Anh ngồi ở trên ghế nhìn Bắc Minh Diệp Long tràn đầy tự tin đang đứng ở trước mặt, không cần phải nói anh ta có đầy đủ lòng tin đối với phương án thiết kế của mình.
Sau đó cúi đầu nhìn bản vẽ đặt ở trên bàn làm việc của mình: “Không tệ, có thể nhìn ra được cậu có một chút tiến bộ.” Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu, sau đó lấy bản thiết kế bỏ nó vào trong thùng bản vẽ.
Đứng dậy nói với Hình Uy: “Hôm nay chúng ta đến khách sạn Daredevil Empire đi, giao bản vẽ cho bọn họ. Bắc Minh Diệp Long cũng đi theo cùng luôn, chắc có lẽ là bọn họ sẽ có rất nhiều câu hỏi đối với bản vẽ của cậu.”
Trong lòng của Bắc Minh Diệp Long cũng mong đợi mình được đi, lần này xem như đã được nguyện ý: “Được rồi, tôi sẽ trở về sắp xếp công việc một chút, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới lầu.”
...
Lần này Bắc Minh Thiện phá lệ để Bắc Minh Diệp Long ngồi trên xe của anh cùng nhau đến khách sạn Daredevil Empire.
Rất nhanh, bọn họ đều ngồi trong phòng họp, ngồi đối diện với với Tất Hòa - người phụ trách của tập đoàn GT.
Chỉ có điều là lần này ở bên cạnh của Tất Hòa có thêm một cô gái xinh đẹp, là Cố Hạnh Nguyên.
Đối mặt với Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long, Cố Hạnh Nguyên trông vô cùng chuyên nghiệp, trên mặt không mang theo bất cứ biểu cảm gì, bộc lộ ra vẻ nghiêm túc và đoan trang.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở đây, anh cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ, thậm chí là anh đã suy nghĩ ra chuyện này từ sớm, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà Bắc Minh Diệp Long thì lại khác, anh ta kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Nguyên làm luật sư đại diện cho tập đoàn GT ngồi đối diện với anh ta.
Anh ta muốn hỏi đ là có chuyện gì, nhưng mà lại e ngại vì ở đây là nơi công cộng, nên cũng chỉ có thể để vấn đề vào trong bụng mà thôi.
Tất Hòa lịch sự nhẹ gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, hiệu suất làm việc của tập đoàn Bắc Minh thị mọi người quả nhiên rất cao, trong khoảng thời gian nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể hoàn thành đúng hạn, xem ra là không thẹn với danh xưng tập đoàn đứng đầu thành phố A.”
Khóe miệng của Bắc Minh Thiện hơi cong lên: “Quá khen.” Nói xong thì ném cho Hình Uy một ánh mắt.
Hình Uy gật đầu đặt một cái, đặt thùng bản vẽ lên trên bàn họp.
...
Bắc Minh Thiện chỉ chỉ vào thùng bản vẽ: “Ở trong này có hai phần thiết kế, theo thứ tự là của tôi và nhà thiết kế Bắc Minh Diệp Long đang ngồi ở bên cạnh của tôi. Để cho công bằng, cả hai đều không ký tên, không hề đưa ra bất cứ ký hiệu nào, tôi hi vọng là tập đoàn GT mọi người có thể chọn ra một bản thiết kế mà mọi người cho rằng là mình hài lòng nhất.”
Câu nói này để cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhất là Bắc Minh Diệp Long, anh ta vẫn cho rằng Bắc Minh Thiện đem bản thiết kế của anh ta đến đây để bàn giao cho mình thôi.
Không nghĩ đến Bắc Minh Thiện còn tự tính cho bản thân mình, có điều anh ta cũng âm thầm bội phục.
Bản thiết kế của anh ta chính là của toàn bộ phận thiết kế của anh ta, dựa trên bản phác thảo trước đó của anh ta chỉnh sửa và hoàn thiện.
Mà Bắc Minh Thiện thì tự tay mình hoàn thành trong vòng hai ngày nay.
