Cả người mê man, dường như Fiez còn nghe thấy Flavor nói gì đó vào tai cậu, sau đó lại nghe loáng thoáng tiếng thang máy, cuối cùng Fiez cảm thấy mình không còn nghe được gì nữa, cũng không muốn suy nghĩ thêm bất cứ vấn đề gì.
Cho đến lúc mở to mắt ra, thấy Flavor đang ngồi bên giường, người nghiêng xuống, mắt đang nhìn chằm chằm mình.
“Tôi chỉ bỏ chút thuốc vào thức ăn của anh, không ngờ anh lại ngủ một hơi hơn hai giờ, nếu như anh còn không tỉnh lại, tôi đang nghĩ không biết mình có nên dùng cách hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng để gọi anh dậy hay không!”
Fiez nhíu nhíu mày, từng chút một tiêu hóa những lời mà Flavor vừa nói, cái gì mà “Tỉnh lại”, cái gì “Hai giờ”, đầu đau quá, Fiez vốn định đưa tay lên ấn ấn thái dương lại phát hiện tay mình bị buột vào đầu giường, hai chân cũng bị bó lại thành một cục.
“Flavor…Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cậu muốn gì?” Fiez bỗng nhớ tới chuyện trong lúc mình mê man Flavor luôn ngồi trước mặt nhìn chằm chằm mình, trước đó người này còn bảo cái gì “Còn chưa kết thúc”, nhưng cậu ta trói mình ở đây làm gì? Không lẽ là muốn vơ vét tài sản, tiền của mình không hẳn là nhiều hơn cậu ta bao nhiêu đâu nha!
“Hiện tại là 2h10′, còn mười phút nữa trận đấu bắt đầu rồi, hiện tại nếu gọi cho anh ta một cú điện thoại, hẳn là rất đúng lúc!” Flavor không thèm trả lời câu hỏi của Fiez, nâng cổ tay lên xem chiếc đồng hồ thể thao một chút rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số thật dài.
Trận đấu…Hiện giờ là 2h10’? Chẳng lẽ cậu ta đang nói đến trận đấu của Juliano?
“Ha, Juliano, tôi còn nghĩ là anh sẽ không nghe máy nữa chứ!” Flavor mỉm cười, nhìn về phía Fiez đang cố giãy giụa, hung hăng trừng mắt mình, “Đang đợi Fiez đến xem anh thi đấu sao? Nhưng dường như là anh ta không đến được, vì sao à? Bởi vì tôi đã cột anh ta trên giường rồi!”
“Flavor! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Fiez phẫn hận hét to lên, lúc này Flavor cũng nhàn nhã đưa điện thoại đến bên miệng Fiez, Fiez nghe thấy giọng Juliano như đang giảm xuống còn dưới không độ.
“Fiez, cậu đang ở chỗ Flavor sao?”
“…Đúng vậy, tôi không biết cậu ta muốn làm gì, cậu ta trói tôi lại…” Fiez còn chưa nói xong, Flavor đã lấy điện thoại đi.
“Juliano thân ái của tôi ơi, tôi chỉ đưa Khidr tiên sinh đến phòng tôi mà thôi, hiện giờ anh có ba lựa chọn, thứ nhất là trong vòng một giờ đánh bại Manse Rine, chạy tới phòng của tôi; thứ hai là anh bỏ qua trận đấu với Manse Rine mà chạy tới phòng tôi liền bây giờ; thứ ba là một giờ sau lại đến, tôi cũng không ngại hưởng thụ món ăn ngọt ngào như Khidr tiên sinh đây đâu, anh cũng biết đó, từ nhỏ đến lớn tôi và anh đều thích những thứ giống nhau. Tôi nghĩ tôi cũng đã cho anh rất nhiều thời gian, đủ để anh có thể đưa ra lựa chọn, nếu anh muốn báo cảnh sát tôi cũng không ngại đâu, dù sao lúc cảnh sát chạy tới cũng sẽ thấy Khidr tiên sinh đáng yêu đang cả người trần trụi ánh mắt mê li nằm trong vòng tay của tôi!”
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó! Trong vòng một giờ làm sao có thể kịp từ sân đấu trở về đây, như thế làm sao có thể thắng được tuyển thủ xếp ở vị trí thứ ba Manse Rine!” Fiez điên cuồng hét lên, tên nhóc này rốt cuộc đang phát điên gì vậy! Chẳng qua mình chỉ loại bỏ cậu ta thôi, chẳng lẽ cậu ta muốn dùng cách này để trả thù mình! Hay là, cậu ta đang muốn trả thù Juliano!
