"Này, em đang suy nghĩ gì đấy?" Sau khi Bắc Minh Thiện thảnh thơi một hồi, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên ngồi một mình trước lều. Hai tay ôm đầu gối, cằm chống ở phía trên,
Bắc Minh Thiện nhìn cô không hề có phản ứng gì, chắc hẳn cô lại đang suy nghĩ chuyện gì đến xuất thần rồi.
Anh nhẹ nhàng bước xuống võng, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, áp mặt vào tai cô nói nhỏ: "Tôi hỏi em đang suy nghĩ gì đấy?"
Bên tai đột nhiên xuất giọng nói khiến Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Cô vô thức xoay đầu lại tìm nơi phát ra giọng nói kia.
"Bộp..."
Gương mặt cô vừa vặn kề sát miệng của Bắc Minh Thiện.
"A! Cái tên Bắc Minh Nhị nhà anh từ chỗ nào xông ra đấy?" Cố Hạnh Nguyên vội vàng quay mặt sang chỗ khác, sau đó nhích người sang một bên.
Bắc Minh Thiện mỉm cười, nhướn mày: "Tôi thấy em giống như đang suy nghĩ chuyện gì, sợ nói lớn tiếng sẽ dọa đến em. Kết quả nói nhỏ với em thì em vừa ăn cướp lại vừa loa làng."
"Hứ, anh chính là đồ lưu manh, đổi trắng thay đen. Mau tránh xa tôi ra." Lúc này Cố Hạnh Nguyên vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Bắc Minh Thiện cân nhắc nhìn cô: "Này, lúc nãy em nghĩ gì mà xuất thần thế? Có phải là nhớ tới Vân Chi Lâm hay Noton kia không?"
"Bắc Minh Thiện, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao?"
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện, nói: "Tôi là đang nhớ mẹ tôi và dì Khiết."
"Ồ?" Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ: "Em cảm thấy giữa bọn họ có gì không thích hợp sao?"
Cố Hạnh Nguyên thở dài, ngẩng đầu nhìn hai đứa bé chạc tuổi hai cục cưng của cô đang nô đùa bên cạnh ba mẹ ở bãi cỏ phía xa.
Cô không biết mình có nên nói cho anh biết việc Giang Tuệ Tâm có dính líu đến việc Lục Lộ mất con năm xưa không?
"Không có gì không thích hợp. Chẳng qua bây giờ tôi vẫn chưa nói cho mẹ tôi biết thật ra dì Khiết vẫn luôn sống bên cạnh bà ấy. Thật ra, tôi cũng biết chuyện này chắc chắn là do anh sắp xếp." Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hơi nhướng mày, nhặt một quả táo đã rửa sạch từ đĩa trên tấm thảm dã ngoại, sau đó rút con dao nhỏ từ thắt lưng của mình ra, bắt đầu gọt vỏ.
Anh gọt vỏ rất nhanh, chỉ chưa đầy một phút đã gọt xong một quả táo.
Anh cầm quả táo đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay lấy quả táo, nhưng cô vẫn khăng khăng với vấn đề kia của mình: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ không thừa nhận, chẳng qua hành động của anh đã bán đứng anh."
"Vậy em hãy dùng khả năng quan sát nhạy bén của một luật sư phân tích thử xem. Tôi xin rửa tai lắng nghe." Bắc Minh Thiện nói xong lại bắt đầu gọt vỏ quả táo thứ hai.
Cố Hạnh Nguyên cắn nhẹ một miếng táo: "Quả táo này ngọt thật." Sau đó cô lại cắn một miếng nữa, vừa nhấm nháp vừa thưởng thức một lúc.
"Thật ra rất đơn giản. Tôi biết được từ ba nuôi của tôi, lúc dì Như Khiết bị bệnh, là anh lái xe đưa dì ấy đến bệnh viện, hơn nữa trừ việc lái xe ra anh còn ôm dì ấy chạy lên chạy xuống."
Con dao trên tay Bắc Minh Thiện hơi dừng lại một lúc, chẳng qua chỉ trong chốc lát: "Chẳng lẽ chỉ mỗi chuyện này mà cô có thể chứng minh được tôi đã tha thứ cho bà ấy sao?"
