Một trấn nhỏ tĩnh lặng ở Giang nam.
Cách thành Cô Tô khoảng vài chục dặm đường.
Giang Nam suy cho cùng vẫn là một vùng khí hậu ấm áp, tuy đã là cuối thu cây cỏ điêu tàn, nhưng ở giữa đám lá rụng khô héo vẫn có chút màu xanh lá cây thanh thuý tươi tốt, ngoan cường bất khuất dùng sinh mạng mình chống chọi lại gió thu khắc nghiệt đang thổi.
Từng đám sương sớm nhẹ nhàng xuyên qua trấn nhỏ tới dòng sông cạnh đó, từ trong đám sương hiện ra một bóng dáng mờ mờ ẩn ẩn, dần dần nhìn ra được là một ô bồng thuyền. (Một loại thuyền cổ có mái vòm đan bằng lạt trúc, lợp cọ trát sơn và bồ hóng, là loại thuyền độc đáo của Giang Nam).
Nơi này mỗi ngày đều có vô số ô bồng thuyền đi qua, chậm rãi dao động trên dòng sông như một tấm lụa màu lục, khoan thai đi về phía xa xa, mang theo đủ loại hàng hóa, có đôi khi là vừa tới lấy kén tằm, có đôi khi lại là đài sen củ ấu tươi mới.
Cho nên ngay sáng sớm mọi người nhìn thấy cũng không quá chú ý tới nó, cho đến khi có ai đó nói một câu, mọi người mới bắt đầu bất an tụm đầu ghé tai, mắt mọi người dần dần tập trung lên con thuyền này.
Ô bùng thuyền này không có người cầm lái. . . . . .
Ô bùng thuyền không có người cầm lái được đám sương bao phủ chậm rãi tới gần thật quỷ mị, sự sợ hãi của mọi người càng tăng lên khi chiếc thuyền chạm tới bến đò, rồi ngừng lại, bất động thật lâu.
Là bến đò chuyên dụng của người Thẩm gia nổi danh võ lâm trong trấn.
Thanh âm bàn tán xôn xao của mọi người đột nhiên ngừng bặt, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Vì lo ngại uy danh của Thẩm gia cùng một màn quỷ dị này, đám người trên bờ mặc dù hiếu kỳ, những cũng chẳng có ai dám tiến lên xem xét.
Két một tiếng, cửa lớn đóng chặt của Thẩm gia rốt cuộc cũng đã mở, một gia đinh nhẹ nhàng đi ra, bất an nhìn về phía trước.
Hắn đi đến trước ô bùng thuyền, tay xốc màn che trên thuyền lên, nhìn vào bên trong.
Trong đám người có mấy người gan lớn cũng tiến lại gần, nhìn vào bên trong mờ mờ ảo ảo hình như có một bóng người đang ngồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn rõ được diện mạo cũng như dáng vóc.
Nhưng mà gia đinh có vẻ đã cực kỳ hoảng sợ, kinh hoàng hét to một tiếng, phi như bay về đại viện quyền quý kia.
. . . . . .
Vài hôm sau, một tin tức kinh người đã như được chắp thêm cánh truyền bá rộng rãi khắp giang hồ.
Võ lâm cự phách Thẩm Như Quân trên đường về nhà không hiểu sao đột nhiên chết.
Lúc đó trên người hắn, có “U Minh tác mệnh phù” (Phù lấy mạng của U Minh) làm người giang hồ vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Gần hai mươi năm trước U Minh thành chủ thần bí mà tà ác ngang trời xuất thế, ở trên giang hồ tung hoành ngang dọc, như bão vũ, mỗi lần giết chết địch thủ, ngay tại hiện trường để lại một U Minh tác mệnh phù.
Đó là đe doạ trắng trợn với địch nhân, là sự khoe khoang cuồng vọng tự đại trên giang hồ.
U Minh tác mệnh phù theo U Minh thành chủ ở trên giang hồ khoa trương đã nhiều năm, trong chốn giang hồ mỗi lần nghe thấy ai cũng bất an, mỗi lần nghe thấy là mặt biến sắc.
Cho đến khi, U Minh thành chủ, ai ai đều sợ, một kỳ tài hiếm có không hiểu sao bỗng nhiên biến mất.
U Minh thành từ đó chỉ trong vòng một đêm đã chuyển sang hoạt động bí mật, hơn mười năm trong chốn giang hồ bình thường vô vi, không thêm một chiến tích nào nữa.
Nhưng mà hiện giờ, vật thần bí này lại xuất hiện bên cạnh xác chết của Thẩm Như Quân, có phải là có nghĩa U Minh thành tái xuất giang hồ hay không?
