Hồ Lô Cốc.
Cùng lúc đó, Lý Thông tỉnh dậy ôm con bạch hồ ly Mi Li nằm trên người để xuống giường, thông qua Vina Card của《Phi Thiên Hệ Thống》 thông báo cho hai người còn lại tụ tập. Mặc vào thần bào ma pháp sư áo trắng, quần đen, áo khoát đen viền màu vàng đây là trang phụ mà hắn xin hệ thống làm đồng phục cho cửa tiệm.
Từ khu vực số 3 phòng ngủ đi đến khu vực số 2 phòng khách, thấy hai người mặc đồng phục của cửa tiệm quần áo ngay ngắn liền đơn giản nói vài câu sau đó liền đi đến khu vực số 1 cửa hàng.
Lý Thông đoàn người đi đến cửa tiệm, trước cửa tụ tập không ít người, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy đến trước đại môn dừng lại, xuống xe ngựa mọi người quần áo gọn gàng, theo sau không ít người tiền hô hậu ủng, đều khá có lai lịch dáng vẻ, đối phương nói chuyện lớn tiếng, cách thật xa hắn cũng nghe được.
Ôi, hôm nay như thế náo nhiệt a, Vương gia gia chủ tự mình đến mua trân châu, thực sự là kỳ văn. Râu tóc bạc trắng lão giả nhìn một trung niên nhân nói, theo sau có không ít người.
Kinh Châu Vương gia là Tương Dương thành lớn nhất thương nhân, nắm giữ rất nhiều tài sản.
Không ít người biết đến Kinh Châu Vương gia cúi đầu nhỏ giọng nói.
Vương gia gia chủ không quên phản kích: Trương gia gia chủ ngươi không phải tự mình đã tới sao? Có thể không náo nhiệt. Thật không tiện, gần nhất Vương gia có kinh doanh lương thực, đem các ngươi Trương gia chuyện làm ăn cướp đi không ít, thực sự là xin lỗi a!
Trương gia gia chủ cũng không phải là dễ trêu, lúc này cười nói: Ha ha, để Vương gia các ngươi thất vọng a! Cửa hàng chúng ta không nhàn rỗi, khách nhân tuy ít đi một chút, nhưng lương thực chúng ta lúc nào cũng cung không đủ cầu ah.
Bây giờ đệ đã hiểu vì sau quân đội Hoa Hạ có tiếng người đông nhưng lại yếu nhất đại lục. Đứng ở một bên Thạch Sùng nhìn ba năm người một nhóm là chửi nhau nói.
Dân tộc ít người tinh thần đoàn kết rất cao, trời cao khá công bằng cho người Hoa Hạ khả năng sinh sản siêu việt nhưng kèm theo là từ trong máu chán ghét nhau. Lý Thông cười cợt, sau đó nói với Thạch Sùng hai người: Bắt đầu thôi, đừng để ý đến bọn người đó.
Thạch Sùng chạy tới trước cửa, cao giọng nói: Hoan nghênh đại giá quang lâm! Bổn tiệm chính thức mở cửa, mời đại gia xếp hàng, vào trong phải từng người một.
Ông chủ, ta muốn trách cứ, các ngươi nơi này bây giờ mới mở cửa ta không nói, hiện giờ còn bắt xếp hàng! Có ý gì a? Xem thường chúng ta sau? Trong đám người một người lên tiếng.
Thạch Sùng lớn tiếng giải thích: Đại gia hiểu lầm, đây là quy định của cửa hàng, thời gian bán có ghi ở trước cửa ah!
Vụ xếp hàng bỏ qua đi, nghe nói Trân Bảo Các Phi Thiên các ngươi có bán cực phẩm trân châu, ta muốn biết là có thật không! Trong đám người một người khác lên tiếng.
Chất lượng trân châu của cửa hàng sẽ làm các vị hài lòng. Thạch Sùng đầu tiên là trả lời, sau đó lớn tiếng nói: Được rồi người thứ nhất vào đi.