“Chậc! Chậc!” Chóp mũi Flavor chạm vào mặt Fiez, nở nụ cười mờ ám, “Chỉ khi nào biến một việc không thể thành có thể mới có thể chứng tỏ tầm quan trọng của anh trong lòng của Juliano!”
“Cậu đang nổi điên cái gì vậy! Đây là giải Roland Garros! Juliano, không cần lo cho tôi, nhất định phải thắng Manse Rine…” Fiez há to miệng lên la lại bị Flavor chặn lại, đảo khắp khoang miệng cậu, dùng sức khẳng cắn, mút vào, Fiez không ngừng giãy giụa, lại bị Flavor đè mạnh xuống ép phải nhận cái hôn sâu hơn, đến nổi đầu Fiez dán chặt vào gối không thể động đậy gì.
Lúc Flavor rút đầu lưỡi ra khỏi miệng Fiez, cậu quả thật muốn nôn hết toàn bộ mấy món Ý vừa ăn hồi trưa ra ngoài.
“Bây giờ, thời gian chính thức bắt đầu!” Flavor ngắt điện thoại, chỉnh lại mớ tóc hỗn độn trên trán, nằm xuống bên cạnh Fiez, cầm di động cười cười, vẻ mặt và bộ dáng của cậu ta làm Fiez vô cùng khó chịu.
Fiez muốn la to lên xem có ai có thể đến cứu mình hay không, dù sao cũng không có ai quy định nam giới thì không được kêu cứu, nếu có người phát hiện mình bị Flavor bắt trói ở đây, vậy Juliano có thể an tâm mà thi đấu tiếp. Fiez hít sâu một hơi chuẩn bị la to lên, Flavor bỗng nghiêng người qua, tay ép mạnh vào ngực Fiez, khiến cậu thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.
“Anh muốn kêu cứu? Lúc này đã hơn hai giờ, trên hành lang hầu như không có người nào, nếu anh còn kêu lên, tôi sẽ lột vớ nhét vào miệng anh.”
Fiez hơi run lên, cho dù chỉ có một chút cơ hội nhỏ nhoi cậu cũng muốn giãy giụa, Fiez cố gắng hét to lên, “Cứu…”
Nhanh như chớp, Flavor đã đè lên người Fiez, cậu ta cũng không có cởi vớ cho vào miệng cậu, mà giữ chặt cằm, chen đầu lưỡi vào mút lấy lưỡi Fiez cho đến khi cậu run rẩy lên, Fiez nghiêng mặt qua một bên, đầu lưỡi của Flavor cũng nhanh chóng đuổi theo, ngay lúc Fiez muốn cắn vào lưỡi cậu ta một cái, lại bị Flavor cắn lên môi, đau đến muốn chảy cả nước mắt.
Flavor ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, “Tôi cũng không ngại anh lại cho tôi thêm cơ hội ngăn cái miệng nhỏ nhắn của anh lại!”
Fiez thở hổn hển, môi sưng phù lên, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà cháy lên hừng hực, “Mẹ nó, cậu muốn làm cái gì? Là vì trả thù chuyện cậu bị cha mình mang đi mà Juliano lại không bỏ qua trận đấu để trở về giữ cậu?”
Trong tích tắc, Flavor trợn to mắt lên, một chút biểu hiện khác thường chợt lóe lên, cậu ta nằm trên người Fiez, nói khẽ: “Juliano nói với anh như thế?”
“Tôi cũng không ngại nếu cậu muốn cho tôi biết nguyên do khác!”
“Đúng vậy, tôi hận anh ta! Tôi thừa nhận mình là một người thù dai,” Flavor nghiêng đầu, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc trước trán Fiez, “Vào lúc tôi rơi từ cây quýt xuống anh ta có thể bỏ mặc tất cả để bảo vệ tôi, lúc tôi bị người ta ức hiếp anh ta đã dẫn tôi đi học karate, anh ta thích tập tennis với tôi thay vì cùng luyện tập với những đứa nhỏ khác, nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất anh ta lại luyến tiếc một trận đấu mà bỏ rơi tôi, anh có biết chuyện này nói lên điều gì không?”
“Nói cậu đang ghen tị, cậu khát vọng được anh ấy bảo vệ, cậu hi vọng anh ấy xem cậu là độc nhất vô nhị, cậu bắt chước thích những thứ mà anh ấy thích là bởi vì cậu muốn mạnh mẽ như anh ấy, nhưng cuối cùng cậu vẫn làm không được!”
