Mạc Cẩm Thành nhíu mày, bỏ cây súng ngắn xuống.
Cô Hạnh Nguyên thì tức giận đến nôi quai hàm phồng lên, tay đang rót trà dừng lại một chút, hung hăng trừng mắt nhìn cái người này.
“Khốn nạn! Anh nói chuyện cũng làm tổn thương người khác quá đó, dì Như Khiết vẫn còn rất khỏe mà sống ở đây này..
“Hạnh Nguyên..” Dư Như Khiết dịu dàng gọi một tiếng, gọi Cố Hạnh Nguyên lại, ra hiệu cho cô đừng kích động.
Bỗng nhiên, Dư Như Khiết đứng dậy từ trên ghế, một đôi tay mang theo đôi găng tay màu đen, động tác hơi cứng đờ mà bưng ly trà lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện, nâng chén lên...
“Thiện, mẹ biết là con hận mẹ... mẹ không hi vọng con có thế tha thứ cho mẹ, nhưng mà hiếm khi con đến Sabah một chuyến, vào nhà cũng là khách, không bằng uống một ly trà, ngôi một chút rồi lại đi”
Lúc này, Bắc Minh Thiện mới di chuyển tâm mắt nhìn về phía người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với trong trí nhớ của anh.
Mặc dù là năm tháng đã để lại dấu vết trên gương mặt của bà, nhưng ánh mắt của bà đã sáng hơn so với lúc trước.
Anh luôn luôn nhớ kỹ, lúc nhỏ ánh mắt của mẹ nhìn về phía anh tràn ngập hận thù.
Nhưng mà hôm nay thì sao?
Anh muốn tìm được sự hận thù quen thuộc từ trong đôi mắt đó, nhưng mà lại tốn công vô íchI
Bà ta dựa vào cái gì, sau nhiều năm làm anh thương tổn như vậy, còn mỉm cười nâng ly lên mà nói với anh “vào nhà cũng là khách”.
Đột nhiên, anh vung tay lên hung hăng hất ly trà ở trong tay của bà ta.
Xoảng một tiếng.
Cái ly bị ném lên trên mặt đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Gần như là cùng một lúc, còn có một âm thanh bịch vang lên nữa.
Lúc mà cái ly rơi xuống đất, một cánh tay đeo găng tay màu đen cũng rơi xuống đất theo...
“A..” Cố Hạnh Nguyên hốt hoảng la lên một tiếng.
Không thể tin mà trừng mắt nhìn chằm chằm về phía cánh tay bị thiếu khuyết lăn xuống mặt đất, sau đó nhìn lướt qua cánh tay trái của Dư Như Khiết, tay áo đã bị trống rỗng một nửa.
Mà cánh tay phải của bà ta cũng đang đeo một cái găng tay màu đen giống nhau như đúc.
Cổ Hạnh Nguyên giật mình.
Cô vẫn đang rất tò mò tại sao dì Như Khiết cứ luôn mang mấy cái găng tay khác nhau, còn tưởng rằng da ở trên tay của bà đã chịu phải tổn thương gì, hoặc là cái gì đó!
Làm như thế nào cũng không nghĩ đến, hóa ra đôi tay trông như thật kia thật ra chính là tay giả.
Bầu không khí ngưng đọng lại!
Đôi mắt của Bắc Minh Thiện âm trâm, dường như không hề bất ngờ chút nào.
Người phụ nữ với phong thái xinh đẹp này, cho dù ăn mặc lụa là vẫn không thể nào che giấu được sự thật tàn tật của bà ta.
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn tay giả dưới mặt đất, quát Bắc Minh Thiện: “Cậu thật quá đáng!”
Ngay lập tức xông lên muốn đánh thắng nhóc thổi này, lại bị Dư Như Khiết ngăn cản lại: “Cẩm Thành, đừng mà...
“Như Khiết, em cứ mặc kệ cho nó làm bậy như vậy sao?” Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện trợn mắt nhìn nhau: “Nếu như thẳng nhóc của em có chủ tâm đến đây để làm tổn thương trái tim của người mẹ như em, vậy thì ở đây không chào đón cậu. Cậu cút ra cho tôi!”
Thứ tình yêu như thế nào đã khiến cho người đàn ông có thân phận là lão đại trong xã hội đen lại xem trọng một người phụ nữ như vậy?
