Chẳng thèm để ý đến tên vô lại này, cô quay người, ôm Dương Dương tiếp tục ngủ...
Thiện gia thâm thở dài, đến thành phố S còn tưởng rằng có thể mượn việc đi công tác để ngọt ngào với cô một lần, ai ngờ hai nhóc quỷ này lại chạy tới tham gia vào cuộc vui, có phải trời sinh chúng đã khắc anh rôi không?
Hàng đêm ôm người con gái mình yêu nhưng hết lần này đến lần khác lại phải chịu sự giày vò của khoảng cách xa nhất mà gần nhất trên thế giới.
Thiện gia à Thiện gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn chết...
Vì thể, một nhà bốn người chen chúc nhau trên một chiếc giường, xếp hàng từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng đó là như thế này...
Trình Trình yên lặng nằm nghiêng ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Ẩm áp.
Dương Dương cũng nằm bên phải, cạnh Trình Trình.
Đáng yêu.
Cõ Hạnh Nguyên nằm phía sau Dương Dương, bình yên ôm con ngủ...
Hạnh phúc.
Thiện gia nằm bên trái, sát phía sau Cố Hạnh Nguyên, hai tay hai chân đều quấn lấy cô...
Ặc... hèn hạ.
Cuối cùng căn phòng cũng an tĩnh lại, màn đêm dày đặc.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết toả sáng, những vì sao chớp mắt cười thầm...
Đêm khuya
Thiện gia khó khăn lắm mới kiêm chế được dục vọng mãnh liệt, cuõi cùng cũng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng anh cảm nhận được một thứ gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm không ngừng cọ vào lòng mình...
Khoé miệng anh vô thức nhếch lên, cuôi cùng Nguyên Nhi của anh cũng chịu sa vào vòng tay anh rồi à?
Nhất thời kích động, Thiện gia duỗi tay ra, nhắm mắt, miệng anh theo bản năng chu về phía đó...
Căn phòng tối đen như mực, Thiện gia còn chưa tỉnh táo, ôm chặt vật nhỏ mềm mại, hôn, hôn, hôn...
Đột nhiên.
Bốp.
Dường như một vật lạ đã đập vào má Thiện gia.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì màng nhĩ đã gần như bị xuyên thủng bởi giọng nói trẻ con sắc bén.
“Này, ba người chim đáng ghét! Ba thật là biến thái, đến chân Dương Dương mà cũng muốn gặm.."
Chân?
Thiện gia kích động, đột nhiên mở mắt.
Anh vội vàng bật công tắc đèn.
Khi căn phòng sáng lên, Thiện gia mới phát hiện, trong tay mình là bàn chân nhỏ xinh trắng trẻo, mêm mại, trên bàn chân vẫn còn dấu vết nụ hôn của anh...
Dương Dương đang nhìn chăm chằm Thiện gia với ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt như đang nghĩ Lẽ nào ba mình không phải người mà là thú sao! Nếu không sao lại cứ giữ chân bé, gặm nhấm liên tục thế?
Thiện gia hoảng loạn!
“Thằng nhóc thối, sao lại là con?!” Anh nhớ trước khi ngủ anh vẫn còn ôm Nguyên Nhi mà...
Thiện gia nhướn mắt, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Cố Hạnh Nguyên đã đặt hai đứa trẻ vào giữa anh và cô, phân chia ranh giới rạch ròi.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy một tia sáng chiếu vào mắt mình, cô mở mắt ra, đúng lúc nhìn thây hành vi kỳ lạ của Bắc Minh Thiện đang giữ đôi chân nhỏ bé của Dương Dương...
“Bắc Minh Thiện, anh cầm chân Dương Dương làm gì?”
“Mẹ, ba người chim đáng ghét bị đói đến phát điên rồi, cầm chân con gặm lung tung!”
Hô... cô không khỏi rùng mình, ngờ vực nhìn Bắc Minh Thiện.
