“Ham mê băng vệ sinh?”
Lần đầu tiên trong đời, Thiện gia bị bắt với tội danh xấu hổ như vậy!
Cuộc sống đáng tự hào cuối cùng đã bị phủ một vết bẩn lộng lẫy.
May là ở Sabah, Malaysia, không phải ở Thành phố A.
Khi Cố Hạnh Nguyên lo lắng không biết phải làm gì với những chiếc băng vệ sinh này——
Một số điện thoại lạ gọi đến.
“Alo, xin hỏi Bắc Minh phu nhân, Cổ Hạnh Nguyên sao?” Là giọng của một người đàn ông, nói tiếng Anh với giọng Mã Lai.
Tiếng Bắc Minh phu nhân khiến các ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
“Phải! Tôi la Cõ Hạnh Nguyên”
“Xin chào, chỗ này của chúng tôi là Sở cảnh sát Kota Kinabalu ở Quận X, Sabah, vào lúc 10 giờ 12 phút tôi nay, Bắc Minh Thiện, một người đàn ông nước T đã bị bắt, anh ta nói cô là vợ anh ta, xin cô đến nộp tiên bảo lãnh anh ta!”
“Bị bắt?”
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt, tên này vừa mua một gói băng vệ sinh mà đã bị bắt?
Khi Cố Hạnh Nguyên rời khách sạn, đã có những người nước T trên phố bắt đầu đón giao thừa.
Cô vội vàng bắt taxi, đến đồn cảnh sát.
Sau đó cô mới biết, tuần trước đã có một trường hợp ham mê băng vệ sinh ở Sabah.
Một người đàn ông nước T đeo khẩu trang, gây án điên cuồng, chỉ để cướp băng vệ sinh trong cửa hàng...
Đây thực sự là một vụ án khó tin.
“Tôi thực sự xin lôi, sau khi điều tra, chúng tôi mới phát hiện anh Bắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố A. Tuy nhiên, lúc đó anh Bắc Minh đang đeo khẩu trang, trông lén lén lút lút, anh ấy còn đến cửa hàng tiện lợi những hai lần để mua băng vệ sinh, đáng ngờ làm sao! Hơn nữa, đêm nay là đêm giao thừa của người nước T các cô, cho nên cảnh sát của chúng tôi phải hết sức thận trọng để đảm bảo an toàn cho mọi người” Cảnh sát Sabah giải thích.
Cô Hạnh Nguyên mồm chữ O mắt chữ A, cô sững sờ mất mấy giây.
“Đeo khẩu trang lẻn vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh?” Sau khi nhẫn nhịn ba giây, cuối cùng cô không nhịn được mà "phụt" một tiếng, bật cười...
Đúng lúc này, Bắc Minh Thiện được một cảnh sát đưa vào.
Cố Hạnh Nguyên đảo mắt, nụ cười đông cứng lại, không cười nữa.
Đôi mắt rõ ràng là mệt mỏi của Bắc Minh Thiện nhìn vào đồng tử của cô... rồi nhanh chóng tránh xa, có vẻ rất xấu hổ, hơn nữa anh còn phải cần cô nộp tiền bảo lãnh...
“Bắc Minh phu nhân, theo lời thú nhận của anh Bắc Minh, anh ấy nói cô không thoải mái, cho nên anh ấy mới đặc biệt đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô. Dù sao lần đầu tiên làm loại chuyện này không thể tránh khỏi một người đàn ông to lớn có chút ngượng ngùng, nhưng anh Bắc Minh lại gặp chuyện không may. Nhưng có thể thấy anh Bắc Minh rất yêu thương Bắc Minh phu nhân” Cảnh sát vừa mở hồ sơ vừa cười.
Gò má của Cố Hạnh Nguyên nóng lên một cách khó hiểu. Vô thức giấu ngón tay đeo nhẫn kim cương.
“Haha, hiểu lầm thôi. Phiền Bắc Minh phu nhân ký ở đây, hai người có thể rời đi rồi” Cảnh sát đưa cây bút cho Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi ký tên, cô cảm ơn cảnh sát.
Sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bắc Minh Thiện lặng lẽ đi theo sau cô.
Đêm ở Sabah rất ấm áp.
Có lẽ là do ở nơi đất khách quê người, anh luôn cảm thấy không khí Tết ít hơn.
