Sau đó quăng đống giấy vụn vào trong phần sơn màu chưa khô kia…
Phá hủy vô cùng dứt khoát!
Hình Uy hoảng sợ, xem ra cậu chủ đã tức điên lên thật rồi.
“Cậu cho rằng, tôi sẽ còn đi quan tâm một người phản bội tôi hay sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện giống như bị một lớp băng ngàn năm bao trùm lấy, gằn từng chữ một: “Mặc kệ trước kia cô ta đã trải qua cái gì, Hình Uy, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ không quan tâm đến nữa!”
Cho dù có quan tâm thì có tác dụng gì chứ?
Đêm qua cô còn nằm dưới thân anh, cảm giác chiếm hữu lẫn nhau vô cùng chân thật.
Nhưng mà chỉ mới xoay người, đã bỏ trốn theo một người đàn ông khác!
Sau anh có thể không tức giận được chứ? Sao có thể không giận? Sao… có thể không đau lòng?!
Cô hỏi anh, cô là gì của anh, anh trả lời.
Cô hỏi anh rốt cuộc muốn cái gì, anh cũng trả lời.
Thậm chí cô hỏi anh có yêu cô không, anh cũng đã trở lời rồi!
Rốt cuộc cô còn chỗ nào không hài lòng chứ?
Cô còn muốn anh phải làm cái gì nữa? Mới chịu ngoan ngoãn ở lại cạnh anh hả?!
Đùng …
Đột nhiên, một nắm đấm đập mạnh lên vách tường!
Hình Uy ngẩn ra: “Cậu chủ…”
Chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Thiện đã ứa máu, chảy dọc theo vách tường, nhiễm đỏ bức tranh trên tường.
Hòa thanh một với những thứ bừa bãi dơ bẩn kia.
Nhìn thấy mà sợ…
Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia, cũng vẫn là gương mặt bình tĩnh như mọi khi, nhưng mà lúc này, nó giống hệt như sông băng tan chảy, bắt đầu nứt ra từng chút từng chút một…
Đột nhiên, anh lạnh lùng thu tay về, đứng thẳng người, cơ thể cao to kia dần dần trở nên lạnh lẽo hơn so với trước kia!
Đôi mắt đen láy của anh, dần dần mất đi sắc thái, trống rỗng và lạnh lùng.
Đây là căn biệt thự anh cố ý mua cho cô.
Bởi vì cô không thích Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô không thích phòng tổng thống trong khách sạn Daredevil Empire.
Cho nên, đây là món qua anh chuẩn bị cho cô!
Anh thậm chí còn đặt tên cho căn biệt thự này – Đêm Tối Vui Vẻ.
Càng buồn cười hơn là, anh vì muốn bồi thường cho cô, tự mình cầm lấy bút vẽ, vẽ một bức tranh sơn dầu lên trên tường…
Sau đó, anh lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm bức tranh đã bị phá hủy này, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Anh trào phúng chính bản thân anh, dựa vào gì mà anh cho rằng người ta sẽ cần quà tặng của anh chứ?!
Đột nhiên, ngón tay cứng rắn của anh, cởi bỏ từng cúc áo trên áo vest.
Cởi đi bộ đồ vest dính vết sơn, sau đó, đập mạnh xuống đất…
Bốp~!
Giống như muốn ném đi những ký ức dơ bẩn xấu xa đó đi!
Anh dựa vào cái gì mà phải chịu đựng những thứ dơ bẩn đó vì cô chứ?
Bây giờ xem ra, chỉ là đang cười nhạo anh, anh đúng là một thằng ngu!
Anh hít thở sâu, mặt mày lạnh lùng xoay người sãi chân dài, không chút lưu luyến bước khỏi căn biệt thự xa hoa này…
Bảo anh làm sao mà tin được, thì ra chính anh từ trước đến giờ đều không thể lay động được mối tình đầu trong lòng cô, cho dù chỉ là một chút cũng không thể…
Nhìn bóng dáng cô đơn của cậu chủ, Hình Uy nhìn thoáng qua mấy vết bẩn trên vách tường, trên mặt đất, phần hồ sơ chưa được mở ra cứ như vậy mà hư mất. Anh không khỏi thở dài, vội vàng bước theo phía sau: “Vậy… cậu chủ, chuyện cậu Diệp Long phải làm sao đây?”
