Nhất Thế Tôn Sư

Q.6 - Chương 11 - Chỉ Nguyện Người Dài Lâu (2 Chương Hợp 1)

/1398


Đường lưu tinh nhuốm màu máu vạch ngang qua chân trời, thật sự là rất là chói mắt, khiến hoàng đế Triệu Hằng lập tức giá lâm Lục Phiến môn tổng bộ Chu Y lâu, chờ đợi tin tức, nghe thấy Tư Mã Thạch cười khổ và cảm khái, khẽ lắc đầu: “Tô Mạnh có làm được việc gì khó tin, trẫm cũng không kinh ngạc.”

Y biết hắn vẫn còn sống, một mình xông vào sâu trong Linh sơn, tạo nên đại chiến, kết thúc Trung Cổ Ma Phật, chém đứt ràng buộc, còn sống trở về!

Tư Mã Thạch đương nhiên không biết việc ấy, thở dài nói: “Trơ mắt nhìn một vãn bối chưa tới hai mươi trở thành một trong những chúa tể thiên hạ, trong khi bản thân mình cứ mãi đứng im không tiến......”

Nói tới đây, y lại thở dài: “Tần vương lại bế quan, thử trùng kích?”

Triệu Hằng đứng lên, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra vườn hoa bên ngoài: “Ừ, nếu Pháp Thân dễ chứng như vậy, thì trong thiên hạ đầy anh kiệt này, làm sao chỉ mới có được mười một mười hai người thành công.”

“Đúng vậy, ngay cả thời thượng cổ, đại năng xuất hiện lớp lớp, Pháp Thân cũng là tiên phàm có khác, có thể thoải mái luyện hóa chúng sinh chi lực, tích lũy sâu dày, tiếp tục con đường lên cao, nhưng cũng chẳng phải ai cũng có thể chứng được Pháp Thân.” Tư Mã Thạch vô cùng đồng cảm.

Triệu Hằng chìm trong ánh nắng vàng rực, trầm mặc một lát, ngờ thế cục ngày càng gian nan, lắc lắc đầu, khẽ cười: “Tư Mã tổng bộ đầu, vừa rồi ngươi nói phải xếp lại Thiên bảng, hẳn đã có suy tính sẵn trong đầu rồi nhỉ? Ai cao ai thấp?”

Tư Mã Thạch sờ sờ cằm, cười tự giễu: “Nói thực ra, ta đã không còn nhận định được sự chiến đấu của bọn họ. Theo tin hồi báo từ Nam Hoang, lúc ấy Tô Mạnh một lời ra, Pháp Tướng tùy. Hỏi trên là gì dưới là gì, thế là sơn phong rơi ngược; hỏi thiên phạt ở đâu, thế là Cổ Thần gặp ngay Lôi Kiếp; bảo hoang thú phải vào ở giữa Nam Hoang, nhân tộc phân tán xung quanh, thế là núi non chuyển động sông ngòi thay đổi tuyến đường.”

“Đây đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi Pháp Thân chi chiến mà ta biết, cái này hình như chỉ có các đấng truyền thuyết trong thần thoại mới làm được mà thôi, ài, giống như ‘không chỗ không ở’ của Tô Vô Danh năm đó.”

“Từ tin hồi báo về của Họa Mi sơn trang và Tẩy Kiếm các, thì đó hình như là kết hợp đặc thù của Bỉ Ngạn với đặc thù của chư quả chi nhân.”

Triệu Hằng thì thầm lặp lại đặc thù Bỉ Ngạn và chư quả chi nhân, mỉm cười hỏi: “Cuồng Đao cường sát Địa tiên cấp Cổ Thần, thoáng có đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, vậy có thể xếp hạng Thiên bảng đệ nhất hay không? Lục đại tiên sinh và Tô Vô Danh chưa hề có chiến tích giết được Địa tiên, lúc trước giết Cổ Nhĩ Đa là hai người liên thủ mới thành.”

