“Tôi biết anh đang tìm cái gì đâu mà kêu tôi tìm chứ.” Cố Hạnh Nguyên cũng lười giúp anh, bây giờ đêm đã khuya cảm giác mệt mỏi sớm đã lan ra khắp người của cô rồi.
Cô thật sự muốn nằm xuống dưới đất đánh một giấc.
Nhưng lý trí nói cho cô không thể làm như thế, bởi vì đây là địa bàn của Bắc Minh Nhị, ở trong đầu của cô bây giờ đã kêu tiếng cảnh cáo, khi bản thân ăn thiệt đều là ở trên địa bàn của anh.
Ở nông trại đã như thế, ở phòng ngủ trên tầng hai cũng như thế.
Người xưa để khi đọc sách không ngủ quên, nghĩ ra cách treo tóc ở trên cao.
Nhưng ở đây đâu thể tìm được những thứ đó, Cố Hạnh Nguyên vì để không buồn ngủ chỉ đành cắn răng, nhéo thật mạnh vào bắp chân của mình.
Vừa rồi cô còn hơi lảo đảo không vững, bỗng chốc giống như một cái bình ác quy thiếu điện, chiếc xe máy đạp không nổ, nhéo một cái lấy một ít tinh thần, lại nhéo cái nữa cho có ít tinh thần.
Bắc Minh Thiện cũng không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Tìm một cuốn album màu đỏ, chắc kích cỡ bằng một tờ A3. Em chỉ có thể tìm trong mấy chiếc thùng nhỏ để dưới đất, những thứ khác đều không được chạm vào lung tung. Nếu như em tìm sai chỗ, cẩn thận tôi lập tức làm em ở đây.”
“Làm em” cái gì này nói ra từ trong miệng Bắc Minh Thiện giống như một gáo nước lạnh dội cho Cố Hạnh Nguyên, bỗng chốc khiến cả ngoài cô có tinh thần lại.
Trái tim của cô nhanh chóng bơm máu đi khắp các bộ phận trong cơ thể, vốn dĩ chỉ có 30% tinh thần nháy mắt tăng lên 100%.
Cô không dám chậm trễ, xắn tay áo bắt đầu chuyển từng chiếc thùng nhỏ ở bên ngoài ra, mở nắp ra.
Đồ vật bên trong thùng thật sự nhiều loại hơn nữa còn phong phú.
Có đồ chơi, sách cổ, cúp... Đều là đồ vật đã theo Bắc Minh Thiện theo từng giai đoạn.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm trên đất, cố gắng lục tìm.
Lúc này Bắc Minh Thiện lại nói: “Tìm thì tìm nhưng đừng có làm loạn, làm mất mấy thứ này. Nếu như để tôi phát hiện thiếu đi thứ gì, tôi cũng làm em.”
“Biết rồi, biết rồi. Thật là lôi thôi. Nhờ người ta giúp anh tìm đồ, còn lắm vẹo như thế.” Cố Hạnh Nguyên mặc dù trong lòng tức giận, trong miệng lẩm bẩm nói, nhưng lại không dám để Bắc Minh Thiện nghe thấy.
Nếu như để anh nghe thấy, ai biết anh liệu có lên cơn hay không, nếu như như thế đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn sẽ là cô.
Bị Bắc Minh Thiện nghi ngờ, Cố Hạnh Nguyên vội đáp một câu: “Tôi nói, tôi biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm hỏng, làm mất mấy bảo bối này của anh. Lịch sử huy hoàng của anh phải dùng để trưng trong phòng triển lãm, cho người dân cả nước đến chiêm ngưỡng.
Bắc Minh Thiện dừng động tác trong tay lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ở đằng sau lục tìm, lời của cô sao nghe là lạ như thế chứ.
Còn để vào trong phòng triển lãm, những thứ để trong đó nói hay thì là văn vật, nói khó nghe chính là di vật. Cô đây là đang rủa anh chết sao.