Rốt cuộc tên này đói khát đến mức độ nào?!
Bắc Minh Thiện phản ứng lại, vội vàng buông bàn chân nhỏ nhắn của Dương Dương ra như củ khoai nóng bỏng tay, anh nhíu mày, u oán liếc nhìn hai đứa trẻ xen vào giữa anh và Cổ Hạnh Nguyên: “Anh không muốn ngủ kiểu này..."
Trình Trình cũng tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ: “Mẹ..”
“Bé ngoan, mau ngủ đi” Cố Hạnh Nguyên vội vàng dỗ Trình Trình, trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Không muốn ngủ kiểu này thì ra sofa ngủ, không thì cút ra ngoài!”
Sắc mặt Thiện gia tối sầm lại.
“Ha ha ha, đáng đời!” Dương Dương cọ cọ chân mình vào mặt Bắc Minh Thiện, còn ghét bỏ nói: “Ba người chim đáng ghét, ba hôn ướt hết chân con rồi nên phải phụ trách lau sạch nó”
“Hừ... thằng nhóc thối!” Khuôn mặt tuấn tú của Thiện gia giật giật.
Dương Dương chẳng quan tâm khuôn mặt của ba mình đẹp trai thế nào, đôi chân nhỏ ngọ nguậy một hồi, nhân lúc ba chưa nổi giận, cậu nhanh chóng thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn chui vào chăn, mỉm cười vui vẻ, rất thoả mãn.
“Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi!" Cố Hạnh Nguyên ra lệnh, hai ba con đều im lặng.
Dương Dương nhảm mắt ngủ ngoan.
Thiện gia tức giận nằm xuống.
Cõ Hạnh Nguyên đưa tay tắt đèn
Đêm, vẫn kéo dài...
Màn đêm rất dài.
Thiện gia xoay hết bên này rồi lại xoay bên kia, cuối cùng lân lân mò mò, vượt qua ngọn núi nhỏ Dương Dương, rồi lại vòng qua ngọn núi nhỏ Trình Trình. Ở vùng đồng bằng, lội qua núi sông cuối cùng cũng đến được bên Cố Hạnh Nguyên...
Vất vả lảm đó có biết không?
“Ưm..” Cố Hạnh Nguyên khẽ lâm bâm trong mơ, rồi lại chìm vào giấc ngủ say...
Thiện gia cuối cùng cũng ôm được cơ thể mềm mại mà anh hằng mong ước...
Khẽ tiến về trước ngực cô, hít một hơi thật sâu.
Không còn là hương sữa dành cho trẻ con nữa mà là hương “sữa” thuộc về phụ nữ.
Vậy mới mê hồn...
Cho đến gần sáng, ánh sáng chiếu qua những khe hở trên rèm cửa sổ rọi vào phòng.
Mùa đông đã dần đi xa.
Những chú chim mùa xuân bắt đầu ríu rít.
Mùa của vạn vật sinh sôi đang bắt đầu.
Trên giường, bốn người nằm vắt vẻo lộn xôn...
Lớn nhỏ đều ngủ rất ngon.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên!
Đánh thức những người trên giường.
Cố Hạnh Nguyên mở mắt ra theo bản năng, xuống giường không chút nghĩ ngợi, mặc áo khoác rồi đi mở cửa.
“Hình Uy?”
“Cô Cố... cậu chủ đâu ạ..” Hình Uy nói được một nửa thì ló đầu vào trong, tình cờ nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang nằm trên giường...
Hình Uy thoáng sửng sốt.
Cậu chủ bình thường lạnh lùng gần như hoàn mỹ, lúc này trái ôm phải ấp, nhưng không phải ôm phụ nữ, mà là hai cậu chủ nhỏ.
Không, nói đúng hơn là...
Cậu chủ nhỏ Trình Trình yên lặng cuộn mình trong vòng tay cậu chủ.
