Anna khẽ mỉm cười: “Cháu yên tâm đi, chuyện này, người trong nhà này đều sẽ không nói cho mẹ cháu.”
Dương Dương nghe vậy, lúc này mới coi như bỏ được tảng đá xuống. Nếu như hôm nay cậu nhóc khi ghi hình giúp mẹ tìm được một người như ý, vậy còn có thể đắc ý một chút.
Nhưng khi trở về tay trắng, vậy thì không có gì hay để nói rồi.
“Tục ngữ nói, không có bức tường nào không lọt gió. Cho dù chúng ta không nói, lẽ nào mẹ không xem TV hay sao, chuyện của các em sớm muộn sẽ bị mẹ biết được.” Lời của Trình Trình lúc này giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Dương Dương.
Có điều Dương Dương dường như có vài phần nắm chắc, cậu nhóc xua tay: “Yên tâm đi, đối với sự hiểu biết nhiều năm của em về mẹ, mẹ trước giờ sẽ không tốn thời gian xem chương trình xem mắt. Nếu hôm nay chúng em không có thu hoạch, vậy thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.”
***
Cố Hạnh Nguyên hôm nay coi như hiếm có về nhà sớm một hôm.
Cô ôm Cửu Cửu vào trong lòng, cưng chiều thơm một cái vào gương mặt nhỏ của cô bé: “Cục cưng nhỏ, lúc mẹ không ở nhà có nhớ mẹ không?”
Hiếm khi thấy mẹ về sớm, Cửu Cửu đương nhiên rất vui rồi, cô ta cười khanh khách dùng hai cái tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của Cố Hạnh Nguyên: “Cửu Cửu đương nhiên nhớ mẹ rồi, muốn mẹ mỗi ngày đều ở bên cạnh con.”
“Sao thế, các anh không chơi với con sao?”
Cửu Cửu khẽ lắc đầu: “Anh Trình Trình chỉ biết ngồi trước máy tính xem phim, cùng anh Dương Dương chơi, anh ấy cứ làm ra một vài thứ cổ quái, chơi không vui.”
Lúc này, Trình Trình và Dương Dương từ trong thang máy chạy ra: “Mẹ…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai con trai bảo bối: “Các con hôm nay có quậy phá không, có chọc dì Anna và dì Kiều Kiều tức giận không?”
Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, Dương Dương dẩu môi nói: “He he, mẹ, chúng con ở đây mẹ còn không yên tâm sao, không có gây ra chuyện gì cả. Không tin mẹ hỏi dì Anna đi.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay, véo nhẹ cái mũi của Dương Dương: “Con nếu như có thể ngoan ngoãn thì mẹ phải thắp hương cảm tạ ông trời rồi. Vừa rồi cục cưng nhỏ ở trước mặt mẹ cáo trạng con rồi.”
Dương Dương nghe vậy, trái tim nhỏ bé đó của cậu nhóc hơi run. Ánh mắt cũng không khỏi nhìn Cửu Cửu, sau đó cố ra vẻ không có gì: “Mẹ, mẹ đổ oan cho con rồi. Ở trong nhà này, con cũng tính là anh trai tốt thương em gái nhất rồi. Trình Trình bình thường đều không thời gian chơi cùng em ấy, cũng chỉ có con cùng em ấy chơi những trò mà lứa tuổi này của con không nên chơi nữa.”
“Được rồi, mẹ biết rồi. Không biết con lại học ai biết biện hộ như thế. Mau đi rửa tay ra ăn cơm.”
*
Buổi tối, sau khi Cố Hạnh Nguyên dỗ Cửu Cửu ngủ rồi thì đi lên gác xép, chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đều còn ngồi trước máy tính.
“Các con yêu, muộn như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ.”
Dương Dương buông con chuột ra, hoạt động cổ của mình một chút: “Chúng con bây giờ là Sherlock Holmes.”
“Sherlock Holmes gì? Các con đang chơi game sao?” Cố Hạnh Nguyên có hơi không hiểu Dương Dương nói là cái gì.
“Mẹ, là như thế này, chúng con cảm thấy ba nhất định là bị oan, vụ án của bà ngoại nhất định là có ẩn tình khác. Cho nên chúng con muốn giúp điều tra sự thật.” Trình Trình rất nghiêm túc giải thích.