“Bắc Minh tổng, thật sự không ngờ đến chú cũng có hứng thú tham gia vào chuyện này.” Bắc Minh Diệp Long nhịn không được, nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện một câu.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía đối diện của anh ta, sao cô không biết được hai chú cháu bằng mặt không bằng lòng này đang có chuyện gì mờ ám.
Tất Hòa nhẹ gật đầu, cầm thùng bản vẽ qua: “Quả nhiên là tập đoàn Bắc Minh thị mọi người rất có thành ý, mong hai người ngồi ở đây chờ tôi mấy phút, tôi sẽ đem hai bản thiết kế này giao cho tổng giám đốc của chúng tôi để phân tích.”
Nói xong thì đứng dậy nói với Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh: “Luật sư Cố, mời cô đi gặp tổng giám đốc cùng với tôi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu đi theo anh ta bước ra khỏi phòng họp, rất nhanh liền đi đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành đang ở.
Anh ta nhẹ nhàng ấn máy liên lạc nội bộ ở bên cánh cửa: “Tổng giám đốc, luật sư Cố và tôi mang bản thiết kế của tập đoàn Bắc Minh thì đến đây.”
Một lát sau ở bên trong truyện ra giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Được rồi, luật sư Cố, cô mang theo bản vẽ ở lại đây đi. Tất Hòa, cậu đi ra ngoài tiếp đãi bọn người của Bắc Minh tổng đi.”
Đợi đến sau khi Tất Hòa đi rồi, cửa phòng tổng giám đốc mở ra.
Cố Hạnh Nguyên cầm bản vẽ đi vào trong.
Chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm bình yên ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật dành cho ba người đối diện với cửa chính.
Nhìn độ chế tác tinh tế của bộ quần áo ở trên người ông ta không thua gì những bộ đồ mà Bắc Minh Thiện thường mặc.
Nhất là ở cổ áo và trên tay áo của bộ đồ vest này có đường chỉ vàng được thêu bằng tay làm cho nó trông cao quý hơn.
Cô quay người đóng cửa lại một lần nữa.
“Ba nuôi, con mang bản thiết kế của bọn họ đến đây.” Nói xong, cô đặt thùng giấy ở trên cái bàn trà sạch sẽ ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.
Lúc này Dư Như Khiết bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch đi tới, bà ấy nở nụ cười nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, mấy ngày nay cháu bận rộn làm việc, dì cũng không quấy rầy cháu, trước tiên cháu ăn chút trái cây đi rồi làm việc tiếp.”
Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi câu nệ, lắc đầu: “Dì Như Khiết, cháu thấy là trước tiên để cho ba nuôi xem bản thiết kế cái đã, bọn họ vẫn còn đang chờ tin tức của cháu ở trong phòng họp nữa.”
“Được rồi, vậy dì đặt hoa quả ở bên cạnh hai người nha, chờ đến lúc làm xong chuyện thì hai người ăn một chút đi, dì không ở đây quấy rầy hai người nữa.” Dư Như Khiết nói xong thì đặt dĩa trái cây ở trên cái bàn cách đó không xa, sau đó một mình đi vào trong phòng ngủ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Dư Như Khiết đi rồi, lúc này tinh thần của cô mới buông lỏng.
Cô mở thùng bản vẽ ra, lấy hai phần thiết kế đặt ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.
Cũng may là cái bàn trà này đủ lớn.
Mạc Cẩm Thành lấy ra một cặp kính lão từ trong túi đồ vest, xem rất là nghiêm túc.
Một lát sau, ông ta lại cất cái kính vào, chỉ vào bản thiết kế rồi nói với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, con xem hai bản thiết kế này đi, con thích cái nào?”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mỉm cười khoác tay nói: “Ba nuôi à, con không hiểu thiết kế đâu, có nhìn thì cũng uổng công thôi hà, đến lúc đó cũng đừng bởi vì con mà làm trễ nải chuyện lớn của tập đoàn.”
Mạc Cẩm Thành cười cười: “Không có gì đáng ngại đâu, ba chỉ muốn nghe ý kiến của người ngoài nghề như con có ý kiến gì đối với hai bản thiết kế này hay không mà thôi.”
...
Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh của Mạc Cẩm Thành, nghiêng đầu qua nhìn hai bản thiết kế ở trên bàn trà.