“Nhưng trận chiến với Cổ Nhĩ Đa đã là mười hai mười ba năm trước, lúc đó Lục đại tiên sinh thủ mộ hơn mười năm, không vào giang hồ, vừa ra tay đã là chứng được Địa tiên, thoáng có đặc thù Truyền Thuyết, chưởng khống nhập vi, hôm nay đã qua hơn mười năm nữa, ai biết ông ấy có bước vào Thiên tiên hay chưa? Mà dù có là chưa, thì kiếm pháp e là cũng đã đạt tới cực hạn, thật sự xuất thần nhập hóa. Trong khi đó Cuồng Đao chỉ mới là sơ chứng Pháp Thân, không thể bù được chênh lệch cảnh giới, nói thật lòng, ta cảm thấy Lục đại tiên sinh mạnh hơn.” Tư Mã Thạch nói.

Triệu Hằng lắc đầu: “Nhưng Tô Mạnh chấp chưởng Bá Vương Tuyệt Đao, chênh lệch cảnh giới không phải là không thể bù được.”

“Đúng, cho nên ta mới đau đầu, không biết Bá Vương Tuyệt Đao đã thức tỉnh đến mức độ nào, việc hắn giết được Cổ Thần nhìn có vẻ là giống bị thiên nhiên khắc chế hơn.” Tư Mã Thạch khó nhíu mày, “Lại còn Tô Vô Danh. Cứ mỗi một năm đi qua, không biết y lại câu thông được bao nhiêu ta khác. Thực lực của y là tăng trưởng theo cấp bội số, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đã xông vào cảnh giới Địa tiên, có khả năng khiêu chiến Lục đại tiên sinh, nói không chừng y cũng có thể cường sát Cổ Thần, lại còn ‘Ma Sư’ Hàn Quảng, không biết lấy được cái gì ở A Nan tịnh thổ, cũng cực nhanh đột phá, trở thành Địa tiên, giao đấu với Tô Vô Danh trong thời gian ngắn là không hề rơi xuống hạ phong.”

“Bốn người bọn họ ai mạnh ai yếu, ta rất là đoán không ra, cũng có phần không còn xác định được cấp độ của họ hiện giờ, hồi trước thì còn có thể xếp theo thói quen, nhưng Cuồng Đao bây giờ lại có chiến tích cường sát Địa tiên......”

Cảnh giới, chiến tích và quá khứ trải qua đều là căn cứ để xếp hạng trên Thiên bảng, bốn vị Pháp Thân này ai cũng có sở trường riêng, tạm thời chưa có ai biểu hiện ra là mình có ưu thế áp đảo.

Triệu Hằng cũng cười khổ: “Quả thật làm người ta khó quyết.”

Tư Mã Thạch chắp hai tay sau lưng, đi qua đi lại, do dự một lúc lâu mới dừng lại, khẽ nói: “Chỉ có thể làm như vậy.”

“Tư Mã tổng bộ đầu, ngươi đã nghĩ ra?” Triệu Hằng vui mừng.

Tư Mã Thạch gật gật đầu, đi tới bên bàn, lấy bút ra viết bốn cái tên Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, Cuồng Đao và Ma Sư, sau đó xé thành bốn tờ giấy nhỏ, mỗi tờ là một cái tên.

Sau đó, y bỏ bốn tờ giấy vào ống bút.

“Tư Mã tổng bộ đầu, ngươi...... Làm cái gì vậy?” Triệu Hằng nghi hoặc hỏi.

Tư Mã Thạch rất chăm chú trả lời: “Rút thăm.”

“Khi một việc không thể chuẩn xác phán đoán, thì để cho ông trời và cảm giác quyết định.”

Xếp hạng Thiên bảng mà dựa vào rút thăm...... Triệu Hằng ngây ra, yên lặng nói: “Tư Mã tổng bộ đầu, không ngờ ngươi cũng có lúc hài hước như vậy......”

Tư Mã Thạch đưa ống bút tới trước mặt Triệu Hằng: “Hoàng thượng, lão thần đã dùng tinh thần ngăn cách, ngoại lực không thể xem xét, người rút hạng đầu Thiên bảng đi.”

Triệu Hằng khóe miệng run run, thò hai ngón tay vào, gắp ra một tờ giấy, không cần mở ra, y đã cảm ứng được nội dung bên trong: “Lục đại tiên sinh.”

