Nhất Tiếu Thành Khuynh

Chương 11: Đấu giá hoàn toàn mới

/13


Diệp Tiếu đến tiệm trà hạng nhất.

Bỏ ra số tiền lớn mua một bình Bích Loa Xuân thượng đẳng duy nhất trong tiệm.

Gần như đã dốc hết toàn bộ tiền bạc của ba người.

Tiêu Tầm sốt ruột đến mức giậm chân, nghĩ đến thời gian tới không được ăn no, ừm, thực tế thì, có lẽ cơm cũng chẳng có mà ăn.

Chỉ có Lạc Khinh Thành vẫn thong dong như trước, bình thản nói một câu: “Tiểu hồ ly lại có mưu ma chước quỷ gì đây?”

Diệp Tiếu thần thần bí bí nhếch mày không nói gì.

Giữa trưa Diệp Tiếu dẫn hai người đi thẳng đến quán rượu tốt nhất lớn nhất.

Quả nhiên trong lầu đã kín chỗ.

Vô số công tử cẩm y là lượt đến cầu thân đang bàn luận ba hoa, ganh đua sắc đẹp.

Diệp Tiếu tìm đến chỗ công tử nào có nhiều nô bộc nhất, quần áo xa hoa nhất, ngẩng đầu dừng chân.

“Các vị công tử đều đến Lãng Kính trang cầu thân?” Hắng giọng, Diệp Tiếu lớn tiếng hỏi.

Tiếng nói cười những người trong bàn thoáng nhỏ đi, nhưng rất nhanh đã ồn ào như cũ.

Tuy bị phớt lờ, nhưng Diệp Tiếu không hề nản chí.

“Nhiều võ lâm thế gia thế lực ngang bằng như vậy, cạnh tranh kịch liệt như thế, không thể đánh nhanh thắng nhanh, chư vị sao có thể trổ hết tài năng được?”

Có lẽ bị nói trúng tâm sự, tiếng nói cười ồn ào dần nhỏ đi, rốt cuộc cũng có người đáp một câu: “Vấn đề này ai mà không biết, chẳng lẽ cô nương có diệu kế gì? Cho dù có diệu kế đi nữa, nói cho nhiều người nghe như vậy đúng là không ổn. . . . . .”

Diệp Tiếu không tức giận: “Cũng không hẳn có diệu kế gì, chỉ có điều nếu có thể biết cha con họ Viên thích gì, tặng lễ vật hợp với sở thích, lưu lại ấn tượng sâu với bọn họ, thì tỷ lệ được chọn sẽ cao hơn một chút. . . . . .”

Có người cười lạnh, có người trầm mặc.

Rốt cục cũng có người tỏ ra hứng thú: “Vấn đề này mọi người đều biết… nhưng cha con họ Viên gần đây ít khi ra ngoài, không nghe nói có sở thích đặc thù gì. . . . .”

“Nhưng phàm là con người thì sẽ có hỉ nộ, sẽ có nhược điểm… Bọn họ cũng không ngoại lệ. Tại hạ, được người giang hồ xưng là ‘cái gì cũng biết’ Diệp Tiếu. Đối với sở thích của cha con bọn họ hết sức rõ ràng.”

“Cái gì cũng biết? Chưa nghe qua, trong giang hồ có người thế này sao?”

“Mình ngươi nói thế, ai tin tưởng được!”

“Ngươi đúng là điên rồi! Còn không biết tự lượng sức mình!”

“. . . . . .”

Như một cục đá sinh sự quăng vào nồi nước sôi, một đám công tử thiếu gia từ trước đến giờ không coi ai ra gì lập tức nhao nhao lên như bị bỏng.

Mỉm cười nghe hết những lời mỉa mai của mọi người, Diệp Tiếu chậm rãi đi đến trước mặt công tử cẩm y giọng to nhất nói những lời thô tục nhất, mắt đảo qua thanh đao màu bích lục hắn treo bên hông.

“Ngọc Bích đao Mạnh Càn Mạnh công tử? Từ nhỏ đã bá đạo ngang ngược, năm tuổi bắt nạt một con chó bị rơi xuống nước kết quả bị cắn một cái, ngay ở mu bàn tay, lúc đó cha ngươi đã dạy, sau này phải thiện chí giúp người khác, ít làm việc xấu… ngươi đã quên rồi sao? Đúng là lên sẹo rồi thì quên đau!”

Sắc mặt Mạnh Càn biến đổi, vẻ mặt hơi xấu hổ, hung dữ trừng mắt với Diệp Tiếu.

Cẩm y công tử ngồi bàn đằng trước lập tức quay đầu lại cười khẩy: “Ồ… Mạnh huynh… hoá ra vết sẹo trên mu bàn tay huynh có lịch sử như vậy! Không phải huynh nói là lúc làm anh hùng cứu mỹ nhân, bọn ác nhân đâm bị thương sao?”