Trên trán của Bắc Minh Thiện nổi gân xanh lơ mờ, chợt kéo lấy cánh tay của Cố Hạnh Nguyên đi.
“A... Cô vùng vẫy theo phản xạ: “Tôi không muốn, trừ phi anh nói xin lỗi với dì Như Khiết”
Cõ Hạnh Nguyên không hiểu, không hiểu rốt cuộc là một đời trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết là giờ phút này dì Như Khiết chắc chắn rất khó chịu.
Không có hai tay đã đủ đáng thương rồi, còn bị đứa con ruột của mình làm nhục như vậy.
“Xin lỗi à?” Bắc Minh Thiện không khỏi cất cao giọng nói, không thể tin nổi mà nhìn Cố Hạnh Nguyên, nổi giận nói: “Xin lỗi cái gì chứ? Bà ta bị mất một đôi tay là do bà ta đáng đời, loại người này sớm phải chết, bây giờ còn có thể ở trên đời này mà kéo dài hơi tàn, đã là quá có lợi cho bà ta rồi! Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải xin lỗi?”
Chát!
Đột nhiên, một cái tát lại vung lên trên mặt của Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ nhìn tay của mình một chút, lúc nãy không biết tại sao lại đánh tới...
“Sao anh có thế nói như vậy được hả? Người đó chính là mẹ của anh mà” Cô nghiêm giọng nói, nhìn chăm chú vào người đàn ông hung ác nham hiểm này: “Anh có biết là tôi hi vọng tôi có thể tìm được ba mẹ ruột của mình khi tôi còn sống bao nhiêu không hả? Tôi cũng rất muốn hỏi bọn họ tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi như vậy, nếu không thì tôi cũng sẽ không gặp người của nhà họ Cố, cũng sẽ không đau khổ nhiêu năm như vậy... mặc dù như vậy, tôi vẫn rất muốn nhìn thấy bọn họ, thậm chí tôi không biết là bọn họ sống hay chết... nhưng mà tôi biết rằng chắc chẳn bọn họ đã già, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm ở trên đời này nữa. Nếu như ông trời cho tôi cơ hội tìm được ba mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng trân trọng mà không phải là oán trách quá khứ, không giống như anh, uống phí hết nhiêu năm như vậy...”
“Câm miệng!” Anh nắm chặt tay cô, hốc mắt dần dân phiểm hồng: “Em biết được bao nhiêu? Em cho rằng em trân trọng thì người ta sẽ cần hay sao!”
Thân thể của Dư Như Khiết run lên một cái, hơi lảo đảo.
Mạc Cẩm Thành vội vàng đỡ bà ta lại.
Lúc này mới phát hiện bà ta đã rơi nước mắt thành sông...: “Như Khiết..."
“Thiện... thật sự xin lỗi... mẹ có lỗi với con..” Nước mắt của Dư Như Khiết rơi xuống, mắt nhìn Bắc Minh Thiện. Đây chính là con trai mà bà ta nợ hơn hai mươi năm, nghẹn ngào thiếu chút nữa không nói thành lời...
Câu xin lỗi này đã đến chậm hai mươi mấy năm.
Chấn động đến ngón tay của Bắc Minh Thiện cũng run rẩy.
“Lúc đó, tuổi của mẹ rất trẻ... hoàn toàn không hiểu được làm một người mẹ tốt là như thế nào... người của gia tộc lại chia rẽ mẹ với Cẩm Thành, ép buộc mẹ gả cho ba của con... mẹ hận ông ấy... nếu như không phải ông ấy cưỡng ép chiếm hữu mẹ, mẹ sẽ không mang thaicon..”
“lm ngay!”
Bắc Minh Thiện đột nhiên điên cuồng la lên, đánh gãy lời nói của Dư Như Khiết, hai mắt đỏ hông: “Tôi không muốn nghe nữa”
“Không, Thiện... mẹ thừa nhận là năm đó mẹ rất hận con, mỗi lần nhìn thấy con mẹ liên nhớ đến hình ảnh căm thù đến tận xương tủy đó... nhưng mà Bắc Minh Chính lại không cho mẹ phá bỏ con... lúc ấy mẹ thật sự rất hận, hận bọn họ đã chia rẽ mẹ với Cẩm Thành, hận bọn họ đã hủy hạnh phúc cả đời này của mẹ..."