Mặt Bắc Minh Thiện lạnh lùng, bước ra khỏi biệt thự, ngay cả vết nhíu mày cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Đóng băng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Bắc Minh Diệp Long, trục xuất anh ta ra khỏi nhà họ Bắc Minh! 20% cổ phần trong tay anh cả Bắc Minh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất bảo anh ta ký tên chuyển nhượng lại! Còn có…” Giọng nói của anh đã trở nên lạnh lùng hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc trước: “Phá hủy toàn bộ cơ hội thị trưởng Bùi tham gia lần tổng tuyển cử tiếp theo, mặc kệ cậu dùng cách nào cũng phải làm cho ông ta không thể xoay chuyển tình thế! Tôi chống mắt lên mà xem, rốt cuộc là ai giết chết ai!”
Hình Uy dừng chân, có hơi do dự: “Nhưng mà cậu chủ… Chuyện trục xuất cậu Diệp Long ra khỏi nhà họ Bắc Minh, sợ là ông cụ sẽ không đồng ý… Huống chi dựa theo tình cảm của hai nhà Bắc Minh và Bùi, nếu lập tức phá hủy thế lực nhà họ Bùi, sợ là ông cụ sẽ không đành lòng, dù sao nhà họ Bùi cũng từng có ân với nhà họ Bắc Minh…”
“Cho dù có ân thì đó cũng là chuyện của đời trước! Ông cụ muốn báo ân thì để ông ấy đi báo! Cậu chỉ cần làm đúng những gì tôi nói! Tóm lại tôi sẽ không nương tay đối với bọn họ!” Giọng nói lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý định thay đổi.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói xong những lời này, lập tức đi đến cạnh một chiếc Lamborghini, tay vừa nhấn xuống điều khiển từ xa, cửa xe chậm rãi mở ra…
Anh dừng một chút, lưng cứng đờ lại.
Hình Uy đứng ở phía sau, chỉ đành vâng lời gật đầu: “Vâng.”
“Còn có…” Bóng lưng của Bắc Minh Thiện vô cùng cô đơn và lạnh lẽo, nắm chặt tay lại, đốt ngón tay lạnh như băng: “Giữ lại tên Cố thị, sắp xếp cho hai mẹ con Vũ Xuân và Cố Anh Thư lại quay về Cố thị lần nữa!”
“Hả?” Hình Uy khiếp sợ: “Bắc Minh thị vừa mới thu mua Cố thị cách đây không lâu, huống chi hai mẹ con Vũ Xuân bây giờ còn đang dính líu đến vụ án giết người, chuyện Lý Lục Bình bị giết nếu còn chưa điều tra được manh mối thì sẽ không thể chứng minh được hai mẹ con họ trong sạch, nếu cậu chủ nhất định muốn cho hai mẹ con Vũ Xuân lại gia nhập Cố thị một lần nữa, thứ bị thiệt hại chắc chắn là thanh danh của Bắc Minh thị đó…”
“Thì sao? Cố thị bây giờ không phải chỉ cần tôi nói được là được sao? Tôi muốn cho người nào cơ hội thì cứ cho!” Đôi môi mỏng của Bắc Minh Thiện nói ra lời nói không chút tình cảm nào.
Hình Uy biết cậu chủ làm như thế cũng chỉ là vì tức giận cô Cố Hạnh Nguyên mà thôi.
Hành vi mẹ con Vũ Phân làm với Cố Hạnh Nguyên, anh cũng biết được một ít. Cố Hạnh Nguyên hận nhất chính là hai mẹ con Cố thị, huống chi Hình Uy cũng không cho rằng hai mẹ con Cố thị có năng lực quản lý nổi Cố thị. Cậu chủ lại cố ý đề bạt hai mẹ con Cố thị lên…
Ý đồ của cậu chủ khi làm việc này đã quá rõ ràng, nhưng Cố Hạnh Nguyên đã bay sang Úc, cậu chủ làm việc này cũng chỉ có lợi cho kẻ thù, làm người mình đau lòng mà thôi.