Đối với người ngoài nghề như cô mà nói, ngoại trừ hình dạng thì thật sự không thể nhìn ra được ở bên trong có hàm chứa huyền bí gì.
Xem ra thật sự cũng chỉ có thể dựa theo ấn tượng đầu tiên của mình.
Trong cuộc so tài phương án thiết kế, phong cách thiết kế của Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn khác biệt.
Một cái thì mang phong cách hơi hướng châu âu, một cái khác thì thiên về phong cách nước T.
Lúc này ở trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cũng có không ít áp lực, dù sao thì cô với hai người này đều có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Quan hệ quá khứ với Bắc Minh Diệp Long.
Quan hệ quá khứ và hiện tại với Bắc Minh Thiện.
Sở dĩ ví von như vậy đó là bởi vì dù sao cô với Bắc Minh Thiện cũng còn có ba đứa nhỏ.
Sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi, tay của Cố Hạnh Nguyên chỉ vào một bản thiết kế rồi nói: “Con cảm thấy cái này thích hợp với phong cách tập đoàn của ba.”
Mạc Cẩm Thành lại mang kính lão lên một lần nữa, sau đó nghiêm túc nhìn một chút, tiếp theo lại gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, lúc nãy ba xem thì ba cũng thiên về thiết kế này hơn, từ bản thiết kế này có thể nhìn ra được tâm tư của người này quả thật tương đối tinh tế mà lại chu đáo.”
Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra một cái bút, dùng một đầu chỉ vào bản vẽ: “Con nhìn xem, bản thiết kế này có thể thiết kế ra rất nhiều chỗ đậu xe trong một khoảng không gian có hạn, mặc dù là cái này không đáng chú ý tới, nhưng mà cũng có thể bộc lộ ra suy nghĩ táo bạo và có tính lâu dài.”
Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ba nuôi, thật ra thì con cũng nhìn trúng điểm này. Cũng giống như con, mặc dù là bây giờ con biết lái xe nhưng mà cũng không thuần thục, cộng với việc bây giờ tìm một chỗ đậu xe là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu nói: “Thật ra thì ngoại trừ chuyện này, con vẫn cảm thấy hứng thú với bản thiết kế này hơn, tòa nhà này mặc dù ban đầu được sử dụng để làm trụ sở, sau đó được chuyển đổi thành một tòa nhà phức hợp, ba nhìn xem có rất nhiều công trình đều đầy đủ mọi thứ, làm cho tòa nhà này sống động và nó cũng trở thành một điểm phát huy. Cái này đối với sức ảnh hưởng của tập đoàn GT chúng ta ở thành phố này, thậm chí đối với danh tiếng cũng đạt được một tác dụng rất lớn.”
Sau khi Mạc Cẩm Thành tán thưởng một phen, thân thể dựa trên ghế sofa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Mặc kệ bản thiết kế này là của Bắc Minh Diệp Long hay là Bắc Minh Thiện, đã làm ra đều có thể được gọi là một tác phẩm xuất sắc. Hạnh Nguyên, con đi xuống dưới tuyên bố kết quả đi, sau đó mang người thắng cuộc đến chỗ của ba, ba muốn gặp người đó.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu, cô cẩn thận xếp hai bản thiết kế lại rồi bỏ vào trong thùng.
“Ba nuôi, vậy con đi xuống dưới trước nha, ba nghỉ ngơi một lát đi, con lập tức trở về ngay.” Nói xong, cô rời khỏi phòng tổng thống.
...
Tất Hòa tiếp đãi Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long ở trong phòng họp, bọn họ cũng chỉ là ngồi ở chỗ đó, bầu không khí rất nặng nề và ngột ngạt.
Nhất là Bắc Minh Thiện, anh lấy điện thoại di động ra nhàn nhã lướt lướt, mặc dù là anh không nghiện phần mềm nhắn tin tức thời nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ xem mấy video hài hước với facebook.
Anh cũng không phải là một người thành thạo, nhưng mà cũng không tính như là một người khô khan, cũng không phải là loại người quê mùa cũng chỉ biết gọi điện thoại.