Người phụ nữ này thật sự ăn gan hùm rồi, ngoài sáng trong tối đều nhằm vào anh. Trước đây giống như con chim con, hiện nay giống như bông hoa hồng có gai, thỉnh thoảng sẽ dùng chiếc gai sắc nhọn đâm anh, tỏ ý bản thân cô không phải dễ chọc.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu tìm kiếm album, đột nhiên cảm thấy sao xung quanh lại yên lặng như thế.
Không có nghe thấy tiếng Bắc Minh Thiện khi đang lục đồ phát ra, chỉ có nghe thấy tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.
Động tác của cô chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang đứng cách mình không đến 20 mét.
Anh dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như này khiến cô bỗng cảm thấy có hơi không đúng.
cô giống như gà mẹ bị ném vào trong lồng hổ ở trong trong sở thủ vậy.
Bắc Minh Thiện lúc này giống như con hổ bên trong, mặc dù không có bất kỳ động tác gì, nhưng con hổ nhìn chằm chằm mình, từng phút giống như dã tính sắp bùng phát....
Vậy cô không phải sắp bị anh ăn thịt sao!
Cố Hạnh Nguyên lập tức cúi thấp đầu, cố gắng không dám nghĩ đến những này, sau đó nói: “Anh ở đó đứng ngây ngốc ra làm gì, còn không tìm tiếp.”
Lời vừa rồi Bắc Minh Thiện nói cô, bây giờ lại bị Cố Hạnh Nguyên ném trở lại.
Khóe môi của Bắc Minh Thiện hơi nhếch lên, anh đương nhiên biết Cố Hạnh Nguyên lúc này đang sợ điều gì.
Anh xoay người trở về tiếp tục tìm kiếm.
Ông trời không phụ người có lòng, bọn họ sau khi tìm một hơi đến chiếc thùng thứ mười, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng ở trong góc thùng tìm thấy cuốn album màu đỏ mà Bắc Minh Thiện nói.
Cô để cuốn album lên trên chiếc thùng, sau đó thở dài một hơi: “Đừng tìm nữa, anh xem thử có phải cái này không.”
Bắc Minh Thiện nhổm eo lên, quả nhiên chính là cái anh cần.
Anh cất bước đi qua mấy chiếc thùng ở giữa bọn họ, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đưa tay cầm lấy cuốn album mà Cố Hạnh Nguyên đưa cho anh.
Anh cầm lấy cuốn album đó, cẩn thận thổi một lớp bụi mỏng bám ở trên.
“Em thu dọn lại nơi này, lát nữa quay về đại sảnh.” Bắc Minh Thiện nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên không muốn làm: “Này, bình thường anh tính khí thất thường thì thôi đi, có chút phong độ của đàn ông có được không. Là anh dẫn tôi đến đây, là anh kêu tôi giúp anh tìm đồ. Hiện nay tìm được rồi, anh lại kiêu tôi thu dọn tàn cục của nơi này...’
Cố Hạnh Nguyên còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Bắc Minh Thiện quay người nhìn mình thì lập tức ngập miệng lại.
Khóe miệng Bắc Minh Thiện khẽ nhếch lên: “Vậy tôi không ra lệnh em thu dọn nơi này nữa, mà mời em giúp tôi thu dọn nơi này. Đúng rồi, lát nữa đi ra nhớ khóa cửa lại. Nếu 10 phút sau tôi còn chưa nhìn thấy em đi ra thì tôi sẽ khóa cánh cửa này lại, hậu hoa viên này bình thường không hay có người đến, cho nên lần mở cửa sau thì tôi không rõ.” Nói xong anh cũng không thèm quay đầu lại nữa, đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên tức đến nghiến răng, thuận tay cầm một chiếc cúp ở trong thùng lên, muốn ném về phía cửa.
Nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời vừa rồi của Bắc Minh Thiện, lời tên này nói ra thì có thể làm ra.
Đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn không phải là cô hay sao.
“Bắc Minh Nhị chết tiệt có một ngày tôi sẽ thu thập anh.” Mắng người tóm lại có thể khiến miệng cảm thấy thoải mái, nhưng sau khi thoải mái xong thì nên làm gì thì đi làm cái đó.
Sáu phút sau, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng sắp xếp lại mấy chiếc thùng.
