Vào set thứ tư, Fiez bắt đầu tấn công quyết liệt, khiến Manse Rine phải chạy tới chạy lui liên tục, tốc độ cùng sức lực của y vẫn như trước, nhưng điểm chính xác khi bóng rơi cũng bắt đầu giảm xuống, đến lúc này tỉ số đã vào thế hòa hai đều. Fiez kéo kéo áo thể thao, nhớ tới câu nói của Toby vào đêm trước.
“Tùy theo tình huống mà đập bóng!”
Đúng vậy, cho dù Juliano có đặt ra những cái bẫy tinh vi cỡ nào cũng chưa chắc có thể ám toán được Manse Rine, vậy mình sao phải cố chấp tính toán hạ bẫy nữa làm gì? Chi bằng tùy theo tình hình trận đấu mà phối hợp tấn công, phòng thủ, không cần phải tính toán nhiều, chỉ cần tùy cơ ứng biến, cũng có thể tránh khỏi cái bẫy do Manse Rine đặt ra.
Trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, lúc này Manse Rine cũng dần dần phát hiện mình không dễ dàng gì mà đoán được đường bóng của Fiez, ngược lại vào những thời điểm bất ngờ còn bị cậu phản một đòn trở tay không kịp. Những cú tạt bóng của Manse Rine vừa vuông góc vừa mạnh mẽ, nhưng Fiez lại có thể xem như những đường bóng chuẩn phản đập trở qua lưới, để làm được như vậy cần phải có nhãn lực tốt phối hợp với sức bật cùng sự dẻo dai khá cao. Fiez gọt bóng về phía đường biên khiến Manse Rine không khỏi ngạc nhiên, tuy là y có nghe nói huấn luyện viên của Fiez là Toby, nhưng nếu Fiez không có thực lực cùng thiên phú, chỉ sợ Toby có lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể luyện cho cậu có khả năng đánh ra đường bóng chính xác như vậy. Quả bóng Fiez đánh ra xoay tròn mạnh mẽ, độ cao cùng góc độ đều khiến Manse Rine phải dùng hết sức để đánh trả, tuy rằng đã khá chật vật để đánh trở về nhưng đường bóng vẫn rất chuẩn, Fiez lại đập bóng đến sát bên người Manse Rine, sau lại gọt bóng trái tay, điều này khiến Manse Rine trở nên luống cuống.
Cậu nhóc này thật đáng sợ, cậu ta giống y như Mathilde ghìm chặt đối thủ, tìm hết tất cả các khe hở để tập trung tấn công vào đó, cậu ấy cũng có năng lực khống chế bóng cùng thị giác tốt như Toby, thậm chí lúc cậu gọt bóng còn làm cho y sản sinh ra một ảo giác, giống như đứng trước mặt y là “Băng đao” Juliano…Có phải chính mình rồi đây cũng sẽ trở thành dinh dưỡng giúp cậu bé này lớn dần lên?
Đến ván cuối của set thứ tư, Fiez ở cuối đường biên bật lên thật cao, Manse Rine chạy thật nhanh về phía trước, chẳng lẽ cậu nhóc này muốn dùng cú smash? Khoảng cách quá xa mà!
Đợi đến khi Manse Rine hiểu ra, Fiez đã đánh ra một cú Lob tuyệt đẹp, góc độ của bóng làm cho người ta phải há hốc mồm ra không nói được câu nào.
Cuối cùng cũng đến set quyết định! Fiez thở phì phò, cậu biết bản thân đã rất mệt, bất kể là thân thể hay là tâm linh, nhưng đây không phải là lúc có thể thả lỏng. Còn Manse Rine cũng thật kinh ngạc khi thể lực của mình giảm xuống đến gần như cạn kiệt như thế, trừ Toby và Claude, cộng với Juliano vừa gặp ở giải đấu năm nay, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gặp phải đối thủ khiến mình vào set cuối cùng mà lại mỏi mệt như vậy.
Kiên trì một chút nữa, Fiez, phải tiếp tục kiên trì.
