Edit: Leo
Dưới lầu kê thêm một cái bàn, Mộ Thanh và lão ngỗ tác đem đầu người, bát trà và bảng chữ máu đặt lên bên trên, lại sai người đưa bút mực tới, nàng xử án, lão ngỗ tác viết thi đơn.
Đám người Lưu Hoài không dám nhìn đầu người nọ, chỉ nghe giọng nói Mộ Thanh nói liên tiếp.
“Người chết bị chặt đầu, đầu mình hai nơi, thân thể gập quỳ đắp thành người tuyết, đặt dưới tàng cây ở sân sau. Thi thể giữa băng tuyết nửa canh giờ sẽ bị làm lạnh, thời gian lâu hơn có thể đóng băng, thời gian tử vong chỉ có thể căn cứ vào đầu người để suy đoán. Trong giác mạc người chết xuất hiện điểm nhỏ màu trắng, đêm qua trong phòng có đốt than củi, vừa rồi khi ta vào trong phòng than củi vẫn chưa cháy hết, dựa vào độ ấm trong phòng kết hợp với tình trạng vẩn đục trong giác mạc người chết, có thể kết luận người ít nhất đã chết ba canh giờ, cũng chính vào giờ Sửu đêm qua.”
“Sau khi nạn nhân chết, hung thủ cắt lấy đầu, thi thể bỏ xuống từ cửa sổ đưa đến sân sau, vết máu dính trên tường phòng và bãi máu lớn chôn dưới lớp tuyết có thể chứng minh điều này. Ta đã gột sạch lớp tuyết, trên đường di chuyển thi thể có những vết máu vẩy ra, nếu tính lúc ấy người vừa mới chết, máu vẫn còn ấm áp, khi bắn ra mức độ hòa tan tuyết cùng vị trí vết máu trên tầng tuyết so với độ cao mặt đất, và tình trạng tuyết rơi đêm qua, có thể suy đoán ra thời gian chết khoảng giờ Sửu.”
“Đêm qua bệ hạ và Địch Vương đến Vĩnh Đức khách điếm dùng bữa, lúc rời đi tuyết đã dầy hơn nửa tấc, khi đó là giờ Tuất. Suy xét đến tình huống tuyết rơi một đêm khi dầy khi mỏng và hướng gió, giờ Sửu dưới cửa sổ tuyết dầy bao nhiêu, đại khái có thể đoán được. Kết hợp suy đoán của ba việc này, thời gian tử vong không chênh lệch quá lớn.”
Chỉ là suy đoán về thời gian tử vong, Mộ Thanh đã đưa ra ba bằng chứng. Bộ Tích Hoan cầm ly trà nguội lạnh, có chút hoảng hốt, giống như quay lại mấy tháng trước trong công phòng phủ Thứ Sử, hắn cũng ngồi ở trong phòng phẩm trà, nghe nàng nghiệm thi xử án. Khi đó mới là nửa năm trước, hiện giờ nhìn thấy cảnh này, tâm tình trái tim nay đã khác xưa.
Nguyên Tu nhìn về phía sân sau, vừa rồi giúp nàng dọn thang, nàng có dặn hắn đừng dẫm lên con đường máu kia, hắn còn tưởng rằng đó là chứng cứ của việc di chuyển thi thể, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ quá đơn giản, ngay cả vị trí máu bắn trên tuyết cách mặt đất thế nào nàng cũng chú ý tới, nàng không muốn hắn dẫm vào, thật ra là bởi vì nàng muốn giữ lại bằng chứng thời gian Lý Bản bị giết!
Hô Diên Hạo sờ sờ cằm, hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Thanh, tối hôm qua hắn rời khỏi khách điếm, lúc đi tuyết lớn thế nào nàng cũng lưu ý sao?
Ba người mang các loại tâm tư, cả sảnh yên tĩnh vô cùng, đa số người nghe lại không hiểu rõ ràng lắm.
Lão ngỗ tác ôm giấy bút, suýt nữa quên cả viết, hắn viết cả đời thi đơn nhưng chưa từng viết như thế bao giờ, thời gian người chết lại có nhiều cách giải thích như thế!