Khi cô trở lại đại sảnh, Bắc Minh Thiên đang thoải mái ngồi trên sô pha, chỉ mấy phút ngắn ngủi, anh vậy mà đã lại thay một bộ quần áo.
Ở trên bàn trà trước mặt anh có để một ấm cà phê đang bốc hơi nóng, hai chiếc ly để ở bên cạnh, trên bàn còn để hai cái đĩa lót trông rất tinh tế.
Cuốn album màu đỏ đó đang nằm trong tay anh, anh không rời mắt mà từ từ lật xem, thỉnh thoảng đưa tay ra, cầm ly cà phê nhấp một ngụm.
Cố Hạnh Nguyên lúc này xương sắp rời ra, cô đang muốn ngồi trên sô pha thì nhìn thấy Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô: “Đừng làm bẩn sô pha, đi tắm, thay quần áo rồi quay lại.”
Một câu của Bắc Minh Thiện giống như sấm sét vang lên bên tai của Cố Hạnh Nguyên, khiến dây thần kinh của cô căng lên. Cô trợn to mắt, rất cảnh giác nhìn Bắc Minh Thiện. Đầu cô bây giờ như một động cợ đang bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Trán của cô không khỏi xuất hiện từng cái vạch đen, thầm suy nghĩ: Cái tên này không phải lại muốn chơi chiêu hôm đó nữa chứ.
Tục ngữ nói, người thông minh không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ. Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không cho rằng mình là người quá thông minh, nếu không sao lần nào cũng để Bắc Minh Thiện đắc thủ.
Ăn một lần đau cũng phải khôn ra, cô âm thầm hạ quyết tâm không thể để anh lần nữa được thành công.
“Em còn ngây ra đó làm gì, tôi biết trong cái đầu nhỏ của em bây giờ nghĩ gì. Yên tâm đi, tôi hôm nay không có hứng thú, có điều nếu như em có hứng, tôi ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận, bỏ ra mấy tiếng.” Bắc Minh Thiện nói đến đó, ánh mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên càng nóng bỏng, anh còn cố ý nhướn mày.
Bắc Minh Nhị đây là đang trêu chọc cô sao?
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.
“Ở đây không có quần áo của tôi, kêu tôi tắm thế nào.” Vì để từ chối tắm rửa, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng nghĩ ra một lý do không thể phù hợp hơn.
Nhưng Bắc Minh Thiện dường như sớm đã dự liệu được, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, thấp thoảng lộ ra mấy chiếc răng trắng: “Ở trong phòng của tôi, dãy tủ gần ban công. Mở cánh tủ xa nhất, trong ngăn dưới cùng có quần áo vừa với em.”
Cố Hạnh Nguyên chửi thầm, cái tên Bắc Minh Nhị này quả nhiên lại dùng chiêu này, anh không biết cùng một chiêu dùng hai lần trên cùng một người sẽ mất linh hay sao. Còn nữa, điều này khiến cô thấy hơi lạ, một người đàn ông như Bắc Minh Thiên sao lại để quần áo phụ nữ trong tỷ quần áo của mình trong thời gian dài như vậy...
Sau đó cô hút một hơi khí lạnh, lẽ nào nói tên Bắc Minh Nhị này còn có sở thích chứng luyến vật...
Nếu như là như thế, cô phải ngày ngày cầu nguyện cho anh: Sớm khiến anh trở thành kẻ mắc chứng luyến vật hoàn toàn, như thế cô về sau sẽ không cần lo lắng gì nữa.
“Này, có phải muốn tôi dẫn em cùng đi tắm không, quần áo của em ở trong tủ của tôi hoàn toàn là vì em trước đây để lại. Vốn dĩ muốn kêu người làm mang đi làm rẻ lau, nhưng chất liệu quần áo đó của em lại không thấm nước, lần sau tốt xấu gì cũng nên mua nhiều tơ lụa vào.” Bắc Minh Thiện hiếm khi nào học được cách đọc tâm thuật. Cố Hạnh Nguyên cũng không dám chậm trễ, anh thật sự sẽ dẫn cô đi tắm mất.
Đừng nhìn bộ dạng anh đạo mạo là thế, thật ra trong lòng anh lại không được như thế.