Hình Uy thở dài: “Vậy… Cậu chủ, công trình Ánh thì sao? Bây giờ giao cho ai làm?”
Bắc Minh Thiện hơi híp mắt lại, dừng một lát: “Ngày mai đi thông báo với Tô Ánh Uyển, để cô ta tham dự nghi thức bắt đầu công trình Ánh! Tôi muốn cho truyền thông trên toàn thế giới này biết được, công trình Ánh là Bắc Minh Thiện tôi cố ý chế tạo cung điện mộng ảo cho Tô Ánh Uyển – người phụ nữ tôi yêu nhất!”
Anh lạnh lùng nói xong câu nói này rồi chui vào trong xe thể thao, đùng một tiếng, đóng sầm cửa lại, khởi động máy, nghênh ngang rời đi…
Hình Uy vẫn còn trợn tròn mắt đứng đó.
Mất một lúc lâu sau rồi anh vẫn chưa tiêu hóa được câu nói lạnh như băng lúc nãy của cậu chủ.
Xem ra chuyện Cố Hạnh Nguyên bỏ trốn cùng với cậu Diệp Long, đúng là đã dồn cậu chủ vào đường cùng rồi!
Đầu tiên là phong sát cậu Diệp Long, sau lại đẩy mẹ con Cố thị lên địa vị cao, cuối cùng lại kéo Tô Ánh Uyển về cạnh người một lần nữa…
Mỗi một chuyện, mỗi một hành động, đều là vì đả kích Cố Hạnh Nguyên…
Cô Cố đang ở Úc có biết được không?
Biết.
Hình Uy có thể chắc chắn, cho dù cậu chủ phải thông báo cho toàn thế giới biết thì nhất định cũng phải để cho cô Cố biết được…
Hình Uy quay đầu lại nhìn thoáng qua căn biệt thự xa hoa này, lắc đầu thở dài, cô Cố cũng biết, cậu chủ chưa bao giờ tốn nhiều tâm sức để lấy lòng một người phụ nữ, cho dù là mười năm trước cậu chủ cũng chưa bao giờ làm như thế.
Chỉ riêng, cô Cố!
Hình Uy không nghĩ nhiều nữa, quay về xe của mình, khởi động động cơ, đi theo cậu chủ rời khỏi nơi này…
Căn biệt thự dưới bóng đêm, mang theo phong cách kiến trúc Tây Ban Nha, mới tinh lại xa hoa giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Nhưng mà, bắt đầu ảm đạm dưới bầu trời sao.
Thậm chí, sắp sửa trở nên hoang vu…
Hình Uy chắc là không biết, trong danh sách hơn một trăm hành khách trên chuyến bay đó, còn có một vé máy bay dành cho trẻ em, tên hành khách là Cố Dương Dương!
Nhưng Cố Dương Dương là ai? Hình Uy không biết, cho nên không để ý đến.
Trong danh sách hơn trăm hành khách đó, có thể nhìn ra được hai cái tên quen thuộc là cậu Diệp Long và cô Cố Hạnh Nguyên, cái này đã đủ làm thành một trái bom lớn rồi.
Cố tình, Diệp Long lại bỏ trốn vào đúng ngày này.
Chắc là rất nhiều lúc, những điều tiếc nuối, đều được tạo thành theo cách này đi…
Một tháng sau.
Dưới bầu trời xanh thẳm của nước Úc, không một đám mây, mênh mông không bờ.
Bãi biển ở Sydney nhiều như sao trên trời, mỗi nơi có một phong cách khác nhau.
Lúc Cố Hạnh Nguyên vừa đặt chân đến đây, đã yêu ngay nơi này, ở đây không chỉ có thời tiết thích hợp, hoàn cảnh thoải mái, phong cảnh xinh đẹp, cảnh sắc cũng rất đẹp, quan trọng nhất là, nơi này có cặp bảo bối của cô, bọn họ cũng có đủ tự do để hít thở bầu không khí say lòng người này.