Mộ Thanh liếc nhìn lão ngỗ tác một cái, lúc này người sau mới tỉnh ra, múa bút thành văn. Đợi lão ngỗ tác viết xong, Mộ Thanh lại nâng đầu người lên, đi đến bên cạnh thi thể đang quỳ kia, chỉ về phía vết cắt của hai phần thi thể, nói: “Miệng viết thương bên gáy người chết có hình cong rõ ràng, sát mép ngoài lại như mũi nhọn tam giác. Dọc theo vết thương hình tam giác này, đến tận trước cổ họng, viền vết thương là bằng phẳng. Nhưng vòng về phía sau, da thịt có dấu vết bị giật mạnh kéo ra. Điều này chứng tỏ hình dạng hung khí hình cong……”
“Loan đao?” Sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, mắt sắc như kiếm, nhìn về phía Hô Diên Hạo.
Đám người Lưu Hoài hoàn toàn kinh sợ, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Địch vương.
Hô Diên Hạo khinh thường hừ lạnh nói: “Bổn vương không có hứng thú với người tuyết.”
Nguyên Tu tất nhiên không tin lời nói một phía của Hô Diên Hạo, nhưng cũng cảm thấy nghi hoặc. Hung khí là loan đao, cũng không có nghĩ hung thủ là người Hồ, việc nghị hòa đối với Ngũ Hồ rất quan trọng, thật sự sẽ có người giết sứ thần nghị hòa Đại Hưng vào lúc này sao? Hay là trong Ngũ Hồ cũng có phái chủ chiến phản đối nghị hòa? Hơn nữa, dịch quán trong Phụng huyện là nơi ở của đoàn sứ giả Ngũ Hồ, cho dù hung thủ thật sự là người Hồ, cũng không nhất định là Hô Diên Hạo, hắn vừa rồi nhìn Hô Diên Hạo, chỉ vì khi ở núi Thanh Châu y từng giết ba gã Tây Bắc tân binh, thủ đoạn tàn nhẫn, nghe hung khí là loan đao, phản ứng nhìn sang theo bản năng mà thôi.
“Không phải loan đao.” Mộ Thanh nhíu mày, nàng còn chưa nói xong đâu, “Loan đao hình bán nguyệt, đao này không cong như vậy, chỉ hơi mang hình cung, mà phía đầu lại bén nhọn gần như mũi tam giác, loan đao không có đặc thù thế này. Hung khí này có chút đặc biệt, ta nghĩ đến chỉ có một loại —— đao bổ củi!”
“Đao bổ củi?”
“Ừ, đao bổ củi mà nhà dân hay dùng.”
Tri huyện Phụng Huyện quay đầu đưa mắt nhìn Huyện thừa, mỗi nhà ở Phụng huyện đều có đao bổ củi, trong khách điếm nhất định cũng có! Hung thủ giết người dùng đao bổ củi, đao này là thuận tay lấy ở nơi nào, hay hung thủ là người của Phụng huyện?
“Xem vết thương ở phần cổ, hung thủ bổ đao chém đứt một nửa cổ. Búi tóc nạn nhân hỗn độn, có dấu vết bị kéo, căn cứ vào tình trạng bị kéo bạo lực của nửa bên cổ còn lại, tình hình lúc ấy là hung thủ một đao chém chết người, sau đó một tay nắm búi tóc người chết, một tay dùng đao cắt nốt phần đầu còn lại. Lý đại nhân cao khoảng năm thước, dáng người trung bình, hung thủ một tay có thể nhấc lên, chứng tỏ thân thể khoẻ mạnh.” Mộ Thanh nói.
Cả sảnh không phát ra bất cứ tiếng động nào, đám người Lưu Hoài không dám nhìn đầu Lý Bản, chỉ thỉnh thoảng liếc vài cái, giống như có thể tưởng tượng được đến giờ Sửu hôm qua, đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng hung thủ giết người cắt đầu tạo nên cảnh tượng máu me khủng bố.
Tiếng gió gào thét, cuốn gõ cửa mành, bọt tuyết theo gió bay vào, làm người ta cảm thấy khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Hung khí đã được xác định, Mộ Thanh ôm đầu người thả lại trên bàn, hỏi lão ngỗ tác:
“Có cái kẹp hay không?”
Khi nàng rời nhà không mang theo rương gỗ nghiệm thi, chỉ mang bộ đao giải phẫu bên người.
Lão ngỗ tác vội vàng thả giấy bút xuống, ra bên ngoài cõng rương gỗ vào, bên trong đều là công cụ nghiệm thi của ngỗ tác, cái kẹp đao nhỏ khoan nhỏ đều có.
“Lấy thêm bồ kết, muối, nước ấm, khăn tới.” Mộ Thanh lại nói.
Không ai biết nàng muốn làm gì, lão ngỗ tác chỉ theo lời đi làm.