Cố Hạnh Nguyên như một làn khói chạy lên trên lầu, lúc này dù sao sắp nửa đêm rồi, Giang Tuệ Tâm và Dương Dương đã nghỉ ngơi rồi.
Rất nhanh cô lần nữa bước vào phòng ngủ của Bắc Minh Thiện, nhìn đồ đạc trong căn phòng, Cố Hạnh Nguyên không khỏi thầm thở dài.
Mấy ngày trước, Bắc Minh Nhị ở đây giăng thiên la địa võng, cô cuối cùng ngây ngốc chạy vào trong cái bẫy của anh.
Cố Hạnh Nguyên lần này mình phải thông minh hơn, cô không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình.
Bắc Minh Thiện có chìa khóa phòng, khóa cửa đơn giản như thế đối với anh mà nói không có chút tác dụng nào cả.
Rất nhanh cô nghĩ ra một cách, cô mau chóng khóa trái cửa lại, sau đó di chuyển chiếc ghế chắn ở cửa.
Cánh cửa này từ bên ngoài mở ra, như thế anh cho dù có chìa khóa mở cửa, có chiếc ghế chặn lại anh cũng không thể vào.
Vì để an toàn, cô lại chuyển những đồ đạc bản thân có thể di chuyển được chồng lên chiếc ghế, như thế coi như hai lớp bảo vệ.
Nhìn thành quả của mình làm ra, Cố Hạnh Nguyên lau mồ hôi trên trán, hài lòng gật đầu.
Tiếp theo Cố Hạnh Nguyên cuối cùng có thể yên tâm ở bên trong thoải mái tắm nước nóng một phen.
Sau mấy phút, cô quấn chiếc khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm, xem thử bên ngoài có động tĩnh gì không.
Kết quả mọi thứ bên ngoài bình thường.
Cô thật sự muốn nằm xuống dưới đất đánh một giấc.
Nhưng lý trí nói cho cô không thể làm như thế, bởi vì đây là địa bàn của Bắc Minh Nhị, ở trong đầu của cô bây giờ đã kêu tiếng cảnh cáo, khi bản thân ăn thiệt đều là ở trên địa bàn của anh.
Ở nông trại đã như thế, ở phòng ngủ trên tầng hai cũng như thế.
Người xưa để khi đọc sách không ngủ quên, nghĩ ra cách treo tóc ở trên cao.
Nhưng ở đây đâu thể tìm được những thứ đó, Cố Hạnh Nguyên vì để không buồn ngủ chỉ đành cắn răng, nhéo thật mạnh vào bắp chân của mình.
Vừa rồi cô còn hơi lảo đảo không vững, bỗng chốc giống như một cái bình ác quy thiếu điện, chiếc xe máy đạp không nổ, nhéo một cái lấy một ít tinh thần, lại nhéo cái nữa cho có ít tinh thần.
Bắc Minh Thiện cũng không quay đầu nhìn cô, chỉ nói: “Tìm một cuốn album màu đỏ, chắc kích cỡ bằng một tờ A3. Em chỉ có thể tìm trong mấy chiếc thùng nhỏ để dưới đất, những thứ khác đều không được chạm vào lung tung. Nếu như em tìm sai chỗ, cẩn thận tôi lập tức làm em ở đây.”
“Làm em” cái gì này nói ra từ trong miệng Bắc Minh Thiện giống như một gáo nước lạnh dội cho Cố Hạnh Nguyên, bỗng chốc khiến cả ngoài cô có tinh thần lại.
Trái tim của cô nhanh chóng bơm máu đi khắp các bộ phận trong cơ thể, vốn dĩ chỉ có 30% tinh thần nháy mắt tăng lên 100%.
Cô không dám chậm trễ, xắn tay áo bắt đầu chuyển từng chiếc thùng nhỏ ở bên ngoài ra, mở nắp ra.
Đồ vật bên trong thùng thật sự nhiều loại hơn nữa còn phong phú.
Có đồ chơi, sách cổ, cúp... Đều là đồ vật đã theo Bắc Minh Thiện theo từng giai đoạn.
Cố Hạnh Nguyên ngồi xổm trên đất, cố gắng lục tìm.
