Chỉ thấy Bắc Minh Thiện dưới ánh mắt của mọi người, chạy từ trên bục xuống ra khỏi hội trường.
Bắc Minh Thiện là một hình tượng bình tĩnh tỉnh táo, lúc này hành động của anh làm phóng viên cũng rất giật mình.
Lúc này trong hội trường chỉ còn Mạc Cẩm Thanh.
Anh ta cũng kinh ngạc nhìn phóng viên đặt câu hỏi. Ngay dưới mí mắt mình xảy ra chuyện lớn như vậy, mà mình lại là người cuối cùng biết được.
Bắc Minh Thiện chạy ra khỏi hội trường, ngay sau đó Hình Uy cũng theo ra ngoài.
Bắc Minh Thiện liếc mắt là nhìn thấy được cơ thể mỏng manh của Cố Hạnh Nguyên cách mình không xa..
Hơn nữa chớp nhoáng đã không thấy.
Anh bước đến nhanh hơn, giương mắt lên nhìn, nơi Cố Hạnh Nguyên biến mất là trong thang máy.
"Ông chủ, có phải là không thấy tiểu thư đâu." Lúc này Hình Uy đã chạy đến.
Bắc Minh Thiện nhìn thang máy, lúc này đang dừng ở tầng một, nói rõ Cố Hạnh Nguyên không dùng thang máy đi xuống.
Cô hẳn là đi theo lối đi bộ, vì vậy anh vội vàng mở lối đi bộ đi vào.
Trong lối đi an toàn trống rỗng không có ai, nhưng có thể nghe được tiếng người chạy ở bên trong truyền đến.
Nhất định là Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện lo lắng cô xảy ra chuyện gì, dặn dò Hình Uy: "Cậu xuống thang máy, chặn cô ấy lại, tôi ở đây đuổi theo cô ấy."
Nói xong chạy nhanh xuống dưới.
Lúc này có thể nói là lòng anh nóng như lửa đốt.
Vốn cho rằng thừa dịp nửa đêm, có thể nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, sẽ không có nhiều người biết, nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn bị lộ ra.
Chuyện tối ngày hôm qua đối Cố Hạnh Nguyên mà nói, tạo thành thương tổn với cô, lúc này có người có rắc muối lên vết thương của cô, cô thật sự có chút không chịu nổi.
Dần dần, từ bên dưới cầu thang truyền đến tiếng động càng rõ hơn, dường như còn nghe thấy tiếng khóc.
Nhất định phải ngăn cô lại trước khi cô rời khỏi khách sạn, bằng không với tâm trạng như vậy, cô rất dễ gặp chuyện.
Bắc Minh Thiện nghĩ đến đây, bước nhanh hơn.
Cuối cùng anh ở tầng năm ngăn Cố Hạnh Nguyên lại.
"Chuyện này không phải đã làm rõ rồi sao, em là bị oan, em còn để ý làm gì?" Bắc Minh Thiện giữ ngữ khí ôn hòa, lúc này không thích hợp hô to gọi nhỏ với cô.
Cố Hạnh Nguyên chảy nước mắt nhìn Bắc Minh Thiện, cuối cùng vẫn nhịn không được nhào vào ngực anh.
Vào lúc này cô cần nhất đúng là có một người đến dỗ dành cô, từ hôm qua đến nay, Bắc Minh Thiện hai lần đều xuất hiện vào lúc cô bất lực nhất.
Mặc dù bình thường anh đúng là một tên làm cô chán ghét, nhưng thế như lúc này có thể cho cô cái ôm ấm áp.
Bắc Minh Thiện ôm chặt Cố Hạnh Nguyên, giọng nói rất ôn hòa: "Nguyên Nhi, cho anh một chút thời gian anh sẽ giải quyết tốt chuyện này."
"Anh muốn làm gì!" Cố Hạnh Nguyên hô lên một tiếng, sau đó cả người treo lên.
Sau đó cô có thể làm được là vòng tay ôm cổ Bắc Minh Thiện thật chặt.
Bắc Minh Thiện không nói gì, bế ngang cô lên, từng bước đi xuống lâu.
Hình Uy canh của ra tầng 1 của lối an toàn, vốn đang muốn nghe tiếng tiếng xuống lầu, nhưng rất lâu không nghe được gì cả..
Không lâu sau thấy Bắc Minh Thiện đang ôm ngang Cố Hạnh Nguyên, bước từng bước vững vàng đi từ bên trên xuống.