Fiez kéo cổ áo lau lau mồ hôi trên mặt mình, cậu có thể cảm giác được ánh mắt trầm ổn vững vàng như thái sơn đang ở phía sau nhìn mình, đây là trận đấu của tôi và anh, tôi sẽ không thua!
Đối mặt với cú phát bóng vô cùng mạnh mẽ của Manse Rine, Fiez cắn răng tiến lên, tạt bóng thuận tay, bóng bay về phía bên trái Manse Rine, mới vào ván đầu tiên của set mới mà đã ăn ngay quả return ace khiến mọi người đều sợ hãi. Nhưng Manse Rine cũng không cam yếu thế, đánh lại một cú bóng thẳng, mạnh mẽ đến mức như muốn bật văng cả vợt của Fiez ra, sau đó lại tạt bóng qua phía bên trái Fiez khiến động tác của cậu mất cân đối, đập bóng chạm vào lưới. Trận đấu vẫn kéo dài cho tới ván tie-break, tuy rằng lúc này đối với người có sức trụ dẻo dai như Manse Rine mà nói càng thêm có lợi, nhưng Fiez lại ép chặt y, khiến Manse Rine không khỏi cảm thấy kính nể đối với tuyển thủ nhỏ tuổi nhưng quyết tâm không nhỏ này.
Một bóng cuối cùng, Manse Rine đập bóng lên đường biên trên, Fiez lập tức xoay người chạy nhanh tới, nhưng bóng lại cách quá xa, Fiez vọt mạnh lên, trong nháy mắt theo bản năng phối hợp động tác giữa bả vai cùng cánh tay, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người tung ra một quả bỏ nhỏ giành lấy kết quả cuối cùng.
Fiez quỳ rạp trên mặt đất, thở nặng nề, cậu thật sự là mệt muốn chết đi được, gần một phút đồng hồ sau, Fiez mới từ từ đứng dậy, bắt tay với Manse Rine đang đứng ở đối diện.
“Cậu rất tuyệt vời!” Manse Rine dùng giọng Nga nói tiếng Anh, nhưng lúc này Fiez chỉ còn biết thở phì phò gật đầu tỏ lòng cám ơn.
Fiez run rẩy trở về phòng ngủ, tay cậu run đến nỗi ngay cả chai nước khoáng cũng mở không ra.
Sau đó, có người cầm lấy chai nước, mở nắp, đưa tới trước mặt Fiez.
“Tôi đã thắng Manse Rine rồi sao…Anh ta xếp vị trí thứ ba đó…” Fiez ngẩng đầu lên, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Ngón tay đối phương từ từ nâng cằm Fiez lên, khẽ vuốt ve, “Đúng vậy, cậu thắng!”
“Đúng, chúng ta thắng!” Fiez cười sáng lạn.
Hai tay đối phương nâng mặt Fiez lên, khẽ đẩy mớ tóc dính đầy mồ hôi của cậu ra, cẩn thận chạm vào bờ môi cậu, “Cậu chói mắt như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu…Làm tôi cảm thấy lo lắng, cũng cảm thấy thật vinh hạnh!”
“Ha ha…Nhưng trong mắt tôi, anh cũng rất chói mắt…” Tiếng của Fiez biến mất trong nụ hôn của Juliano, không bá đạo như trước, mềm nhẹ, dịu dàng giống như cậu là món bảo vật dễ vỡ mà anh cất giấu trong lòng.
“Thêm một lần nữa tôi lại hiểu được…Tại sao bản thân lại yêu cậu như vậy…” Giọng thỏ thẻ của Juliano quanh quẩn bên tai Fiez.
Ngay khi Fiez ra khỏi phòng nghỉ, mới cảm thấy phóng viên nhiệt tình như thế nào.
“Lần đầu tiên bước vào trận chung kết một trong những giải đấu lớn của Grand Slam, cảm giác của anh thế nào?”
“Anh luôn đánh bại những đối thủ xếp cao hơn mình, nhưng đối thủ trong trận chung kết mà anh phải đối mặt là hoàng đế Claude, anh cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục sáng tạo kì tích hay không?”
