Đạo nhất mạch tinh thần này mà Tả Đạo Nhân sáng tạo độc đáo, mặc dù không có phương thức tu hành cụ thể quá mức, nhưng vạn pháp quy nhất, tu đến cuối cùng vẫn là lấy Dương Thần làm đầu. bên dưới Dương Thần là âm thần, bên dưới âm thần là như đi vào cõi thần tiên... Tính ra, Mạc Ngôn hiện tại chỉ là vừa mới vừa bước vào cánh cửa, ngay cả như đi vào cảnh giới của cõi thần tiên đều không bao giờ chạm đến.
Dương Thần vừa thành, tinh thần liền có thể thoát xác ly thể, rong chơi Cửu Tiêu U Minh, không sợ mặt trời chói chang trận gió, vĩnh thọ khôn cùng.
Âm thần vừa thánh, tinh thần cũng có thể thoát xác ly thể, nhưng chỉ có thể phiêu du trong thế giới hiện thực, hơn nữa sợ mặt trời chói chang e ngại trận gió, chỉ có thể ban đêm xuất hành. Nhưng đến cấp độ này, mặc dù nói không hơn vĩnh thọ khôn cùng, nhưng có thể đoạt xá trọng sinh. Đương nhiên, phúc lợi loại đoạt xá trọng sinh này cũng không phải vĩnh viễn không hết, ba lượt mà chết, lần thứ tư liền sẽ gặp phải u mê trong thai...
Đến mức như đi vào cõi thần tiên, kỳ thật Mạc Ngôn hiện tại liền bị như đi vào bên kia cõi thần tiên, làm phạm vi bao phủ ý thức của bản thân đến nơi của một thành, coi như chính thức bước vào cánh cửa. Cái gọi là nơi của một thành, đổi thành đơn vị hiện tại, ước chừng là khoảng cách mười km.
Đối với Mạc Ngôn mà nói, cho tới bây giờ sẽ không tham vọng quá đáng bản thân mình có thể tu thành Dương Thần, nguyện vọng xa xỉ như thế, chỉ sợ ngay cả Tả Đạo Nhân đều chưa hẳn dám nghĩ.
Với hắn mà nói, cuối cùng cả đời, có thể tu thành âm thần, thì nguyện cũng đủ rồi. Nhưng hắn cũng biết, ở thời đại vô pháp này, nguyện vọng thành âm thần cũng có vẻ xa xỉ, chỉ có thể nói làm hết sức. Cái gọi là 'Có được may mắn, đền bằng mạng', nói chung chính là đạo lý này .
Nhưng giờ phút lần này, nhìn trước mắt tảng đá tròn ngũ sắc này, hắn lại không hề chỉ nghĩ như thế!
Trong Mạt Pháp Tả Đạo Lục, có một môn bí pháp, xưng là bổn mạng gửi hồn thuật, lại cũng xưng thần hồn tế kiếm thuật. Mấu chốt của môn bí pháp này ngay tại một quả ngũ hành năng uẩn, phôi kiếm trời sinh có chứa âm dương.
Loại phôi kiếm này chưa chắc là phải thuộc tính kim, thế gian vạn vật, chỉ cần Âm Dương Ngũ Hành đều đủ, đều có thể trở thành phôi kiếm trời sinh. Loại phôi kiếm Âm Dương Ngũ Hành này đều đủ là vật dẫn tinh thần tốt nhất, nếu là tế luyện đúng phương pháp, sau khi đem luyện thành bản mạng kiếm hồn, là có thể thoát xác ly thể, phiêu du chung quanh, hơn nữa không sợ mặt trời chói chang. Loại bổn mạng kiếm hồn này nhìn như cùng giống phi kiếm bổn mạng đạo gia, nhưng có hai cái phi kiếm đạo gia không thể so sánh ưu điểm. Thứ nhất, bổn mạng kiếm hồn vô hình vô chất, khi công kích hơn quỷ dị, làm cho người ta khó lòng phòng bị. Thứ hai, bổn mạng kiếm hồn một khi tế luyện đại thành, kiếm cùng tinh thần ngưng làm một thể, cho dù không có tu thành âm thần, cũng có một lần đoạt cơ hội!
Tuy rằng chỉ có một lần đoạt xá, nhưng đối với loại tu sĩ này của Mạc Ngôn mà nói, thì ý nghĩa một bắt đầu mới!