Cô ngoái lại nhìn anh: “Này, cậu hai Bắc Minh Thiện, tại sao người như anh lại muốn mua băng vệ sinh cho tôi?”
Khóe miệng anh khẽ giật, nói thật là từ khi bị bắt, tâm trạng anh rất tệ.
“Để em khỏi kêu chỗ này đau chỗ kia đau khiến anh không ngủ được” Anh cố tình đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn cô.
Cô nhướng mày tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không tìm Hình Uy nộp tiền bảo lãnh anh mà lại tìm em?”
Anh nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi tức giận, lông mày bình tĩnh: “Anh không biết, phản ứng đầu tiên là em”
Câu trả lời này lại sưởi ấm trái tim cô một cách khó hiểu.
“Cảm giác lần đầu bị bắt như thế nào? Có phải rất muốn nói to với cảnh sát là: Các anh bắt nhâm người rồi, tôi bị oan không?”
Cô nhớ lại vụ án Lý Lục Bình bị nhà họ Cố vu cho tội giết người hai năm trước, lúc đó cô bị cảnh sát bắt, vô cùng tâm trạng.
Bị oan! Oan hơn cả Đậu Nga!
Khóe miệng Bắc Minh Thiện giật giật, anh không nói gì.
Vì không muốn nói gì, chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy, xấu hổ muốn chết... còn bị ném qua đại dương đến Sabah!
Cố Hạnh Nguyên thấy anh không lên tiếng, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Kim giờ nhanh chóng chỉ về số không.
Ngoài đường, nhiều người nước T chạy ra đường ăn mừng năm mới.
Cô nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: “Sắp 0 giờ rồi, em muốn gọi cho Trình Trình và Dương Dương”
Sau đó, cô quay một loạt số...
Bên kia nghe máy.
Một cặp sinh đôi xuất hiện trong video trên điện thoại di động.
Trình Trình và Dương Dương mặc trang phục lễ hội, đặc biệt xinh đẹp.
“Alo mẹ..." Giọng nói Dương Dương đầy phấn khích.
“Mẹ... Trình Trình cười nhẹ.
Cố Hạnh Nguyên cười nhẹ: “Các bé con, các cô có đi theo ông bà đón giao thừa không?”
“Hmm, con đang đợi mẹ gọi cơi Mẹ nhìn..” Cô Hạnh Nguyên vội vàng ngắt lời hai chữ em gái trước khi Dương Dương kịp nói ra——
“Con yêu, nào, cho các con coi ai đang ở với mẹ...”
Cô mỉm cười, hướng máy ảnh vê phía Bắc Minh Thiện——
“Wow... ba người chim..” Dương Dương giật mình, phản xạ có điêu kiện che miệng lại, may mà cậu không nói ra lời.
“Ba..” Trình Trình cũng sửng sốt, nhìn ba mặt lạnh trong điện thoại, không khỏi hỏi: “Sao ba lại ở với mẹ vậy ạ?”
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa con trai trên màn hình, hiếm khi giao tiếp với bọn trẻ kiểu này, nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Anh giật giật khóe môi, nói với con trai: “Hai đứa có thể ở với nhau, tại sao ba mẹ lại không thể?”
Khi Thiện gia nói câu này, người mẹ đã rất sốc.
“Chúng con là anh em sinh đôi, ba với mẹ đâu có phải!” Dương Dương liếc mắt: “Ba người chim thật là ngây thơi”
“Chúng con có quan hệ huyết thống, ba với mẹ thì không phải." Trình Trình chế nhạo.
“Này, cậu hai Bắc Minh, nãy anh đến đồn cảnh sát, não của anh cũng chạy theo luôn rôi đúng không? Trình Trình với Dương Dương là hai anh em, hai đứa nó ở với nhau là điều hiển nhiên, chúng ta không là gì cả..” Cố Hạnh Nguyên khinh bỉ liếc nhìn Bắc Minh Thiện, đây là loại logic gì vậy!
“Ai nói chúng ta không là gì?” Bắc Minh Thiện mặt lạnh tanh, anh lập tức đến gân cô, kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lên: “Đừng quên cái này có nghĩa là gì”
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy bên tai mình hai chữ "đồn cảnh sát: “Wow, ba người chim vào đồn cảnh sát sao? Có phải ba bị chú cảnh sát bắt không? Các chú cảnh sát nước ngoài có đẹp trai không ạ? Sau này Dương Dương cũng muốn làm cảnh sát..”