Thời gian đi lấy đồ vật, Mộ Thanh cầm lấy cái kẹp, kéo sợi chỉ khâu miệng người chết xuống, sợi chỉ bị máu nhuộm, máu đã sớm khô, chỉ còn màu đen.
Lúc này, lão ngỗ tác bưng đến đồ vật Mộ Thanh muốn, Mộ Thanh lấy chén trà múc nửa chén nước ấm, đem khăn đưa cho lão ngỗ tác, nói: “Làm phiền tiền bối lau khô bên ngoài miệng của người chết.”
Lão ngỗ tác cả đời bị coi là tiện tịch chịu đủ loại khinh thường, đến tuổi này lại được một vị Trung Lang tướng ngũ phẩm của triều đình gọi một tiếng tiền bối, thật sự mừng quá hóa sợ, vội nhận lấy khăn và nước, theo lời làm việc.
Tri huyện nghe Mộ Thanh nói thế chỉ biết đưa tay lau mồ hôi, lão ngỗ tác này ngày sau ở huyện nha chẳng lẽ sẽ phải cung kính với y thêm vài phần?
Mộ Thanh bỏ muối vào nước ấm, lại nhúng sợi chỉ khâu miệng kia vào, ngâm một lát vớt ra rửa sạch, vết máu đã phai nhạt chút, lại lấy bồ kết rửa rửa, rồi mới vớt ra. Lúc này, lão ngỗ tác cũng đã lau khô máu ngoài miệng người chết, Mộ Thanh tiến đến nhìn kỹ miệng người chết. Sau đó quay ra dùng cái kẹp kẹp sợi chỉ kia lên, giơ cao tới trước mặt mọi người trong sảnh, nói: “Sợi chỉ này là chỉ gai, thô cứng hơn loại vải bình thường bá tánh may quần áo, lỗ kim bên miệng người chết cũng thô hơn lỗ kim thêu, dùng để may vá những thứ như áo tơi hoặc là giày rơm.”
Nguyên Tu càng nghe càng cảm thấy nghi hoặc, việc này thoạt nhìn có liên quan đến Tây Bắc quân, nhưng hung khí và kim chỉ sao lại càng lúc càng không giống?
Lúc này, Mộ Thanh buông sợi chỉ ra, đi đến phía trước hai tấm chữ bằng máu, thì thầm: “Gian tặc bán nước phải chém giết! Tế anh linh tướng sĩ Tây Bắc ta! Hung thủ thật ra không thông minh lắm, để lại bức tranh chữ này đã bán đứng xuất thân, những việc từng làm và động cơ hành hung của hắn.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn hai tấm chữ viết bằng máu, đều tỏ vẻ không thể tin được.
“Thứ nhất, hung thủ biết chữ, nhưng tài văn chương không tốt, hai câu đối này không hay lắm. Thứ hai, tài văn chương của hắn không tốt, lại học lối chữ Khải, chữ viết cẩn thận ngay ngắn, hai điều này chứng tỏ hung thủ đã từng đọc sách và nghiêm túc luyện chữ, nhưng thời gian đọc sách không dài. Khả năng là con cháu thứ tộc rất lớn, ban đầu trong nhà có chút của cải, có thể giúp hắn đến trường hoặc mời tiên sinh dạy dỗ, nhưng sau đó nhà có chuyện hoặc là nguyên nhân nào đó khiến hắn không thể tiếp tục đọc sách. Thứ ba, hai bức chữ bằng máu này đều là hạ bút nặng nề, thu bút tùy ý, chứng tỏ khi hung thủ viết mang theo cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt. Tức là nói, hắn thật sự chán ghét việc nghị hòa, động cơ hành hung chính là trừ gian nịnh tế anh linh tướng sĩ Tây Bắc đã bỏ mình.”
Nguyên Tu vừa rồi còn cảm thấy hung thủ dường như không quan hệ với Tây Bắc quân, Mộ Thanh suy đoán một hồi lại khiến hắn nhíu mày.
Nhưng mày hắn nhíu quá sớm.
Mộ Thanh tiếp tục nói: “Ngoại trừ những điều này, còn có một chứng cứ không thể mang xuống được, đang ở trong phòng trên lầu.”
“Thứ gì?” Nguyên Tu hỏi.
“Đi theo ta.” Dứt lời, Mộ Thanh lập tức đi lên lầu.
Bộ Tích Hoan dựa vào ghế không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên xem, thấy Nguyên Tu cùng đi lên lầu, Hô Diên Hạo cũng tò mò đi theo.