Lúc này Bắc Minh Thiện lại nói: “Tìm thì tìm nhưng đừng có làm loạn, làm mất mấy thứ này. Nếu như để tôi phát hiện thiếu đi thứ gì, tôi cũng làm em.”
“Biết rồi, biết rồi. Thật là lôi thôi. Nhờ người ta giúp anh tìm đồ, còn lắm vẹo như thế.” Cố Hạnh Nguyên mặc dù trong lòng tức giận, trong miệng lẩm bẩm nói, nhưng lại không dám để Bắc Minh Thiện nghe thấy.
Nếu như để anh nghe thấy, ai biết anh liệu có lên cơn hay không, nếu như như thế đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn sẽ là cô.
Bị Bắc Minh Thiện nghi ngờ, Cố Hạnh Nguyên vội đáp một câu: “Tôi nói, tôi biết rồi, tuyệt đối sẽ không làm hỏng, làm mất mấy bảo bối này của anh. Lịch sử huy hoàng của anh phải dùng để trưng trong phòng triển lãm, cho người dân cả nước đến chiêm ngưỡng.
Bắc Minh Thiện dừng động tác trong tay lại, ngoảnh đầu liếc nhìn Cố Hạnh Nguyên đang ở đằng sau lục tìm, lời của cô sao nghe là lạ như thế chứ.
Còn để vào trong phòng triển lãm, những thứ để trong đó nói hay thì là văn vật, nói khó nghe chính là di vật. Cô đây là đang rủa anh chết sao.
Người phụ nữ này thật sự ăn gan hùm rồi, ngoài sáng trong tối đều nhằm vào anh. Trước đây giống như con chim con, hiện nay giống như bông hoa hồng có gai, thỉnh thoảng sẽ dùng chiếc gai sắc nhọn đâm anh, tỏ ý bản thân cô không phải dễ chọc.
Cố Hạnh Nguyên cúi đầu tìm kiếm album, đột nhiên cảm thấy sao xung quanh lại yên lặng như thế.
Không có nghe thấy tiếng Bắc Minh Thiện khi đang lục đồ phát ra, chỉ có nghe thấy tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.
Động tác của cô chậm lại, bỗng ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang đứng cách mình không đến 20 mét.
Anh dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt như này khiến cô bỗng cảm thấy có hơi không đúng.
cô giống như gà mẹ bị ném vào trong lồng hổ ở trong trong sở thủ vậy.
Bắc Minh Thiện lúc này giống như con hổ bên trong, mặc dù không có bất kỳ động tác gì, nhưng con hổ nhìn chằm chằm mình, từng phút giống như dã tính sắp bùng phát....
Vậy cô không phải sắp bị anh ăn thịt sao!
Cố Hạnh Nguyên lập tức cúi thấp đầu, cố gắng không dám nghĩ đến những này, sau đó nói: “Anh ở đó đứng ngây ngốc ra làm gì, còn không tìm tiếp.”
Lời vừa rồi Bắc Minh Thiện nói cô, bây giờ lại bị Cố Hạnh Nguyên ném trở lại.
Khóe môi của Bắc Minh Thiện hơi nhếch lên, anh đương nhiên biết Cố Hạnh Nguyên lúc này đang sợ điều gì.
Anh xoay người trở về tiếp tục tìm kiếm.
Ông trời không phụ người có lòng, bọn họ sau khi tìm một hơi đến chiếc thùng thứ mười, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng ở trong góc thùng tìm thấy cuốn album màu đỏ mà Bắc Minh Thiện nói.
Cô để cuốn album lên trên chiếc thùng, sau đó thở dài một hơi: “Đừng tìm nữa, anh xem thử có phải cái này không.”
Bắc Minh Thiện nhổm eo lên, quả nhiên chính là cái anh cần.
Anh cất bước đi qua mấy chiếc thùng ở giữa bọn họ, đi đến trước mặt Cố Hạnh Nguyên, đưa tay cầm lấy cuốn album mà Cố Hạnh Nguyên đưa cho anh.
Anh cầm lấy cuốn album đó, cẩn thận thổi một lớp bụi mỏng bám ở trên.
