Nhất Phẩm Phong Lưu

Chương 219: Sụp đổ

/340


Không hề nghi ngờ gì, Tôn Ngọc Anh chính là do Vân La biến thành.

Cô là thân thể âm linh, cũng là tầng phản chiếu trong tiềm thức người, nói cách khác chính là, sự tồn tại của cô vốn phản xạ mắt thường không thể nhìn thấy được, mà dựa vào 1 cách giải thích huyền ảo 1 chút là trực tiếp chiếu vào trong thế giới tinh thần, không có phản chiếu hình ảnh, camera có độ phân giải cao hơn nữa cũng không có cách nào ghi lại sự tồn tại của cô ấy cả, đây chính là nguyên nhân vì sao chỉ có Tôn Tường có thể nhìn thấy cô ấy, mà những người khách khác chỉ thấy 1 màn hư vô trên màn hình.

Trong mắt Tôn Tường, Tôn Ngọc Anh bỗng dưng đứng dậy, đi từng bước từng bước tiến về chỗ hắn.

Tôn Tường sợ quá lập tức lui về sau. Thậm chí đụng vào ghế cũng không biết gì…

- Cô đừng qua đây, đừng có qua đây!

- Cô đã chết rồi, có hiểu không, Tôn Ngọc Anh, cô đã chết rồi!

Biểu hiện sợ hãi của hắn lúc này so với tính kiêu ngạo ngầm lúc mới đi vào căn phòng ngủ này trở thành so sánh cực kỳ khác biệt.

Đây cũng không phải là do tâm lý hắn không tốt, hay là nhát gan, mà là ngay từ đầu, hắn đã bước vào cái bẫy mà Mạc Ngôn bày ra cho hắn.

Cái bẫy này của Mạc Ngôn kỳ thực rất đơn giản, khi Mạc Ngôn phát hiện ra tâm lý hắn tốt hơn nhiều so với mình dự đoán, sẽ không ngừng dùng mọi thủ đoạn để Tôn Tường tin rằng, mình kỳ thực là 1 tên thần côn giả thần giả quỷ.

Mà sau khi Tôn Tường tin vào điểm này, sự đề phòng trong lòng vô hinh trung bắt đầu lơi lỏng.

Đê hàng ngàn dặm, bị phá vỡ chỉ bởi 1 ổ kiến…

Lúc Tôn Tường bước vào căn phòng này, căn bản là không hề phòng bị, trong lòng không hề có chút sợ hãi nào!

Theo như hắn ta thấy, chỉ cần mình giấu được sự sỡ hãi, chỉ là 1 tên thần côn mà thôi, có thể làm gì được mình?

Mà sau khi "nghi lễ triệu hồn" bắt đầu, Mạc Ngôn vẫn luôn im lặng, cũng không phải vì để tạo không khí, mà là muốn kéo dài thời gian làm lễ, khiến cho sự sợ hãi trong lòng Tôn Tường lên men, thậm chí dẫn đến sinh ra mất kinh nhẫn.

2 loại cảm xúc tiêu cực này tồn tại trong lòng Tôn Tường lúc lên men đến cực điểm, Mạc Ngôn mới bắt đầu phát lực.

Cái này gọi là đánh úp, Tôn Tường vẫn chưa ý thức được mình không hề phòng bị, đợi đến thời khắc "Tôn Ngọc Anh" xuất hiện, giới tuyến phòng bị trong lòng hắn ta tự nhiên sụp đổ!

Cái này giống như chúng ta tin tưởng mặt trời mọc từ đông sang tây vậy, vào một sáng, bạn bỗng nhiên phát hiện mặt trời xuất hiện ở phía tây, hơn nữa còn là 1 mặt trời đen, đừng nói là phòng bị trong lòng, mà ngay cả thế giới quan cũng đều bị sụp đổ!

Tôn Tường chính là ví dụ như vậy, lúc hắn nhìn thấy Tôn Ngọc Anh, phòng bị trong lòng Tôn Tường không chỉ sụp đổ trong nháy mắt, mà toàn bộ não đều trống rỗng, trong hoảng hốt, cho rằng mình đã xuyên qua thời gian quay trờ về 15 năm trước.

" Tôn Ngọc Anh" lúc này không chỉ có tướng mạo giống y hệt 15 năm trước, thậm chí còn mặc đúng bộ quần áo giống y hệt như trong cái đêm của 15 năm về trước.