Cố Hạnh Nguyên thở dài, rồi đảo mắt cười với Dương Dương: “Con ơi, mẹ nói cho con biết, hôm nay ba người chim của con rất nhục nhã, con thậm chí không biết hôm nay ông ãy thế nào đâu..”
“Im ngay!” Bắc Minh Thiện đột nhiên một tay ôm eo Cố Hạnh Nguyên, một tay che môi lại, biểu hiện như thể “Người phụ nữ nhà em nếu dám nói nửa lời với con trai anh, ông đây lập tức sẽ Tàm em”.
Người phụ nữ này muốn khiến anh sau này không thể ngóc đầu trước con trai mình sao?
Ham mê băng vệ sinh!
Gặp quỷ rồi!
Tối nay anh gặp quỷ rôi mới lại chạy xuống mua cho cô thứ chết tiệt này!
Nghe nói, nếu đàn ông đụng đến chuyện vùng kín của phụ nữ, sẽ phải gặp xui xẻo!
Đúng là chuẩn cơm mẹ nấu rồi!
Cố Hạnh Nguyên loạng choạng, điện thoại lung lay theo, máy quay vô tình quay phải tay hai người...
Mà tâm điểm chú ý của Trình Trình rõ ràng khác với Dương Dương, đôi mắt sáng của anh chàng nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ trong video...
“Vậy chiếc nhẫn đó có ý gì?” Trình Trình hỏi sau lời nói của ba mình.
Bắc Minh Thiện giật mình, nhìn sâu vào đôi mắt lắc lắc qua lại của Cố Hạnh Nguyên, khàn khàn thốt ra: “Nhẫn có nghĩa là nam nữ kết làm.."
Anh còn chưa nói ra hai chữ vợ chồng, Cố Hạnh Nguyên vội vàng tránh lời nói thoát ra khỏi miệng mà bịt miệng anh lại, kêu lên——
“lm ngay!”
Trực tiếp ngắt lời anh!
Sao anh có thể thản nhiên nói cho bọn trẻ biết mối quan hệ hiện tại của họ?
Anh thừa biết rõ chỉ là một tháng thôi mà!
Mối quan hệ hôn nhân thật mong manh, không chịu nối một kích.
Sao anh có thể cho các con trai mình hy vọng hão huyền như vậy?
Họ chỉ đang chơi một trò chơi thay cưới, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực sự!
Đầu bên kia điện thoại, Dương Dương sờ sờ đầu: “Eo ơi, ba mẹ đang làm gì vậy! Khi mẹ nói, ba người chim kêu im ngay, ba người chim cất tiếng, mẹ lại kêu im ngay! Phiền ba mẹ giao tiếp trước là ai im được không ạ..”
Trình Trình nhíu mày thật chặt, luôn cảm thấy chiếc nhân giống nhau trên tay của ba mẹ có ý nghĩa rất lớn...
Bên này, trên đường phố Sabah, dưới bâu trời đêm.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên dính chặt vào nhau trong một tư thế khó xử.
Anh đọc rõ sự hoảng sợ và lo lắng trong mắt cô.
Trái tim đau nhói không thể giải thích được, anh khẽ cau mày, ánh mắt dịu lại rồi cầm điện thoại trên tay cô nói với bọn trẻ: “Muộn lắm rồi, hai đứa nên nghỉ ngơi đi”
“Chao ôi, con biết mà, có ba người chim ở bên cạnh chắc hẳn là rất nhàm chán!”
Dương Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, còn tưởng trên điện thoại có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu của em gái, biết đâu mà ngờ, hy vọng đã hoàn toàn bị dập tắt bởi khuôn mặt to lớn của ba người chim... hại cậu cả đêm háo hức, còn vui hơn cả Tết năm rồi.
Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại: “Vậy chúc ba mẹ ngủ ngon. Chúc mừng năm mới”
“Vâng ạ, chúc mừng năm mới” Dương Dương ngẩng đầu phồng hai má.
Cố Hạnh Nguyên lưu luyến không rời nhìn hai đứa trẻ: “Chúc mừng năm mới, ngủ ngon, hai bé con..."