Ba người đứng ở cửa phòng, đối diện cửa sổ, bên dưới cửa sổ là dấu giầy máu rõ ràng có thể thấy được, Nguyên Tu vừa nhìn thấy dấu giầy kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Dấu giầy này có hoa văn hình bông tuyết, là kiểu dáng trong quân —— giầy hung thủ mang chính là quân ủng.” Mộ Thanh nói.
Chiến ủng đồng phục trong quân đều có kiểu dáng riêng, giống như vó ngựa chiến mã trong quân, mỗi đội quân có một hoa văn đặc thù, đáy ủng trong Tây Bắc quân cũng thế, hoa văn dưới đáy chính là in hình bông tuyết. Theo triều luật, dân chúng không thể phỏng chế kiểu dáng vó ngựa chiến mã và quân bào quân ủng của quân đội, nếu không sẽ bị khép vào tội tự ý nuôi quân, theo luật sẽ bị gán danh mưu nghịch.
“Ý của ngươi là, hung thủ là người trong Tây Bắc quân?” Nguyên Tu nhìn chằm chằm dấu giầy máu kia, sắc mặt nặng nề. Đêm qua vào thành chỉ có hắn dẫn theo nhiều thân binh nhất, những tướng lĩnh còn lại mỗi người chỉ dẫn theo một thân binh, số người không nhiều, muốn tra rất dễ dàng, nhưng hắn không muốn tin hung thủ là người một nhà, “Hung khí và kim chỉ là đồ vật trong thành, quân ủng có thể tranh thủ ban đêm trộm đến, hung thủ chưa chắc đã là tướng sĩ trong quân.”
“Không.” Mộ Thanh lắc lắc đầu, “Đôi quân ủng này không trộm được.”
Nguyên Tu nghe được nàng nói chữ “không”, vốn cho rằng Mộ Thanh đã nhận định hung thủ ở trong Tây Bắc quân, đến khi nghe xong lời nói của nàng lại sửng sốt, “Có ý gì?”
Mộ Thanh duỗi tay chỉ vào dấu giầy máu kia: “Đôi quân ủng này chỉ chỗ ngón chân mới thấy được hoa văn bông tuyết, chỗ gót chân và lòng bàn chân lại không nhìn thấy, chứng tỏ đế ủng bị mài mòn rất nặng. Đại tướng quân không cảm thấy không bình thường sao? Trước mắt mới vào đông chưa đến hai tháng, ủng đông trong quân vừa phát không bao lâu, ấy thế mà lại có đôi ủng bị mài mòn đến như vậy? Đêm qua tướng lĩnh vào thành đều dẫn theo trưởng thân binh bên người, tuy Đại tướng quân dẫn nhiều thân binh nhưng đều là tinh quân, một đường này toàn cưỡi ngựa mà đi, đế ủng không thể mòn nhiều như thế.”
“Chẳng lẽ đây là một đôi ủng cũ?” Nguyên Tu một câu nói toạc ra chỗ đáng nghi, sau đó lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hung thủ đêm khuya lẻn vào phòng của đại học sĩ Thái Hòa điện Lý Bản, giết người cắt đầu, dấu thi thể trong tuyết, hung khí là đao bổ củi của các hộ gia đình, dùng chỉ gai để khâu miệng nạn nhân, lại đi một đôi ủng cũ của Tây Bắc quân?
Điều này thật đúng là đáng suy ngẫm.
Đôi ủng cũ này là từ đâu mà tới?
------ Nói ngoài lề ------
Tác giả: Phổ cập khoa học về vấn đề vẩn đục giác mạc:
Giác mạc của người bình thường là trong suốt, bên ngoài bóng loáng không có nếp gấp.
Sau khi chết, giác mạc sẽ bởi vì hơi nước bốc lên mà mất đi ánh sáng, do đó sinh ra vẩn đục. Trở nên không còn trong suốt, màu trắng mờ, không thể nhìn xuyên thấu con ngươi, hiện tượng này được gọi là giác mạc vẩn đục của thi thể.
Khi pháp y kiểm nghiệm, căn cứ vào mức độ vẩn đục của giác mạc mà phỏng đoán thời gian tử vong.
Leo: Còn phỏng đoán thế nào thì chúng ta không biết, chỉ có chị Thanh biết thôi =)))
***
Dưới lầu kê thêm một cái bàn, Mộ Thanh và lão ngỗ tác đem đầu người, bát trà và bảng chữ máu đặt lên bên trên, lại sai người đưa bút mực tới, nàng xử án, lão ngỗ tác viết thi đơn.