Vừa nhắc đến chuyện này, vốn dĩ tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên có hơi thả lỏng, bỗng trùng xuống. Vừa nghĩ tới cái chết ngoài ý muốn của mẹ thì cô cũng không thể cười được nữa.
Đối với chuyện này, cô cũng không tin sẽ là Bắc Minh Thiện làm, nhưng chứng cứ lại đều chỉ vào anh.
“Các bảo bối, mẹ thấy chuyện này các con vẫn là đừng tra nữa, có chú cảnh sát ở đó, chú ấy sẽ tra rõ ràng chuyện này. huống chi, các con đều không có đi đâu, tra thế nào được?
Trình Trình thấy cảm xúc của mẹ có hơi lạc lõng, cậu nhóc cũng cảm thấy nên nói vài chuyện cho mẹ thì tốt hơn: “Cái chết ngoài ý muốn của bà ngoại là vì ba đưa canh bổ cho bà có phải không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
“Mẹ, vậy mẹ có biết canh bổ mà ba đưa cho bà ngoại là từ đâu mà có không?”
Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày, cô lập tức hiểu ý trong lời của Trình Trình: “Ý của con là chỗ canh đó là người khác nấu?”
Trình Trình gật đầu: “Không sai, chỗ canh đó quả thật là một người khác nấu, hơn nữa người đó mẹ cũng biết.”
***
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi bất ngờ, lông mày của cô không khỏi nhíu lại.
“Ài ài, anh đừng chơi trò mờ ám với mẹ nữa, nói cho mẹ sự tình là như nào đi. Nếu không thì em nói.” Dương Dương nhìn dáng vẻ này của Trình Trình, bản thân có hơi mất kiên nhẫn, cậu nhóc thúc giục.
Trình Trình lúc này còn hơi do dự, có nên nói chuyện này cho mẹ không.
Một lúc sau, cậu nhóc đưa ra quyết định: “Mẹ, hãy tha thứ cho con, con bây giờ vẫn không thể nói toàn bộ sự việc cho mẹ được. Bởi vì còn có một vài chi tiết con cần kiểm chứng. Mẹ yên tâm, chúng con bây giờ đã nắm chắc, chứng minh được ba không có liên quan đến chuyện này, ba là bị oan.”
Cố Hạnh Nguyên thấy con trai không nói thẳng, vậy thì cô cũng không cần thiết truy hỏi, cô tin con trai làm như thế nhất định có đạo lý của cậu bé.
Tính kỹ, cách thời gian ra tòa còn hai ngày, thời gian dành cho hai đứa con trai không phải quá nhiều.
Cô gật đầu: “Được. Các bảo bối, nếu chuyện này đã có manh mối, vậy cũng đừng quá vất vả. Vẫn còn thời gian một ngày.”
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm, trong lòng chúng con có tính toán. Mẹ đi làm cả ngày, nhất định cũng rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Thấy mẹ rời khỏi rồi, Dương Dương có hơi không vui: “Này, anh thế nào không nói chuyện chúng ta biết cho mẹ? Anh không phải hy vọng nhất mẹ biết sự thật của chuyện này sao?”
“Anh rất muốn để mẹ biết sự thật, nhưng anh có hơi lo lắng, mẹ nếu như bây giờ biết được sự thật, khả năng sẽ có mặt bất lợi cho mẹ. Anh thà hy vọng mẹ biết muộn một chút.” Tâm trạng của Trình Trình lúc này quả thật có hơi mâu thuẫn.
Dương Dương cũng hiểu anh trai làm như thế cũng là vì muốn tốt cho mẹ, lông mày của cậu nhóc nhướn lên, nhìn Trình Trình nói: “Em trước đây cứ tưởng anh chẳng qua chỉ vì tốt cho ba, không ngờ trong chuyện này, anh cũng suy nghĩ cho mẹ không ít. Vậy chúng ta bây giờ còn cần tiếp tục tra nữa không? Chuyện này suy cho cùng đã dính tới bà nội kế. Em biết, thật ra kết quả như thế cũng không phải điều anh muốn nhìn thấy.”