“Yeah hú~”
Dương Dương mặc quần bãi bãi, để lộ phần cẳng chân vừa trắng vừa mềm, tròng một cái phao bơi cỡ nhỏ, ùm một cái nhảy xuống biển, chơi vô cùng vui vẻ…
Cố Hạnh Nguyên mặc áo tắm ngồi trên ghế ở bờ cát, lười biếng tắm nắng.
Bên cạnh cô còn có một cô gái phương Đông dáng người nóng bỏng đang nằm.
Cô gái này là người bạn cô mới quen được khi đến Úc được một tháng.
Nói đúng hơn thì cô gái là thật ra chính là đàn em của Vân Chi Lâm – Lạc Kiều.
“Ha ha, Hạnh Nguyên, Dương Dương nhà cậu đúng là nghịch thật đó, cậu xem bé kia, chơi với bọt sóng thôi mà cũng còn chơi vui đến thế kia!” Lạc Kiều chỉ vào bóng dáng Dương Dương đang ôm phao bơi vượt sóng vô cùng ngốc nghếch kia, khỏi khỏi cười tủm tỉm.
Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai, cũng hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen láy chiếu ngược lại màu sắc của biển rộng và bầu trời, màu nước biển trong vắt đen xen cùng màu xanh da trời trong xanh, trong veo thấy đáy.
“Thằng nhóc đó chỉ cần bớt quậy phá tớ là được, bé muốn chơi thế nào tớ cũng không phản đối.”
Lạc Kiều cười gật đầu: “Dương Dương quậy hơn Trình Trình rất nhiều. Đúng rồi, sao không thấy Trình Trình ở đây?”
“Bé còn phải đi học, huống chi ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng gì.” Nhắc đến Trình Trình, mắt Cố Hạnh Nguyên lại trở nên mềm mại.
Một tháng trước, cô dẫn theo Dương Dương cùng đến Úc, luôn đi theo sau Trình Trình, mới phát hiện ra là Bắc Minh Thiện đã sớm sắp xếp cho Trình Trình một nơi ở khá cao cấp, trừ hai người giúp việc đi theo cùng ra, còn thuê thêm một tài xế người ở đây, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Bởi vậy, cuộc sống của Trình Trình ở Úc vô cùng đơn giản, độc lập tự chủ. Đây có lẽ là cách giáo dục đặc biệt của ba Trình Trình.
Mà Cố Hạnh Nguyên dưới sự sắp xếp của Vân Chi Lâm, cũng quen được Lạc Kiều.
Lạc Kiều có một căn biệt thự cao cấp ở gần nơi Trình Trình ở.
Vì vậy, Cố Hạnh Nguyên trở thành khách thuê nhà của Lạc Kiều.
Lạc Kiều vẫn còn đang du học ở Úc, tính cách tùy tiện, vừa rộng rãi lại rất trọng tình cảm, mới ở chung với hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên được mấy người đã có tình cảm sâu đậm.
Sau khi Trình Trình ăn cơm chiều xong, sẽ nhốt mình trong phòng, làm như cậu đi ngủ sớm. Thật ra là yên lặng bò ra ngoài cửa sổ, chạy thẳng đến chỗ của mẹ và em trai.
Ba mẹ con, cứ lén lút sống cùng với nhau.
Cuộc sống như thế này, cô thật sự rất thỏa mãn.
“Thằng bé Trình Trình đúng là ngoan đến mức làm người ta đau lòng!” Lúc Lạc Kiều nhắc đến Trình Trình, vẻ mặt say mê, trong đôi mắt to hiện ra hình hai trái tim: “Nếu như tớ mà trẻ lại hơn hai chục tuổi, tớ nhất định sẽ theo đuổi Trình Trình…”
“Thôi!” Cố Hạnh Nguyên cười gõ đầu Lạc Kiều: “Tớ không cần một đứa con dâu già như cậu đâu!”
Phá hủy vô cùng dứt khoát!
Hình Uy hoảng sợ, xem ra cậu chủ đã tức điên lên thật rồi.