Thạch Sùng tiến vào cửa hàng vừa đi vừa không kìm được vuốt cằm lầm bầm lầu bầu: Ở đâu ra Trân Bảo Các, bọn này thật màu mè ba lá hẹ, thôi kệ mình chú ý buôn bán là được.
Lý Thông cũng đi theo vào, dù sau cũng là buổi đầu tiên buôn bán. Thạch Sanh đứng ở cửa nghiêm túc làm nhiệm vụ bảo vệ của mình.
Khách hàng đầu tiên là Vương gia gia chủ trung niên nhân bước vào cửa hàng, ngồi trên ghế. Lý Thông ngồi ở chỗ xa, mặt không cảm xúc, Thạch Sùng ngồi trên ghế trước quầy hàng đối mặt với Vương gia gia chủ, cửa tiệm được Thạch Sanh từ từ đóng lại.
Ông chủ, ngươi muốn làm gì? Tại sau phải đóng cửa, muốn cướp cửa sau, muốn bao nhiêu ngươi nói thẳng đi, xin đừng giết ta. Vương gia gia chủ thấy cửa tiệm đóng lại sợ hãi nói.
Vương gia chủ, ngươi hiểu lầm, chúng ta làm sau là cướp ah. Ta là Thạch Sùng quản lí tiêu thụ bảo châu của cửa hàng, đóng cửa lại là vì sẽ cho ngươi xem bảo châu không muốn người bên ngoài nhìn thấy. Thạch Sùng đầu tiên là giải thích, sau đó lấy ra mấy cái hộp gỗ đẩy về phía Vương gia gia chủ nói: Đây là bảo châu của cửa hàng mời xem.
Hình Thần Bào Ma Pháp Sư.
Vào Link góp ý & Thảo luận Với PhiThiên ở giới thiệu truyện. Bấm vào mục hình ảnh
Cùng lúc đó, Lý Thông tỉnh dậy ôm con bạch hồ ly Mi Li nằm trên người để xuống giường, thông qua Vina Card của《Phi Thiên Hệ Thống》 thông báo cho hai người còn lại tụ tập. Mặc vào thần bào ma pháp sư áo trắng, quần đen, áo khoát đen viền màu vàng đây là trang phụ mà hắn xin hệ thống làm đồng phục cho cửa tiệm.
Từ khu vực số 3 phòng ngủ đi đến khu vực số 2 phòng khách, thấy hai người mặc đồng phục của cửa tiệm quần áo ngay ngắn liền đơn giản nói vài câu sau đó liền đi đến khu vực số 1 cửa hàng.
Lý Thông đoàn người đi đến cửa tiệm, trước cửa tụ tập không ít người, thỉnh thoảng có xe ngựa chạy đến trước đại môn dừng lại, xuống xe ngựa mọi người quần áo gọn gàng, theo sau không ít người tiền hô hậu ủng, đều khá có lai lịch dáng vẻ, đối phương nói chuyện lớn tiếng, cách thật xa hắn cũng nghe được.
Ôi, hôm nay như thế náo nhiệt a, Vương gia gia chủ tự mình đến mua trân châu, thực sự là kỳ văn. Râu tóc bạc trắng lão giả nhìn một trung niên nhân nói, theo sau có không ít người.
Kinh Châu Vương gia là Tương Dương thành lớn nhất thương nhân, nắm giữ rất nhiều tài sản.
Không ít người biết đến Kinh Châu Vương gia cúi đầu nhỏ giọng nói.
Vương gia gia chủ không quên phản kích: Trương gia gia chủ ngươi không phải tự mình đã tới sao? Có thể không náo nhiệt. Thật không tiện, gần nhất Vương gia có kinh doanh lương thực, đem các ngươi Trương gia chuyện làm ăn cướp đi không ít, thực sự là xin lỗi a!
