mỹ, chính là Linda khám cho cô.
Khi biết tin trong bụng có hai đứa nhỏ, cô mừng muốn chết.
Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ đi cốt nhục trong bụng.
Cô chỉ có cách cầu xin Linda giấu diếm chủ thuê.
Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của Linda, căn bản Dương Dương không thể ở lại bên cạnh cô…
“Đồ ngốc. Câu này cô đã nói rất nhiều lần rồi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi nghe chán rồi.” Linda lắc đầu dịu dàng, sau đó ngồi xổm xuống, bế cậu bé lanh lợi lên: “Haha, cậu nhóc xinh trai, nói cho dì biết cháu tên là gì?”
“Dương Dương!” Giọng nói non nớt của Trình Trình vang lên.
“Dương Dương thật ngoan…” Trong lòng Linda ấm áp. Cô từng xảy thai, cực kỳ hiểu tâm trạng của một người mẹ mất đi đứa con của mình, vì thế năm đó cô mới không hề chùn bước mà giúp Cố Hạnh Nguyên.
Chính lúc này, điện thoại trong túi Linda reo lên…
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đón lấy đứa nhỏ trong lòng cô ấy.
Linda rút điện thoại ra: “Alo… Vâng, biết rồi, tôi về ngay đây.”
Ngắt máy, Linda mỉm cười áy náy với mẹ con Cố Hạnh Nguyên: “Xin lỗi, Nguyên, phòng khám có chút việc đột xuất, tôi nhất định phải về xử lý một chuyến. Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian thì đến tìm tôi ôn lại chuyện cũ nha.”
“Ừ, được! Không làm lỡ chuyện của cô nữa. Đi đường cẩn thận nhé.” Cố Hạnh Nguyên cười, nhận lấy danh thiếp.
Trình Trình liếc qua tin tức trên tấm danh thiếp của Linda…
Năm đó dì Linda đỡ đẻ cho mẹ, mà mẹ nói dì Linda là ân nhân của mẹ con họ, xem ra, thật sự mẹ đã giấu Dương Dương gì đó.
Sau khi Linda rời đi, Trình Trình chăm chú nhìn Cố Hạnh Nguyên, bỗng mở miệng hỏi: “Mẹ, vì sao dì Linda lại là ân nhân của chúng ta thế?”
Cố Hạnh Nguyên ngây người: “À… Khi mẹ sinh con bị mất nhiều máu, là bác sĩ Linda cứu mẹ con chúng ta.”
“… Đơn giản vậy sao?’ Trình Trình vô thức nhíu chặt mày lại.
“Nhóc thối! Mẹ suýt chút nữa chết trong phòng sinh đó, vậy mà con lại nói đơn giản như vậy?”
Trên thực tế, Cố Hạnh Nguyên không hề làm nũng, năm đó khi sinh xong đứa thứ nhất, mấy phút sau liền bị nhà của chủ thuê cố tình ôm đi mất, mà cô vì quá đau lòng mà mất máu quá nhiều, may là Linda ở đó, mới có thể sinh nốt Dương Dương, hai mẹ con đều nhặt lại được cái mạng.
Giờ nghĩ lại, cô vẫn nước mắt lưng tròng.
“Mẹ, mẹ khóc rồi?” Bàn tày non mềm của Trình Trình vuốt lên gò má Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, lúc này mới phát hiện đã lệ rơi đầy mặt.
Kích động ôm chặt con trai vào lòng, cô cố nhịn không rơi nước mắt, cả người run rẩy: “Mẹ không sao, có bụi bay vào mắt mẹ…”
Sao cô có thể nói với đứa nhỏ rằng, thật ra cô… nhớ đứa con khác chứ.
Mà đứa con còn lại kia, cậu đang ở đâu? Cậu thế nào rồi?
Cậu… vẫn khỏe chứ?
Tối đến, hai mẹ con về đến nhà.
Hai người ngầm hiểu không nhắc lại chuyện Linda nữa.
Ăn uống no nê, rồi tắm rửa.
Cố Hạnh Nguyên ôm con ngủ. Hai mẹ con chơi cả ngày đã mệt rồi, rất nhanh liền đi vào giấc mộng.
Một giờ đêm.
Tiếng điện thoại rung.