Dư Như Khiết khóc không thành tiếng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn đôi tay trống rỗng của bà ta, không khỏi cảm thấy chua xót thay cho bà ta.
Sinh con cho người đàn ông mà mình không yêu, loại đau đớn kia cô đã từng trải qua.
Giống như bảy năm trước, cô đã cảm nhận được cảm giác mang thai hộ cho người đàn ông xa lạ.
Nhưng mà cuộc đời của cô vốn hoàn toàn u ám, con cái lại cho cô hi vọng.
Nhưng mà dì Như Khiết thì khác, cuộc đời của bà ấy vốn rất hạnh phúc, lại đột nhiên bị một tay người phá hư, cho nên con cái chính là khởi đâu cho cơn ác mộng của bà...
Gương mặt của Bắc Minh Thiện lạnh như sương, nhưng hai mắt lại càng ngày càng đỏ.
Nó đỏ lên vì sự tức giận phẫn nộ, và nó cũng đỏ lên vì trong lòng đau đớn kịch liệt.
“Thiện, năm đó mẹ đã bị hận thù che mắt, giận lây sang con, là mẹ có lỗi với con... đã nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ và Cẩm Thành đã ở cùng nhau, thời gian trôi qua rất bình đạm, rất hạnh phúc... nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng những vết sẹo đau đớn đã để lại trong quá khứ... mẹ mới giật mình hiểu ra, mẹ đã làm tổn thương người vô tội nhất, đó chính là con... những năm gần đây, mỗi lần mẹ tụng kinh niệm phật thì đều hi vọng có một ngày con có thể tha thứ cho mẹ..”
“Vậy tại sao bà không chết đi?” Một câu nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện làm cho mọi người đều cứng đờ: “Bà đã đau khổ như vậy, tại sao còn muốn sống trên đời này? Chết rồi không phải tốt hơn sao”
Dư Như Khiết che miệng, đau đớn khóc thành tiếng.
Cổ Hạnh Nguyên câm ngược lại tay Bắc Minh Thiện, cảm giác được trong lòng bàn tay của anh rất lạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Cái thằng nhóc này, cậu bất hiếu như vậy à? Cho dù bà ấy có sai như thế nào nữa thì cũng làm mẹ của cậu. Huống hồ gì, bà ấy theo đuổi hạnh phúc thuộc vê mình thì có lỗi gì chứ? Cậu muốn trách thì hãy trách người ba đó của cậu đi. Cũng bởi vì Như Khiết lớn lên giỗng người vợ đã mất của ông ta, ông ta vì nhớ nhung người vợ đã chết, không từ thủ đoạn mà cưới mẹ của cậu về nhà, mà nếu như cậu hận thì cậu nên hận người ba câm thú của cậu mới đúng”
Cố Hạnh Nguyên lại giật mình lần nữa.
Cổ họng nghẹn lại, cả nửa ngày không nói ra lời...
Ông Bắc Minh hóa ra là bởi vì dì Như Khiết lớn lên giống với mẹ của Bắc Minh Triều Lâm - cậu cả của nhà họ Bắc Minh, cho nên mới tìm trăm phương ngàn kế để cưới dì Như Khiết ư?
Nói như vậy, sự tôn tại của Bắc Minh Thiện căn bản chính là chuyện cười à?
Hóa ra là ba tìm một người thế thân, mà Bắc Minh Thiện bất quá cũng chỉ là sản phẩm do Bắc Minh Chính cưỡng ép chiếm hữu Dư Như Khiết mà ra...
Khó trách...
Bắc Minh Thiện luôn bày ra bộ mặt khó coi đối với ba của mình, suốt ngày hận không thể làm tức chết ba của mình.
Khó trách anh lại ghét vợ chông Bắc Minh Triều Lâm như vậy, thậm chí ghét Diệp Long như vậy...
Lúc trước, thậm chí không tiếc lợi dụng cô để làm một ván đánh cược với ông cụ Bắc Minh, chỉ vì muốn chiếm 20% vốn cổ phần ở trong tay của Bắc Minh Triều Lâm!
Cõ Hạnh Nguyên nhìn về gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
Tay nắm chặt tay anh...
Tâm trạng không kiêm chế được, bởi vì thân phận đáng thương của người đàn ông này lại làm cô đau lòng...
Đây chính là nguyên nhân mà anh không yêu Trình Trình và Dương Dương à?