Fiez gãi gãi đầu, “Trên sân tennis không có kì tích…Bất kể là tôi hay Manse Rine, chúng ta chỉ biết đi về phía trước mà thôi!”
Ngay khi Fiez bị các phóng viên vây đến không biết phải làm thế nào, Claude lại đi ra cứu cậu một mạng.
“Hi, Fiez, tôi chờ biểu hiện của cậu trong trận chung kết đó!” Claude đứng cách đó không xa phất phất tay, các phóng viên liền chạy nhanh lạị quấn lấy y, thấy Claude nháy nháy mắt, Fiez vội vàng leo lên taxi chạy trối chết.
Trở về khách sạn, Fiez lập tức vùi đầu vào ngủ, nhưng lúc cậu tỉnh dậy, lại thấy mình mặc đồ tắm nằm trên giường.
“Ai nha! Trận đấu của Claude!” Fiez ngồi dậy, cầm lấy cái đồng hồ trên đầu giường nhìn nhìn, đã năm giờ hai mươi rồi, e là trận đấu đã kết thúc. Nhìn quanh phòng, Fiez phát hiện người đang nằm trên giường đối diện với mình không phải Toby mà là Juliano.
Anh nghiêng người, chống đầu, nhìn Fiez, “Đừng lo, Toby đã giúp cậu ghi hình lại. Đến tối chúng ta có thể cùng nhau xem!”
“Ờ…” Fiez thả lỏng xuống, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ai nha! Là anh tắm cho tôi?”
“Đương nhiên, dù sao cũng không phải chưa từng thấy!” Juliano lơ đễnh đứng dậy, khoác áo sơ mi vào, “Toby đã đổi phòng với tôi, để cho tôi ở cùng cậu hai ngày!”
“Hả?” Fiez ngẩng đầu lên.
“Đừng lo lắng, trước khi trận chung kết kết thúc, tôi sẽ không đối với cậu như vậy!”
“Ai lo lắng chuyện này chứ!” Fiez nhìn Juliano rống lên.
Đến bữa tối, Fiez cảm thấy mình rất đói, ăn cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Juliano chỉ từ từ cắt từng miếng thịt bò rồi lại từ từ cho vào miệng, ngẫu nhiên sẽ ngừng lại nhìn Fiez đang ăn như một đứa nhỏ.
Đêm nay trên báo thể thao có đăng bài phỏng vấn của Manse Rine, Fiez nhìn nhìn rồi mỉm cười, Juliano ngồi đối diện nhìn thấy liền hỏi: “Cái gì khiến cậu vui vẻ như thế?”
“Manse Rine nói, không ngờ trong số các tuyển thủ trẻ hiện nay ngoài Juliano Lars, còn có Fiez Khidr khiến cho người ta không thể khinh thường!”
“Anh ta chỉ đang khen cậu mà thôi!”
“Nhưng, tên tôi và anh đều có trong một câu nha!”
Juliano ở đối diện ngây ra, nhìn hai tròng mắt thiếu niên trước mặt như đang phát sáng, tự nhiên cũng trở nên rất dịu dàng, nói khẽ: “Đồ ngốc, chúng ta vốn đang ở cùng nhau mà!”
Đến tối, hai người ngồi trước TV xem Claude đấu với Pals, Claude đã đánh bại Pals bằng tỉ số 3:1.
Fiez thở dài một hơi, nhìn Juliano đang ngồi cạnh bên, “Claude ngày càng trở nên lợi hại!”
“Khẩn trương sao?”
Fiez lắc đầu, cười tươi, “Rất vui mới đúng, có thể thi đấu với một tuyển thủ như vậy, cảm giác như mình lại chạy nhanh lên phía trước!”
“Đúng là làm cho người ta thất vọng, nếu cậu nói khẩn trương, tôi có thể an ủi cậu!”
Fiez ngây người, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình sắp thi đấu với Toby, khẩn trương không ngủ được, Juliano chui vào trong chăn “Trấn an” mình.
