Dương Dương thản nhiên nhún vai, trưng ra dáng vẻ thiếu đòn cười trên nỗi đau của người khác: “Mẹ nhìn xem, đây chính là buồn phiền của thiên tài nhi đồng, bởi vì con gái thông minh như cậu ấy thì đều đã già rồi...”
“.. "Trình Trình tỏ vẻ nhẫn nhịn!
“Xì..” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được bật cười thành tiếng, kéo các con trai vào trong ngực: “Không buồn phiền vê vấn đề này nữa, mẹ thật lòng hi vọng, sau này các con lớn lên đều có thể tìm được cô gái mà mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn..."
Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ...
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.
Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.
Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.
Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ...
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.
Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.
Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.
Cô Hạnh Nguyên lại bởi vì một cú điện thoại của Anna mà trong lòng rối bời.
Tại Sabah cả năm đều như mùa hạ, vậy mà bé con lại bị cảm.
Càng đừng nói là thành phô A giá lạnh.
Từ khi bé con sinh ra đến bây giờ chưa từng sống ở nơi có khí hậu lạnh giá, bất đắc dĩ, Cố Hạnh Nguyên đành phải để Anna lùi lại lộ trình về thành phố A.
“Nguyên, gần đây bà Mạc kia thường đến thăm bé con, cậu... không ngại chứ?” Anna ở trong điện thoại hỏi.
Cố Hạnh Nguyên nhớ đến khuôn mặt đau xót khóc ròng của Dư Như Khiết, cùng bi thương bà đã trải qua: “Ừ. Dù sao bà ta cũng là bà nội ruột của Cửu Cửu, có lẽ bà ta muốn bồi thường lên người Cửu Cửu..."
Bắc Minh Thiện chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dư Như Khiết, có lẽ đối với Dư Như Khiết mà nói, bôi thường lên người Cửu Cửu cũng là một loại gửi gắm.
“Vậy được, chờ Cửu Cửu khỏe lên, thời tiết bên chỗ cậu ấm áp hơn, tớ lại mang bé con đến”
“Được rồi. Tớ ở bên này thuê phòng rồi. Anna, thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, cậu giúp tớ nhiêu như vậy.. °
“Nói lời ngốc nghếch gì thế! Còn nhớ quãng thời gian sinh non u ám đó cậu ở bên tớ thế nào không? Nguyên à, thật may trong cuộc sông của tớ gặp được mẹ con các cậu. Hơn nữa, cũng bởi vì liên quan đến cậu, Bắc Minh Thiện mới giúp tớ giải quyết chuyện khó khăn nhất, báo đáp tốt nhất với anh ta chính là càng đối xử tốt hơn với hai mẹ con các cậu, hì hì..” Từ sau khi Anna ly hôn với chồng trước, rõ ràng đã cười nhiêu hơn rất nhiều.
“Cho dù nói thế nào cũng cảm ơn cậu, Anna” Cố Hạnh Nguyên cười.
Có lẽ lúc trước trải qua quá nhiều mưa gió, nhưng dù sao vân còn mấy người có tâm hồn ấm áp như vậy ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.
Trong lúc một nhà ba người Cố Hạnh Nguyên vui vẻ ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên.
“Mới sáng sớm có thể là ai chứ? Ba sao?” Ánh mắt trong suốt của Trình Trình toát vẻ mừng rỡ, mỗi nơi có mặt mẹ, cậu đều rất hi vọng ba sẽ xuất hiện, nơi có mặt ba, cậu cũng rất hi vọng mẹ sẽ xuất hiện.
“Chắc chản không phải! Ba của ba chết tiệt bị đột quy rồi, ông ấy không có tâm tình để ý đến chúng ta đâu!” Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương cầm một chiếc bánh quấy cho vào trong miệng gặm, miệng dính đầy dâu.