Video hài hước có thể để cho anh thư giãn một chút, facebook để cho anh có thể kết nối với những người bạn ở nước ngoài, luôn giữ ở vị trí hàng đầu thế giới từng giây từng phút.
Mà Bắc Minh Diệp Long thì lại khác biệt với anh, anh ta cầm điện thoại thì cũng chỉ dừng lại ở trên các trang web chuyên nghiệp trong một chút thời gian, nhưng mà anh ta lại nguyện ý chơi mấy loại như là trò chơi trong khoảng thời gian mà anh ta gọi là rác rưởi.
Thời gian xói mòn từng chút một, thật sự không biết sau khi Cố Hạnh Nguyên trở về thì sẽ mang đến cho bọn họ tin tức như thế nào.
Sau đó bọn họ đều đặt điện thoại di động ở trên bàn làm việc, yên lặng chờ Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này cửa phòng họp vang lên một tiếng, Cố Hạnh Nguyên bước vào từ bên ngoài, cầm thùng bản vẽ ở trong tay.
Bắc Minh Diệp Long không khỏi nhìn về phía cô, hi vọng là có thể nhìn ra được tin tức mà mình muốn đạt được từ trên mặt của cô.
...
Bắc Minh Thiện vô cùng ổn trọng ngồi trên vị trí của mình, trên mặt của anh vẫn không hiện ra bất cứ biểu cảm gì như cũ, giống như là một cái tượng gỗ.
Dưới trường hợp như thế này, giống như là một cuộc thi, không thể chỉ dựa vào việc ai có mối quan hệ tốt hơn thì có thể nắm chắc phần thắng.
Tất cả đều được dựa trên năng lực, nếu không thì anh ta cũng không cần phải loại bỏ mọi thứ có liên quan đến ký hiệu của nhà thiết kế.
Cố Hạnh Nguyên trở lại ở bên cạnh của Tất Hòa với gương mặt nghiêm túc, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh ta.
Trải hai bản thiết kế ở trong thùng bản vẽ lên trên bàn hội nghị.
“Để tôi thưởng thức bản thiết kế của Bắc Minh tổng một chút.”
Bắc Minh Diệp Long nói xong thì thăm dò rướn người qua, mang theo vài phần tò mò.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn anh ta một chút, đưa tay làm một tư thế mời với anh ta, một bên lông mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Mong là chủ quản Bắc Minh sẽ chỉ dạy nhiều hơn.”
“Bắc Minh tổng, hai chữ “chỉ dạy” này tôi không đảm đương nổi đâu, học tập chú thì còn tạm được.” Bắc Minh Diệp Long cầm bản thiết kế qua nhìn cho thật kỹ.
Trạng thái nghiêm túc đó hình như là còn dụng tâm hơn so với lúc mà anh ta thiết kế.
Trong mấy phút ngắn ngủi, Cố Hạnh Nguyên có thể nhìn thấy được biểu cảm ở trên mặt của Bắc Minh Diệp Long từ loại ngoài cười nhưng trông không cười đến kinh ngạc, sau đó là trầm mặc.
Anh ta bỏ bản thiết kế xuống, hai mắt hơi nheo lại, anh ta mím môi thật chặt, nhưng mà có thể nhìn thấy được cơ bắp ở hai bên gò má của anh ta đang kéo căng.
Lúc mà Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long cầm bản thiết kế đó, là bản thiết kế được cô với ba nuôi tán thành, cô đã biết được người thắng chính là Bắc Minh Thiện.
Sau đó cúi đầu nhìn bản vẽ đặt ở trên bàn làm việc của mình: “Không tệ, có thể nhìn ra được cậu có một chút tiến bộ.” Bắc Minh Thiện nhẹ gật đầu, sau đó lấy bản thiết kế bỏ nó vào trong thùng bản vẽ.
Đứng dậy nói với Hình Uy: “Hôm nay chúng ta đến khách sạn Daredevil Empire đi, giao bản vẽ cho bọn họ. Bắc Minh Diệp Long cũng đi theo cùng luôn, chắc có lẽ là bọn họ sẽ có rất nhiều câu hỏi đối với bản vẽ của cậu.”