Trên thực tế, nếu Tôn Tường ngay từ đầu mà đề phòng Mạc Ngôn, xây dựng tâm lý đủ vững, lúc này hắn có thể sẽ bị thân hình "Tôn Ngọc Anh" tự dưng dọa cho phát khiếp, nhưng cũng không đến mức tâm thần như bây giờ.

Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi…

Thấy tâm lý Tôn Tường hoàn toàn hỏng, Mạc Ngôn lập tức nháy mắt về phía Vân La.

Tiểu Vân La lập tức hiểu ý, phóng người lên, bay nhè nhẹ trên không trung, ánh mắt nhìn gắt gao xuống người Tôn Tường.

Nhìn thấy 1 cảnh không thể tưởng tượng nổi, Tôn Tường như phát điên.

Hắn bỗng nhiên xoay người, thét lên với Mạc Ngôn:

- Cậu có thấy không, cậu có thấy không, cô ta bay lên! Tôi không nói sai đâu, cô ta chết rồi, chết rồi… chỉ biến thành ma bay lên thôi!

Mạc Ngôn trầm giọng nói:

- Nhưng cô ấy nói với tôi, cô ấy chưa chết!

Tôn Tường giật mình, nói:

- Cô ta đã chết rồi, chết rồi không thể chết nữa được!

Mạc Ngôn nhìn vào ống kính camera, ánh mắt nhiều mầu lờ mờ, nói:

- Anh chắc chắn?

Sau khi ánh mắt của Tôn Tường tiếp xúc với ánh mắt nhiều màu của Mạc Ngôn, suy nghĩ có phần hỗn loạn hơn, không tự chủ được nói:

- Tôi đương nhiên chắc chắn… cậu có biết vì sao không? Tôi nói cậu biết, cô ta là do chính tay ta bóp chết…

Nói xong, hắn giơ 2 tay, làm động tác bóp cổ, khẳng dịnh:

- Giống như vậy nè, tôi chỉ dùng sức 1 chút, mất tận 5, 6 phút mới giết được cô ta! Đúng rồi, tôi chắc chắn, cô ta chết rồi…

Sau khi Tôn Tường chính miệng thừa nhận là mình đã bóp cổ Tôn Ngọc Anh chết, tất cả mọi người đều há hốc mồm!

- Thật… thật là hắn sao!

Anh họ Lục Lâm 1 lần nữa phát biểu ý kiến đầu tiên, chỉ là so với khi nãy giọng nói ông ta càng thêm hoảng sợ lẫn run rẩy hơn.

Ông ta hoảng sợ, 1 là khiếp sợ hung thủ lại chính là Tôn Tường, tiếp đó, chính là bị thủ đoạn kỳ dị của Mạc Ngôn dọa cho khiếp sợ!

Mà Tôn Minh Viễn dường như sớm dự liệu được, nghe thấy đích thân Tôn Tường tự nhận, chỉ hơi hơi nhắm mặt lại, cũng không tỏ động tĩnh gì.

Nhưng ngay sau đó, ông ta đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy hàn khí…

Thấy hung thủ nổi lên trên mặt nước, Hoàng Lưu Hạ đứng bên cạnh thì thở dài, đi lên tước, vỗ nhè nhẹ vào bả vai Tôn Minh Viễn.

Ông ta biết, đến lúc này, người bạn tốt này của mình coi như đã buông được hòn đá nặng đặt trong lòng hơn 15 năm qua kia!

Tôn Minh Viễn quay đầu, nhẹ giọng nói với lão béo Hoàng: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

- Lưu Hạ, cảm ơn ông.

Hoàng Lưu Hạ nói:

- Cảm ơn cái gì, tôi chỉ là chạy chân mà thôi.

Tôn Minh Viễn nói:

- Cảm ơn ông đã giới thiệu Mạc Ngôn cho tôi…

Hoàng Lưu Hạ cười cười, lại vỗ bả vai Tôn Minh Viễn, không nói gì nữa.

Tình cảm giữa 2 người bọn họ, không cần nói nhiều lời cảm ơn, kỳ thực, đây cũng là lần đầu tiên Tôn Minh Viễn nói 2 chữ cảm ơn với Hoàng Lưu Hạ.

Nhìn thấy lão mập Hoàng khẽ vỗ bả vai Tôn Minh Viễn, anh họ Lục Lâm ở 1 bên rất khâm phục, hận không thể thay mặt được.