Bởi vì bản thân anh chính là một sự tồn tại buồn cười như vậy.
Mặc dù... Trình Trình và Dương Dương không phải là sản phẩm do anh cưỡng ép chiếm hữu, nhưng cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh lùng...
Cho nên, anh không có cách nào yêu thương hai cậu con trai này, có đúng không?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, hai mắt của Cố Hạnh Nguyên liên đỏ lên...
“Tôi muốn hận ai thì đó là quyền tự do của tôi, không đến phiên ông quản lý!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng khiển trách, ánh mắt lướt qua một vòng thê thảm không chịu nổi, trừng mắt nhìn Dư Như Khiết: “Huống hồ gì, cho dù ba của tôi không yêu tôi, ông ấy cũng sẽ không giống như là phụ nữ này, máu lạnh đến nỗi tự tay giết con của mình!”
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi!
Toàn thân của Dư Như Khiết run lên, giống như bị rút sạch hết linh hồn, lập tức mềm nhữn ngồi phịch xuống...
Câu nói lạnh lùng đến nỗi tự tay giết chết con của mình, thật sự đây là một lời tố cáo quá đáng sợ.
Sự sửng sờ trong đôi mắt của Dư Như Khiết, đó chính là sự áy náy...
“Như Khiết..” Mạc Cẩm Thành đau lòng ôm bà ta.
Lại bị bà ta khóc lóc từ chối...
Bà ta ngã nhào trên đất, không có hai tay chống đỡ, dựa vào hai chân của mình mà di chuyển từng bước đi đến bên chân của Bắc Minh Thiện, ngũ quan đau đớn vặn vẹo cùng một chỗ, nước mắt rơi không ngừng.
“Thiện, cầu xin con tha thứ cho mẹ... mấy năm nay mẹ đã biết mình sai rồi... thật sự biết sai rồi... con tha thứ cho mẹ đi... năm đó mẹ không nên bỏ con lại... Thiện, cầu xin con hãy cho mẹ có cơ hội để bù đắp cho con, thật ra mẹ rất yêu thương con...”
“Im miệng! Im miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời nói dối buôn nôn nữa..” Bắc Minh Thiện tức giận không kiêm chế được.
Cái gì mà yêu thương con, không phải là lời mà Hạnh Nguyên đã từng nói sao, đó cũng chỉ là do mình đã bịa ra, ngay cả bản thân mình cũng đắm chìm vào trong lời nói dối?
... Khó trách tối hôm qua Hạnh Nguyên lại không tin anh.
Bởi vì câu nói yêu con này, giờ phút này thốt ra từ trong miệng của Dư Như Khiết, anh cũng không tin giống như vậy.
Thậm chí còn khit mũi coi thường.
“Thiện... mẹ rất xin lỗi..” Dư Như Khiết ngã xuống đất, khóc không thành tiếng...
Lông mày của Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lại, cảm thấy tức giận nhưng mà lại không thể làm gì cho Dư Như Khiết.
“Xin lỗi à?” Bắc Minh Thiện cười lạnh một tiếng: “Tôi không cân! Cho dù ngày nào bà cũng tụng kinh niệm phật, đơn giản chỉ để cho lương tâm của mình tốt hơn một chút. Dư Như Khiết, bắt đầu kế từ ngày mà bà nhảy xuống biển, tôi liền nói với mình, mẹ của Bắc Minh Thiện tôi đã chết rồi, đã hoàn toàn chết rồi!"
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói xong câu này, nắm tay của Cố Hạnh Nguyên thật chặt liên sải bước đi ra ngoài.
“.." Lần này Cố Hạnh Nguyên không giãy dụa, chỉ là hơi không đành lòng quay đầu lại nhìn Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết, cuối cùng đi theo bước chân của Bắc Minh Thiện biến mất ở trong sân của tứ hợp viện.
Dư Như Khiết ngã vào trong ngực của Mạc Cẩm Thành mà khóc, đau đến nỗi không muốn sống...
Cô Hạnh Nguyên thì tức giận đến nôi quai hàm phồng lên, tay đang rót trà dừng lại một chút, hung hăng trừng mắt nhìn cái người này.
“Khốn nạn! Anh nói chuyện cũng làm tổn thương người khác quá đó, dì Như Khiết vẫn còn rất khỏe mà sống ở đây này..