Trong lòng của Bắc Minh Diệp Long cũng mong đợi mình được đi, lần này xem như đã được nguyện ý: “Được rồi, tôi sẽ trở về sắp xếp công việc một chút, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe dưới lầu.”
...
Lần này Bắc Minh Thiện phá lệ để Bắc Minh Diệp Long ngồi trên xe của anh cùng nhau đến khách sạn Daredevil Empire.
Rất nhanh, bọn họ đều ngồi trong phòng họp, ngồi đối diện với với Tất Hòa - người phụ trách của tập đoàn GT.
Chỉ có điều là lần này ở bên cạnh của Tất Hòa có thêm một cô gái xinh đẹp, là Cố Hạnh Nguyên.
Đối mặt với Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long, Cố Hạnh Nguyên trông vô cùng chuyên nghiệp, trên mặt không mang theo bất cứ biểu cảm gì, bộc lộ ra vẻ nghiêm túc và đoan trang.
Bắc Minh Thiện nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên xuất hiện ở đây, anh cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ, thậm chí là anh đã suy nghĩ ra chuyện này từ sớm, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng mà Bắc Minh Diệp Long thì lại khác, anh ta kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Nguyên làm luật sư đại diện cho tập đoàn GT ngồi đối diện với anh ta.
Anh ta muốn hỏi đ là có chuyện gì, nhưng mà lại e ngại vì ở đây là nơi công cộng, nên cũng chỉ có thể để vấn đề vào trong bụng mà thôi.
Tất Hòa lịch sự nhẹ gật đầu với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh tổng, hiệu suất làm việc của tập đoàn Bắc Minh thị mọi người quả nhiên rất cao, trong khoảng thời gian nghiêm ngặt như vậy mà cũng có thể hoàn thành đúng hạn, xem ra là không thẹn với danh xưng tập đoàn đứng đầu thành phố A.”
Khóe miệng của Bắc Minh Thiện hơi cong lên: “Quá khen.” Nói xong thì ném cho Hình Uy một ánh mắt.
Hình Uy gật đầu đặt một cái, đặt thùng bản vẽ lên trên bàn họp.
...
Bắc Minh Thiện chỉ chỉ vào thùng bản vẽ: “Ở trong này có hai phần thiết kế, theo thứ tự là của tôi và nhà thiết kế Bắc Minh Diệp Long đang ngồi ở bên cạnh của tôi. Để cho công bằng, cả hai đều không ký tên, không hề đưa ra bất cứ ký hiệu nào, tôi hi vọng là tập đoàn GT mọi người có thể chọn ra một bản thiết kế mà mọi người cho rằng là mình hài lòng nhất.”
Câu nói này để cho tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy hơi kinh ngạc.
Nhất là Bắc Minh Diệp Long, anh ta vẫn cho rằng Bắc Minh Thiện đem bản thiết kế của anh ta đến đây để bàn giao cho mình thôi.
Không nghĩ đến Bắc Minh Thiện còn tự tính cho bản thân mình, có điều anh ta cũng âm thầm bội phục.
Bản thiết kế của anh ta chính là của toàn bộ phận thiết kế của anh ta, dựa trên bản phác thảo trước đó của anh ta chỉnh sửa và hoàn thiện.
Mà Bắc Minh Thiện thì tự tay mình hoàn thành trong vòng hai ngày nay.
“Bắc Minh tổng, thật sự không ngờ đến chú cũng có hứng thú tham gia vào chuyện này.” Bắc Minh Diệp Long nhịn không được, nhỏ giọng nói với Bắc Minh Thiện một câu.
Cố Hạnh Nguyên ngồi ở phía đối diện của anh ta, sao cô không biết được hai chú cháu bằng mặt không bằng lòng này đang có chuyện gì mờ ám.
Tất Hòa nhẹ gật đầu, cầm thùng bản vẽ qua: “Quả nhiên là tập đoàn Bắc Minh thị mọi người rất có thành ý, mong hai người ngồi ở đây chờ tôi mấy phút, tôi sẽ đem hai bản thiết kế này giao cho tổng giám đốc của chúng tôi để phân tích.”
Nói xong thì đứng dậy nói với Cố Hạnh Nguyên ở bên cạnh: “Luật sư Cố, mời cô đi gặp tổng giám đốc cùng với tôi.”