Mà ánh mắt Cam Lam vẫn không rời màn hình, hình như muốn làm rõ, ở đó rốt cục có người thứ 3 hay không…

Hoàng Lưu Hạ nói:

- Bây giờ chúng ta vào đó đi?

Tôn Minh Viễn lắc đầu, nói:

- Chuyện còn chưa xong, chờ 1 chút… chuyện còn chưa kết thúc đâu, ít nhất đối với Mạc Ngôn, còn có 1 điều bí ẩn cuối cùng chưa công bố.

Đó chính là động cơ Tôn Tường sát hại Tôn Ngọc Anh!

Chỉ cần làm rõ được chuyện này, vụ án năm đó mới coi như hoàn thành triệt để.

Đối với Mạc Ngôn, đây không chỉ là vấn đề thời gian, trên kỹ thuật không có trở ngại gì.

Ánh sáng 5 màu trong mắt cậu mãnh liệt hơn, nhìn chằm chằm Tôn Tường hỏi:

- Ngươi vì cái gì mà giết hại Tôn Ngọc Anh?

Tôn Tường biểu hiện lúc này cũng không khác gì lúc đầu mới nhìn thấy ánh sáng 5 màu trong mắt Mạc Ngôn đó, không nghĩ ngợi gì nói:

- Bởi bì cô ấy thích ta!

Đáp án này đúng là ngoài dự đoán của mọi người, Mạc Ngôn không khỏi ngẩn người ra, nỏi:

- Cô ấy thích ngươi?

Tôn Tường nói:

- Đúng thế, cô ấy thích ta… ít nhất ấn tượng cô ấy cho ta là như vậy, ngươi có biết tài sản khổng lồ của Tôn Minh Viễn là bao nhiêu không? Đó là 1 khối tài sản nói ta có thể khiến cho người khác nghẹt thở! Cho nên tôi nghĩ, nếu Tôn Ngọc Anh thích tôi, thế thì không nhân cơ hội này để tôi làm con rể nhà họ Tôn đi.

Nói tới đây, hắn tựa như đã chìm đắm vào không gian ký ức, ngữ khí cũng không còn máy móc như khi nãy mà trở nên dần dần mờ ảo…

- Ngươi có biết, ta tuy rằng cũng họ Tôn, nhưng là họ hàng thân thích 5 đời với Tôn Ngọc Anh, theo lý luận và pháp luật, chúng tôi lấy nhau không có vấn đề gì…

- Ngày đó, nhà họ Tôn tổ chức yến hội, tôi nghĩ đây là cơ hội tốt để thổ lộ, nhưng ngươi cũng biết, mơ ước của Tôn Ngọc Anh kỳ thực nhiều lắm, hơn nữa tôi cũng muốn bị người khác chê cười là cóc ăn thịt thiên nga, cho nên xem xét đúng giờ, tôi lẻn vào phòng ngủ cô ấy, tôi cứ tưởng tất cả đều trong lòng bàn tay rồi, thế mà…

- Ngươi có biết, lúc ta thổ lộ với cô ấy, cô ấy nói cái gì không?

- Ha ha, đồ đĩ thối ấy nói từ trước đến nay cô ấy chưa hề thích ta, tất cả chỉ là do 1 mình ta đa tình mà thôi!

Biểu hiện Tôn Tường bắt đầu dữ tợn hơn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nói tự ta đa tình không nói làm gì, cô ta còn uy hiếp ta, nói sẽ kể chuyện này cho Tôn Minh Viễn! Thật đúng là gặp quỷ, cô ta dám đối xử thế với ta ư? Lẽ nào cô ta không biết, nếu Tôn Minh Viễn biết được ta vụng trộm vào phòng ngủ cô ta, nửa đời sau của ta sẽ bị hủy hoại sao?

- Sao cô ta có thể đối xử như thế với tôi?

- Sao cô ấy dám uy hiếp tôi?

- Không có cách nào khác, tôi thật sự là không có cách nào khác, tôi là người thể diện, được Tôn Minh Viễn nhớ đến còn chưa biết, mấu chốt là không thể để cho người khác cười nhạo là cóc đòi ăn thịt thiên nga! Tôi không còn sự lựa chọn nào khác, tính tự tôn của người đàn ông đã không còn, tôi chỉ còn cách giết chết cô ta, ngươi biết không, nhìn thấy cô ta dần chết đi trong tay ta, cảm giác đó mới thật kỳ lạ.


/340

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status