Nhìn thấy ánh mắt giống nhau của hai mẹ con, Bắc Minh Thiện không khỏi rung động trái tim, như thể bị thứ gì đó làm cho rung chuyển, cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn, anh thốt lên: “Tết vui vẻ... ngoan ngoãn đợi ba mẹ về nhà”
Cúp điện thoại.
Giọng nói non nớt của bọn trẻ bị bỏ lại, lúc này trong mắt anh chỉ có cô.
Anh nói: Đợi ba mẹ về nhà.
Ba mẹ?
Cô cắn môi trong vô thức: “Tôi có thể xin anh đừng nói với bọn trẻ về cuộc hôn nhân được không?”
“." Anh biết cô đang lo lắng điều gì, gật đâu, nhẹ nhàng đồng ý: “Được”
“Cũng đừng nói với gia đình anh...
“Được”
“Càng không thể nói với Chi Lâm..”
“." Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không được”
“Tại sao không được?” Cô không muốn Vân Chi Lâm biết về cô và Bắc Minh Thiện, cô không muốn Chi Lâm tổn thương.
Tay anh siết chặt vòng eo mềm mại của cô, áp sát vào nhau: “Anh không muốn em vướng vào Vân Chi Lâm”
“Nếu anh ghét gia đình Chi Lâm vì dì Như Khiết là chị gái của mẹ Chi Lâm, như vậy sẽ không công bằng với anh ấy!”
Cô hy vọng anh có thể thoát khỏi thành kiến với Vân Chi Lâm.
Anh khẽ lắc đầu, con ngươi sáng ngời ẩn chứa ánh sáng dịu dàng có thể nhúng ra nước: “Anh ghét anh ta vì anh ta trêu chọc em..” Đột nhiên, vẻ mặt anh căng thẳng, ngón tay gần như kẹp chặt vào eo cô: “Anh ghét bất kỳ người đàn ông nào trêu chọc em..”
Cô khẽ cau mày, u oán nhìn anh...
Lần đầu tiên trong đời, Thiện gia bị bắt với tội danh xấu hổ như vậy!
Cuộc sống đáng tự hào cuối cùng đã bị phủ một vết bẩn lộng lẫy.
May là ở Sabah, Malaysia, không phải ở Thành phố A.
Khi Cố Hạnh Nguyên lo lắng không biết phải làm gì với những chiếc băng vệ sinh này——
Một số điện thoại lạ gọi đến.
“Alo, xin hỏi Bắc Minh phu nhân, Cổ Hạnh Nguyên sao?” Là giọng của một người đàn ông, nói tiếng Anh với giọng Mã Lai.
Tiếng Bắc Minh phu nhân khiến các ngón tay Cố Hạnh Nguyên run lên.
“Phải! Tôi la Cõ Hạnh Nguyên”
“Xin chào, chỗ này của chúng tôi là Sở cảnh sát Kota Kinabalu ở Quận X, Sabah, vào lúc 10 giờ 12 phút tôi nay, Bắc Minh Thiện, một người đàn ông nước T đã bị bắt, anh ta nói cô là vợ anh ta, xin cô đến nộp tiên bảo lãnh anh ta!”
“Bị bắt?”
Cố Hạnh Nguyên sửng sốt, tên này vừa mua một gói băng vệ sinh mà đã bị bắt?
Khi Cố Hạnh Nguyên rời khách sạn, đã có những người nước T trên phố bắt đầu đón giao thừa.
Cô vội vàng bắt taxi, đến đồn cảnh sát.
Sau đó cô mới biết, tuần trước đã có một trường hợp ham mê băng vệ sinh ở Sabah.
Một người đàn ông nước T đeo khẩu trang, gây án điên cuồng, chỉ để cướp băng vệ sinh trong cửa hàng...
Đây thực sự là một vụ án khó tin.
“Tôi thực sự xin lôi, sau khi điều tra, chúng tôi mới phát hiện anh Bắc Minh là một người nổi tiếng ở thành phố A. Tuy nhiên, lúc đó anh Bắc Minh đang đeo khẩu trang, trông lén lén lút lút, anh ấy còn đến cửa hàng tiện lợi những hai lần để mua băng vệ sinh, đáng ngờ làm sao! Hơn nữa, đêm nay là đêm giao thừa của người nước T các cô, cho nên cảnh sát của chúng tôi phải hết sức thận trọng để đảm bảo an toàn cho mọi người” Cảnh sát Sabah giải thích.