Cố Hạnh Nguyên giật mình tỉnh giấc theo phản xạ. Từ khi bắt đầu làm thư ký của Bắc Minh Thiện, điện thoại của cô đã quen mở máy suốt 24 giờ.
Sợ làm ồn khiến con trai tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng bò khỏi giường.
Đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, cô vô thức nhíu mày lại…
“Alo?”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Không nói thì cúp đây!” Cố Hạnh Nguyên thầm nghĩ là cuộc điện thoại làm phiền nào đó, vì thế ngắt máy.
Đối phương không từ bỏ, lại gọi tới nữa.
Cô nhíu mày, nghe máy: “Alo, rốt cuộc là ai thế?”
“…Cô Cố…” Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở đầu bên kia…
Cố Hạnh Nguyên ngây người, vô thức cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai: “Cô là?”
“Tô Ánh Uyển.”
“Ờ…” Cô bỗng nhớ ra. Trái tim đập nhanh đến lạ kỳ.
“Haha, muộn thế này còn làm phiền cô, thật là xin lỗi.” Giọng nói của Tô Ánh Uyển ở đầu dây bên kia cực kỳ dịu dàng, dường như có thể vắt ra nước.
Cố Hạnh Nguyên nhíu chặt mày: “Cô Tô, nếu đã biết muộn, thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Sao cô không tò mò, vì sao giờ này tôi còn gọi cho cô chứ?” Giọng nói của Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như trước.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, hít sâu một hơi: “Không tò mò.” …mới lạ. Nhưng hai chữ cuối cùng, cô không nói hẳn ra.
“Haha…” Tô Ánh Uyển khẽ cười: “Cô Cố, thật ra tôi không có ý gì khác. Chỉ là muốn cho cô xem một thứ.”
Nói rồi, đối phương mở chức năng 3G của điện thoại lên, một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế hiện lên trên màn hình điện thoại của Cố Hạnh Nguyên.
Không hổ là ngôi sao lớn, lúc nào cũng luôn cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên trở nên ngưng trọng.
Không ngờ Tô Ánh Uyển lại gọi video với cô.
“Cô Cố, tôi biết gần đây Thiện qua lại hơi gần gũi với cô, nhưng dù sao tôi và Thiện cũng có tình cảm 10 năm, không phải nói buông xuống là buông xuống được…” Ở đầu bên kia, nụ cười của Tô Ánh Uyển dịu dàng thanh nhã, cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, nhưng Cố Hạnh Nguyên lại thấy cực kỳ chói mắt.
“Cô Cố, cuối cùng Thiện cũng không nỡ rời xa tôi… Cô xem, giờ anh ấy đang ngủ say thế nào trên giường của tôi chứ?” Tô Ánh Uyển nói dịu dàng, sau đó quay máy ảnh về phía chiếc giường cực lớn…
Khuôn mặt đẹp trai khuynh quốc khuynh thành của Bắc Minh Thiện, hiện lên dưới máy ảnh…
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc kia, hiện ra trước mắt Cố Hạnh Nguyên như thế.
Mắt cô co rút lại.
Bắc Minh Thiện ngủ rất say.
Lồng ngực cơ bắp săn chắc của anh hiện ra rõ ràng trong video, lõa lồ…
Chiếc chăn màu trắng chỉ che đến eo anh, khiến người khác tưởng tượng xa xôi…
Lồng ngực cô dường như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, máu chảy đầm đìa.
“Cô Cố, cô thấy rồi đấy. Thiện ngủ rất ngon ở chỗ tôi, rất thỏa mãn đúng không? Mấy ngày nay tôi còn phải cảm ơn cô thay tôi chăm sóc anh ấy, nhưng sau này, tôi nghĩ không cần làm phiền cô nữa… Làm phiền cô Cố thật là ngại quá, ngủ ngon nha, tạm biệt.”
Trong nụ cười dịu dàng của Tô Ánh Uyển, không thể nghe được chút châm chọc nào, nhưng từng chữ lại đâm vào trái tim Cố Hạnh Nguyên.
Dường như đao phủ, mặt cười dịu dàng, nhưng lại tàn nhẫn cho cô một đao.
Nói xong, Tô Ánh Uyển liền ngắt máy.
Cố Hạnh Nguyên trợn to mắt nhìn màn hình điện thoại đen thui, ngây người hồi lâu.
Không phân rõ sự chua sót hỗn tạp trong lòng.