Cố Hạnh Nguyên gật đầu đi theo anh ta bước ra khỏi phòng họp, rất nhanh liền đi đến cửa phòng tổng thống của Mạc Cẩm Thành đang ở.
Anh ta nhẹ nhàng ấn máy liên lạc nội bộ ở bên cánh cửa: “Tổng giám đốc, luật sư Cố và tôi mang bản thiết kế của tập đoàn Bắc Minh thì đến đây.”
Một lát sau ở bên trong truyện ra giọng nói của Mạc Cẩm Thành: “Được rồi, luật sư Cố, cô mang theo bản vẽ ở lại đây đi. Tất Hòa, cậu đi ra ngoài tiếp đãi bọn người của Bắc Minh tổng đi.”
Đợi đến sau khi Tất Hòa đi rồi, cửa phòng tổng giám đốc mở ra.
Cố Hạnh Nguyên cầm bản vẽ đi vào trong.
Chỉ nhìn thấy Mạc Cẩm Thành mặc một bộ đồ tây màu xanh đậm bình yên ngồi ở trên ghế sofa bằng da thật dành cho ba người đối diện với cửa chính.
Nhìn độ chế tác tinh tế của bộ quần áo ở trên người ông ta không thua gì những bộ đồ mà Bắc Minh Thiện thường mặc.
Nhất là ở cổ áo và trên tay áo của bộ đồ vest này có đường chỉ vàng được thêu bằng tay làm cho nó trông cao quý hơn.
Cô quay người đóng cửa lại một lần nữa.
“Ba nuôi, con mang bản thiết kế của bọn họ đến đây.” Nói xong, cô đặt thùng giấy ở trên cái bàn trà sạch sẽ ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.
Lúc này Dư Như Khiết bưng một đĩa hoa quả đã được rửa sạch đi tới, bà ấy nở nụ cười nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, mấy ngày nay cháu bận rộn làm việc, dì cũng không quấy rầy cháu, trước tiên cháu ăn chút trái cây đi rồi làm việc tiếp.”
Cố Hạnh Nguyên có vẻ hơi câu nệ, lắc đầu: “Dì Như Khiết, cháu thấy là trước tiên để cho ba nuôi xem bản thiết kế cái đã, bọn họ vẫn còn đang chờ tin tức của cháu ở trong phòng họp nữa.”
“Được rồi, vậy dì đặt hoa quả ở bên cạnh hai người nha, chờ đến lúc làm xong chuyện thì hai người ăn một chút đi, dì không ở đây quấy rầy hai người nữa.” Dư Như Khiết nói xong thì đặt dĩa trái cây ở trên cái bàn cách đó không xa, sau đó một mình đi vào trong phòng ngủ.
Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Dư Như Khiết đi rồi, lúc này tinh thần của cô mới buông lỏng.
Cô mở thùng bản vẽ ra, lấy hai phần thiết kế đặt ở trước mặt của Mạc Cẩm Thành.
Cũng may là cái bàn trà này đủ lớn.
Mạc Cẩm Thành lấy ra một cặp kính lão từ trong túi đồ vest, xem rất là nghiêm túc.
Một lát sau, ông ta lại cất cái kính vào, chỉ vào bản thiết kế rồi nói với Cố Hạnh Nguyên: “Hạnh Nguyên, con xem hai bản thiết kế này đi, con thích cái nào?”
Cố Hạnh Nguyên vội vàng mỉm cười khoác tay nói: “Ba nuôi à, con không hiểu thiết kế đâu, có nhìn thì cũng uổng công thôi hà, đến lúc đó cũng đừng bởi vì con mà làm trễ nải chuyện lớn của tập đoàn.”
Mạc Cẩm Thành cười cười: “Không có gì đáng ngại đâu, ba chỉ muốn nghe ý kiến của người ngoài nghề như con có ý kiến gì đối với hai bản thiết kế này hay không mà thôi.”
...
Cố Hạnh Nguyên đứng ở bên cạnh của Mạc Cẩm Thành, nghiêng đầu qua nhìn hai bản thiết kế ở trên bàn trà.