“Em thu dọn lại nơi này, lát nữa quay về đại sảnh.” Bắc Minh Thiện nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên không muốn làm: “Này, bình thường anh tính khí thất thường thì thôi đi, có chút phong độ của đàn ông có được không. Là anh dẫn tôi đến đây, là anh kêu tôi giúp anh tìm đồ. Hiện nay tìm được rồi, anh lại kiêu tôi thu dọn tàn cục của nơi này...’
Cố Hạnh Nguyên còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn thấy Bắc Minh Thiện quay người nhìn mình thì lập tức ngập miệng lại.
Khóe miệng Bắc Minh Thiện khẽ nhếch lên: “Vậy tôi không ra lệnh em thu dọn nơi này nữa, mà mời em giúp tôi thu dọn nơi này. Đúng rồi, lát nữa đi ra nhớ khóa cửa lại. Nếu 10 phút sau tôi còn chưa nhìn thấy em đi ra thì tôi sẽ khóa cánh cửa này lại, hậu hoa viên này bình thường không hay có người đến, cho nên lần mở cửa sau thì tôi không rõ.” Nói xong anh cũng không thèm quay đầu lại nữa, đi ra ngoài.
Cố Hạnh Nguyên tức đến nghiến răng, thuận tay cầm một chiếc cúp ở trong thùng lên, muốn ném về phía cửa.
Nhưng đột nhiên lại nhớ đến lời vừa rồi của Bắc Minh Thiện, lời tên này nói ra thì có thể làm ra.
Đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn không phải là cô hay sao.
“Bắc Minh Nhị chết tiệt có một ngày tôi sẽ thu thập anh.” Mắng người tóm lại có thể khiến miệng cảm thấy thoải mái, nhưng sau khi thoải mái xong thì nên làm gì thì đi làm cái đó.
Sáu phút sau, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng sắp xếp lại mấy chiếc thùng.
Khi cô trở lại đại sảnh, Bắc Minh Thiên đang thoải mái ngồi trên sô pha, chỉ mấy phút ngắn ngủi, anh vậy mà đã lại thay một bộ quần áo.
Ở trên bàn trà trước mặt anh có để một ấm cà phê đang bốc hơi nóng, hai chiếc ly để ở bên cạnh, trên bàn còn để hai cái đĩa lót trông rất tinh tế.
Cuốn album màu đỏ đó đang nằm trong tay anh, anh không rời mắt mà từ từ lật xem, thỉnh thoảng đưa tay ra, cầm ly cà phê nhấp một ngụm.
Cố Hạnh Nguyên lúc này xương sắp rời ra, cô đang muốn ngồi trên sô pha thì nhìn thấy Bắc Minh Thiện liếc nhìn cô: “Đừng làm bẩn sô pha, đi tắm, thay quần áo rồi quay lại.”
Một câu của Bắc Minh Thiện giống như sấm sét vang lên bên tai của Cố Hạnh Nguyên, khiến dây thần kinh của cô căng lên. Cô trợn to mắt, rất cảnh giác nhìn Bắc Minh Thiện. Đầu cô bây giờ như một động cợ đang bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Trán của cô không khỏi xuất hiện từng cái vạch đen, thầm suy nghĩ: Cái tên này không phải lại muốn chơi chiêu hôm đó nữa chứ.
Tục ngữ nói, người thông minh không thể ngã hai lần ở cùng một chỗ. Mặc dù Cố Hạnh Nguyên không cho rằng mình là người quá thông minh, nếu không sao lần nào cũng để Bắc Minh Thiện đắc thủ.
Ăn một lần đau cũng phải khôn ra, cô âm thầm hạ quyết tâm không thể để anh lần nữa được thành công.
“Em còn ngây ra đó làm gì, tôi biết trong cái đầu nhỏ của em bây giờ nghĩ gì. Yên tâm đi, tôi hôm nay không có hứng thú, có điều nếu như em có hứng, tôi ngược lại có thể miễn cưỡng chấp nhận, bỏ ra mấy tiếng.” Bắc Minh Thiện nói đến đó, ánh mắt nhìn Cố Hạnh Nguyên càng nóng bỏng, anh còn cố ý nhướn mày.