Màn hình điện thoại đen thui phản chiếu lại dáng vẻ của cô, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
May là, cô không mở chức năng video với Tô Ánh Uyển, bằng không cô thật sự không xác định được mình có giống như lời Tô Ánh Uyển nói hay không, diễn rất sinh động.
Sáng sớm hôm sau, chào đón thứ hai.
Một tuần mới lại bắt đầu.
Trình Trình đã sớm thức dậy đánh răng, ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài chờ xe của trường.
Quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ăn trên bàn mà lòng dạ đâu đâu, nói lần thứ ba: “Mẹ, con đi học đây.”
“Ờ?” Lúc này Cố Hạnh Nguyên mởi tỉnh táo lại, vừa rồi còn thấy con trai cùng ăn sáng với cô, sao giờ đã thay xong đồng phục, đeo cặp sách đứng ở cửa rồi: “Con yêu, đi học sao?”
“Vâng, xe của trường sắp đến rồi. Mẹ không sao chứ?” Trình Trình nhíu chặt mày, tối qua cậu mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ thức dậy nghe điện thoại ở phòng khách.
Nhưng vì quá mệt, vì thế cậu không để ý.
Sáng tỉnh dậy, mẹ đã đang làm việc nhà, nấu bữa sáng.
Nhưng cứ lòng dạ đâu đâu.
Mắt Cố Hạnh Nguyên lộ ra tia chột dạ, không muốn con trai thấy gì lạ thường, liền cười dịu dàng: “Không sao, mẹ đưa con ra đón xe của trường.”
“Không cần đâu.” Trình Trình lắc đầu: “Một mình con cũng được, mẹ yên tâm đi. Con có mang theo điện thoại trên người, đến trường rồi con sẽ gọi cho mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên thấy vẻ mặt kiên trì của con trai, ngũ quan xinh đẹp kia, dáng vẻ bình tĩnh kiên định kia khiến cô hơi hoang mang.
Khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy con trai mình cực kỳ giống Bắc Minh Thiện.
Trong cuộc gọi video tối qua, khuôn mặt an ổn say giấc của anh, lại hiện lên trong đầu cô.
Trái tim dường như bị đâm nhói một cái, nhất định là cô điên rồi!
Ra sức lắc bay đi suy nghĩ điên cuồng kia, lúc này cô mới gật đầu: “Ừ, nhớ gọi điện báo bình an cho mẹ nha.”
Trình Trình ngoan ngoãn nhận lời.
Cả buổi sáng, Cố Hạnh Nguyên đều hụt hẫng.
Có lẽ là nên nói, từ sau cuộc điện thoại tối qua của Tô Ánh Uyển, cô đã cả đêm khó chịu.
Mãi cho tới lúc làm bữa sáng, đưa con trai rời nhà đến trường.
Căn nhà bỗng trống vắng.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, là ngày cô nên đến Cố thị báo danh.
Sửa soạn một lúc, cô không muốn thăm dò mục đích của Tô Ánh Uyển nữa.
Thế nhưng cô hiểu rất rõ một chuyện…
Cô, bất luận thế nào cũng không so được với 10 năm kia.
Trong cuộc cá cược của cô và Bắc Minh Thiện, trước giờ cô chỉ là khách qua đường.
Công ty Cố thị.
Để chúc mừng ngày đầu tiên Cố Hạnh Nguyên đến Cố thị báo cáo, Cố Kiệt Đại chỉ huy tất cả người của ban quản trị công ty, thay mặt Cố Hạnh Nguyên tổ chức một bữa tiệc chào đón nhỏ.
Khi Cố Hạnh Nguyên thấy cổng của công ty Cố thị treo biển hoa đỏ, cô ngây người một lát…
Trên tấm biển viết mấy chữ lớn: “Nhiệt liệt chào mừng cô Cố Hạnh Nguyên lên chức phó tổng giám đốc công ty Cố thị”.
Phó tổng giám đốc?
Khóe miệng cô giật giật. Cái ghế cao này của Cố Kiệt Đại, cô ngồi thật quá khổ sở.
“Con gái, đến đây, để ba giới thiệu thành viên mới gia nhập Cố thị, cố vấn Tôn, Tôn Quân Hạo.” Cố Kiệt Đại nhiệt tình dẫn Cố Hạnh Nguyên đến trước mặt Tôn Quân Hạo.