Đối với người ngoài nghề như cô mà nói, ngoại trừ hình dạng thì thật sự không thể nhìn ra được ở bên trong có hàm chứa huyền bí gì.
Xem ra thật sự cũng chỉ có thể dựa theo ấn tượng đầu tiên của mình.
Trong cuộc so tài phương án thiết kế, phong cách thiết kế của Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn khác biệt.
Một cái thì mang phong cách hơi hướng châu âu, một cái khác thì thiên về phong cách nước T.
Lúc này ở trong lòng của Cố Hạnh Nguyên cũng có không ít áp lực, dù sao thì cô với hai người này đều có mối quan hệ chặt chẽ với nhau.
Quan hệ quá khứ với Bắc Minh Diệp Long.
Quan hệ quá khứ và hiện tại với Bắc Minh Thiện.
Sở dĩ ví von như vậy đó là bởi vì dù sao cô với Bắc Minh Thiện cũng còn có ba đứa nhỏ.
Sau khi nhìn qua nhìn lại một hồi, tay của Cố Hạnh Nguyên chỉ vào một bản thiết kế rồi nói: “Con cảm thấy cái này thích hợp với phong cách tập đoàn của ba.”
Mạc Cẩm Thành lại mang kính lão lên một lần nữa, sau đó nghiêm túc nhìn một chút, tiếp theo lại gật đầu một cái rồi nói: “Hoàn toàn chính xác, lúc nãy ba xem thì ba cũng thiên về thiết kế này hơn, từ bản thiết kế này có thể nhìn ra được tâm tư của người này quả thật tương đối tinh tế mà lại chu đáo.”
Nói xong, ông ta lấy từ trong túi ra một cái bút, dùng một đầu chỉ vào bản vẽ: “Con nhìn xem, bản thiết kế này có thể thiết kế ra rất nhiều chỗ đậu xe trong một khoảng không gian có hạn, mặc dù là cái này không đáng chú ý tới, nhưng mà cũng có thể bộc lộ ra suy nghĩ táo bạo và có tính lâu dài.”
Cố Hạnh Nguyên liên tục gật đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Ba nuôi, thật ra thì con cũng nhìn trúng điểm này. Cũng giống như con, mặc dù là bây giờ con biết lái xe nhưng mà cũng không thuần thục, cộng với việc bây giờ tìm một chỗ đậu xe là chuyện khó khăn biết bao nhiêu.”
Mạc Cẩm Thành nhẹ gật đầu nói: “Thật ra thì ngoại trừ chuyện này, con vẫn cảm thấy hứng thú với bản thiết kế này hơn, tòa nhà này mặc dù ban đầu được sử dụng để làm trụ sở, sau đó được chuyển đổi thành một tòa nhà phức hợp, ba nhìn xem có rất nhiều công trình đều đầy đủ mọi thứ, làm cho tòa nhà này sống động và nó cũng trở thành một điểm phát huy. Cái này đối với sức ảnh hưởng của tập đoàn GT chúng ta ở thành phố này, thậm chí đối với danh tiếng cũng đạt được một tác dụng rất lớn.”
Sau khi Mạc Cẩm Thành tán thưởng một phen, thân thể dựa trên ghế sofa, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Mặc kệ bản thiết kế này là của Bắc Minh Diệp Long hay là Bắc Minh Thiện, đã làm ra đều có thể được gọi là một tác phẩm xuất sắc. Hạnh Nguyên, con đi xuống dưới tuyên bố kết quả đi, sau đó mang người thắng cuộc đến chỗ của ba, ba muốn gặp người đó.”
Cố Hạnh Nguyên nhẹ gật đầu, cô cẩn thận xếp hai bản thiết kế lại rồi bỏ vào trong thùng.
“Ba nuôi, vậy con đi xuống dưới trước nha, ba nghỉ ngơi một lát đi, con lập tức trở về ngay.” Nói xong, cô rời khỏi phòng tổng thống.
...
Tất Hòa tiếp đãi Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long ở trong phòng họp, bọn họ cũng chỉ là ngồi ở chỗ đó, bầu không khí rất nặng nề và ngột ngạt.
