Nhưng Giang Tuệ Tâm lại không tha cho lời giải thích của Dư Như Khiết: “Như Khiết, có phải bà rất muốn lợi dụng đứa con trai này của mình, một lần nữa giành lại vị trí nữ chủ nhân của nhà Bắc Minh trong tay tôi phải không? Tôi thừa nhận, lúc đó tôi quan tâm đến sức khỏe của bà, lại là mẹ đẻ của Thiện, vì vậy mới sai người đưa canh qua để bà bồi bổ cơ thể, nhưng tôi lại không ngờ bà lại muốn một mũi tên trúng hai đích. Giết hại Lục Lộ đồng thời cũng muốn khiến cho tôi thân bại danh liệt. Nếu như bà thật sự muốn ngồi vào vị trí của tôi, bà chỉ cần nói với tôi một tiếng là được rồi, tôi nhất định sẽ nhường cái danh phận này cho bà, sẽ không tranh giành với bà.”
Lời nói của Giang Tuệ Tâm căn bản không để cho Dư Như Khiết có cơ hội phản bác, trên mặt bà ta viết đầy sự thất vọng đối với Dư Như Khiết. Tự đẩy mình vào vị trí của kẻ yếu thế.
“Giang Tuệ Tâm! Bà dựa vào cái gì mà nói những điều này là do Như Khiết làm.” Lúc này, Mạc Cẩm Thành đang ngồi ở vị trí người tham dự phiên tòa cũng không ngồi yên được nữa, ông ta quả thật không thể nghe những lời buộc tội như vậy với Dư Như Khiết.
“Vị tiên sinh này ngài ngồi xuống trước đã, đây là tòa án, mong ngài giữ lý trí và sự kiềm chế. Nếu như ngài còn có hành động như thế này, tôi có thể mời ngài ra ngoài.” Thẩm phán ngăn Mạc Cẩm Thành lại.
Lúc nãy Giang Tuệ Tâm thực sự đã bị một tiếng quát tháo của Mạc Cẩm Thành dọa sợ, nhưng lúc này bà ta chỉ quay đầu, lạnh lùng cười với ông ta: “Ông Mạc, đừng nóng nảy. Tôi biết Như Khiết bị nói như vậy ông sẽ không vui. Nhưng lẽ nào đây không phải là sự thật sao? Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, bọn trẻ tiếp xúc không ít với các người. Rất khó đảm bảo các người có nói với bọn trẻ làm một số chuyện khác người, giống như lắp máy quay trong phòng ngủ của tôi để quay trộm. Tôi nghĩ có lẽ bọn trẻ sẽ không tự mình nghĩ ra được. Nhưng ông Mạc, ông thì tôi không dám chắc chắn. Còn về tại sao phải giết Lục Lộ, đó cũng là vì năm đó Như Khiết đã làm mất đứa con của Lục Lộ. Mặc dù lúc Lục Lộ nằm liệt giường, bọn họ trông có vẻ rất hòa hợp, nhưng bà ấy lại sợ sau khi Lục Lộ khỏi, có phải sẽ báo thù bà ấy, đặc biệt là sau khi chồng của Lục Lộ, ba ruột của đứa bé xuất hiện, vì vậy cuối cùng bà ấy cũng tìm được một cơ hội, lợi dụng việc tôi có lòng tốt đưa canh đến cho bà ấy, lại nhờ Thiện đưa cho Lục Lộ.”
Câu nói này của bà ta đã đảo ngược lại tất cả, khiến sự chú ý của thẩm phán lại quay về Dư Như Khiết. Mặc Cẩm Thành chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Giang Tuệ Tâm, khuôn mặt đỏ bừng.
Thậm chí Lý Thâm đang ngồi ở vị trí người tham dự phiên tòa cũng bị Giang Tuệ Tâm nói đến, ông ta nắm chặt tay lại.
“Bà đang nói linh tinh!” Một giọng nói của trẻ con vang lên. Nhưng không phải là Dương Dương mà là Trình Trình.
