- Không thành vấn đề, con trai ông ở chỗ Dũng đại ca, để tôi điện thoại cho ông gặp...
Thấy khẩu khí Từ Đức Phát nhẹ nhàng hơn, trong lòng Concha nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại di động ra đang chuẩn bị gọi điện thoại, lại nghe huynh đệ mai phục bên ngoài phòng bỗng nhiên kêu lên:
- Người nào ở đó? Mau ra đây, nếu không tôi nổ súng !
Chẳng lẽ có cảnh sát?
Đồng tử Concha mạnh mẽ co rụt lại, nhìn về phía Từ Đức Phát, cả giận nói:
- Lão béo, ông dám hại tôi?
Từ Đức Phát gấp quá nói : Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Tôi không hề, con trai tôi ở trong tay các cậu, tôi làm sao dám hại các cậu!?
Vừa mới dứt lời, chợt nghe ngoài phòng đoàng một tiếng vang giòn, đồng bọn của Concha ở ngoài hẳn là đã ngang nhiên nổ súng!
Mạc Ngôn nằm ở trong khe nước, vuốt vết đạn lưu lại trên mặt bị đạn sượt qua, trong lòng nhảy dựng.
Trước khi có tiếng súng, hắn đang lặn theo rãnh nước đi lên phía trước, đến phạm vi gần một trăm năm mươi mét, hắn đã cảm giác được rõ ràng ngoài ngôi nhà ẩn núp hai tay súng. Hai người này một người trốn ở sau bồn hoa, người kia ở lan can lầu hai, trong tay đều cầm súng siêu thanh.
Mạc Ngôn cũng không có ý định tiếp cận quá mức gần, khi lén vào phạm vi một trăm mét, hắn nằm ở trong khe nước, bắt đầu cảm thụ phương vị Từ Đức Phát.
Dưới ý thức bản ngã bao phủ ở phạm vi một trăm năm mét, hắn thực nhẹ nhàng tập trung vào Từ Đức Phát.
Từ cuộc nói chuyện của Concha và Từ Đức Phát, hắn đã biết ngóc ngách sự tình, đang nghĩ nên tìm cơ hội chính mình động thủ, hay là thông báo cho Thất Xử thì Concha lấy ra túi kim cương cùng ngọc nguyên liệu kia.
Kim cương thì thôi, khiến Mạc Ngôn chú ý chính là một trong mấy khối ngọc kia.
Khối ngọc nguyên liệu đó hơi hơi màu vàng, ở dưới ánh đèn đuốc có vẻ sáng loá mắt.
Khi ý thức Mạc Ngôn chú ý tới khối ngọc nguyên liệu này, ngọc bội trước ngực bỗng nhiên động đậy, nhất thời trở nên nóng bỏng.
Mạc Ngôn bất ngờ không phòng ngự, bị nóng nhe răng trợn mắt, chân vô ý thức khẽ chống, đúng là đạp đứt một cành khô ở trong khe nước!
Nếu như là ban ngày, có thể sẽ không có người chú ý thanh âm của cành khô gãy này, nhưng lúc này là đêm khuya, chung quanh yên tĩnh không tiếng động, thanh âm này nhẹ nhàng quả thật có vẻ lại giòn vang ...
Tay súng sau bồn hoa luôn luôn tập trung chú ý ở quanh rãnh nước, bởi vì nơi này là địa điểm lặn tốt nhất.
Hắn mẫn cảm nhận thấy được thanh âm của cành khô gãy, lập tức dùng súng tập trung rãnh nước, cũng ra tiếng đe dọa.
Mạc Ngôn không phải đặc công trải qua huấn luyện, đại não tiếp tục cơ trí cũng không thể thay thế khuyết điểm không có kinh nghiệm, bị tay súng dọa, lại nhận thấy được họng súng đối phương đã tập trung chính mình, bản năng liền phản ứng lại...
Hắn mới vừa động, tay súng liền không chút do dự nổ súng.
Ở ý thức bản ngã bao phủ, Mạc Ngôn thậm chí có thể cảm giác được quỹ tích của viên đạn, nhưng tốc độ di động thân thể lại chậm hơn ý thức, hắn trơ mắt nhìn một viên đạn bay tới hướng đầu óc của mình, dưới kinh sợ, toàn lực vận chuyển chân khí, khó khăn lắm mới tránh khỏi một kích trí mệnh này!
Viên đạn nóng rực xẹt qua sát khuôn mặt của hắn, lưu lại chính là kinh sợ và sợ hãi trước nay chưa từng có!
- Phù!
Mạc Ngôn hung hăng sờ ngọc bội trước ngực vẫn hơi hơi nóng, trong lòng nguyền rủa đồ chơi Tả Đạo Nhân để lại này vô số lần. Sớm không hiện linh, muộn không hiện linh, lại cứ hiển linh lúc này, quả thực chính là mưu sát đây!