“Ừ, Lục đại tiên sinh thủ mộ hơn mười năm, là người đột phá trước nhất, bước vào Địa tiên, thân có đặc thù Truyền Thuyết, sau đó đột nhiên tăng mạnh, hôm nay đã thêm mười mấy năm trôi qua, thực lực và cảnh giới càng thêm sâu không lường được, Thiên bảng đệ nhất rất xứng đáng.” Tư Mã Thạch nghiêm trang nói, liền viết xuống giấy.

Triệu Hằng ngơ ngác nhìn y, lại gắp ra một tờ giấy, bên trong là “Thiên Ngoại thần kiếm” Tô Vô Danh.

Tư Mã Thạch gật gật đầu, tiếp tục nghiêm trang: “Vừa chứng Pháp Thân liền giết được cao nhân, đặc thù Truyền Thuyết khá nhiều, đường tấn chức từ đây bằng phẳng, mỗi năm lại mạnh hơn năm trước, Địa tiên đã chứng, Thiên tiên có thể đạt, đủ để xếp vào thứ hai Thiên bảng.”

Triệu Hằng bình phục tâm cảnh, gắp ra tờ giấy thứ ba, bên trong viết là “Cuồng Đao” Tô Mạnh.

Tư Mã Thạch thở hắt ra, trang nghiêm nói: “Pháp Thân mới thành, đã thoáng có đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, một lời có thể thành thiên hạ pháp, chính là đệ nhất nhân từ Thượng Cổ đến nay, tiền đồ không thể hạn lượng, lại thêm chấp chưởng Bá Vương Tuyệt Đao, trong Pháp Thân cũng có thể dễ như trở bàn tay, nhưng chung quy cảnh giới hơi thấp, vừa được Nhân tiên, cường sát Cổ Thần là do công pháp khắc chế, so với hai vị trước đó còn kém hỏa hậu. Nên xếp thứ ba Thiên bảng.”

Nói xong, Tư Mã Thạch một đường bắn tiếp:

“‘Ma Sư’ Hàn Quảng. Thân kiêm truyền thừa Thiên Đế ngọc sách và Lục Diệt Diêm Ma, ở An Nan tịnh thổ sau núi Thiếu Lâm lấy được kì ngộ, một ngày đi ngàn dặm, có thể giao tranh với Tô Vô Danh một thời gian ngắn mà không rơi xuống hạ phong, xếp thứ tư Thiên bảng; Độ Thế Pháp Vương, Pháp Thân nhiều năm, cuối cùng cũng đạt được Địa tiên, cảnh giới áp nhân, thứ năm Thiên bảng; Cao Lãm chấp chưởng Nhân Hoàng kiếm, Bắc Chu mạnh mẽ. Nhưng cực hạn địa lợi, thứ sáu Thiên bảng; Khổng Tước yêu vương nhiều năm chưa ra, nhưng Ngũ Sắc Thần Quang không có gì không bắt được, Yêu Thánh thương đã thức tỉnh tới cấp độ Địa tiên, thứ bảy Thiên bảng.”

“Hà Thất thăm dò đường có thành, sắp đạt tới Địa tiên, thứ tám Thiên bảng; Bạch Trạch yêu vương Chu Ngô nhiều năm trước đã là đỉnh Nhân Tiên, sau nhiều năm bị trấn áp, mười mấy năm nay đã khôi phục khá nhiều, thứ chín Thiên bảng; Vân Hạc chân nhân tu hành chậm mà vững chắc, có đặc thù tu sĩ phù triện, có thể nháy mắt bày trận, có thần phù trấn áp, thứ mười Thiên bảng; Huyết Hải La Sát ổn định có tăng, nhưng so với những người khác thì là quá chậm, đứng thứ mười một.”

Mười một vị trí có nhân có yêu, mười một cái tên này chính là điểm tựa của thiên hạ đại thế, mỗi một cử động của họ đều sẽ làm ảnh hưởng sâu sắc tới đại cục, không thẹn với cái danh hiệu cao nhân.

Triệu Hằng vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng nói: “Lần này thảo nguyên dị động. Hơn phân nửa có liên quan tới việc Cổ Nhĩ Đa trở về, chúng ta cuối cùng cũng có thể thả lỏng.”