Chuyện này quả thật khiến Trình Trình có hơi khó lòng lựa chọn, hai bên đều là người thân của mình. Từ tận đáy lòng, cậu nhóc không muốn bất kỳ bên nào xảy ra chuyện.
Cậu nhóc sau khi trầm tư một lúc, vẫn khó khăn đưa ra quyết định
Đêm đó, rất nhiều người đều không ngủ được. Nhưng, trong số bọn họ lại tăng thêm thành viên mới: Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết, còn có Trình Trình và Dương Dương.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ đến chuyện của mình, nhưng những chuyện này lại có liên quan nhau.
*
Trải qua một đêm không ngủ, Cố Hạnh Nguyên sáng sớm vẫn vực dậy tinh thần đi làm. Có điều, cô không có lái xe của mình, mà để Hình Uy đưa cô đi.
Trình Trình và Dương Dương trong kỳ nghỉ, tự nhiên là ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới bò dậy từ trong chăn.
Đêm khuya không ngủ đối Bắc Minh Thiện ngược lại không có ảnh hưởng gì, anh ở cục cảnh sát vẫn duy trì thói quen hằng ngày, cộng thêm tuy hành động của anh bị hạn chế, nhưng các phương diện khác vẫn tự do.
Anh đang ngồi trên sô pha, xem chương trình tài chính kinh tế địa phương.
Đây cũng là cách chú ý đến Bắc Minh Thị. Bởi vì nếu như Bắc Minh Thị có biến cố gì, đài này nhất định sẽ đưa tin.
Sau khi chiếu vài tin tức tài chính kinh tế thì bắt đầu chiếu quảng cáo.
Khi anh đang muốn cầm điều khiển đổi kênh, một chương trình quảng cáo lập tức thu hút được sự chú ý của anh.
Lông mày của anh hơi nhíu lại.
***
Bắc Minh Thiện nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào màn hình TV, một đoạn thông điệp quảng cáo phát ra từ loa: “Con cái làm chủ, xem bọn trẻ ‘đốt’ ba mình như thế nào, dám lên sân khấu chỉ vì tìm một người bạn đời phù hợp cho mẹ. Tìm một người ba mới cho mình. Muốn biết biểu hiện của bọn trẻ như thế nào không, xin hãy theo dõi ‘Duyên phận phi thường’ của đài chúng tôi vào 12 giờ.”
Anh trước giờ sẽ không có hứng thú với chương trình như này, nhưng lại bị bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trên màn hình thu hút ánh mắt.
Cậu nhóc trông có hơi đắc ý đó không phải là Dương Dương lúc nào cũng khiến anh đau đầu sao? Thằng nhóc này xuất hiện trong chương trình này, quả thật có hơi khiến người ta nghi hoặc.
Đợi đã! Anh lập tức nhớ lại đoạn review vừa mới nghe được: Cái gì mà ‘đốt cháy ba’? Gì mà ‘tìm một người bạn đời thích hợp cho mẹ’! Còn cả cái gì mà ‘tìm một người ba mới cho mình’…
Điều này khiến ánh mắt vốn dịu của anh lập tức lại trở nên lạnh lẽo, thậm chí so với trước càng thêm rét lạnh: “Ba ngược lại muốn xem thử con chuẩn bị muốn ‘đốt’ ba như thế nào.”
Có điều vào lúc này, trong đầu của anh lại vụt qua một suy nghĩ. Anh vừa rồi hình như thấp thoáng nhìn thấy bên cạnh Dương Dương hình như còn có một đứa bé. Nhưng người đó không phải Trình Trình, hình như còn là một bé gái, nhỏ hơn cậu nhóc.
Đứa bé này là ai?
*
Khi Bắc Minh Thiện xem đoạn giới thiệu trên TV vừa rồi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, đối diện với chồng chồng văn kiện ở trên bàn chờ phê duyệt, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tâm tình có hơi không yên.
Chiếc bút trên tay đã mở, đợi ký tên lên văn kiện mà chần chừ không có hạ bút.
Ngồi ở đối diện, Hình Uy đang cúi đầu xử lý công việc của tập đoàn GT, dường như cảm nhận thấy căn phòng có hơi không bình thường lắm.