Đám người Lưu Hoài không dám nhìn đầu người nọ, chỉ nghe giọng nói Mộ Thanh nói liên tiếp.
“Người chết bị chặt đầu, đầu mình hai nơi, thân thể gập quỳ đắp thành người tuyết, đặt dưới tàng cây ở sân sau. Thi thể giữa băng tuyết nửa canh giờ sẽ bị làm lạnh, thời gian lâu hơn có thể đóng băng, thời gian tử vong chỉ có thể căn cứ vào đầu người để suy đoán. Trong giác mạc người chết xuất hiện điểm nhỏ màu trắng, đêm qua trong phòng có đốt than củi, vừa rồi khi ta vào trong phòng than củi vẫn chưa cháy hết, dựa vào độ ấm trong phòng kết hợp với tình trạng vẩn đục trong giác mạc người chết, có thể kết luận người ít nhất đã chết ba canh giờ, cũng chính vào giờ Sửu đêm qua.”
“Sau khi nạn nhân chết, hung thủ cắt lấy đầu, thi thể bỏ xuống từ cửa sổ đưa đến sân sau, vết máu dính trên tường phòng và bãi máu lớn chôn dưới lớp tuyết có thể chứng minh điều này. Ta đã gột sạch lớp tuyết, trên đường di chuyển thi thể có những vết máu vẩy ra, nếu tính lúc ấy người vừa mới chết, máu vẫn còn ấm áp, khi bắn ra mức độ hòa tan tuyết cùng vị trí vết máu trên tầng tuyết so với độ cao mặt đất, và tình trạng tuyết rơi đêm qua, có thể suy đoán ra thời gian chết khoảng giờ Sửu.”
“Đêm qua bệ hạ và Địch Vương đến Vĩnh Đức khách điếm dùng bữa, lúc rời đi tuyết đã dầy hơn nửa tấc, khi đó là giờ Tuất. Suy xét đến tình huống tuyết rơi một đêm khi dầy khi mỏng và hướng gió, giờ Sửu dưới cửa sổ tuyết dầy bao nhiêu, đại khái có thể đoán được. Kết hợp suy đoán của ba việc này, thời gian tử vong không chênh lệch quá lớn.”
Chỉ là suy đoán về thời gian tử vong, Mộ Thanh đã đưa ra ba bằng chứng. Bộ Tích Hoan cầm ly trà nguội lạnh, có chút hoảng hốt, giống như quay lại mấy tháng trước trong công phòng phủ Thứ Sử, hắn cũng ngồi ở trong phòng phẩm trà, nghe nàng nghiệm thi xử án. Khi đó mới là nửa năm trước, hiện giờ nhìn thấy cảnh này, tâm tình trái tim nay đã khác xưa.
Nguyên Tu nhìn về phía sân sau, vừa rồi giúp nàng dọn thang, nàng có dặn hắn đừng dẫm lên con đường máu kia, hắn còn tưởng rằng đó là chứng cứ của việc di chuyển thi thể, hiện giờ xem ra là hắn nghĩ quá đơn giản, ngay cả vị trí máu bắn trên tuyết cách mặt đất thế nào nàng cũng chú ý tới, nàng không muốn hắn dẫm vào, thật ra là bởi vì nàng muốn giữ lại bằng chứng thời gian Lý Bản bị giết!
Hô Diên Hạo sờ sờ cằm, hứng thú nhìn chằm chằm Mộ Thanh, tối hôm qua hắn rời khỏi khách điếm, lúc đi tuyết lớn thế nào nàng cũng lưu ý sao?
Ba người mang các loại tâm tư, cả sảnh yên tĩnh vô cùng, đa số người nghe lại không hiểu rõ ràng lắm.
Lão ngỗ tác ôm giấy bút, suýt nữa quên cả viết, hắn viết cả đời thi đơn nhưng chưa từng viết như thế bao giờ, thời gian người chết lại có nhiều cách giải thích như thế!
Mộ Thanh liếc nhìn lão ngỗ tác một cái, lúc này người sau mới tỉnh ra, múa bút thành văn. Đợi lão ngỗ tác viết xong, Mộ Thanh lại nâng đầu người lên, đi đến bên cạnh thi thể đang quỳ kia, chỉ về phía vết cắt của hai phần thi thể, nói: “Miệng viết thương bên gáy người chết có hình cong rõ ràng, sát mép ngoài lại như mũi nhọn tam giác. Dọc theo vết thương hình tam giác này, đến tận trước cổ họng, viền vết thương là bằng phẳng. Nhưng vòng về phía sau, da thịt có dấu vết bị giật mạnh kéo ra. Điều này chứng tỏ hình dạng hung khí hình cong……”
“Loan đao?” Sắc mặt Nguyên Tu trầm xuống, mắt sắc như kiếm, nhìn về phía Hô Diên Hạo.