Tuy nói phải bổn mạng kiếm hồn tế luyện đến đại thành, ít nhất cũng phải cần thời gian bảy tám chục năm, nhưng dù sao là cuộc đời này đều có thể, đối Mạc Ngôn mà nói, hoàn toàn có thể nhận...
- Chỉ cần ký ức của thế hệ thứ hai không mẫn, có thể từ đầu lại đến, khó trách người tả đạo nhớ mãi không quên...
Nhìn thấy tảng đá tròn năm mầu, Mạc Ngôn rốt cục hiểu được, vì cái gì Tả Đạo Nhân nhắc tới phôi kiếm trời sinh thì vẻ mặt luôn thổn thức. Loại phôi kiếm trời sinh đều đủ Âm Dương Ngũ Hành cực kỳ hiếm thấy, có thể gặp đều không thể không cầu. Cố chấp như Tả Đạo Nhân, tìm kiếm một đời, cũng không có thể đạt được ước muốn, cho nên mỗi lần đề cập, luôn cảm khái thổn thức.
- Có được ta là may mắn, cái gọi là cơ duyên, hẳn là chỉ đúng với chuyện này ...
Trong lòng Mạc Ngôn cảm khái, nếu không là bởi vì tâm huyết dâng trào, lâm thời tu thành tâm nhãn, hôm nay tất nhiên sẽ cùng cái kiếm phôi này bỏ mất dịp may.
Ở mặt ngoài của cái kiếm phôi này nhìn lại, chính là một tảng đá đẹp. Nhưng ở tâm nhãn chiếu xuống, âm dương cùng xuất hiện, không mệt không doanh. Khí Ngũ Hành dày, tương sinh tương khắc, tương khắc tiên sinh, hình thành một trạng thái tuần hoàn tốt.
-Trời cho không lấy, trái lại chịu tội này, chính là, tảng đá này là đồ Mai Tam Đỉnh cất giữ, cũng không biết hắn có chịu bán hay không...
Mạc Ngôn theo bản năng bắt đầu quan sát cách bố trí bảo đảm an toàn phòng trưng bày, vạn nhất Mai lão đầu không chịu bỏ những thứ yêu thích, nói không chừng chỉ có thể làm một lần đầu trộm đuôi cướp .
Trộm cũng thế, cướp cũng tốt, sự tình liên quan đường mệnh, Mạc Ngôn là tuyệt đối không thể buông tha cho kiếm phôi trời sinh!
Đang cân nhắc lên, một góc của đại sảnh, chỗ Mạc Sầu cùng Bạch Tiểu Sơn ở, bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao.
Mạc Ngôn giương mắt nhìn lên, lại thấy bên kia có người đang ở tranh chấp...
-Đồ giả như vậy chính là đồ giả sao, ngươi xem chất giấy, màu mực, rõ ràng chính là thời kỳ Minh Thanh gì đó, tại sao có thể là đồ giả!
-Kim huynh, bức họa này đích thật là tác phẩm thời kỳ Minh Thanh, cái này cũng không thể biểu thị nó là đồ giả!
Một góc đại sảnh có hai người đang đứng tranh luận bức tranh này có phải là vật ngụy tạo hay không, chung quanh có 7, 8 người, người xem hoặc là náo nhiệt hoặc là xem thêm mấy câu, phát biểu sự giải thích của mình. Mạc Sầu cũng đứng ở trong đám người đó, giống như bảo khố vậy nghe hai người kia rất thú vị.Bạch Tiểu Sơn cũng đứng sau họ, phụng phịu như người bảo vệ vậy.
Mạc Ngôn hơi ti hí mắt cuối cùng đã nhìn ra viên đá, hắn mỉm cười, quay người đi về phía Mạc Sầu.
Nhìn biểu hiện của hắn thấy hắn đi rất nhanh không có nửa điều lưu luyến. Trên thực tế, tâm tư của hắn tất cả đều tập trung vào hòn đa nhiều màu sắc đó. Nhưng chẳng qua thì mấy thứ đó cũng là vật chết không sợ nó mọc cách mà bay được. Nếu như dừng lại qua lau trái lại sẽ khiến cho người khác chú ý đến hắn.
Mặt khác, quay về phía trước hắn để Hồn Ấn nhiều lên hoàn đá nhiều màu.