“Hạnh Nguyên..” Dư Như Khiết dịu dàng gọi một tiếng, gọi Cố Hạnh Nguyên lại, ra hiệu cho cô đừng kích động.
Bỗng nhiên, Dư Như Khiết đứng dậy từ trên ghế, một đôi tay mang theo đôi găng tay màu đen, động tác hơi cứng đờ mà bưng ly trà lên, chậm rãi đi đến trước mặt của Bắc Minh Thiện, nâng chén lên...
“Thiện, mẹ biết là con hận mẹ... mẹ không hi vọng con có thế tha thứ cho mẹ, nhưng mà hiếm khi con đến Sabah một chuyến, vào nhà cũng là khách, không bằng uống một ly trà, ngôi một chút rồi lại đi”
Lúc này, Bắc Minh Thiện mới di chuyển tâm mắt nhìn về phía người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với trong trí nhớ của anh.
Mặc dù là năm tháng đã để lại dấu vết trên gương mặt của bà, nhưng ánh mắt của bà đã sáng hơn so với lúc trước.
Anh luôn luôn nhớ kỹ, lúc nhỏ ánh mắt của mẹ nhìn về phía anh tràn ngập hận thù.
Nhưng mà hôm nay thì sao?
Anh muốn tìm được sự hận thù quen thuộc từ trong đôi mắt đó, nhưng mà lại tốn công vô íchI
Bà ta dựa vào cái gì, sau nhiều năm làm anh thương tổn như vậy, còn mỉm cười nâng ly lên mà nói với anh “vào nhà cũng là khách”.
Đột nhiên, anh vung tay lên hung hăng hất ly trà ở trong tay của bà ta.
Xoảng một tiếng.
Cái ly bị ném lên trên mặt đất, mảnh vỡ văng khắp nơi.
Gần như là cùng một lúc, còn có một âm thanh bịch vang lên nữa.
Lúc mà cái ly rơi xuống đất, một cánh tay đeo găng tay màu đen cũng rơi xuống đất theo...
“A..” Cố Hạnh Nguyên hốt hoảng la lên một tiếng.
Không thể tin mà trừng mắt nhìn chằm chằm về phía cánh tay bị thiếu khuyết lăn xuống mặt đất, sau đó nhìn lướt qua cánh tay trái của Dư Như Khiết, tay áo đã bị trống rỗng một nửa.
Mà cánh tay phải của bà ta cũng đang đeo một cái găng tay màu đen giống nhau như đúc.
Cổ Hạnh Nguyên giật mình.
Cô vẫn đang rất tò mò tại sao dì Như Khiết cứ luôn mang mấy cái găng tay khác nhau, còn tưởng rằng da ở trên tay của bà đã chịu phải tổn thương gì, hoặc là cái gì đó!
Làm như thế nào cũng không nghĩ đến, hóa ra đôi tay trông như thật kia thật ra chính là tay giả.
Bầu không khí ngưng đọng lại!
Đôi mắt của Bắc Minh Thiện âm trâm, dường như không hề bất ngờ chút nào.
Người phụ nữ với phong thái xinh đẹp này, cho dù ăn mặc lụa là vẫn không thể nào che giấu được sự thật tàn tật của bà ta.
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn tay giả dưới mặt đất, quát Bắc Minh Thiện: “Cậu thật quá đáng!”
Ngay lập tức xông lên muốn đánh thắng nhóc thổi này, lại bị Dư Như Khiết ngăn cản lại: “Cẩm Thành, đừng mà...
“Như Khiết, em cứ mặc kệ cho nó làm bậy như vậy sao?” Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Thiện trợn mắt nhìn nhau: “Nếu như thẳng nhóc của em có chủ tâm đến đây để làm tổn thương trái tim của người mẹ như em, vậy thì ở đây không chào đón cậu. Cậu cút ra cho tôi!”
Thứ tình yêu như thế nào đã khiến cho người đàn ông có thân phận là lão đại trong xã hội đen lại xem trọng một người phụ nữ như vậy?
Trên trán của Bắc Minh Thiện nổi gân xanh lơ mờ, chợt kéo lấy cánh tay của Cố Hạnh Nguyên đi.
“A... Cô vùng vẫy theo phản xạ: “Tôi không muốn, trừ phi anh nói xin lỗi với dì Như Khiết”
Cõ Hạnh Nguyên không hiểu, không hiểu rốt cuộc là một đời trước bọn họ đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết là giờ phút này dì Như Khiết chắc chắn rất khó chịu.
