Anh đứng đó nhìn ba mẹ con đang đi đến, một nụ cười dân xuất hiện trên môi. "Chú đẹp trai! Mẹ mau nhìn chú đẹp trai..." Dương Dương kích động lắc lắc thân thể nhỏ bé trên lưng Cố Hạnh Nguyên.Cố Hạnh Nguyên cũng sửng sốt, không nghĩ tới vừa từ biệt ở nông trại, chưa tới hai ngày lại gặp lại nhauThật là trùng hợp, cô Cố, chúng ta lại gặp nhau ở đây” Noton mỉm cười và gật đầu với cô.
Sau đó trong nháy mắt nhìn thấy Dương Dương: "Ha ha, xem ra chú phải tiến hành ước định giữa chúng ta nhanh thôi"
Dương Dương nghe anh đề cập đến thỏa thuận đó, cậu bé lập tức vặn vẹo thân thể yêu câu Cố Hạnh Nguyên đặt cậu xuống.
Ngay khi xuống đất chạy tới bên cạnh Noton nhìn lên nhìn xuống: "Chú đẹp trai, chú lại đẹp trai hơn rồi nha”
Noton cười, giơ tay xoa Dương Dương đầu: "Cháu cũng không tệ nha"
Dương Dương nghe vậy tự nhiên rất vui, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bụi trên quần áo, nói với giọng điệu tự hào: "Đây là bộ trang phục cháu chuẩn bị để mặc lên sân khấu nhận giải”
Dương Dương nói xong lộ ra vẻ hưng phấn nói: "Chú đẹp trai, lời chú nói có phải là thật không? Chú sẽ dạy cháu làm cánh gà nướng thơm ngon”
Cố Hạnh Nguyên nắm tay Dương Dương: "Lúc nào gặp mặt, đều muốn mọi người dạy con làm cánh gà vậy”
"Ha ha, không sao đâu. Chú đã hứa với Dương Dương rồi, chú nhất định sẽ giữ lời"
Sau khi Noton nói xong, anh ta mỉm cười vẫy tay với Trình Trình đang đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên, "Chào...
Trình Trình cũng lịch sự gật đầu với anh.
"Ồ, thật là là thất lễ, để mọi người đứng ngoài lâu như vậy, vào trong xe chúng ta tiếp tục trò chuyện” Noton nói, mở cửa xe ra và làm động tác mời.
Cố Hạnh Nguyên thấy Noton ra hiệu mời họ lên xe, cô cũng không tiện từ chối.
Sau khi cảm ơn, cô dắt hai con lên xe.
So với cái nóng bên ngoài, bên trong xe thật sự vô cùng rất mát mẻ.
Cố Hạnh Nguyên đưa con ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa kính ô tô.
Sau khi Noton lên xe, anh đóng cửa lại, lấy một vài lon nước trái cây trong tủ lạnh đặt lên bàn, sau đó lấy ra một ít đồ ăn nhẹ được trang trí rất đẹp mắt đặt lên bàn.
"Cô Cố, cho bọn nhỏ ăn đi, cô cứ tự nhiên, không cần khách sáo
"Cháu biết rồi! Bụng cháu nãy giờ cứ kêu mãi” Dương Dương vươn bàn tay nhỏ bé gắp thức ăn trong đĩa.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên khẽ đánh vào tay Dương Dương: "Đã dạy con bao nhiêu lần rồi hả, người khác mời con ăn thứ gì, nhất định trước tiên phải nói lời cảm ơn, sau đó phải rửa tay sạch sẽ rôi mới được ăn"
Dương Dương bĩïu môi, cậu quay người nhảy xuống ghế chạy đến bồn rửa tay rửa tay, sau đó ngước nhìn Noton và nói: "Cảm ơn chú đẹp trai ạ"
Noton dựa vào tủ lạnh câm ly nước trái cây gật đầu với Dương Dương.
“Noton tiên sinh, anh không tiếp tục đi du lịch sao, sao lại xuất hiện ở đây?” Cố Hạnh Nguyên có chút khó hiểu.
Noton uống một ngụm nước trái cây: "Thực ra lúc nào tôi cũng đều đi du lịch, nhưng gần đây tôi quyết định sẽ ở lại đây một thời gian"
Vừa nói, anh vừa duôi bàn tay trắng nõn ra, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng lắc lắc trước mắt Cổ Hạnh Nguyên: "Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rôi sao?"