“Anh đang nghĩ cái gì thế!” Fiez lập tức túm lấy túi vợt to đùng ném vào mặt Juliano.
“Tùy theo tình huống mà đập bóng!”
Đúng vậy, cho dù Juliano có đặt ra những cái bẫy tinh vi cỡ nào cũng chưa chắc có thể ám toán được Manse Rine, vậy mình sao phải cố chấp tính toán hạ bẫy nữa làm gì? Chi bằng tùy theo tình hình trận đấu mà phối hợp tấn công, phòng thủ, không cần phải tính toán nhiều, chỉ cần tùy cơ ứng biến, cũng có thể tránh khỏi cái bẫy do Manse Rine đặt ra.
Trận đấu vẫn tiếp tục tiến hành, lúc này Manse Rine cũng dần dần phát hiện mình không dễ dàng gì mà đoán được đường bóng của Fiez, ngược lại vào những thời điểm bất ngờ còn bị cậu phản một đòn trở tay không kịp. Những cú tạt bóng của Manse Rine vừa vuông góc vừa mạnh mẽ, nhưng Fiez lại có thể xem như những đường bóng chuẩn phản đập trở qua lưới, để làm được như vậy cần phải có nhãn lực tốt phối hợp với sức bật cùng sự dẻo dai khá cao. Fiez gọt bóng về phía đường biên khiến Manse Rine không khỏi ngạc nhiên, tuy là y có nghe nói huấn luyện viên của Fiez là Toby, nhưng nếu Fiez không có thực lực cùng thiên phú, chỉ sợ Toby có lợi hại đến đâu đi chăng nữa cũng không thể luyện cho cậu có khả năng đánh ra đường bóng chính xác như vậy. Quả bóng Fiez đánh ra xoay tròn mạnh mẽ, độ cao cùng góc độ đều khiến Manse Rine phải dùng hết sức để đánh trả, tuy rằng đã khá chật vật để đánh trở về nhưng đường bóng vẫn rất chuẩn, Fiez lại đập bóng đến sát bên người Manse Rine, sau lại gọt bóng trái tay, điều này khiến Manse Rine trở nên luống cuống.
Cậu nhóc này thật đáng sợ, cậu ta giống y như Mathilde ghìm chặt đối thủ, tìm hết tất cả các khe hở để tập trung tấn công vào đó, cậu ấy cũng có năng lực khống chế bóng cùng thị giác tốt như Toby, thậm chí lúc cậu gọt bóng còn làm cho y sản sinh ra một ảo giác, giống như đứng trước mặt y là “Băng đao” Juliano…Có phải chính mình rồi đây cũng sẽ trở thành dinh dưỡng giúp cậu bé này lớn dần lên?
Đến ván cuối của set thứ tư, Fiez ở cuối đường biên bật lên thật cao, Manse Rine chạy thật nhanh về phía trước, chẳng lẽ cậu nhóc này muốn dùng cú smash? Khoảng cách quá xa mà!
Đợi đến khi Manse Rine hiểu ra, Fiez đã đánh ra một cú Lob tuyệt đẹp, góc độ của bóng làm cho người ta phải há hốc mồm ra không nói được câu nào.
Cuối cùng cũng đến set quyết định! Fiez thở phì phò, cậu biết bản thân đã rất mệt, bất kể là thân thể hay là tâm linh, nhưng đây không phải là lúc có thể thả lỏng. Còn Manse Rine cũng thật kinh ngạc khi thể lực của mình giảm xuống đến gần như cạn kiệt như thế, trừ Toby và Claude, cộng với Juliano vừa gặp ở giải đấu năm nay, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ gặp phải đối thủ khiến mình vào set cuối cùng mà lại mỏi mệt như vậy.
Kiên trì một chút nữa, Fiez, phải tiếp tục kiên trì.
Fiez kéo cổ áo lau lau mồ hôi trên mặt mình, cậu có thể cảm giác được ánh mắt trầm ổn vững vàng như thái sơn đang ở phía sau nhìn mình, đây là trận đấu của tôi và anh, tôi sẽ không thua!