Cô Hạnh Nguyên mồm chữ O mắt chữ A, cô sững sờ mất mấy giây.
“Đeo khẩu trang lẻn vào cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh?” Sau khi nhẫn nhịn ba giây, cuối cùng cô không nhịn được mà "phụt" một tiếng, bật cười...
Đúng lúc này, Bắc Minh Thiện được một cảnh sát đưa vào.
Cố Hạnh Nguyên đảo mắt, nụ cười đông cứng lại, không cười nữa.
Đôi mắt rõ ràng là mệt mỏi của Bắc Minh Thiện nhìn vào đồng tử của cô... rồi nhanh chóng tránh xa, có vẻ rất xấu hổ, hơn nữa anh còn phải cần cô nộp tiền bảo lãnh...
“Bắc Minh phu nhân, theo lời thú nhận của anh Bắc Minh, anh ấy nói cô không thoải mái, cho nên anh ấy mới đặc biệt đi ra ngoài mua băng vệ sinh cho cô. Dù sao lần đầu tiên làm loại chuyện này không thể tránh khỏi một người đàn ông to lớn có chút ngượng ngùng, nhưng anh Bắc Minh lại gặp chuyện không may. Nhưng có thể thấy anh Bắc Minh rất yêu thương Bắc Minh phu nhân” Cảnh sát vừa mở hồ sơ vừa cười.
Gò má của Cố Hạnh Nguyên nóng lên một cách khó hiểu. Vô thức giấu ngón tay đeo nhẫn kim cương.
“Haha, hiểu lầm thôi. Phiền Bắc Minh phu nhân ký ở đây, hai người có thể rời đi rồi” Cảnh sát đưa cây bút cho Cố Hạnh Nguyên.
Sau khi ký tên, cô cảm ơn cảnh sát.
Sau đó bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Bắc Minh Thiện lặng lẽ đi theo sau cô.
Đêm ở Sabah rất ấm áp.
Có lẽ là do ở nơi đất khách quê người, anh luôn cảm thấy không khí Tết ít hơn.
Cô ngoái lại nhìn anh: “Này, cậu hai Bắc Minh Thiện, tại sao người như anh lại muốn mua băng vệ sinh cho tôi?”
Khóe miệng anh khẽ giật, nói thật là từ khi bị bắt, tâm trạng anh rất tệ.
“Để em khỏi kêu chỗ này đau chỗ kia đau khiến anh không ngủ được” Anh cố tình đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn cô.
Cô nhướng mày tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh không tìm Hình Uy nộp tiền bảo lãnh anh mà lại tìm em?”
Anh nheo mắt nhìn cô, có vẻ hơi tức giận, lông mày bình tĩnh: “Anh không biết, phản ứng đầu tiên là em”
Câu trả lời này lại sưởi ấm trái tim cô một cách khó hiểu.
“Cảm giác lần đầu bị bắt như thế nào? Có phải rất muốn nói to với cảnh sát là: Các anh bắt nhâm người rồi, tôi bị oan không?”
Cô nhớ lại vụ án Lý Lục Bình bị nhà họ Cố vu cho tội giết người hai năm trước, lúc đó cô bị cảnh sát bắt, vô cùng tâm trạng.
Bị oan! Oan hơn cả Đậu Nga!
Khóe miệng Bắc Minh Thiện giật giật, anh không nói gì.
Vì không muốn nói gì, chỉ muốn ôm đầu bỏ chạy, xấu hổ muốn chết... còn bị ném qua đại dương đến Sabah!
Cố Hạnh Nguyên thấy anh không lên tiếng, bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Kim giờ nhanh chóng chỉ về số không.
Ngoài đường, nhiều người nước T chạy ra đường ăn mừng năm mới.
Cô nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi ra: “Sắp 0 giờ rồi, em muốn gọi cho Trình Trình và Dương Dương”
Sau đó, cô quay một loạt số...
Bên kia nghe máy.
Một cặp sinh đôi xuất hiện trong video trên điện thoại di động.
Trình Trình và Dương Dương mặc trang phục lễ hội, đặc biệt xinh đẹp.
“Alo mẹ..." Giọng nói Dương Dương đầy phấn khích.
“Mẹ... Trình Trình cười nhẹ.
Cố Hạnh Nguyên cười nhẹ: “Các bé con, các cô có đi theo ông bà đón giao thừa không?”
