Kiếp nhân gian chủ yếu đến từ thất tình nhục dục, động tình, muốn sống, rồi sau đó không thể tự chủ được bản thân, cuối cùng vì hư sinh thực, hóa thành kiếp sát nhân thảm thiết.
Nhưng mà mặc dù Mạc Ngôn tu hành trên con đường thái điểu, nhưng lại là tu thần hồn chi đạo, tu tâm nhiều hơn tu thân, linh hồn vững chắc, khắc chế thất tình nhục dục của nhân gian tốt nhất, đối với kiếp nhân gian mà nói thì đây chính là khắc chế trời sinh.
Đương nhiên, thần hồn chi đạo cũng có kiếp số, nhưng hắn chỉ vừa mới bước vào cánh cửa thì ít nhất trong vòng ba mươi năm không cần lo lắng điều này.
Kiếp nhân gian tựa hồ như chẳng đe dọa gì đến cậu, tâm vô sở cụ( tâm không có chỗ nào phải sợ) dĩ nhiên là sẽ không tâm huyết dâng trào, mà số kiếp trong thần hồn chi đạo lại xa sau mấy chục năm, trước mắt là điều không thể, cho nên cậu có thể xác định lần này tâm huyết dâng trào là có nguyên nhân khác, mà còn không phải là điềm báo trước của kiếp số.
Cho dù là nguyên nhân gì thì cậu cũng không thể khẳng định mà chỉ là suy đoán, mặc kệ con đường phía trước như thế nào chỉ cần ngưng tụ tâm nhãn hết thảy sương mù đều bị bay hết.
Hai quả ngọc phù hình bán nguyệt trôi trước ấn đường của Mạc Ngôn.
Hai quả ngọc phù này một đen một trắng tôn nhau lên thành thú.
Màu trắng của miếng ngọc phù này làm tụ khí phù âm dương trong đích dương phù.
Ngọc màu đen hợp với dương phù.
Mạc Ngôn để cho ý thức đắm chìm trong tâm linh, đang muốn hấp thụ khí âm dương bỗng nhiên có một quầng sáng xuất hiện, phúc chí tâm linh…
-Đợi một chút, lần trước sau khi mình nhập vào bội sức, sự kết hợp giữa ý thức tiên thiên và hậu thiên ổn định hơn nhiều so với thời điểm tâm linh, phảng phất có sự tự do tự tại, không giống như lần này, thử ngưng tụ tâm nhãn ở đây xem nào.
Thần hồn chi đạo vốn là một hình thức tu hành không cố định, quan trọng nhất chính là tùy theo ý thích, Mạc Ngôn sinh lòng nhớ nhung cũng không thể kiềm chế lại được.
Cơ thể của cậu cảm nhận cùng trái tim, ý thức bản thân lập tức bật ra tâm linh, tiến vào bội sức.
Mười giây sau, cậu hóa thân tiểu hòa thượng, lại lần nữa trong bội sức là một không gian thần bí.
Mở mắt ra, thứ đầu tiên thu vào tầm mắt là khung cửa sổ với tán cây xanh mướt.
Vài ngày không thấy, cành lá bên ngoài cửa sổ dường như xanh tươi hơn, khiến cho người ta cũng cảm thấy yêu đời.
Khẽ mỉm cười, cậu khoanh chân ngồi xuống, không nhìn cửa sổ nữa, mà phân hai phần kí ức ra không gian, bám chặt lấy nơi tụ khí âm dương.
Hai quả ngọc phù tuy là vật thực, nhưng thứ mà cậu cần chỉ là phù trong khí âm dương, chứ không cẩn kéo ngọc phù vào trong không gian.
Ý thức bản ngã hơi động một chút, khí chí dương trong tụ khí âm dương và khí chí dương dễ dàng bật ra, cùng với việc lôi kéo ý thức bản ngã nhanh chóng nhập vào không gian bội sức….
Mạc Ngôn ngồi trong không gian, hai tay đưa lên, tay trái hấp thụ khí dương, tay phải dâng khí âm, tiếp dẫn linh khí chí âm và chí dương,
Chừng nửa giờ sau, tụ khí âm dương phát ra âm thanh "ba" hóa thành thứ bột mịn, hai loại loại khí âm dương trong đó đều được Mạc Ngôn hấp thụ hoàn toàn.