Anh ta cũng rất lo lắng cho an nguy của Cố Hạnh Nguyên, nhìn thấy cảnh này trong lòng anh ta cũng thả lỏng.
Sau đó Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên ra ngoài.
Sau khi Bắc Minh Thiện phóng ra khỏi hội trường, bên này đã bắt đầu rối loạn.
Mặc dù tổng giám đốc giấu mình của tập đoàn GT hiện thân là một tin nóng, nhưng bấy kỳ chuyện gì có liên quan đến Bắc Minh Thiện càng có điểm sáng hơn.
Rất nhiều phóng viên sau một lúc chần chờ ngắn ngủi, đều ra khỏi hội trường.
Lúc này, trong hành lang đã không còn bóng dáng của Bắc Minh Thiện, nhưng bọn họ không buông tha cho bất kỳ cơ hội tìm tin nào, cũng có ý định ngồi thang máy xuống lầu.
Bọn họ biết trong thời gian ngắn như vậy, Bắc Minh Thiện nhất định không đi xa.
Lúc Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở sảnh khách sạn, ở đây đã tụ tập không ít ký giả.
Đoàn người thấy Bắc Minh Thiện đi ra, hơn nữa trong ngực còn ôm một người phụ nữ.
Lập tức ánh đèn flash không ngừng nháy lên.
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt cổ Bắc Minh Thiện, giống như là một con chó nhỏ run rẩy trong mưa gió, cuối cùng cũng tìm được một cái ổ ấm áp.
Chỉ là, lúc cô nhìn thấy súng ngắn thương dài của truyền thông đồng loạt nhắm vào mình, cô vội vàng dụi đầu vào trong ngực Bắc Minh Thiện.
Cô không muốn lúc này bị người chụp được dáng vẻ này.
Bắc Minh Thiện cũng phối hợp chống hai tay ra trước, như vậy có thể cho cô thêm nhiều không gian ẩn mình.
Hình Uy cũng vội vàng chạy đến bảo vệ hai người sau đó bảo bảo vệ khách sạn và nhân viên dọn dẹp phóng viên chừa ra một con đường cho bọn họ.
Bắc Minh Thiện thừa dịp cùng với Hình Uy mở vòng vây, đến xe của mình.
Hình Uy vội vàng mở cửa xe, sau khi Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng thả Cố Hạnh Nguyên vào trong xe, tự mình cũng theo vào đóng chặt cửa.
Hình Uy quay về ghế lại, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn Daredevil.
Các phóng viên nhìn thấy Bắc Minh Thiện rời đi, đều có chút ảo não.
Nhất là khi bọn họ nhìn đến ảnh và clip đã chụp được, ngoại trừ dáng vẻ Bắc Minh Thiên có thể rõ ràng thấy được, dáng vẻ người phụ nữ anh ôm trong ngực kia thế nào, không một ai rõ.
*
Mạc Cẩm Thành nhìn hội trường trống không, đấy là một kết quả bất ngờ.
Sở dĩ anh mở cuộc họp báo này là một mạo hiểm rất lớn.
Đây là vì bối cảnh hắc đạo của mình. Nhưng sở dĩ anh làm ra quyết định như vậy là vì muốn hoàn thành việc Bắc Minh Thiện đoàn tụ với mẹ con Dư Như Khiết bọn họ, quân cờ này nhất định phải đi ra.
Để mọi người đều biết bọn họ đã trở thành đối tác, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Bắc Minh Thiện, anh ta không tin Bắc Minh Thiện là người tâm địa sắt đá, một ngày nào đó anh sẽ tiếp nhận mẹ một lần nữa.
Cái này, kỳ thật lúc ở Sabah đã có chút manh mối. Chỉ là Bắc Minh Thiện không muốn biểu lộ cảm xúc của mình ra.
"Mạc tổng, đây là túi của Luật sư Cố, có thể là lúc cô ấy rời khỏi đây làm rơi." Tất Hòa đưa túi tùy thân của Cố Hạnh Nguyên cho Mạc Cẩm Thành.
Mặc dù anh ta không biết tổng giám đốc và luật sư Cố mới đến này có quan hệ thế nào, nhưng anh ta có thể mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không hề giống cấp trên cấp dưới bình thường.
Sau khi cô đến, khi tiếp xúc với tổng giám đốc có thể nhìn ra được.