Đám người Lưu Hoài hoàn toàn kinh sợ, ánh mắt nhất trí nhìn về phía Địch vương.
Hô Diên Hạo khinh thường hừ lạnh nói: “Bổn vương không có hứng thú với người tuyết.”
Nguyên Tu tất nhiên không tin lời nói một phía của Hô Diên Hạo, nhưng cũng cảm thấy nghi hoặc. Hung khí là loan đao, cũng không có nghĩ hung thủ là người Hồ, việc nghị hòa đối với Ngũ Hồ rất quan trọng, thật sự sẽ có người giết sứ thần nghị hòa Đại Hưng vào lúc này sao? Hay là trong Ngũ Hồ cũng có phái chủ chiến phản đối nghị hòa? Hơn nữa, dịch quán trong Phụng huyện là nơi ở của đoàn sứ giả Ngũ Hồ, cho dù hung thủ thật sự là người Hồ, cũng không nhất định là Hô Diên Hạo, hắn vừa rồi nhìn Hô Diên Hạo, chỉ vì khi ở núi Thanh Châu y từng giết ba gã Tây Bắc tân binh, thủ đoạn tàn nhẫn, nghe hung khí là loan đao, phản ứng nhìn sang theo bản năng mà thôi.
“Không phải loan đao.” Mộ Thanh nhíu mày, nàng còn chưa nói xong đâu, “Loan đao hình bán nguyệt, đao này không cong như vậy, chỉ hơi mang hình cung, mà phía đầu lại bén nhọn gần như mũi tam giác, loan đao không có đặc thù thế này. Hung khí này có chút đặc biệt, ta nghĩ đến chỉ có một loại —— đao bổ củi!”
“Đao bổ củi?”
“Ừ, đao bổ củi mà nhà dân hay dùng.”
Tri huyện Phụng Huyện quay đầu đưa mắt nhìn Huyện thừa, mỗi nhà ở Phụng huyện đều có đao bổ củi, trong khách điếm nhất định cũng có! Hung thủ giết người dùng đao bổ củi, đao này là thuận tay lấy ở nơi nào, hay hung thủ là người của Phụng huyện?
“Xem vết thương ở phần cổ, hung thủ bổ đao chém đứt một nửa cổ. Búi tóc nạn nhân hỗn độn, có dấu vết bị kéo, căn cứ vào tình trạng bị kéo bạo lực của nửa bên cổ còn lại, tình hình lúc ấy là hung thủ một đao chém chết người, sau đó một tay nắm búi tóc người chết, một tay dùng đao cắt nốt phần đầu còn lại. Lý đại nhân cao khoảng năm thước, dáng người trung bình, hung thủ một tay có thể nhấc lên, chứng tỏ thân thể khoẻ mạnh.” Mộ Thanh nói.
Cả sảnh không phát ra bất cứ tiếng động nào, đám người Lưu Hoài không dám nhìn đầu Lý Bản, chỉ thỉnh thoảng liếc vài cái, giống như có thể tưởng tượng được đến giờ Sửu hôm qua, đêm khuya tĩnh lặng, trong phòng hung thủ giết người cắt đầu tạo nên cảnh tượng máu me khủng bố.
Tiếng gió gào thét, cuốn gõ cửa mành, bọt tuyết theo gió bay vào, làm người ta cảm thấy khí lạnh từ gan bàn chân chạy thẳng lên đầu.
Hung khí đã được xác định, Mộ Thanh ôm đầu người thả lại trên bàn, hỏi lão ngỗ tác:
“Có cái kẹp hay không?”
Khi nàng rời nhà không mang theo rương gỗ nghiệm thi, chỉ mang bộ đao giải phẫu bên người.
Lão ngỗ tác vội vàng thả giấy bút xuống, ra bên ngoài cõng rương gỗ vào, bên trong đều là công cụ nghiệm thi của ngỗ tác, cái kẹp đao nhỏ khoan nhỏ đều có.
“Lấy thêm bồ kết, muối, nước ấm, khăn tới.” Mộ Thanh lại nói.