Lúc này trên tay của Mạc Ngôn xuất hiện hai giọt trân châu dạng lỏng, bên trái màu trắng bên phải màu đen, vô cùng đẹp mắt.
Hai giọt trân châu dạng lỏng này chính là do hai khí âm dương ngưng kết lại.
-A, thời điểm này có vẻ không đúng, hai khí âm dương này sao có thể ngưng tụ thành thể lỏng nhanh như vậy chứ?
Mạc Ngôn nhìn thấy hai giọt màu trắng và đen trong lòng bàn tay mà không khỏi kinh ngạc.
Trong " mạt pháp tả đạo lục" đã có phân tích rằng, ngưng tụ tâm nhãn ít nhất cũng cần phải 12 canh giờ, cũng chính là 24 giờ mới có thể hấp thu hoàn toàn hai khí âm dương, ngưng kết thành trân châu dạng lỏng, cùng lắm là phải trong vòng 4 giờ đồng hồ, vậy mà bây giờ mới chỉ có nửa tiếng đồng hồ mà đã có thể thành hình được hai giọt trân châu dạng lỏng rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Mạc Ngôn cảm thấy nghi ngờ, lập tức hồi tưởng lại cả quá trình vừa rồi, cậu thậm chí còn bắt đầu hoài nghi liệu có phải do hấp thụ không đủ linh khí âm dương hay không nữa, vì thế mới dẫn đến hiện tượng rút ngắn thời gian, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị loại bỏ, bởi hai khí âm dương này muốn ngưng kết cũng phải theo một quy luật nhất định là nếu như phân lượng không đủ thì không thể nào xuất hiện được ngưng hóa.
Mà hiện tại trên tay cậu là hai giọt trân châu dạng lỏng, điều này chứng tỏ quá trịnh luyện hóa không có bất kì sơ hở nào cả.
-Chẳng nhẽ nguyên nhân của nó là bội sức?
Mạc Ngôn có chút kích động, tự nhiên nghĩ tới, từ lúc mình đi với cái không gian huyền diệu này xong, liền cảm thấy có một cảm giác tự do tự tại khó diễn tả.
Khi cậu vừa lập thần hồn, tâm linh còn đang trong trạng thái mông muội, dẫn đến ý thức tiên thiên và hậu thiên chưa đạt đến trạng thái hài hòa thống nhất cực độ, khi vận chuyển sẽ thường xảy ra cảm giác không linh hoạt, nhưng sau khi bước vào không gian bội sức thì ý thức bản ngã lại di chuyển như không có trở ngại gì cả, thậm chí còn ẩn chứa sự tự tại.
-Đúng là như vậy rồi, tác dụng của bội sức chính là tu dưỡng tinh thần, nếu như không phải là nó thì thì từ góc độ thần hồn mà nói thậm chí có thể coi nó như cơ thể mẹ, như vậy, hòa hợp lẫn nhau cũng là điều bình thường, không có gì phải hoài nghi nữa cả, cũng không biết, khi ngưng kết tâm nhãn bước tiếp theo có thể rút ngắn thời gian được một lần nữa không?
Nghĩ theo chiều hướng này Mạc Ngôn có chút hoài nghi, từ từ thả lỏng, đợi sau khi tâm không vướng bận gì nữa mới bắt đầu ngưng kết tâm nhãn.
Luyện hóa âm dương nhị khí cho đến khi ngưng kết tâm nhãn thực ra là dùng sức là được, không có gì đáng khen cả.
Mạc Ngôn trầm tâm tĩnh khí, hóa mình thành tượng phật đá, tâm vận chuyển pháp quyết, ngưng kết tâm nhãn.
Khi Mạc Ngôn ngưng kết tâm nhãn ở Tử Trúc Lâm, Trương Hiệp Lâm cũng đã đến kinh đô.
Mục đích đến kinh đô lần này của hắn cũng chính là Mạc Ngôn.
Thời gian trước, cũng vì một vài nguyên do cho nên hắn không chú ý gì đến Mạc Ngôn.
Đương nhiên, không không phải là hoàn toàn không chú ý đến, trên thực tế thì từ khi mới bắt đầu thì vẫn có chút hứng thú với Mạc Ngôn.