Mình là người phụ trách tập đoàn GT ở thành phố A, sau khi tổng giám đốc đến đây còn chưa từng gặp anh ta.
Mà vị luật sư Cố vừa vào công ty này, có thể dễ dàng gặp được tổng giám đốc. Hơn nữa trong cuộc trò chuyện bình thường giữa cô và tổng giám đốc, cũng có thể mơ hồ thấy khác biệt.
Mạc Cẩm Thành nhận lấy túi tùy thân của Cố Hạnh Nguyên: "Được, đợi lần sau cô ấy đến tôi sẽ đưa cho cô ấy."
"Mạc tổng, buổi họp báo lần này xảy ra chuyện như vậy, tôi thật lòng xin lỗi, ngài về nghỉ ngơi trước, chuyện nơi này để tôi xử lý."
Tất Hòa rõ ràng vô cùng áy náy, hơn nữa còn có chút e ngại. Dù sao mình là người chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện phải một mình gánh vác.
"Cẩm Thành, họp báo hôm nay thế nào?" Dư Như Khiết đang ngồi ở trên ghế sofa xem tv, thấy Mạc Cẩm Thành trở về, ấn nút tắt trên điều khiển, TV tắt ngúm.
Biểu cảm của Mạc Cẩm Thành vào lúc này rất phức tạp, anh ta thở dài một hơi: "Thật sự là một lời khó nói hết."
Sau đó kể lại chuyện trên buổi họp báo cho Dư Như Khiết nghe, Dư Như Khiết có vẻ cũng là rất kinh ngạc: "Sao có thể như vậy. Vậy Nguyên thế nào?"
Mạc Cẩm Thành lắc đầu: "Nguyên cô ấy chạy rồi, Thiện cũng đuổi theo. Buổi họp báo cũng xem như xong. Nhìn đi, lúc cô ấy chạy đi ngay cả túi cũng không mang theo."
Nói xong Mạc Cẩm Thành thả túi lên bàn trà.
Nhưng như vì không cẩn thẩn, túi rơi xuống đất, miệng túi là khóa cài, sau khi rơi xuống mấy thứ trong túi đổ ra.
"Cẩm Thành, sao con không cẩn thận vậy, nhanh cho đồ vào, đến lúc đó cho người đưa qua." Dư Như Khiết vội vàng trước túi.
Mạc Cẩm Thành biết Dư Như Khiết không tiện nhặt những thứ này, vội vàng đến gần ngồi xổm xuống, bỏ từng món từng món rơi lả tả vào trong túi.
"Ấy, sao cô ấy lại có tấm hình này?" Mạc Cẩm Thành sau khi dọn phần lớn đồ vào túi nhìn thấy một tấm ánh ngả màu trên đất.
Sở dĩ anh ta cảm thấy có nghi hoặc, là vì tấm hình này năm đó Dư Như Khiết và Lục Lộ còn có Giang Tuệ Tâm cùng nhau chụp.
Tấm hình này mạc Cẩm Thành đã từng thấy, hơn nữa trong nhà ở Sabah, Dư Như Khiết cũng trưng một tấm.
"Con lấy ra mẹ xem một chút." Dư Như Khiết vội vàng nói.
Mạc Cẩm Thành đứng lên đưa ảnh chụp cho bà xem.
Tấm hình này làm Dư Như Khiết chấn động, bà biết rõ tấm hình này chỉ có ba người các bà mới có.
Cố Hạnh Nguyên có tấm hình này, vậy là nói cô hẳn là có tồn tại quan hệ nào đó với Lục Lộ và Giang Tuệ Tâm.
Sau này Giang Tuệ Tâm gả cho Bắc Minh Chính, hẳn là không có quan hệ gì với cô.
Nhưng mà Lục Lộ…
Vừa nghĩ đến bà ấy, trong lòng Dư Như Khiết lập tức áy náy, đoạn chuyện cũ không muốn nhớ lại đấy, không khỏi hiện lên trong đầu.
*
Cố Hạnh Nguyên ngồi trong xe, cô lập tức cảm thấy an toàn hơn không ít.
Cô giống như chú sóc thoát khỏi nguy hiểm, ló đầu nhìn ra ngoài.
Lúc này xe của bọn họ đã lẫn vào trong dòng người xe đông đúc trên đường rồi.
Lúc này cô mới nhớ, mình vội vàng đi như vậy, bỏ cha nuôi lại, hơn nữa Bắc Minh Thiện cũng đi ra ngoài theo.