Cố Hạnh Nguyên câm khăn tay lau khóe miệng cho Dương Dương, lại xoa xoa đầu nhỏ của Trình Trình: “Điểm này mẹ đồng ý với Dương Dương, mẹ đi mở cửa”
Hôm đó vừa về thành phố A, Bắc Minh Thiện đã nói buổi tối sẽ đến nơi này của cô, còn nói chờ anh. Cô không biết mình có chờ anh hay không, chỉ biết đêm đó trần trọc rất lâu mới ngủ được. Cuối cùng, anh vẫn không giữ lời.
Cô nghĩ chắc chắn anh gặp phải chuyện khó giải quyết.
Mấy ngày nay, trong đầu cô luôn nhớ đến dịu dàng của anh ở Sabah, thật sự có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cô giật mình...
“Chi Lâm?”
“Hey! Hạnh Nguyên, chúc mừng năm mới!”
Vân Chi Lâm vừa mới nói xong, lập tức giơ tay ôm Cố Hạnh Nguyên vào trong ngực.
“.." Cố Hạnh Nguyên xấu hổ nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới...”
Hỏng bét rồi, cô suýt nữa quên năm trước khi đi Sabah, Vân Chi Lâm muốn cô cân nhắc vấn đề...
“Oa, ba Chỉ Lâm..” Dương Dương cười hì hì nhảy đến, bàn tay từng cầm bánh quấy cọ vào ống quầy Vân Chi Lâm: “Quà năm mới của con đâu?”
Lúc này Vân Chi Lâm mới phát hiện, thì ra hai đứa bé đều đang ở đây.
Anh ta mỉm cười buông Cố Hạnh Nguyên ra, xoay người ôm lấy Dương Dương, đi thẳng vào trong nhà: “Yên tâm đi, bé tham ăn, sẽ không thiếu quà của con đâu”
“Chú Chi Lâm” Trình Trình lễ phép gọi.
Vân Chi Lâm gật đầu: “Chúc mừng năm mới, Trình Trình”
Vân Chi Lâm ở cùng với hai đứa bé còn hòa thuận hơn Bắc Minh Thiện.
Trong tâm hồn nhỏ bé của Dương Dương, hoàn toàn coi Vân Chi Lâm là một nửa người ba.
Mà Trình Trình, mặc dù địa vị của ba không thể lay chuyển, nhưng cũng đã coi Vân Chi Lâm là người thứ hai có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.
Cố Hạnh Nguyên hơi thấp thỏm không yên, xoản ngón tay ngôi xuống.
“Chi Lâm, sớm như vậy, anh vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Em đi lấy bát đũa cho anh” Nói xong, cô định chạy vào phòng bếp.
“Anh ăn xong rồi, Hạnh Nguyên.” Vân Chi Lâm mỉm cười.
“Ừm..” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh...”
“Không cần, anh không khát” Vân Chỉ Lâm vẫn mỉm cười.
“.." Nhất thời cô không biết nên nói gì”
“Gặp mặt con gái em ở Sabah rôi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.
Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.
Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Hạnh Nguyên: “Anh ta cũng đến?”
“Không phải...” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều...”
Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út...
*“.." Vân Chi Lâm im lặng một lát.
Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt.
Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chăm chằm vào tay Cố Hạnh Nguyên, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra...
Lại là mười ngón trống trơn.
“Không có” Vân Chi Lâm giơ tay Cố Hạnh Nguyên ra cho Trình Trình nhìn, lúc này vẻ mặt căng cứng mới thả lỏng: “Ai tặng cô ấy nhẫn, chú không quan tâm. Quan trọng là cô ấy đeo hay không đeo.”
Cố Hạnh Nguyên sợ đến độ trái tìm suýt nhảy ra ngoài.
May mà vừa rồi tháo nhẫn ra nhanh.
Trình Trình sững sờ, sau đó liếc nhìn mẹ, không lên tiếng.
Dương Dương mở to đôi mắt sáng long lanh, liếc nhìn tay mẹ mấy lần: “Ồ, không có nha! Nhưng mà, chú Chi Lâm, đeo hay không đeo là có ý gì?”