Giọng điệu của anh không còn mang vẻ tức giận khi nhắc đến Dư Như Khiết giống như trước đây nữa. Bây giờ giọng điệu của anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, càng giống những người bạn thật sự đang ngồi tán gẫu việc nhà.
Ít nhất vào lúc này là như vậy, có thể ở một thời điểm nào đó trong tương lai gần, tính tính của anh sẽ trở nên khó ưa như trước.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Tất nhiên chỉ riêng chuyện này thì không thể chứng minh được điều gì. Anh hoàn toàn có thể giải thích là: không thể nhìn thấy người chết mà không cứu. Tuy nhiên, việc sắp xếp cho mẹ tôi và dì Khiết ở hai phòng bệnh cạnh nhau thì anh giải thích thế nào? Đây cũng là trùng hợp sao? Tôi không nghĩ như vậy."
Bắc Minh Thiện cũng đã gọt xong quả táo trong tay, anh cắn một miếng: "Nói tiếp đi." Anh giống như một khán giả ngồi nghe Cố Hạnh Nguyên kể chuyện.
"Nếu không phải là anh thì tôi đúng là không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh như vậy. Nhưng anh chớ vội đắc ý, tôi không phải đang khen anh đâu. Trong thời đại sùng bái tiền bạc và bám víu vào những kẻ quyền thế này có rất người sở hữu nguồn tài nguyên và kiểm soát vận mệnh của người khác như anh."
Cố Hạnh Nguyên càng nói tâm trạng của cô càng trở nên kích động. Sau khi nói xong cô còn cắn mạnh một miếng táo nữa.
Bắc Minh Thiện nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của cô cảm thấy hơi buồn cười: "Sao thế, cô chuẩn bị xem tôi là địa chủ mà phê phán hay lật đổ à?"
"Hứ, đừng tưởng rằng tôi đây là đang khen anh. Anh cứ nói thật có phải anh làm những chuyện đó không là được rồi."
Bắc Minh Thiện cắn vài miếng đã ăn xong quả táo, sau đó vứt hột vào cái túi nhỏ bên người.
Trong lòng anh không muốn thừa nhận mình đã làm chuyện này.
Thật ra có rất nhiều người đều là như vậy: Rõ ràng tư tưởng đã thoáng hơn rất nhiều nhưng vẫn còn ngại mất mặt.
Bắc Minh Thiện chính là như vậy. Anh không trả lời chỉ đứng thẳng lên, đón ánh mặt trời ấm áp trên đầu, sau đó bắt đầu tản bộ trên cỏ.
"Cho dù anh không thừa nhận cũng không cách nào thay đổi được sự thật là anh đã làm những chuyện đó!" Cố Hạnh Nguyên ngồi trên tấm đệm lót, hét lên một câu với Bắc Minh Thiện đứng cách đó không xa,
Bắc Minh Thiện khẽ cau mày. Thật ra anh cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại làm như vậy? Chỉ là anh không thể cho mình một lý do để tin tưởng, huống chi là tìm một lý do để nói cho cô nghe.
Trình Trình và Dương Dương đang nô đùa cùng nhau. Hai bóng dáng nhỏ bé kia giống như những con chim nhỏ hạnh phúc bay trên bầu trời.
Bên trong khu vui chơi có rất nhiều trò chơi thú vị. Dương Dương đúng là chơi không nổi rồi.
Trình Trình bình thường cũng không thường xuyên đến nơi này, nhưng dù sao cậu bé cũng còn nhỏ, nhất là dưới sự ảnh hưởng của Dương Dương, cậu bé cũng từ từ thả lỏng hơn.
"Chúng ta đi chơi cái kia đi." Dương Dương vẻ mặt phấn khích chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách chỗ bọn họ không xa.
Trình trình lắc đầu: "Ba nói rồi, không cho chúng ta chơi mấy trò quá mạo hiểm."
"Chúng ta có chơi hay không ba cũng không nhìn được, việc này tùy vào anh có kín miệng không. Anh đừng nói cho em biết anh là quỷ nhát gan đấy." Dương Dương nhìn Trình Trình, trong giọng nói mang theo vẻ mỉa mai.
Trình Trình liếc nhìn Dương Dương, cậu bé cũng xem thường phép khích tướng thế này: "Nếu em đi thì sau này dừng hòng nhắc đến những chuyện có liên quan tới xe nữa."