Cậu chủ nhỏ Dương Dương giang rộng hai chân, gác lên cánh tay cậu chủ, một bàn chân nho nhỏ khác còn không chút khách sáo đá vào khuôn mặt tuấn tú khiến vạn cô gái mê mẩn của cậu chủ...
“Ừm, cậu chủ..” Hình Uy ngẩn người.
Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn, rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh này, lòng cô lập tức ấm áp...
Bắc Minh Thiện nhíu mày, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn Hình Uy và Cô Hạnh Nguyên ngoài cửa, giọng nói hơi khàn khàn: “Có chuyện gì?”
“Cậu chủ, là thế này... vừa rôi người đại diện của cô Lạc gọi cho tôi, nói rằng không tìm thấy cô Lạc, không biết cô ấy đi đâu rồi..."
“Không thấy Kiều Kiều?” Cố Hạnh Nguyên giật mình: “Không phải hôm qua cô ấy đi đường sắt cao tốc về sao?”
Hình Uy có vẻ lo lắng: “Điện thoại cô ấy cũng không gọi được...
“Đừng lo lắng, Hình Uy. Có lẽ chỉ là điện thoại Kiều Kiều hết pin thôi, cô ấy luôn ham chơi mà, nếu anh không yên tâm thì đi tìm cô ấy đi”
“Nhưng, cậu chủ...” Hình Uy lại không yên lòng vê Bắc Minh Thiện.
“Cậu chủ nhà anh làm sao? Còn đợi anh cho con bú à? Có tay có chân, anh cứ mặc kệ anh ấy!” Cố Hạnh Nguyên xua tay: “Mau đi đi, tìm được Kiều Kiều thì gọi báo bình an cho tôi nhé!”
Không đợi Bắc Minh Thiện lên tiếng, Hình Uy như nhận được lệnh của Hoàng hậu, ưỡn ngực, gật đầu: “Cảm ơn cô Cố, vậy nhờ cô chăm sóc cậu chủ”
Quay người lại, Hình Uy ra ngoài...
Bắc Minh Thiện sửng sốt một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Hay lắm Hình Uy! Ông đây cho cậu đi lúc nào hả?”
Hình Uy đi rồi thì hai thäng nhóc này phải làm sao? Ngày nào cũng có bóng đèn vài kilowatt thắp sáng thế này, cản trở anh thân mật với Nguyên Nhi à?
Thiện gia hét lên khiến hai đứa trẻ đều thức giấc.
Trình Trình dụi dụi mắt, mới nhận ra không biết mình đã nằm trong vòng tay ba từ lúc nào, lòng cậu bé ấm áp, vô thức nói: “Chào buổi sáng, ba”
Dương Dương lại nóng nảy đạp chân, không khách sáo đá vào mặt Bắc Minh Thiện, lấm bẩm: “Aiyo, ồn ào quá..."
Thiện gia đột nhiên hoàn hồn!
Nhìn sang Dương Dương bên trái, lại nhìn Trình Trình bên phải... và cả Cố Hạnh Nguyên đang mặc quần áo...
Sao hai thăng quỷ nhỏ này lại chen vào chỗ của anh?
Anh nhớ rõ đêm qua, cuối cùng anh cũng lén bò sang được cạnh Nguyên Nhi rôi mới ngủ cơ mà...
“Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, dậy hết cho bai”
Trình Trình lấm bẩm rồi ngồi dậy.
Dương Dương vẫn không chịu nhúc nhích.
Lúc này Bắc Minh Thiện mới phát hiện hai cánh tay mình đã tê rân từ lúc nào: “Yo... Nguyên Nhi...”
Anh u oán nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi làu bàu: “Anh bị tê tay rồi...
Cố Hạnh Nguyên vừa lấy quần áo cho Trình Trình, mặc vào cho con, vừa lạnh lùng nói: “Đáng đời anh!”
Tránh cho cả ngày anh động chân động tay lung tung, ngủ cũng không cho người khác yên!
“Xoa cho anh đi.." Thiện gia thở dài.