Không có hai tay đã đủ đáng thương rồi, còn bị đứa con ruột của mình làm nhục như vậy.
“Xin lỗi à?” Bắc Minh Thiện không khỏi cất cao giọng nói, không thể tin nổi mà nhìn Cố Hạnh Nguyên, nổi giận nói: “Xin lỗi cái gì chứ? Bà ta bị mất một đôi tay là do bà ta đáng đời, loại người này sớm phải chết, bây giờ còn có thể ở trên đời này mà kéo dài hơi tàn, đã là quá có lợi cho bà ta rồi! Dựa vào cái gì mà muốn tôi phải xin lỗi?”
Chát!
Đột nhiên, một cái tát lại vung lên trên mặt của Bắc Minh Thiện.
Cố Hạnh Nguyên sững sờ nhìn tay của mình một chút, lúc nãy không biết tại sao lại đánh tới...
“Sao anh có thế nói như vậy được hả? Người đó chính là mẹ của anh mà” Cô nghiêm giọng nói, nhìn chăm chú vào người đàn ông hung ác nham hiểm này: “Anh có biết là tôi hi vọng tôi có thể tìm được ba mẹ ruột của mình khi tôi còn sống bao nhiêu không hả? Tôi cũng rất muốn hỏi bọn họ tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ tôi như vậy, nếu không thì tôi cũng sẽ không gặp người của nhà họ Cố, cũng sẽ không đau khổ nhiêu năm như vậy... mặc dù như vậy, tôi vẫn rất muốn nhìn thấy bọn họ, thậm chí tôi không biết là bọn họ sống hay chết... nhưng mà tôi biết rằng chắc chẳn bọn họ đã già, không biết còn có thể sống bao nhiêu năm ở trên đời này nữa. Nếu như ông trời cho tôi cơ hội tìm được ba mẹ của tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng trân trọng mà không phải là oán trách quá khứ, không giống như anh, uống phí hết nhiêu năm như vậy...”
“Câm miệng!” Anh nắm chặt tay cô, hốc mắt dần dân phiểm hồng: “Em biết được bao nhiêu? Em cho rằng em trân trọng thì người ta sẽ cần hay sao!”
Thân thể của Dư Như Khiết run lên một cái, hơi lảo đảo.
Mạc Cẩm Thành vội vàng đỡ bà ta lại.
Lúc này mới phát hiện bà ta đã rơi nước mắt thành sông...: “Như Khiết..."
“Thiện... thật sự xin lỗi... mẹ có lỗi với con..” Nước mắt của Dư Như Khiết rơi xuống, mắt nhìn Bắc Minh Thiện. Đây chính là con trai mà bà ta nợ hơn hai mươi năm, nghẹn ngào thiếu chút nữa không nói thành lời...
Câu xin lỗi này đã đến chậm hai mươi mấy năm.
Chấn động đến ngón tay của Bắc Minh Thiện cũng run rẩy.
“Lúc đó, tuổi của mẹ rất trẻ... hoàn toàn không hiểu được làm một người mẹ tốt là như thế nào... người của gia tộc lại chia rẽ mẹ với Cẩm Thành, ép buộc mẹ gả cho ba của con... mẹ hận ông ấy... nếu như không phải ông ấy cưỡng ép chiếm hữu mẹ, mẹ sẽ không mang thaicon..”
“lm ngay!”
Bắc Minh Thiện đột nhiên điên cuồng la lên, đánh gãy lời nói của Dư Như Khiết, hai mắt đỏ hông: “Tôi không muốn nghe nữa”
“Không, Thiện... mẹ thừa nhận là năm đó mẹ rất hận con, mỗi lần nhìn thấy con mẹ liên nhớ đến hình ảnh căm thù đến tận xương tủy đó... nhưng mà Bắc Minh Chính lại không cho mẹ phá bỏ con... lúc ấy mẹ thật sự rất hận, hận bọn họ đã chia rẽ mẹ với Cẩm Thành, hận bọn họ đã hủy hạnh phúc cả đời này của mẹ..."
Dư Như Khiết khóc không thành tiếng.
Cố Hạnh Nguyên nhìn đôi tay trống rỗng của bà ta, không khỏi cảm thấy chua xót thay cho bà ta.