Câu nói nay đúng là có hiệu quả. Dương Dương vừa nghe được liền lập tức yên tĩnh lại, đút tay vào túi quần, bày ra dáng vẻ chẳng sao cả, cười ha ha nói với Trình Trình: "Ha hả, lúc nãy em chỉ nói chơi thôi, anh không cần phải coi là thật. Không chơi trò này không phải còn trò khác nữa sao? Trò Cây búa được không?"
"Không được."
Vậy còn: Đua xe điện thì sao?"
"Không được."
Dương Dương liên tiếp nói ra vài trò chơi nhưng lại bị Trình Trình loại bỏ từng trò một.
"Cái này mà gọi là ra ngoài chơi à? Chơi trò này cũng không được trò kia cũng không cho." Dương Dương mất kiên nhẫn bắt đầu giở thói xấu oán giận.
"Em có biết những trò em vừa kể đều là những trò chơi rất nguy hiểm không? Chúng ta còn quá nhỏ để chơi những trò chơi đó. Hơn nữa, cho dù anh có đồng ý cho em chơi, nhân viên quản lý cũng sẽ không cho phép đâu."
Trình Trình đã nói đúng sự thật. Tại các công viên giải trí, nhiều trò chơi mang tính kích thích đều cần phải có người lớn đi theo bên cạnh, hoặc là có yêu cầu về chiều cao.
"Bắc Minh Tư Trình..." Một giọng nói cách bọn họ không xa truyền tới.
Giọng nói này nghe thật quen tai.
Trình Trình và Dương Dương đều theo tiếng quay đầu nhìn sang.
"Ha ha, cậu ấy là đến tìm anh đấy." Dương Dương mang theo vẻ mặt xấu xa dùng cùi chỏ chọt vào cánh tay Trình Trình.
Lúc này đến lượt Trình Trình nhíu mày, bởi vì người đang chạy về phía cậu bé không phải ai khác mà chính là Triệu Tịnh Di.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa màu hồng, trên cánh tay trắng nõn mang theo chiếc túi xách nhỏ màu hồng, rất hợp với bộ đồ của cô bé.
"Thật không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Triệu Tịnh Di đứng trước mặt Trình Trình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Sao cậu lại ở chỗ này? Chắc không phải hôm qua cậu nghe lén tớ và Trình Trình nói chuyện nên hôm nay cố ý đến đây tìm anh ấy đấy chứ?" Dương Dương là kẻ thù dai, cậu bé nắm lấy cơ hội trả thù hai người. Trong buổi biểu diễn văn nghệ lần trước, hai người bọn họ đã hãm hại cậu bé không ít đâu.
Triệu Tịnh Di thoáng đỏ mặt tức giận nhìn Dương Dương: "Tớ...sao tớ có thể nghe lén hai người nói chuyện được chứ? Đây cũng đâu phải là của nhà cậu, tại sao tớ không thể tới đây?"
Cô bé vừa nói vừa đánh giá Dương Dương vài lần: "Đúng rồi, tớ nghe nói cậu bày đặt làm anh hùng leo cây lấy diều cho người khác, cuối cùng bị té xuống, bây giờ thấy cậu cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều."
Dương Dương cười gượng. Không ngờ sự tích anh hùng của mình lại có phiên bản như vậy từ chỗ Triệu Tịnh Di.
"Tớ đã khỏe từ lâu rồi. Nếu không sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?" Dương Dương nói.
Cậu bé mới không tin cái cớ của Triệu Tịnh Di.
Kể từ buổi biểu diễn lần trước, cô bé ít đến thăm Trình Trình hơn, và cũng thường xuyên viện đủ lý do để không đi.
Dương Dương cũng không đi rình rập hàng ngày. Mà là thường xuyên nghe được những lời xì xầm bên cạnh, hơn nữa “bạn chí cốt” Ngô Tiểu Nhị của cậu bé cũng vô ý đụng phải mấy lần.
"Cậu muốn chơi chung với bọn tớ không?" Dương Dương mời cô bé.
Vừa nãy Trình Trình không cho cậu chơi hết trò này đến trò kia, khiến cậu đến bây giờ vẫn còn thấy khó chịu. Bây giờ cuối cùng cũng có được một cơ hội để khiến Trình Trình ném thử cảm giác của mình rồi.
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương. Tâm lý trả thù của thằng nhóc thối này đúng là rất mạnh.
