Tư Đồ Dạ Nhi đứng ở trên đài, nhìn những nam nhân giơ bảng kia mà cả người như đang trong hầm băng.
Vừa lúc đó, một âm thanh rõ to bao trùm toàn căn phòng ồn ào:
"Ta ra hai nghìn vạn!"
Mọi người rối rít quay đầu lại hướng phát ra âm thanh, không nghĩ tới lúc này cánh tay giơ cao bài giá hai nghìn vạn lại là nữ nhân!
Từ xưa tới nay, tới nơi này mua nữ nhân đều là nam nhân, hôm nay nữ nhân sao lại tới đây mua bán? Nhưng cô gái này cũng có chút cổ quái!
Dạ Nhi quét ánh mắt về phía cô gái kia, hai mắt trong chốc lát híp lại một chút.
"Nàng là người nào?"
Kinh ngạc xong, trong đám người rốt cục cũng có người hồi phục tinh thần lại hỏi nhỏ.
"Hình như là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn Mộ thị, Mộ Tiêm Đồng!"
"Đúng, là nàng! Lần trước ta có thấy nàng trên báo chí."
"Nghe nói trước đó không lâu, nàng cùng người kế thừa của tập đoàn Long thị đính hôn. Hơn nữa dự tính không lâu sau sẽ cử hành hôn lễ long trọng."
Vừa nói đến "tập đoàn Long thị", không ít ánh mắt rơi vào Mộ Tiêm Đồng và nam tử trẻ tuổi bên người. Sợi tóc đen bóng phiêu dật, mày kiếm bay xéo ẩn chứa tròng mắt đen tuyền, uyển chuyển trong đêm tối, trong vắt, lạnh lẽo lại khí thế bức người.
Có lẽ là bị giá hai nghìn vạn dọa, sau khi Mộ Tiêm Đồng giơ cao bài thì không có ai theo kịp nữa.
"Không có người nguyện ý ra giá tiền cao hơn sao? Hai nghìn vạn lần thứ nhất! Hai nghìn vạn lần thứ hai! Hai nghìn vạn lần thứ. . . . . . ."
Đang lúc người chủ trì định gõ búa đấu giá, một tiếng trầm thấp rốt cuộc cũng vang lên:
"Hai nghìn hai trăm vạn."
Mọi người thét chói tai thêm một lần nữa. Họ mở to mắt, thấy một nam tử thong dong đứng lên. Vóc người hắn cao lớn nhưng không tục tằng, phát ra sự cao ngạo cường thế. Hắn bẩm sinh đã hoàn mỹ vô khuyết, giống như từ trong giữa sắc đen phóng ra một đóa kỳ hoa nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Không cần phải nói, nam tử đẹp trai như vậy vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho các nữ nhân nghị luận: "Nam nhân này là ai a? Chẳng những có tiền mà còn đẹp trai nữa!"
"Không phải chứ? Đến cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra? Hắn chính là tổng tài tập đoàn Âu Dương, Âu Dương Trí Khiêm a!"
"Âu Dương Trí Khiêm? Đó chính là kỳ tài buôn bán Âu Dương Trí Khiêm mà báo chí vinh danh sao? Nghe nói hắn hai mươi lăm tuổi bắt đầu lên tiếp nhận sự nghiệp, sau lại dùng vỏn vẹn thời gian một năm đem gia nghiệp mở rộng, hơn nữa còn chen chân vào tốp năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới! Quả thực là thần thoại."
"Đúng, đúng, đúng! Chính là hắn, nhưng mà ta nghe nói Âu Dương Trí Khiêm bình thường ra cửa chưa bao giờ mang theo nữ nhân, không biết hiện tại cô gái đang ngồi bên cạnh hắn mang thân phận gì đây?"
.................
Nghe tràng nghị luận kịch liệt, Dạ Nhi chuyển ánh mắt sang Âu Dương Trí Khiêm. Song nàng cũng không dừng ánh mắt ở chỉ một người mà còn có cả Mộ Tiêm Đồng. Mặc dù nàng giữ đầu ở hướng này nhưng cũng không phải là Âu Dương Trí Khiêm, mà là thiếu nữ thuần khiết tựa thiên thần bên cạnh hắn dùng ánh mắt phức tạp xen lẫn oán hận nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Ba người nàng rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao hai người kia lại muốn dùng số tiền lớn vậy mua nàng?
Không biết qua bao lâu, Mộ Tiêm Đồng cuối cùng cũng đem ánh mắt thu lại, khẽ cắn răng: "Hai nghìn năm trăm vạn."