Diệp Tiếu quay đầu nhìn vị cẩm y công tử này, ăn mặc loè loẹt, nhẹ nhàng phe phẩy một cây quạt giấy, làm người khác chú ý là bên hông không đeo bội kiếm, mà giắt một cây sáo ngọc nghiêng nghiêng, có thêm vài phần phong nhã của văn nhân.

Đúng là học đòi văn nhã.

“Sáo Ngọc công tử Hoa Ngâm Nguyệt? Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đáo thiên minh. Hoa công tử quả nhiên phong nhã tuấn tú không giống người thường!” Diệp Tiếu khẽ nhướng mày.

(Hạnh hoa sơ ảnh lý, xuy địch đáo thiên minh: Trích bài Lâm giang tiên của Trần Dư Nghĩa, dịch: Hạnh hoa thưa bóng rọi; Địch thổi tới bình minh – Nguyễn Chí Viễn dịch).

Trong lòng Hoa Ngâm Nguyệt âm thầm tự đắc, nghĩ một đằng nói một nẻo lầm bầm mấy câu khiêm tốn.

Ai ngờ sau đó lại nghe thấy Diệp Tiếu nói: “Hoa khôi Hàm Tiếu của Trầm Ngư lâu vẫn đang tìm công tử khắp nơi đó, muốn đòi nợ chơi gái của công tử… Hoa công tử, mặc kệ phong lưu tuấn nhã thế nào, đến kỹ viện vẫn phải trả tiền chứ… Người ta làm ăn buôn bán, sao có thể tặng không?” Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, ánh mắt sắc như dao phóng thẳng đến Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu cười lớn một tiếng đi đến cạnh cửa sổ, nhấn mạnh một lần nữa: “Tại hạ là Diệp Tiếu ‘cái gì cũng biết’, các vị thiếu hiệp công tử, nếu còn không tin, chi bằng mọi người đều thử một lượt đi!” Đôi mắt chớp một cái, ánh mắt đảo qua mọi người trong tửu lâu.

Những người bị ánh mắt đó quét qua đều nhịn không được cúi đầu xuống, sợ nha đầu này sẽ nói ra chuyện xấu hổ của mình trước mặt mọi người.

Tửu lâu bỗng dưng tĩnh lặng lại, lặng ngắt như tờ.

Chỉ có giọng nói của Diệp Tiếu vang vọng khắp tửu lâu: “Trang chủ Lãng Kính trang Viên Nhữ Hiên, cả đời thích nhất hai thứ. Thứ nhất, là thưởng trà. Trong đó say mê nhất, là trà Bích Loa Xuân.”

Mọi người khẽ trầm trồ một tiếng.

Tiêu Tầm chạy ra phía trước, lấy bình Bích Loa Xuân thượng đẳng ra: “Nhất phẩm trà trang trong trấn chỉ còn một bình Bích Loa Xuân thượng đẳng duy nhất đấu giá tại đây! Khởi điểm ba trăm lượng bạc! Nhanh tay nhanh tay, đừng nên bỏ qua! Qua trấn này, sẽ không còn cửa hàng nào bán nữa cả!”

“Ba trăm lượng! Ăn cướp à!” Có người nhỏ giọng nói, liếc Diệp Tiếu như mình là tên ăn trộm, đầu cúi thật thấp.

Diệp Tiếu khinh thường trừng mắt với người đó, lớn tiếng nói: “Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mới là đạo lý! Trấn gần đây nhất phải đi ngoài mười dặm! Chạy tới chạy lui một chuyến tốn của tốn sức không nói, chỉ sợ sẽ không thể đến đại hội chọn rể ở Lãng Kính trang để thể hiện! Chỉ có một bình này! Đồ hiếm mới là đồ quý. Các vị mau nắm lấy thời cơ tốt!”

Trầm mặc thật lâu, Tiêu Tầm đã bắt đầu sốt ruột, nhưng rất nhanh đã thở phào nhẹ nhõm.

Một vị công tử không kìm nén được mở miệng: “Ba trăm lượng! Ta mua!”

“Bốn trăm!” Một người ngồi trong góc ra giá.

“Năm trăm. . . . . .”

. . . . . .

“Một ngàn lượng!” Sau khi vị công tử ngồi trong góc kia ra giá, những người khác trong tửu lâu vẫn còn trầm mặc, dù sao bình Bích Loa Xuân này giá trên thị trường tối đa cũng chỉ mười lượng bạc.

“Một ngàn lượng bạc! Vị công tử trong góc! Bình Bích Loa Xuân này thuộc về huynh rồi!” Diệp Tiếu cao giọng.

Người đó vui mừng đứng lên, đến gần.