Vân Chi Lâm nắm chặt tay Cô Hạnh Nguyên cười nói: “Đeo nhân chính là tượng trưng cho đồng ý, không đeo chính là tượng trưng cho từ chối”
“Ô ồ..” Dương Dương kéo dài âm cuối, tỏ vẻ bỗng nhiên hiểu ra: “Hôm nào con tìm hoa khôi lớp bên cạnh thử xem”
Lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Trình Trình: “Cậu giải quyết Triệu Tĩnh Nghi xong rồi hãy nói!"
“Đúng!” Cố Hạnh Nguyên vội vàng nói tiếp: “Dương Dương, không cho phép trêu chọc con gái nhà người ta nữa!”
Miệng nhỏ của Dương Dương dấu lên.
Vân Chi Lâm cười xoa đầu cậu bé, sau đó lấy một hộp quà từ trong túi áo ra.
Hai mắt Dương Dương lập tức vụt sáng: “Ba Chi Lâm, là quà tặng con sao?”
“Ha ha, xin lỗi, con trai, quà này là tặng cho mẹ con” Vân Chi Lâm nói xong thì mở hộp quà...
Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương.
“Lại là nhân?” Rõ ràng Dương Dương không hề cảm thấy hứng thú với những thứ không phải là ăn uõng chơi đùa.
“Có vẻ viên kim cương to hơn nhiều so với cái ba tặng... nhưng mà lại xấu hơn rất nhiều” Trình Trình tổng kết.
Vân Chi Lâm nhún vai: “Mặc dù không biết vì sao ba các cháu lại đột nhiên tặng nhẫn cho mẹ các cháu, chỉ là chú có thể chắc chắc, lý do duy nhất Vân Chi Lâm chú tặng nhẫn cho mẹ các cháu chính là..” Anh ta dừng lại một chút, nông nàn nhìn về phía phía Cố Hạnh Nguyên: “Chú muốn cưới mẹ các cháu làm vợ chú”
“Chi Lâm..” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy thật nhức đầu.
“Xuyt” Vân Chi Lâm dịu dàng lắc đầu: “Năm trước anh cho em suy nghĩ thật kỹ, cho em nhiều thời gian như vậy, anh nghĩ hẳn là em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Hơn nữa, hôm nay ủy ban nhân dân cũng làm việc”
Nghe xong bốn chữ ủy ban nhân dân, Cố Hạnh Nguyên chợt rùng mình.
“Ủy ban nhân dân?” Dương Dương nhíu mày: “Đó là cái gì?”
Trình Trình nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Vân Chi Lâm mà ngẩn người.
“Ha ha, ủy ban nhân dân là nơi xử lý việc đăng ký kết hôn cho người ta” Vân Chi Lâm cười giải thích: “Chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu”
“Chi Lâm, em..” Cố Hạnh Nguyên vừa muốn nói gì, lại bị Vân Chỉ Lâm che môi.
“Hạnh Nguyên, anh cho rằng ngày đó khi cầu hôn với em, em đã rất rõ ràng..” Vân Chi Lâm mỉm cười thở dài một hơn: “Thứ cho anh hơi vội vàng, nhưng xin hãy tin tưởng anh, chắc chắn anh có thể mang đến hạnh phúc cho em và bọn nhỏ!”
“Chi Lâm, em biết anh rất tốt, thật ra em..” Cô cần môi không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Thật ra ngày ấy, nếu như không phải vì Bắc Minh Thiện muốn đính hôn với Phỉ Nhi, sao cô lại hờn dỗi tiếp nhận lời câu hôn của Vân Chi Lâm chứ?
Cô cũng đã từng nghĩ, đã đồng ý với Chi Lâm thì nên giữ đúng lời hứa.
Nhưng...
Trải qua mấy ngày ở Sabah, khoảnh khäc Bắc Minh Thiện tự mình đeo nhẫn lên cho cô, thậm chí đi mua băng vệ sinh cho cô, phá lệ đưa cô đi đến nhà Mạc Cẩm Thành, đồng thời... còn không cân mạng sống mà chắn thay cô một viên đạn!
Mặc dù trong người vẫn còn thương tích, vẫn cùng cô vui chơi thỏa thích ở Sabah, không phải cô không cảm nhận được cưng chiều của anh...