“Có phải hay không Cổ Nhĩ Đa còn chưa biết, tình trạng của y hiện tại chúng ta cũng chưa rõ ràng, nên tạm thời không xếp vào Thiên bảng.” Tư Mã Thạch thuận miệng nói.

Triệu Hằng biết mình quá mức vội vàng, lập tức ổn định tâm cảnh, ha ha cười: “Tô Mạnh mới lên Thiên bảng, có cần cho hắn thêm một cái danh hiệu, giống như Ma Đế và Thái Thượng thần kiếm hay không?”

“Có thể, lấy tên gì thì tốt?”

Triệu Hằng nghĩ nghĩ, lại cười: “Đao Quân hay Đao Hoàng gì đó, nếu hắn không hài lòng, thì bảo hắn tự mình đến sửa.”

“Chỉ là đao, không đủ khái quát năng lực hiện tại của Tô Mạnh, một lời có thể thành thiên hạ pháp, giống như Khai Thiên Tịch Địa Nguyên Thủy Thiên Tôn, từ không đến có, để định chư pháp, không bằng lấy chữ ‘Nguyên’ hoặc ‘Thủy’, phối hợp với hoàng và vương vân vân, ví dụ như Nguyên Hoàng, Thủy Vương......” Tư Mã Thạch suy tư.

Triệu Hằng vẻ mặt dại ra, hơn nửa ngày mới nói:

“Vậy thì Nguyên Hoàng đi.”

Bọn họ thật là có duyên......

............

Thiên bảng:

“Tính danh: Tô Mạnh.”

“Tuổi: ba mươi bảy.”

“Xuất thân: Thần đô Tô thị, là Thiếu Lâm khí đồ, sau khi mở khiếu là tự lực hành tẩu giang hồ.”

“Công pháp: không rõ, cùng loại với Kim Cương Bất Hoại thần công, đao nhập chí cảnh, Nhân Quả chi đạo có thành, vấn tâm vấn đạo, thay trời hành phạt, chấp chưởng Bá Vương Tuyệt Đao.”

“Pháp Thân: không rõ, cảnh giới Nhân tiên.”

“Chiến tích: vào Nam Hoang, 1 đấu 1 cường sát Cổ Thần.”

“Danh hiệu: Nguyên Hoàng, Cuồng Đao.”

“Bài danh: Thứ ba.”

“Đánh giá: Thoáng có đặc thù Truyền Thuyết và Bỉ Ngạn, một lời có thể thành thiên hạ pháp!”

Nhìn tờ giấy trong tay, trong lòng Tô Ly mừng như điên, Tô gia truyền thừa nhiều đời, rốt cuộc cũng đã có được một Pháp Thân cao nhân!

Ông hưng phấn tới mức bước đi không mục đích, đi tới chỗ giếng trời, lúc này bóng đêm như nước, nhưng lại chưa đến giờ đi nghỉ, trong nội trạch vọng ra tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, vọng vào tai ông, ấm áp, dễ chịu.

Không biết vì sao, Tô Ly đột nhiên trở nên bình tĩnh hẳn, ngẩng đầu nhìn trời, song xung quanh toàn là mái nhà, chỉ lộ ra một vùng trời nhỏ hẹp, cảm giác hết sức là tù túng trói buộc.

“Lúc trước khi nó trở về Tô phủ, đã hùng hồn bảo không thèm để ý tới nơi này, hôm nay đã vượt ra khỏi ràng buộc tiên phàm, trở thành Pháp Thân cao nhân, hoàn thành lời nói mà ngày xưa ai cũng cho là si tâm vọng tưởng......” Tô Ly trăm mối cảm xúc ngổn ngang, “một con rồng như vậy, quả thật không phải một cái hầu phủ, một cái tranh giành quyền thế mà trói buộc được, bầu trời nhỏ hẹp như vậy không thể nào dung nạp được, chỉ có đi ra thế giới vô biên mới là thuộc về nó.”

So với tầm mắt của hắn, cái phủ đệ đầy ô uế này quá là nhỏ bé.

Tô Ly bật cười.

Ông không nhảy ra được, nhưng có thể thấy nhìn thấy hắn nhảy ra, chết cũng sáng mắt.

............