"Vậy buổi họp báo này có phải bị em làm hỏng rồi không?" Cố Hạnh Nguyên không dám nhìn Bắc Minh Thiện, có chút nhút nhát e lệ nói.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô giống như là một đứa bé phạm lỗi, ngón tay lúng túng.
Khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, lông mày nhíu lại: "Đúng thế, đều bị em làm loạn rồi. Tình cảnh đó đúng là…Nhưng mà cũng tốt, anh đang không muốn ngồi ở đó, em cho anh một lý do để rời đi rất tốt."
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện: "Nhưng mà vẫn cảm ơn anh..."
Nói đến đây cô vội vàng tìm đông tìm tây.
"Em tìm cái gì đấy?" Bắc Minh Thiện nhìn cô hỏi.
Cố Hạnh Nguyên sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng bỏ qua, cô nhướng mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Nguy rồi, túi của em không thấy, nhất định là quên ở hội trường rồi. Anh có thể cho em mượn điện thoại một chút không?"
Cô thử nhìn Bắc Minh Thiện bên cạnh.
"Cầm lấy đi." Bắc Minh Thiện tiện tay đưa điện thoại của mình qua.
"Cảm ơn." Cố Hạnh Nguyên lấy qua điện thoại, lập tức bấm số gọi cho Mạc Cẩm Thành.
*
Mạc Cẩm Thành lúc này đã dọn lại túi của Cố Hạnh Nguyên xong.
Lúc này điện thoại của anh ta vang lên, anh ta cúi đầu nhìn là điện thoại của Bắc Minh Thiện, cảm thấy bất ngờ.
Mạc Cẩm Thành vội vàng bắt máy.
Anh ta biết Bắc Minh Thiện ra ngoài là đuổi theo Cố Hạnh Nguyên, anh ta cũng rất lo lắng cho con gái nuôi này.
Đúng lúc anh ta muốn hỏi Bắc Minh Thiện có tìm được Cố Hạnh Nguyện không, chợt nghe thấy tiếng của Cố Hạnh Nguyên bên kia điện thoại.
Bắc Minh Thiện là một hình tượng bình tĩnh tỉnh táo, lúc này hành động của anh làm phóng viên cũng rất giật mình.
Lúc này trong hội trường chỉ còn Mạc Cẩm Thanh.
Anh ta cũng kinh ngạc nhìn phóng viên đặt câu hỏi. Ngay dưới mí mắt mình xảy ra chuyện lớn như vậy, mà mình lại là người cuối cùng biết được.
Bắc Minh Thiện chạy ra khỏi hội trường, ngay sau đó Hình Uy cũng theo ra ngoài.
Bắc Minh Thiện liếc mắt là nhìn thấy được cơ thể mỏng manh của Cố Hạnh Nguyên cách mình không xa..
Hơn nữa chớp nhoáng đã không thấy.
Anh bước đến nhanh hơn, giương mắt lên nhìn, nơi Cố Hạnh Nguyên biến mất là trong thang máy.
"Ông chủ, có phải là không thấy tiểu thư đâu." Lúc này Hình Uy đã chạy đến.
Bắc Minh Thiện nhìn thang máy, lúc này đang dừng ở tầng một, nói rõ Cố Hạnh Nguyên không dùng thang máy đi xuống.
Cô hẳn là đi theo lối đi bộ, vì vậy anh vội vàng mở lối đi bộ đi vào.
Trong lối đi an toàn trống rỗng không có ai, nhưng có thể nghe được tiếng người chạy ở bên trong truyền đến.
Nhất định là Cố Hạnh Nguyên.
Bắc Minh Thiện lo lắng cô xảy ra chuyện gì, dặn dò Hình Uy: "Cậu xuống thang máy, chặn cô ấy lại, tôi ở đây đuổi theo cô ấy."
Nói xong chạy nhanh xuống dưới.
Lúc này có thể nói là lòng anh nóng như lửa đốt.
Vốn cho rằng thừa dịp nửa đêm, có thể nhanh chóng xử lý tốt chuyện này, sẽ không có nhiều người biết, nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn bị lộ ra.
Chuyện tối ngày hôm qua đối Cố Hạnh Nguyên mà nói, tạo thành thương tổn với cô, lúc này có người có rắc muối lên vết thương của cô, cô thật sự có chút không chịu nổi.