Mặc dù biết rõ đây cũng chỉ là một giấc mơ do Bắc Minh Thiện tạo ra, chơi một trò chơi cưới thay, nhưng trái tim cô vẫn không cách nào không rung động.
Dưới tình huống như vậy, sao cô còn có thể đồng ý với Vân Chi Lâm đây?
Không công bằng với Chi Lâm...
“Hạnh Nguyên, không cho em do dự nữa” Vân Chi Lâm nói xong thì kéo cô đứng dậy, nhếch miệng cười: “Nào, mang theo sổ hộ khẩu, đi thôi ”
“Cháu cũng muốn đi!” Dương Dương giơ tay nhỏ lên.
“.." Trình Trình cũng đứng dậy theo, vẻ mặt có chút sốt sắng.
Vân Chi Lâm sờ mũi nhỏ của cậu: “Nơi người lớn đến không thích hợp cho trẻ nhỏ đi cùng. Các cháu ngoan ngoãn chờ bọn chú trở vê, nhé?”
“Ôi, Chi Lâm, em, em còn có việc, có lẽ hôm nay không tiện đi..” Cô kéo tay, qua loa lấy lệ.
“Đi làm phải không?” Vân Chi Lâm cười thoải mái: “Thuận đường, đăng ký xong anh đưa em đi làm”
“.." Cố Hạnh Nguyên nghẹn lời, hôm nay quả thật là ngày đi làm lại của năm mới, làm trợ lý kiêm đệ tử của luật sư Vân, cô không tìm được lý do từ chối.
“Dương Dương, Trình Trình, bái bai nha, buổi tối gặp lại!” Vân Chi Lâm nháy mắt ra hiệu với Dương Dương, cười tươi như gió xuân.
Có lẽ đây chính là biểu cảm có đàn ông đi cưới vợ.
“Nhìn dáng vẻ đắc ý này của chú nè!” Dương Dương cười nhe răng: “Chúc chú thành công cưới mẹ cháu!”
“Ha ha, cảm ơn, nhóc con! Chờ gọi ba đi!”
Cứ như vậy, Cố Hạnh Nguyên bị Vân Chi Lâm kéo ra bên ngoài...
Trình Trình chạy đến bên cửa sổ, nhìn chäm chảm bóng dáng đang đi xuống tầng của bọn họ, cho đến khi Vân Chi Lâm đấy Cố Hạnh Nguyên vào trong xe, xe rít gào rời đi... Trình Trình mới thu lại ánh mắt.
“Dương Dương, cậu thật sự mong chú Chi Lâm thành công cưới mẹ sao?”
Dương Dương gãi gãi đầu nhỏ: “Ba Chi Lâm tốt hơn ba chết tiệt nhiều! Vừa thương tôi vừa cưng chiều tôi, lại còn mua đồ tôi thích cho tôi.. ”
“Điều này chú ba cũng làm được!” Trình Trình không chút nể nang đánh gãy lời Dương Dương: “Vậy có phải chú ba cũng có thể cưới mẹ?”
“.. "Trình Trình tỏ vẻ nhẫn nhịn!
“Xì..” Cố Hạnh Nguyên không nhịn được bật cười thành tiếng, kéo các con trai vào trong ngực: “Không buồn phiền vê vấn đề này nữa, mẹ thật lòng hi vọng, sau này các con lớn lên đều có thể tìm được cô gái mà mình yêu thích, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn..."
Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ...
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.
Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.
Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.
Đáy lòng cô thầm nhủ một câu, hoàn thành ước muốn mà mẹ không thể hoàn thành được, hạnh phúc hơn ba mẹ...
Đảo mắt đã đến mùng bảy tháng một âm lịch.
Mùa đông giá rét đã trôi qua quá nửa, mùa xuân cách đó không xa.
Kỳ nghỉ đông của Trình Trình và Dương Dương vẫn đang tiếp tục.
Cô Hạnh Nguyên lại bởi vì một cú điện thoại của Anna mà trong lòng rối bời.