Nhất là Bắc Minh Thiện, anh lấy điện thoại di động ra nhàn nhã lướt lướt, mặc dù là anh không nghiện phần mềm nhắn tin tức thời nhưng mà ngẫu nhiên cũng sẽ xem mấy video hài hước với facebook.
Anh cũng không phải là một người thành thạo, nhưng mà cũng không tính như là một người khô khan, cũng không phải là loại người quê mùa cũng chỉ biết gọi điện thoại.
Video hài hước có thể để cho anh thư giãn một chút, facebook để cho anh có thể kết nối với những người bạn ở nước ngoài, luôn giữ ở vị trí hàng đầu thế giới từng giây từng phút.
Mà Bắc Minh Diệp Long thì lại khác biệt với anh, anh ta cầm điện thoại thì cũng chỉ dừng lại ở trên các trang web chuyên nghiệp trong một chút thời gian, nhưng mà anh ta lại nguyện ý chơi mấy loại như là trò chơi trong khoảng thời gian mà anh ta gọi là rác rưởi.
Thời gian xói mòn từng chút một, thật sự không biết sau khi Cố Hạnh Nguyên trở về thì sẽ mang đến cho bọn họ tin tức như thế nào.
Sau đó bọn họ đều đặt điện thoại di động ở trên bàn làm việc, yên lặng chờ Cố Hạnh Nguyên.
Lúc này cửa phòng họp vang lên một tiếng, Cố Hạnh Nguyên bước vào từ bên ngoài, cầm thùng bản vẽ ở trong tay.
Bắc Minh Diệp Long không khỏi nhìn về phía cô, hi vọng là có thể nhìn ra được tin tức mà mình muốn đạt được từ trên mặt của cô.
...
Bắc Minh Thiện vô cùng ổn trọng ngồi trên vị trí của mình, trên mặt của anh vẫn không hiện ra bất cứ biểu cảm gì như cũ, giống như là một cái tượng gỗ.
Dưới trường hợp như thế này, giống như là một cuộc thi, không thể chỉ dựa vào việc ai có mối quan hệ tốt hơn thì có thể nắm chắc phần thắng.
Tất cả đều được dựa trên năng lực, nếu không thì anh ta cũng không cần phải loại bỏ mọi thứ có liên quan đến ký hiệu của nhà thiết kế.
Cố Hạnh Nguyên trở lại ở bên cạnh của Tất Hòa với gương mặt nghiêm túc, cô nhẹ nhàng gật đầu với anh ta.
Trải hai bản thiết kế ở trong thùng bản vẽ lên trên bàn hội nghị.
“Để tôi thưởng thức bản thiết kế của Bắc Minh tổng một chút.”
Bắc Minh Diệp Long nói xong thì thăm dò rướn người qua, mang theo vài phần tò mò.
Bắc Minh Thiện quay đầu lại nhìn anh ta một chút, đưa tay làm một tư thế mời với anh ta, một bên lông mày nhẹ nhàng nhếch lên: “Mong là chủ quản Bắc Minh sẽ chỉ dạy nhiều hơn.”
“Bắc Minh tổng, hai chữ “chỉ dạy” này tôi không đảm đương nổi đâu, học tập chú thì còn tạm được.” Bắc Minh Diệp Long cầm bản thiết kế qua nhìn cho thật kỹ.
Trạng thái nghiêm túc đó hình như là còn dụng tâm hơn so với lúc mà anh ta thiết kế.
Trong mấy phút ngắn ngủi, Cố Hạnh Nguyên có thể nhìn thấy được biểu cảm ở trên mặt của Bắc Minh Diệp Long từ loại ngoài cười nhưng trông không cười đến kinh ngạc, sau đó là trầm mặc.
Anh ta bỏ bản thiết kế xuống, hai mắt hơi nheo lại, anh ta mím môi thật chặt, nhưng mà có thể nhìn thấy được cơ bắp ở hai bên gò má của anh ta đang kéo căng.
Lúc mà Cố Hạnh Nguyên nhìn thấy Bắc Minh Diệp Long cầm bản thiết kế đó, là bản thiết kế được cô với ba nuôi tán thành, cô đã biết được người thắng chính là Bắc Minh Thiện.
/858
|