“Tàn phế rồi sẽ xoa cho anh” Cô lạnh giọng đáp, sau đó đi vòng qua giường, bế Dương Dương đang lười biếng nằm trên giường lên, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Bé ngoan mau dậy nào, lát nữa mẹ đưa con đi gặp ba Lâm”
“A, ba Lâm cũng đến rồi ạ?! Vui quá!” Cậu bé lập tức mở to đôi mắt sáng ngời.
Thiện gia vẻ mặt ngán ngẩm.
“Không cho đi!”
Sao trên đời lại có đứa con trai nghe nói tới người ba nghèo còn kích động hơn cả nghe thấy ba ruột thế?
“Vậy anh đi đi! Hôm qua tự dưng đánh người ta một trận, hôm nay anh phải xin lỗi anh ấy!”
“Xin lỗi? Hừ!” Anh hừ lạnh một tiếng: “Hắn cợt nhả người phụ nữ của anh, anh không đánh cho tàn phế đã lời cho hắn lắm rồi!”
“Bắc Minh Thiện! Đừng có ấu trĩ như vậy nữa được không?” Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
“Anh ấu trĩ?” Hiển nhiên Thiện gia không chấp nhận lời lên án này!
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn vết bâm trên mặt anh: “Anh không ấu trĩ mà lại lớn tướng thế này vẫn đi đánh người lung tung như trẻ con mẫu giáo thể à?
Vết thương do đạn bắn lần trước ở Sabah còn chưa hoàn toàn bình phục mà nay đã lại thêm vết thương mới, rốt cuộc anh làm sao vậy? Không thương tiếc thân thể mình à?
Vẻ mặt Thiện gia bực bội.
“Yeah, ba người chim là quỷ ấu trĩ! Còn không bằng các bạn nhỏ ở nhà trẻ! Dương Dương đã là học sinh bậc tiểu học rôi, cuối cùng cũng có người còn cấp thấp hơn cả Dương Dương! Mẹ thật hùng mạnh!” Dương Dương cười vỗ tay.
Trình Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Dương: “Ý mẹ là EQ của ba rất thấp, tức là thấp về mặt cảm xúc, chứ các bạn ở nhà trẻ là IQ thấp, tức là IQ thấp. Bắc Minh Tư Dương, em nghĩ là IQ của ba sẽ thấp hơn em sao?”
Dương Dương bĩu môi: “Hừ, EQ của em cao nên giỏi tán gái! Ba người chim đáng ghét EQ thấp vậy bảo sao không tán được mẹ!”
Mặt Bắc Minh Thiện giật giật.
Trình Trình mặt không đổi sắc: “EQ thấp cùng lắm là không tán được cô gái nào, cô đơn đến già, nhưng IQ thấp mới đáng sợ, có biết lợn chết thế nào không?”
“Bị làm thịt nên chết!” Dương Dương ngây ngô nói.
“Không” Trình Trình lắc đầu: “Là ngốc quá mà chết”
“Bắc Minh Tư Trình, anh có ý gì? Có phải anh đang gián tiếp mảng em là đồ lợn không..” Dương Dương không bình tĩnh được nữa, đuổi theo Trình Trình đòi giết.
Bắc Minh Thiện và Trình Trình đưa mắt nhìn nhau, sau cuộc trò chuyện đêm qua, hai ba con bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ trong vô thức.
Nhưng: “Bắc Minh Tư Trình, người có EQ thấp sẽ cô đơn đến già là sao hả? Con đang nguyền rủa ba hả?”
“Hừ, ba người chim đáng ghét, chúng ta cùng nhau đánh! Đánh chết hắn!”
Thiện gia thâm thở dài, đến thành phố S còn tưởng rằng có thể mượn việc đi công tác để ngọt ngào với cô một lần, ai ngờ hai nhóc quỷ này lại chạy tới tham gia vào cuộc vui, có phải trời sinh chúng đã khắc anh rôi không?