Cố Hạnh Nguyên nghe lời nhắc nhở của anh, lập tức hiểu ra, mỉm cười hối lỗi: "Noton tôi xin lỗi khi đã gọi anh là Lão học cứu”
“Không sao” Vừa nói anh nhìn sang Trình Trình đang ngôi cạnh Cổ Hạnh Nguyên, cậu ngôi rất nghiêm nghị, ngay cả thức ăn trên bàn cũng không động tới.
Noton tiến lại gần Trình Trình, mỉm cười nhìn cậu: "Bạn nhỏ Trình Trình, mấy món ăn nhẹ đây không hợp khẩu vị của cháu sao? Nói cho chú biết cháu muốn ăn gì, chú sẽ tìm cách xem có thể khiến cháu hài lòng không”
Trình Trình nhìn Noton: "Cảm ơn chú Noton, bây giờ cháu vẫn chưa thấy đói"
Nghe được câu trả lời của Trình Trình, Noton chỉ nhẹ mỉm cười, mở lon nước trái cây trước mặt Trình Trình sau đó nhét vào tay cậu bé: “Chú có thể thấy được là cháu đang đói, nhưng trong lòng có một số việc bận tâm, nên cháu không ăn gì phải không? ”
Nghe lời Noton nói, Trình Trình thật sự có tâm sự trong lòng nên không muốn ăn gì. Cậu khẽ gật đầu.
“Ô, hóa ra là như vậy” Noton hơi cau mày, sau khi suy nghĩ xong tiếp tục nói: “Thực ra, chúng ta luôn sẽ gặp phải rất nhiều điều lo lắng trong cuộc sống. Một số việc chúng ta có thể tự giải quyết, nhưng lại có một số việc không thể tự mình giải quyết. Cháu có hiểu ý chú không? "
Trình Trình khẽ gật đầu, rồi nói với Noton, "Chú Noton, cháu nghĩ chuyện này cháu không thể giải quyết được. Cháu phải làm sao đây?"
"Bởi vì đó là điều mà cháu không thể tự giải quyết, cháu có thể thử hai cách sau. Đầu tiên, cháu có thể nói với ba mẹ về vấn đề này, để họ nghĩ ra giải pháp. Cách thứ hai, nếu ba mẹ cháu cũng không thể giải quyết vấn đề này, vậy thì đừng suy nghĩ về nó nữa, bởi vì đó không phải là vấn đề gì cả. Thật lãng phí thời gian để lo lắng về một điều gì đó không thể. Tốt hơn là hãy dành nhiều thời gian hơn để làm những gì cháu có thể. Hãy đợi cho đến khi cháu đủ mạnh mẽ rồi quay lại giải quyết nó cũng chưa muộn. "
Noton nói và nhẹ nhàng xoa đầu Trình Trình: "Được rồi, anh bạn nhỏ, vấn đề bây giờ cháu phải giải quyết là dạ dày của mình. Chỉ khi ăn uống đầy đủ thì cháu mới có đủ sức lực để đối mặt với nó"
Trình Trình gật đầu: “Cảm ơn chú Noton” Sau đó cậu cầm lấy thức ăn và bắt đầu ăn.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn Noton khuyên nhủ Trình Trình, anh ấy rất kiên nhẫn và phương pháp này dễ dàng được cậu bé chấp nhận.
Cô không khỏi nghĩ đến Bắc Minh Thiện, cách giáo dục của anh ấy so với Noton chỉ một từ: đơn giản thô lỗ.
Trình Trình trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi, có thể nói nguyên nhân là do Bắc Minh Thiện gây ra.
“Cô Cố?” Noton nhìn Cố Hạnh Nguyên đang thất thần, đưa tay ra và ngập ngừng gọi.
Cố Hạnh Ngyên mới định thần lại, cô ngượng ngùng cười cười: "Vừa rồi nghĩ tới một số chuyện”
"Mọi chuyện không nên suy nghĩ quá nhiêu, mà nên hành động. Vì cô không phải trẻ như Trình Trình và Dương Dương, tôi sẽ không nhiều lời” Noton giơ tay nhìn đồng hồ, nhướng mày: "Thời gian gần đến rồi, đến lúc tôi nên đưa cô về thành phố”
Nói xong, anh ta đi đến phía trước và khởi động xe.