Triệu Tịnh Di đương nhiên rất vui vẻ: "Được rồi, chờ một chút tớ sẽ nói chuyện với ba mẹ."
Nói xong, cô bé hào hứng quay người lại và chạy đến chỗ một cặp vợ chồng trung niên cách bọn họ không xa.
"Dương Dương, em được lắm. Anh không muốn ở bên cạnh cậu ấy thế mà em một mực kêu cậu ấy tới đây." Trình Trình tức giận thật rồi.
Dương Dương mặc kệ, cậu bé vui vẻ xem kịch vui: "Trình Trình, anh đừng nói như vậy. Lúc hai người thông đồng hãm hại em, quả thật nhìn không ra anh không muốn ở bên cậu ấy đấy. Hơn nữa em có thể nhìn ra, hai người phối hợp rất ăn ý. Chúng ta đều là đàn ông, anh đừng giả vờ làm chính nhân quân tử nữa. Ngoài ra, em chỉ bảo chơi chung với cô ấy chứ đâu có kêu hai người làm chuyện gì khác đâu. "
Cậu bé vừa nói xong Triệu Tịnh Di cực kỳ hưng phấn chạy tới: "Tớ đã nói với ba mẹ rồi, bọn họ đồng ý cho chúng ta chơi chung với nhau. Lát nữa bọn họ sẽ đợi tớ ở bãi cỏ bên cạnh đu quay."
Cô bé nói xong lại liếc nhìn Dương Dương: "Ồ, các cậu vừa nói gì đó?"
"Chúng tớ..."
"Chúng tớ đang bàn bạc xem lát nữa ba người chúng ta nên đi đâu chơi mới tốt." Trình Trình chưa kịp trả lời đã bị Dương Dương đã giành nói trước.
Bắc Minh Thiện nhìn cô không hề có phản ứng gì, chắc hẳn cô lại đang suy nghĩ chuyện gì đến xuất thần rồi.
Anh nhẹ nhàng bước xuống võng, sau đó lặng lẽ đi đến bên cạnh cô, chậm rãi ngồi xổm xuống, áp mặt vào tai cô nói nhỏ: "Tôi hỏi em đang suy nghĩ gì đấy?"
Bên tai đột nhiên xuất giọng nói khiến Cố Hạnh Nguyên giật mình.
Cô vô thức xoay đầu lại tìm nơi phát ra giọng nói kia.
"Bộp..."
Gương mặt cô vừa vặn kề sát miệng của Bắc Minh Thiện.
"A! Cái tên Bắc Minh Nhị nhà anh từ chỗ nào xông ra đấy?" Cố Hạnh Nguyên vội vàng quay mặt sang chỗ khác, sau đó nhích người sang một bên.
Bắc Minh Thiện mỉm cười, nhướn mày: "Tôi thấy em giống như đang suy nghĩ chuyện gì, sợ nói lớn tiếng sẽ dọa đến em. Kết quả nói nhỏ với em thì em vừa ăn cướp lại vừa loa làng."
"Hứ, anh chính là đồ lưu manh, đổi trắng thay đen. Mau tránh xa tôi ra." Lúc này Cố Hạnh Nguyên vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
Bắc Minh Thiện cân nhắc nhìn cô: "Này, lúc nãy em nghĩ gì mà xuất thần thế? Có phải là nhớ tới Vân Chi Lâm hay Noton kia không?"
"Bắc Minh Thiện, anh có thể nghiêm chỉnh một chút được không? Anh cho rằng ai cũng giống như anh sao?"
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn Bắc Minh Thiện, nói: "Tôi là đang nhớ mẹ tôi và dì Khiết."
"Ồ?" Bắc Minh Thiện cảm thấy hơi bất ngờ: "Em cảm thấy giữa bọn họ có gì không thích hợp sao?"
Cố Hạnh Nguyên thở dài, ngẩng đầu nhìn hai đứa bé chạc tuổi hai cục cưng của cô đang nô đùa bên cạnh ba mẹ ở bãi cỏ phía xa.
Cô không biết mình có nên nói cho anh biết việc Giang Tuệ Tâm có dính líu đến việc Lục Lộ mất con năm xưa không?