“A ha! Trả lời rất đúng!”
Điều này làm cho Fiez ngây ra, cậu không ngờ Flavor lại có thể thừa nhận dễ dàng như thế.
“Anh ta giống như một thần tượng vĩ đại đã đi vào cuộc sống của tôi, vì thế tôi bắt đầu để ý những thứ mà anh ta thích…Những món anh ta thích, tennis anh ta thích, còn có cậu trai mà anh ta thích…” Flavor cúi đầu xuống, trán chạm vào trán Fiez, mắt nhìn thẳng mắt, “Có một lần, tôi đẩy cửa phòng anh ta ra, thấy anh ta tập trung nhìn vào hình ảnh trên màn hình TV, anh ta khẽ tới gần, hôn lên cậu trai trên màn hình đó, lúc đó cả người tôi như ngây ra, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta có biểu tình mê luyến như vậy, nhất là ở thời điểm đánh tennis nhất định sẽ không thể nhìn thấy được. Về sau tôi mới biết cậu trai đó cũng là tuyển thủ ở cùng một tổ thiếu niên với anh ta.”
“Được rồi, cậu trai đó là ai, tôi tin là cậu rất muốn nói cho tôi biết!” Xem ra việc Juliano thích con trai đã là chuyện rất sớm trước kia rồi, nghĩ đến đây, Fiez như nổi điên lên.
“Fiez Khidr!” Flavor nhìn Fiez nói khẽ.
“Hở?” Fiez thật không hiểu, cậu gọi tên tôi làm gì, hai giây sau, bỗng nhiên bừng tỉnh, “Cậu trai kia là tôi…”
“Đúng vậy, chính là anh! Lúc đó tôi cũng không biết tại sao Juliano lại thích anh như vậy, vì thế tôi cũng bắt xem lại những đoạn ghi hình ở tổ thiếu niên của anh. Sau đó tôi đã nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu bay trong gió như sóng biển nhấp nhô không ngừng, nhất là lúc thi đấu, ánh mắt của anh hầu như không có bất kì vật gì tồn tại trong đó. Nếu có thể để ánh mắt đó chỉ nhìn chăm chú vào mình, còn có cả tình yêu, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc!” Trong mắt Flavor toát ra vẻ mơ mộng như thiếu nữ hoài xuân.
“Cậu…Đó là ảo giác của cậu mà thôi…Bởi vì cậu sùng bái Juliano, cho nên…”
“Cho nên thế nào? Cho nên thích cả thức ăn, tennis, thậm chí là thích cả cậu trai mà anh ta yêu?”Ngón tay Flavor điểm điểm lên môi Fiez, “Tôi biết từ nhỏ mình đã vô thức bắt chước theo những sở thích của anh ta, nhưng mà Fiez, chắc anh cũng hiểu thích một người không phải chỉ bắt chước là có thể được…”
“Nhưng cho dù cậu có trói tôi ở đây…Tôi cũng sẽ không thích cậu…” Fiez phát hiện càng ngày mình càng không hiểu Flavor đang suy nghĩ cái gì.
“Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng thích tôi như vậy! Anh rất nghiêm túc, Fiez, bất kể là trong tennis hay trong tình yêu, cho nên khi anh đã thích Juliano thì sẽ không chuyển sang yêu người khác nhanh như vậy! Nhưng Juliano thì thế nào? Anh ta có thể vì trận đấu bỏ đi đứa em mà anh ta đã chăm sóc rất lâu, vậy anh có nghĩ hiện giờ anh ta cũng có thể vì giải đấu Roland Garros mà bỏ anh hay không?”
Fiez nhìn Flavor, vẻ mặt của cậu ta vẫn bình thản như trước, thậm chí còn dịu dàng hơn, đó là biểu tình mà từ trước tới giờ cậu chưa hề thấy trên người cậu nhóc này.
“Như vậy, nếu Juliano đến hoặc là không đến, cậu sẽ làm thế nào?”
“Nếu anh ta đến, đã chứng tỏ trong lòng anh ta anh quan trọng hơn tennis, như vậy xem như trong trò chơi này tôi là người thua cuộc; nhưng nếu anh ta không đến, tôi sẽ ôm anh, yêu thương anh, để cho anh ta vĩnh viễn mất đi anh, đó xem như là sự trả thù của tôi dành cho anh ta!”