“Hmm, con đang đợi mẹ gọi cơi Mẹ nhìn..” Cô Hạnh Nguyên vội vàng ngắt lời hai chữ em gái trước khi Dương Dương kịp nói ra——
“Con yêu, nào, cho các con coi ai đang ở với mẹ...”
Cô mỉm cười, hướng máy ảnh vê phía Bắc Minh Thiện——
“Wow... ba người chim..” Dương Dương giật mình, phản xạ có điêu kiện che miệng lại, may mà cậu không nói ra lời.
“Ba..” Trình Trình cũng sửng sốt, nhìn ba mặt lạnh trong điện thoại, không khỏi hỏi: “Sao ba lại ở với mẹ vậy ạ?”
Bắc Minh Thiện nhìn hai đứa con trai trên màn hình, hiếm khi giao tiếp với bọn trẻ kiểu này, nhất thời có chút không biết làm thế nào.
Anh giật giật khóe môi, nói với con trai: “Hai đứa có thể ở với nhau, tại sao ba mẹ lại không thể?”
Khi Thiện gia nói câu này, người mẹ đã rất sốc.
“Chúng con là anh em sinh đôi, ba với mẹ đâu có phải!” Dương Dương liếc mắt: “Ba người chim thật là ngây thơi”
“Chúng con có quan hệ huyết thống, ba với mẹ thì không phải." Trình Trình chế nhạo.
“Này, cậu hai Bắc Minh, nãy anh đến đồn cảnh sát, não của anh cũng chạy theo luôn rôi đúng không? Trình Trình với Dương Dương là hai anh em, hai đứa nó ở với nhau là điều hiển nhiên, chúng ta không là gì cả..” Cố Hạnh Nguyên khinh bỉ liếc nhìn Bắc Minh Thiện, đây là loại logic gì vậy!
“Ai nói chúng ta không là gì?” Bắc Minh Thiện mặt lạnh tanh, anh lập tức đến gân cô, kéo bàn tay đeo nhẫn của cô lên: “Đừng quên cái này có nghĩa là gì”
Chưa kịp phản ứng, cô đã nghe thấy bên tai mình hai chữ "đồn cảnh sát: “Wow, ba người chim vào đồn cảnh sát sao? Có phải ba bị chú cảnh sát bắt không? Các chú cảnh sát nước ngoài có đẹp trai không ạ? Sau này Dương Dương cũng muốn làm cảnh sát..”
Cố Hạnh Nguyên thở dài, rồi đảo mắt cười với Dương Dương: “Con ơi, mẹ nói cho con biết, hôm nay ba người chim của con rất nhục nhã, con thậm chí không biết hôm nay ông ãy thế nào đâu..”
“Im ngay!” Bắc Minh Thiện đột nhiên một tay ôm eo Cố Hạnh Nguyên, một tay che môi lại, biểu hiện như thể “Người phụ nữ nhà em nếu dám nói nửa lời với con trai anh, ông đây lập tức sẽ Tàm em”.
Người phụ nữ này muốn khiến anh sau này không thể ngóc đầu trước con trai mình sao?
Ham mê băng vệ sinh!
Gặp quỷ rồi!
Tối nay anh gặp quỷ rôi mới lại chạy xuống mua cho cô thứ chết tiệt này!
Nghe nói, nếu đàn ông đụng đến chuyện vùng kín của phụ nữ, sẽ phải gặp xui xẻo!
Đúng là chuẩn cơm mẹ nấu rồi!
Cố Hạnh Nguyên loạng choạng, điện thoại lung lay theo, máy quay vô tình quay phải tay hai người...
Mà tâm điểm chú ý của Trình Trình rõ ràng khác với Dương Dương, đôi mắt sáng của anh chàng nhỏ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn giống nhau trên tay của ba mẹ trong video...
“Vậy chiếc nhẫn đó có ý gì?” Trình Trình hỏi sau lời nói của ba mình.
Bắc Minh Thiện giật mình, nhìn sâu vào đôi mắt lắc lắc qua lại của Cố Hạnh Nguyên, khàn khàn thốt ra: “Nhẫn có nghĩa là nam nữ kết làm.."
Anh còn chưa nói ra hai chữ vợ chồng, Cố Hạnh Nguyên vội vàng tránh lời nói thoát ra khỏi miệng mà bịt miệng anh lại, kêu lên——
“lm ngay!”