Anh ta ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngây người ở đó.
“Cô Cố? Có phải cơ thể có chỗ không thoải mái không, có cần tôi gọi xe đưa đi khám không?”
Cố Hạnh Nguyên lúc này hoàn hồn lại, khẽ mỉm cười với Hình Uy: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi vừa rồi chẳng qua có hơi thất thần, có lẽ là vì tối qua nói chuyện với bọn trẻ đến hơi muộn, tôi đi pha ly cà phê, một lát là không sao rồi.”
Nói rồi, cô cầm chiếc cốc đi đến phòng trà nước.
*
Biệt uyển Phẩm Hoan, trong biệt thự nhỏ của Hình Uy và Lạc Kiều, đang là một cảnh tượng náo nhiệt.
Dương Dương đang chỉ vào màn hình TV, có chút đắc ý nói: “Mọi người nhìn thấy không, vừa rồi cháu xuất hiện trước máy quay. Như thế nào, nhìn ra khá ăn hình ấy. Không phải khoác, đây đều là kinh nghiệm mà chú ba truyền dạy.”
Lạc Kiều nhìn Dương Dương, dẩu môi: “Chỉ lộ mặt trên ống kính, có gì mà đắc ý chứ. Dì đây quay nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh như thế, cũng không có như cháu.”
Lúc này Cửu Cửu nhíu mày: “Sao vừa rồi không có nhìn thấy cháu? Có phải bọn họ quên mất cháu rồi không?’
Anna vui vẻ dỗ dành cô bé: “Cục cưng nhỏ, đừng nôn nóng. Vừa rồi không phải nói rồi sao, 8 giờ sẽ phát sóng.”
8 giờ tối… Dương Dương cảm thấy có hơi nôn nóng rồi.
Dương Dương nghe vậy, lúc này mới coi như bỏ được tảng đá xuống. Nếu như hôm nay cậu nhóc khi ghi hình giúp mẹ tìm được một người như ý, vậy còn có thể đắc ý một chút.
Nhưng khi trở về tay trắng, vậy thì không có gì hay để nói rồi.
“Tục ngữ nói, không có bức tường nào không lọt gió. Cho dù chúng ta không nói, lẽ nào mẹ không xem TV hay sao, chuyện của các em sớm muộn sẽ bị mẹ biết được.” Lời của Trình Trình lúc này giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Dương Dương.
Có điều Dương Dương dường như có vài phần nắm chắc, cậu nhóc xua tay: “Yên tâm đi, đối với sự hiểu biết nhiều năm của em về mẹ, mẹ trước giờ sẽ không tốn thời gian xem chương trình xem mắt. Nếu hôm nay chúng em không có thu hoạch, vậy thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.”
***
Cố Hạnh Nguyên hôm nay coi như hiếm có về nhà sớm một hôm.
Cô ôm Cửu Cửu vào trong lòng, cưng chiều thơm một cái vào gương mặt nhỏ của cô bé: “Cục cưng nhỏ, lúc mẹ không ở nhà có nhớ mẹ không?”
Hiếm khi thấy mẹ về sớm, Cửu Cửu đương nhiên rất vui rồi, cô ta cười khanh khách dùng hai cái tay nhỏ ôm chặt lấy cổ của Cố Hạnh Nguyên: “Cửu Cửu đương nhiên nhớ mẹ rồi, muốn mẹ mỗi ngày đều ở bên cạnh con.”
“Sao thế, các anh không chơi với con sao?”
Cửu Cửu khẽ lắc đầu: “Anh Trình Trình chỉ biết ngồi trước máy tính xem phim, cùng anh Dương Dương chơi, anh ấy cứ làm ra một vài thứ cổ quái, chơi không vui.”
Lúc này, Trình Trình và Dương Dương từ trong thang máy chạy ra: “Mẹ…”
Cố Hạnh Nguyên nhìn hai con trai bảo bối: “Các con hôm nay có quậy phá không, có chọc dì Anna và dì Kiều Kiều tức giận không?”