Vốn dĩ ít nhiều cậu bé vẫn còn có chút thiện cảm với Giang Tuệ Tâm, thậm chí cậu bé còn không đi lên tự mình vạch trần bà ta, chính là vì nghĩ đến trong những năm tháng trưởng thành của mình, bà ta là người quan tâm mình nhất, là bà nội dễ gần nhất. Nhưng từ những lời nói lúc nãy của bà ta, cuối cùng đã đánh bay tất cả ấn tượng tốt đẹp trước đây của cậu bé với Giang Tuệ Tâm.
****
“Trình Trình…” Giang Tuệ Tâm quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được, nhìn đứa bé gần như do mình nuôi lớn.
Một lúc lâu sau, không khỏi cười khổ: “Thật sự không ngờ lại là cháu, bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu trưởng thành, giống như là cháu nội ruột của mình. Nhưng cháu lại làm bà quá thất vọng rồi, lại lén lút làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta đang nghĩ, đứa nhỏ giống như Dương Dương, sẽ không bao giờ nghĩ ra chuyện lắp camera, xem ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến cháu.”
Trình Trình vội vàng xua tay, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Bà nội, không hoàn toàn giống như bà nghĩ đâu….”
“Haha, không hoàn toàn? Vậy không phải nói vẫn đúng sao. Được rồi, cháu đã cho rằng bà nói linh tinh, vậy lấy bằng chứng ra, đừng nghĩ chỉ dựa vào đoạn video này là có thể kết luận bà là hung thủ.” Giọng điệu của Giang Tuệ Tâm rõ ràng rất hùng hổ dọa người, bà ta không muốn chỉ dựa vào cái này mà mình phải chịu thua.
“Không phải bà muốn kẻ ác cáo trạng trước sao, nếu như bà không lộ ra cái đuôi cáo, chúng cháu cũng chẳng thèm để ý đến bà. Bà muốn chứng cứ đúng không, vậy thì rất đơn giản.”
Dương Dương và Trình Trình chỉ thấy là hai anh em ruột, bình thường có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, nhưng lúc có người ngoài, đặc biệt dưới tình huống là một người chịu thiệt thòi, bọn chúng sẽ ôm lấy nhau, cùng nhau đối phó.
Cậu bé thấy Trình Trình bị Giang Tuệ Tâm trách mắng như vậy, mà Trình Trình lại tỏ ra giống như một người phạm tội. Điều này khiến Dương Dương cảm thấy rất khó chịu, mặc dù Trình Trình bị mắng, nhưng cũng không khác gì mình bị mắng, đây chính là linh cảm giữa hai anh em sinh đôi.
Dương Dương nói với Trình Trình: “Anh làm ra cái dáng vẻ ủy khuất này làm gì, chúng ta không làm gì sai cả. Bà ta đã bất nhân thì không thể trách chúng ta bất nghĩa.”
Sau đó lại cao giọng nói: “Đoạn video lúc nãy chỉ là “món khai vị” cho mọi người thôi, đã có người đói bụng như vậy, vậy thì tôi sẽ mang món chính ra.”
Sau đó, video tiếp tục chiếu, Giang Tuệ Tâm lấy ra thứ gì đó bỏ vào trong bát, sau đó dùng thìa khuấy đều bát canh lên. Trong quá trình này, trong video yên tĩnh đột nhiên phát ra âm thanh, có thể nghe thấy trong lúc bà ta khuấy canh, trong miệng còn không ngừng mắng chửi Dư Như Khiết.
Cuối cùng, bà ta gọi người làm đưa bát canh không biết bà ta đã bỏ cái gì vào cho Dư Như Khiết.
Đoạn video chiếu đến đây, trên mặt của Giang Tuệ Tâm không còn biểu cảm vô tội và hùng hổ dọa người lúc nãy. Bà ta sững sờ đứng ở đó, không hề động đậy, giống như tượng đất.