Bắc Minh Nhị đây là đang trêu chọc cô sao?
Cố Hạnh Nguyên bỗng cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát.
“Ở đây không có quần áo của tôi, kêu tôi tắm thế nào.” Vì để từ chối tắm rửa, Cố Hạnh Nguyên cuối cùng nghĩ ra một lý do không thể phù hợp hơn.
Nhưng Bắc Minh Thiện dường như sớm đã dự liệu được, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười, thấp thoảng lộ ra mấy chiếc răng trắng: “Ở trong phòng của tôi, dãy tủ gần ban công. Mở cánh tủ xa nhất, trong ngăn dưới cùng có quần áo vừa với em.”
Cố Hạnh Nguyên chửi thầm, cái tên Bắc Minh Nhị này quả nhiên lại dùng chiêu này, anh không biết cùng một chiêu dùng hai lần trên cùng một người sẽ mất linh hay sao. Còn nữa, điều này khiến cô thấy hơi lạ, một người đàn ông như Bắc Minh Thiên sao lại để quần áo phụ nữ trong tỷ quần áo của mình trong thời gian dài như vậy...
Sau đó cô hút một hơi khí lạnh, lẽ nào nói tên Bắc Minh Nhị này còn có sở thích chứng luyến vật...
Nếu như là như thế, cô phải ngày ngày cầu nguyện cho anh: Sớm khiến anh trở thành kẻ mắc chứng luyến vật hoàn toàn, như thế cô về sau sẽ không cần lo lắng gì nữa.
“Này, có phải muốn tôi dẫn em cùng đi tắm không, quần áo của em ở trong tủ của tôi hoàn toàn là vì em trước đây để lại. Vốn dĩ muốn kêu người làm mang đi làm rẻ lau, nhưng chất liệu quần áo đó của em lại không thấm nước, lần sau tốt xấu gì cũng nên mua nhiều tơ lụa vào.” Bắc Minh Thiện hiếm khi nào học được cách đọc tâm thuật. Cố Hạnh Nguyên cũng không dám chậm trễ, anh thật sự sẽ dẫn cô đi tắm mất.
Đừng nhìn bộ dạng anh đạo mạo là thế, thật ra trong lòng anh lại không được như thế.
Cố Hạnh Nguyên như một làn khói chạy lên trên lầu, lúc này dù sao sắp nửa đêm rồi, Giang Tuệ Tâm và Dương Dương đã nghỉ ngơi rồi.
Rất nhanh cô lần nữa bước vào phòng ngủ của Bắc Minh Thiện, nhìn đồ đạc trong căn phòng, Cố Hạnh Nguyên không khỏi thầm thở dài.
Mấy ngày trước, Bắc Minh Nhị ở đây giăng thiên la địa võng, cô cuối cùng ngây ngốc chạy vào trong cái bẫy của anh.
Cố Hạnh Nguyên lần này mình phải thông minh hơn, cô không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chính mình.
Bắc Minh Thiện có chìa khóa phòng, khóa cửa đơn giản như thế đối với anh mà nói không có chút tác dụng nào cả.
Rất nhanh cô nghĩ ra một cách, cô mau chóng khóa trái cửa lại, sau đó di chuyển chiếc ghế chắn ở cửa.
Cánh cửa này từ bên ngoài mở ra, như thế anh cho dù có chìa khóa mở cửa, có chiếc ghế chặn lại anh cũng không thể vào.
Vì để an toàn, cô lại chuyển những đồ đạc bản thân có thể di chuyển được chồng lên chiếc ghế, như thế coi như hai lớp bảo vệ.
Nhìn thành quả của mình làm ra, Cố Hạnh Nguyên lau mồ hôi trên trán, hài lòng gật đầu.
Tiếp theo Cố Hạnh Nguyên cuối cùng có thể yên tâm ở bên trong thoải mái tắm nước nóng một phen.
Sau mấy phút, cô quấn chiếc khăn tắm, mở hé cửa phòng tắm, xem thử bên ngoài có động tĩnh gì không.
Kết quả mọi thứ bên ngoài bình thường.
/858
|