Cố Hạnh Nguyên khẽ mím chặt môi, vì tiếng “con gái” của ba cô, mà nổi hết da gà. Lễ độ gật đầu với Tôn Quân Hạo: “Chào cố vấn Tôn.”
Tôn Quân Hạo giữ vững vẻ lịch sự, lễ độ cười đáp lại: “Phó tổng giám đốc khách khí rồi, sau này tôi đây còn cần phó tổng giám đốc giúp đỡ nhiều.”
Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, Cố Kiệt Đại đã trả lời trước: “Hahaha! Cố vấn Tôn, anh quá khiêm tốn rồi, với tài năng của anh, tuyệt đối là giỏi hơn con gái tôi, tôi nên cảm ơn anh mới phải.”
Nghe lời Cố Kiệt Đại nói, có vẻ cực kỳ tán thưởng Tôn Quân Hạo.
Cố Hạnh Nguyên yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Tôn Quân Hạo.
Cô nhớ là hôm đó ở quán đồ ăn Trùng Khánh, Tôn Quân Hạo hỏi cô ở cửa nhà vệ sinh: “Cô không tò mò sao? Không tò mò, vì sao tôi muốn vào Cố thị sao? Không tò mò vì sao tôi lại làm con chó bên cạnh Cố Anh Thư sao?”
Trên thực tế, năm xưa mẹ cô bệnh nặng, bác sĩ trong nước bó tay không có cách nào, đề nghị cô đưa mẹ đi Mỹ chữa trị.
Mà vừa khéo cô lại có thai, duy chỉ có các trợ lý của chủ thuê kia khổ sở cầu xin, đưa mẹ đi Mỹ chữa bệnh.
Cuối cùng, chủ thuê cũng đồng ý, nhưng điều kiện là, bắt buộc phải để bọn họ sắp xếp một bác sĩ sản khoa chăm sóc cho cô mọi lúc mọi nơi.
Linda chính là bác sĩ kia.
Năm đó, khi lần đầu làm siêu âm ở Mỹ, chính là Linda khám cho cô.
Khi biết tin trong bụng có hai đứa nhỏ, cô mừng muốn chết.
Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng không nỡ bỏ đi cốt nhục trong bụng.
Cô chỉ có cách cầu xin Linda giấu diếm chủ thuê.
Năm đó nếu không có sự giúp đỡ của Linda, căn bản Dương Dương không thể ở lại bên cạnh cô…
“Đồ ngốc. Câu này cô đã nói rất nhiều lần rồi. Cô không thấy phiền, nhưng tôi nghe chán rồi.” Linda lắc đầu dịu dàng, sau đó ngồi xổm xuống, bế cậu bé lanh lợi lên: “Haha, cậu nhóc xinh trai, nói cho dì biết cháu tên là gì?”
“Dương Dương!” Giọng nói non nớt của Trình Trình vang lên.
“Dương Dương thật ngoan…” Trong lòng Linda ấm áp. Cô từng xảy thai, cực kỳ hiểu tâm trạng của một người mẹ mất đi đứa con của mình, vì thế năm đó cô mới không hề chùn bước mà giúp Cố Hạnh Nguyên.
Chính lúc này, điện thoại trong túi Linda reo lên…
Cố Hạnh Nguyên vội vàng đón lấy đứa nhỏ trong lòng cô ấy.
Linda rút điện thoại ra: “Alo… Vâng, biết rồi, tôi về ngay đây.”
Ngắt máy, Linda mỉm cười áy náy với mẹ con Cố Hạnh Nguyên: “Xin lỗi, Nguyên, phòng khám có chút việc đột xuất, tôi nhất định phải về xử lý một chuyến. Đây là danh thiếp của tôi, có thời gian thì đến tìm tôi ôn lại chuyện cũ nha.”
“Ừ, được! Không làm lỡ chuyện của cô nữa. Đi đường cẩn thận nhé.” Cố Hạnh Nguyên cười, nhận lấy danh thiếp.
Trình Trình liếc qua tin tức trên tấm danh thiếp của Linda…
Năm đó dì Linda đỡ đẻ cho mẹ, mà mẹ nói dì Linda là ân nhân của mẹ con họ, xem ra, thật sự mẹ đã giấu Dương Dương gì đó.