Ánh mắt Diệp Tiếu khẽ lướt qua bội kiếm trên lưng hắn: “Trần công tử ở Vĩnh An? Trần công tử, ta buôn bán sòng phẳng, giao tiền nhận hàng!”

“Đó là đương nhiên!” Giọng Trần công tử khẩu âm địa phương rất rõ ràng, đưa ra một tấm ngân phiếu.

Diệp Tiếu lắc đầu: “Không được rồi Trần công tử, ta muốn bạc trắng vàng ròng, ngân phiếu ta không phân biệt thật giả được.”

“Là thật đó! Là ngân phiếu thông dụng nhất của cửa hàng bạc! Không tin cô để mọi người nhìn xem…” Trần công tử có vẻ sốt ruột.

Diệp Tiếu vẫn lắc đầu, nở nụ cười vừa vô tội lại vừa gian xảo: “Ta muốn ngân lượng thật!”

“Nhưng… một ngàn lượng bạc đó cô nương! Ai lại đem nhiều bạc thế theo người, rất nặng…” Trần công tử tiếp tục giải thích.

Diệp Tiếu kiên định lắc đầu, nhìn Trần công tử sốt ruột đến mức sắp khóc, rốt cuộc cũng khai ân nói: “Bội kiếm trên lưng công tử nhìn không tệ… nếu không… Công tử đổi bội kiếm này lấy bình Bích Loa Xuân được chứ?”

Trần công tử do dự rất lâu, rốt cuộc quyết định: “Đây là Trạm Lư bảo kiếm tổ truyền nhà ta… Cô nương cất kỹ, sau này ta nhất định sẽ đem ngàn lượng bạc đến chuộc về…” Lấy bảo kiếm xuống, đưa cho Diệp Tiếu, cầm lấy bình Bích Loa Xuân.

Trận đầu thắng lợi.

Diệp Tiếu mỉm cười nói: “Sở thích thứ hai của Viên trang chủ, chính là sưu tầm kiếm! Trong nhà đã có vô số danh kiếm, nhưng vẫn ao ước có thêm nhiều kiếm khác. Hiện giờ đấu giá Trạm Lư bảo kiếm tổ truyền của Trần gia! Tuyệt đối là hàng chính tông, không thể giả được! Giá khởi điểm là ngàn lượng bạc! Các vị, nếu không nhanh ta sẽ không đợi, nhanh chóng ra giá!”

Rầm một tiếng, có người ngã xuống đất.

Tiêu Tầm nhìn lại, chính là vị Trần công tử vừa rồi.

Nô bộc thân tín vội vàng chạy đến ấn huyệt Nhân Trung, lớn tiếng gọi tỉnh.

“Danh tự của vị Trần công tử này hình như là Cẩu Khởi?” Tiêu Tầm hiếu kỳ.

Ánh mắt Lạc Khinh Thành chợt loé: “Hình như là Công Kê (gà trống).”

Diệp Tiếu bật cười: “Chủ nhân lại bắt nạt huynh đệ nhà ta! Hạ nhân nhà hắn gọi là công tử. Khẩu âm địa phương hơi kỳ quái thôi.”

Bên dưới đấu giá tấp nập hơn trước.

Trạm Lư bảo kiếm cuối cùng cũng bán được với giá ba ngàn hai trăm lượng bạc.

Một công tử kiêu ngạo vung bàn tay trắng nõn nà lên, mấy người hầu bắt đầu khênh từng rương hòm đến trước mặt Diệp Tiếu.

“Làm gì vậy?” Diệp Tiếu nhíu mày.

“Cô nương không phải muốn ngân lượng thật sao? Trên xe ngựa ta còn rất nhiều!” Công tử kiêu ngạo cười quyến rũ.

“Ba ngàn hai lạng bạc! Mấy trăm cân đó! Ai lại ngốc đến mức cầm bạc thật? Lưng còng mất thôi! Ta muốn ngân phiếu! Là loại thông dụng nhất của cửa hàng bạc là được…” Trên khuôn mặt Diệp Tiếu lại hiện ra nụ cười gian xảo lần nữa.

“Cô nương cái gì cũng biết! Viên trang chủ còn thích thứ khác không?” Nhìn hai vị công tử lắm tài lắm của mua được vật quan trọng xong thì đường quan rộng mở, những người khác trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

Diệp Tiếu gian xảo nghiêng đầu, không trả lời thẳng: “Ta còn biết Viên đại tiểu thư thích gì nhất!”

Một viên đá tạo ra ngàn vạn gợn sóng, lập tức tửu lâu ồn ào như chợ vỡ.

Lấy lòng vị Viên đại tiểu thư xinh đẹp, so với lấy lòng cha nàng ta thì càng có tính khiêu chiến, càng làm người khác thèm muốn hơn.

“Là cái gì!” Có người đã không chờ đợi được nữa.