“Chú đẹp trai, cháu cũng muốn ngồi phía trước” Dương Dương nhảy khỏi ghế đấu và chạy lon ton lên phía trước trong tay vẫn cầm đồ ăn nhẹ và nước trái cây.
Noton quay đầu lại nhìn Dương Dương đã ngồi sẵn, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Xem ra chú cần chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ nhỏ"
Sau đó anh cuối người sang thắt chặt dây an toàn cho Dương Dương, cẩn thận vòng qua cổ cậu bé, đề phòng có tai nạn.
Sau khi xác nhận xong, Noton lại ngôi xuống: "Phụ xe Dương Dương, bây giờ chúng ta có thế xuất phát được chưa?"
Dương Dương duỗi tay đang cầm chai nước trái cây: "Xuất phát!"
Noton lái chiếc RV màu trắng của mình dọc theo đường cao tốc về phía thành phố.
Khi Bắc Minh Thiện đưa Cố Hạnh Nguyên và bọn trẻ đến "Niêm vui cuối đêm", nhận được cuộc gọi từ tập đoàn gọi đến.
Đầu dây bên kia nói rằng, giá cổ phiếu của Tập đoàn Bắc Minh đã bắt đầu phục hồi ổn định sau hoạt động tích cực của các phòng ban, giá cổ phiếu bắt đầu tăng ổn định.
Tuy nhiên, trong hai ngày này, một hiện tượng lạ dường như đã xuất hiện, mặc dù giá cổ phiếu đã ổn định và có nhiều sự tăng giá nhưng luôn có những giao dịch mua bán diễn ra thường xuyên.
Đây dường như là một điều rất bình thường và phổ biến, nhưng điều kỳ lạ là không phải người bán, mà người mua dường như là một nhóm người có tổ chức.
Bắc Minh Thiện ngồi vào bàn làm việc, một tay cầm bút tiếp tục ghi chép, tay kia vẫn đang cầm điện thoại.
Anh nghe xong báo cáo, khẽ nhíu mày: "Tỷ lệ mua bán này chiếm bao nhiêu cổ phần công ty?"
“Khoảng mười phần trăm” đầu dây bên kia trả lời.
"Ừm, tôi hiếu rồi. Bảo người phụ trách từng bộ phận đến văn phòng của tôi họp, tôi sẽ quay lại ngay”
Bắc Minh Thiện sau khi ra lệnh xong thì cúp máy. Anh lấy ra một chiếc chìa khóa vàng, mở chiếc két sắt được xây ở bức tường phía sau và lấy ra văn bản thỏa thuận quà tặng căn nhà mà anh đã ký cho Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù tập đoàn xảy ra chút vấn đề, nhưng Bắc Minh Thiện vẫn muốn giữ lại biệt thự cho Cố Hạnh Nguyên trước, sau đó sẽ quay lại giải quyết vấn đề.
Mọi thứ đã được sắp xếp theo thứ tự.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra: Cố Hạnh Nguyên vô cùng kích động sau khi nhìn thấy thỏa thuận này.
Cô từ chối ký tên, và ném thỏa thuận vào người anh.
Sau đó, cô ấy dẫn theo hai đứa nhỏ không cân Hình Uy, một mình đi bộ về thành phố.
Trong lúc chạy xe đến tập đoàn, Hình Ủy vẫn đang nhìn Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế qua gương chiếu hậu.
Hình Uy không khỏi cau mày.
Trong trí nhớ của anh, hiếm khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện trong tình huống như vậy, có vẻ như đây là một vấn đề quan trọng.
“Cậu chủ, tập đoàn có phải xảy ra chuyện gì không?” Hình Uy thật sự rất lo lắng cho Bắc Minh Thiện, sau khi chịu đựng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Bắc Minh Thiện đáp lại, rồi chậm rãi nói: "Cậu cử người đi điều tra xem những ngày này ai đang mua cổ phiếu của Tập đoàn Bắc Minh”
Hình Uy đáp lại và lấy điện thoại di động ra để sắp xếp người điều tra.
Tòa nhà của tập đoàn Bắc Minh.