Chu quận Vương thị tổ trạch.

Vì ở gần Nam hoang, bọn họ gần như có được tin tức cùng lúc với Lục Phiến môn tổng bộ.

Vương Tái mặt chữ điền, có thêm hai nhúm ria mép và năm chòm râu đen, trông thành thục hơn hẳn, đứng trên mái hiên, nhìn tịch dương dần hạ: “Một lời có thể thành thiên hạ pháp...... Chẳng lẽ cùng loại với Nhân Hoàng, thay đổi Nam Hoang...... Hẳn chỉ là thoáng thay đổi, chứ không thể tạo thành cố định, nhưng dù là vậy, cũng đã rất là đáng sợ.”

“Quen biết hắn hai mươi năm, cuối cùng cũng tận mắt được nhìn thấy kì tích.”

Vương gia lão gia tử Vương Thúc Hậu đi ra thư phòng, đi tới cạnh Vương Tái, thở dài nói: “Có những người vốn dĩ chỉ để cho người ta nhìn theo bóng lưng mình mà thôi, so sánh với những người đó, chỉ làm mình thêm uể oải, rối loạn tâm cảnh.”

“Tổ phụ. Ta biết, Tô Mạnh có kỳ tích chi lộ của Tô Mạnh, ta có chi đạo của ta.” Vương Tái bình thản mỉm cười, “Người sống trên đời, quen biết được một bằng hữu như vậy, cũng coi như sống cuộc đời này không uổng.”

Vương Thúc Hậu vừa lòng gật đầu:

“Cứ từ từ mà đi, cũng sẽ không muộn.”

............

Trải qua lặn lội đường xa. Mục Vân Nhạc rốt cuộc cũng từ biên cảnh Bắc Chu và thảo nguyên quay trở về Đại Tấn, cô vừa mới bước vào tòa thành hồng trần ồn ào náo động, nghe được khẩu âm quen thuộc, ngửi được mùi vị cuộc sống bình thường, khiến cô có cảm giác như được sống lại.

Bước chậm ra đầu đường, nhìn quán bán đường hồ lô, xem trang sức đẹp đẽ, tâm tình Mục Vân Nhạc lại trở về thư thái.

“Ồ, đây hẳn là người trẻ tuổi nhất được lên Thiên bảng từ trước tới giờ rồi!”

“Đâu chỉ thế! E là Pháp Thân cao nhân trẻ tuổi nhất Trung Cổ tới nay nữa đó!”

Người trẻ tuổi nhất trên Thiên bảng? Pháp Thân cao nhân trẻ tuổi nhất? Tim Mục Vân Nhạc đập nhanh hơn, quay về phía người nói chuyện, đó là một quán trà bên đường, với khá nhiều người nhàn hạ tụ tập, đám giang hồ hảo hán nghỉ chân, đang xôn xao bàn luận.

“Ai, người ta ba bảy ba tám đã là Pháp Thân cao nhân, ta lớn hơn hai ba tuổi, mà vẫn còn rầu trong thất khiếu. Đúng là người không thể so được với người!”

“Ngươi còn đỡ, không phải đã gặp người cả bốn mươi tuổi cũng không thể mở khiếu hay sao? Hơn nữa cho dù có là đại phái thế gia đích truyền, thì với độ tuổi này cũng có được bao nhiêu người có năng lực trở thành tuyệt đỉnh, càng miễn bàn tới Pháp Thân!”

“Cũng đúng, nhưng hắn chứng Pháp Thân, ta lại chẳng thấy lạ tí nào, đó là chuyện đương nhiên.”

“Quả thật, vừa có đặc thù Bỉ Ngạn, 1 đấu 1 cường sát Cổ Thần, đúng là nghe thấy sợ, đối với người như chúng ta, thực giống như là một giấc mộng vậy, không thật tí nào.”

“Ài, cái danh hiệu Nguyên Hoàng mới này thật khí phách......”

Mục Vân Nhạc vừa nghe vừa đến gần quán trà, thấy ở đó có dán Thiên Địa Nhân bảng, cô không để tâm tới xếp hạng của mình, mà chỉ nhìn vào Thiên bảng.