"Hai nghìn sáu trăm vạn." Âu Dương Trí Khiêm có ý muốn cùng nàng tranh giành, không chút nghĩ ngợi đem giá tiền tăng lên.
Mộ Tiên Đồng lúc này do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Hai nghìn tám trăm vạn!"
"Ba trăm nghìn!"
Cái gì? Ba trăm nghìn? Mộ Tiêm Đồng trợn tròn mắt. Hắn một chút cũng không liên hệ với nữ nhân sao lại dùng giá tiền ba trăm nghìn mua về?
Tại sao? Tại sao hắn phải làm vậy? Chẳng lẽ bởi vì hận nàng sao?
Một trận gió khô thổi xẹt qua, tâm tư cũng vì vậy mà hong khô. Mộ Tiêm Đồng nhất thời muốn giơ tấm bảng giá ba nghìn một trăm vạn, nhưng Long Thiểu Thiên bỗng đem tấm bảng cản xuống, nói: "Thân ái đủ rồi!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Tiêm Đồng hôn xuống, tiếp theo ghé xuống bên lỗ tai nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy Mộ Tiêm Đồng vốn không cam lòng, trong nháy mắt lại bình phục như trước.
Thấy thế, khóe miệng Âu Dương Trí Khiêm gợi lên một cái cười lạnh, tự hận lại như giễu cợt!
Song vừa lúc đó, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: "Mọi người cẩn thận!"
Tức khắc, trong phòng hỗn loạn, tiếng thét chói tai, âm thanh kinh hoàng, tiếng đá văng hòa vào nhau. Dạ Nhi trong lòng căng thẳng bỗng xôn xao mãnh liệt. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là cha nuôi phái người đến cứu nàng?
Nhưng khi nàng quăng ánh mắt đến những người mặc đồ xanh cách đó không xa thì phát hiện trên cánh tay bọn họ đều có một hình xăm kỳ lân.
Không! Đó không phải thủ hạ của cha!
Chẳng qua không cần quản người phái bọn họ đến là ai, hôm nay nhân dịp hỗn loạn, chạy trốn mới là thượng sách. Nàng nhảy xuống sàn một cái, nhanh chóng hướng cửa bỏ chạy.
"Giết hắn thay cha ta báo thù!"
Thủ lĩnh của đám người kia tay cầm một thanh đại đao trong tay, vừa chạy đến phía Âu Dương Trí Khiêm vừa hét. Thì ra là kẻ thù của Âu Dương Trí Khiêm! Mà hắn tựa hồ không nghĩ đến những chuyện khác, khuôn mặt khẽ nhăn lên, tỏa một làn khí lạnh.
Ngay thời điểm hắn sắp vọt đến bên Âu Dương Trí Khiêm, cô gái bên cạnh hắn la hoảng: "Trí Khiêm, cẩn thận....." Nói xong, nàng liều lĩnh xông lên định đỡ thay Âu Dương Trí Khiêm một đao trí mạng. Ai ngờ trong lúc đứng ra trước mặt Âu Dương Trí Khiêm, không cẩn thận trật chân ngã xuống, vừa khớp lại là nơi chạy đến của Dạ Nhi.....
Hết thảy sự việc quá trùng hợp, đến mức Dạ Nhi vô duyên vô cớ trở thành người chết thế!
"Khập!" một tiếng, âm thanh sắc bén vang lên. Dạ Nhi khi đã hồi phục tinh thần thì thanh đao kia đã cắm vào người nàng từ khi nào rồi.
Múa tươi vương vãi đầy , tiếp theo nàng không nhịn được kêu lên một tiếng. Ý thức của nàng ngày càng mơ hồ. Đến lúc tỉnh lại một chút, nàng nghe được tiếng nói đầy lo lắng bên tai:
"Dạ Nhi....Dạ Nhi....Ngươi bị làm sao rồi? Sao lại ngốc vậy? Sao lại thay ta chặn đao? Tỉnh lại! Ngươi lập tức tỉnh lại cho ta!"
Tiếng nói đứt quãng mà nàng nghe được, một câu nàng cũng không hiểu. Là nàng sinh ra ảo giác sao? Âu Dương Trí Khiêm kia, thế mà gọi nàng là "Dạ Nhi"?
Ai thèm đỡ đao thay hắn, tai nạn thôi!
Nhưng mà, hắn, nhận biết nàng?
Vừa lúc đó, một âm thanh rõ to bao trùm toàn căn phòng ồn ào:
"Ta ra hai nghìn vạn!"