Những người đứng đầu các bộ phận khác nhau đã được thông báo và đến phòng họp nhỏ bên cạnh văn phòng của Bắc Minh Thiện.
Họ ngôi vào bàn hội nghị, mỗi người đều có vẻ mặt trịnh trọng, thì thâm to nhỏ với nhau.
Kể từ khi chuyện xảy ra lần trước, bọn họ nghe xong cảm thấy bất an, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lần trước sau sự việc các phương tiện truyền thông và các cổ đông bao vây, rất nhiều nhân viên bảo vệ mặc thường phục đã được bố trí trước tòa nhà Bắc Minh. Một khi những người khả nghi hoặc phóng viên báo chí xuất hiện, họ sẽ lặng lẽ đuổi đi.
Vì vậy, ở phía trước tòa nhà Bắc Minh, mọi thứ có vẻ yên tĩnh.
Hình Uy lái chiếc xe và dừng lại thuận lợi vào bãi đậu xe dưới tâng hầm của tòa nhà Bắc Minh.
Sau khi Bắc Minh Thiện ra khỏi xe, anh chỉ đơn giản là chỉnh sửa bộ quần áo chỉnh tê của mình, và sau đó dưới sự hướng dẫn của Hình Uy, anh bước vào thang máy dẫn thẳng đến văn phòng của mình.
Trong phòng họp, khi các trưởng bộ phận khác nhau cảm thấy mọi người đều đang gặp nguy hiểm.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Bắc Minh Thiện bước vào như bay, theo sau là Hình Uy.
Nhìn thấy tổng giám đốc đến, nhất thời cả phòng họp trở nên im lặng.
Mọi người đồng loạt đứng dậy và cúi chào Bắc Minh Thiện.
Khi Bắc Minh Thiện ngôi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.
Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang dựa vào lưng ghế, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng thuốc lá tỉnh xảo từ trong túi áo khoác, ngậm một điếu trong miệng, Hình Uy nhanh chóng lấy ra bật lửa châm cho anh.
Hành động này khiến những người đang ngồi không khỏi ngạc nhiên, họ lập tức nhớ đến cảnh tượng xảy ra ở khách sạn Mặc Để mấy ngày trước khiến mọi người trong phòng lạnh sống lưng.
Sau đó trong nháy mắt nhìn thấy Dương Dương: "Ha ha, xem ra chú phải tiến hành ước định giữa chúng ta nhanh thôi"
Dương Dương nghe anh đề cập đến thỏa thuận đó, cậu bé lập tức vặn vẹo thân thể yêu câu Cố Hạnh Nguyên đặt cậu xuống.
Ngay khi xuống đất chạy tới bên cạnh Noton nhìn lên nhìn xuống: "Chú đẹp trai, chú lại đẹp trai hơn rồi nha”
Noton cười, giơ tay xoa Dương Dương đầu: "Cháu cũng không tệ nha"
Dương Dương nghe vậy tự nhiên rất vui, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ bụi trên quần áo, nói với giọng điệu tự hào: "Đây là bộ trang phục cháu chuẩn bị để mặc lên sân khấu nhận giải”
Dương Dương nói xong lộ ra vẻ hưng phấn nói: "Chú đẹp trai, lời chú nói có phải là thật không? Chú sẽ dạy cháu làm cánh gà nướng thơm ngon”
Cố Hạnh Nguyên nắm tay Dương Dương: "Lúc nào gặp mặt, đều muốn mọi người dạy con làm cánh gà vậy”
"Ha ha, không sao đâu. Chú đã hứa với Dương Dương rồi, chú nhất định sẽ giữ lời"
Sau khi Noton nói xong, anh ta mỉm cười vẫy tay với Trình Trình đang đứng cạnh Cố Hạnh Nguyên, "Chào...
Trình Trình cũng lịch sự gật đầu với anh.
"Ồ, thật là là thất lễ, để mọi người đứng ngoài lâu như vậy, vào trong xe chúng ta tiếp tục trò chuyện” Noton nói, mở cửa xe ra và làm động tác mời.
Cố Hạnh Nguyên thấy Noton ra hiệu mời họ lên xe, cô cũng không tiện từ chối.
Sau khi cảm ơn, cô dắt hai con lên xe.
So với cái nóng bên ngoài, bên trong xe thật sự vô cùng rất mát mẻ.