"Không có gì không thích hợp. Chẳng qua bây giờ tôi vẫn chưa nói cho mẹ tôi biết thật ra dì Khiết vẫn luôn sống bên cạnh bà ấy. Thật ra, tôi cũng biết chuyện này chắc chắn là do anh sắp xếp." Cô vừa nói vừa quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện.
Bắc Minh Thiện hơi nhướng mày, nhặt một quả táo đã rửa sạch từ đĩa trên tấm thảm dã ngoại, sau đó rút con dao nhỏ từ thắt lưng của mình ra, bắt đầu gọt vỏ.
Anh gọt vỏ rất nhanh, chỉ chưa đầy một phút đã gọt xong một quả táo.
Anh cầm quả táo đưa cho Cố Hạnh Nguyên.
Cố Hạnh Nguyên đưa tay lấy quả táo, nhưng cô vẫn khăng khăng với vấn đề kia của mình: "Tôi biết chắc chắn anh sẽ không thừa nhận, chẳng qua hành động của anh đã bán đứng anh."
"Vậy em hãy dùng khả năng quan sát nhạy bén của một luật sư phân tích thử xem. Tôi xin rửa tai lắng nghe." Bắc Minh Thiện nói xong lại bắt đầu gọt vỏ quả táo thứ hai.
Cố Hạnh Nguyên cắn nhẹ một miếng táo: "Quả táo này ngọt thật." Sau đó cô lại cắn một miếng nữa, vừa nhấm nháp vừa thưởng thức một lúc.
"Thật ra rất đơn giản. Tôi biết được từ ba nuôi của tôi, lúc dì Như Khiết bị bệnh, là anh lái xe đưa dì ấy đến bệnh viện, hơn nữa trừ việc lái xe ra anh còn ôm dì ấy chạy lên chạy xuống."
Con dao trên tay Bắc Minh Thiện hơi dừng lại một lúc, chẳng qua chỉ trong chốc lát: "Chẳng lẽ chỉ mỗi chuyện này mà cô có thể chứng minh được tôi đã tha thứ cho bà ấy sao?"
Giọng điệu của anh không còn mang vẻ tức giận khi nhắc đến Dư Như Khiết giống như trước đây nữa. Bây giờ giọng điệu của anh đã bình tĩnh hơn rất nhiều, càng giống những người bạn thật sự đang ngồi tán gẫu việc nhà.
Ít nhất vào lúc này là như vậy, có thể ở một thời điểm nào đó trong tương lai gần, tính tính của anh sẽ trở nên khó ưa như trước.
Cố Hạnh Nguyên lắc đầu: "Tất nhiên chỉ riêng chuyện này thì không thể chứng minh được điều gì. Anh hoàn toàn có thể giải thích là: không thể nhìn thấy người chết mà không cứu. Tuy nhiên, việc sắp xếp cho mẹ tôi và dì Khiết ở hai phòng bệnh cạnh nhau thì anh giải thích thế nào? Đây cũng là trùng hợp sao? Tôi không nghĩ như vậy."
Bắc Minh Thiện cũng đã gọt xong quả táo trong tay, anh cắn một miếng: "Nói tiếp đi." Anh giống như một khán giả ngồi nghe Cố Hạnh Nguyên kể chuyện.
"Nếu không phải là anh thì tôi đúng là không nghĩ ra ai lại có bản lĩnh như vậy. Nhưng anh chớ vội đắc ý, tôi không phải đang khen anh đâu. Trong thời đại sùng bái tiền bạc và bám víu vào những kẻ quyền thế này có rất người sở hữu nguồn tài nguyên và kiểm soát vận mệnh của người khác như anh."
Cố Hạnh Nguyên càng nói tâm trạng của cô càng trở nên kích động. Sau khi nói xong cô còn cắn mạnh một miếng táo nữa.
Bắc Minh Thiện nhìn vẻ mặt lòng đầy căm phẫn của cô cảm thấy hơi buồn cười: "Sao thế, cô chuẩn bị xem tôi là địa chủ mà phê phán hay lật đổ à?"
"Hứ, đừng tưởng rằng tôi đây là đang khen anh. Anh cứ nói thật có phải anh làm những chuyện đó không là được rồi."
Bắc Minh Thiện cắn vài miếng đã ăn xong quả táo, sau đó vứt hột vào cái túi nhỏ bên người.
Trong lòng anh không muốn thừa nhận mình đã làm chuyện này.