“Thứ ba Thiên bảng...... Bá Vương Tuyệt Đao...... Cường sát Cổ Thần...... Đặc thù Bỉ Ngạn......” Cô lặng lẽ gặm nhấm từng chữ một, mím môi mỉm cười, đắc ý và kiêu ngạo, chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng rời khỏi.

Hắn rất thích hợp với phong vân cuồn cuộn như vậy!

............

Trong Tẩy Kiếm các, Giang Chỉ Vi ngồi trên giường mây, trường kiếm đặt ngang trên đầu gối, hai tay kết ấn, trước mặt là mảnh vỡ Hạo Thiên kính, cả người khí chất trống trơn, như ở đây nhưng lại không có ở nơi này.

Hai mắt mở to, ẩn sâu bên trong là một mảnh đất trời sâu thẳm cao xa. Cô nhếch mép cười, lẩm bẩm: “Chém đứt trói buộc, rất tốt, còn sống, rất tốt.”

Hắn đã đến cấp độ này, mình cũng không thể dừng bước không tiến, nhưng cũng không thể vội vàng xao động liều lĩnh, dùng Hạo Thiên kính cảm ngộ những ‘ta khác’ rất dễ bị lạc vào mê lộ, kẻ dục tốc ắt bất đạt.

Giang Chỉ Vi nhắm mắt lại, khí tức càng thêm hư ảo, như cách hiện thực rất nhiều tầng bình chướng.

Cô chọn con đường giống với sư phụ, nhưng khó đi hơn. Tô Vô Danh là điểm hóa ta khác, chờ bọn chúng giác ngộ rồi tự trở về, không cưỡng ép, không bắt buộc, lý niệm kiếm đạo của ông cũng không hợp với những ‘ta khác’ đó, nên con đường đi lên truyền thuyết so với những người khác thì quanh co hơn. Giang Chỉ Vi không điểm hóa ‘ta khác’, chỉ tìm cách cảm ứng chúng, câu thông với chúng, để biết ‘ta khác’ của cô là cái gì, sau đó lấy Thái Thượng Vong Tình, không có lòng đối đãi khác dung nạp những ‘ta khác’ đó, không thôn phệ họ, không nuốt chửng họ, để mặc cho họ trưởng thành biến hóa, cho đến cuối cùng.

Đây là con đường nhiều đấng đại năng đạo môn của Thượng Cổ đã đi, là con đường Đạo Đức kinh trình bày, nhưng càng thêm gian nan, càng thêm nguy hiểm, người khác đều là Thiên tiên viên mãn mới thử việc dung nạp mà không dung hợp này, trong khi Giang Chỉ Vi dùng mảnh vỡ Hạo Thiên kính, mới chỉ nửa bước Pháp Thân đã bắt đầu thử làm, nên đương nhiên là nguy hiểm hơn, tiến triển rất chậm.

Nhưng người sống trên đời, Kiếm Tâm vô ngần, cần gì phải vi phạm bản tính?

............

Lang Gia Nguyễn gia, có nước chảy róc rách, có lâm viên sâu thẳm, phong cảnh đẹp như thi như họa.

Suối nhỏ rót vào trong hồ, sủi lên lớp bọt nho nhỏ, bên trên có ban công thuỷ tạ, tiên tử xuất trần.

Nguyễn Ngọc Thư ngồi trong thuỷ tạ, vỗ về Tê Phượng cầm, tiếng đàn nhè nhẹ thong dong làm lòng người yên tĩnh, bình lặng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, một ánh trăng treo cao, rải xuống ánh sáng nhẹ nhàng thanh lãnh, mặt nước lấp lánh ánh sáng.

“Còn sống thì tốt......” Cô khẽ vuốt đàn cổ, ánh mắt vui sướng và an hòa.

Chỉ nguyện người lâu dài. Ngàn dặm cùng thiền quyên.

............

Nam Hoang, chướng khí biến mất, ác vụ lùi về, những tầng hình ảnh như bọt nước vỡ tan.

Mạnh Kỳ thu hồi trường đao, tay trái chụp một cái, thu cả thi thể giáp xác của Cổ Thần lẫn thần binh Cản Sơn tiên.