Trên mặt Dương Dương lộ ra vẻ đắc ý: “Haha, sao bà không lên tiếng? Khí thế lúc nãy chạy đi đâu rồi? Được rồi, vậy thì cháu sẽ nói ra những chuyện sau đó: Không cần cháu nói, có lẽ chú thẩm phán cũng đã đoán ra, người bà ta muốn hại chết thực ra không phải là bà ngoại cháu, mà là bà nội ruột của cháu và Trình Trình. Nhưng không ngờ bà ngoại của cháu lại thành người bị hại. Không những như vậy, còn liên lụy đến cả ba cháu. Cháu nghĩ, những gì bà ấy nói lúc trước, cái gì mà tranh giành vị trí nữ chủ nhân nhà họ Bắc Minh, có lẽ đang nói chính bà ta. Bà ta sợ bà nội ruột của cháu quay lại, tranh giành vị trí của bà ta, mới nghĩ ra thủ đoạn giết người như vậy.”
Lúc đoạn video chiếu xong, Dương Dương vẫn chưa phân tích quá trình, thực ra Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện cũng đã hiểu chuyện này, bọn họ đều có chút khó tin nhìn Giang Tuệ Tâm.
***
So với Bắc Minh Thiện, Dư Như Khiết càng khó chấp nhận chuyện này. Bà ta rất thất vọng nhìn Giang Tuệ Tâm: “Linh, tại sao bà phải đối xử với tôi như vậy, chúng ta là những người bạn tốt nhất của nhau. Lẽ nào thân phận nữ chủ nhân nhà Bắc Minh đối với bà mà nói quan trọng như vậy sao? Đối với vị trí này, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Chỉ tội cho Lục Lộ, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến bà ấy lại bị chết một cách vô tội.
Giang Tuệ Tâm đã bị vạch trần quỷ kế ở trước mặt mọi người, cũng không cần phải che giấu điều gì nữa, trên khuôn mặt cũng không còn nụ cười giống như trước, mà lại có chút lạnh lùng, bà ta dường như biến thành một người khác vậy, cười khẩy nhìn Dư Như Khiết: “Haha, bà không có bất kỳ suy nghĩ gì? Cái này ai mà tin được. Thiện là người nắm giữ tập đoàn Bắc Minh, mà ông cụ cũng đã qua đời, lần này bà trở về không phải và vì muốn tranh giành cái vị trí này với tôi sao?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Dư Như Khiết, bà ta liên tục lắc đầu: “ Linh, tại sao bà lại nghĩ như vậy, tôi nghĩ bà cũng biết, gia đình Bắc Minh, Bắc Minh Chính mang đến cho tôi không phải là thứ ánh sáng hào quang, tươi đẹp hay thân phận chói lọi như bà. Thứ tôi nhận được chỉ là đau khổ, vô cùng đau khổ. Bà nói không dễ dàng gì tôi mới trốn thoát được, sao có thể đâm đầu vào một lần nữa chứ? Sở dĩ tôi quay về, là vì tôi và Thiện xa cách nhau quá lâu rồi. Với tư cách là một người mẹ, tôi nghĩ tâm trạng này bà cũng có thể hiểu được”
“Haha, Như Khiết, bà đừng làm ra cái dáng vẻ như thế này. Thăm con trai? Có lẽ cũng là cái cớ mà bà nghĩ ra mà thôi, bà thấy ông cụ Bắc Minh chết rồi, hơn nữa con trai của bà đang quản lý nhà Bắc Minh, đây là thời điểm tốt nhất để bà quay lại. Hơn nữa, ai mà không biết chuyện hợp tác giữa tập đoàn GT và tập đoàn Bắc Minh, mà tập đoàn GT không phải là của các người sao, nói dễ nghe là hợp tác, nhưng trên thực tế, có lẽ là các người muốn nuốt trọn tập đoàn Bắc Minh. Tôi là người của nhà Bắc Minh, sẽ không cho phép các người làm như vậy. Tôi sẽ không để tâm huyết bao nhiêu năm của ông cụ bị các người cướp mất như vậy!” Khuôn mặt Giang Tuệ Tâm sa sầm, cơ thể cũng có chút run rẩy.