Cố Hạnh Nguyên đưa con ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh cửa kính ô tô.
Sau khi Noton lên xe, anh đóng cửa lại, lấy một vài lon nước trái cây trong tủ lạnh đặt lên bàn, sau đó lấy ra một ít đồ ăn nhẹ được trang trí rất đẹp mắt đặt lên bàn.
"Cô Cố, cho bọn nhỏ ăn đi, cô cứ tự nhiên, không cần khách sáo
"Cháu biết rồi! Bụng cháu nãy giờ cứ kêu mãi” Dương Dương vươn bàn tay nhỏ bé gắp thức ăn trong đĩa.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên khẽ đánh vào tay Dương Dương: "Đã dạy con bao nhiêu lần rồi hả, người khác mời con ăn thứ gì, nhất định trước tiên phải nói lời cảm ơn, sau đó phải rửa tay sạch sẽ rôi mới được ăn"
Dương Dương bĩïu môi, cậu quay người nhảy xuống ghế chạy đến bồn rửa tay rửa tay, sau đó ngước nhìn Noton và nói: "Cảm ơn chú đẹp trai ạ"
Noton dựa vào tủ lạnh câm ly nước trái cây gật đầu với Dương Dương.
“Noton tiên sinh, anh không tiếp tục đi du lịch sao, sao lại xuất hiện ở đây?” Cố Hạnh Nguyên có chút khó hiểu.
Noton uống một ngụm nước trái cây: "Thực ra lúc nào tôi cũng đều đi du lịch, nhưng gần đây tôi quyết định sẽ ở lại đây một thời gian"
Vừa nói, anh vừa duôi bàn tay trắng nõn ra, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng lắc lắc trước mắt Cổ Hạnh Nguyên: "Cô quên thỏa thuận giữa chúng ta rôi sao?"
Cố Hạnh Nguyên nghe lời nhắc nhở của anh, lập tức hiểu ra, mỉm cười hối lỗi: "Noton tôi xin lỗi khi đã gọi anh là Lão học cứu”
“Không sao” Vừa nói anh nhìn sang Trình Trình đang ngôi cạnh Cổ Hạnh Nguyên, cậu ngôi rất nghiêm nghị, ngay cả thức ăn trên bàn cũng không động tới.
Noton tiến lại gần Trình Trình, mỉm cười nhìn cậu: "Bạn nhỏ Trình Trình, mấy món ăn nhẹ đây không hợp khẩu vị của cháu sao? Nói cho chú biết cháu muốn ăn gì, chú sẽ tìm cách xem có thể khiến cháu hài lòng không”
Trình Trình nhìn Noton: "Cảm ơn chú Noton, bây giờ cháu vẫn chưa thấy đói"
Nghe được câu trả lời của Trình Trình, Noton chỉ nhẹ mỉm cười, mở lon nước trái cây trước mặt Trình Trình sau đó nhét vào tay cậu bé: “Chú có thể thấy được là cháu đang đói, nhưng trong lòng có một số việc bận tâm, nên cháu không ăn gì phải không? ”
Nghe lời Noton nói, Trình Trình thật sự có tâm sự trong lòng nên không muốn ăn gì. Cậu khẽ gật đầu.
“Ô, hóa ra là như vậy” Noton hơi cau mày, sau khi suy nghĩ xong tiếp tục nói: “Thực ra, chúng ta luôn sẽ gặp phải rất nhiều điều lo lắng trong cuộc sống. Một số việc chúng ta có thể tự giải quyết, nhưng lại có một số việc không thể tự mình giải quyết. Cháu có hiểu ý chú không? "
Trình Trình khẽ gật đầu, rồi nói với Noton, "Chú Noton, cháu nghĩ chuyện này cháu không thể giải quyết được. Cháu phải làm sao đây?"