Trực tiếp ngắt lời anh!
Sao anh có thể thản nhiên nói cho bọn trẻ biết mối quan hệ hiện tại của họ?
Anh thừa biết rõ chỉ là một tháng thôi mà!
Mối quan hệ hôn nhân thật mong manh, không chịu nối một kích.
Sao anh có thể cho các con trai mình hy vọng hão huyền như vậy?
Họ chỉ đang chơi một trò chơi thay cưới, hoàn toàn không phải là vợ chồng thực sự!
Đầu bên kia điện thoại, Dương Dương sờ sờ đầu: “Eo ơi, ba mẹ đang làm gì vậy! Khi mẹ nói, ba người chim kêu im ngay, ba người chim cất tiếng, mẹ lại kêu im ngay! Phiền ba mẹ giao tiếp trước là ai im được không ạ..”
Trình Trình nhíu mày thật chặt, luôn cảm thấy chiếc nhân giống nhau trên tay của ba mẹ có ý nghĩa rất lớn...
Bên này, trên đường phố Sabah, dưới bâu trời đêm.
Bắc Minh Thiện và Cố Hạnh Nguyên dính chặt vào nhau trong một tư thế khó xử.
Anh đọc rõ sự hoảng sợ và lo lắng trong mắt cô.
Trái tim đau nhói không thể giải thích được, anh khẽ cau mày, ánh mắt dịu lại rồi cầm điện thoại trên tay cô nói với bọn trẻ: “Muộn lắm rồi, hai đứa nên nghỉ ngơi đi”
“Chao ôi, con biết mà, có ba người chim ở bên cạnh chắc hẳn là rất nhàm chán!”
Dương Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, còn tưởng trên điện thoại có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng nhuận đáng yêu của em gái, biết đâu mà ngờ, hy vọng đã hoàn toàn bị dập tắt bởi khuôn mặt to lớn của ba người chim... hại cậu cả đêm háo hức, còn vui hơn cả Tết năm rồi.
Trình Trình ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại: “Vậy chúc ba mẹ ngủ ngon. Chúc mừng năm mới”
“Vâng ạ, chúc mừng năm mới” Dương Dương ngẩng đầu phồng hai má.
Cố Hạnh Nguyên lưu luyến không rời nhìn hai đứa trẻ: “Chúc mừng năm mới, ngủ ngon, hai bé con..."
Nhìn thấy ánh mắt giống nhau của hai mẹ con, Bắc Minh Thiện không khỏi rung động trái tim, như thể bị thứ gì đó làm cho rung chuyển, cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn, anh thốt lên: “Tết vui vẻ... ngoan ngoãn đợi ba mẹ về nhà”
Cúp điện thoại.
Giọng nói non nớt của bọn trẻ bị bỏ lại, lúc này trong mắt anh chỉ có cô.
Anh nói: Đợi ba mẹ về nhà.
Ba mẹ?
Cô cắn môi trong vô thức: “Tôi có thể xin anh đừng nói với bọn trẻ về cuộc hôn nhân được không?”
“." Anh biết cô đang lo lắng điều gì, gật đâu, nhẹ nhàng đồng ý: “Được”
“Cũng đừng nói với gia đình anh...
“Được”
“Càng không thể nói với Chi Lâm..”
“." Anh im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không được”
“Tại sao không được?” Cô không muốn Vân Chi Lâm biết về cô và Bắc Minh Thiện, cô không muốn Chi Lâm tổn thương.
Tay anh siết chặt vòng eo mềm mại của cô, áp sát vào nhau: “Anh không muốn em vướng vào Vân Chi Lâm”
“Nếu anh ghét gia đình Chi Lâm vì dì Như Khiết là chị gái của mẹ Chi Lâm, như vậy sẽ không công bằng với anh ấy!”
Cô hy vọng anh có thể thoát khỏi thành kiến với Vân Chi Lâm.
Anh khẽ lắc đầu, con ngươi sáng ngời ẩn chứa ánh sáng dịu dàng có thể nhúng ra nước: “Anh ghét anh ta vì anh ta trêu chọc em..” Đột nhiên, vẻ mặt anh căng thẳng, ngón tay gần như kẹp chặt vào eo cô: “Anh ghét bất kỳ người đàn ông nào trêu chọc em..”
Cô khẽ cau mày, u oán nhìn anh...
/858
|