Không ai biết nàng muốn làm gì, lão ngỗ tác chỉ theo lời đi làm.
Thời gian đi lấy đồ vật, Mộ Thanh cầm lấy cái kẹp, kéo sợi chỉ khâu miệng người chết xuống, sợi chỉ bị máu nhuộm, máu đã sớm khô, chỉ còn màu đen.
Lúc này, lão ngỗ tác bưng đến đồ vật Mộ Thanh muốn, Mộ Thanh lấy chén trà múc nửa chén nước ấm, đem khăn đưa cho lão ngỗ tác, nói: “Làm phiền tiền bối lau khô bên ngoài miệng của người chết.”
Lão ngỗ tác cả đời bị coi là tiện tịch chịu đủ loại khinh thường, đến tuổi này lại được một vị Trung Lang tướng ngũ phẩm của triều đình gọi một tiếng tiền bối, thật sự mừng quá hóa sợ, vội nhận lấy khăn và nước, theo lời làm việc.
Tri huyện nghe Mộ Thanh nói thế chỉ biết đưa tay lau mồ hôi, lão ngỗ tác này ngày sau ở huyện nha chẳng lẽ sẽ phải cung kính với y thêm vài phần?
Mộ Thanh bỏ muối vào nước ấm, lại nhúng sợi chỉ khâu miệng kia vào, ngâm một lát vớt ra rửa sạch, vết máu đã phai nhạt chút, lại lấy bồ kết rửa rửa, rồi mới vớt ra. Lúc này, lão ngỗ tác cũng đã lau khô máu ngoài miệng người chết, Mộ Thanh tiến đến nhìn kỹ miệng người chết. Sau đó quay ra dùng cái kẹp kẹp sợi chỉ kia lên, giơ cao tới trước mặt mọi người trong sảnh, nói: “Sợi chỉ này là chỉ gai, thô cứng hơn loại vải bình thường bá tánh may quần áo, lỗ kim bên miệng người chết cũng thô hơn lỗ kim thêu, dùng để may vá những thứ như áo tơi hoặc là giày rơm.”
Nguyên Tu càng nghe càng cảm thấy nghi hoặc, việc này thoạt nhìn có liên quan đến Tây Bắc quân, nhưng hung khí và kim chỉ sao lại càng lúc càng không giống?
Lúc này, Mộ Thanh buông sợi chỉ ra, đi đến phía trước hai tấm chữ bằng máu, thì thầm: “Gian tặc bán nước phải chém giết! Tế anh linh tướng sĩ Tây Bắc ta! Hung thủ thật ra không thông minh lắm, để lại bức tranh chữ này đã bán đứng xuất thân, những việc từng làm và động cơ hành hung của hắn.”
Mọi người nghe vậy đồng loạt nhìn hai tấm chữ viết bằng máu, đều tỏ vẻ không thể tin được.
“Thứ nhất, hung thủ biết chữ, nhưng tài văn chương không tốt, hai câu đối này không hay lắm. Thứ hai, tài văn chương của hắn không tốt, lại học lối chữ Khải, chữ viết cẩn thận ngay ngắn, hai điều này chứng tỏ hung thủ đã từng đọc sách và nghiêm túc luyện chữ, nhưng thời gian đọc sách không dài. Khả năng là con cháu thứ tộc rất lớn, ban đầu trong nhà có chút của cải, có thể giúp hắn đến trường hoặc mời tiên sinh dạy dỗ, nhưng sau đó nhà có chuyện hoặc là nguyên nhân nào đó khiến hắn không thể tiếp tục đọc sách. Thứ ba, hai bức chữ bằng máu này đều là hạ bút nặng nề, thu bút tùy ý, chứng tỏ khi hung thủ viết mang theo cảm xúc phẫn nộ mãnh liệt. Tức là nói, hắn thật sự chán ghét việc nghị hòa, động cơ hành hung chính là trừ gian nịnh tế anh linh tướng sĩ Tây Bắc đã bỏ mình.”
Nguyên Tu vừa rồi còn cảm thấy hung thủ dường như không quan hệ với Tây Bắc quân, Mộ Thanh suy đoán một hồi lại khiến hắn nhíu mày.
Nhưng mày hắn nhíu quá sớm.
Mộ Thanh tiếp tục nói: “Ngoại trừ những điều này, còn có một chứng cứ không thể mang xuống được, đang ở trong phòng trên lầu.”
“Thứ gì?” Nguyên Tu hỏi.
“Đi theo ta.” Dứt lời, Mộ Thanh lập tức đi lên lầu.