“Đáp án đến bữa tối sẽ công bố.” Diệp Tiếu miễn cưỡng hất mái tóc dài, “Chúng ta cơm trưa còn chưa được ăn đây!”

“Viên đại tiểu thư rốt cuộc thích gì?” Lạc Khinh Thành nhìn Diệp Tiếu.

Diệp Tiếu đang bận rộn chia số ngân phiếu ra thành ba phần, rồi trừng mắt sai Tiêu Tầm đi mua ít quần áo đẹp vừa người.

Nghe thấy thế quay đầu lại nhìn: “Đồng ý hợp tác với ta? Làm huynh đệ ta?”

Lạc Khinh Thành khẽ mở miệng, một lát sau mới nói: “Cô chưa từng thấy khuôn mặt thật của ta. Chỉ cần nhìn cô sẽ biết, ta căn bản không cần bất kỳ ai hỗ trợ.” Nói xong lại muốn bỏ mặt nạ ra.

Diệp Tiếu lập tức nhảy ra cách xa ba trượng: “Đừng! Ta biết rồi, so với cóc, khuôn mặt của ngươi rất anh tuấn… Nhưng mà so với cóc, vóc dáng ngươi quá lớn, không tìm được cóc cái phù hợp xứng đôi với ngươi được. . . . . .”

Không thèm để ý đến ánh mắt lạnh thấu xương như tên sát nhân của Lạc Khinh Thành, vô tư bước ra ngoài.

Cơm trưa vừa mới ăn xong, đã có mấy tửu lâu bên cạnh mời ba người đến nhấm nháp những món ăn nổi tiếng trong tiệm.

Ba con mèo thèm ăn bàn bạc hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng chọn được một tiệm nghe nói cá nướng ngon nhất.

Đến bữa tối, ba người mặc cẩm y ngạo nghễ đi dạo, dương dương đắc ý, trong ánh mắt sùng bái của vô số công tử cẩm y kiêu ngạo, bước vào tửu lâu.

Đợi ba người ngồi xuống, các công tử cẩm y ngoài cửa như ong vỡ tổ xông vào, người sau bước tiếp người trước, muốn chiếm được chỗ tốt.

Nhìn ông chủ tự bưng lên mấy món ăn ngon, tâm tình Diệp Tiếu rất tốt.

“Viên Bái Tâm thích nhất . . . . . .” Bỗng dưng ngừng nói, nhìn về phía đám người xì xào bàn tán, nhíu mày bất mãn.

Tửu lâu lập tức yên ắng lại, mọi người đều lắng tai nghe.

“Cô nương ấy hả, đều thích đồ trang sức trang điểm. Đó là sở thích chung. Viên đại tiểu thư tất nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng mà nàng ấy từ nhỏ đã có cẩm y ngọc thực, ánh mắt tất nhiên khác với người thường! Bốn năm trước, lúc Viên đại tiểu thư mười bốn tuổi, truyền ra một tai nạn xấu hổ. Nàng ấy bỏ số tiền lớn đến cầu ‘Xảo Thủ Ngọc Bà’ ở Thiên Công cốc làm cho một cây trâm vàng, mọi người đều biết, Xảo Thủ Ngọc Bà tính tình quái dị, những thứ cô ấy làm tất nhiên đều vô cùng đẹp đẽ, nhưng không phải người cô ấy nhìn trúng, thì có bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không bán, kết quả không biết tại sao, Viên đại tiểu thư này không có được sự ưu ái của Xảo Thủ Ngọc Bà, không mua được cây trâm vàng này. Viên đại tiểu thư giận dữ, dẫn mười tám vệ sĩ của Lãng Kính trang xông vào Thiên Công cốc, kết quả bị ‘Thất Tử Thiên Công’ đánh bại, thảm thương quay về Lãng Kính trang.”

Tất cả mọi người bên dưới đều ồ một tiếng, thở dài.

Có người lớn tiếng nói: “Viên đại tiểu thư đã có lời trên giang hồ, có thể cầu đồ trang sức ‘Xảo Thủ Ngọc Bà’ làm ra, thì mặc cho đối phương ra giá. Tuy nguyên nhân Diệp cô nương nói chúng ta chưa từng nghe, nhưng chuyện này mọi người đều biết. Nhưng Xảo Thủ Ngọc Bà đúng là người cổ quái, nghe nói mấy năm gần đây chưa thấy ai có thể cầu được nàng ta làm ra đồ trang sức gì cả.”

Diệp Tiếu tiếp tục nói: “Khó cầu là đúng, nhưng không phải là không thể. Bắt đầu đấu giá hộp trang sức do ‘Xảo Thủ Ngọc Bà’ chế tác. Chế tạo bằng vàng ròng, hết sức tinh xảo.”

Nói xong lấy từ trong người ra một hộp hình chữ nhật nho nhỏ, đúng là vàng óng ánh, toả sáng bốn phía.


/13

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status