Bắc Minh Thiện đứng trong khu vực của bị cáo, mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này. Bây giờ ít nhất có thể chắc chắn một điều, Lục Lộ không phải mình hay mẹ ruột của mình hại chết, mà hung thủ chính là Giang Tuệ Tâm.
“Dì Tâm, từ ngày cháu đến nhà Bắc Minh chúng ta, cháu chưa từng xem dì như người ngoài. Hơn nữa, cháu nghĩ dì cũng là một người thông minh, tất cả những việc mà cháu làm cho tập đoàn Bắc Minh là để nó phát triển càng mạnh mẽ hơn. Còn tại sao phải hợp tác với GT, đó chẳng qua là chuyện bình thường trong kinh doanh. Còn về mẹ ruột của cháu….” Bắc Minh Thiện nói đến đây, liếc nhìn Dư Như Khiết: “Bà ấy đã có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa cháu có thể nhìn ra cuộc sống hiện tại của bà ấy rất viên mãn và hạnh phúc. Không cần phải tranh giành với dì cái gọi là vị trí nữ chủ nhân nhà Bắc Minh. Những gì lúc nãy dì nói, chẳng qua là do dì suy đoán ra thôi, có lẽ cúng chính vì dì quá đa nghi mới dẫn đến dì phạm phải sai lầm như thế này. Dì Tâm, cháu vẫn xem dì là người của nhà Bắc Minh, cháu cũng muốn khuyên dì nên nhận tội đi.”
Giang Tuệ Tâm cười khổ: “Nhận tội? Tôi nhận tội gì, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Lục Lộ bà ta không phải do tôi giết, là Dư Như Khiết giết! Là bà ta đem bát canh vốn dĩ bà ta phải uống cho Lục Lộ.”
****
Lời nói của Giang Tuệ Tâm khiến Dư Như Khiết ớn lạnh, cho dù là Bắc Minh Thiện, thẩm phán hay hầu hết những người ở đây, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Dư Như Khiết thật sự không ngờ, câu nói này lại được nói ra từ một người chị em có quan hệ tốt nhất với bà ta: “Linh, lẽ nào bà muốn tôi biến mất như vậy sao, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà khiến bà phải đối xử với tôi như vậy?”
Lời nói của Giang Tuệ Tâm căn bản không để cho Dư Như Khiết có cơ hội phản bác, trên mặt bà ta viết đầy sự thất vọng đối với Dư Như Khiết. Tự đẩy mình vào vị trí của kẻ yếu thế.
“Giang Tuệ Tâm! Bà dựa vào cái gì mà nói những điều này là do Như Khiết làm.” Lúc này, Mạc Cẩm Thành đang ngồi ở vị trí người tham dự phiên tòa cũng không ngồi yên được nữa, ông ta quả thật không thể nghe những lời buộc tội như vậy với Dư Như Khiết.
“Vị tiên sinh này ngài ngồi xuống trước đã, đây là tòa án, mong ngài giữ lý trí và sự kiềm chế. Nếu như ngài còn có hành động như thế này, tôi có thể mời ngài ra ngoài.” Thẩm phán ngăn Mạc Cẩm Thành lại.
Lúc nãy Giang Tuệ Tâm thực sự đã bị một tiếng quát tháo của Mạc Cẩm Thành dọa sợ, nhưng lúc này bà ta chỉ quay đầu, lạnh lùng cười với ông ta: “Ông Mạc, đừng nóng nảy. Tôi biết Như Khiết bị nói như vậy ông sẽ không vui. Nhưng lẽ nào đây không phải là sự thật sao? Đừng cho là tôi cái gì cũng không biết, bọn trẻ tiếp xúc không ít với các người. Rất khó đảm bảo các người có nói với bọn trẻ làm một số chuyện khác người, giống như lắp máy quay trong phòng ngủ của tôi để quay trộm. Tôi nghĩ có lẽ bọn trẻ sẽ không tự mình nghĩ ra được. Nhưng ông Mạc, ông thì tôi không dám chắc chắn. Còn về tại sao phải giết Lục Lộ, đó cũng là vì năm đó Như Khiết đã làm mất đứa con của Lục Lộ. Mặc dù lúc Lục Lộ nằm liệt giường, bọn họ trông có vẻ rất hòa hợp, nhưng bà ấy lại sợ sau khi Lục Lộ khỏi, có phải sẽ báo thù bà ấy, đặc biệt là sau khi chồng của Lục Lộ, ba ruột của đứa bé xuất hiện, vì vậy cuối cùng bà ấy cũng tìm được một cơ hội, lợi dụng việc tôi có lòng tốt đưa canh đến cho bà ấy, lại nhờ Thiện đưa cho Lục Lộ.”