Tại Sabah cả năm đều như mùa hạ, vậy mà bé con lại bị cảm.
Càng đừng nói là thành phô A giá lạnh.
Từ khi bé con sinh ra đến bây giờ chưa từng sống ở nơi có khí hậu lạnh giá, bất đắc dĩ, Cố Hạnh Nguyên đành phải để Anna lùi lại lộ trình về thành phố A.
“Nguyên, gần đây bà Mạc kia thường đến thăm bé con, cậu... không ngại chứ?” Anna ở trong điện thoại hỏi.
Cố Hạnh Nguyên nhớ đến khuôn mặt đau xót khóc ròng của Dư Như Khiết, cùng bi thương bà đã trải qua: “Ừ. Dù sao bà ta cũng là bà nội ruột của Cửu Cửu, có lẽ bà ta muốn bồi thường lên người Cửu Cửu..."
Bắc Minh Thiện chặt đứt hoàn toàn suy nghĩ của Dư Như Khiết, có lẽ đối với Dư Như Khiết mà nói, bôi thường lên người Cửu Cửu cũng là một loại gửi gắm.
“Vậy được, chờ Cửu Cửu khỏe lên, thời tiết bên chỗ cậu ấm áp hơn, tớ lại mang bé con đến”
“Được rồi. Tớ ở bên này thuê phòng rồi. Anna, thật không biết phải cảm ơn cậu như thế nào, cậu giúp tớ nhiêu như vậy.. °
“Nói lời ngốc nghếch gì thế! Còn nhớ quãng thời gian sinh non u ám đó cậu ở bên tớ thế nào không? Nguyên à, thật may trong cuộc sông của tớ gặp được mẹ con các cậu. Hơn nữa, cũng bởi vì liên quan đến cậu, Bắc Minh Thiện mới giúp tớ giải quyết chuyện khó khăn nhất, báo đáp tốt nhất với anh ta chính là càng đối xử tốt hơn với hai mẹ con các cậu, hì hì..” Từ sau khi Anna ly hôn với chồng trước, rõ ràng đã cười nhiêu hơn rất nhiều.
“Cho dù nói thế nào cũng cảm ơn cậu, Anna” Cố Hạnh Nguyên cười.
Có lẽ lúc trước trải qua quá nhiều mưa gió, nhưng dù sao vân còn mấy người có tâm hồn ấm áp như vậy ở bên cạnh cô ấy, cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống rực rỡ tươi đẹp.
Trong lúc một nhà ba người Cố Hạnh Nguyên vui vẻ ăn bữa sáng, chuông cửa vang lên.
“Mới sáng sớm có thể là ai chứ? Ba sao?” Ánh mắt trong suốt của Trình Trình toát vẻ mừng rỡ, mỗi nơi có mặt mẹ, cậu đều rất hi vọng ba sẽ xuất hiện, nơi có mặt ba, cậu cũng rất hi vọng mẹ sẽ xuất hiện.
“Chắc chản không phải! Ba của ba chết tiệt bị đột quy rồi, ông ấy không có tâm tình để ý đến chúng ta đâu!” Bàn tay nhỏ bé của Dương Dương cầm một chiếc bánh quấy cho vào trong miệng gặm, miệng dính đầy dâu.
Cố Hạnh Nguyên câm khăn tay lau khóe miệng cho Dương Dương, lại xoa xoa đầu nhỏ của Trình Trình: “Điểm này mẹ đồng ý với Dương Dương, mẹ đi mở cửa”
Hôm đó vừa về thành phố A, Bắc Minh Thiện đã nói buổi tối sẽ đến nơi này của cô, còn nói chờ anh. Cô không biết mình có chờ anh hay không, chỉ biết đêm đó trần trọc rất lâu mới ngủ được. Cuối cùng, anh vẫn không giữ lời.
Cô nghĩ chắc chắn anh gặp phải chuyện khó giải quyết.
Mấy ngày nay, trong đầu cô luôn nhớ đến dịu dàng của anh ở Sabah, thật sự có loại cảm giác bừng tỉnh khỏi giấc chiêm bao.