Dần dần, từ bên dưới cầu thang truyền đến tiếng động càng rõ hơn, dường như còn nghe thấy tiếng khóc.
Nhất định phải ngăn cô lại trước khi cô rời khỏi khách sạn, bằng không với tâm trạng như vậy, cô rất dễ gặp chuyện.
Bắc Minh Thiện nghĩ đến đây, bước nhanh hơn.
Cuối cùng anh ở tầng năm ngăn Cố Hạnh Nguyên lại.
"Chuyện này không phải đã làm rõ rồi sao, em là bị oan, em còn để ý làm gì?" Bắc Minh Thiện giữ ngữ khí ôn hòa, lúc này không thích hợp hô to gọi nhỏ với cô.
Cố Hạnh Nguyên chảy nước mắt nhìn Bắc Minh Thiện, cuối cùng vẫn nhịn không được nhào vào ngực anh.
Vào lúc này cô cần nhất đúng là có một người đến dỗ dành cô, từ hôm qua đến nay, Bắc Minh Thiện hai lần đều xuất hiện vào lúc cô bất lực nhất.
Mặc dù bình thường anh đúng là một tên làm cô chán ghét, nhưng thế như lúc này có thể cho cô cái ôm ấm áp.
Bắc Minh Thiện ôm chặt Cố Hạnh Nguyên, giọng nói rất ôn hòa: "Nguyên Nhi, cho anh một chút thời gian anh sẽ giải quyết tốt chuyện này."
"Anh muốn làm gì!" Cố Hạnh Nguyên hô lên một tiếng, sau đó cả người treo lên.
Sau đó cô có thể làm được là vòng tay ôm cổ Bắc Minh Thiện thật chặt.
Bắc Minh Thiện không nói gì, bế ngang cô lên, từng bước đi xuống lâu.
Hình Uy canh của ra tầng 1 của lối an toàn, vốn đang muốn nghe tiếng tiếng xuống lầu, nhưng rất lâu không nghe được gì cả..
Không lâu sau thấy Bắc Minh Thiện đang ôm ngang Cố Hạnh Nguyên, bước từng bước vững vàng đi từ bên trên xuống.
Anh ta cũng rất lo lắng cho an nguy của Cố Hạnh Nguyên, nhìn thấy cảnh này trong lòng anh ta cũng thả lỏng.
Sau đó Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên ra ngoài.
Sau khi Bắc Minh Thiện phóng ra khỏi hội trường, bên này đã bắt đầu rối loạn.
Mặc dù tổng giám đốc giấu mình của tập đoàn GT hiện thân là một tin nóng, nhưng bấy kỳ chuyện gì có liên quan đến Bắc Minh Thiện càng có điểm sáng hơn.
Rất nhiều phóng viên sau một lúc chần chờ ngắn ngủi, đều ra khỏi hội trường.
Lúc này, trong hành lang đã không còn bóng dáng của Bắc Minh Thiện, nhưng bọn họ không buông tha cho bất kỳ cơ hội tìm tin nào, cũng có ý định ngồi thang máy xuống lầu.
Bọn họ biết trong thời gian ngắn như vậy, Bắc Minh Thiện nhất định không đi xa.
Lúc Bắc Minh Thiện ôm Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở sảnh khách sạn, ở đây đã tụ tập không ít ký giả.
Đoàn người thấy Bắc Minh Thiện đi ra, hơn nữa trong ngực còn ôm một người phụ nữ.
Lập tức ánh đèn flash không ngừng nháy lên.
Cố Hạnh Nguyên ôm chặt cổ Bắc Minh Thiện, giống như là một con chó nhỏ run rẩy trong mưa gió, cuối cùng cũng tìm được một cái ổ ấm áp.
Chỉ là, lúc cô nhìn thấy súng ngắn thương dài của truyền thông đồng loạt nhắm vào mình, cô vội vàng dụi đầu vào trong ngực Bắc Minh Thiện.
Cô không muốn lúc này bị người chụp được dáng vẻ này.
Bắc Minh Thiện cũng phối hợp chống hai tay ra trước, như vậy có thể cho cô thêm nhiều không gian ẩn mình.
Hình Uy cũng vội vàng chạy đến bảo vệ hai người sau đó bảo bảo vệ khách sạn và nhân viên dọn dẹp phóng viên chừa ra một con đường cho bọn họ.
Bắc Minh Thiện thừa dịp cùng với Hình Uy mở vòng vây, đến xe của mình.