Sau khi Linda rời đi, Trình Trình chăm chú nhìn Cố Hạnh Nguyên, bỗng mở miệng hỏi: “Mẹ, vì sao dì Linda lại là ân nhân của chúng ta thế?”
Cố Hạnh Nguyên ngây người: “À… Khi mẹ sinh con bị mất nhiều máu, là bác sĩ Linda cứu mẹ con chúng ta.”
“… Đơn giản vậy sao?’ Trình Trình vô thức nhíu chặt mày lại.
“Nhóc thối! Mẹ suýt chút nữa chết trong phòng sinh đó, vậy mà con lại nói đơn giản như vậy?”
Trên thực tế, Cố Hạnh Nguyên không hề làm nũng, năm đó khi sinh xong đứa thứ nhất, mấy phút sau liền bị nhà của chủ thuê cố tình ôm đi mất, mà cô vì quá đau lòng mà mất máu quá nhiều, may là Linda ở đó, mới có thể sinh nốt Dương Dương, hai mẹ con đều nhặt lại được cái mạng.
Giờ nghĩ lại, cô vẫn nước mắt lưng tròng.
“Mẹ, mẹ khóc rồi?” Bàn tày non mềm của Trình Trình vuốt lên gò má Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ, lúc này mới phát hiện đã lệ rơi đầy mặt.
Kích động ôm chặt con trai vào lòng, cô cố nhịn không rơi nước mắt, cả người run rẩy: “Mẹ không sao, có bụi bay vào mắt mẹ…”
Sao cô có thể nói với đứa nhỏ rằng, thật ra cô… nhớ đứa con khác chứ.
Mà đứa con còn lại kia, cậu đang ở đâu? Cậu thế nào rồi?
Cậu… vẫn khỏe chứ?
Tối đến, hai mẹ con về đến nhà.
Hai người ngầm hiểu không nhắc lại chuyện Linda nữa.
Ăn uống no nê, rồi tắm rửa.
Cố Hạnh Nguyên ôm con ngủ. Hai mẹ con chơi cả ngày đã mệt rồi, rất nhanh liền đi vào giấc mộng.
Một giờ đêm.
Tiếng điện thoại rung.
Cố Hạnh Nguyên giật mình tỉnh giấc theo phản xạ. Từ khi bắt đầu làm thư ký của Bắc Minh Thiện, điện thoại của cô đã quen mở máy suốt 24 giờ.
Sợ làm ồn khiến con trai tỉnh giấc, cô nhẹ nhàng bò khỏi giường.
Đi tới phòng khách, cầm điện thoại lên, một số điện thoại lạ hiện trên màn hình, cô vô thức nhíu mày lại…
“Alo?”
“…” Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
“Không nói thì cúp đây!” Cố Hạnh Nguyên thầm nghĩ là cuộc điện thoại làm phiền nào đó, vì thế ngắt máy.
Đối phương không từ bỏ, lại gọi tới nữa.
Cô nhíu mày, nghe máy: “Alo, rốt cuộc là ai thế?”
“…Cô Cố…” Một giọng nói lanh lảnh vang lên ở đầu bên kia…
Cố Hạnh Nguyên ngây người, vô thức cảm thấy âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai: “Cô là?”
“Tô Ánh Uyển.”
“Ờ…” Cô bỗng nhớ ra. Trái tim đập nhanh đến lạ kỳ.
“Haha, muộn thế này còn làm phiền cô, thật là xin lỗi.” Giọng nói của Tô Ánh Uyển ở đầu dây bên kia cực kỳ dịu dàng, dường như có thể vắt ra nước.
Cố Hạnh Nguyên nhíu chặt mày: “Cô Tô, nếu đã biết muộn, thì nghỉ ngơi sớm đi.”
“Sao cô không tò mò, vì sao giờ này tôi còn gọi cho cô chứ?” Giọng nói của Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như trước.
Cố Hạnh Nguyên nhíu mày, hít sâu một hơi: “Không tò mò.” …mới lạ. Nhưng hai chữ cuối cùng, cô không nói hẳn ra.
“Haha…” Tô Ánh Uyển khẽ cười: “Cô Cố, thật ra tôi không có ý gì khác. Chỉ là muốn cho cô xem một thứ.”
Nói rồi, đối phương mở chức năng 3G của điện thoại lên, một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế hiện lên trên màn hình điện thoại của Cố Hạnh Nguyên.