Trình Trình và Dương Dương nhìn nhau, Dương Dương dẩu môi nói: “He he, mẹ, chúng con ở đây mẹ còn không yên tâm sao, không có gây ra chuyện gì cả. Không tin mẹ hỏi dì Anna đi.”
Cố Hạnh Nguyên đưa tay, véo nhẹ cái mũi của Dương Dương: “Con nếu như có thể ngoan ngoãn thì mẹ phải thắp hương cảm tạ ông trời rồi. Vừa rồi cục cưng nhỏ ở trước mặt mẹ cáo trạng con rồi.”
Dương Dương nghe vậy, trái tim nhỏ bé đó của cậu nhóc hơi run. Ánh mắt cũng không khỏi nhìn Cửu Cửu, sau đó cố ra vẻ không có gì: “Mẹ, mẹ đổ oan cho con rồi. Ở trong nhà này, con cũng tính là anh trai tốt thương em gái nhất rồi. Trình Trình bình thường đều không thời gian chơi cùng em ấy, cũng chỉ có con cùng em ấy chơi những trò mà lứa tuổi này của con không nên chơi nữa.”
“Được rồi, mẹ biết rồi. Không biết con lại học ai biết biện hộ như thế. Mau đi rửa tay ra ăn cơm.”
*
Buổi tối, sau khi Cố Hạnh Nguyên dỗ Cửu Cửu ngủ rồi thì đi lên gác xép, chỉ thấy Trình Trình và Dương Dương đều còn ngồi trước máy tính.
“Các con yêu, muộn như vậy rồi sao còn chưa đi ngủ.”
Dương Dương buông con chuột ra, hoạt động cổ của mình một chút: “Chúng con bây giờ là Sherlock Holmes.”
“Sherlock Holmes gì? Các con đang chơi game sao?” Cố Hạnh Nguyên có hơi không hiểu Dương Dương nói là cái gì.
“Mẹ, là như thế này, chúng con cảm thấy ba nhất định là bị oan, vụ án của bà ngoại nhất định là có ẩn tình khác. Cho nên chúng con muốn giúp điều tra sự thật.” Trình Trình rất nghiêm túc giải thích.
Vừa nhắc đến chuyện này, vốn dĩ tâm trạng của Cố Hạnh Nguyên có hơi thả lỏng, bỗng trùng xuống. Vừa nghĩ tới cái chết ngoài ý muốn của mẹ thì cô cũng không thể cười được nữa.
Đối với chuyện này, cô cũng không tin sẽ là Bắc Minh Thiện làm, nhưng chứng cứ lại đều chỉ vào anh.
“Các bảo bối, mẹ thấy chuyện này các con vẫn là đừng tra nữa, có chú cảnh sát ở đó, chú ấy sẽ tra rõ ràng chuyện này. huống chi, các con đều không có đi đâu, tra thế nào được?
Trình Trình thấy cảm xúc của mẹ có hơi lạc lõng, cậu nhóc cũng cảm thấy nên nói vài chuyện cho mẹ thì tốt hơn: “Cái chết ngoài ý muốn của bà ngoại là vì ba đưa canh bổ cho bà có phải không?”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu.
“Mẹ, vậy mẹ có biết canh bổ mà ba đưa cho bà ngoại là từ đâu mà có không?”
Cố Hạnh Nguyên hơi nhíu mày, cô lập tức hiểu ý trong lời của Trình Trình: “Ý của con là chỗ canh đó là người khác nấu?”
Trình Trình gật đầu: “Không sai, chỗ canh đó quả thật là một người khác nấu, hơn nữa người đó mẹ cũng biết.”
***
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy có hơi bất ngờ, lông mày của cô không khỏi nhíu lại.
“Ài ài, anh đừng chơi trò mờ ám với mẹ nữa, nói cho mẹ sự tình là như nào đi. Nếu không thì em nói.” Dương Dương nhìn dáng vẻ này của Trình Trình, bản thân có hơi mất kiên nhẫn, cậu nhóc thúc giục.
Trình Trình lúc này còn hơi do dự, có nên nói chuyện này cho mẹ không.