Sinh con cho người đàn ông mà mình không yêu, loại đau đớn kia cô đã từng trải qua.
Giống như bảy năm trước, cô đã cảm nhận được cảm giác mang thai hộ cho người đàn ông xa lạ.
Nhưng mà cuộc đời của cô vốn hoàn toàn u ám, con cái lại cho cô hi vọng.
Nhưng mà dì Như Khiết thì khác, cuộc đời của bà ấy vốn rất hạnh phúc, lại đột nhiên bị một tay người phá hư, cho nên con cái chính là khởi đâu cho cơn ác mộng của bà...
Gương mặt của Bắc Minh Thiện lạnh như sương, nhưng hai mắt lại càng ngày càng đỏ.
Nó đỏ lên vì sự tức giận phẫn nộ, và nó cũng đỏ lên vì trong lòng đau đớn kịch liệt.
“Thiện, năm đó mẹ đã bị hận thù che mắt, giận lây sang con, là mẹ có lỗi với con... đã nhiều năm như vậy, mặc dù mẹ và Cẩm Thành đã ở cùng nhau, thời gian trôi qua rất bình đạm, rất hạnh phúc... nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng những vết sẹo đau đớn đã để lại trong quá khứ... mẹ mới giật mình hiểu ra, mẹ đã làm tổn thương người vô tội nhất, đó chính là con... những năm gần đây, mỗi lần mẹ tụng kinh niệm phật thì đều hi vọng có một ngày con có thể tha thứ cho mẹ..”
“Vậy tại sao bà không chết đi?” Một câu nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện làm cho mọi người đều cứng đờ: “Bà đã đau khổ như vậy, tại sao còn muốn sống trên đời này? Chết rồi không phải tốt hơn sao”
Dư Như Khiết che miệng, đau đớn khóc thành tiếng.
Cổ Hạnh Nguyên câm ngược lại tay Bắc Minh Thiện, cảm giác được trong lòng bàn tay của anh rất lạnh, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Mạc Cẩm Thành trừng mắt nhìn Bắc Minh Thiện: “Cái thằng nhóc này, cậu bất hiếu như vậy à? Cho dù bà ấy có sai như thế nào nữa thì cũng làm mẹ của cậu. Huống hồ gì, bà ấy theo đuổi hạnh phúc thuộc vê mình thì có lỗi gì chứ? Cậu muốn trách thì hãy trách người ba đó của cậu đi. Cũng bởi vì Như Khiết lớn lên giỗng người vợ đã mất của ông ta, ông ta vì nhớ nhung người vợ đã chết, không từ thủ đoạn mà cưới mẹ của cậu về nhà, mà nếu như cậu hận thì cậu nên hận người ba câm thú của cậu mới đúng”
Cố Hạnh Nguyên lại giật mình lần nữa.
Cổ họng nghẹn lại, cả nửa ngày không nói ra lời...
Ông Bắc Minh hóa ra là bởi vì dì Như Khiết lớn lên giống với mẹ của Bắc Minh Triều Lâm - cậu cả của nhà họ Bắc Minh, cho nên mới tìm trăm phương ngàn kế để cưới dì Như Khiết ư?
Nói như vậy, sự tôn tại của Bắc Minh Thiện căn bản chính là chuyện cười à?
Hóa ra là ba tìm một người thế thân, mà Bắc Minh Thiện bất quá cũng chỉ là sản phẩm do Bắc Minh Chính cưỡng ép chiếm hữu Dư Như Khiết mà ra...
Khó trách...
Bắc Minh Thiện luôn bày ra bộ mặt khó coi đối với ba của mình, suốt ngày hận không thể làm tức chết ba của mình.
Khó trách anh lại ghét vợ chông Bắc Minh Triều Lâm như vậy, thậm chí ghét Diệp Long như vậy...
Lúc trước, thậm chí không tiếc lợi dụng cô để làm một ván đánh cược với ông cụ Bắc Minh, chỉ vì muốn chiếm 20% vốn cổ phần ở trong tay của Bắc Minh Triều Lâm!
Cõ Hạnh Nguyên nhìn về gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Bắc Minh Thiện.
Tay nắm chặt tay anh...
Tâm trạng không kiêm chế được, bởi vì thân phận đáng thương của người đàn ông này lại làm cô đau lòng...