Cho đến lúc mở to mắt ra, thấy Flavor đang ngồi bên giường, người nghiêng xuống, mắt đang nhìn chằm chằm mình.
“Tôi chỉ bỏ chút thuốc vào thức ăn của anh, không ngờ anh lại ngủ một hơi hơn hai giờ, nếu như anh còn không tỉnh lại, tôi đang nghĩ không biết mình có nên dùng cách hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng để gọi anh dậy hay không!”
Fiez nhíu nhíu mày, từng chút một tiêu hóa những lời mà Flavor vừa nói, cái gì mà “Tỉnh lại”, cái gì “Hai giờ”, đầu đau quá, Fiez vốn định đưa tay lên ấn ấn thái dương lại phát hiện tay mình bị buột vào đầu giường, hai chân cũng bị bó lại thành một cục.
“Flavor…Đây rốt cuộc là chuyện gì? Cậu muốn gì?” Fiez bỗng nhớ tới chuyện trong lúc mình mê man Flavor luôn ngồi trước mặt nhìn chằm chằm mình, trước đó người này còn bảo cái gì “Còn chưa kết thúc”, nhưng cậu ta trói mình ở đây làm gì? Không lẽ là muốn vơ vét tài sản, tiền của mình không hẳn là nhiều hơn cậu ta bao nhiêu đâu nha!
“Hiện tại là 2h10′, còn mười phút nữa trận đấu bắt đầu rồi, hiện tại nếu gọi cho anh ta một cú điện thoại, hẳn là rất đúng lúc!” Flavor không thèm trả lời câu hỏi của Fiez, nâng cổ tay lên xem chiếc đồng hồ thể thao một chút rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số thật dài.
Trận đấu…Hiện giờ là 2h10’? Chẳng lẽ cậu ta đang nói đến trận đấu của Juliano?
“Ha, Juliano, tôi còn nghĩ là anh sẽ không nghe máy nữa chứ!” Flavor mỉm cười, nhìn về phía Fiez đang cố giãy giụa, hung hăng trừng mắt mình, “Đang đợi Fiez đến xem anh thi đấu sao? Nhưng dường như là anh ta không đến được, vì sao à? Bởi vì tôi đã cột anh ta trên giường rồi!”
“Flavor! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Fiez phẫn hận hét to lên, lúc này Flavor cũng nhàn nhã đưa điện thoại đến bên miệng Fiez, Fiez nghe thấy giọng Juliano như đang giảm xuống còn dưới không độ.
“Fiez, cậu đang ở chỗ Flavor sao?”
“…Đúng vậy, tôi không biết cậu ta muốn làm gì, cậu ta trói tôi lại…” Fiez còn chưa nói xong, Flavor đã lấy điện thoại đi.
“Juliano thân ái của tôi ơi, tôi chỉ đưa Khidr tiên sinh đến phòng tôi mà thôi, hiện giờ anh có ba lựa chọn, thứ nhất là trong vòng một giờ đánh bại Manse Rine, chạy tới phòng của tôi; thứ hai là anh bỏ qua trận đấu với Manse Rine mà chạy tới phòng tôi liền bây giờ; thứ ba là một giờ sau lại đến, tôi cũng không ngại hưởng thụ món ăn ngọt ngào như Khidr tiên sinh đây đâu, anh cũng biết đó, từ nhỏ đến lớn tôi và anh đều thích những thứ giống nhau. Tôi nghĩ tôi cũng đã cho anh rất nhiều thời gian, đủ để anh có thể đưa ra lựa chọn, nếu anh muốn báo cảnh sát tôi cũng không ngại đâu, dù sao lúc cảnh sát chạy tới cũng sẽ thấy Khidr tiên sinh đáng yêu đang cả người trần trụi ánh mắt mê li nằm trong vòng tay của tôi!”
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó! Trong vòng một giờ làm sao có thể kịp từ sân đấu trở về đây, như thế làm sao có thể thắng được tuyển thủ xếp ở vị trí thứ ba Manse Rine!” Fiez điên cuồng hét lên, tên nhóc này rốt cuộc đang phát điên gì vậy! Chẳng qua mình chỉ loại bỏ cậu ta thôi, chẳng lẽ cậu ta muốn dùng cách này để trả thù mình! Hay là, cậu ta đang muốn trả thù Juliano!
“Chậc! Chậc!” Chóp mũi Flavor chạm vào mặt Fiez, nở nụ cười mờ ám, “Chỉ khi nào biến một việc không thể thành có thể mới có thể chứng tỏ tầm quan trọng của anh trong lòng của Juliano!”