Xem như chiến lợi phẩm nhỉ, Cổ Thần này lấy nó từ Nam Hoang, vậy thì dùng nó cho Nam Hoang.

Nghĩ mình còn thiếu một thanh thần binh trường kiếm, còn thiếu tài liệu luyện chế Vạn Giới Thông Thức cầu, hẳn phải hủy đi Linh Bảo hỏa đao, Đạo Đức băng kiếm, trong lòng Mạnh Kỳ cảm thấy đau lòng. Quan trọng nhất là hắn chưa bao giờ học cách luyện chế.

Đây đúng là một vấn đề......

Cất chiến lợi phẩm, Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn phía chân trời, một bước bước ra, thẳng đến Tây Vực.

Vân Hạc này gian trá tham tiền không có khả năng vô duyên vô cớ nhắc mình nhớ tới tên đệ tử kí danh đang ở Vạn Tượng Động Thiên, chắc chắn là có chuyện gì đó!

Chưa kể, tên đệ tử đó biết luyện chế đồ!

............

Tây Vực, trong Hãn Hải cuồng sa, sừng sững một ngọn núi nguy nga, xung quanh suối nước róc rách, cỏ xanh như thảm. Trên núi mây mù lượn lờ, như chỗ ở của tiên nhân, chính là chỗ ở của Vạn Tượng môn.

Trong một gian tĩnh phòng, Mạnh Kỳ và Vân Hạc chân nhân ngồi đối diện nhau, cánh cửa Sâm La Vạn Tượng môn sừng sững bên cạnh.

Vì phải dùng Vạn Tượng môn mới ra vào được Động Thiên, sau này thường cần lui tới, lại tạm thời cũng không dùng tới, nên Mạnh Kỳ mới đưa nó cho Vân Hạc mượn trường kì.

Sau lưng Vân Hạc chân nhân có một con vật hình rồng không ngừng xoay quanh, nuốt vân phun vụ, khí tức mạnh mẽ, rõ ràng là thi hài chân long trước kia đã được luyện chế lại.

Mạnh Kỳ cũng không đỏ mắt, nhưng nhớ mình mất đi Linh sơn Hoàng Tuyền hài cốt, nhất thời lại cảm thấy đau lòng.

Mất đi sự giúp đỡ của Lục Đạo, hắn không còn tìm được lối vào Linh sơn, đành đợi sau này tính tiếp.

Vân Hạc chân nhân nhấp một ngụm trà: “Cái tên đệ tử kí danh kia của ngươi khá lắm, chỉ dùng bí tịch ngươi để lại với vài câu chỉ điểm thuận miệng của lão đạo, thế mà đã vào Thiên Nhân Hợp Nhất.”

“Tâm tính và nghị lực của cô ấy đều rất tốt.” Mạnh Kỳ gật gật đầu, biết đây là đề tài dẫn chuyện.

Vân Hạc buông xuống chén trà, cười tủm tỉm nhìn Mạnh Kỳ: “Lúc trước lão đạo nghĩ hẳn ngươi là tu luyện Phật môn Kim Cương Bất Hoại chi pháp thêm cường hoành chi đao, ai ngờ lại là trông nhầm, không ngờ Tô tiểu hữu ngươi là truyền nhân Côn Luân Ngọc Hư nhất mạch.”

Côn Luân Ngọc Hư? Mạnh Kỳ rụt mắt, nhìn thì bình tĩnh, nhưng trong lòng khiếp sợ.

Ở thế giới thật, chỉ có truyền lưu về Nguyên Thủy Thiên Tôn, Quảng Thành Thiên Tôn vân vân, chứ không hề có Côn Luân Ngọc Hư, cũng chưa từng có ghi chép nào nói tới, cứ như nó chưa bao giờ tồn tại.

Vậy mà Vân Hạc chân nhân lại nói ra bốn chữ “Côn Luân Ngọc Hư”!

Mạnh Kỳ thoáng trầm ngâm, mỉm cười: “Không ngờ thế gian còn có người biết Côn Luân Ngọc Hư cung.”