Khoảnh khắc mở cửa ra, cô giật mình...
“Chi Lâm?”
“Hey! Hạnh Nguyên, chúc mừng năm mới!”
Vân Chi Lâm vừa mới nói xong, lập tức giơ tay ôm Cố Hạnh Nguyên vào trong ngực.
“.." Cố Hạnh Nguyên xấu hổ nở nụ cười: “Chúc mừng năm mới...”
Hỏng bét rồi, cô suýt nữa quên năm trước khi đi Sabah, Vân Chi Lâm muốn cô cân nhắc vấn đề...
“Oa, ba Chỉ Lâm..” Dương Dương cười hì hì nhảy đến, bàn tay từng cầm bánh quấy cọ vào ống quầy Vân Chi Lâm: “Quà năm mới của con đâu?”
Lúc này Vân Chi Lâm mới phát hiện, thì ra hai đứa bé đều đang ở đây.
Anh ta mỉm cười buông Cố Hạnh Nguyên ra, xoay người ôm lấy Dương Dương, đi thẳng vào trong nhà: “Yên tâm đi, bé tham ăn, sẽ không thiếu quà của con đâu”
“Chú Chi Lâm” Trình Trình lễ phép gọi.
Vân Chi Lâm gật đầu: “Chúc mừng năm mới, Trình Trình”
Vân Chi Lâm ở cùng với hai đứa bé còn hòa thuận hơn Bắc Minh Thiện.
Trong tâm hồn nhỏ bé của Dương Dương, hoàn toàn coi Vân Chi Lâm là một nửa người ba.
Mà Trình Trình, mặc dù địa vị của ba không thể lay chuyển, nhưng cũng đã coi Vân Chi Lâm là người thứ hai có thể mang lại hạnh phúc cho mẹ.
Cố Hạnh Nguyên hơi thấp thỏm không yên, xoản ngón tay ngôi xuống.
“Chi Lâm, sớm như vậy, anh vẫn chưa ăn sáng đâu nhỉ? Em đi lấy bát đũa cho anh” Nói xong, cô định chạy vào phòng bếp.
“Anh ăn xong rồi, Hạnh Nguyên.” Vân Chi Lâm mỉm cười.
“Ừm..” Cô gật đầu: “Vậy hay là em rót nước cho anh...”
“Không cần, anh không khát” Vân Chỉ Lâm vẫn mỉm cười.
“.." Nhất thời cô không biết nên nói gì”
“Gặp mặt con gái em ở Sabah rôi chứ?” Vân Chi Lâm cười hỏi.
“Đó là đương nhiên rồi! Mẹ không chỉ gặp em gái, còn cùng đón giao thừa với ba chết tiệt nữa!” Dương Dương vừa tiếp tục ăn bánh quẩy vừa trả lời giúp mẹ.
Vẻ mặt tươi của của Vân Chi Lâm bỗng nhiên cứng lại.
Hai mắt nhìn thẳng vào Cố Hạnh Nguyên: “Anh ta cũng đến?”
“Không phải...” Cô khẽ nhíu mày: “Bất ngờ gặp phải. Anh đừng nghĩ nhiều...”
Cô vặn vặn ngón tay, dường như là cố ý che đi nhẫn kim cương trên ngón áp út...
*“.." Vân Chi Lâm im lặng một lát.
Trình Trình ngoan ngoãn uống sữa đậu nành: “Chú Chi Lâm, ba tặng nhẫn cho mẹ nữa nha” Lời không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không dừng.
Sắc mặt Cố Hạnh Nguyên tái nhợt.
Ánh mắt của Vân Chi Lâm lập tức nhìn chăm chằm vào tay Cố Hạnh Nguyên, không nói hai lời vội vàng kéo ngón tay cô ra...
Lại là mười ngón trống trơn.
“Không có” Vân Chi Lâm giơ tay Cố Hạnh Nguyên ra cho Trình Trình nhìn, lúc này vẻ mặt căng cứng mới thả lỏng: “Ai tặng cô ấy nhẫn, chú không quan tâm. Quan trọng là cô ấy đeo hay không đeo.”