“Cậu đang nổi điên cái gì vậy! Đây là giải Roland Garros! Juliano, không cần lo cho tôi, nhất định phải thắng Manse Rine…” Fiez há to miệng lên la lại bị Flavor chặn lại, đảo khắp khoang miệng cậu, dùng sức khẳng cắn, mút vào, Fiez không ngừng giãy giụa, lại bị Flavor đè mạnh xuống ép phải nhận cái hôn sâu hơn, đến nổi đầu Fiez dán chặt vào gối không thể động đậy gì.
Lúc Flavor rút đầu lưỡi ra khỏi miệng Fiez, cậu quả thật muốn nôn hết toàn bộ mấy món Ý vừa ăn hồi trưa ra ngoài.
“Bây giờ, thời gian chính thức bắt đầu!” Flavor ngắt điện thoại, chỉnh lại mớ tóc hỗn độn trên trán, nằm xuống bên cạnh Fiez, cầm di động cười cười, vẻ mặt và bộ dáng của cậu ta làm Fiez vô cùng khó chịu.
Fiez muốn la to lên xem có ai có thể đến cứu mình hay không, dù sao cũng không có ai quy định nam giới thì không được kêu cứu, nếu có người phát hiện mình bị Flavor bắt trói ở đây, vậy Juliano có thể an tâm mà thi đấu tiếp. Fiez hít sâu một hơi chuẩn bị la to lên, Flavor bỗng nghiêng người qua, tay ép mạnh vào ngực Fiez, khiến cậu thiếu chút nữa nghẹt thở mà chết.
“Anh muốn kêu cứu? Lúc này đã hơn hai giờ, trên hành lang hầu như không có người nào, nếu anh còn kêu lên, tôi sẽ lột vớ nhét vào miệng anh.”
Fiez hơi run lên, cho dù chỉ có một chút cơ hội nhỏ nhoi cậu cũng muốn giãy giụa, Fiez cố gắng hét to lên, “Cứu…”
Nhanh như chớp, Flavor đã đè lên người Fiez, cậu ta cũng không có cởi vớ cho vào miệng cậu, mà giữ chặt cằm, chen đầu lưỡi vào mút lấy lưỡi Fiez cho đến khi cậu run rẩy lên, Fiez nghiêng mặt qua một bên, đầu lưỡi của Flavor cũng nhanh chóng đuổi theo, ngay lúc Fiez muốn cắn vào lưỡi cậu ta một cái, lại bị Flavor cắn lên môi, đau đến muốn chảy cả nước mắt.
Flavor ngẩng đầu lên, liếm liếm môi, “Tôi cũng không ngại anh lại cho tôi thêm cơ hội ngăn cái miệng nhỏ nhắn của anh lại!”
Fiez thở hổn hển, môi sưng phù lên, lửa giận trong lòng cũng theo đó mà cháy lên hừng hực, “Mẹ nó, cậu muốn làm cái gì? Là vì trả thù chuyện cậu bị cha mình mang đi mà Juliano lại không bỏ qua trận đấu để trở về giữ cậu?”
Trong tích tắc, Flavor trợn to mắt lên, một chút biểu hiện khác thường chợt lóe lên, cậu ta nằm trên người Fiez, nói khẽ: “Juliano nói với anh như thế?”
“Tôi cũng không ngại nếu cậu muốn cho tôi biết nguyên do khác!”
“Đúng vậy, tôi hận anh ta! Tôi thừa nhận mình là một người thù dai,” Flavor nghiêng đầu, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc trước trán Fiez, “Vào lúc tôi rơi từ cây quýt xuống anh ta có thể bỏ mặc tất cả để bảo vệ tôi, lúc tôi bị người ta ức hiếp anh ta đã dẫn tôi đi học karate, anh ta thích tập tennis với tôi thay vì cùng luyện tập với những đứa nhỏ khác, nhưng vào lúc tôi cần anh ta nhất anh ta lại luyến tiếc một trận đấu mà bỏ rơi tôi, anh có biết chuyện này nói lên điều gì không?”
“Nói cậu đang ghen tị, cậu khát vọng được anh ấy bảo vệ, cậu hi vọng anh ấy xem cậu là độc nhất vô nhị, cậu bắt chước thích những thứ mà anh ấy thích là bởi vì cậu muốn mạnh mẽ như anh ấy, nhưng cuối cùng cậu vẫn làm không được!”