“Nếu không phải trong điển tịch tổ sư tự tay viết có ngẫu nhiên ghi lại vài bút, thì lão đạo cũng không biết. ‘Côn Luân Ngọc Hư’ cứ như bị người ta xóa sạch hỏi lịch sử, chỉ còn xuất hiện trong trí nhớ của các đấng truyền thuyết và đại năng mà thôi.” Vân Hạc chân nhân nói, “Không ngờ hôm nay lại được tiểu hữu tái hiện trong thiên địa.”

Xóa khỏi lịch sử...... Mạnh Kỳ lòng tràn đầy nghi hoặc, quyết định hỏi thăm: “Vãn bối ngẫu nhiên vào một thế giới khác, mới lấy được Côn Luân Ngọc Hư nhất mạch đích truyền, ở đó, Ngọc Hư đã tự ẩn, nhưng vẫn còn có truyền thuyết lưu thế, Phong Thần chi chiến ảnh hưởng còn sót lại.”

“Phong Thần chi chiến......” Vân Hạc chân nhân nhíu mày, “Trong bút kí của tổ sư hình như có nói tới phương thiên địa này của chúng ta cũng từng xảy ra Phong Thần chi chiến, nhưng mà lão đạo hoàn toàn chưa từng nghe thấy...... Lịch sử Thượng Cổ dù có qua nhiều biến cố, nhưng đại sự lớn như vậy không thể là không ai biết.”

Chân Thật chi giới cũng từng xảy ra Phong Thần chi chiến? Mạnh Kỳ sửng sốt, trong lòng toát ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng lại không xâu chuỗi chúng lại được với nhau.

Ở Phong Thần thế giới, việc Thiên Đình rơi xuống và Phong Thần chi chiến có liên quan......

Thế giới này với thế giới Phong Thần rốt cuộc có quan hệ gì?

Đáng tiếc Dương Tiễn qua lại vội vàng, rất nhiều nghi hoặc của mình vẫn chưa được giải đáp.

Hai người bắt đầu lôi hết những gì mình biết ra trao đổi với nhau, nhưng cuối cùng cũng không ghép lại được.

“Ài, Thượng Cổ bí ẩn tầng tầng, đành phải đợi thêm manh mối khác.” Vân Hạc chân nhân thở dài.

Lúc này, Mạnh Kỳ nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Chân nhân, ngươi không phải đã đi qua Tuyết Sơn phái, vào chín tòa Tiên Tôn cổ mộ, có từng tìm được Vạn Tượng Tiên Tôn di lưu hay không?”

Vân Hạc chân nhân sắc mặt khẽ biến, như nhớ tới một cái gì đó đáng sợ, im lặng một lúc mới đáp: “Tổ sư và tám vị Tiên Tôn kia lấy di thể bản thân làm đầu mối, kết thành đại trận, quán thông thiên địa, trấn áp một tà vật khủng bố.”

“Tà vật khủng bố?”

Vân Hạc cầm nắp ly khẽ gạt lá trà, thở hắt ra: “Cách phong ấn, mà lão đạo cũng vẫn còn nghe thấy con quái vật hò hét, dương thần hỗn loạn, cảm giác đó không thể nào dùng lời miêu tả được. Tuyết Sơn phái thường có đệ tử vô ý đi lạc vào trong phạm vi đó, đều bị biến thành cái xác không hồn.”

“Sau khi rời cổ mộ, cả một tháng sau ác mộng trong đầu lão đạo mới dịu đi.”

Đến cảnh giới của lão, đả tọa quan tưởng còn mạnh hơn là đi ngủ nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể điều khiển tự động, nếu muốn sẽ chẳng bao giờ nằm mơ, thế mà chỉ đi cổ mộ một chuyến, lại bị gặp ác mộng cả một tháng trời!

Mạnh Kỳ nghe mà động dung, bắt ngay lấy mấu chốt hỏi: “Quái vật đó hò hét cái gì?”

Vân Hạc chân nhân đáp: “Ngôn ngữ rất lạ, thái cổ thượng cổ gì đó, nhưng dù là thời nào, thì nguồn gốc của ngôn ngữ cũng đều là trình bày đại đạo pháp tắc, bản chất đều có chỗ giống nhau, lão đạo có thể phân biệt một hai.”

“Cái nó gào hét chính là ‘Thái Ất’......”

“Hoặc là ‘Thái Nhất’!”

/1398

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status