Cách thành Cô Tô khoảng vài chục dặm đường.
Giang Nam suy cho cùng vẫn là một vùng khí hậu ấm áp, tuy đã là cuối thu cây cỏ điêu tàn, nhưng ở giữa đám lá rụng khô héo vẫn có chút màu xanh lá cây thanh thuý tươi tốt, ngoan cường bất khuất dùng sinh mạng mình chống chọi lại gió thu khắc nghiệt đang thổi.
Từng đám sương sớm nhẹ nhàng xuyên qua trấn nhỏ tới dòng sông cạnh đó, từ trong đám sương hiện ra một bóng dáng mờ mờ ẩn ẩn, dần dần nhìn ra được là một ô bồng thuyền. (Một loại thuyền cổ có mái vòm đan bằng lạt trúc, lợp cọ trát sơn và bồ hóng, là loại thuyền độc đáo của Giang Nam).
Nơi này mỗi ngày đều có vô số ô bồng thuyền đi qua, chậm rãi dao động trên dòng sông như một tấm lụa màu lục, khoan thai đi về phía xa xa, mang theo đủ loại hàng hóa, có đôi khi là vừa tới lấy kén tằm, có đôi khi lại là đài sen củ ấu tươi mới.
Cho nên ngay sáng sớm mọi người nhìn thấy cũng không quá chú ý tới nó, cho đến khi có ai đó nói một câu, mọi người mới bắt đầu bất an tụm đầu ghé tai, mắt mọi người dần dần tập trung lên con thuyền này.
Ô bùng thuyền này không có người cầm lái. . . . . .
Ô bùng thuyền không có người cầm lái được đám sương bao phủ chậm rãi tới gần thật quỷ mị, sự sợ hãi của mọi người càng tăng lên khi chiếc thuyền chạm tới bến đò, rồi ngừng lại, bất động thật lâu.
Là bến đò chuyên dụng của người Thẩm gia nổi danh võ lâm trong trấn.
Thanh âm bàn tán xôn xao của mọi người đột nhiên ngừng bặt, xung quanh tĩnh lặng như tờ.
Vì lo ngại uy danh của Thẩm gia cùng một màn quỷ dị này, đám người trên bờ mặc dù hiếu kỳ, những cũng chẳng có ai dám tiến lên xem xét.
Két một tiếng, cửa lớn đóng chặt của Thẩm gia rốt cuộc cũng đã mở, một gia đinh nhẹ nhàng đi ra, bất an nhìn về phía trước.
Hắn đi đến trước ô bùng thuyền, tay xốc màn che trên thuyền lên, nhìn vào bên trong.
Trong đám người có mấy người gan lớn cũng tiến lại gần, nhìn vào bên trong mờ mờ ảo ảo hình như có một bóng người đang ngồi, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn rõ được diện mạo cũng như dáng vóc.
Nhưng mà gia đinh có vẻ đã cực kỳ hoảng sợ, kinh hoàng hét to một tiếng, phi như bay về đại viện quyền quý kia.
. . . . . .
Vài hôm sau, một tin tức kinh người đã như được chắp thêm cánh truyền bá rộng rãi khắp giang hồ.
Võ lâm cự phách Thẩm Như Quân trên đường về nhà không hiểu sao đột nhiên chết.
Lúc đó trên người hắn, có “U Minh tác mệnh phù” (Phù lấy mạng của U Minh) làm người giang hồ vừa nghe tin đã sợ mất mật.
Gần hai mươi năm trước U Minh thành chủ thần bí mà tà ác ngang trời xuất thế, ở trên giang hồ tung hoành ngang dọc, như bão vũ, mỗi lần giết chết địch thủ, ngay tại hiện trường để lại một U Minh tác mệnh phù.
Đó là đe doạ trắng trợn với địch nhân, là sự khoe khoang cuồng vọng tự đại trên giang hồ.
U Minh tác mệnh phù theo U Minh thành chủ ở trên giang hồ khoa trương đã nhiều năm, trong chốn giang hồ mỗi lần nghe thấy ai cũng bất an, mỗi lần nghe thấy là mặt biến sắc.
Cho đến khi, U Minh thành chủ, ai ai đều sợ, một kỳ tài hiếm có không hiểu sao bỗng nhiên biến mất.
U Minh thành từ đó chỉ trong vòng một đêm đã chuyển sang hoạt động bí mật, hơn mười năm trong chốn giang hồ bình thường vô vi, không thêm một chiến tích nào nữa.
Nhưng mà hiện giờ, vật thần bí này lại xuất hiện bên cạnh xác chết của Thẩm Như Quân, có phải là có nghĩa U Minh thành tái xuất giang hồ hay không?
/13
|