“Cậu cho rằng, tôi sẽ còn đi quan tâm một người phản bội tôi hay sao?” Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện giống như bị một lớp băng ngàn năm bao trùm lấy, gằn từng chữ một: “Mặc kệ trước kia cô ta đã trải qua cái gì, Hình Uy, bắt đầu từ giờ phút này trở đi, tôi sẽ không quan tâm đến nữa!”
Cho dù có quan tâm thì có tác dụng gì chứ?
Đêm qua cô còn nằm dưới thân anh, cảm giác chiếm hữu lẫn nhau vô cùng chân thật.
Nhưng mà chỉ mới xoay người, đã bỏ trốn theo một người đàn ông khác!
Sau anh có thể không tức giận được chứ? Sao có thể không giận? Sao… có thể không đau lòng?!
Cô hỏi anh, cô là gì của anh, anh trả lời.
Cô hỏi anh rốt cuộc muốn cái gì, anh cũng trả lời.
Thậm chí cô hỏi anh có yêu cô không, anh cũng đã trở lời rồi!
Rốt cuộc cô còn chỗ nào không hài lòng chứ?
Cô còn muốn anh phải làm cái gì nữa? Mới chịu ngoan ngoãn ở lại cạnh anh hả?!
Đùng …
Đột nhiên, một nắm đấm đập mạnh lên vách tường!
Hình Uy ngẩn ra: “Cậu chủ…”
Chỉ thấy nắm đấm của Bắc Minh Thiện đã ứa máu, chảy dọc theo vách tường, nhiễm đỏ bức tranh trên tường.
Hòa thanh một với những thứ bừa bãi dơ bẩn kia.
Nhìn thấy mà sợ…
Gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng kia, cũng vẫn là gương mặt bình tĩnh như mọi khi, nhưng mà lúc này, nó giống hệt như sông băng tan chảy, bắt đầu nứt ra từng chút từng chút một…
Đột nhiên, anh lạnh lùng thu tay về, đứng thẳng người, cơ thể cao to kia dần dần trở nên lạnh lẽo hơn so với trước kia!
Đôi mắt đen láy của anh, dần dần mất đi sắc thái, trống rỗng và lạnh lùng.
Đây là căn biệt thự anh cố ý mua cho cô.
Bởi vì cô không thích Dạ Ánh Nhất Phẩm, cô không thích phòng tổng thống trong khách sạn Daredevil Empire.
Cho nên, đây là món qua anh chuẩn bị cho cô!
Anh thậm chí còn đặt tên cho căn biệt thự này – Đêm Tối Vui Vẻ.
Càng buồn cười hơn là, anh vì muốn bồi thường cho cô, tự mình cầm lấy bút vẽ, vẽ một bức tranh sơn dầu lên trên tường…
Sau đó, anh lùi lại vài bước, nhìn chằm chằm bức tranh đã bị phá hủy này, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Anh trào phúng chính bản thân anh, dựa vào gì mà anh cho rằng người ta sẽ cần quà tặng của anh chứ?!
Đột nhiên, ngón tay cứng rắn của anh, cởi bỏ từng cúc áo trên áo vest.
Cởi đi bộ đồ vest dính vết sơn, sau đó, đập mạnh xuống đất…
Bốp~!
Giống như muốn ném đi những ký ức dơ bẩn xấu xa đó đi!
Anh dựa vào cái gì mà phải chịu đựng những thứ dơ bẩn đó vì cô chứ?
Bây giờ xem ra, chỉ là đang cười nhạo anh, anh đúng là một thằng ngu!
Anh hít thở sâu, mặt mày lạnh lùng xoay người sãi chân dài, không chút lưu luyến bước khỏi căn biệt thự xa hoa này…
Bảo anh làm sao mà tin được, thì ra chính anh từ trước đến giờ đều không thể lay động được mối tình đầu trong lòng cô, cho dù chỉ là một chút cũng không thể…
Nhìn bóng dáng cô đơn của cậu chủ, Hình Uy nhìn thoáng qua mấy vết bẩn trên vách tường, trên mặt đất, phần hồ sơ chưa được mở ra cứ như vậy mà hư mất. Anh không khỏi thở dài, vội vàng bước theo phía sau: “Vậy… cậu chủ, chuyện cậu Diệp Long phải làm sao đây?”