Mọi người rối rít quay đầu lại hướng phát ra âm thanh, không nghĩ tới lúc này cánh tay giơ cao bài giá hai nghìn vạn lại là nữ nhân!
Từ xưa tới nay, tới nơi này mua nữ nhân đều là nam nhân, hôm nay nữ nhân sao lại tới đây mua bán? Nhưng cô gái này cũng có chút cổ quái!
Dạ Nhi quét ánh mắt về phía cô gái kia, hai mắt trong chốc lát híp lại một chút.
"Nàng là người nào?"
Kinh ngạc xong, trong đám người rốt cục cũng có người hồi phục tinh thần lại hỏi nhỏ.
"Hình như là hòn ngọc quý trên tay chủ tịch tập đoàn Mộ thị, Mộ Tiêm Đồng!"
"Đúng, là nàng! Lần trước ta có thấy nàng trên báo chí."
"Nghe nói trước đó không lâu, nàng cùng người kế thừa của tập đoàn Long thị đính hôn. Hơn nữa dự tính không lâu sau sẽ cử hành hôn lễ long trọng."
Vừa nói đến "tập đoàn Long thị", không ít ánh mắt rơi vào Mộ Tiêm Đồng và nam tử trẻ tuổi bên người. Sợi tóc đen bóng phiêu dật, mày kiếm bay xéo ẩn chứa tròng mắt đen tuyền, uyển chuyển trong đêm tối, trong vắt, lạnh lẽo lại khí thế bức người.
Có lẽ là bị giá hai nghìn vạn dọa, sau khi Mộ Tiêm Đồng giơ cao bài thì không có ai theo kịp nữa.
"Không có người nguyện ý ra giá tiền cao hơn sao? Hai nghìn vạn lần thứ nhất! Hai nghìn vạn lần thứ hai! Hai nghìn vạn lần thứ. . . . . . ."
Đang lúc người chủ trì định gõ búa đấu giá, một tiếng trầm thấp rốt cuộc cũng vang lên:
"Hai nghìn hai trăm vạn."
Mọi người thét chói tai thêm một lần nữa. Họ mở to mắt, thấy một nam tử thong dong đứng lên. Vóc người hắn cao lớn nhưng không tục tằng, phát ra sự cao ngạo cường thế. Hắn bẩm sinh đã hoàn mỹ vô khuyết, giống như từ trong giữa sắc đen phóng ra một đóa kỳ hoa nhỏ nhắn, xinh đẹp.
Không cần phải nói, nam tử đẹp trai như vậy vừa xuất hiện, tất nhiên sẽ khiến cho các nữ nhân nghị luận: "Nam nhân này là ai a? Chẳng những có tiền mà còn đẹp trai nữa!"
"Không phải chứ? Đến cả hắn mà ngươi cũng không nhận ra? Hắn chính là tổng tài tập đoàn Âu Dương, Âu Dương Trí Khiêm a!"
"Âu Dương Trí Khiêm? Đó chính là kỳ tài buôn bán Âu Dương Trí Khiêm mà báo chí vinh danh sao? Nghe nói hắn hai mươi lăm tuổi bắt đầu lên tiếp nhận sự nghiệp, sau lại dùng vỏn vẹn thời gian một năm đem gia nghiệp mở rộng, hơn nữa còn chen chân vào tốp năm trăm tập đoàn mạnh nhất thế giới! Quả thực là thần thoại."
"Đúng, đúng, đúng! Chính là hắn, nhưng mà ta nghe nói Âu Dương Trí Khiêm bình thường ra cửa chưa bao giờ mang theo nữ nhân, không biết hiện tại cô gái đang ngồi bên cạnh hắn mang thân phận gì đây?"
.................
Nghe tràng nghị luận kịch liệt, Dạ Nhi chuyển ánh mắt sang Âu Dương Trí Khiêm. Song nàng cũng không dừng ánh mắt ở chỉ một người mà còn có cả Mộ Tiêm Đồng. Mặc dù nàng giữ đầu ở hướng này nhưng cũng không phải là Âu Dương Trí Khiêm, mà là thiếu nữ thuần khiết tựa thiên thần bên cạnh hắn dùng ánh mắt phức tạp xen lẫn oán hận nhìn nàng, như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
Ba người nàng rốt cuộc có quan hệ gì? Tại sao hai người kia lại muốn dùng số tiền lớn vậy mua nàng?
Không biết qua bao lâu, Mộ Tiêm Đồng cuối cùng cũng đem ánh mắt thu lại, khẽ cắn răng: "Hai nghìn năm trăm vạn."