“A ha! Trả lời rất đúng!”
Điều này làm cho Fiez ngây ra, cậu không ngờ Flavor lại có thể thừa nhận dễ dàng như thế.
“Anh ta giống như một thần tượng vĩ đại đã đi vào cuộc sống của tôi, vì thế tôi bắt đầu để ý những thứ mà anh ta thích…Những món anh ta thích, tennis anh ta thích, còn có cậu trai mà anh ta thích…” Flavor cúi đầu xuống, trán chạm vào trán Fiez, mắt nhìn thẳng mắt, “Có một lần, tôi đẩy cửa phòng anh ta ra, thấy anh ta tập trung nhìn vào hình ảnh trên màn hình TV, anh ta khẽ tới gần, hôn lên cậu trai trên màn hình đó, lúc đó cả người tôi như ngây ra, bởi vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh ta có biểu tình mê luyến như vậy, nhất là ở thời điểm đánh tennis nhất định sẽ không thể nhìn thấy được. Về sau tôi mới biết cậu trai đó cũng là tuyển thủ ở cùng một tổ thiếu niên với anh ta.”
“Được rồi, cậu trai đó là ai, tôi tin là cậu rất muốn nói cho tôi biết!” Xem ra việc Juliano thích con trai đã là chuyện rất sớm trước kia rồi, nghĩ đến đây, Fiez như nổi điên lên.
“Fiez Khidr!” Flavor nhìn Fiez nói khẽ.
“Hở?” Fiez thật không hiểu, cậu gọi tên tôi làm gì, hai giây sau, bỗng nhiên bừng tỉnh, “Cậu trai kia là tôi…”
“Đúng vậy, chính là anh! Lúc đó tôi cũng không biết tại sao Juliano lại thích anh như vậy, vì thế tôi cũng bắt xem lại những đoạn ghi hình ở tổ thiếu niên của anh. Sau đó tôi đã nhìn thấy mái tóc xoăn màu nâu bay trong gió như sóng biển nhấp nhô không ngừng, nhất là lúc thi đấu, ánh mắt của anh hầu như không có bất kì vật gì tồn tại trong đó. Nếu có thể để ánh mắt đó chỉ nhìn chăm chú vào mình, còn có cả tình yêu, nhất định là một chuyện rất hạnh phúc!” Trong mắt Flavor toát ra vẻ mơ mộng như thiếu nữ hoài xuân.
“Cậu…Đó là ảo giác của cậu mà thôi…Bởi vì cậu sùng bái Juliano, cho nên…”
“Cho nên thế nào? Cho nên thích cả thức ăn, tennis, thậm chí là thích cả cậu trai mà anh ta yêu?”Ngón tay Flavor điểm điểm lên môi Fiez, “Tôi biết từ nhỏ mình đã vô thức bắt chước theo những sở thích của anh ta, nhưng mà Fiez, chắc anh cũng hiểu thích một người không phải chỉ bắt chước là có thể được…”
“Nhưng cho dù cậu có trói tôi ở đây…Tôi cũng sẽ không thích cậu…” Fiez phát hiện càng ngày mình càng không hiểu Flavor đang suy nghĩ cái gì.
“Đương nhiên anh sẽ không dễ dàng thích tôi như vậy! Anh rất nghiêm túc, Fiez, bất kể là trong tennis hay trong tình yêu, cho nên khi anh đã thích Juliano thì sẽ không chuyển sang yêu người khác nhanh như vậy! Nhưng Juliano thì thế nào? Anh ta có thể vì trận đấu bỏ đi đứa em mà anh ta đã chăm sóc rất lâu, vậy anh có nghĩ hiện giờ anh ta cũng có thể vì giải đấu Roland Garros mà bỏ anh hay không?”
Fiez nhìn Flavor, vẻ mặt của cậu ta vẫn bình thản như trước, thậm chí còn dịu dàng hơn, đó là biểu tình mà từ trước tới giờ cậu chưa hề thấy trên người cậu nhóc này.
“Như vậy, nếu Juliano đến hoặc là không đến, cậu sẽ làm thế nào?”
“Nếu anh ta đến, đã chứng tỏ trong lòng anh ta anh quan trọng hơn tennis, như vậy xem như trong trò chơi này tôi là người thua cuộc; nhưng nếu anh ta không đến, tôi sẽ ôm anh, yêu thương anh, để cho anh ta vĩnh viễn mất đi anh, đó xem như là sự trả thù của tôi dành cho anh ta!”
/67
|