Hắn xem qua tài liệu văn tự về mỏ than bỏ hoang, cảm thấy kinh ngạc đối với quá trình Mạc Ngôn "xử lí" tên cầm đầu băng cướp Concha một cách thần kì. Nhưng vì lời khai của Từ Đức Phát nên hắn đã nhanh chóng loại bỏ Mạc Ngôn ra khỏi danh sách đối tượng hoài nghi. Không chỉ có vậy, Đại Lý còn xung phong nhận nhiệm vụ tra hỏi Mạc Ngôn, làm cho Trương Hiệp Lâm thậm chí còn không có cơ hội tiếp cận quan sát Mạc Ngôn.
Từ điểm đó mà nói thì Trương Hiệp Lâm đã không làm tròn trách nhiệm rồi.
Nhưng có thể chỉ trích việc Trương Hiệp Lâm không hoàn thành trách nhiệm, cũng không thể xem nhẹ vị trí của hắn trong cơ quan cũng như như năng lực an ninh của hắn.
Trên thực tế, với việc lấy bảy điểm để làm thành bản điều tra địa điểm công ty, thì tổ nhỏ chỉ là một nhánh, mà song song với nó còn nhiều nhóm khác nữa, có hai tổ nhỏ, tổ đầu tiên là tụ hợp toàn tinh anh, do cục an ninh quốc gia và công an tỉnh liên hợp tạo thành, tổ sau thì năng lực về nghiệp vụ càng xuất sắc hơn, toàn bộ thành viên đều là đặc công tinh nhuệ của cục an ninh quốc gia.
Nhìn từ bên ngoài vào, thì tính chất của hai tổ này hoàn toàn giống nhau, nhưng trên thực tế, từ sau khi Từ Đức Phát bị hạ độc chết, các tổ điều tra này chỉ là mượn danh nghĩa che mắt người mà thôi.
Hơn nữa, không phải là che mắt ngoài ngoài mà hoàn toàn là " người nhà".
Từ sau khi Từ Đức Phát bị hạ độc khi đang giam giữ ở tỉnh, tổ điều tra này bị rơi vào tình thế khó xử, bởi vì trên lí mà nói trong bảy ngàng, trừ Đỗ Tiểu Âm ra, thì tất cả mọi người đều bị nghi ngờ.
Cũng chính bởi vậy, Trương Hiệp Lâm cũng không để tâm đến công việc bên này, mà đem toàn bộ tinh lực đặt sang tổ khác.
Vì thế hắn suýt chút nữa thì quên mất mục tiêu chính là Mạc Ngôn.
Nhưng mà chính sau khi hắn loại bỏ Mạc Ngôn ra khỏi danh sách tình nghi ra thì bên cục an ninh quốc gia lại đưa tin đến, kéo tầm mắt của hắn lại, tập trung toàn bộ lên người Mạc Ngôn.
Manh mối lần này là do hai bảo vệ bị Triệu Việt sa thải.
Đặc công tinh nhuệ của cục an ninh quốc gia có thể nói là không có chỗ nào là không nhúng tay vào, sau khi Triệu Việt bị liệt vào mục tiêu đầu tiên, bọn họ đã dùng cách thức nhanh nhất để khống chế hai tên bảo vệ bị Triệu Việt sa thải, đồng thời đây cũng là một bước đột phá để dẫn đến Lâm Phi Vũ và Lâm Yến, tiếp sau đó là tập trung vào công ty Phương Chính và Mạc Ngôn.
Năng lực và quyền hạn điều tra của cục an ninh quốc gia cao hơn nhiều so với tưởng tượng của nhiều người.
Bọn họ thậm chí còn không hề làm kinh động đến công ty Phương Chính mà đã lấy được tin tức mình muốn rồi, hơn nữa còn suy luận thành công việc Mạc Ngôn cứu Lâm Yến ra khỏi sơn trang Đạm Thủy.
Sau đó, bọn họ lại kinh ngạc khi phát hiện ra những gì diễn ra ở sơn trang Đạm Thủy và sự việc hiệp sĩ Bóng Đêm diễn ra ở trên đường Nam Hồ là giống nhau.
Đến đây, tên của Mạc Ngôn không chỉ lập tức bị kéo trở lại danh sách mà còn được xếp đầu tiên, chỉ đứng sau Triệu Việt.
/340
|