Cố Hạnh Nguyên sợ đến độ trái tìm suýt nhảy ra ngoài.
May mà vừa rồi tháo nhẫn ra nhanh.
Trình Trình sững sờ, sau đó liếc nhìn mẹ, không lên tiếng.
Dương Dương mở to đôi mắt sáng long lanh, liếc nhìn tay mẹ mấy lần: “Ồ, không có nha! Nhưng mà, chú Chi Lâm, đeo hay không đeo là có ý gì?”
Vân Chi Lâm nắm chặt tay Cô Hạnh Nguyên cười nói: “Đeo nhân chính là tượng trưng cho đồng ý, không đeo chính là tượng trưng cho từ chối”
“Ô ồ..” Dương Dương kéo dài âm cuối, tỏ vẻ bỗng nhiên hiểu ra: “Hôm nào con tìm hoa khôi lớp bên cạnh thử xem”
Lại rước lấy ánh mắt khinh thường của Trình Trình: “Cậu giải quyết Triệu Tĩnh Nghi xong rồi hãy nói!"
“Đúng!” Cố Hạnh Nguyên vội vàng nói tiếp: “Dương Dương, không cho phép trêu chọc con gái nhà người ta nữa!”
Miệng nhỏ của Dương Dương dấu lên.
Vân Chi Lâm cười xoa đầu cậu bé, sau đó lấy một hộp quà từ trong túi áo ra.
Hai mắt Dương Dương lập tức vụt sáng: “Ba Chi Lâm, là quà tặng con sao?”
“Ha ha, xin lỗi, con trai, quà này là tặng cho mẹ con” Vân Chi Lâm nói xong thì mở hộp quà...
Bên trong đặt một chiếc nhẫn kim cương.
“Lại là nhân?” Rõ ràng Dương Dương không hề cảm thấy hứng thú với những thứ không phải là ăn uõng chơi đùa.
“Có vẻ viên kim cương to hơn nhiều so với cái ba tặng... nhưng mà lại xấu hơn rất nhiều” Trình Trình tổng kết.
Vân Chi Lâm nhún vai: “Mặc dù không biết vì sao ba các cháu lại đột nhiên tặng nhẫn cho mẹ các cháu, chỉ là chú có thể chắc chắc, lý do duy nhất Vân Chi Lâm chú tặng nhẫn cho mẹ các cháu chính là..” Anh ta dừng lại một chút, nông nàn nhìn về phía phía Cố Hạnh Nguyên: “Chú muốn cưới mẹ các cháu làm vợ chú”
“Chi Lâm..” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy thật nhức đầu.
“Xuyt” Vân Chi Lâm dịu dàng lắc đầu: “Năm trước anh cho em suy nghĩ thật kỹ, cho em nhiều thời gian như vậy, anh nghĩ hẳn là em đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Hơn nữa, hôm nay ủy ban nhân dân cũng làm việc”
Nghe xong bốn chữ ủy ban nhân dân, Cố Hạnh Nguyên chợt rùng mình.
“Ủy ban nhân dân?” Dương Dương nhíu mày: “Đó là cái gì?”
Trình Trình nhìn chằm chằm nhẫn trong tay Vân Chi Lâm mà ngẩn người.
“Ha ha, ủy ban nhân dân là nơi xử lý việc đăng ký kết hôn cho người ta” Vân Chi Lâm cười giải thích: “Chờ con lớn lên rồi sẽ hiểu”
“Chi Lâm, em..” Cố Hạnh Nguyên vừa muốn nói gì, lại bị Vân Chỉ Lâm che môi.
“Hạnh Nguyên, anh cho rằng ngày đó khi cầu hôn với em, em đã rất rõ ràng..” Vân Chi Lâm mỉm cười thở dài một hơn: “Thứ cho anh hơi vội vàng, nhưng xin hãy tin tưởng anh, chắc chắn anh có thể mang đến hạnh phúc cho em và bọn nhỏ!”