Không hổ là ngôi sao lớn, lúc nào cũng luôn cực kỳ xinh đẹp.
Ánh mắt Cố Hạnh Nguyên trở nên ngưng trọng.
Không ngờ Tô Ánh Uyển lại gọi video với cô.
“Cô Cố, tôi biết gần đây Thiện qua lại hơi gần gũi với cô, nhưng dù sao tôi và Thiện cũng có tình cảm 10 năm, không phải nói buông xuống là buông xuống được…” Ở đầu bên kia, nụ cười của Tô Ánh Uyển dịu dàng thanh nhã, cô ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ gợi cảm, nhưng Cố Hạnh Nguyên lại thấy cực kỳ chói mắt.
“Cô Cố, cuối cùng Thiện cũng không nỡ rời xa tôi… Cô xem, giờ anh ấy đang ngủ say thế nào trên giường của tôi chứ?” Tô Ánh Uyển nói dịu dàng, sau đó quay máy ảnh về phía chiếc giường cực lớn…
Khuôn mặt đẹp trai khuynh quốc khuynh thành của Bắc Minh Thiện, hiện lên dưới máy ảnh…
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng như điêu khắc kia, hiện ra trước mắt Cố Hạnh Nguyên như thế.
Mắt cô co rút lại.
Bắc Minh Thiện ngủ rất say.
Lồng ngực cơ bắp săn chắc của anh hiện ra rõ ràng trong video, lõa lồ…
Chiếc chăn màu trắng chỉ che đến eo anh, khiến người khác tưởng tượng xa xôi…
Lồng ngực cô dường như bị thứ gì đó đập mạnh một cái, máu chảy đầm đìa.
“Cô Cố, cô thấy rồi đấy. Thiện ngủ rất ngon ở chỗ tôi, rất thỏa mãn đúng không? Mấy ngày nay tôi còn phải cảm ơn cô thay tôi chăm sóc anh ấy, nhưng sau này, tôi nghĩ không cần làm phiền cô nữa… Làm phiền cô Cố thật là ngại quá, ngủ ngon nha, tạm biệt.”
Trong nụ cười dịu dàng của Tô Ánh Uyển, không thể nghe được chút châm chọc nào, nhưng từng chữ lại đâm vào trái tim Cố Hạnh Nguyên.
Dường như đao phủ, mặt cười dịu dàng, nhưng lại tàn nhẫn cho cô một đao.
Nói xong, Tô Ánh Uyển liền ngắt máy.
Cố Hạnh Nguyên trợn to mắt nhìn màn hình điện thoại đen thui, ngây người hồi lâu.
Không phân rõ sự chua sót hỗn tạp trong lòng.
Màn hình điện thoại đen thui phản chiếu lại dáng vẻ của cô, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
May là, cô không mở chức năng video với Tô Ánh Uyển, bằng không cô thật sự không xác định được mình có giống như lời Tô Ánh Uyển nói hay không, diễn rất sinh động.
Sáng sớm hôm sau, chào đón thứ hai.
Một tuần mới lại bắt đầu.
Trình Trình đã sớm thức dậy đánh răng, ăn xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài chờ xe của trường.
Quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ngồi ăn trên bàn mà lòng dạ đâu đâu, nói lần thứ ba: “Mẹ, con đi học đây.”
“Ờ?” Lúc này Cố Hạnh Nguyên mởi tỉnh táo lại, vừa rồi còn thấy con trai cùng ăn sáng với cô, sao giờ đã thay xong đồng phục, đeo cặp sách đứng ở cửa rồi: “Con yêu, đi học sao?”
“Vâng, xe của trường sắp đến rồi. Mẹ không sao chứ?” Trình Trình nhíu chặt mày, tối qua cậu mơ mơ màng màng nghe thấy mẹ thức dậy nghe điện thoại ở phòng khách.
Nhưng vì quá mệt, vì thế cậu không để ý.
Sáng tỉnh dậy, mẹ đã đang làm việc nhà, nấu bữa sáng.
Nhưng cứ lòng dạ đâu đâu.
Mắt Cố Hạnh Nguyên lộ ra tia chột dạ, không muốn con trai thấy gì lạ thường, liền cười dịu dàng: “Không sao, mẹ đưa con ra đón xe của trường.”