Hàng đêm ôm người con gái mình yêu nhưng hết lần này đến lần khác lại phải chịu sự giày vò của khoảng cách xa nhất mà gần nhất trên thế giới.
Thiện gia à Thiện gia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nghẹn chết...
Vì thể, một nhà bốn người chen chúc nhau trên một chiếc giường, xếp hàng từ nhỏ đến lớn, cảnh tượng đó là như thế này...
Trình Trình yên lặng nằm nghiêng ở vị trí ngoài cùng bên phải.
Ẩm áp.
Dương Dương cũng nằm bên phải, cạnh Trình Trình.
Đáng yêu.
Cõ Hạnh Nguyên nằm phía sau Dương Dương, bình yên ôm con ngủ...
Hạnh phúc.
Thiện gia nằm bên trái, sát phía sau Cố Hạnh Nguyên, hai tay hai chân đều quấn lấy cô...
Ặc... hèn hạ.
Cuối cùng căn phòng cũng an tĩnh lại, màn đêm dày đặc.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết toả sáng, những vì sao chớp mắt cười thầm...
Đêm khuya
Thiện gia khó khăn lắm mới kiêm chế được dục vọng mãnh liệt, cuõi cùng cũng chìm vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng anh cảm nhận được một thứ gì đó nhỏ nhỏ, mềm mềm không ngừng cọ vào lòng mình...
Khoé miệng anh vô thức nhếch lên, cuôi cùng Nguyên Nhi của anh cũng chịu sa vào vòng tay anh rồi à?
Nhất thời kích động, Thiện gia duỗi tay ra, nhắm mắt, miệng anh theo bản năng chu về phía đó...
Căn phòng tối đen như mực, Thiện gia còn chưa tỉnh táo, ôm chặt vật nhỏ mềm mại, hôn, hôn, hôn...
Đột nhiên.
Bốp.
Dường như một vật lạ đã đập vào má Thiện gia.
Anh còn chưa kịp phản ứng lại thì màng nhĩ đã gần như bị xuyên thủng bởi giọng nói trẻ con sắc bén.
“Này, ba người chim đáng ghét! Ba thật là biến thái, đến chân Dương Dương mà cũng muốn gặm.."
Chân?
Thiện gia kích động, đột nhiên mở mắt.
Anh vội vàng bật công tắc đèn.
Khi căn phòng sáng lên, Thiện gia mới phát hiện, trong tay mình là bàn chân nhỏ xinh trắng trẻo, mêm mại, trên bàn chân vẫn còn dấu vết nụ hôn của anh...
Dương Dương đang nhìn chăm chằm Thiện gia với ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt như đang nghĩ Lẽ nào ba mình không phải người mà là thú sao! Nếu không sao lại cứ giữ chân bé, gặm nhấm liên tục thế?
Thiện gia hoảng loạn!
“Thằng nhóc thối, sao lại là con?!” Anh nhớ trước khi ngủ anh vẫn còn ôm Nguyên Nhi mà...
Thiện gia nhướn mắt, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào Cố Hạnh Nguyên đã đặt hai đứa trẻ vào giữa anh và cô, phân chia ranh giới rạch ròi.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên cảm thấy một tia sáng chiếu vào mắt mình, cô mở mắt ra, đúng lúc nhìn thây hành vi kỳ lạ của Bắc Minh Thiện đang giữ đôi chân nhỏ bé của Dương Dương...
“Bắc Minh Thiện, anh cầm chân Dương Dương làm gì?”
“Mẹ, ba người chim đáng ghét bị đói đến phát điên rồi, cầm chân con gặm lung tung!”
Hô... cô không khỏi rùng mình, ngờ vực nhìn Bắc Minh Thiện.
Rốt cuộc tên này đói khát đến mức độ nào?!
Bắc Minh Thiện phản ứng lại, vội vàng buông bàn chân nhỏ nhắn của Dương Dương ra như củ khoai nóng bỏng tay, anh nhíu mày, u oán liếc nhìn hai đứa trẻ xen vào giữa anh và Cổ Hạnh Nguyên: “Anh không muốn ngủ kiểu này..."