Câu nói này của bà ta đã đảo ngược lại tất cả, khiến sự chú ý của thẩm phán lại quay về Dư Như Khiết. Mặc Cẩm Thành chỉ có thể hung hăng trừng mắt với Giang Tuệ Tâm, khuôn mặt đỏ bừng.
Thậm chí Lý Thâm đang ngồi ở vị trí người tham dự phiên tòa cũng bị Giang Tuệ Tâm nói đến, ông ta nắm chặt tay lại.
“Bà đang nói linh tinh!” Một giọng nói của trẻ con vang lên. Nhưng không phải là Dương Dương mà là Trình Trình.
Vốn dĩ ít nhiều cậu bé vẫn còn có chút thiện cảm với Giang Tuệ Tâm, thậm chí cậu bé còn không đi lên tự mình vạch trần bà ta, chính là vì nghĩ đến trong những năm tháng trưởng thành của mình, bà ta là người quan tâm mình nhất, là bà nội dễ gần nhất. Nhưng từ những lời nói lúc nãy của bà ta, cuối cùng đã đánh bay tất cả ấn tượng tốt đẹp trước đây của cậu bé với Giang Tuệ Tâm.
****
“Trình Trình…” Giang Tuệ Tâm quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin được, nhìn đứa bé gần như do mình nuôi lớn.
Một lúc lâu sau, không khỏi cười khổ: “Thật sự không ngờ lại là cháu, bà đã ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu trưởng thành, giống như là cháu nội ruột của mình. Nhưng cháu lại làm bà quá thất vọng rồi, lại lén lút làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta đang nghĩ, đứa nhỏ giống như Dương Dương, sẽ không bao giờ nghĩ ra chuyện lắp camera, xem ra chuyện này chắc chắn có liên quan đến cháu.”
Trình Trình vội vàng xua tay, trên mặt lộ ra vẻ bi thương: “Bà nội, không hoàn toàn giống như bà nghĩ đâu….”
“Haha, không hoàn toàn? Vậy không phải nói vẫn đúng sao. Được rồi, cháu đã cho rằng bà nói linh tinh, vậy lấy bằng chứng ra, đừng nghĩ chỉ dựa vào đoạn video này là có thể kết luận bà là hung thủ.” Giọng điệu của Giang Tuệ Tâm rõ ràng rất hùng hổ dọa người, bà ta không muốn chỉ dựa vào cái này mà mình phải chịu thua.
“Không phải bà muốn kẻ ác cáo trạng trước sao, nếu như bà không lộ ra cái đuôi cáo, chúng cháu cũng chẳng thèm để ý đến bà. Bà muốn chứng cứ đúng không, vậy thì rất đơn giản.”
Dương Dương và Trình Trình chỉ thấy là hai anh em ruột, bình thường có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường, nhưng lúc có người ngoài, đặc biệt dưới tình huống là một người chịu thiệt thòi, bọn chúng sẽ ôm lấy nhau, cùng nhau đối phó.
Cậu bé thấy Trình Trình bị Giang Tuệ Tâm trách mắng như vậy, mà Trình Trình lại tỏ ra giống như một người phạm tội. Điều này khiến Dương Dương cảm thấy rất khó chịu, mặc dù Trình Trình bị mắng, nhưng cũng không khác gì mình bị mắng, đây chính là linh cảm giữa hai anh em sinh đôi.