Một lúc sau, cậu nhóc đưa ra quyết định: “Mẹ, hãy tha thứ cho con, con bây giờ vẫn không thể nói toàn bộ sự việc cho mẹ được. Bởi vì còn có một vài chi tiết con cần kiểm chứng. Mẹ yên tâm, chúng con bây giờ đã nắm chắc, chứng minh được ba không có liên quan đến chuyện này, ba là bị oan.”
Cố Hạnh Nguyên thấy con trai không nói thẳng, vậy thì cô cũng không cần thiết truy hỏi, cô tin con trai làm như thế nhất định có đạo lý của cậu bé.
Tính kỹ, cách thời gian ra tòa còn hai ngày, thời gian dành cho hai đứa con trai không phải quá nhiều.
Cô gật đầu: “Được. Các bảo bối, nếu chuyện này đã có manh mối, vậy cũng đừng quá vất vả. Vẫn còn thời gian một ngày.”
“Mẹ, mẹ hãy yên tâm, trong lòng chúng con có tính toán. Mẹ đi làm cả ngày, nhất định cũng rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Thấy mẹ rời khỏi rồi, Dương Dương có hơi không vui: “Này, anh thế nào không nói chuyện chúng ta biết cho mẹ? Anh không phải hy vọng nhất mẹ biết sự thật của chuyện này sao?”
“Anh rất muốn để mẹ biết sự thật, nhưng anh có hơi lo lắng, mẹ nếu như bây giờ biết được sự thật, khả năng sẽ có mặt bất lợi cho mẹ. Anh thà hy vọng mẹ biết muộn một chút.” Tâm trạng của Trình Trình lúc này quả thật có hơi mâu thuẫn.
Dương Dương cũng hiểu anh trai làm như thế cũng là vì muốn tốt cho mẹ, lông mày của cậu nhóc nhướn lên, nhìn Trình Trình nói: “Em trước đây cứ tưởng anh chẳng qua chỉ vì tốt cho ba, không ngờ trong chuyện này, anh cũng suy nghĩ cho mẹ không ít. Vậy chúng ta bây giờ còn cần tiếp tục tra nữa không? Chuyện này suy cho cùng đã dính tới bà nội kế. Em biết, thật ra kết quả như thế cũng không phải điều anh muốn nhìn thấy.”
Chuyện này quả thật khiến Trình Trình có hơi khó lòng lựa chọn, hai bên đều là người thân của mình. Từ tận đáy lòng, cậu nhóc không muốn bất kỳ bên nào xảy ra chuyện.
Cậu nhóc sau khi trầm tư một lúc, vẫn khó khăn đưa ra quyết định
Đêm đó, rất nhiều người đều không ngủ được. Nhưng, trong số bọn họ lại tăng thêm thành viên mới: Bắc Minh Thiện, Cố Hạnh Nguyên, Mạc Cẩm Thành, Dư Như Khiết, còn có Trình Trình và Dương Dương.
Trong lòng bọn họ đều nghĩ đến chuyện của mình, nhưng những chuyện này lại có liên quan nhau.
*
Trải qua một đêm không ngủ, Cố Hạnh Nguyên sáng sớm vẫn vực dậy tinh thần đi làm. Có điều, cô không có lái xe của mình, mà để Hình Uy đưa cô đi.
Trình Trình và Dương Dương trong kỳ nghỉ, tự nhiên là ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới bò dậy từ trong chăn.
Đêm khuya không ngủ đối Bắc Minh Thiện ngược lại không có ảnh hưởng gì, anh ở cục cảnh sát vẫn duy trì thói quen hằng ngày, cộng thêm tuy hành động của anh bị hạn chế, nhưng các phương diện khác vẫn tự do.
Anh đang ngồi trên sô pha, xem chương trình tài chính kinh tế địa phương.
Đây cũng là cách chú ý đến Bắc Minh Thị. Bởi vì nếu như Bắc Minh Thị có biến cố gì, đài này nhất định sẽ đưa tin.
Sau khi chiếu vài tin tức tài chính kinh tế thì bắt đầu chiếu quảng cáo.
Khi anh đang muốn cầm điều khiển đổi kênh, một chương trình quảng cáo lập tức thu hút được sự chú ý của anh.
Lông mày của anh hơi nhíu lại.