Trình Trình cũng tỉnh lại, dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ: “Mẹ..”
“Bé ngoan, mau ngủ đi” Cố Hạnh Nguyên vội vàng dỗ Trình Trình, trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Không muốn ngủ kiểu này thì ra sofa ngủ, không thì cút ra ngoài!”
Sắc mặt Thiện gia tối sầm lại.
“Ha ha ha, đáng đời!” Dương Dương cọ cọ chân mình vào mặt Bắc Minh Thiện, còn ghét bỏ nói: “Ba người chim đáng ghét, ba hôn ướt hết chân con rồi nên phải phụ trách lau sạch nó”
“Hừ... thằng nhóc thối!” Khuôn mặt tuấn tú của Thiện gia giật giật.
Dương Dương chẳng quan tâm khuôn mặt của ba mình đẹp trai thế nào, đôi chân nhỏ ngọ nguậy một hồi, nhân lúc ba chưa nổi giận, cậu nhanh chóng thu lại móng vuốt, ngoan ngoãn chui vào chăn, mỉm cười vui vẻ, rất thoả mãn.
“Đừng nghịch nữa, mau ngủ đi!" Cố Hạnh Nguyên ra lệnh, hai ba con đều im lặng.
Dương Dương nhảm mắt ngủ ngoan.
Thiện gia tức giận nằm xuống.
Cõ Hạnh Nguyên đưa tay tắt đèn
Đêm, vẫn kéo dài...
Màn đêm rất dài.
Thiện gia xoay hết bên này rồi lại xoay bên kia, cuối cùng lân lân mò mò, vượt qua ngọn núi nhỏ Dương Dương, rồi lại vòng qua ngọn núi nhỏ Trình Trình. Ở vùng đồng bằng, lội qua núi sông cuối cùng cũng đến được bên Cố Hạnh Nguyên...
Vất vả lảm đó có biết không?
“Ưm..” Cố Hạnh Nguyên khẽ lâm bâm trong mơ, rồi lại chìm vào giấc ngủ say...
Thiện gia cuối cùng cũng ôm được cơ thể mềm mại mà anh hằng mong ước...
Khẽ tiến về trước ngực cô, hít một hơi thật sâu.
Không còn là hương sữa dành cho trẻ con nữa mà là hương “sữa” thuộc về phụ nữ.
Vậy mới mê hồn...
Cho đến gần sáng, ánh sáng chiếu qua những khe hở trên rèm cửa sổ rọi vào phòng.
Mùa đông đã dần đi xa.
Những chú chim mùa xuân bắt đầu ríu rít.
Mùa của vạn vật sinh sôi đang bắt đầu.
Trên giường, bốn người nằm vắt vẻo lộn xôn...
Lớn nhỏ đều ngủ rất ngon.
Đột nhiên, chuông cửa vang lên!
Đánh thức những người trên giường.
Cố Hạnh Nguyên mở mắt ra theo bản năng, xuống giường không chút nghĩ ngợi, mặc áo khoác rồi đi mở cửa.
“Hình Uy?”
“Cô Cố... cậu chủ đâu ạ..” Hình Uy nói được một nửa thì ló đầu vào trong, tình cờ nhìn thấy Bắc Minh Thiện đang nằm trên giường...
Hình Uy thoáng sửng sốt.
Cậu chủ bình thường lạnh lùng gần như hoàn mỹ, lúc này trái ôm phải ấp, nhưng không phải ôm phụ nữ, mà là hai cậu chủ nhỏ.
Không, nói đúng hơn là...
Cậu chủ nhỏ Trình Trình yên lặng cuộn mình trong vòng tay cậu chủ.
Cậu chủ nhỏ Dương Dương giang rộng hai chân, gác lên cánh tay cậu chủ, một bàn chân nho nhỏ khác còn không chút khách sáo đá vào khuôn mặt tuấn tú khiến vạn cô gái mê mẩn của cậu chủ...