Bộ Tích Hoan dựa vào ghế không nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên xem, thấy Nguyên Tu cùng đi lên lầu, Hô Diên Hạo cũng tò mò đi theo.
Ba người đứng ở cửa phòng, đối diện cửa sổ, bên dưới cửa sổ là dấu giầy máu rõ ràng có thể thấy được, Nguyên Tu vừa nhìn thấy dấu giầy kia, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Dấu giầy này có hoa văn hình bông tuyết, là kiểu dáng trong quân —— giầy hung thủ mang chính là quân ủng.” Mộ Thanh nói.
Chiến ủng đồng phục trong quân đều có kiểu dáng riêng, giống như vó ngựa chiến mã trong quân, mỗi đội quân có một hoa văn đặc thù, đáy ủng trong Tây Bắc quân cũng thế, hoa văn dưới đáy chính là in hình bông tuyết. Theo triều luật, dân chúng không thể phỏng chế kiểu dáng vó ngựa chiến mã và quân bào quân ủng của quân đội, nếu không sẽ bị khép vào tội tự ý nuôi quân, theo luật sẽ bị gán danh mưu nghịch.
“Ý của ngươi là, hung thủ là người trong Tây Bắc quân?” Nguyên Tu nhìn chằm chằm dấu giầy máu kia, sắc mặt nặng nề. Đêm qua vào thành chỉ có hắn dẫn theo nhiều thân binh nhất, những tướng lĩnh còn lại mỗi người chỉ dẫn theo một thân binh, số người không nhiều, muốn tra rất dễ dàng, nhưng hắn không muốn tin hung thủ là người một nhà, “Hung khí và kim chỉ là đồ vật trong thành, quân ủng có thể tranh thủ ban đêm trộm đến, hung thủ chưa chắc đã là tướng sĩ trong quân.”
“Không.” Mộ Thanh lắc lắc đầu, “Đôi quân ủng này không trộm được.”
Nguyên Tu nghe được nàng nói chữ “không”, vốn cho rằng Mộ Thanh đã nhận định hung thủ ở trong Tây Bắc quân, đến khi nghe xong lời nói của nàng lại sửng sốt, “Có ý gì?”
Mộ Thanh duỗi tay chỉ vào dấu giầy máu kia: “Đôi quân ủng này chỉ chỗ ngón chân mới thấy được hoa văn bông tuyết, chỗ gót chân và lòng bàn chân lại không nhìn thấy, chứng tỏ đế ủng bị mài mòn rất nặng. Đại tướng quân không cảm thấy không bình thường sao? Trước mắt mới vào đông chưa đến hai tháng, ủng đông trong quân vừa phát không bao lâu, ấy thế mà lại có đôi ủng bị mài mòn đến như vậy? Đêm qua tướng lĩnh vào thành đều dẫn theo trưởng thân binh bên người, tuy Đại tướng quân dẫn nhiều thân binh nhưng đều là tinh quân, một đường này toàn cưỡi ngựa mà đi, đế ủng không thể mòn nhiều như thế.”
“Chẳng lẽ đây là một đôi ủng cũ?” Nguyên Tu một câu nói toạc ra chỗ đáng nghi, sau đó lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hung thủ đêm khuya lẻn vào phòng của đại học sĩ Thái Hòa điện Lý Bản, giết người cắt đầu, dấu thi thể trong tuyết, hung khí là đao bổ củi của các hộ gia đình, dùng chỉ gai để khâu miệng nạn nhân, lại đi một đôi ủng cũ của Tây Bắc quân?
Điều này thật đúng là đáng suy ngẫm.
Đôi ủng cũ này là từ đâu mà tới?
------ Nói ngoài lề ------
Tác giả: Phổ cập khoa học về vấn đề vẩn đục giác mạc:
Giác mạc của người bình thường là trong suốt, bên ngoài bóng loáng không có nếp gấp.
Sau khi chết, giác mạc sẽ bởi vì hơi nước bốc lên mà mất đi ánh sáng, do đó sinh ra vẩn đục. Trở nên không còn trong suốt, màu trắng mờ, không thể nhìn xuyên thấu con ngươi, hiện tượng này được gọi là giác mạc vẩn đục của thi thể.
Khi pháp y kiểm nghiệm, căn cứ vào mức độ vẩn đục của giác mạc mà phỏng đoán thời gian tử vong.
Leo: Còn phỏng đoán thế nào thì chúng ta không biết, chỉ có chị Thanh biết thôi =)))
***
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/132
|