***
Bắc Minh Thiện nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào màn hình TV, một đoạn thông điệp quảng cáo phát ra từ loa: “Con cái làm chủ, xem bọn trẻ ‘đốt’ ba mình như thế nào, dám lên sân khấu chỉ vì tìm một người bạn đời phù hợp cho mẹ. Tìm một người ba mới cho mình. Muốn biết biểu hiện của bọn trẻ như thế nào không, xin hãy theo dõi ‘Duyên phận phi thường’ của đài chúng tôi vào 12 giờ.”
Anh trước giờ sẽ không có hứng thú với chương trình như này, nhưng lại bị bóng người nhỏ nhắn xuất hiện trên màn hình thu hút ánh mắt.
Cậu nhóc trông có hơi đắc ý đó không phải là Dương Dương lúc nào cũng khiến anh đau đầu sao? Thằng nhóc này xuất hiện trong chương trình này, quả thật có hơi khiến người ta nghi hoặc.
Đợi đã! Anh lập tức nhớ lại đoạn review vừa mới nghe được: Cái gì mà ‘đốt cháy ba’? Gì mà ‘tìm một người bạn đời thích hợp cho mẹ’! Còn cả cái gì mà ‘tìm một người ba mới cho mình’…
Điều này khiến ánh mắt vốn dịu của anh lập tức lại trở nên lạnh lẽo, thậm chí so với trước càng thêm rét lạnh: “Ba ngược lại muốn xem thử con chuẩn bị muốn ‘đốt’ ba như thế nào.”
Có điều vào lúc này, trong đầu của anh lại vụt qua một suy nghĩ. Anh vừa rồi hình như thấp thoáng nhìn thấy bên cạnh Dương Dương hình như còn có một đứa bé. Nhưng người đó không phải Trình Trình, hình như còn là một bé gái, nhỏ hơn cậu nhóc.
Đứa bé này là ai?
*
Khi Bắc Minh Thiện xem đoạn giới thiệu trên TV vừa rồi, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh Thị, đối diện với chồng chồng văn kiện ở trên bàn chờ phê duyệt, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy tâm tình có hơi không yên.
Chiếc bút trên tay đã mở, đợi ký tên lên văn kiện mà chần chừ không có hạ bút.
Ngồi ở đối diện, Hình Uy đang cúi đầu xử lý công việc của tập đoàn GT, dường như cảm nhận thấy căn phòng có hơi không bình thường lắm.
Anh ta ngẩng đầu liền nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang ngây người ở đó.
“Cô Cố? Có phải cơ thể có chỗ không thoải mái không, có cần tôi gọi xe đưa đi khám không?”
Cố Hạnh Nguyên lúc này hoàn hồn lại, khẽ mỉm cười với Hình Uy: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi vừa rồi chẳng qua có hơi thất thần, có lẽ là vì tối qua nói chuyện với bọn trẻ đến hơi muộn, tôi đi pha ly cà phê, một lát là không sao rồi.”
Nói rồi, cô cầm chiếc cốc đi đến phòng trà nước.
*
Biệt uyển Phẩm Hoan, trong biệt thự nhỏ của Hình Uy và Lạc Kiều, đang là một cảnh tượng náo nhiệt.
Dương Dương đang chỉ vào màn hình TV, có chút đắc ý nói: “Mọi người nhìn thấy không, vừa rồi cháu xuất hiện trước máy quay. Như thế nào, nhìn ra khá ăn hình ấy. Không phải khoác, đây đều là kinh nghiệm mà chú ba truyền dạy.”
Lạc Kiều nhìn Dương Dương, dẩu môi: “Chỉ lộ mặt trên ống kính, có gì mà đắc ý chứ. Dì đây quay nhiều bộ phim truyền hình và điện ảnh như thế, cũng không có như cháu.”
Lúc này Cửu Cửu nhíu mày: “Sao vừa rồi không có nhìn thấy cháu? Có phải bọn họ quên mất cháu rồi không?’
Anna vui vẻ dỗ dành cô bé: “Cục cưng nhỏ, đừng nôn nóng. Vừa rồi không phải nói rồi sao, 8 giờ sẽ phát sóng.”
8 giờ tối… Dương Dương cảm thấy có hơi nôn nóng rồi.
/858
|