Hình Uy vội vàng mở cửa xe, sau khi Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng thả Cố Hạnh Nguyên vào trong xe, tự mình cũng theo vào đóng chặt cửa.
Hình Uy quay về ghế lại, khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi khách sạn Daredevil.
Các phóng viên nhìn thấy Bắc Minh Thiện rời đi, đều có chút ảo não.
Nhất là khi bọn họ nhìn đến ảnh và clip đã chụp được, ngoại trừ dáng vẻ Bắc Minh Thiên có thể rõ ràng thấy được, dáng vẻ người phụ nữ anh ôm trong ngực kia thế nào, không một ai rõ.
*
Mạc Cẩm Thành nhìn hội trường trống không, đấy là một kết quả bất ngờ.
Sở dĩ anh mở cuộc họp báo này là một mạo hiểm rất lớn.
Đây là vì bối cảnh hắc đạo của mình. Nhưng sở dĩ anh làm ra quyết định như vậy là vì muốn hoàn thành việc Bắc Minh Thiện đoàn tụ với mẹ con Dư Như Khiết bọn họ, quân cờ này nhất định phải đi ra.
Để mọi người đều biết bọn họ đã trở thành đối tác, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với Bắc Minh Thiện, anh ta không tin Bắc Minh Thiện là người tâm địa sắt đá, một ngày nào đó anh sẽ tiếp nhận mẹ một lần nữa.
Cái này, kỳ thật lúc ở Sabah đã có chút manh mối. Chỉ là Bắc Minh Thiện không muốn biểu lộ cảm xúc của mình ra.
"Mạc tổng, đây là túi của Luật sư Cố, có thể là lúc cô ấy rời khỏi đây làm rơi." Tất Hòa đưa túi tùy thân của Cố Hạnh Nguyên cho Mạc Cẩm Thành.
Mặc dù anh ta không biết tổng giám đốc và luật sư Cố mới đến này có quan hệ thế nào, nhưng anh ta có thể mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa bọn họ không hề giống cấp trên cấp dưới bình thường.
Sau khi cô đến, khi tiếp xúc với tổng giám đốc có thể nhìn ra được.
Mình là người phụ trách tập đoàn GT ở thành phố A, sau khi tổng giám đốc đến đây còn chưa từng gặp anh ta.
Mà vị luật sư Cố vừa vào công ty này, có thể dễ dàng gặp được tổng giám đốc. Hơn nữa trong cuộc trò chuyện bình thường giữa cô và tổng giám đốc, cũng có thể mơ hồ thấy khác biệt.
Mạc Cẩm Thành nhận lấy túi tùy thân của Cố Hạnh Nguyên: "Được, đợi lần sau cô ấy đến tôi sẽ đưa cho cô ấy."
"Mạc tổng, buổi họp báo lần này xảy ra chuyện như vậy, tôi thật lòng xin lỗi, ngài về nghỉ ngơi trước, chuyện nơi này để tôi xử lý."
Tất Hòa rõ ràng vô cùng áy náy, hơn nữa còn có chút e ngại. Dù sao mình là người chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện phải một mình gánh vác.
"Cẩm Thành, họp báo hôm nay thế nào?" Dư Như Khiết đang ngồi ở trên ghế sofa xem tv, thấy Mạc Cẩm Thành trở về, ấn nút tắt trên điều khiển, TV tắt ngúm.
Biểu cảm của Mạc Cẩm Thành vào lúc này rất phức tạp, anh ta thở dài một hơi: "Thật sự là một lời khó nói hết."
Sau đó kể lại chuyện trên buổi họp báo cho Dư Như Khiết nghe, Dư Như Khiết có vẻ cũng là rất kinh ngạc: "Sao có thể như vậy. Vậy Nguyên thế nào?"
Mạc Cẩm Thành lắc đầu: "Nguyên cô ấy chạy rồi, Thiện cũng đuổi theo. Buổi họp báo cũng xem như xong. Nhìn đi, lúc cô ấy chạy đi ngay cả túi cũng không mang theo."
Nói xong Mạc Cẩm Thành thả túi lên bàn trà.
Nhưng như vì không cẩn thẩn, túi rơi xuống đất, miệng túi là khóa cài, sau khi rơi xuống mấy thứ trong túi đổ ra.
"Cẩm Thành, sao con không cẩn thận vậy, nhanh cho đồ vào, đến lúc đó cho người đưa qua." Dư Như Khiết vội vàng trước túi.