Trương gia gia chủ cũng không phải là dễ trêu, lúc này cười nói: Ha ha, để Vương gia các ngươi thất vọng a! Cửa hàng chúng ta không nhàn rỗi, khách nhân tuy ít đi một chút, nhưng lương thực chúng ta lúc nào cũng cung không đủ cầu ah.
Bây giờ đệ đã hiểu vì sau quân đội Hoa Hạ có tiếng người đông nhưng lại yếu nhất đại lục. Đứng ở một bên Thạch Sùng nhìn ba năm người một nhóm là chửi nhau nói.
Dân tộc ít người tinh thần đoàn kết rất cao, trời cao khá công bằng cho người Hoa Hạ khả năng sinh sản siêu việt nhưng kèm theo là từ trong máu chán ghét nhau. Lý Thông cười cợt, sau đó nói với Thạch Sùng hai người: Bắt đầu thôi, đừng để ý đến bọn người đó.
Thạch Sùng chạy tới trước cửa, cao giọng nói: Hoan nghênh đại giá quang lâm! Bổn tiệm chính thức mở cửa, mời đại gia xếp hàng, vào trong phải từng người một.
Ông chủ, ta muốn trách cứ, các ngươi nơi này bây giờ mới mở cửa ta không nói, hiện giờ còn bắt xếp hàng! Có ý gì a? Xem thường chúng ta sau? Trong đám người một người lên tiếng.
Thạch Sùng lớn tiếng giải thích: Đại gia hiểu lầm, đây là quy định của cửa hàng, thời gian bán có ghi ở trước cửa ah!
Vụ xếp hàng bỏ qua đi, nghe nói Trân Bảo Các Phi Thiên các ngươi có bán cực phẩm trân châu, ta muốn biết là có thật không! Trong đám người một người khác lên tiếng.
Chất lượng trân châu của cửa hàng sẽ làm các vị hài lòng. Thạch Sùng đầu tiên là trả lời, sau đó lớn tiếng nói: Được rồi người thứ nhất vào đi.
Thạch Sùng tiến vào cửa hàng vừa đi vừa không kìm được vuốt cằm lầm bầm lầu bầu: Ở đâu ra Trân Bảo Các, bọn này thật màu mè ba lá hẹ, thôi kệ mình chú ý buôn bán là được.
Lý Thông cũng đi theo vào, dù sau cũng là buổi đầu tiên buôn bán. Thạch Sanh đứng ở cửa nghiêm túc làm nhiệm vụ bảo vệ của mình.
Khách hàng đầu tiên là Vương gia gia chủ trung niên nhân bước vào cửa hàng, ngồi trên ghế. Lý Thông ngồi ở chỗ xa, mặt không cảm xúc, Thạch Sùng ngồi trên ghế trước quầy hàng đối mặt với Vương gia gia chủ, cửa tiệm được Thạch Sanh từ từ đóng lại.
Ông chủ, ngươi muốn làm gì? Tại sau phải đóng cửa, muốn cướp cửa sau, muốn bao nhiêu ngươi nói thẳng đi, xin đừng giết ta. Vương gia gia chủ thấy cửa tiệm đóng lại sợ hãi nói.
Vương gia chủ, ngươi hiểu lầm, chúng ta làm sau là cướp ah. Ta là Thạch Sùng quản lí tiêu thụ bảo châu của cửa hàng, đóng cửa lại là vì sẽ cho ngươi xem bảo châu không muốn người bên ngoài nhìn thấy. Thạch Sùng đầu tiên là giải thích, sau đó lấy ra mấy cái hộp gỗ đẩy về phía Vương gia gia chủ nói: Đây là bảo châu của cửa hàng mời xem.
Hình Thần Bào Ma Pháp Sư.
Vào Link góp ý & Thảo luận Với PhiThiên ở giới thiệu truyện. Bấm vào mục hình ảnh
/84
|