Tránh được viên đạn trí mạng, Mạc Ngôn biết, nếu cứ trốn tránh, cái mạng nhỏ sớm hay muộn phải để lại ở trong này. Đối phương sử dụng súng trường, không phải súng ngắn bắn một phát, chỉ cần tập trung phương vị đại khái, mình chính là có ba đầu sáu tay cũng trốn không thoát!
Giờ này khắc này, muốn sống, phương thức tốt nhất chính là tiến công!
Cũng may chính là kể cả Từ Đức Phát, tất cả mọi người ở trong phạm vi ý thức bản bao phủ. Ở khu vực này, chỉ cần Mạc Ngôn quyết định, toàn bộ uy hiếp đều không phải là uy hiếp hắn.
Mạc Ngôn đã có quyết đoán.
Trong ý thức bản ngã, tay súng sau bồn hoa và tay súng trên lầu hai cũng như bóng đèn một trăm oát chói mắt trong đêm đen, Mạc Ngôn khẽ động, trong tay đã xuất hiện mấy hạt đậu tương, sau khi đổ đầy chân khí, ngón tay gảy nhẹ...
Hai hạt đậu tương đều tự vẽ đường cong quỷ dị, vô thanh vô thức bay về phía hai tay súng kia!
- Phốc...
- Phốc...
Theo hai tiếng vang nhỏ, tay súng lầu hai bật lên một chút, thân thể nặng nề đè sập lan can, bịch một tiếng rơi xuống lầu.
Mạc Ngôn không dám khinh thường, mỗi hạt đậu tương đều đổ đầy chân khí. Được chân khí thêm vào, hạt đậu tương yếu ớt khủng bố hơn cả so với viên đạn. Nó xẹt qua bầu trời đêm, chạm đến đầu tay súng lầu hai, trong nháy mắt, chân khí giống như thủy ngân nung chảy chui vào, trực tiếp bùng nổ ở bên trong thân thể.
Tay súng trên lầu hai thậm chí không kịp phát ra âm thanh, đại não đã bị trộn thành tương!
Tay súng sau bồn hoa cũng chung một kiếp.
Vì đối phương gây áp lực, dưới thời gian vội vàng, Mạc Ngôn cũng không kịp nhắm ngay đầu của hắn, mà là lựa chọn bắp chân của hắn.
Nhưng cho dù như vậy, thời gian tay súng này tử vong cũng chỉ là trễ một chút.
Lực thật lớn đánh vào khiến bắp chân của hắn sắp gãy thành hai đoạn, huyết nhục thối nát, xương cốt đã dập nát.
Hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, kéo chân gãy đi vào trong nhà, vừa đi vừa la lớn:
- Concha, cứu em, cứu em ...
Gần như trong nháy mắt khi tiếng súng vang lên, hai người Concha phân công canh chừng ở bên ngoài cũng đã một chết một bị thương.
Concha vẻ mặt dữ tợn, không chút do dự nã một phát súng vào đùi Từ Đức Phát, giận dữ hét:
- Còn dám nói không ám hại tôi? Huynh đệ của tôi đều là chiến sĩ tốt nhất, bây giờ chỉ một phát súng liền bị người ta giết chết, ông còn dám nói không hại tôi?
Hắn nghĩ, người tiến công bên ngoài không phải đặc công thì là quân nhân, ngay cả súng của đối phương cũng chưa bắn, hai người huynh đệ của mình đã một chết một bị thương, ngoài đặc công cùng quân nhân, người thường không có khả năng có được thực lực khủng bố loại này.
Đùi Từ Đức Phát bị viên đạn xuyên qua, đau đến chết đi sống lại, nhưng hắn biết lúc này không phải lúc kêu đau, liều mạng kêu lên:
- Concha, cậu nhất định phải tin tưởng tôi, tôi không hại cậu, người ở phía ngoài là ai tôi cũng không biết. Tôi thề, tôi dùng tính mạng cả nhà của tôi mà thề, người ở phía ngoài không quan hệ với tôi!
Lúc này, hai người trong phòng kia đã phân một người canh giữ ở cửa sổ và một người ở cửa.
Người ở cửa sổ nhìn thoáng qua phía ngoài, nói :
- Concha, bên ngoài quá tối, nhìn không thấy có bao nhiêu người. Chúng ta làm sao bây giờ?
Concha nhe răng cười nói :
- Làm sao bây giờ? Đương nhiên là liều mạng! Yên tâm đi, ta lập tức gọi điện thoại cho Dũng đại ca, chỗ đại ca có con tin, cùng lắm bắt những người đó đền mạng cho chúng ta ...
Từ Đức Phát sợ tới mức hồn phi phách tán, nói :
- Concha, cậu không thể như vậy, không thể như vậy được!