Mặt Bắc Minh Thiện lạnh lùng, bước ra khỏi biệt thự, ngay cả vết nhíu mày cũng trở nên lạnh lùng hơn.
“Đóng băng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của Bắc Minh Diệp Long, trục xuất anh ta ra khỏi nhà họ Bắc Minh! 20% cổ phần trong tay anh cả Bắc Minh, cậu dùng tốc độ nhanh nhất bảo anh ta ký tên chuyển nhượng lại! Còn có…” Giọng nói của anh đã trở nên lạnh lùng hơn gấp trăm ngàn lần so với lúc trước: “Phá hủy toàn bộ cơ hội thị trưởng Bùi tham gia lần tổng tuyển cử tiếp theo, mặc kệ cậu dùng cách nào cũng phải làm cho ông ta không thể xoay chuyển tình thế! Tôi chống mắt lên mà xem, rốt cuộc là ai giết chết ai!”
Hình Uy dừng chân, có hơi do dự: “Nhưng mà cậu chủ… Chuyện trục xuất cậu Diệp Long ra khỏi nhà họ Bắc Minh, sợ là ông cụ sẽ không đồng ý… Huống chi dựa theo tình cảm của hai nhà Bắc Minh và Bùi, nếu lập tức phá hủy thế lực nhà họ Bùi, sợ là ông cụ sẽ không đành lòng, dù sao nhà họ Bùi cũng từng có ân với nhà họ Bắc Minh…”
“Cho dù có ân thì đó cũng là chuyện của đời trước! Ông cụ muốn báo ân thì để ông ấy đi báo! Cậu chỉ cần làm đúng những gì tôi nói! Tóm lại tôi sẽ không nương tay đối với bọn họ!” Giọng nói lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý định thay đổi.
Bắc Minh Thiện lạnh lùng nói xong những lời này, lập tức đi đến cạnh một chiếc Lamborghini, tay vừa nhấn xuống điều khiển từ xa, cửa xe chậm rãi mở ra…
Anh dừng một chút, lưng cứng đờ lại.
Hình Uy đứng ở phía sau, chỉ đành vâng lời gật đầu: “Vâng.”
“Còn có…” Bóng lưng của Bắc Minh Thiện vô cùng cô đơn và lạnh lẽo, nắm chặt tay lại, đốt ngón tay lạnh như băng: “Giữ lại tên Cố thị, sắp xếp cho hai mẹ con Vũ Xuân và Cố Anh Thư lại quay về Cố thị lần nữa!”
“Hả?” Hình Uy khiếp sợ: “Bắc Minh thị vừa mới thu mua Cố thị cách đây không lâu, huống chi hai mẹ con Vũ Xuân bây giờ còn đang dính líu đến vụ án giết người, chuyện Lý Lục Bình bị giết nếu còn chưa điều tra được manh mối thì sẽ không thể chứng minh được hai mẹ con họ trong sạch, nếu cậu chủ nhất định muốn cho hai mẹ con Vũ Xuân lại gia nhập Cố thị một lần nữa, thứ bị thiệt hại chắc chắn là thanh danh của Bắc Minh thị đó…”
“Thì sao? Cố thị bây giờ không phải chỉ cần tôi nói được là được sao? Tôi muốn cho người nào cơ hội thì cứ cho!” Đôi môi mỏng của Bắc Minh Thiện nói ra lời nói không chút tình cảm nào.
Hình Uy biết cậu chủ làm như thế cũng chỉ là vì tức giận cô Cố Hạnh Nguyên mà thôi.
Hành vi mẹ con Vũ Phân làm với Cố Hạnh Nguyên, anh cũng biết được một ít. Cố Hạnh Nguyên hận nhất chính là hai mẹ con Cố thị, huống chi Hình Uy cũng không cho rằng hai mẹ con Cố thị có năng lực quản lý nổi Cố thị. Cậu chủ lại cố ý đề bạt hai mẹ con Cố thị lên…
Ý đồ của cậu chủ khi làm việc này đã quá rõ ràng, nhưng Cố Hạnh Nguyên đã bay sang Úc, cậu chủ làm việc này cũng chỉ có lợi cho kẻ thù, làm người mình đau lòng mà thôi.