"Bởi vì đó là điều mà cháu không thể tự giải quyết, cháu có thể thử hai cách sau. Đầu tiên, cháu có thể nói với ba mẹ về vấn đề này, để họ nghĩ ra giải pháp. Cách thứ hai, nếu ba mẹ cháu cũng không thể giải quyết vấn đề này, vậy thì đừng suy nghĩ về nó nữa, bởi vì đó không phải là vấn đề gì cả. Thật lãng phí thời gian để lo lắng về một điều gì đó không thể. Tốt hơn là hãy dành nhiều thời gian hơn để làm những gì cháu có thể. Hãy đợi cho đến khi cháu đủ mạnh mẽ rồi quay lại giải quyết nó cũng chưa muộn. "
Noton nói và nhẹ nhàng xoa đầu Trình Trình: "Được rồi, anh bạn nhỏ, vấn đề bây giờ cháu phải giải quyết là dạ dày của mình. Chỉ khi ăn uống đầy đủ thì cháu mới có đủ sức lực để đối mặt với nó"
Trình Trình gật đầu: “Cảm ơn chú Noton” Sau đó cậu cầm lấy thức ăn và bắt đầu ăn.
Cố Hạnh Nguyên mỉm cười nhìn Noton khuyên nhủ Trình Trình, anh ấy rất kiên nhẫn và phương pháp này dễ dàng được cậu bé chấp nhận.
Cô không khỏi nghĩ đến Bắc Minh Thiện, cách giáo dục của anh ấy so với Noton chỉ một từ: đơn giản thô lỗ.
Trình Trình trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng độ tuổi, có thể nói nguyên nhân là do Bắc Minh Thiện gây ra.
“Cô Cố?” Noton nhìn Cố Hạnh Nguyên đang thất thần, đưa tay ra và ngập ngừng gọi.
Cố Hạnh Ngyên mới định thần lại, cô ngượng ngùng cười cười: "Vừa rồi nghĩ tới một số chuyện”
"Mọi chuyện không nên suy nghĩ quá nhiêu, mà nên hành động. Vì cô không phải trẻ như Trình Trình và Dương Dương, tôi sẽ không nhiều lời” Noton giơ tay nhìn đồng hồ, nhướng mày: "Thời gian gần đến rồi, đến lúc tôi nên đưa cô về thành phố”
Nói xong, anh ta đi đến phía trước và khởi động xe.
“Chú đẹp trai, cháu cũng muốn ngồi phía trước” Dương Dương nhảy khỏi ghế đấu và chạy lon ton lên phía trước trong tay vẫn cầm đồ ăn nhẹ và nước trái cây.
Noton quay đầu lại nhìn Dương Dương đã ngồi sẵn, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười: "Xem ra chú cần chuẩn bị ghế an toàn cho trẻ nhỏ"
Sau đó anh cuối người sang thắt chặt dây an toàn cho Dương Dương, cẩn thận vòng qua cổ cậu bé, đề phòng có tai nạn.
Sau khi xác nhận xong, Noton lại ngôi xuống: "Phụ xe Dương Dương, bây giờ chúng ta có thế xuất phát được chưa?"
Dương Dương duỗi tay đang cầm chai nước trái cây: "Xuất phát!"
Noton lái chiếc RV màu trắng của mình dọc theo đường cao tốc về phía thành phố.
Khi Bắc Minh Thiện đưa Cố Hạnh Nguyên và bọn trẻ đến "Niêm vui cuối đêm", nhận được cuộc gọi từ tập đoàn gọi đến.
Đầu dây bên kia nói rằng, giá cổ phiếu của Tập đoàn Bắc Minh đã bắt đầu phục hồi ổn định sau hoạt động tích cực của các phòng ban, giá cổ phiếu bắt đầu tăng ổn định.
Tuy nhiên, trong hai ngày này, một hiện tượng lạ dường như đã xuất hiện, mặc dù giá cổ phiếu đã ổn định và có nhiều sự tăng giá nhưng luôn có những giao dịch mua bán diễn ra thường xuyên.
Đây dường như là một điều rất bình thường và phổ biến, nhưng điều kỳ lạ là không phải người bán, mà người mua dường như là một nhóm người có tổ chức.
Bắc Minh Thiện ngồi vào bàn làm việc, một tay cầm bút tiếp tục ghi chép, tay kia vẫn đang cầm điện thoại.
Anh nghe xong báo cáo, khẽ nhíu mày: "Tỷ lệ mua bán này chiếm bao nhiêu cổ phần công ty?"
“Khoảng mười phần trăm” đầu dây bên kia trả lời.