Thật ra có rất nhiều người đều là như vậy: Rõ ràng tư tưởng đã thoáng hơn rất nhiều nhưng vẫn còn ngại mất mặt.
Bắc Minh Thiện chính là như vậy. Anh không trả lời chỉ đứng thẳng lên, đón ánh mặt trời ấm áp trên đầu, sau đó bắt đầu tản bộ trên cỏ.
"Cho dù anh không thừa nhận cũng không cách nào thay đổi được sự thật là anh đã làm những chuyện đó!" Cố Hạnh Nguyên ngồi trên tấm đệm lót, hét lên một câu với Bắc Minh Thiện đứng cách đó không xa,
Bắc Minh Thiện khẽ cau mày. Thật ra anh cũng đang tự hỏi bản thân tại sao lại làm như vậy? Chỉ là anh không thể cho mình một lý do để tin tưởng, huống chi là tìm một lý do để nói cho cô nghe.
Trình Trình và Dương Dương đang nô đùa cùng nhau. Hai bóng dáng nhỏ bé kia giống như những con chim nhỏ hạnh phúc bay trên bầu trời.
Bên trong khu vui chơi có rất nhiều trò chơi thú vị. Dương Dương đúng là chơi không nổi rồi.
Trình Trình bình thường cũng không thường xuyên đến nơi này, nhưng dù sao cậu bé cũng còn nhỏ, nhất là dưới sự ảnh hưởng của Dương Dương, cậu bé cũng từ từ thả lỏng hơn.
"Chúng ta đi chơi cái kia đi." Dương Dương vẻ mặt phấn khích chỉ vào tàu lượn siêu tốc cách chỗ bọn họ không xa.
Trình trình lắc đầu: "Ba nói rồi, không cho chúng ta chơi mấy trò quá mạo hiểm."
"Chúng ta có chơi hay không ba cũng không nhìn được, việc này tùy vào anh có kín miệng không. Anh đừng nói cho em biết anh là quỷ nhát gan đấy." Dương Dương nhìn Trình Trình, trong giọng nói mang theo vẻ mỉa mai.
Trình Trình liếc nhìn Dương Dương, cậu bé cũng xem thường phép khích tướng thế này: "Nếu em đi thì sau này dừng hòng nhắc đến những chuyện có liên quan tới xe nữa."
Câu nói nay đúng là có hiệu quả. Dương Dương vừa nghe được liền lập tức yên tĩnh lại, đút tay vào túi quần, bày ra dáng vẻ chẳng sao cả, cười ha ha nói với Trình Trình: "Ha hả, lúc nãy em chỉ nói chơi thôi, anh không cần phải coi là thật. Không chơi trò này không phải còn trò khác nữa sao? Trò Cây búa được không?"
"Không được."
Vậy còn: Đua xe điện thì sao?"
"Không được."
Dương Dương liên tiếp nói ra vài trò chơi nhưng lại bị Trình Trình loại bỏ từng trò một.
"Cái này mà gọi là ra ngoài chơi à? Chơi trò này cũng không được trò kia cũng không cho." Dương Dương mất kiên nhẫn bắt đầu giở thói xấu oán giận.
"Em có biết những trò em vừa kể đều là những trò chơi rất nguy hiểm không? Chúng ta còn quá nhỏ để chơi những trò chơi đó. Hơn nữa, cho dù anh có đồng ý cho em chơi, nhân viên quản lý cũng sẽ không cho phép đâu."
Trình Trình đã nói đúng sự thật. Tại các công viên giải trí, nhiều trò chơi mang tính kích thích đều cần phải có người lớn đi theo bên cạnh, hoặc là có yêu cầu về chiều cao.
"Bắc Minh Tư Trình..." Một giọng nói cách bọn họ không xa truyền tới.
Giọng nói này nghe thật quen tai.
Trình Trình và Dương Dương đều theo tiếng quay đầu nhìn sang.
"Ha ha, cậu ấy là đến tìm anh đấy." Dương Dương mang theo vẻ mặt xấu xa dùng cùi chỏ chọt vào cánh tay Trình Trình.
Lúc này đến lượt Trình Trình nhíu mày, bởi vì người đang chạy về phía cậu bé không phải ai khác mà chính là Triệu Tịnh Di.