Hình Uy thở dài: “Vậy… Cậu chủ, công trình Ánh thì sao? Bây giờ giao cho ai làm?”
Bắc Minh Thiện hơi híp mắt lại, dừng một lát: “Ngày mai đi thông báo với Tô Ánh Uyển, để cô ta tham dự nghi thức bắt đầu công trình Ánh! Tôi muốn cho truyền thông trên toàn thế giới này biết được, công trình Ánh là Bắc Minh Thiện tôi cố ý chế tạo cung điện mộng ảo cho Tô Ánh Uyển – người phụ nữ tôi yêu nhất!”
Anh lạnh lùng nói xong câu nói này rồi chui vào trong xe thể thao, đùng một tiếng, đóng sầm cửa lại, khởi động máy, nghênh ngang rời đi…
Hình Uy vẫn còn trợn tròn mắt đứng đó.
Mất một lúc lâu sau rồi anh vẫn chưa tiêu hóa được câu nói lạnh như băng lúc nãy của cậu chủ.
Xem ra chuyện Cố Hạnh Nguyên bỏ trốn cùng với cậu Diệp Long, đúng là đã dồn cậu chủ vào đường cùng rồi!
Đầu tiên là phong sát cậu Diệp Long, sau lại đẩy mẹ con Cố thị lên địa vị cao, cuối cùng lại kéo Tô Ánh Uyển về cạnh người một lần nữa…
Mỗi một chuyện, mỗi một hành động, đều là vì đả kích Cố Hạnh Nguyên…
Cô Cố đang ở Úc có biết được không?
Biết.
Hình Uy có thể chắc chắn, cho dù cậu chủ phải thông báo cho toàn thế giới biết thì nhất định cũng phải để cho cô Cố biết được…
Hình Uy quay đầu lại nhìn thoáng qua căn biệt thự xa hoa này, lắc đầu thở dài, cô Cố cũng biết, cậu chủ chưa bao giờ tốn nhiều tâm sức để lấy lòng một người phụ nữ, cho dù là mười năm trước cậu chủ cũng chưa bao giờ làm như thế.
Chỉ riêng, cô Cố!
Hình Uy không nghĩ nhiều nữa, quay về xe của mình, khởi động động cơ, đi theo cậu chủ rời khỏi nơi này…
Căn biệt thự dưới bóng đêm, mang theo phong cách kiến trúc Tây Ban Nha, mới tinh lại xa hoa giống như một tòa lâu đài trong truyện cổ tích.
Nhưng mà, bắt đầu ảm đạm dưới bầu trời sao.
Thậm chí, sắp sửa trở nên hoang vu…
Hình Uy chắc là không biết, trong danh sách hơn một trăm hành khách trên chuyến bay đó, còn có một vé máy bay dành cho trẻ em, tên hành khách là Cố Dương Dương!
Nhưng Cố Dương Dương là ai? Hình Uy không biết, cho nên không để ý đến.
Trong danh sách hơn trăm hành khách đó, có thể nhìn ra được hai cái tên quen thuộc là cậu Diệp Long và cô Cố Hạnh Nguyên, cái này đã đủ làm thành một trái bom lớn rồi.
Cố tình, Diệp Long lại bỏ trốn vào đúng ngày này.
Chắc là rất nhiều lúc, những điều tiếc nuối, đều được tạo thành theo cách này đi…
Một tháng sau.
Dưới bầu trời xanh thẳm của nước Úc, không một đám mây, mênh mông không bờ.
Bãi biển ở Sydney nhiều như sao trên trời, mỗi nơi có một phong cách khác nhau.
Lúc Cố Hạnh Nguyên vừa đặt chân đến đây, đã yêu ngay nơi này, ở đây không chỉ có thời tiết thích hợp, hoàn cảnh thoải mái, phong cảnh xinh đẹp, cảnh sắc cũng rất đẹp, quan trọng nhất là, nơi này có cặp bảo bối của cô, bọn họ cũng có đủ tự do để hít thở bầu không khí say lòng người này.