“Không cần đâu.” Trình Trình lắc đầu: “Một mình con cũng được, mẹ yên tâm đi. Con có mang theo điện thoại trên người, đến trường rồi con sẽ gọi cho mẹ.”
Cố Hạnh Nguyên thấy vẻ mặt kiên trì của con trai, ngũ quan xinh đẹp kia, dáng vẻ bình tĩnh kiên định kia khiến cô hơi hoang mang.
Khoảnh khắc đó, cô lại cảm thấy con trai mình cực kỳ giống Bắc Minh Thiện.
Trong cuộc gọi video tối qua, khuôn mặt an ổn say giấc của anh, lại hiện lên trong đầu cô.
Trái tim dường như bị đâm nhói một cái, nhất định là cô điên rồi!
Ra sức lắc bay đi suy nghĩ điên cuồng kia, lúc này cô mới gật đầu: “Ừ, nhớ gọi điện báo bình an cho mẹ nha.”
Trình Trình ngoan ngoãn nhận lời.
Cả buổi sáng, Cố Hạnh Nguyên đều hụt hẫng.
Có lẽ là nên nói, từ sau cuộc điện thoại tối qua của Tô Ánh Uyển, cô đã cả đêm khó chịu.
Mãi cho tới lúc làm bữa sáng, đưa con trai rời nhà đến trường.
Căn nhà bỗng trống vắng.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới nhớ ra hôm nay là thứ hai, là ngày cô nên đến Cố thị báo danh.
Sửa soạn một lúc, cô không muốn thăm dò mục đích của Tô Ánh Uyển nữa.
Thế nhưng cô hiểu rất rõ một chuyện…
Cô, bất luận thế nào cũng không so được với 10 năm kia.
Trong cuộc cá cược của cô và Bắc Minh Thiện, trước giờ cô chỉ là khách qua đường.
Công ty Cố thị.
Để chúc mừng ngày đầu tiên Cố Hạnh Nguyên đến Cố thị báo cáo, Cố Kiệt Đại chỉ huy tất cả người của ban quản trị công ty, thay mặt Cố Hạnh Nguyên tổ chức một bữa tiệc chào đón nhỏ.
Khi Cố Hạnh Nguyên thấy cổng của công ty Cố thị treo biển hoa đỏ, cô ngây người một lát…
Trên tấm biển viết mấy chữ lớn: “Nhiệt liệt chào mừng cô Cố Hạnh Nguyên lên chức phó tổng giám đốc công ty Cố thị”.
Phó tổng giám đốc?
Khóe miệng cô giật giật. Cái ghế cao này của Cố Kiệt Đại, cô ngồi thật quá khổ sở.
“Con gái, đến đây, để ba giới thiệu thành viên mới gia nhập Cố thị, cố vấn Tôn, Tôn Quân Hạo.” Cố Kiệt Đại nhiệt tình dẫn Cố Hạnh Nguyên đến trước mặt Tôn Quân Hạo.
Cố Hạnh Nguyên khẽ mím chặt môi, vì tiếng “con gái” của ba cô, mà nổi hết da gà. Lễ độ gật đầu với Tôn Quân Hạo: “Chào cố vấn Tôn.”
Tôn Quân Hạo giữ vững vẻ lịch sự, lễ độ cười đáp lại: “Phó tổng giám đốc khách khí rồi, sau này tôi đây còn cần phó tổng giám đốc giúp đỡ nhiều.”
Không đợi Cố Hạnh Nguyên trả lời, Cố Kiệt Đại đã trả lời trước: “Hahaha! Cố vấn Tôn, anh quá khiêm tốn rồi, với tài năng của anh, tuyệt đối là giỏi hơn con gái tôi, tôi nên cảm ơn anh mới phải.”
Nghe lời Cố Kiệt Đại nói, có vẻ cực kỳ tán thưởng Tôn Quân Hạo.
Cố Hạnh Nguyên yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Tôn Quân Hạo.
Cô nhớ là hôm đó ở quán đồ ăn Trùng Khánh, Tôn Quân Hạo hỏi cô ở cửa nhà vệ sinh: “Cô không tò mò sao? Không tò mò, vì sao tôi muốn vào Cố thị sao? Không tò mò vì sao tôi lại làm con chó bên cạnh Cố Anh Thư sao?”
/858
|