Hôm nay cô bé mặc một chiếc váy hoa màu hồng, trên cánh tay trắng nõn mang theo chiếc túi xách nhỏ màu hồng, rất hợp với bộ đồ của cô bé.
"Thật không ngờ lại gặp được cậu ở đây." Triệu Tịnh Di đứng trước mặt Trình Trình, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Sao cậu lại ở chỗ này? Chắc không phải hôm qua cậu nghe lén tớ và Trình Trình nói chuyện nên hôm nay cố ý đến đây tìm anh ấy đấy chứ?" Dương Dương là kẻ thù dai, cậu bé nắm lấy cơ hội trả thù hai người. Trong buổi biểu diễn văn nghệ lần trước, hai người bọn họ đã hãm hại cậu bé không ít đâu.
Triệu Tịnh Di thoáng đỏ mặt tức giận nhìn Dương Dương: "Tớ...sao tớ có thể nghe lén hai người nói chuyện được chứ? Đây cũng đâu phải là của nhà cậu, tại sao tớ không thể tới đây?"
Cô bé vừa nói vừa đánh giá Dương Dương vài lần: "Đúng rồi, tớ nghe nói cậu bày đặt làm anh hùng leo cây lấy diều cho người khác, cuối cùng bị té xuống, bây giờ thấy cậu cũng tốt hơn tưởng tượng của tôi nhiều."
Dương Dương cười gượng. Không ngờ sự tích anh hùng của mình lại có phiên bản như vậy từ chỗ Triệu Tịnh Di.
"Tớ đã khỏe từ lâu rồi. Nếu không sao có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?" Dương Dương nói.
Cậu bé mới không tin cái cớ của Triệu Tịnh Di.
Kể từ buổi biểu diễn lần trước, cô bé ít đến thăm Trình Trình hơn, và cũng thường xuyên viện đủ lý do để không đi.
Dương Dương cũng không đi rình rập hàng ngày. Mà là thường xuyên nghe được những lời xì xầm bên cạnh, hơn nữa “bạn chí cốt” Ngô Tiểu Nhị của cậu bé cũng vô ý đụng phải mấy lần.
"Cậu muốn chơi chung với bọn tớ không?" Dương Dương mời cô bé.
Vừa nãy Trình Trình không cho cậu chơi hết trò này đến trò kia, khiến cậu đến bây giờ vẫn còn thấy khó chịu. Bây giờ cuối cùng cũng có được một cơ hội để khiến Trình Trình ném thử cảm giác của mình rồi.
Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương. Tâm lý trả thù của thằng nhóc thối này đúng là rất mạnh.
Triệu Tịnh Di đương nhiên rất vui vẻ: "Được rồi, chờ một chút tớ sẽ nói chuyện với ba mẹ."
Nói xong, cô bé hào hứng quay người lại và chạy đến chỗ một cặp vợ chồng trung niên cách bọn họ không xa.
"Dương Dương, em được lắm. Anh không muốn ở bên cạnh cậu ấy thế mà em một mực kêu cậu ấy tới đây." Trình Trình tức giận thật rồi.
Dương Dương mặc kệ, cậu bé vui vẻ xem kịch vui: "Trình Trình, anh đừng nói như vậy. Lúc hai người thông đồng hãm hại em, quả thật nhìn không ra anh không muốn ở bên cậu ấy đấy. Hơn nữa em có thể nhìn ra, hai người phối hợp rất ăn ý. Chúng ta đều là đàn ông, anh đừng giả vờ làm chính nhân quân tử nữa. Ngoài ra, em chỉ bảo chơi chung với cô ấy chứ đâu có kêu hai người làm chuyện gì khác đâu. "
Cậu bé vừa nói xong Triệu Tịnh Di cực kỳ hưng phấn chạy tới: "Tớ đã nói với ba mẹ rồi, bọn họ đồng ý cho chúng ta chơi chung với nhau. Lát nữa bọn họ sẽ đợi tớ ở bãi cỏ bên cạnh đu quay."
Cô bé nói xong lại liếc nhìn Dương Dương: "Ồ, các cậu vừa nói gì đó?"
"Chúng tớ..."
"Chúng tớ đang bàn bạc xem lát nữa ba người chúng ta nên đi đâu chơi mới tốt." Trình Trình chưa kịp trả lời đã bị Dương Dương đã giành nói trước.
/858
|