“Ừm, cậu chủ..” Hình Uy ngẩn người.
Cố Hạnh Nguyên quay lại nhìn, rõ ràng cũng nhìn thấy cảnh này, lòng cô lập tức ấm áp...
Bắc Minh Thiện nhíu mày, mở đôi mắt nhập nhèm, nhìn Hình Uy và Cô Hạnh Nguyên ngoài cửa, giọng nói hơi khàn khàn: “Có chuyện gì?”
“Cậu chủ, là thế này... vừa rôi người đại diện của cô Lạc gọi cho tôi, nói rằng không tìm thấy cô Lạc, không biết cô ấy đi đâu rồi..."
“Không thấy Kiều Kiều?” Cố Hạnh Nguyên giật mình: “Không phải hôm qua cô ấy đi đường sắt cao tốc về sao?”
Hình Uy có vẻ lo lắng: “Điện thoại cô ấy cũng không gọi được...
“Đừng lo lắng, Hình Uy. Có lẽ chỉ là điện thoại Kiều Kiều hết pin thôi, cô ấy luôn ham chơi mà, nếu anh không yên tâm thì đi tìm cô ấy đi”
“Nhưng, cậu chủ...” Hình Uy lại không yên lòng vê Bắc Minh Thiện.
“Cậu chủ nhà anh làm sao? Còn đợi anh cho con bú à? Có tay có chân, anh cứ mặc kệ anh ấy!” Cố Hạnh Nguyên xua tay: “Mau đi đi, tìm được Kiều Kiều thì gọi báo bình an cho tôi nhé!”
Không đợi Bắc Minh Thiện lên tiếng, Hình Uy như nhận được lệnh của Hoàng hậu, ưỡn ngực, gật đầu: “Cảm ơn cô Cố, vậy nhờ cô chăm sóc cậu chủ”
Quay người lại, Hình Uy ra ngoài...
Bắc Minh Thiện sửng sốt một lúc, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Hay lắm Hình Uy! Ông đây cho cậu đi lúc nào hả?”
Hình Uy đi rồi thì hai thäng nhóc này phải làm sao? Ngày nào cũng có bóng đèn vài kilowatt thắp sáng thế này, cản trở anh thân mật với Nguyên Nhi à?
Thiện gia hét lên khiến hai đứa trẻ đều thức giấc.
Trình Trình dụi dụi mắt, mới nhận ra không biết mình đã nằm trong vòng tay ba từ lúc nào, lòng cậu bé ấm áp, vô thức nói: “Chào buổi sáng, ba”
Dương Dương lại nóng nảy đạp chân, không khách sáo đá vào mặt Bắc Minh Thiện, lấm bẩm: “Aiyo, ồn ào quá..."
Thiện gia đột nhiên hoàn hồn!
Nhìn sang Dương Dương bên trái, lại nhìn Trình Trình bên phải... và cả Cố Hạnh Nguyên đang mặc quần áo...
Sao hai thăng quỷ nhỏ này lại chen vào chỗ của anh?
Anh nhớ rõ đêm qua, cuối cùng anh cũng lén bò sang được cạnh Nguyên Nhi rôi mới ngủ cơ mà...
“Bắc Minh Tư Trình, Bắc Minh Tư Dương, dậy hết cho bai”
Trình Trình lấm bẩm rồi ngồi dậy.
Dương Dương vẫn không chịu nhúc nhích.
Lúc này Bắc Minh Thiện mới phát hiện hai cánh tay mình đã tê rân từ lúc nào: “Yo... Nguyên Nhi...”
Anh u oán nhìn Cố Hạnh Nguyên rồi làu bàu: “Anh bị tê tay rồi...
Cố Hạnh Nguyên vừa lấy quần áo cho Trình Trình, mặc vào cho con, vừa lạnh lùng nói: “Đáng đời anh!”