Dương Dương nói với Trình Trình: “Anh làm ra cái dáng vẻ ủy khuất này làm gì, chúng ta không làm gì sai cả. Bà ta đã bất nhân thì không thể trách chúng ta bất nghĩa.”
Sau đó lại cao giọng nói: “Đoạn video lúc nãy chỉ là “món khai vị” cho mọi người thôi, đã có người đói bụng như vậy, vậy thì tôi sẽ mang món chính ra.”
Sau đó, video tiếp tục chiếu, Giang Tuệ Tâm lấy ra thứ gì đó bỏ vào trong bát, sau đó dùng thìa khuấy đều bát canh lên. Trong quá trình này, trong video yên tĩnh đột nhiên phát ra âm thanh, có thể nghe thấy trong lúc bà ta khuấy canh, trong miệng còn không ngừng mắng chửi Dư Như Khiết.
Cuối cùng, bà ta gọi người làm đưa bát canh không biết bà ta đã bỏ cái gì vào cho Dư Như Khiết.
Đoạn video chiếu đến đây, trên mặt của Giang Tuệ Tâm không còn biểu cảm vô tội và hùng hổ dọa người lúc nãy. Bà ta sững sờ đứng ở đó, không hề động đậy, giống như tượng đất.
Trên mặt Dương Dương lộ ra vẻ đắc ý: “Haha, sao bà không lên tiếng? Khí thế lúc nãy chạy đi đâu rồi? Được rồi, vậy thì cháu sẽ nói ra những chuyện sau đó: Không cần cháu nói, có lẽ chú thẩm phán cũng đã đoán ra, người bà ta muốn hại chết thực ra không phải là bà ngoại cháu, mà là bà nội ruột của cháu và Trình Trình. Nhưng không ngờ bà ngoại của cháu lại thành người bị hại. Không những như vậy, còn liên lụy đến cả ba cháu. Cháu nghĩ, những gì bà ấy nói lúc trước, cái gì mà tranh giành vị trí nữ chủ nhân nhà họ Bắc Minh, có lẽ đang nói chính bà ta. Bà ta sợ bà nội ruột của cháu quay lại, tranh giành vị trí của bà ta, mới nghĩ ra thủ đoạn giết người như vậy.”
Lúc đoạn video chiếu xong, Dương Dương vẫn chưa phân tích quá trình, thực ra Dư Như Khiết và Bắc Minh Thiện cũng đã hiểu chuyện này, bọn họ đều có chút khó tin nhìn Giang Tuệ Tâm.
***
So với Bắc Minh Thiện, Dư Như Khiết càng khó chấp nhận chuyện này. Bà ta rất thất vọng nhìn Giang Tuệ Tâm: “Linh, tại sao bà phải đối xử với tôi như vậy, chúng ta là những người bạn tốt nhất của nhau. Lẽ nào thân phận nữ chủ nhân nhà Bắc Minh đối với bà mà nói quan trọng như vậy sao? Đối với vị trí này, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến. Chỉ tội cho Lục Lộ, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến bà ấy lại bị chết một cách vô tội.
Giang Tuệ Tâm đã bị vạch trần quỷ kế ở trước mặt mọi người, cũng không cần phải che giấu điều gì nữa, trên khuôn mặt cũng không còn nụ cười giống như trước, mà lại có chút lạnh lùng, bà ta dường như biến thành một người khác vậy, cười khẩy nhìn Dư Như Khiết: “Haha, bà không có bất kỳ suy nghĩ gì? Cái này ai mà tin được. Thiện là người nắm giữ tập đoàn Bắc Minh, mà ông cụ cũng đã qua đời, lần này bà trở về không phải và vì muốn tranh giành cái vị trí này với tôi sao?”
Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Dư Như Khiết, bà ta liên tục lắc đầu: “ Linh, tại sao bà lại nghĩ như vậy, tôi nghĩ bà cũng biết, gia đình Bắc Minh, Bắc Minh Chính mang đến cho tôi không phải là thứ ánh sáng hào quang, tươi đẹp hay thân phận chói lọi như bà. Thứ tôi nhận được chỉ là đau khổ, vô cùng đau khổ. Bà nói không dễ dàng gì tôi mới trốn thoát được, sao có thể đâm đầu vào một lần nữa chứ? Sở dĩ tôi quay về, là vì tôi và Thiện xa cách nhau quá lâu rồi. Với tư cách là một người mẹ, tôi nghĩ tâm trạng này bà cũng có thể hiểu được”
“Haha, Như Khiết, bà đừng làm ra cái dáng vẻ như thế này. Thăm con trai? Có lẽ cũng là cái cớ mà bà nghĩ ra mà thôi, bà thấy ông cụ Bắc Minh chết rồi, hơn nữa con trai của bà đang quản lý nhà Bắc Minh, đây là thời điểm tốt nhất để bà quay lại. Hơn nữa, ai mà không biết chuyện hợp tác giữa tập đoàn GT và tập đoàn Bắc Minh, mà tập đoàn GT không phải là của các người sao, nói dễ nghe là hợp tác, nhưng trên thực tế, có lẽ là các người muốn nuốt trọn tập đoàn Bắc Minh. Tôi là người của nhà Bắc Minh, sẽ không cho phép các người làm như vậy. Tôi sẽ không để tâm huyết bao nhiêu năm của ông cụ bị các người cướp mất như vậy!” Khuôn mặt Giang Tuệ Tâm sa sầm, cơ thể cũng có chút run rẩy.
Bắc Minh Thiện đứng trong khu vực của bị cáo, mọi chuyện đột nhiên lại biến thành như thế này. Bây giờ ít nhất có thể chắc chắn một điều, Lục Lộ không phải mình hay mẹ ruột của mình hại chết, mà hung thủ chính là Giang Tuệ Tâm.
“Dì Tâm, từ ngày cháu đến nhà Bắc Minh chúng ta, cháu chưa từng xem dì như người ngoài. Hơn nữa, cháu nghĩ dì cũng là một người thông minh, tất cả những việc mà cháu làm cho tập đoàn Bắc Minh là để nó phát triển càng mạnh mẽ hơn. Còn tại sao phải hợp tác với GT, đó chẳng qua là chuyện bình thường trong kinh doanh. Còn về mẹ ruột của cháu….” Bắc Minh Thiện nói đến đây, liếc nhìn Dư Như Khiết: “Bà ấy đã có cuộc sống của riêng mình, hơn nữa cháu có thể nhìn ra cuộc sống hiện tại của bà ấy rất viên mãn và hạnh phúc. Không cần phải tranh giành với dì cái gọi là vị trí nữ chủ nhân nhà Bắc Minh. Những gì lúc nãy dì nói, chẳng qua là do dì suy đoán ra thôi, có lẽ cúng chính vì dì quá đa nghi mới dẫn đến dì phạm phải sai lầm như thế này. Dì Tâm, cháu vẫn xem dì là người của nhà Bắc Minh, cháu cũng muốn khuyên dì nên nhận tội đi.”
Giang Tuệ Tâm cười khổ: “Nhận tội? Tôi nhận tội gì, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì? Lục Lộ bà ta không phải do tôi giết, là Dư Như Khiết giết! Là bà ta đem bát canh vốn dĩ bà ta phải uống cho Lục Lộ.”
****
Lời nói của Giang Tuệ Tâm khiến Dư Như Khiết ớn lạnh, cho dù là Bắc Minh Thiện, thẩm phán hay hầu hết những người ở đây, trong lòng đều cảm thấy khó chịu.
Dư Như Khiết thật sự không ngờ, câu nói này lại được nói ra từ một người chị em có quan hệ tốt nhất với bà ta: “Linh, lẽ nào bà muốn tôi biến mất như vậy sao, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà khiến bà phải đối xử với tôi như vậy?”
/858
|