"Ừm, tôi hiếu rồi. Bảo người phụ trách từng bộ phận đến văn phòng của tôi họp, tôi sẽ quay lại ngay”
Bắc Minh Thiện sau khi ra lệnh xong thì cúp máy. Anh lấy ra một chiếc chìa khóa vàng, mở chiếc két sắt được xây ở bức tường phía sau và lấy ra văn bản thỏa thuận quà tặng căn nhà mà anh đã ký cho Cố Hạnh Nguyên.
Mặc dù tập đoàn xảy ra chút vấn đề, nhưng Bắc Minh Thiện vẫn muốn giữ lại biệt thự cho Cố Hạnh Nguyên trước, sau đó sẽ quay lại giải quyết vấn đề.
Mọi thứ đã được sắp xếp theo thứ tự.
Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra: Cố Hạnh Nguyên vô cùng kích động sau khi nhìn thấy thỏa thuận này.
Cô từ chối ký tên, và ném thỏa thuận vào người anh.
Sau đó, cô ấy dẫn theo hai đứa nhỏ không cân Hình Uy, một mình đi bộ về thành phố.
Trong lúc chạy xe đến tập đoàn, Hình Ủy vẫn đang nhìn Bắc Minh Thiện ngồi trên ghế qua gương chiếu hậu.
Hình Uy không khỏi cau mày.
Trong trí nhớ của anh, hiếm khi nhìn thấy Bắc Minh Thiện trong tình huống như vậy, có vẻ như đây là một vấn đề quan trọng.
“Cậu chủ, tập đoàn có phải xảy ra chuyện gì không?” Hình Uy thật sự rất lo lắng cho Bắc Minh Thiện, sau khi chịu đựng hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi.
Bắc Minh Thiện đáp lại, rồi chậm rãi nói: "Cậu cử người đi điều tra xem những ngày này ai đang mua cổ phiếu của Tập đoàn Bắc Minh”
Hình Uy đáp lại và lấy điện thoại di động ra để sắp xếp người điều tra.
Tòa nhà của tập đoàn Bắc Minh.
Những người đứng đầu các bộ phận khác nhau đã được thông báo và đến phòng họp nhỏ bên cạnh văn phòng của Bắc Minh Thiện.
Họ ngôi vào bàn hội nghị, mỗi người đều có vẻ mặt trịnh trọng, thì thâm to nhỏ với nhau.
Kể từ khi chuyện xảy ra lần trước, bọn họ nghe xong cảm thấy bất an, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Lần trước sau sự việc các phương tiện truyền thông và các cổ đông bao vây, rất nhiều nhân viên bảo vệ mặc thường phục đã được bố trí trước tòa nhà Bắc Minh. Một khi những người khả nghi hoặc phóng viên báo chí xuất hiện, họ sẽ lặng lẽ đuổi đi.
Vì vậy, ở phía trước tòa nhà Bắc Minh, mọi thứ có vẻ yên tĩnh.
Hình Uy lái chiếc xe và dừng lại thuận lợi vào bãi đậu xe dưới tâng hầm của tòa nhà Bắc Minh.
Sau khi Bắc Minh Thiện ra khỏi xe, anh chỉ đơn giản là chỉnh sửa bộ quần áo chỉnh tê của mình, và sau đó dưới sự hướng dẫn của Hình Uy, anh bước vào thang máy dẫn thẳng đến văn phòng của mình.
Trong phòng họp, khi các trưởng bộ phận khác nhau cảm thấy mọi người đều đang gặp nguy hiểm.
Cửa phòng họp đột nhiên mở ra, Bắc Minh Thiện bước vào như bay, theo sau là Hình Uy.
Nhìn thấy tổng giám đốc đến, nhất thời cả phòng họp trở nên im lặng.
Mọi người đồng loạt đứng dậy và cúi chào Bắc Minh Thiện.
Khi Bắc Minh Thiện ngôi xuống, mọi người cũng lần lượt ngồi xuống.
Nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang dựa vào lưng ghế, sau đó lấy ra một chiếc hộp đựng thuốc lá tỉnh xảo từ trong túi áo khoác, ngậm một điếu trong miệng, Hình Uy nhanh chóng lấy ra bật lửa châm cho anh.
Hành động này khiến những người đang ngồi không khỏi ngạc nhiên, họ lập tức nhớ đến cảnh tượng xảy ra ở khách sạn Mặc Để mấy ngày trước khiến mọi người trong phòng lạnh sống lưng.
/858
|