“Yeah hú~”
Dương Dương mặc quần bãi bãi, để lộ phần cẳng chân vừa trắng vừa mềm, tròng một cái phao bơi cỡ nhỏ, ùm một cái nhảy xuống biển, chơi vô cùng vui vẻ…
Cố Hạnh Nguyên mặc áo tắm ngồi trên ghế ở bờ cát, lười biếng tắm nắng.
Bên cạnh cô còn có một cô gái phương Đông dáng người nóng bỏng đang nằm.
Cô gái này là người bạn cô mới quen được khi đến Úc được một tháng.
Nói đúng hơn thì cô gái là thật ra chính là đàn em của Vân Chi Lâm – Lạc Kiều.
“Ha ha, Hạnh Nguyên, Dương Dương nhà cậu đúng là nghịch thật đó, cậu xem bé kia, chơi với bọt sóng thôi mà cũng còn chơi vui đến thế kia!” Lạc Kiều chỉ vào bóng dáng Dương Dương đang ôm phao bơi vượt sóng vô cùng ngốc nghếch kia, khỏi khỏi cười tủm tỉm.
Cố Hạnh Nguyên nhìn con trai, cũng hơi mỉm cười, trong đôi mắt đen láy chiếu ngược lại màu sắc của biển rộng và bầu trời, màu nước biển trong vắt đen xen cùng màu xanh da trời trong xanh, trong veo thấy đáy.
“Thằng nhóc đó chỉ cần bớt quậy phá tớ là được, bé muốn chơi thế nào tớ cũng không phản đối.”
Lạc Kiều cười gật đầu: “Dương Dương quậy hơn Trình Trình rất nhiều. Đúng rồi, sao không thấy Trình Trình ở đây?”
“Bé còn phải đi học, huống chi ngày nào cũng phải về nhà đúng giờ, muốn đi ra ngoài cũng không dễ dàng gì.” Nhắc đến Trình Trình, mắt Cố Hạnh Nguyên lại trở nên mềm mại.
Một tháng trước, cô dẫn theo Dương Dương cùng đến Úc, luôn đi theo sau Trình Trình, mới phát hiện ra là Bắc Minh Thiện đã sớm sắp xếp cho Trình Trình một nơi ở khá cao cấp, trừ hai người giúp việc đi theo cùng ra, còn thuê thêm một tài xế người ở đây, ngoài ra không còn ai khác nữa.
Bởi vậy, cuộc sống của Trình Trình ở Úc vô cùng đơn giản, độc lập tự chủ. Đây có lẽ là cách giáo dục đặc biệt của ba Trình Trình.
Mà Cố Hạnh Nguyên dưới sự sắp xếp của Vân Chi Lâm, cũng quen được Lạc Kiều.
Lạc Kiều có một căn biệt thự cao cấp ở gần nơi Trình Trình ở.
Vì vậy, Cố Hạnh Nguyên trở thành khách thuê nhà của Lạc Kiều.
Lạc Kiều vẫn còn đang du học ở Úc, tính cách tùy tiện, vừa rộng rãi lại rất trọng tình cảm, mới ở chung với hai mẹ con Cố Hạnh Nguyên được mấy người đã có tình cảm sâu đậm.
Sau khi Trình Trình ăn cơm chiều xong, sẽ nhốt mình trong phòng, làm như cậu đi ngủ sớm. Thật ra là yên lặng bò ra ngoài cửa sổ, chạy thẳng đến chỗ của mẹ và em trai.
Ba mẹ con, cứ lén lút sống cùng với nhau.
Cuộc sống như thế này, cô thật sự rất thỏa mãn.
“Thằng bé Trình Trình đúng là ngoan đến mức làm người ta đau lòng!” Lúc Lạc Kiều nhắc đến Trình Trình, vẻ mặt say mê, trong đôi mắt to hiện ra hình hai trái tim: “Nếu như tớ mà trẻ lại hơn hai chục tuổi, tớ nhất định sẽ theo đuổi Trình Trình…”
“Thôi!” Cố Hạnh Nguyên cười gõ đầu Lạc Kiều: “Tớ không cần một đứa con dâu già như cậu đâu!”
/858
|