Tránh cho cả ngày anh động chân động tay lung tung, ngủ cũng không cho người khác yên!
“Xoa cho anh đi.." Thiện gia thở dài.
“Tàn phế rồi sẽ xoa cho anh” Cô lạnh giọng đáp, sau đó đi vòng qua giường, bế Dương Dương đang lười biếng nằm trên giường lên, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Bé ngoan mau dậy nào, lát nữa mẹ đưa con đi gặp ba Lâm”
“A, ba Lâm cũng đến rồi ạ?! Vui quá!” Cậu bé lập tức mở to đôi mắt sáng ngời.
Thiện gia vẻ mặt ngán ngẩm.
“Không cho đi!”
Sao trên đời lại có đứa con trai nghe nói tới người ba nghèo còn kích động hơn cả nghe thấy ba ruột thế?
“Vậy anh đi đi! Hôm qua tự dưng đánh người ta một trận, hôm nay anh phải xin lỗi anh ấy!”
“Xin lỗi? Hừ!” Anh hừ lạnh một tiếng: “Hắn cợt nhả người phụ nữ của anh, anh không đánh cho tàn phế đã lời cho hắn lắm rồi!”
“Bắc Minh Thiện! Đừng có ấu trĩ như vậy nữa được không?” Cố Hạnh Nguyên nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
“Anh ấu trĩ?” Hiển nhiên Thiện gia không chấp nhận lời lên án này!
Cố Hạnh Nguyên liếc nhìn vết bâm trên mặt anh: “Anh không ấu trĩ mà lại lớn tướng thế này vẫn đi đánh người lung tung như trẻ con mẫu giáo thể à?
Vết thương do đạn bắn lần trước ở Sabah còn chưa hoàn toàn bình phục mà nay đã lại thêm vết thương mới, rốt cuộc anh làm sao vậy? Không thương tiếc thân thể mình à?
Vẻ mặt Thiện gia bực bội.
“Yeah, ba người chim là quỷ ấu trĩ! Còn không bằng các bạn nhỏ ở nhà trẻ! Dương Dương đã là học sinh bậc tiểu học rôi, cuối cùng cũng có người còn cấp thấp hơn cả Dương Dương! Mẹ thật hùng mạnh!” Dương Dương cười vỗ tay.
Trình Trình lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Dương: “Ý mẹ là EQ của ba rất thấp, tức là thấp về mặt cảm xúc, chứ các bạn ở nhà trẻ là IQ thấp, tức là IQ thấp. Bắc Minh Tư Dương, em nghĩ là IQ của ba sẽ thấp hơn em sao?”
Dương Dương bĩu môi: “Hừ, EQ của em cao nên giỏi tán gái! Ba người chim đáng ghét EQ thấp vậy bảo sao không tán được mẹ!”
Mặt Bắc Minh Thiện giật giật.
Trình Trình mặt không đổi sắc: “EQ thấp cùng lắm là không tán được cô gái nào, cô đơn đến già, nhưng IQ thấp mới đáng sợ, có biết lợn chết thế nào không?”
“Bị làm thịt nên chết!” Dương Dương ngây ngô nói.
“Không” Trình Trình lắc đầu: “Là ngốc quá mà chết”
“Bắc Minh Tư Trình, anh có ý gì? Có phải anh đang gián tiếp mảng em là đồ lợn không..” Dương Dương không bình tĩnh được nữa, đuổi theo Trình Trình đòi giết.
Bắc Minh Thiện và Trình Trình đưa mắt nhìn nhau, sau cuộc trò chuyện đêm qua, hai ba con bắt đầu có những thay đổi nho nhỏ trong vô thức.
Nhưng: “Bắc Minh Tư Trình, người có EQ thấp sẽ cô đơn đến già là sao hả? Con đang nguyền rủa ba hả?”
“Hừ, ba người chim đáng ghét, chúng ta cùng nhau đánh! Đánh chết hắn!”
/858
|