“Chi Lâm, em biết anh rất tốt, thật ra em..” Cô cần môi không đành lòng nói ra khỏi miệng.
Thật ra ngày ấy, nếu như không phải vì Bắc Minh Thiện muốn đính hôn với Phỉ Nhi, sao cô lại hờn dỗi tiếp nhận lời câu hôn của Vân Chi Lâm chứ?
Cô cũng đã từng nghĩ, đã đồng ý với Chi Lâm thì nên giữ đúng lời hứa.
Nhưng...
Trải qua mấy ngày ở Sabah, khoảnh khäc Bắc Minh Thiện tự mình đeo nhẫn lên cho cô, thậm chí đi mua băng vệ sinh cho cô, phá lệ đưa cô đi đến nhà Mạc Cẩm Thành, đồng thời... còn không cân mạng sống mà chắn thay cô một viên đạn!
Mặc dù trong người vẫn còn thương tích, vẫn cùng cô vui chơi thỏa thích ở Sabah, không phải cô không cảm nhận được cưng chiều của anh...
Mặc dù biết rõ đây cũng chỉ là một giấc mơ do Bắc Minh Thiện tạo ra, chơi một trò chơi cưới thay, nhưng trái tim cô vẫn không cách nào không rung động.
Dưới tình huống như vậy, sao cô còn có thể đồng ý với Vân Chi Lâm đây?
Không công bằng với Chi Lâm...
“Hạnh Nguyên, không cho em do dự nữa” Vân Chi Lâm nói xong thì kéo cô đứng dậy, nhếch miệng cười: “Nào, mang theo sổ hộ khẩu, đi thôi ”
“Cháu cũng muốn đi!” Dương Dương giơ tay nhỏ lên.
“.." Trình Trình cũng đứng dậy theo, vẻ mặt có chút sốt sắng.
Vân Chi Lâm sờ mũi nhỏ của cậu: “Nơi người lớn đến không thích hợp cho trẻ nhỏ đi cùng. Các cháu ngoan ngoãn chờ bọn chú trở vê, nhé?”
“Ôi, Chi Lâm, em, em còn có việc, có lẽ hôm nay không tiện đi..” Cô kéo tay, qua loa lấy lệ.
“Đi làm phải không?” Vân Chi Lâm cười thoải mái: “Thuận đường, đăng ký xong anh đưa em đi làm”
“.." Cố Hạnh Nguyên nghẹn lời, hôm nay quả thật là ngày đi làm lại của năm mới, làm trợ lý kiêm đệ tử của luật sư Vân, cô không tìm được lý do từ chối.
“Dương Dương, Trình Trình, bái bai nha, buổi tối gặp lại!” Vân Chi Lâm nháy mắt ra hiệu với Dương Dương, cười tươi như gió xuân.
Có lẽ đây chính là biểu cảm có đàn ông đi cưới vợ.
“Nhìn dáng vẻ đắc ý này của chú nè!” Dương Dương cười nhe răng: “Chúc chú thành công cưới mẹ cháu!”
“Ha ha, cảm ơn, nhóc con! Chờ gọi ba đi!”
Cứ như vậy, Cố Hạnh Nguyên bị Vân Chi Lâm kéo ra bên ngoài...
Trình Trình chạy đến bên cửa sổ, nhìn chäm chảm bóng dáng đang đi xuống tầng của bọn họ, cho đến khi Vân Chi Lâm đấy Cố Hạnh Nguyên vào trong xe, xe rít gào rời đi... Trình Trình mới thu lại ánh mắt.
“Dương Dương, cậu thật sự mong chú Chi Lâm thành công cưới mẹ sao?”
Dương Dương gãi gãi đầu nhỏ: “Ba Chi Lâm tốt hơn ba chết tiệt nhiều! Vừa thương tôi vừa cưng chiều tôi, lại còn mua đồ tôi thích cho tôi.. ”
“Điều này chú ba cũng làm được!” Trình Trình không chút nể nang đánh gãy lời Dương Dương: “Vậy có phải chú ba cũng có thể cưới mẹ?”
/858
|