Đối mặt với cú phát bóng vô cùng mạnh mẽ của Manse Rine, Fiez cắn răng tiến lên, tạt bóng thuận tay, bóng bay về phía bên trái Manse Rine, mới vào ván đầu tiên của set mới mà đã ăn ngay quả return ace khiến mọi người đều sợ hãi. Nhưng Manse Rine cũng không cam yếu thế, đánh lại một cú bóng thẳng, mạnh mẽ đến mức như muốn bật văng cả vợt của Fiez ra, sau đó lại tạt bóng qua phía bên trái Fiez khiến động tác của cậu mất cân đối, đập bóng chạm vào lưới. Trận đấu vẫn kéo dài cho tới ván tie-break, tuy rằng lúc này đối với người có sức trụ dẻo dai như Manse Rine mà nói càng thêm có lợi, nhưng Fiez lại ép chặt y, khiến Manse Rine không khỏi cảm thấy kính nể đối với tuyển thủ nhỏ tuổi nhưng quyết tâm không nhỏ này.
Một bóng cuối cùng, Manse Rine đập bóng lên đường biên trên, Fiez lập tức xoay người chạy nhanh tới, nhưng bóng lại cách quá xa, Fiez vọt mạnh lên, trong nháy mắt theo bản năng phối hợp động tác giữa bả vai cùng cánh tay, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người tung ra một quả bỏ nhỏ giành lấy kết quả cuối cùng.
Fiez quỳ rạp trên mặt đất, thở nặng nề, cậu thật sự là mệt muốn chết đi được, gần một phút đồng hồ sau, Fiez mới từ từ đứng dậy, bắt tay với Manse Rine đang đứng ở đối diện.
“Cậu rất tuyệt vời!” Manse Rine dùng giọng Nga nói tiếng Anh, nhưng lúc này Fiez chỉ còn biết thở phì phò gật đầu tỏ lòng cám ơn.
Fiez run rẩy trở về phòng ngủ, tay cậu run đến nỗi ngay cả chai nước khoáng cũng mở không ra.
Sau đó, có người cầm lấy chai nước, mở nắp, đưa tới trước mặt Fiez.
“Tôi đã thắng Manse Rine rồi sao…Anh ta xếp vị trí thứ ba đó…” Fiez ngẩng đầu lên, cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Ngón tay đối phương từ từ nâng cằm Fiez lên, khẽ vuốt ve, “Đúng vậy, cậu thắng!”
“Đúng, chúng ta thắng!” Fiez cười sáng lạn.
Hai tay đối phương nâng mặt Fiez lên, khẽ đẩy mớ tóc dính đầy mồ hôi của cậu ra, cẩn thận chạm vào bờ môi cậu, “Cậu chói mắt như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu…Làm tôi cảm thấy lo lắng, cũng cảm thấy thật vinh hạnh!”
“Ha ha…Nhưng trong mắt tôi, anh cũng rất chói mắt…” Tiếng của Fiez biến mất trong nụ hôn của Juliano, không bá đạo như trước, mềm nhẹ, dịu dàng giống như cậu là món bảo vật dễ vỡ mà anh cất giấu trong lòng.
“Thêm một lần nữa tôi lại hiểu được…Tại sao bản thân lại yêu cậu như vậy…” Giọng thỏ thẻ của Juliano quanh quẩn bên tai Fiez.
Ngay khi Fiez ra khỏi phòng nghỉ, mới cảm thấy phóng viên nhiệt tình như thế nào.
“Lần đầu tiên bước vào trận chung kết một trong những giải đấu lớn của Grand Slam, cảm giác của anh thế nào?”
“Anh luôn đánh bại những đối thủ xếp cao hơn mình, nhưng đối thủ trong trận chung kết mà anh phải đối mặt là hoàng đế Claude, anh cảm thấy bản thân còn có thể tiếp tục sáng tạo kì tích hay không?”
Fiez gãi gãi đầu, “Trên sân tennis không có kì tích…Bất kể là tôi hay Manse Rine, chúng ta chỉ biết đi về phía trước mà thôi!”