"Hai nghìn sáu trăm vạn." Âu Dương Trí Khiêm có ý muốn cùng nàng tranh giành, không chút nghĩ ngợi đem giá tiền tăng lên.
Mộ Tiên Đồng lúc này do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Hai nghìn tám trăm vạn!"
"Ba trăm nghìn!"
Cái gì? Ba trăm nghìn? Mộ Tiêm Đồng trợn tròn mắt. Hắn một chút cũng không liên hệ với nữ nhân sao lại dùng giá tiền ba trăm nghìn mua về?
Tại sao? Tại sao hắn phải làm vậy? Chẳng lẽ bởi vì hận nàng sao?
Một trận gió khô thổi xẹt qua, tâm tư cũng vì vậy mà hong khô. Mộ Tiêm Đồng nhất thời muốn giơ tấm bảng giá ba nghìn một trăm vạn, nhưng Long Thiểu Thiên bỗng đem tấm bảng cản xuống, nói: "Thân ái đủ rồi!"
Nói xong, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Mộ Tiêm Đồng hôn xuống, tiếp theo ghé xuống bên lỗ tai nói nhỏ vài câu. Chỉ thấy Mộ Tiêm Đồng vốn không cam lòng, trong nháy mắt lại bình phục như trước.
Thấy thế, khóe miệng Âu Dương Trí Khiêm gợi lên một cái cười lạnh, tự hận lại như giễu cợt!
Song vừa lúc đó, trong đám người đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai: "Mọi người cẩn thận!"
Tức khắc, trong phòng hỗn loạn, tiếng thét chói tai, âm thanh kinh hoàng, tiếng đá văng hòa vào nhau. Dạ Nhi trong lòng căng thẳng bỗng xôn xao mãnh liệt. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là cha nuôi phái người đến cứu nàng?
Nhưng khi nàng quăng ánh mắt đến những người mặc đồ xanh cách đó không xa thì phát hiện trên cánh tay bọn họ đều có một hình xăm kỳ lân.
Không! Đó không phải thủ hạ của cha!
Chẳng qua không cần quản người phái bọn họ đến là ai, hôm nay nhân dịp hỗn loạn, chạy trốn mới là thượng sách. Nàng nhảy xuống sàn một cái, nhanh chóng hướng cửa bỏ chạy.
"Giết hắn thay cha ta báo thù!"
Thủ lĩnh của đám người kia tay cầm một thanh đại đao trong tay, vừa chạy đến phía Âu Dương Trí Khiêm vừa hét. Thì ra là kẻ thù của Âu Dương Trí Khiêm! Mà hắn tựa hồ không nghĩ đến những chuyện khác, khuôn mặt khẽ nhăn lên, tỏa một làn khí lạnh.
Ngay thời điểm hắn sắp vọt đến bên Âu Dương Trí Khiêm, cô gái bên cạnh hắn la hoảng: "Trí Khiêm, cẩn thận....." Nói xong, nàng liều lĩnh xông lên định đỡ thay Âu Dương Trí Khiêm một đao trí mạng. Ai ngờ trong lúc đứng ra trước mặt Âu Dương Trí Khiêm, không cẩn thận trật chân ngã xuống, vừa khớp lại là nơi chạy đến của Dạ Nhi.....
Hết thảy sự việc quá trùng hợp, đến mức Dạ Nhi vô duyên vô cớ trở thành người chết thế!
"Khập!" một tiếng, âm thanh sắc bén vang lên. Dạ Nhi khi đã hồi phục tinh thần thì thanh đao kia đã cắm vào người nàng từ khi nào rồi.
Múa tươi vương vãi đầy , tiếp theo nàng không nhịn được kêu lên một tiếng. Ý thức của nàng ngày càng mơ hồ. Đến lúc tỉnh lại một chút, nàng nghe được tiếng nói đầy lo lắng bên tai:
"Dạ Nhi....Dạ Nhi....Ngươi bị làm sao rồi? Sao lại ngốc vậy? Sao lại thay ta chặn đao? Tỉnh lại! Ngươi lập tức tỉnh lại cho ta!"
Tiếng nói đứt quãng mà nàng nghe được, một câu nàng cũng không hiểu. Là nàng sinh ra ảo giác sao? Âu Dương Trí Khiêm kia, thế mà gọi nàng là "Dạ Nhi"?
Ai thèm đỡ đao thay hắn, tai nạn thôi!
Nhưng mà, hắn, nhận biết nàng?
/31
|