Đây chính là nguyên nhân mà anh không yêu Trình Trình và Dương Dương à?
Bởi vì bản thân anh chính là một sự tồn tại buồn cười như vậy.
Mặc dù... Trình Trình và Dương Dương không phải là sản phẩm do anh cưỡng ép chiếm hữu, nhưng cũng chỉ là sản phẩm của một giao dịch lạnh lùng...
Cho nên, anh không có cách nào yêu thương hai cậu con trai này, có đúng không?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, hai mắt của Cố Hạnh Nguyên liên đỏ lên...
“Tôi muốn hận ai thì đó là quyền tự do của tôi, không đến phiên ông quản lý!” Bắc Minh Thiện lạnh lùng khiển trách, ánh mắt lướt qua một vòng thê thảm không chịu nổi, trừng mắt nhìn Dư Như Khiết: “Huống hồ gì, cho dù ba của tôi không yêu tôi, ông ấy cũng sẽ không giống như là phụ nữ này, máu lạnh đến nỗi tự tay giết con của mình!”
Cố Hạnh Nguyên hít sâu một hơi!
Toàn thân của Dư Như Khiết run lên, giống như bị rút sạch hết linh hồn, lập tức mềm nhữn ngồi phịch xuống...
Câu nói lạnh lùng đến nỗi tự tay giết chết con của mình, thật sự đây là một lời tố cáo quá đáng sợ.
Sự sửng sờ trong đôi mắt của Dư Như Khiết, đó chính là sự áy náy...
“Như Khiết..” Mạc Cẩm Thành đau lòng ôm bà ta.
Lại bị bà ta khóc lóc từ chối...
Bà ta ngã nhào trên đất, không có hai tay chống đỡ, dựa vào hai chân của mình mà di chuyển từng bước đi đến bên chân của Bắc Minh Thiện, ngũ quan đau đớn vặn vẹo cùng một chỗ, nước mắt rơi không ngừng.
“Thiện, cầu xin con tha thứ cho mẹ... mấy năm nay mẹ đã biết mình sai rồi... thật sự biết sai rồi... con tha thứ cho mẹ đi... năm đó mẹ không nên bỏ con lại... Thiện, cầu xin con hãy cho mẹ có cơ hội để bù đắp cho con, thật ra mẹ rất yêu thương con...”
“Im miệng! Im miệng! Tôi không muốn nghe mấy lời nói dối buôn nôn nữa..” Bắc Minh Thiện tức giận không kiêm chế được.
Cái gì mà yêu thương con, không phải là lời mà Hạnh Nguyên đã từng nói sao, đó cũng chỉ là do mình đã bịa ra, ngay cả bản thân mình cũng đắm chìm vào trong lời nói dối?
... Khó trách tối hôm qua Hạnh Nguyên lại không tin anh.
Bởi vì câu nói yêu con này, giờ phút này thốt ra từ trong miệng của Dư Như Khiết, anh cũng không tin giống như vậy.
Thậm chí còn khit mũi coi thường.
“Thiện... mẹ rất xin lỗi..” Dư Như Khiết ngã xuống đất, khóc không thành tiếng...
Lông mày của Mạc Cẩm Thành nhíu chặt lại, cảm thấy tức giận nhưng mà lại không thể làm gì cho Dư Như Khiết.
“Xin lỗi à?” Bắc Minh Thiện cười lạnh một tiếng: “Tôi không cân! Cho dù ngày nào bà cũng tụng kinh niệm phật, đơn giản chỉ để cho lương tâm của mình tốt hơn một chút. Dư Như Khiết, bắt đầu kế từ ngày mà bà nhảy xuống biển, tôi liền nói với mình, mẹ của Bắc Minh Thiện tôi đã chết rồi, đã hoàn toàn chết rồi!"
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói xong câu này, nắm tay của Cố Hạnh Nguyên thật chặt liên sải bước đi ra ngoài.
“.." Lần này Cố Hạnh Nguyên không giãy dụa, chỉ là hơi không đành lòng quay đầu lại nhìn Mạc Cẩm Thành và Dư Như Khiết, cuối cùng đi theo bước chân của Bắc Minh Thiện biến mất ở trong sân của tứ hợp viện.
Dư Như Khiết ngã vào trong ngực của Mạc Cẩm Thành mà khóc, đau đến nỗi không muốn sống...
/858
|