Ngay khi Fiez bị các phóng viên vây đến không biết phải làm thế nào, Claude lại đi ra cứu cậu một mạng.
“Hi, Fiez, tôi chờ biểu hiện của cậu trong trận chung kết đó!” Claude đứng cách đó không xa phất phất tay, các phóng viên liền chạy nhanh lạị quấn lấy y, thấy Claude nháy nháy mắt, Fiez vội vàng leo lên taxi chạy trối chết.
Trở về khách sạn, Fiez lập tức vùi đầu vào ngủ, nhưng lúc cậu tỉnh dậy, lại thấy mình mặc đồ tắm nằm trên giường.
“Ai nha! Trận đấu của Claude!” Fiez ngồi dậy, cầm lấy cái đồng hồ trên đầu giường nhìn nhìn, đã năm giờ hai mươi rồi, e là trận đấu đã kết thúc. Nhìn quanh phòng, Fiez phát hiện người đang nằm trên giường đối diện với mình không phải Toby mà là Juliano.
Anh nghiêng người, chống đầu, nhìn Fiez, “Đừng lo, Toby đã giúp cậu ghi hình lại. Đến tối chúng ta có thể cùng nhau xem!”
“Ờ…” Fiez thả lỏng xuống, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Ai nha! Là anh tắm cho tôi?”
“Đương nhiên, dù sao cũng không phải chưa từng thấy!” Juliano lơ đễnh đứng dậy, khoác áo sơ mi vào, “Toby đã đổi phòng với tôi, để cho tôi ở cùng cậu hai ngày!”
“Hả?” Fiez ngẩng đầu lên.
“Đừng lo lắng, trước khi trận chung kết kết thúc, tôi sẽ không đối với cậu như vậy!”
“Ai lo lắng chuyện này chứ!” Fiez nhìn Juliano rống lên.
Đến bữa tối, Fiez cảm thấy mình rất đói, ăn cũng nhiều hơn bình thường gấp mấy lần. Juliano chỉ từ từ cắt từng miếng thịt bò rồi lại từ từ cho vào miệng, ngẫu nhiên sẽ ngừng lại nhìn Fiez đang ăn như một đứa nhỏ.
Đêm nay trên báo thể thao có đăng bài phỏng vấn của Manse Rine, Fiez nhìn nhìn rồi mỉm cười, Juliano ngồi đối diện nhìn thấy liền hỏi: “Cái gì khiến cậu vui vẻ như thế?”
“Manse Rine nói, không ngờ trong số các tuyển thủ trẻ hiện nay ngoài Juliano Lars, còn có Fiez Khidr khiến cho người ta không thể khinh thường!”
“Anh ta chỉ đang khen cậu mà thôi!”
“Nhưng, tên tôi và anh đều có trong một câu nha!”
Juliano ở đối diện ngây ra, nhìn hai tròng mắt thiếu niên trước mặt như đang phát sáng, tự nhiên cũng trở nên rất dịu dàng, nói khẽ: “Đồ ngốc, chúng ta vốn đang ở cùng nhau mà!”
Đến tối, hai người ngồi trước TV xem Claude đấu với Pals, Claude đã đánh bại Pals bằng tỉ số 3:1.
Fiez thở dài một hơi, nhìn Juliano đang ngồi cạnh bên, “Claude ngày càng trở nên lợi hại!”
“Khẩn trương sao?”
Fiez lắc đầu, cười tươi, “Rất vui mới đúng, có thể thi đấu với một tuyển thủ như vậy, cảm giác như mình lại chạy nhanh lên phía trước!”
“Đúng là làm cho người ta thất vọng, nếu cậu nói khẩn trương, tôi có thể an ủi cậu!”
Fiez ngây người, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mình sắp thi đấu với Toby, khẩn trương không ngủ được, Juliano chui vào trong chăn “Trấn an” mình.
“Anh đang nghĩ cái gì thế!” Fiez lập tức túm lấy túi vợt to đùng ném vào mặt Juliano.
/67
|