Mạc Cẩm Thành biết Dư Như Khiết không tiện nhặt những thứ này, vội vàng đến gần ngồi xổm xuống, bỏ từng món từng món rơi lả tả vào trong túi.
"Ấy, sao cô ấy lại có tấm hình này?" Mạc Cẩm Thành sau khi dọn phần lớn đồ vào túi nhìn thấy một tấm ánh ngả màu trên đất.
Sở dĩ anh ta cảm thấy có nghi hoặc, là vì tấm hình này năm đó Dư Như Khiết và Lục Lộ còn có Giang Tuệ Tâm cùng nhau chụp.
Tấm hình này mạc Cẩm Thành đã từng thấy, hơn nữa trong nhà ở Sabah, Dư Như Khiết cũng trưng một tấm.
"Con lấy ra mẹ xem một chút." Dư Như Khiết vội vàng nói.
Mạc Cẩm Thành đứng lên đưa ảnh chụp cho bà xem.
Tấm hình này làm Dư Như Khiết chấn động, bà biết rõ tấm hình này chỉ có ba người các bà mới có.
Cố Hạnh Nguyên có tấm hình này, vậy là nói cô hẳn là có tồn tại quan hệ nào đó với Lục Lộ và Giang Tuệ Tâm.
Sau này Giang Tuệ Tâm gả cho Bắc Minh Chính, hẳn là không có quan hệ gì với cô.
Nhưng mà Lục Lộ…
Vừa nghĩ đến bà ấy, trong lòng Dư Như Khiết lập tức áy náy, đoạn chuyện cũ không muốn nhớ lại đấy, không khỏi hiện lên trong đầu.
*
Cố Hạnh Nguyên ngồi trong xe, cô lập tức cảm thấy an toàn hơn không ít.
Cô giống như chú sóc thoát khỏi nguy hiểm, ló đầu nhìn ra ngoài.
Lúc này xe của bọn họ đã lẫn vào trong dòng người xe đông đúc trên đường rồi.
Lúc này cô mới nhớ, mình vội vàng đi như vậy, bỏ cha nuôi lại, hơn nữa Bắc Minh Thiện cũng đi ra ngoài theo.
"Vậy buổi họp báo này có phải bị em làm hỏng rồi không?" Cố Hạnh Nguyên không dám nhìn Bắc Minh Thiện, có chút nhút nhát e lệ nói.
Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Cố Hạnh Nguyên, cô giống như là một đứa bé phạm lỗi, ngón tay lúng túng.
Khóe miệng anh hơi hơi nhếch lên, lông mày nhíu lại: "Đúng thế, đều bị em làm loạn rồi. Tình cảnh đó đúng là…Nhưng mà cũng tốt, anh đang không muốn ngồi ở đó, em cho anh một lý do để rời đi rất tốt."
Cố Hạnh Nguyên quay đầu nhìn Bắc Minh Thiện: "Nhưng mà vẫn cảm ơn anh..."
Nói đến đây cô vội vàng tìm đông tìm tây.
"Em tìm cái gì đấy?" Bắc Minh Thiện nhìn cô hỏi.
Cố Hạnh Nguyên sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng bỏ qua, cô nhướng mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Nguy rồi, túi của em không thấy, nhất định là quên ở hội trường rồi. Anh có thể cho em mượn điện thoại một chút không?"
Cô thử nhìn Bắc Minh Thiện bên cạnh.
"Cầm lấy đi." Bắc Minh Thiện tiện tay đưa điện thoại của mình qua.
"Cảm ơn." Cố Hạnh Nguyên lấy qua điện thoại, lập tức bấm số gọi cho Mạc Cẩm Thành.
*
Mạc Cẩm Thành lúc này đã dọn lại túi của Cố Hạnh Nguyên xong.
Lúc này điện thoại của anh ta vang lên, anh ta cúi đầu nhìn là điện thoại của Bắc Minh Thiện, cảm thấy bất ngờ.
Mạc Cẩm Thành vội vàng bắt máy.
Anh ta biết Bắc Minh Thiện ra ngoài là đuổi theo Cố Hạnh Nguyên, anh ta cũng rất lo lắng cho con gái nuôi này.
Đúng lúc anh ta muốn hỏi Bắc Minh Thiện có tìm được Cố Hạnh Nguyện không, chợt nghe thấy tiếng của Cố Hạnh Nguyên bên kia điện thoại.
/858
|