Sau khi ngưng tụ tâm nhãn, tính thần của Mạc Ngôn đã tốt hơn nhiều, bây giờ đã có thể phân ra một luồng tinh thần, hình thành ấn kí để kí thác vào người hoặc trên vật. Từ đó người được kí thác hoặc vật sẽ nếu phải cách xa ngàn dặm thì cũng sẽ sinh ra được cảm ứng.
Loại con dấu này trên thực tế chính là nguyên mẫu đầu tiên, nếu có một ngày Mạc Ngôn âm thầm thành công thì cái ấn này có thể chuyển sang ý niệm trong đầu không chỉ ngũ giác đều đủ mà ngay cả trong tiềm thức cũng điểu khiến được suy nghĩ của người khác.
Sau khi đánh Hồn Ân lên hòn đá ngũ sắc, Mạc Ngôn yên tâm dời đi trừ phi khi có người mang hòn đá này dời đi chỗ khác còn không thì tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi được cảm ứng của Mạc Ngôn.
- Lão Kim, loại chất mô phỏng này cũng là để phân biệt niên đại, bức tranh của Trịnh Bản Kiều đoán chừng là vào khoảng triều Thanh…
- Thật đúng là mô phẩm chất sao?
Trong đám người có một nhìn người trung niên thấy bức họa trên bàn làm việc không cảm thấy ngọt cho lắm.
Anh ta chỉ vào bức họa nói chậm rãi với một người mang mắt kính to, phong độ nho nhã:
- Lão Kim, Trịnh Bản Kiều nói có thể có nhiều bức tranh số còn lưu truyền đến ngày nay cũng không ít, văn vật giả ngày càng nhiều. trên thực tế bức tranh của lão Trịnh có một đặc điểm đồng nhất, cái gọi là thần tự pha công, đa bất loạn, không thông…
- Mặt khác, bên trong bức tranh trúc của Trịnh Công là lá trúc, trúc mẹ đều có 6 nửa, có thể nói là nhiều vẻ lay động, giữa cái thanh lệ lộ ra cái đanh đá chua ngoa. Lão Kim ông mang bức họa này đến. Thực ra mà nói vẫn có chút tiêu chuẩn nhưng so với đặc điểm tôi vừa nói cũng còn kém xa. Lão Kim không phải nhìn lại, đây là mô phẩm không thể nghi ngờ…
Được gọi là lão Kim làm cho ông ta có tinh thần uể oải, cẩn thận mang bức họa của mình đến có vẻ không cam lòng cũng đã có kết luận cơ bản về bức văn vật ngụy tạo này.
Nhãn Kính Nam thấy lão Kim thần sắc uể oải, liền hỏi:
- Lão Kim, bức họa này ông thu được bao nhiêu?
Lão Kim hít một hơi nói:
- Thật ra cũng không tốn là bao, 85000…
Nhãn Kính Nam không khỏi cười nói:
- Hây, nhìn thần sắc của ông tôi còn tưởng ông mất nhiều chứ. Như vậy nói như ông 8 vạn rưỡi là ít nhưng cũng không nhiều. Mạc dù bức họa này là mô phẩm chất nhưng vẫn còn có chút tiêu chuẩn, dù gì thì cũng là bức họa triều Thanh, tính vả thời gian thì cũng vẫn đáng giá 3, 4 vạn đấy.
Lão Kim lại nói: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- 8 vạn hay 10 vạn cũng không sao cả tôi bận tâm đến chút tiền đó sao? Quan trọng là nói như ông đấy lần này là tôi nhận được cái đồ giả, tin tưởng chạy đi khoe khoang ai ngờ là giả!
Nhãn Kính Nam cười ha ha nói:
- Lão Kim, không phải tôi đã nói với ông rồi sao, sửa mái nhà dột như vậy, Trúc thạch lan huệ đồ của Trịnh Bản Kiều chi ra 460 vạn, giá thị trường luôn tăng, lão huynh tiêu tốn có 8 vạn rưỡi mà đòi thu được chính phẩm sao?
Mọi người chung quanh cũng thấy thật là buồn cười nhưng phần lớn những người này là chỗ quen biết hơn nữa cũng không có nhìn nhầm, bởi vậy tiếng cười hầu hết là thiện ý nhiều nhất cũng chỉ hơi trêu chọc. Mà tính tình của Kim Bà Tử cũng không tồi cùng chê cười với đám người này. Nói cho cùng thì người có thể ngồi vào đại sảnh cũng phải tiêu tốn 10 vạn đồng để được vào xem.
- Lại là một Trương Tiểu Manh…
/340
|