Concha không chút thay đổi sắc mặt gọi điện thoại, nói :
- Dũng đại ca, chúng em nơi này bị người ta bao vây, nửa giờ sau không có tin tức, anh cho những người đó đền mạng cho chúng em đi... Ừm, em biết, yên tâm đi. Huynh đệ nhiều năm như vậy, mạng của em anh hãy thay em sống sót!
Cúp điện thoại, hắn nhìn Từ Đức Phát nói :
- Lão béo, mặc kệ người ở phía ngoài có liên quan cùng ông hay không, nửa giờ sau, nếu tôi không có thể còn sống đi ra ngoài, ông hãy chuẩn bị đi xuống âm phủ Địa phủ gặp lại con trai ông đi!
Từ Đức Phát mất hết can đảm, nằm trên mặt đất ngay cả miệng vết thương đều chẳng muốn đi quan tâm, lẩm bẩm nói:
- Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy...
Lúc này, tay súng gãy chân đã đi vào nhà, vẻ sợ hãi kêu gào nói :
- Concha, bên ngoài không phải người, không phải người!
Concha nhìn thấy hắn gãy chân, lạnh cả người, viên đạn cái dạng gì mà tạo thành vết thương như thế này?
- Bên ngoài có bao nhiêu người, sử dụng vũ khí gì?
- Không phải người, em nói bên ngoài không phải người. Không có tiếng súng, không có ánh lửa, không có viên đạn, chân của em bỗng nhiên bị chặt đứt như vậy, con mẹ nó, ngay cả bóng dáng cũng không phát hiện thấy!
Tay súng này hiển nhiên đã bị dọa phát điên, ôm chân nói năng lộn xộn, kêu gào ầm ĩ.
Với hắn mà nói, sự tình đúng là có vẻ dị thường quỷ dị. Không có tiếng súng, không có ánh lửa khi họng súng phóng ra đạn, cũng không có viên đạn, bắp chân của mình giống như bị một búa tạ vô hình nện đứt, hết thảy đều quỷ dị không thể tưởng tượng nổi.
Mà Mạc Ngôn lúc này, cũng đã trở nên hung ác.
Trước khi súng vang lên, hắn hoàn toàn không nghĩ tới việc giết người, nhưng khi viên này bay qua mặt lại làm cho hắn đột nhiên tỉnh ngộ.
Hắn tự nói với mình, đây không phải trò chơi nhiệm vụ đặc biệt như trước đây thường xuyên chơi đùa, trước mặt ngươi chính là một bang côn đồ liều mạng, trong tay bọn họ có súng, bọn họ giỏi về giết người. Nếu ngươi đến đây, hãy lựa chọn đối mặt, như vậy nhất định phải giết người, hoặc là chuẩn bị bị giết!
Đối phương chết cũng không cho hắn cảm giác đặc biệt, không ghê tởm sau khi giết người, cũng không có hưng phấn khi nếm thử cảm giác giết chóc, toàn bộ tinh lực hắn đều tập trung ở mấy cường đạo trong nhà!
- Tên khốn, dám dùng súng bắn lão tử!
Hắn vuốt vết thương trên mặt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi. Hắn từ nhỏ đã đặc biệt quật cường, không chịu thua, hơn nữa mang hận thù. Mãi đến sau khi ông lão qua đời, hắn mới chậm rãi thu hồi tính cách này. Thế cho nên ở trong lòng Mạch Tuệ, hắn luôn luôn là một người đàn ông nho nhã, ung dung tự tại. Mà trên thực tế, những năm gần đây hắn cũng đúng là làm như vậy. Bởi vì hắn luôn cảm thấy được, thân làm một người tu hành, thật sự không cần phải đi tính toán cái gì cùng người thường. Đây là một loại tao nhã, một loại tao nhã chỉ thuộc về sinh vật cao tầng thoát khỏi phạm trù người thường. Tựa như khi đối mặt Trương Trường Thanh, hắn phất phất tay liền có thể mang Cừu Vãn Tình đi, ung dung mà tao nhã, cũng không cố ý đi nhằm vào ai.
Mà giờ khắc này, một viên đạn nóng bỏng đã đánh vỡ tao nhã của hắn.
Trong căn nhà có đại khủng bố, hắn đột nhiên bừng tỉnh. Kỳ thật mình chính là một người bình thường, nếu nhận một viên đạn, không chỉ có đổ máu, hơn nữa còn mất mạng!
Một viên đạn xé toang áo khoác mà Mạc Ngôn tự cho là tao nhã cùng ung dung, hung bạo trong lòng ẩn tàng nhiều năm, liền giống như chiếc hộp ma quỷ, xoẹt một chút từ sâu trong đáy lòng toát ra!
/340
|